Bố mẹ anh, bố mẹ em (2)
← Ch.03 | Ch.05 → |
(5)
Ăn tối xong thì đã hơn tám giờ, Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân hài lòng thả người trên ghế sôfa nhà Đoàn Phỉ nghỉ ngơi, trông điệu bộ giống hệt con mèo say món mỳ Ý.
Mạnh Húc đang rửa bát trong bếp, Đoàn Phỉ tức tối nhìn hai con mèo lười trách móc: "Hai đứa các cô, không có ai chịu đi giúp anh rể rửa bát sao?"
"Em là khách" - Cố Tiểu Ảnh cướp lời nói trước.
"Em không phải là khách", Hứa Tân bò dậy uống ngụm nước, lười biếng mở miệng, "Nhưng, chị ơi, chị nỡ để em rửa bát thật sao?"
"Đương nhiên là chị sẽ không để em rửa bát, nhưng gì thì gì em cũng phải được câu nói chứ!" - Đoàn Phỉ chống nạnh, đứng trợn mắt nhìn Hứa Tân giữa phòng khách: "Trông ục ịch giống hệt một bình trà, hai lăm hai sáu tuổi rồi, sao có lớn mà không có khôn vậy hả?"
"Ôi chị, chị nói giống hệt mẹ em", Hứa Tân ôm đầu than thở, "chị xem chị mất công mất sức như vậy để làm gì chứ? Nếu chắc chắn là chị sẽ không để em rửa bát, em chủ động xin rửa bát làm gì chứ, mất thời gian ra?"
"Ha ha ha ha", Cố Tiểu Ảnh cười bò ra trên ghế sôfa, vẻ mặt gian ác: "Hứa Tân ơi cậu càng ngày càng thô đấy!"
"Đừng có cười, học cả từ em chứ đâu!" - Đoàn Phỉ phật ý trừng mắt nhìn Cố Tiểu Ảnh, "Cố Tiểu Ảnh, em không về nhà nấu cơm cho chồng ăn thì thôi, cũng không định về sớm hơn người ta một chút để bật ngon đèn cho ấm áp à?"
"Chua ngoa quá đấy..." Cố Tiểu Ảnh bĩu môi, nhìn Đoàn Phỉ từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên, "sư tỷ ơi chị quả nhiên là một người bà nội trợ kiểu mẫu".
"Nội trợ cũng là một nghề vĩ đại giàu đức hi sinh đấy", Đoàn Phỉ đá đá vào chân Cố Tiểu Ảnh, "đứng lên đi, đứng lên đi! Vừa ăn xong đã nằm bò ra thế này, không sợ bị xệ cơ bụng sao?"
"Em không sợ", Cố Tiểu Ảnh ngúng nguẩy, "Em đã lấy chồng rồi, chị hãy quan tâm đến em gái chị hơn một chút đi."
Đoàn Phỉ vừa mở miệng định nói thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động của Cố Tiểu Ảnh vang lên bài hát: Anh nguyện biến thành thiên thần em yêu trong câu chuyện cổ tích, giang hai tay biến thành đôi cánh bảo vệ em, xin em hãy tin, tin rằng chúng mình sẽ có một kết cục hạnh phúc và vui tươi như trong chuyện cổ tích...
Đoàn Phỉ bĩu môi: "Cố Tiểu Ảnh, em mới đúng là..., đặt cái bài sến đặc này làm nhạc chuông".
"A, ông xã gọi!" - Nghe tiếng chuông điện thoại, Cố Tiểu Ảnh luống cuống nhỏm khỏi ghế sôfa, với lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn trà, ngay giây đầu tiên người nghe máy đã biến thành một cô nhân viên quầy tư vấn, cất giọng thỏ thẻ: "Anh à..."
Nghe cái giọng thỏ non thẽ thọt đó, Đoàn Phỉ và Hứa Tân quay sang nhìn nhau, muốn ngất xỉu.
Quản Đồng ở đầu bên kia chắc cũng quá quen với giọng điệu của Cố Tiểu Ảnh, chỉ khẽ cười hỏi: "Em đang ở đâu đấy?"
"Em đang ở nhà sư tỷ, anh rể nấu cơm, anh ấy lại còn biết nấu món Cung bảo kê đinh nữa chứ!" - Cố Tiểu Ảnh suýt xoa: "Ông xã ơi anh phải học tập đi, đều là đàn ông cả, sao mà khác nhau thế cơ chứ?"
"Anh biết ngay mà, lâu lắm mới có ngày được về m mà chẳng thấy bóng dáng em đâu cả", Quản Đồng thở dài, "Cố Tiểu Ảnh, cuộc sống của em phong phú đa dạng quá nhỉ?"
"Về sớm à?" - Cố Tiểu Ảnh vặn vẹo, giọng bực tức: "Trưởng phòng Quản, anh xem lại xem bây giờ là mấy giờ rồi? Thế này mà gọi là "về sớm" hả?"
"Kêu ca ít thôi, về nhà ngay đi, đừng có quấy rầy sư tỷ của em nữa, để cho chị ấy nghỉ ngơi đi, mà chị ấy đang có bầu phải không?" - Quản Đồng nói.
"Thôi, nhớ vợ thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải lấy sư tỷ em ra làm gì", Cố Tiểu Ảnh thẽ thọt "đợi chút, em về ngay".
Ngắt máy xong, ngẩng đầu lên, nhìn hai cô gái một lớn một nhỏ, một gầy một béo ngồi trên ghế sôfa, nửa cười nửa mếu nhìn mình, độ cảnh giác của Cố Tiểu Ảnh tăng lên: "Hai người định làm gì thế hả?"
"Ha ha, ha ha" - Hứa Tân cười to hết cỡ.
"Ruồi con ơi", Đoàn Phỉ nháy nháy mắt, "tối nay phải nhớ cho thật rõ ai vật ai xuống trước, mai đến báo cáo, nghe rõ chưa?"
"Hai người thật là hư hỏng!" - Cố Tiểu Ảnh nghiến răng.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Cố Tiểu Ảnh về đến nhà. Đi đến tầng một ngẩng đầu lên, thấy cửa sổ phòng ngủ hắt ra ánh đèn vàng ấm áp, không hiểu sao cũng thấy ấm lòng hẳn; và cũng đến bây giờ mới biết tại sau Đoàn Phỉ lại nhấn mạnh ý nghĩa của một ngọn đèn ấm. Vì đằng sau ánh sáng ấm áp của ngọn đèn đó, là một người của mình, một gia đình ấm áp, một cảm giác sở hữu rõ rệt... Chỉ cần nghĩ đến bấy nhiêu đó thôi, cũng đã thấy rất hạnh phúc rồi.
Với niềm vui đột nhiên nhen lên trong tim đó, Cố Tiểu Ảnh lao nhanh lên gác như một ánh chớp, vui vẻ mở mạnh cửa phòng và nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh.
Cố Tiểu Ảnh quay người đóng cửa, nghe tiếng Quản Đồng vọng ra: "Bà xã về rồi đấy
"Vâng, em về rồi đây?" - Cố Tiểu Ảnh treo áo khoác lên giá, đứng bên cạnh cửa phòng vệ sinh nói chuyện với Quản Đồng: "Hôm nay anh không phải thức đêm làm việc à?"
"Trưởng phòng nói anh mới kết hôn, cũng nên về nhà sớm một chút". Tiếng nước im hẳn, Quản Đồng mặc quần áo, Cố Tiểu Ảnh bắt đầu nổi cơn thịnh nộ.
"Giờ mới nhớ ra là anh mới kết hôn hay sao?" - Cô hầm hầm tức tối đứng trong bếp, nhìn chằm chằm vào cửa nhà vệ sinh, bực bội "Hai tháng rồi đấy! Cô dâu mới sắp thành bà lão đến nơi rồi, mới nhớ ra người ta vừa lấy vợ?!"
Lúc này cửa phòng vệ sinh mới mở ra, Quản Đồng mặc bộ đồ ngủ Cố Tiểu Ảnh mua cho, vừa đi vừa trách cứ: "Bà xã ơi, em mua cho anh bộ đồ ngủ size bao nhiêu thế? Hình như hơi rộng quá thì phải?"
"Rộng một tý cũng tốt, anh cũng còn lớn nữa mà" - Cố Tiểu Ảnh ác ý lườm Quản Đồng một cái, phát hiện anh đã bỏ kính ra, lại mặc bộ đồ ngủ caro nhỏ này, trông quả là giống một cậu học sinh non nớt!
Cố Tiểu Ảnh bắt đầu vui lên, khuôn mặt giãn ra thành một nụ cười, nhìn chằm chằm vào Quản Đồng.
Quản Đồng không để ý, vẫn đang cúi đầu ngắm nghía bộ quần áo: "Anh đã 30 tuổi rồi còn lớn gì nữa? Ôi em nhìn xem tay áo hơi dài, rõ ràng là bị rộng một số mà".
"Không rộng đâu" - Cố Tiểu Ảnh đến bên ngắm nghía - "thông thường đàn ông sau khi lấy vợ đều béo lên, em mua theo kích cỡ sau khi anh béo lên, đề phòng lúc đó quần áo chật quá không mặc được".
Quản Đồng dở khóc dở cười: "Bộ quần áo ngủ này đáng bao nhiên tiền chứ? Có đến 100 đồng không? Nhỡ có chật một tý thì mua bộ mới cũng được mà".
"Dào ôi, anh thật chẳng hiểu thế là cần kiệm vì nước vì nhà", Cố Tiểu Ảnh trừng mắt với Quản Đồng, "tuy loại quần áo này không đắt, nhưng lúc nào anh cũng phải giữ tác phong gương mẫu của người đảng viên, có như thế mới đảm đương được chức vụ anh đang có, hiểu chưa hả?"
"Người Đảng viên đảng cộng s chân chính đúng là cần giữ được đức tính đó", Quản Đồng gật gật đầu, đưa tay kéo Cố Tiểu Ảnh vào lòng, ngồi xuống ghế sôfa, cười hỏi: "Thế thì tiền của tỉnh dùng vào việc gì chứ?"
"Thì mua quần áo cho em này! Cố Tiểu Ảnh cười khì khì rúc vào lòng Quản Đồng, ôm chặt cổ anh hôn một cái thật kêu: "Chồng em là tốt nhất, không dám mua quần áo cho mình, dành tiền mua hoa tặng vợ."
"Ừm, vợ anh cũng rất tốt, lúc nào cũng yêu thương anh." - Quản Đồng gật gật đầu, mỉm cười nhìn cô gái trong lòng mình, trông thật giống một chú cún con đang hít hít ngửi ngửi thật nghịch ngợm.
Một lúc, thấy cô ngẩng đầu trách: "Anh chẳng dùng sữa tắm gì cả."
"Làm sao em biết?" - Quản Đồng kinh ngạc, "Đúng là mũi cún nhỉ?"
"Không có mùi thơm thì rõ ràng là không dùng sữa tắm rồi. Nhưng chỉ dùng mỗi nước thì làm sao mà sạch được?" Cố Tiểu Ảnh ôm chặt Quản Đồng, sửa cho mình một tư thế thoái mái, tựa vào lòng anh hạ lệnh: "Lần này cho qua, lần sau mà không dùng sữa tắm thì không cho lên giường của em!"
"Giường của em?" - Quản Đồng tức cười nhìn Cố Tiểu Ảnh, "hình như đó cũng là giường của anh thì phải".
"Xì, đừng có giả bộ, giường này là mới mua cho đám cưới, anh tự đếm đi, tổng cộng anh nằm được mấy lần rồi? Anh nói nó thân thiết với anh hay thân thiết với em? Anh..." thấy Cố Tiểu Ảnh lại chuẩn bị gây gổ, Quản Đồng cúi ngay xuống hôn, Cố Tiểu Ảnh hơi vùng vẫy một chút, nhưng rồi buông ra ngay.
Cho đến khi Cố Tiểu Ảnh sắp nghẹt thở, Quản Đồng mới ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Cố Tiểu Ảnh, giơ tay gõ gõ: "Đi tắm nhanh lên, rồi còn đi ngủ".
"Giờ mới có mấy giờ?" - Cố Tiểu Ảnh thở hắt ra, nhìn đồng hồ treo tường: "Mới chưa đến mười giờ mà, sao ngủ sớm thế? Hồi trước khi còn ở trường..."
"Bảo em ngủ thì em cứ ngủ đi, anh buồn ngủ rồi!" - Quản Đồng đành ngắt mạch suy tư của Cố Tiểu Ảnh lần nữa, nghĩ bụng: sao cô bé này lhích ôn lại chuyện cũ vậy, chẳng nhẽ lại chưa già đã lẫn?
"Anh buồn ngủ thì ngủ trước đi, em sang phòng sách lên mạng. Không cần phải đợi em đâu, em không có thói quen ngủ sớm." - Cố Tiểu Ảnh cười thầm trong bụng, ngoài miệng giả vở ngây ngô: "Mẹ em bảo, em sinh hoạt theo giờ của Mỹ".
"Thế thì coi như anh xin em đấy bà xã" - Quản Đồng than vãn - "Ngày mai anh còn phải đi làm mà".
"Em ngủ luôn ở phòng sách cũng được, đảm bảo không làm ồn ảnh hưởng đến anh đâu!" - Cố Tiểu Ảnh giơ một ngón tay lên trời thề thốt.
"Cố Tiểu Ảnh!" - Quản Đồng hơi bực mình, nhíu mày nhìn Cố Tiểu Ảnh.
"Chẳng biết đùa gì cả!" - Cố Tiểu Ảnh buông tay nhìn Quản Đồng, trề môi: "Tốt xấu gì thì cũng phải bỏ chút chất xám lừa cho vợ anh lên giường chứ? Làm gì mà đã phát cáu lên thế? Như thế là đi ngược lại quy tắc trò chơi đấy nhé!"
Quản Đồng dở khóc dở cười: "Bà nội ơi, đi ngủ mà cũng phải chất xám à? Anh thực sực mệt lắm rồi!"
Anh vừa nói vừa lắc đầu thở dài, để kệ Cố Tiểu Ảnh, quay lưng một mình đi vào buồng ngủ.
"Đùa một tý thôi mà, thế mà đã tưởng thật!" - Cố Tiểu Ảnh cúi đầu lẩm bẩm đi vào buồng ngủ, lúc quay người đi đâm vào Quản Đồng, kêu "ái" một tiếng.
Quản Đồng vội vã cúi xuống, nhìn Cố Tiểu Ảnh: "Sao thế? Không sao chứ? Em đâm vào đâu vậy?"
Cố Tiểu Ảnh ôm mũi nhìn Quản Đồng: "Sao tự nhiên anh lại ngồi xuống vậy?"
"Anh lấy đồ ngủ cho em", Quản Đồng không nén nổi thở dài, giơ tay đưa bộ đồ ngủ cho Cố Tiểu Ảnh - "Thưa phu nhân, anh phục vụ em đi tắm cũng không được à? Chẳng lẽ lại để anh phải nói: "đêm xuân một khắc đáng giá nghìn vàng" hay sao?"Cố Tiểu Ảnh sững người, rồi bật cười lớn.
Tất nhiên, rốt cuộc thì vẫn cứ phải tự mình tắm, nguyên nhân là nhà tắm của căn hộ quá chật, không đứng nổi hai người. Lúc tắm, Cố Tiểu Ảnh còn mơ tưởng: sau này nhất định phải có một căn nhà thật lớn, nhà tắm phải thật rộng, ít nhất cũng phải đủ để "tắm đôi".
Tắm xong, Cố Tiểu Ảnh thoa kem dưỡng thể, thư thái đi vào phòng ngủ. Vừa vào đã thấy Quản Đồng đang ngồi tựa vào đầu giường đọc báo. Cố Tiểu Ảnh không nén được hỏi: "Anh đọc báo gì vậy?"
"Nhân dân nhật báo, loại em không thích ấy". Quản Đồng ngẩng đẩu nhìn Cố Tiểu Ảnh, khẽ cười, thuận tay bỏ tờ báo xuống, tò mò nhìn Cố Tiểu Ảnh ngồi xuống bên bàn trang điểm dốc các chất đựng trong đủ các loại chai lọ thoa lên mặt.
"Đọc loại báo này trước khi đi ngủ có thể giúp dễ ngủ hơn không?" - Cố Tiểu Ảnh vừa thoa nước hoa hồng vừa hỏi.
"Chủ yếu là do lúc đi làm không có thời gian đọc" - Quản Đồng nhìn Cố Tiểu Ảnh trong gương trả lời.
"Buồn cười nhỉ, công chức các anh đi làm đến thời gian đọc báo cũng không có, nói ra ai mà tin được?" Cố Tiểu Ảnh tức cười quay đầu nhìn Quản Đồng.
Quản Đồng thở thật dài: "Em đúng là có định kiến với bọn anh".
"Định kiến à? Ôi... thế anh không có định kiến với bọn em chắc? Lần trước ai nói với em là giảng viên bọn em rỗi rãi, thích đi làm thì đi làm, không thích thì thôi khỏi phải đi làm còn gì?" - Cố Tiểu Ảnh nhớ lại buổi chiều nhận được cuộc điện thoại, tức đến nỗi không nói tiếp được: "Bố anh chiều nay gọi điện cho em, vừa mở miệng đã lên lớp em rằng, rỗi rãi không có việc gì làm không được ra ngoài lang thang, phải về nhà nấu cơm cho anh, giặt quần áo cho anh. Em cũng đủ vất vả rồi còn gì. Tuy em không phải lên lớp, nhưng em phải soạn bài, viết luận văn, viết bài nộp đúng hạn, vất vả lắm chứ! Vừa mới ra ngoài ăn bữa cơm cho thư giãn đã bị lên lớp thế rồi, cứ như em là osin của anh không bằng, đấy anh xem bố
"Đó cũng là bố của em!" - Quản Đồng cuối cùng không nén nổi thở dài: "Ông ấy là như vậy, em cố gắng nhịn một chút đi, anh cũng hết cách với ông rồi".
"Bố em thì chẳng bao giờ như vậy đâu" - Cố Tiểu Ảnh khẽ nói, quay người lau nước mắt.
Mấy phút sau, cuối cùng thì Cố Tiểu Ảnh cũng làm xong các bước dưỡng da. Quản Đồng nhìn dãy lọ đủ các loại mà chóng cả mặt, đang định tắt đèn ngủ thì thấy Cố Tiểu Ảnh không lên giường mà vẫn ngồi trên ghế trang điểm, nhắm mắt xoa xoa mặt mình một lúc lâu, mãi đến khi Quản Đồng thấy lạ, mới hỏi: "Em đang làm gì vậy?"
Cố Tiểu Ảnh không trả lời, hỏi lại: "Quản Đồng, em có đẹp không?"
Quản Đồng ngẩn ra một lúc: "Đẹp lắm, anh thấy rất đẹp".
Cố Tiểu Ảnh cười khúc khích, vừa nhắm mắt vừa xoa xoa mặt nói: "Vừa rồi tự nhiên em nghĩ, nếu anh không còn nhìn thấy gì nữa, không nhìn thấy em, chỉ có thể sờ bằng tay, có lẽ sẽ thất vọng lắm".
Suy nghĩ của cô lung tung quá, Quản Đồng không theo kịp, ngẩn ngơ ngồi trên giường nhìn Cố Tiểu Ảnh.
Cố Tiểu Ảnh vừa xoa vừa than thở: "Anh nhìn xem, da có nhiều mụn, mà hình như mắt có nếp nhăn rồi, môi quá khô, tróc da... Ôi, may thật là may, anh vẫn còn nhìn bằng mắt, chứ nếu nhìn bằng tay, thì chắc thấy em xấu lắm..."
Cô trợn mắt, quay đầu nhìn Quản Đồng: "May quá, anh không bị mù".
Quản Đồng cuối cùng cũng tỉnh ra, tức cười nhìn Cố Tiểu Ảnh, dài giọng: "May quá, may mà anh chưa mù, chưa mù nên mới tìm được môt người vợ đanh đá như em, nhỡ có mù, thì có lẽ còn tìm được cả sư tử Hà Đông nhỉ?"
Cố Tiểu Ảnh sững người, rồi mắt mũi trợn tròn, đứng phắt dậy đến đứng bên giường, nhìn Quản Đồng chằm chằm nghiến răng: "Quản Đồng, anh nói lại lần nữa em nghe xem nào..."
Quản Đồng nhìn Cố Tiểu Ảnh phùng mang trợn má, không nhịn nổi cười, giơ tay kéo Cố Tiểu Ảnh lên giường, rồi tiện tay tắt đèn đầu giường, vừa cười vừa nói khẽ vào tai Cố Tiểu Ảnh "Sư tử Hà Đông thì sư tử Hà Đông, dù gì thì cũng là vợ mình, có là Bạch Xà anh cũng chịu".
Nói xong, anh cúi xuống hôn nồng nàn lên môi cô.
Cố Tiểu Ảnh chớp chớp mắt trong bóng tối, rồi cũng cười, ôm chặt Quản Đồng, cắn lên vai anh một cái.
Vừa cắn cô vừa nghĩ: Có lẽ, sau đám cưới hai tháng, đêm nay mới đúng là đêm động phòng hoa chúc.
(6)
Điều làm Cố Tiểu Ảnh vui mừng, là sau hôm đó, đúng là ngày nào Quản Đồng cũng về nhà ăn tối!
Hạnh phúc đến bất ngờ quá, Cố Tiểu Ảnh có phần chưa kịp thích ứng. Thói quen làm việc, nghỉ ngơi, ăn uống, thu xếp việc học hành, thời gian soạn bài... đột nhiên bất đắc dĩ phải điều chỉnh theo việc về nhà của Quản Đồng!
Thế là, Cố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng phải rút ra một kết luận: hôn nhân đúng là chuyện phải thu xếp giữa hai người.
Vậy nên, những ngày không có giờ lên lớp, Cố Tiểu Ảnh bắt đầu có một cuộc sống rất đúng quy luật: hằng ngày cô dậy lúc chín giờ, vệ sinh, đi chợ, xem sách, soạn bài, thỉnh thoảng cũng dẹp cuốn tiểu thuyết dài kỳ sang một bên để ra nhà ăn khu tập thể Tỉnh ủy mua ít mỳ vằn thắn hay bánh hấp, buổi chiều lại đọc sách, soạn bài, viết lách, đến bốn rưỡi bắt đầu rửa rau, thái thịt, vo gạo, cho đến khi các đồ sơ chế đã được chuẩn bị xong hết, cô lại quay vào bàn tĩnh tâm nghiên cứu.
Đến sáu giờ cô sẽ đứng dậy vào bếp, cho gạo đã vo vào nồi cơm điện, rửa mấy thứ hoa quả mang vào phòng thì đã khoảng sáu rưỡi. Lúc ấy sẽ có tiếng bước chân Quản Đồng vang lên trước cửa, Cố Tiểu Ảnh sẽ chạy ào ra mở cửa như một con bướm, rồi nở một nụ cười rạng rỡ với Quản Đồng, có lúc còn lao vào lòng anh, kèm thêm là câu hỏi han nũng nịu vô cùng, kiểu như "Ông xã ông xã về rồi". Mỗi lần như vậy, Quản Đồng đều mỉm cười xoa xoa đầu Cố Tiểu Ảnh, còn Cố Tiểu Ảnh thì dụi dụi đầu vào ngực anh mấy lần rồi kêu ca: "Trời lạnh quá, áo khoác của anh cũng lạnh nữa" - rồi ngẩng đầu dặn dò anh: "nhanh cởi áo khoác rửa tay ra ăn cơm nào!"
Quản Đồng sẽ ngoan ngoãn cởi áo khoác, rửa tay, dọn cơm, vừa kể cho Cố Tiểu Ảnh nghe những chuyện hay ho ở cơ quan vừa nhìn cô nấu nướng rất nhanh, cùng một lúc nấu hai bếp, chỉ mười phút sau là đã xong hai món mặn một món canh. Quản Đồng phục lăn vì tốc độ này, cũng đến lúc này mới hiểu tại sao hôm đi chọn đồ gia dụng, cô lại nhất quyết mua bếp hai ngăn. Anh thường say sưa nhìn Cố Tiểu Ảnh thoăn thoắt chạy qua chạy lại xào thịt, nấu canh, cảm thấy cuộc sống tuy vụn vặt, nhưng lại hạnh phúc ấm áp vô cùng.
Đây chính là cuộc sống mà anh mong muốn: có một người đợi mình, có một người yêu mình, có người nấu nướng cho anh, có người để đèn chờ anh về trong mùa đông giá rét, để anh mỗi khi tan làm về mới đến dưới nhà đã cảm thấy cái thế giới "gia đình" là nơi yên ổn nhất.
Giờ thì anh đã hiểu: cơm vợ nấu chưa chắc đã là cơm ngon nhất, nhưng là bữa cơm ấm áp nhất trên đời!
Nhưng Cố Tiểu Ảnh lại ngược lại với anh. Cô không ngờ rằng Quản Đồng, một người đàn ông có vẻ ngoài cao ráo, phong cách, có sự nghiệp, có tài cán, có đầu óc, có khí chất, lại thực sự hay gây bực mình đến thế!
Trước bữa tối, khi Cố Tiểu Ảnh nấu cơm trong bếp, Quản Đồng xem báo trong phòng sách, được một lúc thì nghe tiếng hét thất thanh của Cố Tiểu Ảnh: "Quản Đồng! Quản Đồng! Quản Đồng!"
Quản Đồng sững người, hấp tấp đứng lên chạy vào bếp, lo không biết cô bé vụng về này có bị bỏng hay không?
Vào bếp thì thấy Cố Tiểu Ảnh vừa xào rau vừa ra lệnh: "Hừ, hết tương rồi, anh lấy chai mới cho em, trong kho ấy, nhanh lên nhé!"
Quản Đồng gật gật đầu, quay người vào kho lấy chai tương. Bên này Cố Tiểu Ảnh đã bắt đầu nấu sang món khác: cho dầu lạc vào nồi, nóng đến tám phần thì cho tỏi vào, có mùi thơm, cho thịt vào, đợi thịt chuyển màu thì cho thêm một chút tương cho có màu. Ơ, tương đâu rồi?
Cố Tiểu Ảnh ngỏng cổ bực bội hét: "Quản Đồng, tương đâu rồi? Không có là hỏng cả nồi bây giờ!"
"Đây rồi đây rồi!" - Quản Đồng thất thanh trả lời, tay trái xách chai tương, tay phải cầm cái kéo chạy ra, mồ hôi nhễ nhại hỏi: "Cái chai này lạ thật, em xem trên nắp chai có hai cái lỗ bịt kín, có phải là phải cắt hết cả hai thì mới đổ tương ra được không?"
Cố Tiểu Ảnh nhìn lại chai tương, rồi không tin nổi nhìn Quản Đồng: "Anh chưa nhìn thấy chai tương bao giờ à?"
"Nhìn thấy rồi chứ, nhưng tương quê anh thường có nắp giống như nắp chai bia, cậy vào mép bàn là ra ngay. Nhưng em xem cái nắp này bằng nhựa, bên trên lại có một cái lỗ nhỏ và một cái lỗ to, có vẻ như là hai đường ra? Anh không biết có cần cắt hết ra không..." - Quản Đồng thắc mắc nhìn chai tương trong tay, do dự.
Cố Tiểu Ảnh thở dài, quay đầu nhìn chảo thịt sắp cháy, giơ tay tắt lửa, quyết định lên lớp cho Quản Đồng một "Bài học kiến thức bếp núc cơ bản" thật sinh động.
Thế là cô giáo Cố một tay cầm chai tương, một tay cầm kéo, nhẫn nại chỉ bảo cho bạn Quản Đồng: "Hồi nhỏ anh học môn vật lý rồi còn gì, bên trong chai tương nút chặt, phải đục hai cái lỗ thì nước tương mới chảy ra được, cho nên, anh phải cắt cả hai cái lỗ ra mới đổ tương ra được".
"À, hóa ra là thế" - Anh bạn Quản Đồng gật gật đầu thụ giáo, vui vẻ cầm lấy chai tương và cái kéo, đang định cắt, lại dừng lại.
Cố Tiểu Ảnh thắc mắc nhìn Quản Đồng, thấy anh lại ngắm nghía hai cái lỗ, không nhịn được hỏi: "Anh còn vấn đề gì à?"
"Cái này, anh muốn hỏi một chút" - Quản Đồng hỏi tiếp, "hai cái lỗ này, cắt cái nào trước thì tốt hơn? Cái to hay cái nhỏ?"
"Trời ơi!" - Cô giáo Cố muốn đập đầu xuất!
Cô cố gắng kìm nén trong ba giây, nghĩ bụng: Đừng tức giận đừng tức giận, đây chính là kết cấu nhị nguyên giữa thành phố và nông thôn, người ta chưa từng nhìn thấy, cần phải học lại từ đầu, tuy hơi mọt sách, nhưng rõ ràng như thế là người ta cẩn thận...
Nhưng chưa kìm nén được mấy giây, cuối cùng cô vẫn gắt gọng với vẻ bực bội: "Tùy anh, ở đây không có yêu cầu về kỹ thuật gì đâu!"
"À, hiểu rồi!" - Quản Đồng thở phào, giơ tay cắt hai đường ra tương rồi đưa chai cho Cố Tiểu Ảnh, nhìn cô cười tít mắt.
Cố Tiểu Ảnh muốn khóc mà không khóc được, chỉ có cách quay lại bật bếp, đợi dầu nóng, rưới tương, cho rau thơm vào, đảo đều.
Mùi thơm lan tỏa, Quản Đồng hít hít mũi khen: "Thơm quá!"
Cố Tiểu Ảnh quay đầu nhìn Quản Đồng, nghiến răng ra lệnh: "Đi xới cơm! Thức ăn xong rồi đây".
Quản Đồng nhận lệnh quay đi, Cố Tiểu Ảnh cau mặt bực tức nhìn theo anh.
Quả thật cô không hiểu tại sao ban đầu mình lại nghĩ người đàn ông này có tố chất gia đình nhỉ? Chẳng lẽ là vì cái hôm cô đến thăm đột xuất, anh dọn dẹp nhà không một hạt bụi, vừa đúng với tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô?
Xem ra Hứa Tân nói đúng, hai con mắt của Cố Tiểu Ảnh cô đúng là chỉ để làm cảnh thôi.
Sau bữa tối, theo lệ là trưởng phòng Quản rửa bát.
Về phân công việc nhà, trưởng phòng Quản khá tự giác, nhận công việc rửa bát và dọn dẹp. Cố Tiểu Ảnh thảnh thơi ngồi xem tivi trên ghế sôfa, ăn hoa quả, nghe tiếng nước chảy trong bếp, cảm thấy thật dễ chịu!
Xem tivi được mười phút, Cố Tiểu Ảnh vốn nhanh nguôi giận, tự nhiên muốn xuống bếp tuần tra xem thế nào, thế là xỏ dép lê đi đến đứng ở cửa bếp. Cố Tiểu Ảnh tò mò nhìn Quản Đồng tay áo sắn đến khuỷu đang chăm chú rửa bát, phát hiện ra quả nhiên người đàn ông khi đang chăm chỉ là đẹp trai nhất, dù là đang rửa bát.
Dường như cảm thấy ánh mắt của Cố Tiểu Ảnh, Quản Đồng ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười: "Nhìn gì thế?"
"Nhìn chồng em", Cố Tiểu Ảnh bước tới mấy bước, ngả vào lưng Quản Đồng, ôm lây eo anh, nức nở: "Đẹp trai quá!"
Quản Đồng từ trước tới nay chẳng bao giờ cầm lòng được trước những lời ngọt ngào của Cố Tiểu Ảnh. Anh thấy lòng ấm lên, hơi duỗi lưng quay lại nhìn cô bé đang bám sau lưng mình như một con Koala, muốn nói gì đó, nhưng lại chưa nghĩ ra ngay là nên nói gì.
Nghĩ ngợi một lát, anh cười hỏi: "Em còn luận văn chưa viết xong thì phải?"
"Trời ơi!" - Cố Tiểu Ảnh la lên, trợn mắt nhìn Quản Đồng, "Anh đáng ghét quá! Nhắc cái gì không nhắc, toàn nhắc đến cái chủ đề mất hứng đó thôi!"
Tức tối đi hai vòng, cô quay lại chỉ vào mũi Quản Đồng: "Hôm nay anh ngủ ở phòng sách!"
Nói xong, đóng "sầm" cửa nhà bếp.
Quản Đồng mắt chữ A mồm chứ O nhìn cánh cửa bất hạnh. Trời xanh chứng giám! Mình chỉ nhắc đến từ "luận văn" thôi mà, sao mà phản ứng gay gắt thế chứ?
Đang thắc mắc thì lại thấy Cố Tiểu Ảnh thò cổ vào, nhìn chỗ thức ăn thừa đang đặt trên bệ bếp, hằm hằm nhắc: "Anh, chính anh đấy, đừng có quên cho thức ăn thừa vào tủ lạnh! Để nguội rồi mới cho vào! Hộp giữ thức ăn tươi để trong tủ bếp ấy!"
Nói xong, lại đóng "sầm" cửa vênh váo đi ra.
Quản Đồng quay đầu nhìn chỗ thức ăn thừa, cười đau khổ lắc lắc đầu, rửa bát tiếp.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Cố Tiểu Ảnh sực nhớ ra lại lay lay Quản Đồng bên cạnh: "Th thừa thế nào? Cho vào tủ lạnh chưa?"
"Rồi" - Quản Đồng nằm quay lưng lại Cố Tiểu Ảnh lơ mơ trả lời.
"Thế còn cơm nguội đã cho vào chưa? Đựng bằng gì vậy?" - Cố Tiểu Ảnh lại lay lay.
"Hộp giữ thức ăn tươi" - Quản Đồng lại lơ mơ.
"Là hộp giữ thức ăn tươi để trong tủ bếp hả? Loại đóng kín chứ?" - Cố Tiểu Ảnh vẫn tiếp tục lay.
Quản Đồng bị lay đến mức tỉnh cả ngủ, quay người lại ôm lấy eo Cố Tiểu Ảnh chầm chậm trả lời: "Vâng, thưa bà xã, loại hộp trong, một hộp đựng cơm, một hộp đựng thức ăn, để trong tủ lạnh".
Nói xong anh trừng phạt Cố Tiểu Ảnh bằng một cái véo tai, trách: "Chỉ có mỗi tý thức ăn thừa, bỏ đi cũng chẳng tiếc, làm gì mà em nhớ thế?"
Cố Tiểu Ảnh chớp chớp mắt, nghĩ ngợi, nhận ra đúng là ngược đời, cái người sinh ra trong nghèo đói còn không tiếc tý cơm thừa canh cặn thì mình tiếc làm gì?
Nghĩ ngợi thế, sực nhớ ra, nhìn Quản Đồng bị mình đánh thức lúc đang ngủ dở, bộ dạng thật đáng thương, đột ngột giơ tay ra cấu véo.
Quản Đồng phản công, chộp lấy tay Cố Tiểu Ảnh giữ chặt, thở dài, lật người đè chặt lấy con quỷ con đang nghịch ngợm, rồi cứ thế cắn tai, cằm, cổ...
Ngoài cửa trăng tròn sáng trong.
(7)
Nhưng không ngờ Quản Đồng, người tự cho rằng chẳng có gì làm mình lung lạc được nữa, lại không thể chống đỡ nổi cơn thịnh nộ của "sư tử Hà Đông" vào bu hôm sau.
Nguyên nhân rất buồn cười: anh đã cho cơm vào hộp giữ tươi thực phẩm, và đã cho vào tủ lạnh, thế mà lại quên không đậy nắp hộp?!
Anh thấy mình đúng là đãng trí trong mấy việc này. Rõ ràng là ở cơ quan anh có tiếng là cẩn thận, lần nào chuẩn bị hội nghị cũng làm hết sức mình đề không có một sơ suất nào, tài liệu không sai đến một dấu chấm dấu phảy, vậy mà tại sao anh lại không biết là cần phải đậy nắp hộp thực phẩm trước khi cho vào tủ lạnh nhỉ?
Lần này thì đúng là anh chẳng còn lời nào để nói. Trong ba mươi hai năm cuộc đời anh, vốn chẳng bao giờ biết có một loại hộp gọi là hộp giữ tươi thực phẩm, mà lại cần phải đậy nắp...
Nhưng thực sự anh cũng không hiểu: chẳng phải chỉ là một chút cơm canh thừa thôi sao? Chẳng phải cơm đã khô cong rồi sao? Bỏ đi là xong, làm gì mà Cố Tiểu Ảnh phải bực tức đến thế? Xem ra bố vợ nói rất chính xác, tính cách của Cố Tiểu Ảnh giống hệt mẹ vợ, có thể nguôi giận rất nhanh, nhưng lại rất dễ cáu gắt bởi những việc vụn vặt!
Hôn nhân ơi - mi quả là một thứ khiến người ta hết kiên nhẫn!
......
10 giờ sáng, thật hiếm hoi có thời gian rỗi rãi, trưởng phòng Quản ngồi trong văn phòng nghĩ ngợi lan man. Anh nhớ lại lần đầu quen Cố Tiểu Ảnh, cái cô gái tinh quái nghịch ngợm kia, rồi lại nhớ đến con sư tử nhỏ đã gầm đến hai lần chỉ trong vòng 24 tiếng đồng hồ vừa qua, thấy sợ hãi quá đỗi.
Anh vẫn còn nhớ khi đó Giang Nhạc Dương tha thiết nói với anh: "Cố Tiểu Ảnh, cái con bé này tham lam lắm, nếu anh thích ứng được với cái đầu tinh ranh đó thì mọi việc sẽ tốt đẹp, tính cách cũng được, rất nhẫn nại, thân thiện, mồm mép trước học sinh rất ác".
Quản Đồng buồn bã nghĩ: Là Cố Tiểu Ảnh giấu giếm quá kỹ hay là Giang Nhạc Dương quan sát không đúng? Hay là bản thân mình ngốc nghếch đến mức hết thuốc chữa, một kẻ lơ ngơ trong đời thực?
Càng nghĩ càng không hiểu nổi.
Bên kia, Cố Tiểu Ảnh ngồi trên ban công nhà mình, vừa phơi nắng vừa nghĩ: tại sao mình lại đi lấy một người ngô nghê thiếu kiến thức sống, mà lại thích coi nhà mình như nhà trọ thế nhỉ? Ban đầu mình quyết định lấy anh ta, chính vì thấy anh ta rất tháo vát cơ mà! Nhưng tại sao sau khi kết hôn lại thấy hoàn toàn khác nhỉ?
Cố Tiểu Ảnh đau khổ nghĩ: nghe nói trong công việc thì rất tỉ mỉ, rất cẩn thận, nhưng tại sao trong đời sống thì lại ngốc nghếch thế nhỉ? Chẳng nhẽ loại đàn ông vừa giỏi việc nước vừa đảm việc nhà trong tiểu thuyết đều không có trong đời thực? Rốt cuộc là do mình chưa gặp, hay đúng như Quản Đồng nói: "Tiểu thuyết chỉ toàn viết ba lăng nhăng"...
Nghĩ ngợi lan man phát buồn ngủ, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nhớ mình còn rất nhiều việc phải làm, bèn mơ hồ tranh đấu, ngủ hay là đọc sách đây?
Đang lơ mơ thì chuông điện thoại vang lên, Cố Tiểu Ảnh định thần lại, nghe ra bài "Sweet Dream" đã làm cơn buồn ngủ chợt tan biến, cô vội vàng chạy ra nghe điện thoại, cất giọng thật nũng nịu: "Mami..."
Nghe giọng thoải mái của cô, bà Cố mừng rỡ: "Hôm nay con không phải lên lớp à?"
"Không ạ", Cố Tiểu Ảnh cười hi hí, "mẹ nhớ con phải không?"
"Bố con nhớ con, hỏi xem trung thu con có về nhà không?" - Bà Cố rõ ràng là đang ở văn phòng, nên ít nhiều vẫn phải giữ tư thế, nói năng giữ ý: "Trung thu con có về không?"
"Có về chứ!" - Cố Tiểu Ảnh trả lời dứt khoát, "Không về nhà thì còn đi đâu?"
"Nhưng con không phải về nhà bố mẹ chồng sao?" - Bà Cố rất buồn bã: "Tết trung thu mà, con không về cùng Quản Đồng sao?"
"Trung thu thì làm sao", Cố Tiểu Ảnh chẳng thèm quan tâm, "nhà nào cũng chỉ có một đứa con, nhất định là ai về nhà nấy, ai về với mẹ người đấy".
"Nói năng linh tinh!" - Bà Cố đe doạ: "Đừng có ăn nói thiếu suy nghĩ như vậy, con lấy chồng rồi, sao vẫn không biết mình là ai thế hả?"
"Trời ơi mami ơi, con lấy chồng rồi thì vẫn là con gái mẹ!" - Cố Tiểu Ảnh dài giọng trách móc: "Con chỉ có mỗi mẹ là mẹ thôi, trung thu con không về với mẹ thì còn về với ai được chứ?"
Bà Cố lặng đi mất mấy giây, rồi mới trả lời: "Không được tùy tiện, tối nay con phải hỏi ý kiến của Quản Đồng. Về lý mà nói thì con phải cùng Quản Đồng về nhà bố mẹ chồng, nhưng tối qua bố con đột nhiên nghĩ ra ý lạ: hay là mọi người cùng về thành phố G. Hai vợ chồng con ở nhà con, bố mẹ ở khách sạn, chi phí bố mẹ tự chịu. Trung thu mà, là tết đoàn viên, hai nhà cùng vui, cũng là đại đoàn viên..."
"Như thế..." - Cố Tiểu Ảnh cắn môi, định nhõng nhẽo, "mami ơi, hay là bố mẹ ở với con, còn bố mẹ chồng ở khách sạn?"
Bà Cố lại không nói gì trong mấy giây, một lúc sau mới phản ứng kịp, hơi buồn cười, nhưng cũng hơi chua xót, đành chỉ nói: "Đừng có vớ vấn, con đi bàn bạc với Quản Đồng đi, xem ý nó thế nào rồi tính tiếp. Với lại cũng còn vài ngày nữa cơ mà, không vội".
Chỉ là những lời nói hết sức bình thường, thế mà không hiểu sao, trong sâu thẳm trái tim Cố Tiểu Ảnh, cô lại cảm thấy lòng buồn hẳn đi.
Nhưng nguyên nhân tại sao, cô lại không biết được. Nhưng cô mơ hồ dự cảm, hôn nhân hoàn toàn không đơn giản như cô tưởng, thậm chí, có lẽ nó cũng không phải chỉ là chuyện giữa hai người.
Chiều tối, Quản Đồng về nhà.
Cố Tiểu Ảnh như thường lệ vẫn đang nấu nướng trong bếp, Quản Đồng thay quần áo, ngồi trên sôfa xem tin tức thời sự tỉnh. Cố Tiểu Ảnh trong lúc nấu nướng đi vào phòng liếc qua, rất coi thường cái kiểu sinh hoạt như thế, cô ướm hỏi Quản Đồng: "Ông xã, chúng mình xem "đại phong xa" đi?
Quản Đồng lườm Cố Tiểu Ảnh một cái: "Em bao nhiêu tuổi rồi?"
"Em lúc nào cũng ở tuổi thiếu nhi", Cố Tiểu Ảnh cười khì khì, "có cả "truyền kỳ Na Tra" nữa đấy!"
Quản Đồng nhìn thái độ của Cố Tiểu Ảnh, dở khóc dở cười, giơ tay kéo Cố Tiểu Ảnh vào lòng, chỉ vào màn hình rồi như dỗ trẻ con: "Em bé ngoan nào, xem thời sự đi, có thêm kiến thức".
Cố Tiểu Ảnh gục đầu chán nản: "Chẳng hay chút nào cả".
"Em cũng cần biết một số những tin quan trọng chứ." - Quản Đồng xoa xoa đầu Cố Tiểu Ảnh, bóp cánh tay cô, lấy giọng nghiêm túc, "Là một cô giáo chuyên ngành văn hóa, em không hiểu tình hình chính trị quốc tế và chính sách kinh tế, thì lên lớp thế nào?"
"Nhưng mà thực sự là rất nhạt nhẽo." - Cố Tiểu Ảnh mím môi, nhìn cô dẫn chương trình ngồi cứng đơ, rồi quay đầu nhìn Quản Đồng: "Anh nhìn xem, quay đi quay lại rồi cũng toàn chuyện các lãnh đạo đã tham gia cuộc họp nào, tỉnh nào đó phát triển kinh tế ra sao, nông thôn làm thế nào để tăng sản lượng... những thứ này có liên quan gì đến em đâu?"
Cô ngồi trên đùi Quản Đồng, ôm chặt lấy cổ anh, vẻ buồn bã: "Ông xã, hàng ngày anh bận rộn những gì? Anh thấy sự bận rộn có ý nghĩa gì không? Có tạo ra giá trị gì cho xã hội không?"
Quản Đồng ngẫm nghĩ, rồi chậm rãi trả lời: "Anh thấy anh cũng xứng đáng với mức lương được hưởng".
"Lương?" - Nói đến vấn đề này, Cố Tiểu Ảnh càng buồn, "Em quen anh đã hơn hai năm nay rồi đúng không? Đến 70% các buổi tối là anh phải làm thêm giờ, nhưng có được đồng lương ngoài giờ nào đâu. Anh nói anh bận từ sáng cho đến tối, mỗi tháng kiếm được có một chút ít tiền đó, cứ coi như không phải nuôi vợ đi, nhưng có đủ nuôi con không?"
Quản Đồng hơi giật mình, cúi đầu liếc nhìn xuống bụng Cố Tiểu Ảnh: "Em... có rồi
"Em không có dũng khí như thế đâu!" - Cố Tiểu Ảnh trợn mắt: "Em thử so sánh một chút, này, trưởng phòng Quản, anh kiếm được ít tiền thế không tự ti sao?"
Quản Đồng suy nghĩ thật kỹ, trả lời vợ: "Thế cũng được rồi còn gì..."
Rồi thắc mắc dò hỏi: "Em thấy anh kiếm được quá ít à?"
Cố Tiểu Ảnh gật gật đầu rất thành thực: "Hình như lương tháng của anh cũng tương đương với khoản thu nhập hàng tháng của em hồi em học cao học".
"Hả?" - Quản Đồng kinh ngạc nhìn Cố Tiểu Ảnh: "Em học cao học mà kiếm được nhiều tiền thế sao?"
"Vâng!", Cố Tiểu Ảnh gật gật đầu, "Anh không biết sao? Viết chuyên đề này, hướng dẫn khóa luận này, giảng chuyên đề này, giáo viên chủ nhiệm này... cũng rủng rỉnh lắm".
"Em đúng là con gà đẻ trứng vàng của nhà mình, bà xã ạ" - Quản Đồng không nén nổi thốt lên, "Xem ra anh đưa em lên làm chủ gia đình cũng là tìm đúng người đấy".
"Đúng là quý hiếm thật!" - Cố Tiểu Ảnh nhảy xuống khỏi đùi Quản Đồng, vừa đi vào bếp vừa nói, "Em không cần xem thời sự, lát nữa anh đưa em đi mua đĩa DVD phim "Tổng Monster Inc", nghe nói hay lắm!"
Quản Đồng đớ mồm nhìn theo Cố Tiểu Ảnh, chỉ muốn đập đầu vào tường!
Lúc ăn cơm, Cố Tiểu Ảnh mới nhớ ra lời dặn của mẹ, liền hỏi Quản Đồng: "Trung thu mình đi đâu?"
"Về nhà!" - Quản Đồng vừa xem tivi vừa trả lời. Sau bao nhiêu tranh đấu kịch liệt của anh, cuối cùng Cố Tiểu Ảnh cũng thỏa hiệp, cùng anh xem chương trình: "Thời sự tổng hợp" mà với Cố Tiểu Ảnh thì chán như nhai gich.
"Nhà anh hay nhà em?" - Cố Tiểu Ảnh nhìn chằm chằm Quản Đồng.
"Nhà anh thì không phải nhà em sao?" - Quản Đồng buồn bã nhìn Cố Tiểu Ảnh."Anh đã nói trước với bố mẹ là sẽ về rồi. Bố mẹ dặn em mặc ấp một chút, gió biển rất mạnh. Anh nói em lớn lên ở vùng biển, chắc chắn là biết, nên không nói với em".
"À", Cố Tiểu Ảnh hiểu ra, "Vậy là về nhà anh phải không?"
"Có vấn đề gì à?" - Quản Đồng ngạc nhiên nhìn Cố Tiểu Ảnh.
"Thế bố mẹ em thì sao? Sau khi lên đại học, ngoại trừ năm phải học quân sự, năm nào em cùng về ăn trung thu với bố mẹ." - Cố Tiểu Ảnh than thở: "Biết thế này thì đã chẳng lấy chồng sớm thế, nếu em không ở nhà, chắc bố mẹ em buồn lắm".
"Thế thì phải làm thế nào?" - Quản Đồng cảm thấy vấn đề này đúng là khó xử.
"Anh nói xem?" - Cố Tiểu Ảnh nhìn Quản Đồng, quyết định phải kiểm tra một chút chỉ số IQ của người con trai này.
"Hay là, cùng về nhà anh?" - Quản Đồng đề nghị: "Hôm đám cưới gấp gáp quá, cũng chưa ngồi lại vui vẻ với nhau được. Lần này, anh đưa bố mẹ đi chơi chỗ nọ chỗ kia!"
"Hình như lần đầu anh đến nhà em, bố em nói từng đến nhận chức ở thành phố R ba năm" - Cố Tiểu Ảnh nhìn Quản Đồng, "anh định đưa bố em đi tham quan chỗ nào? Công trình nông thôn mới xã hội chủ nghĩa à?"
"Chậc, thật là hiếm có" - Quản Đồng không nhịn nổi bật cười. - "Bà xã à, hóa ra em cũng biết cái từ chuyên môn này sao?"
"Không thèm nói chuyện với anh!" - Cố Tiểu Ảnh uống ngụm cháo, một lúc sau mới nói: "Bố em bảo hay là hai nhà cùng ăn trung thu, coi như là đại đoàn viên".
"Ý kiến hay", Quản Đồng gật gật đầu, "vậy cứ làm thế đi".
"Vậy anh gọi điện cho bố mẹ anh, bảo hai người mua vé xe nhé, đưa số xe trước để mình ra đón." - Cố Tiểu Ảnh ăn xong cháo, đứng dậy thu dọn bàn.
Quản Đồng thở dài, cũng đứng lên dọn cùng, vừa dọn vừa nói: "Bà xã, anh lại phải nói thêm lần nữa, đó cũng là bố mẹ của em đấy".
Cố Tiểu Ảnh giật mình, gật gật đầu: "À, xin lỗi, nói quen miệng rồi, không sửa ngay được".
Nói câu này, trong mắt cô có chút ăn năn, kèm theo đó là chút tâm trạng, chút hoang mang.
Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, Cố Tiểu Ảnh nằm trên giường, nhìn lên trần nhà tối om, nghĩ: trước đây, cô vốn không biết rằng, gọi bố mẹ người khác là "bố mẹ", quả là một việc không hề dễ.
Trong 26 năm của cuộc đời cô, cách xưng hô này đại diện cho sự gắn bó máu thịt, là một sự tín nhiệm bẩm sinh, cũng là một sự nương tựa bản năng. Thế mà, kèm theo cuộc hôn nhân này, ngoài một người chồng, còn có thêm hai "bố mẹ" không cùng huyết thống, mà thậm chí ngôn ngữ còn bất đồng nữa.
Họ cũng là những người thân nhất của anh, thậm chí là những người mà anh thương yêu nhất. Cô hiểu rất rõ nếu không có sự chăm sóc nuôi dạy của họ, cũng sẽ không có Quản Đồng ngày hôm nay.
Nhưng, muốn bước qua cái hố sâu ngăn cách về tình cảm đó, cũng rất khó. Có lẽ chỉ sau khi kết hôn mới biết, chuyện tự nhiên thoải mái gọi bố mẹ người khác như bố mẹ mình, thực ra không phải là không được, nhưng cần có thời gian.
Ít nhất hiện tại, trong năm đầu của cuộc hôn nhân, cô vẫn chưa làm nổi.
Ví dụ như, khi gọi điện thoại cho bố mẹ đẻ, cô thích được gọi Cố Thiệu Tuyền là "chủ nhiệm Cố", "đồng chí Cố", "daddy", gọi La Tâm Bình là "bà La", "Hoa hậu", "mami". Cái cách gọi vui ngất trời không phân biệt trên dưới, vừa là sự nũng nịu của cô con gái, cũng là niềm hạnh phúc xuất phát từ trong tim một cô tiểu thư từ nhỏ đã được yêu thương chiều chuộng. Cô thích đưa bà La đi mua quần áo, cũng thích đưa đồng chí Cố ra bờ biển câu cá. Tuy bà La đi hết 3 dãy phố chưa vừa mắt được một cái váy, hay ông Cố bóp mồm bóp miệng không dám ho một tiếng suốt 3 giờ đồng hồ cũng chẳng câu được con cá nào, nhưng cô thích được nhõng nhẽo bên họ, nói những chuyện vở vấn chẳng có đầu đuôi, được hít thở mùi khói thuốc lá man mác của ông Cố, hay mùi nước hoa Tresor của bà La, cùng phong cảnh trời xanh biển xanh, thấy cuộc đời sao mà yên ổn.
Thế mà, mỗi lần nhận điện thoại, nghe thấy giọng Quản Lợi Minh hay Tạ Gia Dung, cô lại bất giác gọi "con chào bố", "con chào mẹ" với giọng cung kính nhưng xa cách. Cô cũng sẽ nói "Bố chú ý sức khỏe nhé", "Mẹ đừng làm việc quá sức", nhưng vẫn có cái gì đó gượng ép không thể phủ nhận.
Có lẽ, nghe kĩ thì sẽ phát hiện ra, tuy đều là "bố", "mẹ", nhưng giọng điệu không giống nhau, khái niệm không giống nhau, càng không thể có tình cảm giống nhau.
Cố Tiểu Ảnh nghĩ, mình thực sự cần một khoảng thời gian để thích ứng, để tìm được chút dũng khí, để hòa hợp, để tìm hiểu thêm, để bồi đắp thêm chút tình cảm. Cô biết, để có những thứ đó, không phải chỉ là chuyện ngày một ngày hai.
Bởi vì, trái tim không giống như sỏi đá, không thể ghè đập, mà chỉ có thể vỗ về.
(8)
Cứ như thế, theo đề nghị của đồng chí Cố, trước đêm trung thu một ngày, công dân thành phố R và công dân thành phố F cuối cùng cùng tề tựu đông đủ tại trung tâm thành phố G trong niềm yêu thương con trai con gái vô hạn.
Ý muốn được ở chung với bố mẹ của Cố Tiểu Ảnh đương nhiên là không được phê chuẩn. Cuối cùng thì vẫn là Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung ở chung với Quản Đồng và Cố Tiểu Ảnh, còn Cố Thiệu Tuyền và La Tâm Bình ở trong khách sạn gần chỗ Cố Tiểu Ảnh. Bữa tiệc tẩtrần được tổ chức tại chính khách sạn đó. Ăn xong, Quản Đồng đưa Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung về nhà, Cố Tiểu Ảnh thì loanh quanh ở khách sạn với bố mẹ không muốn về.
Cố Thiệu Tuyền tựa vào thành giường vừa xem tivi vừa dạy con gái: "Giờ con đã là con dâu nhà người ta, đương nhiên là phải ở cùng bố mẹ chồng rồi".
Cố Tiểu Ảnh tủi thân bĩu môi: "Nhưng có phải con dễ dàng được gặp bố mẹ đâu, con ở với bố mẹ đẻ mình thì có gì là không được chứ?"
La Tâm Bình thở dài: "Ảnh Ảnh, con buộc phải làm quen với cuộc sống như vậy. Lấy chồng rồi, không còn là trẻ con nữa, không thể việc gì cũng tùy tiện thích gì làm nấy, không được làm khó cho Quản Đồng".
Thấy Cố Tiểu Ảnh cúi đầu không vui, La Tâm Bình vội nhìn chồng ra hiệu. Cố Thiệu Tuyền hiểu ý, liền làm ra vẻ hào hứng nói tiếp: "Ảnh Ảnh, ngày mai chúng ta cùng đi câu cá đi! Quản Đồng nói nó dẫn đường, vùng núi phía nam có hồ cá, câu xong có thể nấu ăn luôn!"
La Tâm Bình cũng hào hứng phụ họa: "Đúng rồi, đúng rồi, chúng ta đi câu cá. Ảnh Ảnh con nhanh về nhà ngủ đi, ngày mai còn dậy sớm".
Cố Tiểu Ảnh mặt mũi bí rị đứng lên, La Tâm Bình vừa mở cửa vừa dặn: "Hoàn cảnh sống không giống nhau, chắc chắn cũng sẽ có những khác biệt về thói quen, nếu không có trở ngại gì lớn, thì cứ coi như là không nhìn thấy nhé. Với bố mẹ chồng cần phải cung kính, cần khoan dung với Quản Đồng, biết chưa nào?"
Cố Tiểu Ảnh đứng ở cửa, ngoái đầu nhìn La Tâm Bình: "Mẹ, rốt cuộc là ai từ trong bụng mẹ chui ra chứ? Sao mẹ cứ phải đi lo lắng cho người ngoài thế nhỉ?"
La Tâm Bình thuận tay vỗ đầu con gái, than thở: "Cái con bé ngốc nghếch này, đến bao giờ thì con mới hiểu, dễ người dễ ta, phải biết đặt mình vào vị trí của người ta, mới hiểu được cái khó của họ con ạ".
"Thôi con biết rồi, con biết rồi", Cố Tiểu Ảnh lầu bầu đóng cửa, "bố mẹ ngủ sớm đi nhé, con không nghe giảng đạo nữa đâu
"Cái con bé này..." La Tâm Bình nhìn nhìn bóng Cố Tiểu Ảnh thất thểu ra về, không nén nổi thở dài.
Về đến nhà, Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung đang ngồi xem tivi trong phòng khách, thấy Cố Tiểu Ảnh đi vào, Quản Lợi Minh vui vẻ gọi: "Tiểu Ảnh, qua đây ăn hoa quả này".
Cố Tiểu Ảnh nhìn chỗ dưa hấu trong đĩa, lại thấy nước dưa nhỏ trên sàn nhà, cười cười, chỉ vào phòng ngủ: "Bố mẹ ăn đi ạ, con đi thay quần áo đã".
Quay người đi vào phòng, cô thấy Quản Đồng đang lục tìm đồ trong tủ quần áo, nghĩ ngợi, rồi đóng cửa phòng ngủ lại.
Quản Đồng nghe tiếng bước chân, quay đầu nhìn Cố Tiểu Ảnh, vẫy chiếc khăn mặt trong tay, cười hỏi: "Em về rồi hả?"
Cố Tiểu Ảnh nhíu mày: "Sau lại bê thẳng dưa hấu lên bàn vậy? Sao anh không bổ ra miếng nhỏ rồi dùng dĩa mà ăn? Anh nhìn xem nước dưa hấu rơi đầy xuống sàn nhà rồi..."
Quản Đồng giật mình, rồi cười cười: "Vậy để lát nữa lau sàn lại".
"Anh nói nghe thật nhẹ nhàng" - Cố Tiểu Ảnh hạ giọng, càng khó chịu: "Nhỡ bố mẹ anh dẫm phải nước dưa, rồi đi một vòng quanh nhà, chỗ nào cũng đầy vết chân dính nhơm nhớp, anh còn không đi lau, cứ đứng nói chuyện mà không đau lưng à".
Quản Đồng nhíu mày: "Đợi lát nữa rồi anh lau".
Cố Tiểu Ảnh còn định nói thêm, nhưng nhớ lại lời mẹ nói: "không được làm khó cho Quản Đồng", cuối cùng đành nhịn, quay người thay quần áo ngủ.
Quản Đồng cầm hai chiếc khăn rửa mặt đi ra khỏi phòng, Cố Tiểu Ảnh loáng thoáng nghe thấy anh nói: "Bố, đây là khăn rửa mặt, bố cầm lấy dùng... Ối, bố cẩn thận, đừng dẫm vào nước dưa hấu..."
Không hiểu sao, Cố Tiểu Ảnh cảm thấy lòng thật nặng nề, như bị chặn bởi một hòn đá vô hình.
Mười phút sau, Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung tắm xong, vào phòng khách ngủ. Cố Tiểu Ảnh ngồi thẫn thờ trước bàn trang điểm, Quản Đồng lại đẩy cửa đi vào. Cố Tiểu Ảnh bất giác quay đầu lại, thấy anh sắp ném quần áo bẩn của Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung vừa thay ra vào giỏ đựng đồ bẩn. Ngồi cách cửa nửa mét, Cố Tiểu Ảnh loáng thoáng ngửi thấy mùi lạ... một giây sau, nhanh như ánh chớp, ngay lúc tay Quản Đồng thả chỗ quần áo bẩn đó vào giỏ, Cố Tiểu Ảnh đã cuống cuồng đứng dậy, lôi ngay quần áo lót của mình ra khỏi giỏ.
Quản Đồng ngạc nhiên nhìn Cố Tiểu Ảnh hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì", Cố Tiểu Ảnh ôm quần áo cười gượng gạo, "quần áo bẩn trong giỏ đều phải giặt máy, nhưng quần áo lót giặt tay thì vệ sinh hơn".
Quản Đồng gật gật đầu, quay người đi ra ngoài, thì thấy Cố Tiểu Ảnh cầm giỏ quần áo bẩn hấp tấp đi theo sau anh. Quản Đồng ngạc nhiên quá, hỏi: "Em đi đâu vậy?"
"Giặt quần áo!" - Cố Tiểu Ảnh chỉ vào cái giỏ nhựa trong tay mình, tỏ vẻ bình thường, "Rỗi rãi thì làm thôi!"
"Giặt quần áo vào lúc này á?" - Quản Đồng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, "Đã chín giờ hơn rồi, ngày mai hẵng giặt".
"Việc hôm nay chớ để ngày mai", Cố Tiểu Ảnh vừa đổ chỗ quần áo trong giỏ vào máy giặt vừa nói, "ngày mai còn đi chơi, lúc về rồi còn hơi sức đâu mà giặt quần áo nữa!"
Quản Đồng thấy cũng đúng, nên không phản đối nữa, quay người vào phòng đọc báo. Cố Tiểu Ảnh quay đầu nhìn theo bóng Quản Đồng, chẳng biết phải nói gì, chỉ thở dài, lại quay lại cẩn thận giặt chỗ đồ lót.
Vừa giặt cô vừa suy nghĩ, vừa rồi mình thực sự ngửi thấy mùi mồ hôi nồng nồng, chỉ có điều không biết là của Quản Lợi Minh hay Tạ Gia Dung. Chỉ nghĩ đến chuyện bỏ quần áo của mình vào giặt chung, đã thấy buồn nôn. Thật xin lỗi, cô không hề muốn dùng từ đó, dù gì cô đã dũng cảm lấy Quản Đồng, những khác biệt trong cuộc sống không phải là không dự đoán được trước, chỉ có điều cô chưa nghĩ đến: khi ngửi thấy mùi này, cô thực sự muốn buồn nôn.
Trong đêm yên tĩnh, cô vừa giặt vừa suy nghĩ lan man đến tận đẩu tận đâu, còn lại đầu óc thì trống rỗng.
Buổi sáng ngày thứ hai, cả đoàn người bước lên xe đi về vùng núi phía nam. Quản Đồng, Quản Lợi Minh, Tạ Gia Dung ngồi taxi đi trước dẫn đường, La Tâm Bình lái xe theo phía sau, trong xe là Cố Thiệu Tuyền và Cố Tiểu Ảnh.
Cố Tiểu Ảnh ngồi ghế sau, suốt dọc đường nói không ngớt miệng, cuối cùng đến La Tâm Bình cũng phải hỏi: "Ảnh Ảnh, con không thấy mệt à?"
Cố Tiểu Ảnh cười hi hí, từ phía sau với lên túm lấy vai La Tâm Bình: "Con chẳng thấy mệt gì cả, cứ ở bên cạnh bố mẹ là con thấy vui rồi! Nếu ba người chúng ta cứ được ở bên nhau mãi thế này thì tốt quá".
Chưa nói hết đã bị La Tâm Bình mắng: "Bỏ tay ra đi, con không thấy mẹ đang lái xe à?"
Cố Tiểu Ảnh im bặt, thu tay lại, im lặng một giây rồi như nhớ ra gì đó hỏi: "Mẹ, mẹ từng cùng sống với ông bà nội con bao giờ chưa?"
La Tâm Bình vừa lái xe vừa liếc vào gương chiếu hậu: "Sao con lại nghĩ đến vấn đề đó?"
Cố Tiểu Ảnh nhăn nhó khổ sở: "Con phát hiện ra, tuy bố mẹ chồng con bản tính rất tốt, cũng đối xử tốt với con, nhưng cũng không thể nào hợp nhau được, chẳng có một chút tiếng nói chung nào, rất khó sống cùng nhau".
La Tâm Bình quay đầu nhìn Cố Thiệu Tuyền, Cố Thiệu Tuyền nhìn lại tỏ ý: "Em nói đi". La Tâm Bình bèn trả lời: "Thời gian mẹ sống cùng bà nội con không nhiều, cũng chỉ hơn một năm thôi. Khi con tròn một tuổi, ông bà nội con sang nhà chú con ở".
"Thếô con sống với ông bà nội có vui vẻ không?" - Cố Tiểu Ảnh tựa đầu vào khoảng giữa hai chiếc ghế, tò mò hỏi.
"Nói đến chuyện này, thì mẹ quả là phục cô con", La Tâm Bình thốt lên."Cô con đã sống với bà nội mười năm, chưa bao giờ bực tức, chưa bao giờ cãi cọ. Dù rằng cô chỉ tốt nghiệp trung học, cũng chẳng được học hành gì nhiều, nhưng những lời cô nói lại rất có lý. Mẹ cũng học được ở cô rằng, những đạo lý chân thật hữu ích nhất, thường là chẳng có liên quan gì đến học vấn".
"Cô con nói gì vậy ạ?" - Cố Tiểu Ảnh vươn cổ ra, mở to mắt nhìn nhìn La Tâm Bình.
"Chính là nói về quan hệ mẹ chồng nàng dâu đấy, đạo lý mà cô con nói ra đơn giản vô cùng." - La Tâm Bình như đang suy tư: "Cô con nói giữa mẹ chồng và nàng dâu vốn chẳng có cái nút nào thực sự khó tháo, nếu không thích cơm mẹ chồng nấu, thì giả bộ ăn vài miếng, rồi đi mua thứ gì mình thích ăn cho no bụng là được rồi; nếu không thích nghe lời bà nói, thì coi như vào tai này ra tai kia, cứ coi như mình bị điếc tạm thời thôi; nếu không thích cách bà chăm sóc trẻ con, thì cứ nghĩ mà xem, nó rốt cuộc cũng là cháu ruột của bà, có mời mười bảo mẫu thì cũng chẳng yên tâm bằng để bà chăm cháu. Bởi thế chẳng cần phải tranh giành với bà chuyện chăm trẻ như thế nào, dù sao thì rồi bọn trẻ cùng đi mẫu giáo, đi học, rất nhiều kiến thức sớm muộn rồi cũng sẽ được thầy cô dạy bảo. Chỉ cần bà chăm sóc cháu chu đáo, khỏe mạnh, biết ăn biết ngủ đã là thành công lớn rồi. Thực ra thì người ta cũng đâu phải có nghĩa vụ chăm sóc con cho mình. Trên đời này rất nhiều việc đều như vậy, chỉ cần chính mình không coi đây là vấn đề, thì chuyện có to nữa, cũng chỉ như là chuyện nhỏ".
"Cô con thật là vĩ đại", Cố Tiểu Ảnh lẩm bẩm, "nhưng con không làm được. Mẹ ơi, con biết những đạo lý trên đều đúng, nhưng thực sự vẫn không thể làm nổi. Con không chịu nổi việc bố chồng con lấy đầu đũa xỉa răng, cũng không chịu nổi việc mẹ chồng con hắt hơi vào giữa mâm cơm. Con chỉ ngửi thấy mùi mồ hôi trên quần áo họ là đã thấy ruột gan đảo lộn... Con thực sự không thể tưởng tượng được nếu có một ngày phải sống chung trong một căn nhà, con sẽ phải làm thế nào?"
"Ảnh Ảnh!" - Cố Thiệu Tuyền cuối cùng cũng lên tiếng, "Khi con đã chọn việc lấy Quản Đồng, thì con phải hiểu, lấy chồng không có nghĩa là lấy một người đàn ông, mà là lấy cả một gia đình; còn con ở vào vị trí thế nào trong cái gia đình đó, thì còn xem con có thể động não được không. ho cùng, hôn nhân không chỉ là một trạng thái, mà là một tri thức!"
"Bố, lời lẽ của bố cứ như một nhà văn chuyên nghiệp ấy", Cố Tiểu Ảnh cười ngất, "không thể ngờ được một người ngày ngày viết công văn lại có thể nói những lời mặn chát như thế này".
"Lượng muối bố ăn còn nhiều hơn lượng gạo con ăn đấy", Cố Thiệu Tuyền quay đầu trừng mắt nhìn con gái, "nghiêm túc chút đi!"
"A, đổi chủ đề nào", Cố Tiểu Ảnh vui vẻ dựa lưng vào ghế, "chủ đề này quá khó, con không hiểu nổi. Đợi đến lúc buộc phải sống chung thì tính tiếp vậy, giờ vẫn còn quá sớm. Mẹ chồng con đã nói rồi, bao giờ con sinh con sẽ khăn gói quả mướp lên sống cùng. Vì thế, con cứ để muộn thêm vài năm mới sinh con".
"Con bé này sao càng ngày càng ăn nói văng mạng thế nhỉ?" - Cố Thiệu Tuyền trợn mắt nhìn Cố Tiểu Ảnh: "Con không định trốn tránh trách nhiệm đấy chứ?"
La Tâm Bình thì nhíu mày: "Thế hệ các con quả là ít trách nhiệm, chuyện gì cũng chỉ căn cứ vào cảm giác cá nhân, nói đến những vấn đề nghiêm trọng là lảng tránh, được ngày nào hay ngày ấy, chẳng bao giờ suy nghĩ xa cả. Hai vấn đề này có nhất thiết phải liên quan không? Hơn nữa, một cô gái lớn tuổi rồi mới sinh con đều không tốt cho cả mình lẫn con, con có biết không hả?"
"Á, đau đầu quá!" - Cố Tiểu Ảnh ngồi bò ra ghế sau, lấy gối ôm chụp lên đầu kêu ca: "Mẹ lại giảng đạo rồi!"
La Tâm Bình chán nản nhìn sinh vật đang lăn lộn trên ghế sau, thở dài, chẳng nói gì nữa.
(9)
Nửa tiếng sau, cả đoàn người cuối cùng cũng hùng dũng đến được vùng núi phía nam, là một khu trang trại mà Quản Đồng đặt trước. Bên hồ cá, đã cắm sẵn cần câu. Ông Cố thấy mấy cái ghế băng đặt sẵn, sướng quá vội chạy đi thuê cần, rồi cẩn thận mắc mồi vào lưỡi
Quản Lợi Minh vừa bước qua cổng đã kinh ngạc nhìn Quản Đồng: "Con đưa bố mẹ ra cái hồ cá này để câu cá sao?"
Quản Đồng gật gật đầu, giải thích cho Quản Lợi Minh: "Người thành phố muốn đổi gió, cuối tuần thường ra ngoại thành hái rau, câu cá, nghỉ ngơi, giờ rất phổ biến".
Quản Lợi Minh trợn tròn mắt: "Hay quá nhỉ, khó khăn lắm mới được làm người thành phố, lại còn phải tốn tiền để về nông thôn hái rau, câu cá? Sao người thành phố lại không biết hưởng thụ đến thế nhỉ? Có người đút cơm vào mồm cho không thích, lại còn thích tự mình động tay động chân? Người nông thôn chúng ta..."
"Bố", Quản Đồng nhíu mày, ngắt lời Quản Lợi Minh, "nếu bố không thích câu cá, thì phơi nắng, qua bên kia nằm nghỉ".
"Phơi nắng á?" - Quản Lợi Minh lại càng thấy khó hiểu, "Phơi nắng thì cần gì tốn tiền tìm chỗ mà phơi? Bố thấy cái sân phía dưới nhà con cũng phơi được".
Cố Tiểu Ảnh ngồi cạnh bố, vừa nhìn ông Cố câu cá vừa xem Quản Đồng nói chuyện với bố, không nhịn nổi cười. Đang vui thì bị bố đập cho một cái vào đầu: "Ảnh Ảnh, con đi hỏi Quản Đồng xem có nước uống không, ngày hôm nay nóng quá".
Cố Tiểu Ảnh hiểu là ông Cố muốn cô đến giải vây cho Quản Đồng, trề môi nói: "Bố cần nước thì con đi lấy cho, hỏi Quản Đồng làm gì? Người ta là thư ký Tỉnh ủy, chứ có phải là thư ký của con đâu. Bố đừng có làm phiền bố con người ta đang tâm sự".
Ông Cố không nhịn được bật cười, quay sang bà Cố đang nghịch máy ảnh nói: "Con gái bà nếu sinh vào thời chiến, thì chắc là loại thấy chết không cứu đấy nhỉ?"
Bà Cố lườm Cố Tiểu Ảnh một cái, tiếp tục chơi máy ảnh, tiện miệng trả lời: "Nó không sinh vào thời chiến thì cũng đã đủ thấy chết không cứu rồi".
Cố Tiểu Ảnh chẳng cãi, chỉ ngồi một bên cười híc hí
Rất nhanh đã đến buổi trưa, mấy người câu lên được hơn chục con cá, thế cho nên bữa trưa đương nhiên chỉ có toàn cá là cá: cá chua ngọt, cá ngũ liễu, da cá trộn nộm, canh cá... một bàn tiệc vô cùng phong phú. Cố Tiểu Ảnh mải ăn quên cả nói chuyện, có lẽ cũng rất ít khi cô lại "kiệm lời" như thế, nên cuối cùng đến ông Cố cũng thấy bữa cơm này lặng lẽ quá, đành cố gắng gợi chuyện cho bữa ăn sôi nổi.
Vì ông Cố luôn quý Quản Đồng, Quản Đồng cũng khâm phục tài viết lách của ông Cố, nên hai người nói chuyện lúc nào cũng rất vui vẻ. Lại thêm bà Cố vừa tham gia một hội nghị của tỉnh, nên mấy người bắt đầu chuyện trò từ tình hình đại cục của tỉnh này, rồi dần chuyển sang tình hình kinh tế chính trị, thể thao văn hóa, càng nói càng hứng khởi.
Cố Tiểu Ảnh vừa nghe họ nói chuyện vừa cảm khái nhớ lại ba năm trước, lần đầu tiên cô đưa Trần Diệp về nhà gặp bố mẹ. Vì cô thích, nên ông Cố bà Cố không có bất cứ ý kiến gì về Trần Diệp. Họ tiếp đãi anh rất nhiệt tình, ông Cố còn ngày nào cũng xuống bếp tự làm món tủ, nhưng cuộc nói chuyện giữa họ thì luôn giữ kẽ, người hỏi người đáp, lịch sự nhưng không nhiệt tình.
Cho đến lúc gặp Quản Đồng, khi đưa anh về nhà, Cố Tiểu Ảnh mới biết, thực ra không phải bố mẹ không thích Trần Diệp, mà là vì có khoảng cách rất lớn: họ không biết ai là Mendelssohn, ai là Brahms, cũng không biết thế nào là quãng, là nhịp; đến khi gặp Quản Đồng, cô mới nhìn thấy sự tán thưởng của bố mẹ đối với con rể là do họ hiểu biết lẫn nhau.
Trong cơn gió đầu thu vẫn còn mang chút nóng nực, Cố Tiểu Ảnh vừa ăn cá vừa quay đầu nhìn Quản Đồng, ánh mắt lấp lánh ấm áp mà chính cô không hề hay biết.
Cho đến khi có tiếng Quản Lợi Minh gọi, mới kéo Cố Tiểu Ảnh quay trở về thực tại.
"Tiểu Ảnh" - Quản Lợi Minh cơm no rượu say xong mới cười tít mắt gọi con dâu, "năm nay con hai mươi sáu tuổi rồi nhỉ?"
Cố Tiểu Ảnh vừa cắn một miếng cá to vừa mơ hồ nhìn Quản Lợi Minh
Quản Lợi Minh hài lòng nhìn Cố Tiểu Ảnh: "26 tuổi là được rồi, cũng vừa đẹp, mẹ con bằng tuổi con thì Quản Đồng đã ba tuổi rồi, các con cũng nhanh nhanh lên!"
Cố Tiểu Ảnh há mồm nhìn Quản Lợi Minh, giật mình, miếng cá gắp trên đũa rơi đánh "tách" xuống bàn, bắn lên mấy giọt dầu. Quản Đồng với ông Cố đang nói chuyện vui vẻ, nghe thấy thế cũng ngạc nhiên quay lại nhìn.
Vừa đúng lúc thấy Quản Lợi Minh hài lòng dặn dò: "Quản Đồng 32 rồi, cũng không còn nhỏ nữa, các con cũng nhanh nhanh lên, giờ này năm sau là bố mẹ có cháu bế rồi!"
Cố Tiểu Ảnh nuốt nước bọt, lấy hết can đảm nói: "Bố, chúng con vẫn còn trẻ, cũng không vội gì".
Không đợi nói hết câu, Quản Lợi Minh đã nói ngay: "Sao lại không vội, các con bao nhiêu tuổi rồi? Bố đã chả nói trước là học nghiên cứu sinh làm cái gì, chẳng có tác dụng, lại ảnh hưởng đến chuyện lấy vợ sinh con sao. Con xem trong thôn mình ấy, những người bằng tuổi bố, nhà nào cũng có cháu cả rồi, chỉ có bố là chưa có, mà cũng mới vừa có con dâu, thật là mất mặt quá".
"Bố", Quản Đồng xịu mặt: "Việc này chúng con có dự định riêng, bố đừng can thiệp".
"Dự định á? Bọn trẻ các con thì có dự định gì chứ?" Quản Lợi Minh rất không vui, "Ba mươi mấy tuổi đầu rồi, sao lại chẳng sốt ruột gì thế? Nếu ai cũng giống các con, đều không muốn sinh con, thì đất nước chúng ta còn phát triển thế nào được? Tiến bộ thế nào được?"
Cố Tiểu Ảnh ho lên một tiếng, vừa ngẩng đầu thì thấy vẻ khá bình thản của ông Cố và bà Cố, vẫn thản nhiên ăn như bình thường. Cố Tiểu Ảnh nhìn là biết ngay bố mẹ mình cũng đang sắp chết nghẹn đến nơi, nhưng bản lĩnh thì rõ ràng là cao hơn cô nhiều, nên mới có thể làm ra bộ như không thế kia chứ?!
Cố Tiểu Ảnh không nén được nghĩ thầm: Đúng là gừng càng già càng cay..
Kết quả là người cuối cùng không kìm chế được là Quản Đồng, Cố Tiểu Ảnh lần đầu tiên thấy anh bực bội đến thế.
Nguyên nhân là câu nói châm ngòi của Quản Lợi Minh: "Bố không cần biết các con ở thành phố thế nào, ở nông thôn chúng ta, người đàn ông là phải nuôi gia đình, đàn bà thì sống chết gì cũng phải đẻ con! Mấy thứ các con nói bố nghe không hiểu, và cũng chẳng muốn nghe, nào là việc riêng, nào là bận rộn... trái đất này không có các con thì không quay được hay sao? Bố chỉ biết rằng: bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại [1]..."
[1] Trong ba tội bất hiếu, tội không có con nối dõi là nặng nhất.
Chưa nghe hết, Quản Đồng không thể nhịn nổi nữa ngắt lời: "Bố!"
Anh còn định nói gì đó, nhưng đột nhiên như nhớ ra gì đó ngẩng đầu lên nhìn Cố Tiểu Ảnh đang vừa uống nước vừa nước mắt ngắn nước mắt dài, cuối cùng đành nén những lời định nói lại.
Ông Cố đến lúc này cũng nhận thấy nếu mình không ra mặt kết thúc câu chuyện thì quả thực là không được, bèn dũng cảm đứng lên, nói với Quản Lợi Minh: "Ông thông gia, không cần nói nhiều làm gì, chúng nó có suy nghĩ của mình, bậc cha mẹ chúng ta không cần lo nhiều làm gì, uống rượu uống rượu đi!"
Vừa nói ông vừa nâng ly rượu lên, bà Cố nhìn tình hình cũng vội phụ họa, nâng chén lên nói: "Đúng thế, đúng thế, các con nó cũng có suy nghĩ của mình, nói cho cùng, là chúng nó sống với nhau, chúng nó thấy hợp là được, con cháu có cái phúc của con cháu mà".
Quản Lợi Minh vò râu trợn mắt nhìn Quản Đồng, cũng không tiện nói thêm gì nữa. Tạ Gia Dung đã quen với việc ngồi một bên không nói gì, chỉ cười hiền lành chịu đựng nhìn con trai và con dâu. Ánh nắng mùa thu sáng rực rỡ, cả gia đình họ ngồi dưới một bóng cây ngoài trời, dường như đang trở nên một đám rất ồn ào.
Vậy mà lúc Cố Tiểu Ảnh quay đầu nhìn, thì thấy Quản Đồng hơi hơi nhíu mày, ánh mắt tràn ngập sự bực bội không thể che giấu.
Thế là, sự hoà bì cố gắng duy trì đến lúc mặt trời lặn. Lúc chạng vạng, cả nhà quay về, cùng ăn tối ở khách sạn trung tâm thành phố xong, ai lại về chỗ ở của người ấy.
Cố Tiểu Ảnh theo thói quen vẫn ở lại khách sạn nhõng nhẽo với bố mẹ rất lâu rồi mới nuối tiếc ra về.
Không ngờ, vừa bước vào cửa đã giật cả mình: trong phòng khách, hai bố con Quản Lợi Minh và Quản Đồng đang xoắn râu trợn mắt nhìn nhau!
Cố Tiểu Ảnh khịt khịt mũi, ngửi thấy mùi chiến tranh, mắt trợn tròn, mạch máu bắt đầu chảy rần rật.
Cô treo áo khoác lên mắc, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh chồng, đầu tiên là ngẩng đầu nhìn thái độ của Quản Đồng, rồi lay lay tay anh, gọi khẽ: "Quản Đồng?"
Nhìn thấy cô, sắc mặt của Quản Lợi Minh hơi chuyển biến, nhưng giọng nói thì vẫn rất cứng rắn, mắng nhiếc Quản Đồng: "Con không cho bố nói thì bố cũng phải nói, chuyện sinh con là chuyện lớn nhất cả đời người, ở nông thôn chúng ta..."
"Bố" - Quản Đồng nhíu mày, nói từng tiếng "đây không phải là nông thôn!"
Anh hít một hơi thật dài, giọng trầm xuống, trả lời: "Bố, đây là thành phố, không phải nông thôn. Dù có tình cảm sâu sắc hơn nữa đối với đồng ruộng, cũng chẳng có nhiều người nguyện cả đời làm nông dân! Chúng ta chăm chỉ lắm mới có thể cho con cái lên thành phố học, để được hưởng nền giáo dục tốt hơn, được nhìn thấy những thứ đẹp hơn, tại sao còn phải dùng những tiêu chuẩn của nông thôn để yêu cầu chính mình?!"
Anh ngẩng đầu lên, Cố Tiểu Ảnh hơi kinh ngạc nhìn Quản Đồng từ trước đến nay, luôn nhẹ nhàng, chẳng bao giờ cáu gắt, bất giác nắm chặt lấy tay anh.
Quản Lợi Minh há mồm, nhưng chẳng nói ra được lời nào, cuối cùng "hừm" một tiếng, vẩy tay đi thẳng.
Quản Đồng nhìn theo, anh thở dài, cũng không nói gì.
Cứ như thế, buổi tối hôm đó không khí trong nhà hạ xuống đến nhiệt độ đóng băng.
Đêm xuống, Cố Tiểu Ảnh vẫn theo thói quen cuộn tròn mình trong lòng Quản Đồng, nhưng lần đầu tiên nằm trong lòng anh mà cô vẫn cảm thấy có sự chua xót mơ hồ nào đó trong lòng.
Trong đêm yên tĩnh, Cố Tiểu Ảnh nghe thấy tiếng hơi thở đều đều của Quản Đồng, cô không ngủ nổi.
Cô ngắm kĩ khuôn mặt Quản Đồng trong ánh sáng lờ mờ, giơ tay ra, lướt ngón tay men theo lông mày xuống.
Anh ngủ lặng yên, ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
Thực ra Quản Đồng rất ít khi kể cho Cố Tiểu Ảnh nghe về những nỗi khổ mà mình phải chịu khi còn nhỏ. Cố Tiểu Ảnh dường như cũng không ngờ rằng, với một người thiếu niên ở nông thôn như Quản Đồng, khổ nhất lại không phải là sự thiếu thốn về vật chất, mà là áp lực về tâm lý, là áp lực của tinh thần nhất quyết phải thoát khỏi nông thôn.
Có lẽ, Cố Tiểu Ảnh thực sự đã lớn lên trong nhung lụa. Trước đây, cô chưa từng biết, Quản Đồng tuy ít cáu ít bực, nhưng nội tâm lại mẫn cảm đến thế.
Cố Tiểu Ảnh không thể hình dung nổi những cảm giác trong lòng mình lúc này, có lẽ cô nên mừng vì giữa sự mâu thuẫn giữa vợ và bố mẹ, anh vẫn đứng về phía cô. Nhưng thật kì lạ, lúc này, cô lại chẳng mừng chút nào.
Bởi vì, cô muốn anh được thoải mái, không có chút gánh nặng và áp lực nào để tiến lên phía trước, tiến theo con đường mà anh đã chọn. Nhưng thực tại thì, anh đang phải chống chọi với áp lực từ nhiều phía, mà đáng buồn là ở chỗ loại áp lực đó, anh không thể né tránh.
Đêm đã khuya, Cố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ với những suy nghĩ phức tạp. Trước lúc ngủ, cô nghĩ: cô mới suy nghĩ một chút thế mà đã mệt, thế thì những năm qua, Quản Đồng luôn trong tình trạng phải đấu tranh, phấn đấu, có mệt không nhỉ?
Thực ra, Cố Tiểu Ảnh lúc này mới chỉ định nghĩa "áp lực" là các phạm trù đơn giản như: cố gắng học hành, cố gắng làm việc, tạm thời chưa sinh con, mà cô vẫn chưa biết, từng ngày qua đi, còn có biết bao nhiêu áp lực khác đang chờ đợi Quản Đồng, và chờ đợi cả cô nữa.
Dù gì, cuộc sống không đơn giản là cái đầu đũa dùng làm tăm xỉa răng hay những cái áo đậm mùi mồ hôi, cũng không chỉ là bài thuyết giáo "bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại". Cuộc sống rốt cuộc, còn bao gồm những chuyện phiền lòng muôn hình vạn trạng, mà cứ phải bước từng bước một mới biết.
Nhưng dù nói thế nào thì đến lúc này, Cố Tiểu Ảnh cũng đã ý thức được, giả sử trong hôn nhân bắt buộc phải có một khoảng thời gian hòa hợp, thì quãng thời gian hòa hợp thuộc về cô đó, ngoài việc hòa hợp với Quản Đồng, còn có cả sự hòa hợp giữa cô với Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung.
Cô có thể tưởng tượng ra, đây chắc chắn sẽ là một nhiệm vụ vô cùng gian khổ. Khoảng cách thành thị nông thôn, ngăn cách về thế hệ, sẽ mài dũa ý chí của cô, san phẳng tâm hồn cô, trong một khoảng thời gian chưa biết là bao lâu mà bản thân cô, lại chẳng có chỗ nào lẩn trốn.
Bởi thế, chỉ có thể dũng cảm chờ đợi thôi.
Câu nói này đến từ đâu nhỉ?
Đường càng ngày càng dài, hạnh phúc đang ở nơi đâu...
← Ch. 03 | Ch. 05 → |