Vay nóng Tinvay

Truyện:Hôn Nhân Giấy - Chương 12

Hôn Nhân Giấy
Trọn bộ 13 chương
Chương 12
Không có tốt nhất, chỉ có thích hợp nhất (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-13)

Siêu sale Shopee


Cuối cùng bạn chọn cách cùng nhau đi tiếp, và hai người sẽ cùng chia sẻ, trợ giúp lẫn nhau một cách thực sự, để cùng nhau sống đến đầu bạc răng long. Trong quãng thời gian đồng hành đó, chưa chắc họ là người tốt nhất, giỏi giang nhất, nhưng chắc chắn sẽ là người thích hợp nhất với mình. Trong hôn nhân, luôn luôn không có gì là tốt nhất, mà

(1)

Một mình nơi đất khách quê người, Quản Đồng cũng rất nhớ vợ, nhất là vào những lúc anh rảnh rỗi.

Tuy thế, những lúc anh rảnh rỗi thực sự lại quá ít.

Ban ngày, hết hội nghị này đến hội nghị khác, thực hiện lệnh của cấp trên, truyền đạt tinh thần của cấp trên... Vẫn chẳng có gì mới, nhưng trước đây anh là người chuẩn bị cho hội nghị, còn bây giờ là người ngồi ở ghế chủ tịch; đương nhiên cũng thường xuyên anh phải đi lại, quan sát các đơn vị cấp dưới, chỉ đạo cấp dưới làm việc... Trước đây anh là người đi sau lãnh đạo, còn bây giờ là người đi trước tất cả mọi người, cũng phải phê chuẩn các văn bản gửi cho cấp dưới, đánh giá kiến nghị của cấp dưới... Trước đây anh là chân loong toong, còn bây giờ là người ký tên phê chuẩn trên văn bản.

Trước sự thay đổi này, không phải Quản Đồng không bỡ ngỡ, nhưng được cái bao nhiêu năm nay anh cũng được chứng kiến nhiều nên bắt kịp rất nhanh. Có lẽ do anh đã quen làm chân loong toong cho người ta rồi, lại còn trẻ, vì vậy khi nói chuyện hay làm việc đều rất nghiêm túc, lại thường xuyên nhắc đến hai từ "học tập" nên cũng rất được lòng các bậc tiền bối. Thực ra chẳng có ai ngốc cả, mà cũng chẳng có gì là tốt nếu lại đắc tội với một thành viên trong ban lãnh đạo, bởi mọi người từ Tỉnh ủy xuống, ai không biết cách hòa hợp, cũng có nghĩa là tự tạo mệt mỏi cho mình. Hơn nữa, mọi người cũng đều biết rõ: loại người này xuống đây là để luyện kim loại, đã sớm muộn gì rồi cũng đi, thì chi bằng để lại ấn tượng tốt trong lòng nhau. Vì thế, sự ra mắt của Quản Đồng cũng có thể coi là thuận lợi.

Anh chỉ rất không thích các cuộc chiêu đãi vào buổi tối. Từ ngày đến đây, huyện ủy, chính qu yền huyện đều tiếp đón, các đơn vị nhỏ liên lạc mời riêng, thỉnh thoảng còn có mấy mối quan hệ cũ, nhất định phải đi uống rượu để hồi tưởng lại chuyện xưa.

"Họp + uống rượu" dần như đã trở thành hai nhiệm vụ chính trong thời gian Quản Đồng nhậm chức.

Quản Đồng trước đây là một thư ký Tỉnh ủy, hơn một nửa thời gian của anh đều là ở trong văn phòng, bữa tối phần nhiều là ăn trong phòng ăn tự chọn của Trung tâm đào tạo Văn phòng Tỉnh ủy, không phải không có lúc tiệc tùng, nhưng cũng không đến mức "mỗi ngày một bữa rượu"; nhưng lần này xuống dưới cơ s, Quản Đồng đã thực sự được mở mắt.

Với lại, Quản Đồng có thể coi là lớn lên ở vùng biển phía bắc, tửu lượng cũng tương đối, khoảng bảy lạng rượu trắng 38 độ hay nửa cân rượu trắng 52 độ, thỉnh thoảng lại thêm chút rượu cốt sáu bảy mươi độ, uống khoảng hai lạng xong mới rời khỏi bàn tiệc. Tuy thế, dù tửu lượng có khá, thì vẫn làm sao chịu nổi tối nào cũng uống, mà độ rượu thì càng ngày càng cao! Có lúc Quản Đồng quay về nhà khách chính quyền huyện đang tạm ở, không kịp thay đồ đã gục đầu ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy mới vội vã tắm rửa, gột bỏ hơi rượu trên người.

Giờ đây, Quản Đồng đã hơi hiểu ra, cái kiểu làm việc ngày nào cũng làm thêm ở Tỉnh ủy vẫn còn là lành mạnh.

Đồng thời với việc đó, những người nông dân vùng này cũng để lại trong lòng Quản Đồng những ấn tượng sâu sắc.

Vì thường xuyên xuống kiểm tra chỉ đạo công tác, Quản Đồng càng có thêm cơ hội được đi sâu đi sát thực tế. Thực ra cơ hội kiểu này hoàn toàn không xa lạ với anh, vì năm nào về quê ăn tết, anh chẳng đứng bên bờ ruộng trò chuyện với hàng xóm. Nhưng giờ thì không giống. Những cán bộ thôn xã, thư ký thôn, thậm chí có cả các phóng viên đài truyền hình Huyện tiền hô hậu ủng quanh anh. Mỗi nụ cười của anh, mỗi cái bắt tay của anh đều có ý nghĩ chính trị sâu sắc. Trong sự bao vây đó, thỉnh thoảng, anh thấy những người nông dân thu mình lại chẳng dám đứng lên trên, trong lòng anh lại thấy xót xa.

Bất giác anh nghĩ, anh cũng xuất thân từ những mảnh đất như thế này. Nếu thi đại học không đỗ, thì bây giờ anh cũng đang đứng trong số họ, với nụ cười đôn hậu, rụt rè chờ đợi được bắt tay một nhân vật mà với họ là rất quan trọng. Thậm chí anh còn nghĩ, bao nhiêu năm nay mình chỉ dành thời gian để đọc sách, không thể là một người nông dân tốt.

Đối với anh và rất nhiều con em nhà nông ở bên cạnh anh, dù đã thi đỗ đại học hay ra làm thêm, đồng ruộng cũng đã rất xa lạ.

Anh chỉ thân quen với những khuôn mặt đầy nếp hằn gió sương, những bàn tay thô ráp của họ đã nuôi sống cả một đất nước rộng lớn và đông dân, tuy thế, họ lại bị xa lánh bởi thành phố đầy đủ các dịch vụ công cộng.

Anh thực sự muốn làm chút gì đó cho họ, nhưng, một phó chủ tịch huyện mới đến, chưa quen hết mặt các nhân viên trong ủy ban, muốn thực sự đích thân làm, cũng rất khó.

Anh thừa nhận, anh chỉ là người tầm thường, và cũng có tư tưởng sáng suốt giữ lấy thân. Anh muốn quan sát xem tình hình thế nào, tìm một vị trí an toàn cho mình, rồi mới tính tiếp.

Nội tâm anh cũng đấu tranh dữ dội.

Anh biết, nếu chỉ dựa vào mỗi sức của mình, thì chẳng thể thay đổi được điều gì.

Vì thế, trong những ngày lạ lẫm và tràn đầy áp lực này, Cố Tiểu Ảnh gần như là toàn bộ niềm hi vọng của anh.

Trong hai tháng, họ gặp nhau được ba lần. Tuy lần nào cũng vội vã chỉ có hai ngày, nhưng anh nhìn điệu bộ nói chuyện hào hứng của cô mà cảm thấy thật ấm áp. Anh mỉm cười nhìn cô nhăn mày nhíu trán để minh họa cho các câu chuyện cười xảy ra trong Học viện, chuyện con gái Đoàn Phỉ đã biết bò, còn Hứa Tân thì được giới thiệu cho một anh chàng làm bên pháp y... Anh cảm thấy như ngày tháng trở nên êm đềm.

Nhìn nụ cười của cô, anh không muốn kể cho cô nghe những áp lực và cay đắng mà mình đang phải chịu.

Anh chẳng thể nào nói ra, tuy những năm qua, anh luôn có ý chí phấn đấu, nhưng thực tế trong lòng anh luôn có một sự tự ti mà anh không muốn phải thừa nhận. Nhìn những người bạn không hề học giỏi bằng mình, cũng không có tố chất cao như mình lần lượt được làm ở những nơi rất tốt, lương cao, được phân nhà rộng, hơi tý là có thể kể ra bố mình thân thiết với lãnh đạo nào đó, còn mình là bạn cũ cùng lớn lên từ nhỏ với con gái của một ai đó trong một cơ quan hay viện gì đó rất lớn. Họ thuộc tầng lớp con ông cháu cha, họ thể hiện thái độ khách khí và t trọng với Quản Đồng, nhưng chắc chắn không bao giờ coi anh là cùng hội cùng thuyền.

Anh cũng chẳng thể nào nói ra: mỗi lần nhìn thấy những cảnh bần cùng khốn khó của bà con nông dân, anh đều rất bực bội, nghĩ bụng: một thôn lớn như vậy tại sao lại không có thêm vài đứa trẻ được ăn học, thi đại học, ở lại thành phố, để thay đổi cuộc đời của chính nó và gia đình bố mẹ nó? Thế hệ nào không có học hành thì thế hệ đó sẽ sống nghèo khổ, nên lại càng không đủ sức mà coi trọng việc học hành, vì thế mà đời đời kiếp kiếp cứ nghèo mãi... Đây là một cái vòng luẩn quẩn quái ác, cũng giống như một lời nguyền đen tối khiến người ta "thương người khác bất hạnh, nhưng lại bực vì họ không biết đấu tranh".

Thậm chí anh sẽ không thể nào quên ánh mắt thương hại và khinh bỉ của mẹ Tưởng Mạn Ngọc. Ánh mắt đó như một cái đinh, đóng chặt anh vào một cây cột sỉ nhục vô hình, khiến anh nhớ rằng, mình cần phải tiến lên, từng bước thật vững, dù mất bao nhiêu thời gian và sức lực, cũng phải càng bước càng vững!

Một miếng giữa làng bằng một sàng xó bếp. Đây cũng là một trong những động lực mà anh không muốn thừa nhận.

Đương nhiên, là một người đàn ông, anh cũng còn phải mang đến một cuộc sống tốt hơn cho vợ và con mình.

Vì thế, ở Bồ Âm, anh càng không thể thua.

Anh phải tổ chức thành công mỗi cuộc họp bình cũ rượu mới, anh phải uống tàn mỗii cuộc rượu cháy ruột cháy gan, phải xử lý ổn thỏa quan hệ của từng cấp, và phải dốc sức làm tốt mọi công việc trong phận sự của mình... Tất nhiên, nếu may mắn, những thành tích của anh sẽ được cấp trên nhìn ra, sự nghiệp của anh sẽ thuận lợi hơn. Từ khi anh lựa chọn bước đi này, nếu nói anh không để ý đến tấm thảm đỏ trải đường trong tương lai, thì rõ ràng là giả tạo.

Điều anh muốn, chỉ là cố hết sức bước từng bước thực tế, chắc chắn, bằng chính năng lực của mình, với những điều kiện không hổ thẹn với lương tâm.

Những điều này, vợ anh có hiểu được không?

Anh đoán, không đợi anh nói hết, cô sẽ ngáp ngắn ngáp dài.

Không sai. Anh yêu cô. Vì thế, tốt hơn là không nói cho cô biết.

Anh nghĩ rằng, Tiểu Ảnh của anh cần được sống dưới ánh mặt trời. Cuộc sống của cô không cần đến loại áp lực này, anh càng không cần tự tạo thêm ra những áp lực như thế.

Vì thế, sau này chúng ta mới biết, nếu nói Quản Đồng có chỗ nào sai, thì cái sai của anh là ở chỗ: anh luôn cố gắng giương ra cho vợ một chiếc ô che mưa che gió, mà không biết, chính vì anh không giỏi dự báo thời tiết, nên ngay từ đầu vợ anh cứ tưởng anh chỉ là một cây nấm nhỏ.

(2)

Ở cửa rạp chiếu phim trên phố đi bộ, Cố Tiểu Ảnh đang kể cho Trần Diệp ngồi bên vệ đường câu chuyện cười: "Anh có phải là cây nấm nhỏ không?".

Cố Tiểu Ảnh cúi lưng, vẻ rất nghiêm nghị: "Chuyện kể rằng, trong một bệnh viện tâm thần nọ có một bà già, ngày nào cũng mặc đồ đen, cầm một chiếc ô màu đen, ngồi ở cổng bệnh viện tâm thần".

Trần Diệp gật đầu hưởng ứng.

"Có một vị bác sỹ mới nghĩ rằng: muốn chữa bệnh cho bà, thì nhất định phải hiểu bà. Thế là vị bác sỹ đó cũng mặc áo đen, tay cầm chiếc ô đen, đứng ở cổng cùng với bà".

Trần Diệp cúi đầu nhìn dáng mình đang ngồi, lại nhấc nhấc cái áo phông đen đang mặc, nghĩ ngợi, không biết có nên tiếp tục ngồi thế này không.

Cố Tiểu Ảnh không nén nổi định cười, nhưng ghìm lại được, tiếp tục kể: "Thế là, hai người này cứ đứng im lặng như thế trong một tháng. Đến ngày cuối cùng, bà già đã mở miệng nói với bác sỹ. Bà nói: Xin hỏi... a một cây nấm nhỏ phải không?"

"Hả..." – Trần Diệp vừa uống một ngụm nước khoáng, liền phun ra, Cố Tiểu Ảnh nhìn bộ dạng của Trần Diệp, mà cười ha ha.

Trần Diệp bực bội: "Cố Tiểu Ảnh, mấy tháng rồi không gặp, cứ gặp anh là em lại đả kích anh".

"Anh cũng hay thật đấy!" – Cố Tiểu Ảnh trề môi, "Dù gì thì anh cũng là một giáo viên nhân dân, ngồi bên vệ đường thế này thì ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố quá! Đây là phố đi bộ đấy nhé, anh không sợ có ai đi qua đường lại ném cho anh một đồng xu hay sao?"

"Đây là tai họa do những cô gái không đúng giờ như bọn em gây ra đấy!" – Trần Diệp ấm ức, "Đã nói là hẹn gặp lúc ba giờ, rồi đến ba giờ lại bảo sẽ muộn 20 phút. Anh đợi đúng 40 phút mới nói sẽ lại muộn thêm 15 phút nữa. Anh lại đợi, đợi đến mức chân sắp rời ra rồi đây, lại nói đang có việc gấp tạm thời chưa đến được... anh nợ con gái các em cái gì mà phải khổ sở thế chứ!"

"Đúng là mới ở nước ngoài về". Cố Tiểu Ảnh trợn mắt, "Anh học ở trường em đến bốn năm mà không biết phàm cứ là gái đẹp đều có thói quen đến trễ sao? Đáng đời anh, thôi mặc kệ anh, em đi xem phim đây."

"Này, chờ đã!" – Trần Diệp chống tay vào đầu gối đứng dậy, nhìn Cố Tiểu Ảnh hỏi, "Sao em lại đi xem phim một mình vậy?"

"Chồng em đi công tác rồi!" – Cố Tiểu Ảnh cầm cốc trà sữa nhún nhún vai, "Một người thì cũng cần phải xem phim chứ, nếu không thì cuộc sống khô khan quá."

"Thế thì anh không đợi nữa, anh đi xem phim với em", Trần Diệp sải bước đi vào rạp.

Cố Tiểu Ảnh ngạc nhiên: "Không phải anh còn phải đợi ai nữa sao? Em không quấy rầy anh nữa đâu, em xem một mình được rồi".

"Không có gì cả", Trần Diệp nhíu mày, "Tại mẹ anh bắt anh đi xem mặt, cái kiểu thời gian này đã khiến người ta mất hết cả hứng th".

"Xem mặt?" – Cố Tiểu Ảnh kinh ngạc há mồm, "Anh cũng phải đi xem mặt?"

"Việc đó thì có gì lạ đâu?" – Trần Diệp vừa nói vừa bước vào rạp, vừa nhìn bảng giờ chiếu rồi nhìn Cố Tiểu Ảnh, "Sao anh lại không thể đi xem mặt nhỉ?"

"Xem ra những người còn lại đều là sản phẩm chất lượng cao", Cố Tiểu Ảnh thở dài, "Hứa Tân, Giang Nhạc Dương, cả anh nữa... Mấy người thế mà đều phải đi xem mặt, thời thế đảo điên quá!"

"Em xem phim gì vậy?" – Trần Diệp bỏ ngoài tai lời than vãn của Cố Tiểu Ảnh, chỉ nhìn bảng giờ chiếu phim đang liên tục thay đổi.

"Nhẫn giả thần quy!" – Cố Tiểu Ảnh mắt sáng lên.

Trần Diệp gật đầu, móc tiền đi mua vé: "Anh mời em xem nhé!"

"Không cần đâu, em có thẻ hội viên, em quẹt thẻ, mỗi người trả một nửa", Cố Tiểu Ảnh vừa nói vừa giơ thẻ ra.

"Cố Tiểu Ảnh, khách sáo quá không hay đâu!" – Trần Diệp xịu mặt, giơ tay nhận lấy vé, chặn tay Cố Tiểu Ảnh lại, rồi trừng mắt nhìn cô.

Cố Tiểu Ảnh thấy thế, lập tức nhoẻn ra một nụ cười: "OK, xem như em nợ anh, khi nào có thời gian em mời anh ăn cơm".

"Không vấn đề gì, em nhớ thực hiện giao kèo đấy!", Trần Diệp lại thở dài, "Cố Tiểu Ảnh, em đúng là chẳng thay đổi gì cả".

"Tất nhiên rồi", Cố Tiểu Ảnh gật gật đầu, vẻ rất chân thành, "Lúc nào em cũng rất hoàn hảo, và cũng chẳng có cơ hội nào để phát triển".

Trần Diệp cười "khì", quay người đi về phía phòng chiếu, không để ý đến cô gái không cần ánh mặt trời mà vẫn rạng rỡ này

Cố Tiểu Ảnh theo sau Trần Diệp, thu lại vẻ mặt ranh mãnh, lòng buồn bã nghĩ thầm: Gần đây làm sao mà đi đâu mình cũng đụng phải anh ta thế nhỉ?

Thực ra Trần Diệp rất ngây thơ. Lần này anh về nước chỉ là để làm thủ tục gia hạn visa, rồi bị mẹ đẩy vào một cuộc hẹn hò xem mặt mà bản thân anh thấy quả là không thực tế. May mà đối phương không đúng giờ, giúp anh tránh được một cuộc gặp mặt, mà chắc chắn sẽ rất bối rối, rồi vừa may lại gặp Cố Tiểu Ảnh.

Sự tình cờ hết lần này sang lần khác, nếu nói nó không có duyên phận, anh thấy khó tin quá.

Chỉ có điều, ông trời thật khéo trêu ngươi, duyên phận này có hoa mà không có quả.

Trong bóng tối, anh quay đầu nhìn Cố Tiểu Ảnh, thấy cô đang mở to mắt tập trung nhìn vào màn hình lớn, trên mặt cô lướt qua những hình bóng hắt ra từ màn hình khi cảnh tượng thay đổi, mắt cô sáng long lanh, sinh động vô cùng.

Trần Diệp khẽ thở dài.

Cố Tiểu Ảnh nghe thấy tiếng thở dài của Trần Diệp, nhưng vờ như không biết.

Cô tập trung sự chú ý vào màn hình, tay bốc bắp rang bơ, tay còn lại đặt hờ trên bụng, lòng thầm nghĩ: Con yêu của mẹ, con nhìn thấy chưa, đây chính là: "Nhẫn giả thần quy" mà mẹ thích nhất. De Vinci, Raphael, Michelangelo và Donatello, toàn là những nhân vật đáng yêu và mạnh mẽ! Chỉ ghét bố con, cái con người chả có chút kiến thức văn hóa nào, lại còn hỏi mẹ trong điện thoại là: Nhẫn giả thần quy có phải là rùa Brazil không, mẹ đúng là phát ngượng vì quen biết bố con...! Đợi con lớn lên, mẹ sẽ đưa con đi xem thật nhiều phim hoạt hình, đưa cả bố con đi xem nữa, dù gì thì bố con là người không có tuổi thơ, đến nhân vật Bambi còn không biết, hai mẹ con mình cùng bổ sung kiến thức cho bố...

Thật là kỳ lạ, trong ánh đèn lờ mờ của rạp chiếu phim, Cố Tiểu Ảnh lần đầu tiên nhận ra cái cảm giác nhẹ nhàng này. Dường như đây là lần đầu tiên cô cảm thấy, trên đời này có một sinh mệnh bé nhỏ, tuy bất ngờ xuất hiện, nhưng hoàn toàn phụ thuộc vào cô... Đó chính là con của cô, một điều kỳ diệu bé nhỏ mà cô và người cô yêu cùng tạo ra.

Thật là đẹp biết bao...

Kết quả là buổi tối khi Quản Đồng gọi điện thoại, tâm trạng Cố Tiểu Ảnh rất tốt.

Cô nũng nịu rồi bày tỏ hết sự nhớ thương của mình với Quản Đồng, khiến anh không chỉ muốn về nhà ngay lập tức, mà trong lòng còn trào lên cảm giác tội lỗi.

Đây quả là một buổi tối tuyệt vời, cho đến khi Cố Tiểu Ảnh kể về chuyện mình tình cờ gặp Trần Diệp.

Quản Đồng có phần không vui: "Bà xã, lần sau em đừng xem phim cùng anh ta nữa, như thế không hay đâu".

"Có gì mà không hay chứ?" – Cố Tiểu Ảnh vừa ăn bắp rang bơ vừa hỏi.

"Em đã lấy chồng rồi, em đã là người có gia đình, làm sao mà đi xem phim riêng với một người đàn ông khác được", Quản Đồng thấy buồn quá, tại sao Cố Tiểu Ảnh lại có thể cho rằng như thế không sao cả nhỉ?

"Nhưng mà, trước đây anh đã chẳng nói: "Con chó cắn người thì không sủa, con chó biết sủa thì không cắn người" hay sao?" – Cố Tiểu Ảnh trợn mắt.

Quản Đồng thở dài: "Đừng có tự dẫm vào chân mình, lần sau em chú ý hơn một chút là được rồi".

"Chú ý cái gì cơ?" – Cố Tiểu Ảnh hơi khó chịu, "Mấy ngày nữa là anh ta đi rồi, lần này đi chắc cũng phải vài năm không quay lại. Chẳng phải chỉ là tình cờ gặp mới đi xem phim cùng nhau sao? Chẳng có gì to tát cả".

"Đúng, anh biết hai người tình cờ gặp. Tuy thế, nhỡ có người bắt gặp, sẽ có ảnh hưởng không tốt." – Hình như Quản Đồng hơi bực mình.

"Chú ý? Nếu em chú ý sớm một chút, thì sẽ không để anh đến cái nơi xa lắc xa lơ như vậy đâu!" Cố Tiểu Ảnh cười nhạt.

"Chúng mình đang chuyện nọ xọ chuyện kia đấy...". Quản Đồng chưa nói xong đã bị Cố Tiểu Ảnh cướp lời.

"Chuyện nọ xọ chuyện kia em cũng chẳng quan tâm! Chẳng phải chỉ là gặp rồi xem phim thôi sao? Em thấy chẳng có gì phải hổ thẹn với lương tâm cả! Em vốn đã định đi xem: "Nhẫn giả thần quy", dù có không gặp Trần Diệp trước cửa, thì anh có thể chắc chắn, sau khi em đi vào, người ngồi bên em không phải là anh ta không? Quản Đồng anh thật là buồn cười, sao lại cứ lôi những chuyện không dính dáng gì đến nhau vào vậy?" – Cố Tiểu Ảnh tức đến nỗi chỉ muốn ném ngay túi bắp rang bơ vào cái tivi.

"Bây giờ người thích lôi những chuyện không dính dáng gì đến nhau vào rõ ràng là em đấy. Anh nói em bình tĩnh một chút, anh cũng không có ý gì khác..." – kết quả là câu này cũng chưa nói xong đã bị chen ngang.

"Không có ý gì thì đừng nói nữa!" – Cố Tiểu Ảnh hét một tiếng rồi dập điện thoại.

Ở phía kia, Quản Đồng buồn rầu nhìn ống nghe, nghĩ thầm: lúc đầu đang vui vẻ, rồi sao lại thành cãi nhau thế này?

Nghĩ đi nghĩ lại, Quản Đồng không thể không thừa nhận là mình đã hơi có ý ghen tuông. Thực ra anh cũng không muốn thế, cũng không phải anh chưa từng gặp Trần Diệp, tất nhiên anh cũng rất tin tưởng vợ mình. Tuy thế, tại sao lại có thể cãi nhau được nhỉ? Trước đây khi ở thành phố G, anh cũng tự phục mình vì sự khoan dung, cũng phục mình là từ trước đến nay chưa bao giờ ghen bóng ghen gió. Thế mà, sao bây giờ lại như vậy? Có phải lượng đổi thì chất đổi, hay là vì cách xa nhau quá nên dễ dẫn đến suy nghĩ lung tung?

Quản Đồng buồn rầu thở dài, nghĩ bụng, hóa ra: "Không gặp nhau thì lòng không thấy chán" không khoa học chút nào, mà phải nói là: "Gặp được nhau thì không buồn chán, không gặp được nhau thì chán chết người" mới đúng.

Đầu bên này, Cố Tiểu Ảnh tức tốin mắt vào điện thoại, ăn đầy mồm bắp rang, xoa bụng tự nói với mình: "Con yêu của mẹ, con thấy chưa, bố con dám mắng mẹ đấy. Mẹ đưa con đi xem phim, thế mà bố còn mắng mẹ?"

Đúng lúc đang cơn tức giận, chuông điện thoại lại vang lên, Cố Tiểu Ảnh đùng đùng tức giận nhấc ống nghe hét: "Quản Đồng, anh cút đến nơi nào thật xa cho em, đừng có làm phiền em nữa! Em không quen biết người như anh!"

"Cố Tiểu Ảnh, đầu cậu lại có vấn đề gì hả!" – Không ngờ đầu dây bên kia lại có tiếng hét to hơn, "To chuyện rồi, cậu cút nhanh đến đây cho mình nhờ!"

"Hứa Tân?" – Cố Tiểu Ảnh cứng họng, lại càng điên tiết, "Cậu định làm gì hả? Mình là bà bầu đấy nhé, cậu không ăn nói tử tế với mình được à?"

"Tử tế cái con khỉ!", tiếng hét của Hứa Tân có pha cả tiếng khóc, "Anh rể tớ đổ đốn, chị tớ sắp phát điên rồi, Quả Quả khóc ngằn ngặt, mình đang bấn loạn lên đây, cậu nhanh đến giúp mình..."

"Gì cơ?" – Cố Tiểu Ảnh tưởng tai mình có vấn đề. Hứa Tân nói gì? Mạnh Húc đổ đốn? Đoàn Phỉ sắp phát điên?

Trời đất ơi! Chẳng hiểu chuyện gì với chuyện gì nữa?!

(3)

Cố Tiểu Ảnh suốt trên đường đi suy nghĩ, chắc chắn là mình đã nghe nhầm!

Mạnh Húc... là Mạnh Húc không phải như người ta, mà là một người đàn ông có tư tưởng mới rất tốt bụng sao! Mạnh Húc đáng mang ra làm tấm gương cho không ít đàn ông đó sao? Anh ấy và Đoàn Phỉ đến với nhau từ tình yêu, giờ họ còn có thêm cô con gái đáng yêu như thế! Làm sao anh ấy lại đổ đốn được?

Tuy thế, cô bất giác nghĩ đến cô gái ngồi cùng Mạnh Húc trong quán Pizza Hut, trẻ trung, xinh đẹp, nụ cười rạng ngời, cô gái đó liệu có phải là người thứ ba

Nếu nguyên nhân khiến Mạnh Húc đổ đốn chính là cô gái mà cô đã bắt gặp này, thì sự im lặng của mình lúc đó là thận trọng, hay là sự dung túng đây?

Tuy thế, dù là cô gái nào thì Cố Tiểu Ảnh cũng không thể mở miệng, vì chỉ cần cô mở miệng, thì dù là thận trọng hay dung túng, cũng chỉ là thêm dầu vào lửa cho cái bi kịch tuyệt vọng và mâu thuẫn này; bởi vì dù một cô gái có thể chịu đựng sự trách móc giận hờn sau khi thú nhận sự việc, thì cũng không thể chịu đựng nổi sự thật trần trụi kéo dài mãi mãi...

Cố Tiểu Ảnh đi rất nhanh, nhưng những suy nghĩ trong đầu cô còn biến chuyển nhanh hơn. Đến cửa sau của Học viện nghệ thuật, cô vội vã xuống taxi, chạy nhanh lên nhà Đoàn Phỉ. Tuy thế, vừa đến cửa nhà Đoàn Phỉ, cô đã nghe thấy tiếng khóc của Quả Quả vọng ra. Cố Tiểu Ảnh lặng người: Chẳng nhẽ có chuyện thật sao?

Cố Tiểu Ảnh chẳng kịp nghĩ nhiều, vội vã gõ cửa. Vừa gõ mấy tiếng cửa đã mở, rồi thấy ngay đôi mắt đỏ mọng của Hứa Tân. Lòng Cố Tiểu Ảnh trầm xuống, cô hối hả đi vào phòng.

Căn phòng đang rất lộn xộn.

Nói một cách nghiêm túc, những thứ đáng lẽ ở trên bàn, như cốc, đĩa, bình hoa, thì đều đang ở dưới đất, còn những thứ đáng ra phải ở dưới đất, như dép lê, chổi, rổ, thì lại đang ở trên ghế sofa hay trên bàn. Phòng trong, Quả Quả đang khóc ngằn ngặt, Hứa Tân vội vã lao vào đó, nhưng không có kết quả. Ở phòng ngoài, Đoàn Phỉ nằm bò ra trên bàn ăn, không động đậy, như không nghe thấy gì. Mạnh Húc thì đang ngồi trên nền nhà, tựa vào góc tường, cúi đầu rít từng hơi thuốc!

Cố Tiểu Ảnh trợn tròn mắt: Hình như đây là lần đầu tiên cô thấy Mạnh Húc hút thuốc! Hóa ra, Mạnh Húc cũng biết hút thuốc sao?!

Có lẽ nghe thấy tiếng người đến, Đoàn Phỉ ngẩng đầu lên, Cố Tiểu Ảnh nhìn thấy đôi mắt khóc sưng mọng của Đoàn Phỉ thì sững người. Rốt cục là sự tủi thân lớn đến mức nào mới khiến một người phụ nữa khóc đến mức như vậy?

Thấy ước mắt Đoàn Phỉ vừa ngưng lại trào ra. Cố Tiểu Ảnh vội vã đi lên mấy bước: "Sư tỷ, chị không sao chứ..."

"Em ơi, để em phải xem trò cười rồi", Đoàn Phỉ cố gắng bình tĩnh lại, nhưng rất khó, nước mắt cô vẫn giàn giụa – "Đáng ra Tân Tân không nên gọi em đến, em đang có bầu mà".

Cố Tiểu Ảnh nhìn mà thấy lòng đau nhói, vội đến bên rồi ngồi xuống: "Chắc có hiểu lầm gì thôi, sư tỷ, nói rõ ra là ổn mà, chị phải cho anh rể cơ hội giải thích chứ..."

"Hiểu lầm?" – Không đợi Cố Tiểu Ảnh nói hết, Đoàn Phỉ cười lạnh nhạt, "Em thử hỏi anh ta xem có phải là hiểu lầm không?"

Cố Tiểu Ảnh ngẩng đầu nhìn Mạnh Húc, chỉ thấy Mạnh Húc vẫn cúi đầu hút thuốc, không nói một lời.

"Đầu óc chị đang rối bời, Tiểu Ảnh ạ!" – Nhìn thấy điệu bộ đó của Mạnh Húc, Đoàn Phỉ cuối cùng không còn một chút hi vọng nên gục đầu xuống, giọng mệt mỏi và thê lương: "Mọi người về đi, để tôi nghĩ một chút, nghĩ xem nên làm thế nào..."

Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân bị Đoàn Phỉ đuổi về.

Quả Quả vẫn đang khóc, mà xem ra cũng khóc lạc cả tiếng rồi. Cố Tiểu Ảnh lòng đau như cắt, Hứa Tân chỉ muốn bế Quả Quả đi cùng, nhưng Đoàn Phỉ vẫn lạnh lùng đẩy hai người ra khỏi cửa.

Hứa Tân đứng ngoài cửa nhà Đoàn Phỉ, nhìn cảnh cửa đã khép lại, nghe tiếng khóc của Quả Quả, thẫn thờ ngồi xuống, ôm lấy đầu, tuyệt vọng thấp giọng nói: "Ruồi nhép ơi, làm thế nào bây giờ, đến một người đàn ông như anh rể mà còn đổ đốn, thì chúng mình còn làm gì được..."

Cố Tiểu Ảnh nhìn cảnh của nhà Đoàn Phỉ, lại nhìn Hứa Tân đang co rúm lại, không biết phải nói gì.

Đêm nay có nhiều thông tin quá, lần đầu tiên cô cảm thấy, với chỉ số IQ này, dường như cô không tiêu hóa nổi.

Theo lời Hứa Tân tường thuật lại sau đó, thì sự tình là thế này:

Vì trường đại học Bách Khoa của Đoàn Phỉ thay công tơ điện cho các căn hộ tập thể của giáo viên trong trường, cũng đúng vào lúc Đoàn Phỉ đang nghỉ sinh nên định đến kiểm tra căn nhà mình cho thuê, để trao đổi vấn đề làm thẻ thanh toán tiền điện với khách thuê nhà. Trước đó, do khách thuê là học trò của Mạnh Húc nên mọi liên lạc đều do Mạnh Húc đảm nhận, nhưng lần này, không biết tại sao, Đoàn Phỉ đột nhiên lại muốn đến xem nhà mình có bị khách thuê làm rối tung lên không, vì dù gì thì cũng phải thực hiện chút ít quyền của chủ nhà chứ, nên cô không thông báo trước, mà cầm chìa khóa dự trữ đến căn phòng nằm trong khu tập thể giáo viên trường đại học Bách Khoa.

Cũng chính tại đây, trong cái nóng như thiêu như đốt của tháng bảy, khi Đoàn Phỉ gõ cửa nhiều lần mà không có ai mở cửa, cô đành lấy chìa khóa dự phòng tự mở khóa, thì... thì nhìn thấy hai tấm thân đang cuốn lấy nhau trên giường, một là người chồng thân yêu của cô, và một là cô gái kém anh ta ít nhất mười tuổi!

Đoàn Phỉ rụng rời chân tay!

Cũng vào lúc đó, cô mới biết, hóa ra, người thuê phòng không phải là hai cô sinh viên, mà chỉ có một thôi. Đúng vậy, Đoàn Phỉ biết cô ta, cô ta tên là Ngũ Băng, 22 tuổi, sinh viên ngành Lịch sử mỹ thuật, năm nay sẽ lên năm thứ tư. Thậm chí cô còn nhớ chính Mạnh Húc từng nói: Ngũ Tiểu Băng tư chất thông minh, đang chuẩn bị thi vào làm nghiên cứu sinh của Mạnh Húc!

Vào giây phút đó, nhìn ánh mắt sợ hãi của đôi trai gái trên giường, Đoàn Phỉ chỉ hận không thể móc đi hai con mắt mình, hận không thể coi tất cả cảnh tượng mà mình nhìn thấy chỉ là ảo giác!

Hai kẻ ở trên giường đã quay đầu lại khi Đoàn Phỉ đẩy cửa đi vào, nhìn rõ khuôn mặt của người mới đến, theo bản năng, người con gái vừa hét lên vừa sợ hãi chộp lấy tấm chăn mỏng, để che thân. Nhưng không đợi cô ta kịp quấn chăn vào người, Đoàn Phỉ đã nhanh tay giật mạnh tấm chăn vứt xuống dưới nền nhà.

Trong giây lát, cơ thể người đàn ông, cơ thể của người đàn ông mà cô thân thuộc nhất, cùng là trắng muốt của cô gái đập vào mắt Đoàn Phỉ, một cơ thể sao mà trẻ trung, bộ ngực nảy nở giương ra kiêu ngạo, cái bụng phẳng lỳ, cái eo mảnh mai, đôi chân thon dài, sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời!

Thế mà, thật kỳ lạ, vào lúc đó, điều Đoàn Phỉ nghĩ đến không phải là những lời giận dữ, mà lại là cuộc đối thoại giữa cô và Mạnh Húc rất lâu trước đó.

Cô từng hỏi anh: "Anh cảm thấy cô gái như thế nào là đẹp nhất?"

Mạnh Húc dường như chẳng cần suy nghĩ đáp luôn: "Trẻ trung, trẻ trung chính là sắc đẹp".

Đoàn Phỉ cười: "Rồi có một ngày em sẽ già đi".

Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, thầm thì vào tai cô: "Không thể nào? Trong trái tim anh, em mãi mãi là người đẹp nhất".

...

Đoàn Phỉ chỉ muốn ngẩng mặt lên trời mà khóc to. Sự lừa dối sao mà trơ tráo, lời nói dối sao mà bóng bẩy. Nhưng tại sao, cô lại từng cảm thấy ngọt ngào như vậy, hạnh phúc như vậy, thậm chí cô còn muốn khoe với cả thế giới về sự viên mãn của mình!

Đúng vậy, cuộc sống của cô viên mãn đến thế: mới chưa đến 30 tuổi, tìm được công việc tốt, đã thi đỗ nghiên cứu sinh, được phân nhà rồi, lấy chồng rồi, sinh con rồi, thì chồng lại phản bội...

Những gì nhà người khác có, cô cũng có, những gì nhà người khác không có, thì cô cũng có!

Tuy thế, còn những hiện thực thê lương và tuyệt vọng đó – trong buổi chiều tháng bảy nóng nực đó, dưới ánh mặt trời rực rỡ nhất; trời ơi, tại sao trời lại bắt con phải chứng kiến cái màn kịch bẩn thỉu này?!

Đoàn Phỉ cuối cùng ôm chặt lấy đầu, hét lên: "A a a a a!Hứa Tân nói đúng, Đoàn Phỉ sắp phát điên rồi.

Ở cái ranh giới đó, cô chỉ cần nhắm mắt là tưởng tượng ra ngay cơ thể đẹp đẽ của Ngũ Tiểu Băng, tưởng tượng ra cảnh họ đang cuốn vào nhau rồi, cũng vào giây phút cô đẩy cửa phòng ngủ, cái cách họ hốt hoảng đẩy nhau ra, sợ hãi, phẫn nộ, căm tức...

Cái thái độ hốt hoảng này, tại sao lại là ở trên mặt người chồng ôn hòa văn chương nho nhã của cô chứ?

Không thể nào!

Đoàn Phỉ kiệt quệ... Cô không biết, bây giờ, cô phải làm thế nào đây?

Bốn mươi tám tiếng đồng hồ sau đó là 48 tiếng đồng hồ khó khăn nhất trong cuộc đời của Đoàn Phỉ.

Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân đều đã bị cô đuổi ra ngoài, bà bảo mẫu thuê đến cũng được thông báo cho nghỉ. Nhà cô giống như một không gian đóng kín, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Ngoài tiếng khóc của Quả Quả, không có một âm thanh nào khác. Cô không ăn không uống; ngoài việc cho Quả Quả uống sữa, thay bỉm, cô không làm một việc gì. Cô cứ im lặng như thế, thi gan với Mạnh Húc 48 tiếng đồng hồ.

Tuy thế, đã 48 tiếng đồng hồ cũng trôi qua rồi, Mạnh Húc vẫn không nói một câu nào.

Không giải thích, không xin lỗi, lại càng không tranh cãi.

Dường như anh đã hóa đá, ngồi im lặng trong góc phòng, xung quanh mù mịt khói thuốc.

Sau 48 tiếng, đây là cuộc đối thoại mà Đoàn Phỉ đời này kiếp này không thể nào quên.

Đoàn Phỉ mở lời trước.

Cô nói: "Mạnh Húc, chúng ta không thể ly hôn".

Mạnh Húc hơi choáng váng, ngẩng đầu nhìn Đoàn Phỉ. Hai ngày không chải đầu, đầu tóc anh rối tung, râu mọc lởm chởm. Mắt anh đỏ ngầu, điếu thuốc vẫn còn kẹp giữa hai ngón tay, làn khói thuốc phất phơ bay lên.

Đoàn Phỉ thở một hơi thật dài: "Quả Quả còn nhỏ, chúng ta không thể ly hôn, không thể để cho Quả Quả từ khi hiểu chuyện đã không còn bố. Tất cả mọi chuyện trước đây, chúng ta sẽ quên hết".

Cô nói một cách khó khăn, nhưng nhìn thần thái có thể thấy là rất kiên quyết.

Đây là tất cả những gì cô có thể làm được.

Đây là tất cả những gì cô có thể làm cho con gái.

Cho dù, cứ nhìn thấy Mạnh Húc là cô lại buồn nôn; cho dù từ nay về sau, cô không thể có quan hệ vợ chồng bình thường với người đàn ông này, cô vẫn kiên quyết vì con mà nuốt hận vào trong.

Vì thế, cô càng không thể ngờ rằng, Mạnh Húc lại trả lời cô như đinh đóng cột: "Không cần đâu, chúng ta cứ ly hôn đi."

Khoảnh khắc đó, đất như sụp đổ dưới chân cô!

Cô sẽ mãi mãi, mãi mãi không bao giờ quên, Mạnh Húc, sau khi bị chính vợ mình bắt quả tang tại giường, mà vẫn có thể nói ra những lời trách móc này.

Anh nói: "Phỉ Phỉ, không phải em không tốt, mà vì em quá tốt, em tốt đến mức anh không thể theo kịp. Em mãi mãi đứng trước anh, anh thấy em đều có chủ kiến của mình trước, bất cứ việc gì, nên nếu không nghe ý kiến của em, anh sẽ lo mình làm sai. Nhưng có lẽ làm sai cũng không phải điều đáng sợ nhất, mà là sau khi em biết anh làm sai, là sẽ lại có một bài lên lớp về tư tưởng chính trị, em sẽ lên lớp từ nguyên lý cho đến phương pháp luận, từ đào xới nguyên nhân anh làm sai, cho đến cách xử lý những chuyện kiểu như vậy trong tương lai... Phỉ Phỉ, mấy năm chúng mình lấy nhau, nói anh yêu em không đúng bằng nói anh sợ

Anh còn nói: "Ngũ Tiểu Băng, cô ấy không thông minh bằng em, cũng không giỏi bằng em, thậm chí cũng không đẹp bằng em. Tuy thế, cô ấy toàn tâm toàn ý tin anh, cô ấy tin tất cả những điều anh nói là đúng, thậm chí còn tin chắc chắn rằng anh sẽ mang đến cho cô ấy một tương lai hạnh phúc... Phỉ Phỉ, sự tin tưởng đó, anh không thể từ chối được".

Cuối cùng, anh bình tĩnh và kiên quyết nói: "Phỉ Phỉ, thực ra cả anh và em đều biết, nếu mình cứ cố ở với nhau, thì cuộc sống sau này cũng nguội lạnh. Cuộc đời con người ta ngắn lắm, so sánh với cuộc sống ê chề và nhẫn nhịn, thì thà chia tay, tìm lại khoảng trời riêng cho mình sẽ còn tốt hơn. Những năm vừa qua, anh rất cảm ơn những gì em đã giúp đỡ anh. Nhưng, nói thực lòng, không ai có thể thay đổi người kia quá nhiều, không ai nên bắt ép người kia thay đổi quá nhiều".

Anh nói: "Phỉ Phỉ, em bảo trọng nhé".

(4)

Đoàn Phỉ đã ly hôn như vậy.

Kể từ lúc Mạnh Húc bị phát hiện, cho đến khi Đoàn Phỉ tay trắng rời khỏi nhà, chỉ mất chưa đến một tuần.

Ngày ra đi, Đoàn Phỉ đứng dưới khu tập thể của Học viện nghệ thuật, cúi đầu nhìn nhìn chiếc xe nôi, cố gắng lắm mới không trào nước mắt.

Cô đột nhiên nghĩ lại: năm 19 tuổi, khi cô bước vào Học viện nghệ thuật, chỉ mang theo có một vali hành lý, còn bây giờ, vào năm 29 tuổi, cô rời khỏi đây, bên người cũng chỉ có một thứ hành lý, đó chính là Quả Quả.

Cô nhìn lại một lần nữa khu tập thể giáo viên mình đã sống ba năm, lại nhìn quanh khu ký túc xá sinh viên, nhà ăn, thư viện, sân bóng rổ... Cô không biết lần sau, lúc có dũng khí bước vào sân trường này là khi nào.

Nhưng cô biết, đây là nơi bắt đầu tuổi xuân của cô, và cũng kết thúc tuổi xuân của cô.

Mười năm, cô đã chôn vùi tất cả mọi hi vọng và tương lai tại đây.

Ngày hôm đó thật là nóng nực, nhưng Đoàn Phỉ chưa bao giờ thấy lạnh như cái ngày hôm đó.

Cô không quay về căn phòng ở trường Bách Khoa nữa. Chỉ cần đẩy cửa là cô lại nhớ đến đôi trai gái đang cuốn lấy nhau, rồi khoảnh khắc chiếc chăn bị giật ra, hai cơ thể lõa lồ kia nữa.

Cô không biết mình nên làm gì với căn phòng mà vĩnh viễn cô không bao giờ muốn bước chân vào đó nữa. Vì thế, căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách mà Hứa Tân thuê đã trở thành nơi lánh nạn của mẹ con Đoàn Phỉ và Quả Quả.

Hứa Tân thu dọn ổn thỏa phòng khách trong thời gian nhanh nhất có thể, rồi xếp đặt các thứ đồ của Quả Quả lấy từ nhà Đoàn Phỉ về từ hôm trước. Cô hỏi xem cách phải pha sữa, thay bỉm, tắm rửa cho em bé thế nào, nhưng còn những chuyện về cuộc hôn nhân này thì, cô không hề nhắc đến.

Cố Tiểu Ảnh không đến giúp thu dọn đồ đạc, bởi sáng sớm ngày hôm đó, cô đã bị nôn một trận trời long đất lở. Cuối cng thì cô cũng bắt đầu hiểu nỗi khổ của ốm nghén, nằm co ro ở nhà một mình.

Giữa lúc đó Hứa Tân gọi điện thoại đến, nghe thấy tiếng Cố Tiểu Ảnh nói không ra hơi, cô rất lo lắng. Tuy thế, khi quay đầu nhìn người phụ nữa lúc nào cũng ngẩn ngơ cùng đứa trẻ khóc lóc trong nhà, cô không biết nếu mình đi ra thì có thể xảy ra chuyện gì không hay không?

Cân nhắc rất lâu, cuối cùng Hứa Tân vẫn gọi điện thoại cho Cố Tiểu Ảnh: "Con ruồi nhép, thu dọn đồ đạc nhanh lên, sang nhà mình".

"Hả? Tại sao?" – Cố Tiểu Ảnh vừa nôn xong, đầu óc quay cuồng, "Không phải chị cậu đang ở nhà cậu hay sao?"

"Cả hai người đều khiến mình không yên tâm", Hứa Tân cầm di động, lo lắng đi đi lại lại ở ban công, "Cậu nhanh tay nhanh chân lên, đến ở chung với mình, giúp mình trông nom chị mình. thế nào thì cậu cũng đang mang thai, chị ấy sẽ để ý đến tâm trạng của cậu mà không có phản ứng gì bất thường. Hơn nữa tay nghề nấu ăn của chị mình, vừa hay có thể bồi dưỡng cho cậu..."

"Ối giời chị tha cho em", Cố Tiểu Ảnh than thở, "Mình đang chẳng muốn đi bất cứ đâu cả. Mình đang hối hận quá, thật là hối hận vì giữ nó lại! Mình đang khốn khổ vì đau ốm đây! Hứa Tân cậu không biết đấy, nhà mình lạnh lẽo tối tăm lắm, nhưng mình chẳng còn hơi sức đâu mà ngồi dậy ấy chứ..."

"Nhà mình thì đèn đuốc sáng trưng, mùi thức ăn ngào ngạt", Hứa Tân cố tình trêu ngươi, "Bây giờ mà cậu vẫn mệt đến mức không ra khỏi nhà được sao?"

"Ừ". Cố Tiểu Ảnh thều thào.

"Vậy được rồi, cậu đợi mình, một lát nữa mình qua chỗ cậu." – Hứa Tân tắt máy, quay người nhìn Đoàn Phỉ đang thẫn thờ bế Quả Quả, đến gần hỏi: "Chị à, con ruồi nhép nôn kinh khủng lắm, chị có kinh nghiệm, thì đi cùng em đến xem nó thế nào được không?"

Đoàn Phỉ đang chìm đắm trong suy tư bừng tỉnh lại, cố gắng lấy lại ý thức rồi trả lời: "Được".

Hứa Tân thở phào, đưa tay đón lấy Quả Quả: "Chị thay quần áo đi, rồi chị em mình đi".

Hai người đi ra khỏi nhà thì trời đã nhá nhem tối, hơi nóng đã giảm, nhưng nhiệt độ vẫn còn rất cao. Hứa Tân và Đoàn Phỉ ôm Quả Quả đi thẳng đến nhà Cố Tiểu Ảnh, vừa mở cửa, đã thấy hơi lạnh phả ra. Hứa Tân phát cáu: "Cố Tiểu Ảnh, cậu đang mang thai đấy, sao để nhiệt độ điều hòa thấp thế, cậu muốn bị cảm hả?"

Đoàn Phỉ cũng nhíu mày: "Sư muội à, hay em nói cho chồng em biết chuyện mang thai đi?"

Cố Tiểu Ảnh bò lên ghế sofa, thở dài: "Em chẳng muốn nói cho anh ấy."

"Em không thể tùy tiện được, đứa bé này cũng có phải là con của riêng em đâu!" – Đoàn Phỉ nói câu này mà lòng cũng đau xót, cô đónQuả Quả ngồi xuống bên cạnh Cố Tiểu Ảnh: "Hay em cứ đến ở với bọn chị trước vậy".

"Không cần đâu, sư tỷ!" – Cố Tiểu Ảnh cố cười, "Từ ngày mai là em lại bận đánh giá giảng dạy rồi, nên định ở lại luôn phân viện mới. Nếu ở chỗ hai người, đi lại không thuận tiện lắm".

"Cậu lại cái kiểu đó rồi, còn bận cái gì mà đánh giá giảng dạy nữa?" – Hứa Tân rất phẫn nộ, "Cậu không xin nghỉ được hay sao?"

"Tuy thế, mình cũng phải có thứ gì đó để chuyển hướng quan tâm", Cố Tiểu Ảnh cuối cùng không nén nổi, cô bíu lấy cánh tay Hứa Tân, nước mắt giàn giụa, "Mình không cầm cự nổi nữa rồi, mình ăn gì là nôn đấy, liên tục từ sáng sớm tới bây giờ. Mấy ngày hôm trước chỉ ăn không ngon miệng, mình cứ tưởng là may mắn không bị nghén, nhưng giờ thì không chịu nổi nữa rồi, mình hối hận quá..."

"Vì thế cậu lại càng cần có người bên cạnh chăm sóc!" Hứa Tân mắt đỏ hoe, "Ít nhất cũng cần có người nấu cơm cho ăn, chứ cậu nôn đến mức này, không đủ dinh dưỡng, đứa bé sẽ thế nào đây?"

"Ngày mai mình sẽ gọi điện cho Quản Đồng!" – Cố Tiểu Ảnh nghẹn ngào, đưa tay lau nước mắt, cố gắng điều chỉnh giọng nói có vẻ thoải mái, "Hai người về trước đi, mình ngủ một chút".

Không thể thuyết phục được, Hứa Tân thở dài: "Con ruồi nhép, cậu cứ thế này, chúng mình làm sao mà yên tâm được?"

"Gạo để đâu, mình nấu cho cậu bát cháo".

"Trong cái tủ gần tủ lạnh ấy!" – Cố Tiểu Ảnh dựa vào ghế sofa, mệt mỏi nắm lấy tay Hứa Tân, "Cảm ơn hai người".

Hứa Tân thấy mũi cay cay, không trả lời.

Cố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng không theo Hứa Tân về nhà.

Không chỉ như vậy sáng sớm ngày hôm sau, cô còn nôn một trận kinh thiên động địa nhưng vẫn không quên ra bắt xe đưa đón của trường.

Trước khi lên xe còn bắt gặp Mạnh Húc, Cố Tiểu Ảnh chẳng buồn nhìn anh ta, cứ thế lách người đi qua, lên phía trước tìm chỗ ngồi. Mạnh Húc thấy phản ứng của Cố Tiểu Ảnh thì hơi bất ngờ, anh không ngờ cô lại có thể bình thản bỏ qua anh như vậy. Anh cứ tưởng Cố Tiểu Ảnh sẽ rất tức tối mà chửi anh một trận như tát nước vào mặt. Nhưng cuối cùng, nhìn dáng Cố Tiểu Ảnh tựa vào lưng ghế lơ mơ ngủ, dù Mạnh Húc là một người không quen biết đi qua, anh cũng có thể đoán ra: có lẽ không phải cô không muốn chửi, mà là không còn sức để chửi.

Mạnh Húc khẽ thở phào.

Nói thật tâm, Mạnh Húc cũng cảm thấy hoang mang. Dù cuối cùng anh đã bước ra khỏi cuộc hôn nhân, nhưng thực sự việc này không hề nằm trong kế hoạch. Vì thế, bản thân anh có phần chưa thể tĩnh trí lại.

Đêm qua, khi tỉnh mộng, thậm chí anh còn hơi buồn rầu: Đoàn Phỉ đang ở đâu? Nửa đêm rồi mà cô ấy không về nhà, còn đi đâu nữa?

Phải một lúc lâu anh mới nhớ ra, họ đã ly hôn.

Có lẽ, đó chính là di chứng do việc ly hôn quá chóng vánh mang lại, cả hai bọn họ đều chưa thể thích ứng, thậm chí từ trước đến nay chưa bao giờ từng nghĩ cái ngày chia tay sẽ có hương vị gì.

Anh cũng không yêu Ngũ Tiểu Băng đến thế, nhưng anh cần cái cảm giác tự hài lòng.

Những năm qua, ở bên cạnh Đoàn Phỉ, có lẽ tự nhiên anh đã mất đi cái quyền phát ngôn của đàn ông từ lúc nào.

Đoàn Phỉ quá tháo vát, đối nội đối ngoại đâu ra đấy. Ban đầu anh còn đắc ý với cái vẻ chẳng phải lo lắng đến chuyện gì của mình. Nhưng, thời gian lâu dần, thậm chí anh hơi nghi ngờ, công hiệu của anh đối với cái gia đình này chỉ đơn giản là một căn hộ và một đứa bé hay sao?

Ngũ Tiểu Băng xuất hiện vào thời điểm đó. Cô có sự trẻ trung phơi phới, xinh đẹp, dựa dẫm hoàn toàn, tin tưởng vô điều kiện... Mạnh Húc không thể cưỡng lại những thứ đó.

Thực ra, những ngày lén lút sao mà mệt mỏi, phải giấu giấu giếm giếm, phải giả bộ đóng kịch. Nhưng sự mê hoặc đó vẫn khiến anh chìm đắm, không thể thoát ra được.

Biết là thuốc độc, mà vẫn uống cho qua cơn khát. Cũng không phải anh không nghĩ đến ngày bị bắt quả tang, nhưng chính mình còn không ngờ, khi ngày đó đến thật, anh lại dứt khoát hơn cả mình tưởng.

...

Trên chiếc xe lắc lư, Mạnh Húc mệt mỏi nhắm mắt, nghĩ: "Thôi vậy, cứ thế đi, dù sao thì cũng đã dám ly hôn, cũng chẳng sợ người ngoài biết nữa. Dù là Cố Tiểu Ảnh hay Hứa Tân, hoặc người nào khác... có muốn thêm mắm thêm muối thế nào thì cũng mặc kệ họ".

Buổi sáng tháng bảy, nắng bắt đầu gay gắt, nhưng cả Cố Tiểu Ảnh lẫn Mạnh Húc đều chẳng hề cảm nhận lấy được một tia ấm áp.

(5)

Buổi sáng, Cố Tiểu Ảnh lại nôn hai lần.

Lần đầu tiên là vào lúc hơn chín giờ, mọi người đang cộng điểm bài thi, Cố Tiểu Ảnh đột nhiên lao ra ngoài, chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Giang Nhạc Dương nhìn thấy, lo lắng chạy theo, nghe thấy tiếng nôn ọe trong nhà vệ sinh mà hoảng hồn.

Tuy thế, anh không tiện đến giúp, chỉ đành đi qua đi lại bên ngoài, đợi lúc hành lang không có người lại thò đầu vào hỏi: "Cố Tiểu Ảnh, cô không sao chứ?"

Tuy thế, trả lời anh chỉ là tiếng nôn khan càng lúc càng dữ dội. Cố Tiểu Ảnh quả thực không trả lời nổi nữa.

Cô gần như cúi đầu vào trong bồn rửa, hai tay bám chặt thành bồn. Cô cảmnhư có một luồng khí xông ra từ dạ dày nhưng lại không thể nôn ra, cổ họng đau rát, đầu óc căng ra, mắt như sắp nổ tung, chân cô mềm nhũn, toàn thân từ trên xuống dưới cứ run lên từng đợt, nước mắt cứ thế chảy giàn giụa, dường như đến lúc đó cô mới biết, nôn đến mức phát khóc là thế nào...

Đợi đến khi lấy lại được chút sức lực, Cố Tiểu Ảnh cố gắng rửa mặt, từ từ đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Vừa ra khỏi cửa cô đã nhìn thấy Giang Nhạc Dương, anh cẩn thận đỡ Cố Tiểu Ảnh vừa rụt rè hỏi: "Cô... có bầu phải không?"

"Anh nói gì vậy!" – Cố Tiểu Ảnh trợn mắt, cố gắng tươi cười, "Đừng có lo, em bị viêm đại tràng mãn tính".

Giang Nhạc Dương nhìn nụ cười đau khổ hơn cả khóc của Cố Tiểu Ảnh nghi ngờ nhìn cô: "Thật không đấy?" – "Thật mà!" – Cố Tiểu Ảnh gật gật đầu, thấy mình khỏe lên thêm một chút, "Em phải đi mua ít đồ ăn sáng, thầy về trước đi".

"Đang nghỉ hè, các siêu thị trong trường đều đóng cửa", Giang Nhạc Dương chán nản nhìn Cố Tiểu Ảnh, "Chỉ cần cô biết giữ gìn cái mồm mình thì trời yên bể lặng ngay thôi".

"Vâng", Cố Tiểu Ảnh ngoan ngoãn gật đầu, "Thế thì em về văn phòng uống ít nước nóng."

"Cố Tiểu Ảnh, cô thật khiến người khác không yên tâm!" – Giang Nhạc Dương thở dài, "Thực không biết tại sao sư huynh tôi lại yên tâm để cô lại một mình".

Cố Tiểu Ảnh nghe thấy câu này, mắt cay cay, nhưng nước mắt bị ghìm lại, không trào ra.

Cô nghĩ thầm: Từ lúc mang thai, hình như mình hay khóc hơn thì phải.

Dường như, từ trước đến nay chưa bao giờ như thế này, nên cô mới cảm thấy tủi thân.

Đến lần nôn thứ hai, Giang Nhạc Dương bắt đầu sợ: "Cố Tiểu Ảnh, đi bệnh viện đi, tiêm hai phát là ổn".

"Em không đi đâu", Cố Tiểu Ảnh thều thào nằm gục xuống bàn làm việc, "Nôn ra là ổn thôi".

"Cô làm tôi sợ chết mất!" – Giang Nhạc Dương nhìn vẻ khổ sở của Cố Tiểu Ảnh cũng lo cuống cả lên, "Cô không nên coi thường bệnh tật như thế".

"Em về ký túc ngủ một giấc", Cố Tiểu Ảnh gắng gượng xua xua tay, "Ngủ dậy rồi làm việc tiếp."

"Cô đừng làm việc nữa, cứ ngủ thoải mái đi rồi tính tiếp", Giang Nhạc Dương đi phía sau nói thêm "Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi".

"Vâng", Cố Tiểu Ảnh nói ngắn gọn, rồi quay người đi ra khỏi cửa văn phòng.

Cố Tiểu Ảnh cứ đi trong tình trạng loạng choạng như vậy về tập thể giáo viên. Vì quá yếu nên cô quên mất, cái hành lang hình chữ Z từ khu giảng đường thông sang tập thể giáo viên còn có hai bậc lên xuống.

Mọi việc xảy ra quá nhanh, khi trời đất quay cuồng, Cố Tiểu Ảnh ngã rầm xuống bậc tam cấp!

Khoảng khắc đó, phản ứng đầu tiên của Cố Tiểu Ảnh là ôm lấy bụng, nhưng không kịp rồi, cả tay lẫn cơ thể cô đều ngã xuống chỉ trong khoảng thời gian chưa đến một giây, Cố Tiểu Ảnh không kịp hét lên vì đau.

Mấy giây sau, Cố Tiểu Ảnh dần dần lấy lại cảm giác, vội vã ngồi lên nhìn vào bụng mình, ơn trời phật, cô không thấy có vết máu nào...

Tim Cố Tiểu Ảnh giờ mới bắt đầu đập lại.

Cũng đến lúc này, cô mới thấy những vết xước trên lòng bàn tay và cánh tay mình rất nặng và bắt đầu rỉ máu, nhưng so với kết quả tồi tệ nhất mà vừa nãy nghĩ đến, thì vết thương qua loa này có thể coi là quá may mắn

Cổ Tiểu Ảnh thở phào một hơi, chầm chậm đứng lên, từng bước quay về tập thể giáo viên, thay áo ngủ rồi ngủ luôn.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô nhè nhẹ xoa bụng mình, khẽ nói: Bảo bối, mẹ xin lỗi, vì đã làm con sợ. Con cho mẹ ngủ một giấc, ngủ dậy rồi mẹ sẽ gọi điện cho bố con. Lần này, dù là bà con lên, hay chính bố con quay về, mẹ cũng không giấu giếm họ đâu. Mẹ mệt quá, không cầm cự được nữa rồi. Mẹ đúng là đồ vô dụng, con đừng cười mẹ nhé... Giờ mẹ mới biết, những người vợ lính trong phim vất vả như thế nào, một mình nuôi con, vào những lúc khó khăn nhất, phải có niềm tin mãnh liệt đến mức nào mới không để mình cảm thấy cô độc?

Cố Tiểu Ảnh mê man chìm vào giấc ngủ với những suy nghĩ như thế.

Cố Tiểu Ảnh ngủ một mạch đến tận tối.

Lúc tỉnh dậy, một cơn đau ghê gớm từ dưới lên trên, cứ từng cơn khiến cô đang ngủ say phải tỉnh dậy, và khi đó, cô mới phát hiện ra mình đang nằm cuộn tròn, chiếc chăn trong tay đang chặn vào bụng dưới, rồi có chất gì đó trơn nhầy dính dính, chảy ra từ cơ thể cô.

Cố Tiểu Ảnh tỉnh ngay dậy, hoảng hốt đưa tay xuống sờ, run run bật đèn ngủ, vào khoảnh khắc cái màu đỏ tươi đó hiện ra dưới ánh đèn, đầu Cố Tiểu Ảnh như nổ tung!

Đầu tiên Cố Tiểu Ảnh gọi 120 là số điện thoại cấp cứu, số thứ hai là của Quản Đồng, nhưng thật đáng tiếc, không gọi được.

Trong đêm khuya, khi Cố Tiểu Ảnh được đưa lên xe cấp cứu, cô biết, nước mắt mình đã đầm đìa.

Những chuyện tiếp diễn sau đó, Cố Tiểu Ảnh không nhớ nổi.

Cô chỉ nhớ đến cơn đau ghê gớm nuốt chửng lấy mình, người bác sỹ mặc áo blouse trắng vội vã hỏi cô: "Người nhà chị đâu?"

Cô không sức để lắc đầu nữa.

Cô đã mất đi đứa con đầu lòng của mình như vậy. Khi cô ý thức được điều này, cô đã được đưa về phòng bệnh. Cô đờ đẫn nằm trên giường, cảm nhận rõ bụng dưới đang đau nhói từng cơn, ngực hơi tức, toàn thân lạnh buốt...

Cô cố nén khóc, bấm lại số của Quản Đồng hết lần này đến lần khác, nhưng không có ai nghe máy.

Cơn tuyệt vọng trong tim Cố Tiểu Ảnh ngày càng lớn, cô cứ nhấn nút gọi lại theo quán tính, trong đầu cô như có một giọng nói tuyệt vọng gào thét: Quản Đồng, anh nhấc máy đi, nhấc máy đi... Quản Đồng, anh nhấc máy đi...

Cô không thể thấy bộ dạng mình lúc đó: trong bóng tối, khuôn mặt trắng bệch của cô dưới ánh đèn di động chiếu vào lại càng thêm thê lương. Trên gương mặt cô có sự phẫn nộ và cố chấp, mà cô không thể tự nhìn thấy. Sự cố chấp đó nâng cô dậy, khiến cô không ngủ nổi, mà cũng không thể gục xuống.

Cô thực sự không thể nào ngủ nổi, bởi chỉ cần nhắm mắt lại là cô lại nhìn thấy đứa trẻ vẫn chưa thành hình, mới chỉ là một khối yếu ớt và mềm nhũn, vừa khóc vừa nói với cô: "Mẹ ơi, mẹ không cần con nữa à? Mẹ chưa bao giờ muốn có con đúng không?..."

Nước mắt cô lã chã rơi, hai tay bắt đầu run lên, nhưng cô vẫn cố gắng cầm cái di động, cố gắng gọi điện, liên tục, lấy hết sức bình sinh bấm vào bàn phím, trong lòng như đang gọi: Quản Đồng, em xin anh, nhận điện đi! Con của chúng ta, em đã làm mất rồi...

Anh vẫn không nghe máy, cô liền nhắn tin.

"Anh đang làm gì, tại sao không nhận điện thoại của em?"

Em có việc cần tìm anh, gọi lại cho em."

"Một tiếng đồng hồ rồi, em xin anh đấy, gọi điện cho em đi."

"Quản Đồng, anh mà vẫn không nghe máy thì sẽ ly hôn!"

"Quản Đồng, rốt cuộc là anh đang làm gì vậy? Em nói lại lần cuối, em có việc gấp tìm anh, anh gọi lại cho em ngay đi!"

"..."

Cố Tiểu Ảnh chưa bao giờ bấn loạn như đêm hôm đó.

Dù là cãi cọ, dù là động tay động chân, cô cũng chưa bao giờ tuyệt vọng như thế này!

Cuối cùng, đến bốn giờ sáng, máy Quản Đồng có giọng nữ tổng đài tự động trả lời: "Số điện thoại này hiện nay không tiện nghe máy", Cố Tiểu Ảnh thấy choáng váng, như thế có nghĩa là không phải Quản Đồng không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, mà là anh từ chối không nghe?

Cố Tiểu Ảnh lúc đó đã không kịp suy nghĩ xem tại sao Quản Đồng từ chối nhận cuộc gọi, mà cô chỉ cố gắng gượng cái cơ thể cả buổi tối không được nghỉ ngơi dậy, trong sự đau đớn vô cùng, liên tục bấm điện thoại!

Cô không còn nhớ nổi đêm hôm đó mình gọi điện cho Quản Đồng mấy trăm hay mấy nghìn lần, mà chỉ cần chắc chắn di động của Quản Đồng vẫn còn pin, chỉ cần còn một vạch pin, cô cũng cố gắng gọi cho bằng được!

Cô muốn nói với anh, trong đêm vừa rồi, cô đã mất đi cái gì, họ đã mất đi cái gì... Cô cần anh, chưa bao giờ cô cần anh như lúc này...

Với tâm trạng như thế, cuối cùng Cố Tiểu Ảnh cũng gọi được cho Quản Đồng vào lúc năm giờ rưỡi sáng.

Tuy thế, cô sẽ không bao giờ có thể quên tiếng quát của Quản Đồng chặn họng cô khi cô chưa kịp nói gì: "Cố Tiểu Ảnh, em thôi đi được không? Hôm nay anh bận lắm, không có thời gian gọi điện thoại cho em, em đừng có quấy rầy công việc của anh!"

Cố Tiểu Ảnh chết lặng

Cảm giác thất vọng điếng người tuy khiến Cố Tiểu Ảnh cố gắng mở miệng, nhưng nói không ra tiếng.

Rồi sau đó cô nghe thấy tiếng tút tút khô khốc của điện thoại, nước mắt cô giàn giụa rơi xuống chiếc chăn đầy mùi thuốc tẩy.

Trái tim cô như tan ra thành trăm mảnh.

(6)

Bảy rưỡi sáng ngày thứ bảy, chuông cửa nhà Hứa Tân vang lên, Hứa Tân muốn phát điên!

Đêm qua cô làm thêm giờ đến hai giờ sáng, vừa nằm xuống chưa được bao lâu đã thấy chuông cửa reo liên tục, làm Hứa Tân chỉ muốn thủ ngay một con dao, chém kẻ quấy rầy!

Cô bực bội rời khỏi giường ra mở cửa. Cửa vừa mở, đã thấy Cố Tiểu Ảnh đứng đó: bộ quần áo ngủ trên người nhàu nhĩ, tóc không chải, mặt trắng bệch, cả người run run như sắp ngã đến nơi...

Hứa Tân hoảng hồn.

Cô vội vã dìu Cố Tiểu Ảnh vào phòng, ngồi xuống ghế sofa, giọng hơi run: "Sao thế, có chuyện gì phải không?"

Cố Tiểu Ảnh vẫn khóc, nhưng đáng sợ nhất là không có tiếng khóc, mà nước mắt cứ lã chã rơi xuống.

Hứa Tân lo quá, đưa tay ôm lấy Cố Tiểu Ảnh, khẽ vỗ lưng cô: "Được rồi, được rồi, bé yêu, ổn rồi, có mình đây rồi, nói cho mình biết đi, có chuyện gì? Quản Đồng bắt nạt cậu phải không? Để mình đi xử lý anh ta!"

Nhìn Cố Tiểu Ảnh không nói, Hứa Tân phát cáu: "Chắc chắn là do Quản Đồng? Anh ta làm trò gì phải không?! Cậu nói cho mình biết xem chuyện gì, ngày mai mình cho người chụp bao tải, ném anh ta xuống sông! Làan thì có gì mà ghê gớm. Mình mà không trị anh ta được thì không phải là Hứa Tân!"

Tuy thế, Cố Tiểu Ảnh vẫn khóc, lần đầu tiên Hứa Tân thấy bất lực thế này.

Hơn tám giờ, sau khi Cố Tiểu Ảnh khóc vật vã hơn bốn mươi phút, cuối cùng cô cũng gạt nước mắt, bắt đầu nói.

Cô nức nở: "Mất đứa bé rồi."

Hứa Tân trợn mắt, thở hắt ra.

Cố Tiểu Ảnh cười đau khổ: "Tối hôm qua bị đau bụng, mình liền gọi 120."

Hứa Tân cay mắt, xót xa ôm chặt lấy Cố Tiểu Ảnh.

Cô nghe thấy Cố Tiểu Ảnh thở dài, giọng điệu không giấu được sự thê lương: "Mình phẫu thuật xong là gọi điện cho anh ấy ngay, nhưng không được. Đến sáng sớm hôm nay mới gọi được, mình chưa nói được câu nào, anh ấy đã mắng mình, nói mình làm phiền công việc của anh ấy, rồi ngắt máy luôn..."

Hứa Tân không nhịn được bắt đầu nghiến răng, quay người nhấc điện thoại bấm số, Cố Tiểu Ảnh sững người hỏi: "Cậu gọi cho ai đấy?"

Hứa Tân trợn mắt: "Yên tâm, mình không định gọi cho chồng cậu đâu, chỗ mình chiều nay phải làm thêm giờ, mình xin nghỉ ở nhà với cậu."

Cố Tiểu Ảnh thu người trên sofa nhìn Hứa Tân gọi điện thoại, tự nhiên thấy rất buồn ngủ. Từ tối hôm qua đến bây giờ, dường như cô chưa hề ngủ.

Nghĩ đến đây, Cố Tiểu Ảnh cảm thấy đầu mình bắt đầu nặng trịch, hình ảnh Hứa Tân trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ, rồi.. rồi cô chìm vào giấc ngủ!

Thế là, khi Hứa Tân gọi xong điện thoại quay lại, ngớ người nhìn Cố Tiểu Ảnh nằm trên ghế sofa, ôm một chiếc gối mềm, ngủ ngon là

Nếu là trước đây, Hứa Tân sẽ chì chiết cái tính bất cứ lúc nào cũng ngủ được của Cố Tiểu Ảnh, nhưng lúc này, đột nhiên cô cảm thấy xót xa.

Cô nhẹ nhàng quay về phòng ngủ, lấy chăn đắp cho Cố Tiểu Ảnh, rồi lại nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài, chuẩn bị ra chợ mua con gà hầm canh.

Trên đường đi cô gặp bác hàng xóm tốt bụng, bác vừa cười vừa hỏi cô: "Cô gái lại đi xem mặt đấy phải không?"

Hứa Tân nhẹ nhàng đáp lại: "Từ giờ trở đi, đời này kiếp này, không bao giờ thèm hẹn hò gì nữa!"

Bác hàng xóm vừa tưới hoa vừa cười: "Chưa chắc đâu nhé, hôm khác bác lại giới thiệu cho một anh rất được."

Hứa Tân cười cười đi qua, vừa đi vừa nghĩ: Giới thiệu thì cũng là để tiến tới hôn nhân. Nhưng nhìn Cố Tiểu Ảnh bây giờ thì ai còn muốn kết hôn, ai còn dám kết hôn nữa?

Cố Tiểu Ảnh là cô gái đầu tiên trong lớp nghiên cứu sinh đi lấy chồng. Tất nhiên, cũng là cô gái đầu tiên trong lớp nói với cô rằng: "Mình sắp lấy chồng rồi."

Hứa Tân nhẩm tính, từ lúc Cố Tiểu Ảnh lấy chồng đến giờ, mới được có một năm.

Người ta thường nói năm đầu tiên sau đám cưới là "Hôn nhân giấy", Hứa Tân nghĩ, không hiểu đây là loại giấy gì, mà dễ bị xé rách đến thế sao?

Buổi chiều, Cố Tiểu Ảnh thức dậy vì đói.

Đúng là đói quá mà phải dậy. Cô đã liên tục không ăn gì trong bốn bữa, lại phải làm phẫu thuật, mất nhiều sức, dạ dày hơi đau, lại thêm bụng dưới đau nhói. Khi Cố Tiểu Ảnh tỉnh dậy, cô thấy trước mắt mình như được bao phủ một tấm màn màu xanh mờ mịt.

Khó khăn lắm ngồi dậy được, Cố Tiểu Ảnh vốn rất thính mũi, đã ngửi thấy ngay mùi canh gà, cô chớp chớp mắt, lơ mơ gọi: "Sư tỷ phải không?"

"Hôm qua chị mình đưa Quả Quả về nhà mẹ đẻ rồi!" - Hứa Tân nghe thấy Cố Tiểu Ảnh gọi, từ bếp bước ra, thở dài: "Cũng may đang nghỉ hè, không có nhiều người trong trường, nếu không chuyện hai người đó ly hôn chắc chắn sẽ la ra ngay."

Hứa Tân vẫn đang cầm chiếc muôi trong tay, nói rồi không nhịn được lại nghiến răng: "Mạnh Húc, mình thực sự không thể tượng tượng ra anh ta lại dan díu với học trò của mình. Con ruồi nhép, cậu nói xem, tại sao anh ta lại không chết quách...?"

Câu cuối cùng đúng là rít qua kẽ răng, Cố Tiểu Ảnh thở dài, lại kéo chăn nằm xuống, lần này cô không ngủ, mà mở to mắt nhìn lên trần nhà, không chớp mắt.

Hứa Tân nhìn bộ dạng của Cố Tiểu Ảnh, cũng không nén nổi thở dài. Cô bước đến bật ti vi, tiện tay ném điều khiển cho Cố Tiểu Ảnh: "Xem ti vi đi, nửa tiếng nữa là ăn cơm được rồi."

Nhưng Cố Tiểu Ảnh vẫn nằm im nhìn lên trần nhà, mặt cô trắng bệch đến mức như trong vắt, cánh tau để ngoài chăn chẳng có một chút sắc hồng, đến móng tay cũng trắng bệch. Hứa Tân mở miệng, nhưng chẳng nói được lời nào, đành im lặng quay vào bếp.

Thoáng chốc, căn phòng im lặng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng lục bục của nồi hầm thức ăn, tiếng người dẫn chương trình thời sự trên truyền hình: Khoảng 11 giờ đêm hôm qua, đường sắt tuyến 304 đoạn đi qua thôn Bồ Âm đã xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, làm 16 người chết, 20 người bị thương nặng...

Lúc nghe đến hai chữ "Bồ Âm", mắt Cố Tiểu Ảnh sáng lên rồi lại u tối. Hứa Tân vừa hầm canh trong bếp vừa nghĩ: nếu cuộc hôn nhân của Đoàn Phỉ tan vỡ do người đàn ông không theo sách vở, thì cuộc hôn nhân của Cố Tiểu Ảnh lại tan vỡ bởi người đàn ông quá sách vở. Người đàn ông quá sách vở thường đam mê sự nghiệp, đam mê thăng tiến, nói một cách cao thượng thêm chút nữa thì thuộc về quần chúng, chứ không thuộc về vợ, con của mình.

"Dậy đi dậy đi, đừng có nằm bẹp như chết thế", Hứa Tân hầm canh xong bư vừa dọn bàn ăn vừa gọi Cố Tiểu Ảnh, "Cậu không biết mình may mắn thế nào đâu, đến mẹ mình còn chưa từng được thưởng thức canh mình hầm đấy."

"Hả?" – Cố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng chớp mắt, quay lại nhìn bát canh trên bàn ăn, nghi ngờ hỏi, "Vậy mình dành cho cái cơ hội thưởng thức tài nghệ này của cậu cho mẹ cậu được không?"

"Không được!" – Hứa Tân trợn mắt, cầm cái muôi giơ lên dọa Cố Tiểu Ảnh, "Muốn ăn cơm thì ngồi dậy, không muốn ăn thì chịu đói đi."

"Mình là bệnh nhân mà!" – Cố Tiểu Ảnh ngẩng đầu than "Tôi khổ quá!"

"Khổ cái quái gì mà khổ! Chỉ cần chỗ cậu bệnh không phải là cái mồm thì còn tốt hơn không bị bệnh ấy chứ!" – Hứa Tân lườm Cố Tiểu Ảnh một cái không khách khí, "Ăn cơm ngay đi!"

"Các cậu đều ngược đãi tớ..." – Cố Tiểu Ảnh tung chăn ngồi dậy, ôm bụng đến ngồi bên bàn ăn, nhưng vừa mới cầm bát lên đã lại nước mắt lưng tròng!

Hứa Tân sợ hãi, vội buông bát canh trên tay xuống: "Con ruồi nhép, đừng có làm mình sợ, mình chỉ đùa thôi, mình chỉ muốn khuấy động không khí một chút." Cô vội đứng lên đến bên Cố Tiểu Ảnh: "Cậu thấy khó chịu ở đâu? Hay là cậu lại nằm đi vậy, mình bón cho cậu nhé!"

Cô nâng cánh tay Cố Tiểu Ảnh lên, định dìu, nhưng không ngờ Cố Tiểu Ảnh túm chặt lấy tay cô, ngả vào lòng cô, khóc nấc lên! Hứa Tân sững người, mấy giấy sau, sống mũi cũng lại cay cay.

Cô nghe thấy Cố Tiểu Ảnh khóc trong lòng mình: "Không phải tại cậu đâu, mình biết cậu muốn tốt cho mình, nhưng mình thực sự rất khó chịu, không phải khó chịu trong người, mà trong lòng..."

Cô khóc đến mức không ra hơi: "Tân Tân, mình đã bị quả báo, chính là vì ngay từ đầu mình đã không muốn có đứa con này, nên nó mới rời xa mình..."

"Vớ vẩn!" – Hứa Tân nức nở, ôm chặt Cố Tiểu Ảnh, "L quả báo gì chứ, chỉ là chuyện ngẫu nhiên thôi!"

Cố Tiểu Ảnh khóc òa lên: "Huhu...mình hối hận quá, đáng lẽ mình phải đối xử với nó tốt hơn, huhu... nó là con mình, bố nó không cần nó, nhưng vẫn còn mẹ nó mà! Hu hu..."

"Bố nó cũng không nói là không cần nó!" – Hứa Tân nhẹ vỗ vỗ lưng Cố Tiểu Ảnh giọng thương cảm, "Tại bố nó quá bận..."

"Mình khó chịu lắm, Tân Tân, mình khó chịu lắm..." Cố Tiểu Ảnh khóc đến tắt hơi, "Lúc nó còn thì mình ghét nó, mình nôn đến mức ngày nào cũng khóc. Nhưng nó đi rồi mình lại càng khó chịu, nó là một phần da thịt của mình! Cậu không nhìn thấy đâu, nó là một phần máu thịt của mình!"

Cố Tiểu Ảnh khóc nấc lên, gần như ngả hẳn người vào Hứa Tân. Cô túm chặt lấy tay Hứa Tân, với một sức mạnh chưa từng có, dường như làm như vậy mới có thể chặn được sự tủi thân hay đau khổ.

Hứa Tân đau lòng đến nhíu mày lại, nhưng vẫn cố nén nhịn, cô chỉ ôm chặt Cố Tiểu Ảnh, dùng hơi ấm cơ thể của mình để làm chỗ dựa cho bạn.

Hứa Tân thực sự tuyệt vọng. Nhìn Cố Tiểu Ảnh, lại nhìn Đoàn Phỉ, cô không biết liệu trên đời này có cuộc hôn nhân và thứ tình yêu nào không khiến người ta phải khóc không?

Đêm đó, Hứa Tân đợi Cố Tiểu Ảnh ngủ lại rồi cầm di động ra đứng ngoài ban công, gọi điện thoại cho Giang Nhạc Dương.

Lúc gọi được điện thoại, hình như Giang Nhạc Dương vẫn đang trên lớp, xung quanh có tiếng lao xao vọng vào: "Hứa Tân? Tìm tôi có việc gì không?"

"Thầy Giang, thầy vẫn ở trường à?" – Hứa Tân buồn rầu hỏi.

"Trường đang thanh tra, mệt quá!"- Giang Nhạc Dương sắp phát điên, than thở, "Cũng không biết Cố Tiểu Ảnh chạy đi đâu rồi, hôm qua nói không khỏe, muốn về ngủ, nhưng tám giờ sáng nay tôi gọi điện thì thấy tắt máy. Trời ơi, cô nói xem đã cả một ngày rồi, tôi vẫn không liên lạc được, ở đây vẫn còn bao nhiêu là việc..."

"Cô ấy ở chỗ tôi." – Hứa Tân ngắt lời anh, rồi ngập ngừng, "Thầy Giang, thầy có thể liên lạc với anh Quản Đồng được không?"

"Sao thế?" – Ngay lập tức Giang Nhạc Dương linh cảm có chuyện không hay, "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Cố Tiểu Ảnh bị sảy thai." – Hứa Tân khó khăn lắm mới nói hết câu, và đúng như dự đoán nghe thấy hơi thở đầu dây bên kia gấp gáp.

Hứa Tân thở dài, kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Giang Nhạc Dương, rồi không nén nổi phẫn nộ nhận xét: "Thầy Giang, đành rằng với một người đàn ông, sự nghiệp là rất quan trọng, nhưng vợ con không quan trọng sao? Chúng em đều biết anh Quản Đồng là người tốt, nhưng anh ấy làm thế thì thật là làm người khác đau lòng quá! Nói thực lòng là em chẳng có cách nào để nói chuyện bình tĩnh với anh ấy cả, nếu thầy tiện thì giúp em gọi điện thoại cho anh ấy, nói cho anh ấy nghe tình hình, để anh ấy tự suy nghĩ!"

"Tôi sẽ gọi điện ngay cho anh ấy!", Giang Nhạc Dương nhìu mày, trong lòng nặng nề, "Vậy cô chịu khó chăm sóc Cố Tiểu Ảnh, tôi sẽ nói với chủ nhiệm khoa là cô ấy ốm, để cho cô ấy nghỉ, không cần đến khoa nữa."

"Vâng!" Hứa Tân thở dài trước khi gác máy – "Thầy Giang, giờ thì em hiểu tại sao thầy không vội lấy vợ rồi, nếu lấy vợ rồi thì không thể thế này nữa, có lẽ em cũng ở vậy cả đời thôi."

Giang Nhạc Dương sững người, phía bên kia Hứa Tân đã dập máy.

Giang Nhạc Dương không dám chần chừ, gọi ngay điện thoại cho Quản Đồng. Lần thứ nhất không nhấc máy, lần thứ hai không nhấc máy, đến lần thứ ba, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng Quản Đồng: "Có chuyện gì vậy? Mình đang bận lắm."

Giang Nhạc Dương nghe thấy tiếng "bận" thì nổi cơn thịnh nộ, lần đầu tiên anh nổi cáu với Quản Đồng: "Anh bận thì không cần quan tâm đến vợ con hay sao? Vợ anh phải vào bệnh viện rồi đấy, anh có biết không hả?"

"Bệnh viện?" – Quản Đồng quả nhiên giật mình.

Nhưng chưa nghe anh nói gì, Giang Nhạc Dương lại nghe trong điện thoại có tiếng người hét bên cạnh: "Huyện trưởng Quản, người nhà nạn nhân nói phải gặp bằng được lãnh đạo..."

Quản Đồng gấp gáp nói vào điện thoại: "Nhạc Dương, chỗ mình đang có tai nạn giao thông rất nghiêm trọng..."

"Sư huynh!" – Thái độ và giọng điệu của Giang Nhạc Dương vẫn rất nặng nề, anh quả thật không biết nên thể hiện sự thất vọng và buồn bã trong lòng mình lúc này như thế nào, anh chỉ còn biết cố nén ý muốn trách Quản Đồng, ngập ngừng nói: "Tối qua vợ anh bị sảy thai... đứa bé, không giữ được."

"Gì cơ?" – Tim Quản Đồng trong giây phút như ngừng đập!

Trong tích tắc, dường như mọi âm thanh đều biến mất – tiếng khóc của người nhà nạn nhân, tiếng la hét của đội cứu hộ, tiếng máy cần cẩu – đều không còn nữa. Người anh như đông cứng, anh không tin vào tai mình mà nghĩ chắc chắn mình nghe nhầm: Cố Tiểu Ảnh bị sảy thai? Không giữ được đứa con?

Thế nhưng, cô ấy có thai lúc nào? Tối hôm kia lúc gọi điện thoại, cô ấy cũng có nói gì đâu!

Tim Quản Đồng như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, chặt đến mức không thể đập nổi. Gió tháng bảy nóng như thế mà toàn thân anh lạnh ngắt, anh thẫn thờ cầm điện thoại đứng bên đường, phía sau lưng tiếng người thư ký giục giã: "Làm thế nào bây giờ ạ, gia đình người chết tâm lý rất hoang mang, bí thư Liễu hết cách rồi..."

Quản Đồng vô cảm quay đầu nhìn khuôn mặt hốt hoảng của người thư ký, rồi từ từ quay sang nhìn hiện trường vụ tai nạn gần đó: mười chín con người trong phút chốc không còn tồn tại, thế nhưng, đứa con anh, đứa trẻ bất hạnh, chưa kịp chào đời, cũng đã không còn tồn tại nữa.

Quản Đồng nắm chặt chiếc di động trong tay như muốn bóp nát, vẻ mặt ần hiện lên sự bi ai tuyệt vọng, khiến người thư ký trước mặt cũng sững người. Anh thư ký trẻ vẫn chưa biết, đối với vị cấp trên cũng trẻ như mình này, ở thành phố cách đó 400km, cùng trong một đêm, anh ấy cũng đã mất đi thứ quan trọng nhất đời mình.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-13)