Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoa Hồng Giấy - Chương 12

Hoa Hồng Giấy
Trọn bộ 35 chương
Chương 12
Nước ấm 42 độ (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-35)

Siêu sale Shopee


Hôn nhân là mặt trái hay mặt phải của tấm gấm vóc, chỉ có người trong cuộc mới hiểu, người ngoài có thể nhìn thấu được mấy phần sự thật? Lâm Phong có lẽ cũng sớm cảm nhận được sự không chung thủy của ông chồng thiếu gia, luôn phải che giấu, giả vờ hạnh phúc, thực ra trong lòng lại ngậm đắng nuốt cay.

Mang thai, lại quen ăn ngon mặc đẹp, người nhà, bạn bè chưa biết chừng còn được thơm lây, mấy người có đủ can đảm phá vỡ câu chuyện cổ tích nhà giàu?

Bạch Nhạn trào phúng nhếch môi, so với Lâm Phong thì cô tốt hơn được bao nhiêu. Ít ra ban đầu thiếu gia kia còn thực lòng yêu thương Lâm Phong. Chẳng qua tình yêu quá ngắn ngủi.

Sếp Khang với cô đã từng có gì chứ, cô thật không muốn so đo tính toán. Nhưng cô rút ra được một kết luận: chim sẻ biến thành phương hoàng chỉ là truyền thuyết hư ảo.

Bạch Nhạn chia tay Liễu Tinh, quay về phòng phẫu thuật.

- Bạch Nhạn, vừa rồi sếp Khang gọi điện tìm chị, em nói chị tới phòng đẻ, chị gọi lại cho anh ấy nhé. - Cô y tá nghe điện thoại chạy từ trong phòng nghỉ ra.

- Anh ấy có nói gì không? - Bạch Nhạn không khỏi hiếu kỳ.

- Lúc đó hình như anh ấy hoảng hồn, mãi sau mới nhớ ra hỏi ai đang mổ trong phòng đẻ, em nghe mà buồn cười.

Bạch Nhạn cũng sung sướng, màn kịch mang thai này diễn hết lần này đến lần khác, lần nào hiệu quả cũng không tệ. Nếu ngày nào đó cô thật sự có thai, vẻ mặt của sếp Khang nhất định sẽ rất phong phú.

- Chị không gọi điện thoại à? - Cô y tá nghe điện thoại thấy Bạch Nhạn mím môi cười sung sướng liền lấy khuỷu tay hích cô.

- Chị đi ăn cơm đã.

Chuyện cần nói giữa cô với sếp Khang qua điện thoại không nói rõ được, nhất định phải đợi anh ta quay về, ngồi xuống đối mặt nhau mà nói.

- Bác... bác sĩ Lãnh, anh có chuyện gì ạ? - Giọng nói của cô y tá nghe điện thoại bỗng như bị xe lu nghiến qua, co rút nhả từng chữ.

Bạch Nhạn ngoái lại, đỏ mặt.

Hai người chia tay lúc sáu giờ sáng, cô đi làm, anh ta về đi ngủ, vậy mới ngủ được có vài tiếng à!

Không ngờ, người đàn ông lạnh lùng như Lãnh Phong lại là người Tô Châu, cái miệng lúc gầm lên khiến cho các cô y tá kinh hồn bạt vía kia lại biết giọng Tô Châu điệu chảy rớt, Bạch Nhạn nghĩ tới mà muốn cười thầm.

Lãnh Phong tốt nghiệp Đại học Quân Y số hai Thượng Hải, chỉ làm việc trong bệnh viện quân đội ba năm rồi về địa phương, cụ thể hơn thì anh không nói. Làm việc ở Thượng Hải bốn năm, được bệnh viện Tân Giang mời về làm chuyên gia.

Anh ta và Minh Thiên đều học trường quân đội, vì điều này mà khi nhìn thấy Lãnh Phong, Bạch Nhạn thấy thân thiết hơn vài phần.

- Tôi tìm y tá Bạch. - Lãnh Phong không mặc áo blouse, nhưng nét lạnh lùng trên người vẫn còn. Thấy không liên quan gì đến mình, cô y tá nghe điện thoại vội chạy biến.

- Tìm tôi có việc gì? - Bạch Nhạn hỏi.

- Chẳng phải em nên mời tôi ăn cơm sao? - Lãnh Phong nhướn mày.

- Hả?

- Hôm qua tôi mua cơm tối cho em, giúp em đổi ca trực, xin phép nghỉ, làm nhiều việc như vậy, ít nhất em cũng phải cảm tạ một chút chứ. - Lãnh Phong hơi khép mắt, vẻ mặt nghiêm túc.

Bạch Nhạn bật cười, làm gì có ai trơ mặt bắt người khác mời cơm như thế.

- Ăn cơm một mình chán lắm, đông người ăn mới ngon miệng. - Lãnh Phong cũng cười.

- Tôi còn tưởng anh phải ngủ đến tối chứ! - Bạch Nhạn vào trong lấy ví, cùng anh đi xuống lầu.

- Ăn và ngủ đều là chuyện lớn, tôi chưa từng hành hạ cơ thể mình, bởi vì cơ thể tôi không chỉ thuộc về một mình tôi, nó cũng là một trong những tài sản của người tôi để ý, trước khi được cô ấy cho phép, tôi không thể bội chi được.

Bạch Nhạn cúi đầu cắn chặt môi, không dám đáp lại.

Trước đây, lúc cô rất không vui, cô sẽ không la lối om sòm, cũng không khóc lóc, một mình ngồi lẳng lặng một chỗ, không ăn không uống, Minh Thiên biết chuyện chạy đến, cũng nói như vậy.

Những lời này nghe rất ngang ngược, nhưng lại khiến người ta thấy ấm áp.

- Sao thế, tôi nói sai rồi à? - Lãnh Phong nghiêng mặt nhìn cô.

- Đâu có, sức khỏe là tất cả, chúng ta đúng là phải trân trọng. - Bạch Nhạn cẩn thận che giấu sự thất thần của mình, ngẩng đầu lên cười thản nhiên.

Lãnh Phong nói được làm được, bắt Bạch Nhạn mời cơm, anh ta thì như một vị khách quý, tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, đợi Bạch Nhạn chạy tới chạy lui mua này mua nọ cho anh ta. Có điều anh ta cũng không kén ăn, Bạch Nhạn mua gì anh cũng khen ngon.

Bạch Nhạn còn mua cho anh ta một chai bia, buổi chiều anh không đi làm, uống chút bia cũng không sao.

- Bây giờ tôi còn nợ anh không? - Bạch Nhạn hỏi đùa.

Lãnh Phong nói:

- Nhưng bây giờ tôi lại nợ em? Như vậy đi, chủ nhật từ Viện Điều dưỡng trở về, tôi mời em ăn món Nhật.

Bạch Nhạn nhai cơm, trầm ngâm một hồi:

- Bác sĩ Lãnh, thứ Bảy tôi có việc, anh tìm y tá khác đi!

Lãnh Phong vùi đầu ăn cơm, nói tiếp:

- Thứ Bảy, sáu giờ tôi vẫn qua đón em.

- Tôi có việc thật mà. - Bạch Nhạn nhắc lại một lần nữa. Ngày mai là thứ Bảy, cô muốn một mình bình yên đi dạo phố, tiện thể nghe ngóng xem có chỗ nào có thể cho thuê phòng.

Lãnh Phong liếc cô, thong thả nói:

- Tôi nghe thấy rồi, nhưng chuyện đó liên quan gì đến tôi? Tôi đến đón em là việc của tôi, em đi hay không là việc của em.

Bạch Nhạn á khẩu, bất lực nhún vai.

Trực đêm hai ngày liền là đến ba ngày nghỉ. Bạch Nhạn lại lỉnh kỉnh đồ đạc, miễn cưỡng đi về nhà sếp Khang.

Hiện tại, Bạch Nhạn đã không còn coi căn hộ này là nhà mình nữa, cô chỉ là khách trọ tạm thời ở đây.

Từ nhỏ Bạch Nhạn đã như vậy, nếu là thứ không thể có được, dù là niềm mơ ước lớn đến đâu, cô cũng vẫn sẽ không để mình thích nó. Không có tình cảm thì sẽ không lưu luyến.

Cửa vừa đóng lại, Lệ Lệ nhiệt tình chạy ra đón, quấn lấy chân Bạch Nhạn, sung sướng kêu oăng oẳng.

- Lệ Lệ công chúa vui vẻ quá nhỉ! - Bạch Nhạn quỳ xuống xoa đầu Lệ Lệ, Lệ Lệ phấn khích ngoáy tít đuôi.

Bà Lý Tâm Hà ngồi trong phòng khách xem tivi, thím Ngô đang ngồi bóc đậu tương bên cạnh. Chương trình tivi rất hay, hai người dán mắt vào màn hình, không rảnh xem ai quay về. Nhưng tiếng sủa của Lệ Lệ khiến bà Lý Tâm Hà khó chịu cau mày.

- Lệ Lệ, lại đây!

Kẻ phản bội Lệ Lệ sủa gâu gâu với bà hai tiếng, không thèm đếm xỉa lời gọi mà chạy theo Bạch Nhạn lên trên lầu.

- Đồ vô ơn! - Thím Ngô đặt đậu tương xuống, chạy theo túm Lệ Lệ lại, lườm Bạch Nhạn một cái.

Nếu là trước đây, nhất định Bạch Nhạn sẽ dừng lại chọc cho hai người họ nhảy dựng lên. Bây giờ Bạch Nhạn không có tâm trạng ấy, cảm thấy mọi thứ đều chả hay ho gì, im lặng vẫn là vàng. Nhưng cũng phải cảm ơn sếp Khang khi đó đã mua căn hộ hai tầng này, khiến cho cô vẫn còn có được một khoảng trời yên tĩnh.

Cô giặt sạch và phơi khô quần áo thay ra trong hai ngày, quét dọn sạch sẽ phòng ngủ và phòng làm việc, tắm một cái rồi xuống lầu ăn cơm.

Bà Lý Tâm Hà và thím Ngô đã ăn xong, trong phòng vệ sinh vọng ra tiếng nói chuyện, có lẽ bà Lý Tâm Hà đang tắm.

Bạch Nhạn mở tủ lạnh, hôm nay thím Ngô gói sủi cảo. Sủi cảo miền Bắc vỏ dày nhân nhiều, một cái to bằng nửa cái bát. Gói nhiều quá, trong tủ lạnh vẫn còn hai bát to. Bạch Nhạn không động đến, nấu cho mình một bát mì Dương Xuân.

Đang ăn bỗng thấy Lệ Lệ chạy tới trước cửa chính sủa ăng ẳng không ngừng.

- Biết rồi, bà cô nhỏ, sáng sớm chẳng phải mày đã đi rồi sao, sao lại còn muốn đi nữa. Này, mẹ đang tắm, không được lằng nhằng quá lâu đâu đấy. - thím Ngô lẩm bẩm bước ra từ nhà vệ sinh, lau tay mở cửa. Lệ Lệ phóng vèo ra ngoài.

- Lệ Lệ, Lệ Lệ... - thím Ngô cuống quýt đuổi theo.

Bạch Nhạn cúi đầu cười nhạt, công chúa Lệ Lệ được giáo dục nề nếp thật. Cô ăn mì, rửa bát xong rồi lại ăn một quả đào, thím Ngô và Lệ Lệ vẫn chưa quay lại.

Cô mím môi, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, không nghĩ ngợi nhiều muốn quay người đi vào phòng vệ sinh.

Quả không sai, bà Lý Tâm Hà ngồi trong bồn tắm, nước đã nguội lạnh. Mặc dù là mùa hè, nhưng cả người ngâm trong nước lạnh vẫn sẽ bị cảm lạnh, đặc biệt là người thể chất không được khỏe như bà Lý Tâm Hà.

- Cô... cô vào đây làm gì? - bà Lý Tâm Hà trợn tròn mắt, theo bản năng giơ tay che ngực.

Bạch Nhạn chẳng nói chẳng rằng, vội vàng vặn nước ấm dội liên tục lên người bà Lý Tâm Hà.

- Cút đi, không cần cô ở đây giả vờ giả vịt, đừng tưởng rằng có nịnh nọt tôi thì tôi sẽ chấp nhận cô, cho cô hay, chuyện đó chỉ là viễn tưởng. - Bà Lý Tâm Hà không cử động được, đành dồn hết sức lực lên cơ miệng.

Bạch Nhạn mặc kệ bà ta, nước trong bồn tắm ấm dần lên, da của bà Lý Tâm Hà dần hồng hào trở lại. Cô lấy chiếc khăn bông to lau sạch tóc cho bà ta, sau đó tháo nước đi, bắt đầu lau người.

Mắt bà Lý Tâm Hà sắp tóe lửa:

- Cô không nghe thấy gì sao, tôi không cần cô lo, cô cút, cút ngay...

Bà ta dùng tay đẩy Bạch Nhạn ra.

Bạch Nhạn im lặng, cắn răng bế bà Lý Tâm Hà lên. Tuy bà ấy gầy, nhưng lại là một bệnh nhân liệt nửa người không cử động được, không phối hợp được nên không hề dễ bế, Bạch Nhạn dùng hết sức bình sinh mới bế được bà ấy vào phòng, toàn thân ướt đẫm.

Trên giường thím Ngô đã chuẩn bị sẵn quần áo và bỉm.

Bạch Nhạn giúp bà Lý Tâm Hà mặc bỉm, nhìn nửa người dưới sớm đã biến dạng của bà, nhìn những cơ thịt không có tính đàn hồi của bà, nhìn khung xương như củi khô của bà, thầm hít mạnh một cái.

"Chát", cánh tay bà Lý Tâm Hà bất ngờ vung tới, lực không mạnh, nhưng rất nhanh đã in hằn năm dấu ngón tay trên khuôn mặt trắng mịn của Bạch Nhạn.

Bạch Nhạn từ từ ngước lên.

Bà Lý Tâm Hà cũng giật nảy mình trước hành động của mình, nhưng bà ta hất hàm, hung hãn lườm Bạch Nhạn:

- Cô nhìn đủ chưa? Bây giờ có phải trong lòng cô đang rất sung sướng không? Đúng vậy, tôi tàn phế không thành hình người, nhưng tôi vẫn là mẹ của Khang Kiếm, cô có xinh đẹp, có nũng nịu đến mấy cũng không thể lấy được thứ gì từ chúng tôi đâu.

Bạch Nhạn kéo chăn đắp lên cơ thể lõa lồ của bà.

- Thôi được, bà Lý, vậy mời bà gọi điện bảo với con trai bà rằng tôi không trói buộc anh ta nữa, tôi đồng ý ly hôn.

Nói xong, Bạch Nhạn quay người đi ra khỏi phòng.

Bà Lý Tâm Hà ngây người.

Thím Ngô ôm Lệ Lệ bước vào:

- Cô vào phòng này làm gì?

Bà ta xông đến trước mặt Bạch Nhạn như một viên đạn.

Bạch Nhạn không thèm nhìn bà ta, đi lên trên lầu đóng cửa, bật tivi thật lớn tiếng.

Ngày hôm sau, trời vừa tờ mơ sáng, thím Ngô dụi mắt bước ra khỏi phòng, đúng lúc nhìn thấy bóng Bạch Nhạn xách túi thoáng qua, cửa chính đóng lại.

- Tâm Hà, con nhãi đó bỏ nhà đi rồi. - Thím Ngô vội ngoái lại hét lớn.

Thế là, với sự phát triển của thời đại thông tin, tin tức hỏa tốc này đã lập tức đến tai Khang Kiếm ở Bắc Kinh xa xôi.

Thím Ngô như một con vẹt nói kể lể chuyện xảy ra tối hôm qua, sau đó tường thuật lại cảnh tượng nhìn thấy buổi sáng, tiếp đó điện thoại chuyển đến tay bà Lý Tâm Hà. Bà Lý Tâm Hà hơi chột dạ, lúc này dù trong lòng có bất mãn với Bạch Nhạn đến đâu, có thể móc máy, chế giễu, có thể xúc phạm cô, nhưng không thể chọc giận cô nữa, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hình tượng tốt đẹp trước mắt của con trai mình. Nghĩ lại thật hối hận, đây chẳng phải gậy ông đậy lưng ông sao, sao lại cưới con nhãi đó về cơ chứ? Tự vẽ việc ra mà làm.

- Kiếm Kiếm, rốt cục lúc nào con mới về?

Bà Lý Tâm Hà thấy con trai hồi lâu không nói câu nào, lòng cũng hoảng hốt. Nếu đối thủ của Khang Kiếm là người khác thì không có gì phải lo lắng, vấn đề đối thủ lại là Lục Địch Phi, cha cậu ta là chủ tịch tỉnh, như vậy là cùng vạch xuất phát với Khang Kiếm rồi.

Khang Kiếm vẫn đang ngồi trên giường, tóc tai bù xù, dưới mắt có quầng thâm. Lại là một đêm mất ngủ, mí mắt giật mạnh, sợ có chuyện gì xảy ra. Quả nhiên, đã xảy ra chuyện rồi. Nhưng anh không tin lắm việc Bạch Nhạn bỏ nhà ra đi, đó không phải là tác phong của cô. Cô nhóc này nhỏ người nhưng tính cách quật cường, bị bà Lý Tâm Hà tát cho một tát, cô không đuổi bà đi là đã tốt lắm rồi, tuyệt nhiên không có khả năng bỏ đi.

Nhất định là trong bệnh viện có việc gì gấp nên cô mới vội vã ra đi. Khang Kiếm trầm ngâm hồi lâu, coi như tìm được một lời giải thích hợp lý mà lại khiến bản thân an tâm, những cơ thịt căng cứng được nhẹ nhàng thả lỏng.

- Mẹ, nhanh nhất là ngày kia con về, mẹ đừng suy nghĩ nhiều, Bạch Nhạn không có chuyện gì đâu, lát nữa con sẽ gọi điện cho cô ấy. Nếu cô ấy về nhà, mẹ và thím Ngô đừng có nói gì nữa. - Khang Kiếm cũng giận bà Lý Tâm Hà gây sự vô cớ, nhưng có thể trách bà sao?

- Con chắc là nó sẽ về nhà chứ? - Bà Lý Tâm Hà sựng lại, lắp bắp nói ra câu nói vẫn luôn giấu giếm - Nó... tối qua nó bảo mẹ thông báo với con rằng nó muốn ly hôn.

Đầu Khang Kiếm nổ tung một tiếng, anh bật dậy nhảy từ trên giường xuống đất, cúp luôn điện thoại của bà Lý Tâm Hà, lập tức bấm số di động của Bạch Nhạn.

Điện thoại mở máy, nhưng giống như hai ngày trước, không ai nghe.

Khang Kiếm cuống đến nỗi lòng bàn tay mướt mồ hôi, anh nghi ngờ tín hiệu điện thoại không được tốt, lại đổi sang dùng điện thoại bàn trong phòng, vẫn không ai nghe máy.

Anh nhắn tin: "Bạch Nhạn, nhận được tin thì gọi lại ngay, có chuyện gấp". Nhắn một lèo năm tin.

Anh sợ để nhỡ tin nhắn của Bạch Nhạn, không vào phòng vệ sinh rửa ráy, chỉ đi đi lại lại trong phòng, tay nắm chặt điện thoại, thỉnh thoảng lại nhìn xem có cuộc gọi đến không, có nhỡ tay đổi thành chế độ cuộc họp không.

Chiếc điện thoại trong tay anh im lìm.

Khang Kiếm cảm thấy mình như sắp ngừng thở, tim đập thình thịch không ngừng.

- Cậu Giản - Anh nhấc máy bàn lên gọi cho Giản Đơn ở phòng bên cạnh - Cậu tới tổng đài đặt cho tôi một vé máy bay về Tân Giang chuyến gần nhất.

Giản Đơn đang ngủ, mơ mơ màng màng:

- Vậy... bữa cơm với phóng viên đài Trung ương đổi lịch ạ?

Nhờ vả khó khăn lắm, phóng viên lớn người ta mới đồng ý ra mặt, cũng chính vì đợi vị phóng viên này mà hai người phải dời ngày về lại.

Bàn tay nắm ống nghe của Khang Kiếm run lên, anh nhắm mắt lại, trong lòng đấu tranh dữ dội.

Di động bỗng reo lên.

Nhất thời, Khang Kiếm không dám tin vào tai mình, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang réo rắt, nhìn dãy số thân quen trên màn hình, cơ mặt không ngừng co giật. Nếu như... nếu như bây giờ Bạch Nhạn đứng trước mặt anh, anh sẽ xông tới ôm chặt lấy cô, sẽ mạnh mẽ mà dịu dàng hôn cô, sẽ trừng phạt mà cắn đôi má lúm và vành tai xinh của cô.

- Sếp Khang? - Giản Đơn gọi.

- Đợi lát nữa tính. - Khang Kiếm cúp điện thoại bàn, run rẩy bấm nút nghe.

- Bạch Nhạn... - Giọng nói bất giác nhỏ lại, rồi lạc đi, anh hắng giọng mấy cái mới trở lại bình thường.

- Lại được nghe thấy giọng sếp rồi, vẫn quyến rũ và gợi cảm như trong trí nhớ của em. - Giọng Bạch Nhạn thánh thót như chim oanh, không nghe ra một chút dấu vết không vui vẻ nào - Sếp có chỉ thị gì ạ?

Lúc này Bạch Nhạn đang đứng trước cửa tiệm ăn sáng ở ngoại thành, Lãnh Phong và Mã Gia đang ăn sáng ở trong, cô nuốt không trôi nên không vào.

Cô biết Khang Kiếm sẽ gọi điện cho cô, nhưng không nghĩ là sẽ nhanh như thế.

Cô cố ý để điện thoại reo mà không nghe, cũng đã đọc được tin nhắn, sau đó, đoán chừng sếp Khang sẽ giống như chú khỉ bị bỏng đít đứng ngồi không yên, xoay mòng mòng, cô mới nhàn nhã gọi lại.

Phụ nữ dù là nũng nịu, làm bộ làm tịch, bao gồm hờn dỗi, ghen tuông, khóc lóc, đều cần phải có một vật dẫn, nói cách khác là phải có người chịu đựng thì mới có ý nghĩa. Nếu bạn cư xử như thế trước mặt người lạ, hẳn người ta sẽ coi bạn là đồ tâm thần mà trợn mắt lên với bạn.

Bây giờ Khang Kiếm vẫn còn coi trọng cô, là vì với anh, cô vẫn còn có giá trị lợi dụng. Nhưng cô lại không muốn chịu đựng anh ta thêm ngày nào nữa. Sự không chịu đựng này, không phải là không đếm xỉa đến anh ta, coi như người dưng nước lã. Nhầm rồi, bây giờ họ vẫn là vợ chồng trên danh nghĩa, những điều cần đối mặt thì không nên trốn tránh, có chuyện gì thì nói rõ, nhưng sẽ không quan tâm đến cảm nhận của anh ta nữa.

- Vừa rồi sao không nghe điện thoại của anh? - Khang Kiếm khó tránh khỏi bực bội.

- À, đang ăn sáng trong nhà hàng, không nghe thấy.

Bạch Nhạn cười vô tư, nhẹ nhàng chặn họng anh.

Lông mày Khang Kiếm nhíu lại:

- Một mình em?

- Đương nhiên... là không phải. - Bạch Nhạn dài giọng, giọng nói vút lên - Ăn một mình không ngon miệng, đông người mới có ý nghĩa.

Câu này là bác sĩ Lãnh nói.

- Còn ai nữa?

- Bạch Nhạn cười hi hi:

- Không thể tiết lộ. Mới sáng ra sếp đã điều tra rồi!

- Hôm nay là thứ bảy, sáng sớm em đã ra khỏi nhà làm gì? - Khang Kiếm hỏi.

Mắt Bạch Nhạn đảo mấy vòng, nếu sếp Khang đã không đi thẳng vào vấn đề thì cô sẽ tế nhị, uyển chuyển mà mào đầu trước:

- Nhiều việc lắm, hôm nay phải mời người đến định giá nhà, xe...

- Tại sao lại phải định giá nhà, giá xe? - Khang Kiếm ngắt lời cô.

- Đương nhiên là đã chuẩn bị cho việc chúng ta chia tay sau này. Sếp ạ, dù gì em cũng là vợ anh, theo luật là phải được chia một nửa tài sản. Tiền mặt và sổ tiết kiệm thì dễ chia chứ nhà, xe thì khó, cứ đi định giá cái đã! Anh bận, em chẳng trông mong gì ở anh, mấy chuyện này em làm luôn vậy. Sau này em còn phải đến trung tâm mai mối đăng ký để chuẩn bị tham gia mấy hoạt động giao lưu gặp mặt! Đàn ông tốt giống như sao băng vậy, nếu không kịp thời tóm lấy thì chỉ trong tích tắc sẽ biến mất ngay. Tuy em là gái một đời chồng, không được bằng mấy cô chưa chồng, nhưng tốt xấu gì em cũng đã từng lấy người đàn ông thượng hạng như sếp, cũng coi như có chút danh phận, tìm chồng cũng phải lựa cho kỹ... Sếp làm sao thế?

Trong điện thoại nghe rõ tiếng thở gấp dồn dập của Khang Kiếm.

Anh làm sao thế, còn dám hỏi, anh sắp bị cô chọc tức đến hộc máu ra mà chết đây.

- Bạch Nhạn, anh còn chưa chết đâu! - Anh nghiến răng trèo trẹo, hét lên.

- Ờ, nghe thấy rồi, giọng anh khỏe, khí lực tràn đầy, sức sống hừng hực.

- Vậy sao em lại vội vã muốn tái giá?

- Sếp dùng từ sai rồi, tái giá và ly hôn là hai chuyện khác nhau.

- Anh có nói rằng chúng ta sẽ ly hôn không? - Anh giận tới bầm gan tím ruột.

- Sao phải cần anh nói? Kết hôn là do anh nói, vậy ly hôn để em đề xuất đi! Sếp à, chúng ta ly hôn đi!

Cô nói hờ hững, như thể nói câu "Sếp ơi mình dạo phố đi" vậy.

Nhưng anh tuyệt đối không dám coi là thật.

Chân Khang Kiếm nhũn ra, ngồi phịch lên sofa, nửa ngày trời không nói được câu nào.

- Anh... không đồng ý ly hôn. - Anh nói chậm rãi, nhưng lại cực kỳ đanh thép.

- Sếp đừng lo lắng, nghe em nói hết đã. Anh không cần lo việc chúng ta ly hôn sẽ ảnh hưởng đến tiến đồ của anh, chúng ta lẳng lặng làm, không nói ra bên ngoài. Lúc em tìm người tới định giá nhà cũng sẽ nói là làm giúp bạn...

Anh không nghe, anh không muốn nghe, anh lo lắng việc tiền đồ sẽ bị ảnh hưởng như thế nào, những điều đó không quan trọng, quan trọng là lòng cô đã quyết ra đi. Cô đã bắt đầu suy nghĩ, cũng đã lên kế hoạch cho sau này. Nhưng bây giờ anh vẫn là chồng của cô, cô vứt anh vào xó xỉnh nào rồi?

Nhưng anh lại không có quyền chất vấn, trách mắng, bởi vì tất cả đều do anh gây ra.

Anh tưởng anh tài mạo xuất chúng, gia cảnh dư dả, bản thân anh lại tiền đồ thênh thang, chỉ cần anh chịu lấy cô gái nào, người đó sẽ sùng bái anh như thần thánh. Trừ khi anh bỏ rơi cô ấy, cho dù cô ấy bị anh đối xử như thế nào cô chắc chắn cũng không nỡ từ bỏ mọi thứ.

Tại sao Bạch Nhạn lại có thể quyết đoán như vậy?

Khi còn chưa kết hôn, anh đưa Bạch Nhạn tới đảo Giang Tâm chơi, đó là vinh dự chỉ có các phu nhân quan chức cấp sở trở lên mới có được. Lấy nhau rồi, anh đưa cô đi tham dự đủ cuộc xã giao, để cô cảm nhận được niềm vinh dự khi lấy được anh. Trong nhà những thứ cần có đều có đủ cả, cô được thoải mái ở căn hộ rộng rãi, đồ gia dụng và đồ điện tử đều là hàng tốt nhất.

Tại sao Bạch Nhạn lại không thấy thỏa mãn?

Khang Kiếm nhắm mắt lại, che giấu sự bất lực trong đôi mắt, Bạch Nhạn là Bạch Nhạn, không giống với bất kỳ ai, vì thế anh mới bị cô đánh cắp trái tim.

Đánh cắp trái tim? Khang Kiếm sững sờ mở mắt, trong tích tắc trái tim anh vọt lên cổ họng, sau đó, miệng nở một nụ cười chua chát.

Thật không thể tưởng tượng được, thợ săn bài bố thiên la địa võng, đợi hết năm này qua năm khác, cuối cùng cũng tiếp cận được với con mồi, nhưng chính trong khoảnh khắc đó lại động lòng với con mồi. Còn con mồi, trong giây phút gã thợ săn động lòng đó, đã cắn rách lưới chạy mất.

Sau này gã thợ săn phải làm sao đây?

Khang Kiếm vuốt ngược tóc ra đằng sau, để lộ trán ra, hy vọng có thể tỉnh táo hơn một chút.

- Bạch Nhạn, hôm ăn cơm... Xin lỗi, anh... đã nói những lời không nên nói.

Gân xanh nổi gồ trên trán, khóe miệng nhệch ra thật rộng, anh ấp úng mãi mới nói được một câu hoàn chỉnh.

- Chuyện đó không có gì, thực ra, coi như anh đã chứng mình sự trong sạch của em. Như vậy, người chồng sau này của em nhất định sẽ càng trân trọng em hơn, anh ấy sẽ cảm ơn anh đã... - Bạch Nhạn chớp mắt, không nghĩ ra được từ nào thích hợp - Ha ha, anh hiểu là được rồi.

Cô xấu hổ lè lưỡi.

Để anh đâm đầu vào tường chết đi cho rồi, lòng Khang Kiếm tắc nghẹn, không thể nổi nóng, không thể tức giận, phải trấn tĩnh, phải điềm tĩnh, anh tự nhắc nhở mình, Bạch Nhạn đang giận cô ấy đang hờn dỗi, những lời cô ấy nói đừng coi là thật.

- Bạch Nhạn, khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ, em về nhà nghỉ ngơi đi, trời nóng đừng ra ngoài phơi nắng nhiều sẽ cảm nắng đấy. Mọi chuyện đợi anh về rồi nói.

- Em cũng sốt ruột muốn gặp sếp rồi nè, anh mau về đi, em mỏi mắt ngóng trông. Á, không nói nữa, bọn họ ra rồi.

Bạch Nhạn vội tắt máy.

Bên tai Khang Kiếm truyền đến tiếng "tút, tút", anh bần thần, từ từ gập máy lại.

Bọn họ? Họ? Không phải anh ấy? Cô ấy? Có rất nhiều người? Trái tim Khang Kiếm lại thấp thỏm.

Có người gõ cửa.

Khang Kiếm nặng nhọc lê chân ra mở cửa, Giản Đơn tinh thần phấn chấn đứng ở ngoài cửa."Sếp ơi, vé máy bay...". Vẻ mặt sếp Khang sao lại sầu thảm, méo mó thế kia?

- Vẫn để ngày kia đi về cùng nhóm phóng viên. - Khang Kiếm thẫn thờ một lúc. - Cậu Giản, lát nữa cậu ra phố mua đồ cùng với tôi.

Người ta nói phụ nữ thích quà tặng, nhìn thấy quà rồi mọi giận dỗi đều tan biến hết, hy vọng đó không chỉ là truyền thuyết.

Trời rất đẹp, đẹp đến mức cách một cánh cửa xe cũng có thể cảm nhận được hơi ấm của mặt trời.

Vẫn là Mã Gia lái xe, nhưng lần này Bạch Nhạn ngồi ở ghế sau, Lãnh Phong ngồi ở ghế phụ lái. Lúc lên xe, Lãnh Phong đưa cho Bạch Nhạn một ly sữa đậu nành, và một quả trứng gà, một cái bánh bao.

Có mặt Mã Gia, Bạch Nhạn chỉ cười nói cảm ơn.

Lãnh Phong không hỏi tại sao cô nói một đằng làm một nẻo, thấy cô từ trong tiểu khu đi ra, điềm nhiên gật đầu một cái như thể thường ngày vẫn gặp nhau trong bệnh viện.

Viện Điều dưỡng không xa, thời gian sắp xếp cũng không gấp gáp, Mã Gia cũng lái xe chậm lại.

Mã Gia là người thông minh, phu nhân trợ lý thị trưởng cao quý như Bạch Nhạn tại sao lại ra ngoài làm thêm, anh ta có thắc mắc nhưng chưa từng hỏi. Nhưng hợp tác mấy lần liền, anh nói chuyện cũng nhiều hơn, thỉnh thoảng còn nói đùa dăm ba câu với Bạch Nhạn.

Lãnh Phong mỉm cười nhìn hai người trêu nhau, gương mặt lạnh lùng bỗng sinh động thêm mấy phần.

Viện Điều dưỡng này được Sở Điện lực tỉnh xây trên khu vực nghỉ dưỡng bên bờ sông Trường Giang, tiêu chuẩn công bố với bên ngoài là ba sao, thực tế mức độ xa hoa đã sắp đạt tới ngưỡng năm sao. Ra khỏi đường cao tốc, Mã Gia giảm tốc độ, chạy vào đường vòng, hướng về phía những lùm cây ngang dọc, chạy dọc theo một con đường làng mới được tu sửa. cảnh sắc bên ngoài càng lúc càng đẹp, phía không xa có một cái hồ, trên mặt hồ là một bầy vịt trời. Còn có một rừng cây hòe rộng lớn, đúng mùa hoa hòe đang nở rộ, khi chiếc xe chạy tới gần, hương hoa hòe xộc thẳng vào mũi.

Bạch Nhạn không đếm xỉa đến hơi nóng cuồn cuộn ở bên ngoài, hạ kính xe xuống, hưng phấn dán người lên cửa xe.

- Trông kìa, lại là một đứa trẻ ngốc nghếch. - Mã Gia tặc lưỡi, bật cười lắc đầu.

- Cái gì là "lại là một đứa trẻ ngốc nghếch" chứ? - Bạch Nhạn băn khoăn quay đầu lại.

- Lần trước, chuyện đó...

Mã Gia vừa mở miệng, Lãnh Phong đã vỗ vai anh:

- Tập trung lái xe đi, đừng đem bọn tôi làm mồi cho cá ăn.

Mã Gia toét miệng cười.

Bạch Nhạn không hỏi tiếp, đóng cửa kính lại.

Xe chạy qua một cửa sông, tầm mắt bao la ngút ngàn, một tòa kiến trúc kiểu Lâm viên Giang Nam đập ngay vào mắt. Ở cửa có hai ba người mặc áo blouse trắng đã đợi sẵn.

Sắp xếp phòng ở cho ba người, ăn cơm trưa xong, nghỉ ngơi một lát rồi vào phòng phẫu thuật.

Đừng tưởng đây là khu vực nghỉ dưỡng, vậy là thiết bị y tế vô cùng đầy đủ, cũng có rất nhiều y tá và bác sĩ, không kém một bệnh viện cỡ nhỏ.

Bệnh nhân là mấy vị lãnh đạo lớn tuổi mới lui về hậu phương của Sở Điện lực, đã liên hệ với Lãnh Phong từ trước, lần này mượn Viện Điều dưỡng để tiện làm phẫu thuật.

Thời gian phẫu thuật không dài, lúc hoàng hôn đã kết thúc. Ở đây không gần thành phố, chỉ gần một thị trấn nhỏ, không có hàng quán gì để đi xem. Người phụ trách Viện Điều dưỡng đã bày biện một bàn toàn đồ hải sản tươi trong phòng ăn để đón tiếp Lãnh Phong và mọi người.

Ấn tượng ít ỏi về nông thôn của Bạch Nhạn là hồi nhỏ ăn Tết ở nhà bà ngoại mấy lần, nhưng khi đó là mùa đông, ngoài trời trơ trụi, cái gì cũng đông cứng lại. Bà ngoại là người rất coi trọng thể diện, chỉ cho Bạch Nhạn được chơi trên sân phơi, không cho cô sang nhà người khác, càng không cho cô nói chuyện với những đứa trẻ khác. Tết nhất, bà không muốn nghe người ta nói ra nói vào.

Buổi tối không có hoạt động gì, hội đàn ông uống rượu thả cửa. Bạch Nhạn chỉ ăn mấy món rồi ra ngoài.

Bên ngoài nhà ăn có một hành lang rất dài, gió đêm thổi lên người rất sảng khoái. Đêm xuống, Viện Điều dưỡng rất yên tĩnh, tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng ếch kêu, tiếng nước chảy ở phía xa xa. Vườn hoa phía đối diện đom đóm lập lòe bay. Xa hơn một chút là những ngọn đèn của nhà dân rải rác như ánh sao. Còn ánh sao trời thật sự, không bị những tòa nhà che khuất, từng ngôi sao càng sáng rực rỡ, sắp tới rằm, vầng trăng tròn vành vạnh đang chầm chậm nhô lên bầu trời từ sau những cánh đồng.

Trên bờ ruộng vẫn còn những người nông dân về muộn đang trò chuyện, phía sau, nhân viên của Viện Điều dưỡng đang cười nói đi về phía ký túc xá.

Mọi thứ đều bình yên như vậy, tựa như ở chốn bồng lai, xa rời huyên náo, xa rời mọi phiền muộn.

Điều duy nhất không hài lòng là muỗi quá nhiều. Bạch Nhạn chỉ đứng một lúc mà đã cảm thấy chân bị chích cho mấy nốt to tướng, cô đành phải đi đi lại lại trên hành lang.

- Có muốn đi ra đồng chơi không? - Giọng nói thanh lạnh của Lãnh Phong vang lên từ một ngách nhỏ.

- Chà, khách quý này từ đâu chui ra thế? - Bạch Nhạn cười hỏi.

- Tôi không yên tâm về em. - Bóng tối che đậy mọi cảm xúc, Bạch Nhạn nghe thấy giọng nói của Lãnh Phong ấm áp hơn thường ngày.

- Có gì mà không yên tâm? Chẳng lẽ có người lừa bán tôi? - Cô ầm thầm nới rộng khoảng cách giữa hai người.

- Ở đây có rất nhiều nông dân chưa vợ, thấy cô nương nhỏ xinh đẹp như em chẳng không sáng mắt lên à.

- Tôi đã không còn là cô nương nhỏ từ lâu rồi. - Bạch Nhạn trào phúng nhướn mày - Bây giờ tôi là phụ nữ đã có chồng.

Lãnh Phong cười:

- Em tưởng rằng người lừa em còn phải thi vấn đáp sao, chỉ cần vừa mắt là xông tới bắt cóc rồi chạy thẳng, chạy tới thâm sơn cùng cốc, sống cuộc sống hai người ngọt ngào. Lần trước trên tivi chẳng phải có bản tin, ở vùng núi nào đó phát hiện một đôi vợ chồng, chính là cặp đã chạy trốn từ mấy chục năm trước, người phụ nữ cũng là gái đã có chồng, lại còn có cả con, người ta chẳng phải vẫn sống rất tốt sao?

- Tôi không phải là người ta. Bọn muỗi đáng ghét quá. - Bạch Nhạn nhún vai, không ngừng đập vào chân.

- Đi theo tôi. - Lãnh Phong bỗng đưa tay ra kéo Bạch Nhạn đi về phía chiếc xe hơi đằng trước, mở cửa xe, bật điều hòa, lấy trong ngăn kéo ra một hộp kem chống muỗi.

- Bôi đi.

- Anh chuẩn bị đầy đủ thật. - Bạch Nhạn nhận lấy.

- Đó là bởi vì tôi suy nghĩ chu đáo. Thực ra, tôi chưa làm chuyện gì mù quáng bao giờ, tôi luôn suy nghĩ cẩn thận rồi mới bắt đầu.

Cánh tay đang bôi kem của Bạch Nhạn ngừng lại, cô ngước lên bắt gặp ánh mắt sáng rực của Lãnh Phong đang chăm chú nhìn mình.

Cô cụp mắt xuống, tay bất giác run rẩy, vội vàng lảng sang chuyện khác.

- Không ngờ ở nơi xa xôi thế này lại có một hoa viên đẹp thế,

- Xa xôi? Cũng ổn mà, giao thông lại thuận tiện, nghe nói chẳng bao lâu nữa nơi này sẽ xây một khu biệt thự mới sát bờ sông, tới lúc đó chưa biết chừng người Tân Giang cũng sẽ tới ở, lái xe đi làm là được. Bây giờ ở đâu cũng coi trọng môi trường, nơi này không khí trong lành cảnh đẹp, rau củ và hải sản đều tươi hơn trong thành phố.

- Anh thích như vậy thì mua một căn đi. - Bạch Nhạn nói.

- Một mình ở căn nhà rộng như vậy rất cô đơn, trừ khi tôi kết hôn.

- Vậy anh phải cố gắng rồi.

Bôi kem chống muỗi vào, những vết sưng ngứa trên chân dễ chịu hơn nhiều.

Lãnh Phong cười khẽ:

- Bây giờ tôi đang rất cố gắng, em không thấy sao?

Bạch Nhạn cắn môi, yếu ớt ngẩng đầu lên:

- Anh Lãnh...

- Đêm dài như vậy làm gì cho qua nhỉ, chúng ta xem phim đi. - Lãnh Phong bỗng cướp lời cô, lật lật hộp đĩa - Cô dâu chạy trốn thế nào? Richard Gere với Julia Roberts.

Cô dâu chạy trốn! Bạch Nhạn nhắm mắt lại, hôm kết hôn với Khang Kiếm, nếu sau khi nghe xong những lời của người đẹp Y Đồng Đồng, cô cũng diễn màn Cô dâu chạy trốn, có phải trong lòng sẽ không phiền muộn, không xót xa như bây giờ?

Không ai biết được, cô sợ ly hôn đến thế nào.

Nỗi sợ hãi này không phải là lo sợ sau này không sống nổi một mình, không phải lo sợ không quên được sếp Khang. Đối với cô, kết hôn là dùng hết tâm sức trèo lên một đỉnh núi cao chạm tầng mây, trên đường đi, cô cố đè nén mọi cám dỗ, mắt nhìn thẳng trèo lên trên, đã tới đỉnh rồi, giờ cô lại sắp phải nhảy thẳng từ đỉnh núi xuống dưới.

Không phải là không bị tổn thương.

Số mệnh luôn vô tình với cô như vậy, khi còn bé gia đình đã bị thiếu hụt, không có bố, mẹ có cũng như không. Sau khi kết hôn, mái nhà mà sếp Khang mang tới cho cô lại là một bong bóng man trá, cô có phải nên chấp nhận số phận không?

Cuộc đời của cô có lẽ cũng giống như trong bài hát của Lưu Nhược Anh, đã bị an bài là sẽ cô đơn cả đời?

- Bạch Nhạn?

Ngón tay hơi lạnh sượt qua má cô, quay mặt cô lại, cô ngạc nhiên sực tỉnh, lúc này mới phát hiện mặt mình đẫm nước mắt. Cô vội đẩy bàn tay đang lau nước mắt của Lãnh Phong ra, hoảng loạn quẹt lên mặt.

- Tôi...

- Không sao, nước mắt là để thanh tẩy độc tố trong tim, muốn khóc thì cứ khóc. - Lãnh Phong xót xa xoa đầu cô.

- Anh Lãnh, mọi người trong nhà vẫn khỏe chứ? - Cô xấu hổ quẹt mũi, ngồi thẳng dậy.

- Tôi sống ở nhà chị gái. - Giọng Lãnh Phong bỗng trở nên nhẹ bẫng.

Bạch Nhạn nín thở, im lặng chờ đợi câu tiếp theo của anh.

- Nhà tôi có một chiếc thuyền lớn, bố mẹ quanh năm ở bên ngoài giúp người ta chở hàng, ăn nghỉ đều ở trên thuyền, chuyên chạy chuyến Tô Châu - Thượng Hải. Lúc nghỉ đông hay nghỉ hè tôi cũng sẽ lên thuyền giúp việc. Mùa đông năm lớp Mười, khí gas trên thuyền bị rò rỉ, bố mẹ tôi... không tỉnh lại nữa. Sau đó tôi dọn đến ở cùng với chị gái và anh rể.

Lãnh Phong nói xong bèn ngả chiếc ghế thấp xuống, nằm ra nhắm mắt lại.

Chiếc xe bỗng chìm vào trong yên lặng, chỉ còn tiếng hít thở phập phồng của hai người.

Vẫn là Bạch Nhạn lên tiếng trước:

- Khi anh còn nhỏ, họ có thương anh không?

Lãnh Phong gật đầu:

- Đúng vậy, sống trên thuyền không hề dễ chịu như trong thơ của người xưa, để bắt kịp thời gian, có lúc phải chạy đêm chạy ngày, ở trên thuyền mùa đông thì rét cóng mà mùa hạ lại nóng bức. Nhưng chỉ cần tôi lên thuyền, bố mẹ tôi đều cố gắng dừng lại trên bến nghỉ ngơi, mua cho tôi rất nhiều đồ ăn. Nếu trời nóng bố sẽ đưa tôi vào thị trấn, ở nhà trọ. Thực ra bố mẹ cũng không dư dả gì, mua một quả dưa hấu còn không nỡ ăn, luôn bảo tôi là không thích ăn. Nhưng chỉ cần tôi thích thì họ đều mua cho tôi...

Lãnh Phong nghẹn lời, mím chặt môi, không nói tiếp được nữa.

- Thích thật - đôi mắt Bạch Nhạn sáng lấp lánh - Tôi rất ngưỡng mộ anh.

- Ngưỡng mộ? - Lãnh Phong ngạc nhiên, lại có người ngưỡng mộ một đứa trẻ mồ côi sao?

Bạch Nhạn không giải thích, mở cửa xe nhìn vầng trăng sáng trên đầu:

- Anh Lãnh, tôi nghe người ta nói, trẻ con và bố mẹ có duyên với nhau, có lương duyên mà cũng có nghiệt duyên. Duyên phận giữa anh và bố mẹ tuy không dài, nhưng chắc chắn là lương duyên.

Lãnh Phong bật cười:

- Chẳng lẽ em với bố mẹ em lại là nghiệt duyên? Cô nhóc ơi, nhất định là em được bố mẹ cưng chiều quá nên mới nói lung tung như thế. Em có kể mọi chuyện hiện tại của em cho bố mẹ em không?

- Chà, chín giờ hơn rồi. - Bạch Nhạn liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử trên xe kêu thất thanh - Tôi phải đi tắm rồi đi ngủ đây. Anh Lãnh, phim để xem sau nhé.

- Bạch Nhạn, em đang trốn tránh điều gì? - Lãnh Phong nắm vai cô, ngăn không cho mở cửa xe.

Bạch Nhạn quay lại, bình tĩnh nhìn Lãnh Phong, nghiêm túc nói:

- Anh Lãnh, trong cuộc sống luôn có những thứ chúng ta không thể chấp nhận được. Dù tôi có là phụ nữ đã có chồng hay chưa, chúng ta cũng sẽ chỉ là hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.

Khung cửa sổ bằng giấy đó sắp bục ra rồi, có những lời nói không thể nào che giấu được nữa. Sự quan tâm của Lãnh Phong đối với cô, thật sự là rất cảm động, nhất là trong những lúc như thế này, luôn không tự chủ được mà muốn dựa vào, dù chỉ là mượn một bờ vai, nếu không tại sao thứ Bảy nào cũng lẳng lặng đi theo anh. Nhưng nghe xong những lời vừa rồi của anh, cô biết anh khao khát điều gì, anh cũng giống cô, đang tìm kiếm một mái nhà toàn vẹn ngập tràn ánh nắng ấm áp cho mình trú ngụ. Điểm khác nhau giữa anh và cô là, ngoài mặt cô ấm áp, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo, còn Lãnh Phong tỏ ra lạnh lùng, nhưng nội tâm lại vô cùng ấm áp.

Lãnh Phong nhìn thấu hoàn cảnh hiện giờ của cô, nhưng lại không phát hiện ra nội tâm thật sự của cô. Một khi đã nhìn rõ rồi, anh sẽ rời xa cô.

Đấy cũng là nguyên nhân khiến khi còn đi học, cô hết lần này đến lần khác cự tuyệt những chàng trai theo đuổi mình. Đã biết trước kết quả là bi kịch, hà tất phải bắt đầu?

- Sao em tin chắc như vậy? - Lòng Lãnh Phong thoáng chùng xuống - Có phải vì tôi không có bố mẹ không?

Bạch Nhạn cười nhạt:

- Anh Lãnh, anh không biết bây giờ người ta bợ đỡ tới mức nào, mẹ chồng nàng dâu rất khó hòa hợp, anh không có bố mẹ, đây không phải là điểm yếu, mà ngược lại chính là điểm mạnh của anh.

- Em không nỡ từ bỏ mọi thứ hiện tại? Bạch Nhạn, tuy tôi không làm quan, nhưng với năng lực của tôi nhất định sẽ không để em sống tệ hơn bây giờ. - Lãnh Phong cuống quýt.

- Anh Lãnh, ngừng lại đi! Chúng ta làm đồng nghiệp, nếu có cô y tá nào kha khá tôi sẽ giới thiệu cho anh. - Bạch Nhạn gạt tay anh ra rồi mở cửa xe.

Lãnh Phong nhảy xuống từ phía bên kia, đuổi theo, chặn trước mặt cô:

- Tôi không ép em phải thích tôi ngay bây giờ, tôi sẽ đợi tới khi em ly hôn, sau đó chúng ta từ từ đến với nhau, rồi em hẵng đưa ra kết luận.

- Xin lỗi, tôi không thể đồng ý. - Bạch Nhạn khổ sở quay đầu đi, không thể để cho anh nhìn thấy nước mắt trong mắt cô.

Cô vội bước qua anh.

Hai vai Lãnh Phong chùng xuống, vẻ rất không cam lòng, nhìn theo bóng dáng cô:

- Bạch Nhạn, chuyện này không phải em nói là được, tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ như thế đâu.

Bạch Nhạn không quay lại, không lên tiếng, đi thẳng một mạch về phía trước.

Hôm sau tỉnh dậy, hai người gặp nhau trong nhà ăn, vẻ mặt Bạch Nhạn vẫn như thường ngày, gương mặt anh tuấn của Lãnh Phong trông rất tiều tụy.

Mã Gia rất tò mò:

- Anh Lãnh, tối qua anh chẳng uống mấy mà sao sắc mặt còn không bằng tôi thế kia?

Lãnh Phong mặt lạnh như tiền, lẳng lặng ăn cháo, không trả lời.

Buổi sáng không có ca mổ, Lãnh Phong không màng đến lời mời ở lại của viện trưởng Viện Điều dưỡng, kiên quyết đòi về Tân Giang.

Mã Gia đứng bên cạnh xe, nhét một cái phong bì vào túi xách của Bạch Nhạn như lần trước. Bạch Nhạn muốn từ chối, anh ta liền cười, xua tay bỏ đi.

- Mã Gia, anh... không đi sao? - Bạch Nhạn nhìn anh ta vung vẩy hai tay trông rất ung dung tự tại.

- Tôi ở lại câu cá, mai mới về.

Bạch Nhạn miệng méo xệch, lòng hơi nơm nớp.

Lãnh Phong bắt tay với viện trưởng và các bác sĩ, ném túi xách vào trong xe, nhảy vào ghế lái. Bạch Nhạn vẫn ngồi ở ghế sau, xe quay đầu phóng lên đường huyện, để lại sau lưng một đám bụi mờ mịt.

Lãnh Phong lái xe, Bạch Nhạn nhìn ra ngoài cửa, hai người đều không nói gì.

Xe đi vào đường cao tốc, Lãnh Phong bỗng dừng xe lại bên đường rồi xuống xe:

- Tối qua tôi ngủ không được tốt, em lái xe đi, tôi ra phía sau chợp mắt một lát.

Mắt Bạch Nhạn muốn lòi ra khỏi tròng:

- Tôi... đâu có biết lái xe.

- Chẳng phải em nói em có bằng lái sao?

- Có bằng lái, nhưng kinh nghiệm thực tế của tôi rất ít ỏi.

Lãnh Phong mở cửa xe kéo cô ra ngoài:

- Ít thì ít, cứ biết nổ máy là được rồi.

- Chết người đấy. - Bạch Nhạn méo mặt lẩm bẩm.

- Không chết được, tôi tin em. - Lãnh Phong thoải mái nằm xuống.

Bạch Nhạn co tay lại thành nắm đấm, nghiến răng trèo vào ghế lái, cả người căng cứng lên. Cô thở dài một hơi rồi nổ máy, chiếc xe rung lên một hồi rồi tắt máy.

- Anh Lãnh, xe... không nổ... - Cô ngoái lại, sắp khóc đến nơi.

- Thử lại lần nữa. - Giọng Lãnh Phong rất nhỏ, như đã ngủ lịm đi.

Bạch Nhạn hít sâu rồi lại hít sâu, cô thu hết dũng khí rồi lại nổ máy, chiếc xe bỗng lao vọt về phía trước."Á...", cô hoảng hốt kêu toáng lên.

Một nét cười hiện ra bên khóe miệng Lãnh Phong.

Đầu tiên xe chạy với tốc độ ốc sên, rồi đến tốc độ của lừa, dần dần Bạch Nhạn tìm được một chút cảm giác, nhưng chỉ cần có một chiếc xe hiện lên trong kính chiếu hậu là cô lại căng thẳng tới mức cả người cứng đờ, chân run lẩy bẩy.

Cảm giác như cả một thế kỷ đã trôi qua, cuối cùng cô cũng thấy được trạm thu phí Tân Giang. Đầu xe ngoặt vào gần cửa thu phí rồi dừng lại, Bạch Nhạn mặt trắng bệch như tờ giấy, ngồi chết lặng trên ghế. Nhân viên thu phí nói chuyện với cô, cô cũng không trả lời, đôi môi run rẩy.

Những chiếc xe đợi nộp phí ở phía sau sốt ruột nhấn còi, Lãnh Phong tỉnh lại, xuống xe đi tới phía ghế lái rồi mở cửa xe ra:

- Để tôi lái.

- Tên khốn kiếp này, anh chết quách đi! - Bạch Nhạn bỗng ôm lấy vô lăng khóc òa lên.

- Rồi rồi, anh là tên khốn khiếp, anh không ra gì. - Lãnh Phong cười, áy náy cười với nhân viên thu phí, nhấc Bạch Nhạn sang ghế phụ lái rồi lên xe, nộp tiền, sau đó lái xe sang chỗ đỗ xe ở bên ngoài.

Bạch Nhạn vẫn đang khóc.

- Được rồi, được rồi! - Lãnh Phong khẽ ôm và vỗ vào lưng cô, không nhịn được cười - Mọi việc qua rồi.

- Nếu vừa rồi xảy ra tai nạn thì làm thế nào? Lần cuối cùng tôi sờ vào xe là cách đây những hai năm - Bạch Nhạn thút thít lườm Lãnh Phong.

- Chúng ta đâu có gặp tai nạn? Bạch Nhạn, có những chuyện em cho rằng không làm nổi, thực ra là em không chỉ làm được, mà còn có thể làm rất tốt. - Lãnh Phong lau nước mắt đọng ở khóe mắt cô, dịu dàng nói.

- Đó... chỉ là ăn may thôi. - Bạch Nhạn đốp lại.

- Cho dù là ăn may, tôi cũng muốn thử một lần. - Lãnh Phong nở một nụ cười kiên quyết.

Bạch Nhạn chẳng thấy chuyện này buồn cười chút nào, dù cho Lãnh Phong xin lỗi chân thành đến mấy, an ủi dịu dàng đến mấy, có chết cô cũng không ngồi vào xe của anh ta nữa.

Ở ngoại ô, cô kiên quyết đòi xuống xe, đứng bên vệ đường đợi xe buýt vào thành phố.

Hồi đó học lái xe là vì không chịu nổi sự kích động của Liễu Tinh và một đám bạn đồng nghiệp, nói cái gì mà đông người đăng ký học thì được giảm giá. Không có trâu bắt chó đi cày, cô bị lôi cổ đi, rồi cũng lấy được bằng lái. Nhưng một cô y tá nhỏ nhoi thì lấy đâu ra cơ hội chạm vào xe hơi, đến rẽ trái rẽ phải cô còn chẳng rành.

Sếp Khang có một chiếc xe, phần lớn thời gian là khóa trong nhà xe, đi làm hay tan làm đều có Giản Đơn dùng xe riêng đưa đón. Viên chức bình thường mấy nhà đủ tiền nuôi xe, tư duy của Bạch Nhạn vẫn đang dừng ở khuôn mẫu này, cô chưa từng nghĩ tới việc lôi chiếc xe đó ra đi.

Cô rất ghét cách cưỡng ép ngang ngược của Lãnh Phong. Người khác có thể không hiểu tiềm năng của mình, nhưng Bạch Nhạn hiểu mình rất rõ.

Lãnh Phong bất đắc dĩ đứng chờ xe cùng cô, gương mặt tuấn tú thoáng chút hụt hẫng, vốn đã định buổi tối sẽ cùng nhau ăn cơm, bây giờ lại chẳng dám nói nữa.

- Có phải em cảm thấy tôi rất không tôn trọng em? - Anh hỏi.

Bạch Nhạn mím chặt môi, nhìn đăm đăm về phía trước. Xe buýt đến, cô không nói tạm biệt mà lên xe luôn.

Qua cửa xe, cô nhìn thấy Lãnh Phong vẫn đứng yên tại chỗ, bóng anh đổ dài dưới đường giữa nắng trưa, trong lòng bất chợt cảm thấy có cái gì đó rất kỳ lạ.

Người ta nói phụ nữ ngờ nghệch, sao đàn ông cũng có thể ngô nghê như vậy? Lãnh Phong muốn chọn cô gái nào làm vợ chẳng được, tại sao lại đi ngắm trúng gái đã có chồng như cô? Cho dù sau này cô ly hôn thì vẫn là đã qua một đời chồng.

Đây rõ ràng là một con đường khúc khuỷu.

Đúng là bị quỷ ám! Bạch Nhạn không nghĩ ra được cách giải thích nào khác, đồng thời cũng không thừa nhận một sự thật: giữa đàn ông và phụ nữ chắc chắn không thể có một tình bạn đơn thuần.

Xe buýt dừng ở trung tâm thành phố, Bạch Nhạn xuống đổi xe, rút điện thoại ra nhìn giờ thì phát hiện thấy có một cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn.

Tin nhắn của Lãnh Phong gửi."Xin lỗi, tôi hơi vội vàng, đó là vì tôi sợ lại bỏ lỡ em một lần nữa. Thôi được, trước khi em được tự do trở lại, tôi sẽ không nhắc tới chuyện này nữa".

Cô đọc xong bèn xóa luôn.

Cuộc gọi nhỡ là của một số máy lạ. Bây giờ lừa đảo qua điện thoại nhiều, chuông vừa reo đối phương đã cúp máy, bạn gọi lại thì phát hiện ra số máy đó ở bên Hồng Kông hoặc là quảng cáo gì đó.

Bạch Nhạn chẳng bận tâm, đang định gập máy thì điện thoại bỗng reo, vẫn là số máy lạ đó.

Đợi đến hồi chuông thứ ba Bạch Nhạn mới ấn nút nhận cuộc gọi.

- Bạch Nhạn, tôi Minh Tinh đây, cô có đến chỗ tôi được không? - Giọng Minh Tinh dẻo quẹo, rất mềm mỏng, hơi lạ.

- Tiệm Ba ngàn sợi hả?

Trên phố ồn ào quá, Bạch Nhạn nghe không rõ, bịt tai kia lại rồi quay lưng vào trong.

- Không phải - Minh Tinh ngập ngừng, nuốt nước bọt - Là trại giam khu Thành Tây.

- Sao... sao chị lại ở đó?

- Đừng hỏi nữa, đến mau.

Đang định hỏi cho rõ ràng thì Minh Tinh đã cúp điện thoại. Bạch Nhạn đành rút lại lời định nói, đầu óc mờ mịt đứng dưới bóng cây.

Cô không hiểu tại sao Thương Minh Tinh lại phải vào trại tạm giam, chị ta đâu phải là dân thất nghiệp lang thang, Minh Tinh đã làm gì?

Bạch Nhạn chưa từng trải qua chuyện này, nhất thời không nghĩ được ra manh mối. Nhưng bất luận thế nào thì Thương Minh Tinh đã gọi điện cho cô, cô phải nhanh chóng tới đó xem sao.

Bạch Nhạn không dám đợi xe buýt, gọi taxi đi luôn, dọc đường luôn miệng giục tài xế chạy nhanh hơn.

Xuống xe trước cửa trại tạm giam, nhìn anh cảnh vệ đeo băng đỏ đứng ở cổng, Bạch Nhạn đi thẳng về phía đó.

Anh cảnh vệ yêu cầu cô xuất trình chứng minh thư, kiểm tra rất lâu. Cô ngước mắt nhìn mái hiên trên đầu anh ta. Cô cảm thấy cái băng đỏ trên cánh tay anh ta cứ mãi dao động dưới mí mắt cô, trái tim cô cũng giật thột theo.

- Cô có quan hệ gì với Thương Minh Tinh?

- Tôi chỉ đến thăm chị ấy thôi. Anh hỏi để làm gì? - Bạch Nhạn cảnh giác nhướn mắt.

- Đương nhiên chúng tôi phải hỏi rõ. Quan hệ gì?

Bạch Nhạn ngần ngừ một lát rồi nói:

- Họ hàng.

- Họ hàng thế nào?

- Tôi... là em họ chị ấy.

Anh cảnh vệ bật cười, mồm ngoác rộng nhe hai hàm răng vàng vàng.

- Cô ta lắm em họ thật, bên trong đã có mấy cô em họ ngồi cùng rồi đấy!

- Thế thì đã sao?

- Chả sao cả, vào đi!

Bạch Nhạn đi xuyên qua một cái hành lang nằm ngang tới đại sảnh của trại tạm giam, nhìn thấy Thương Minh Tinh đứng trong góc phía nam, cô vội vàng bước tới trước mặt chị ta.

Thương Minh Tinh đầu tóc bù xù, có lẽ đã khóc, mặt loang lổ từng vết như một cái bảng pha màu, ánh mắt hoảng loạn.

- Bạch Nhạn, cứu chị với, nhất định em phải cứu chị. Bọn họ... bọn họ nói sẽ bảo cho bố mẹ chị biết để họ tới nộp phạt rồi áp giải chị về nhà. Em cũng biết tính mẹ chị rồi, nếu biết chị làm những chuyện này, bà ấy sẽ đập đầu vào tường mà chết mất.

- Rốt cuộc chị đã làm những chuyện gì? - Bạch Nhạn hết hồn vì giọng nói thẽ thọt van xin của Thương Minh Tinh. Thương Minh Tinh trước giờ luôn nhìn cô bằng ánh mắt tóe lửa, khinh khỉnh vênh váo, nói chuyện với cô như thể đang bố thí.

Thương Minh Tinh hơi há miệng, cúi gằm đầu xuống.

Bạch Nhạn quay đầu nhìn ra xung quanh. Trong sảnh lớn lác đác người. Một số đứng dựa vào tường, quay mặt vào nhau nói chuyện; một số ngồi bệt dựa vào tường, thành kính ngước mặt nhìn trời im lặng; một cô bé rúc vào góc tường đối diện nhìn cô, mắt trợn to nên lòng trắng nhiều hơn lòng đen, trông rất kỳ quặc. Ở góc nào đó có người đang khóc thút thít.

Những người này đều còn trẻ, ăn mặc trang điểm đều tương tự như Thương Minh Tinh, môi đỏ chót, quần áo sặc sỡ, toát ra vẻ lòe loẹt, phóng đãng.

Bạch Nhạn bỗng hiểu ra, mặt thoáng đỏ bừng.

Thương Minh Tinh thu hết cam đảm ngẩng đầu lên:

- Bạch Nhạn em... gọi điện cho chồng em, anh ta quen biết rộng, có được không?

- Chị vào đây từ bao giờ? - Bạch Nhạn không biết phải nói gì, cũng không dám hứa hẹn gì.

- Đêm qua.

Bạch Nhạn hạ giọng:

- Họ có bằng chứng không?

Thương Minh Tinh tức giận trừng mắt nhìn cô:

- Nếu không có thì tôi có vào đây không?

Chị ta lại thở dài, đổi sang giọng điệu cầu xin, kéo tay Bạch Nhạn:

- Bạch Nhạn, trước đây anh trai chị rất tốt với em, vì em mà không biết đã đánh nhau với người ta bao nhiêu lần, em nể mặt anh ấy giúp chị đi.

Bạch Nhạn khó chịu nhắm mắt lại, gạt tay chị ta ra.

- Đừng nhắc tới tên anh chị nữa, để em tìm cách.

Ra khỏi trại tạm giam, cô hít mạnh mấy hơi, trong đầu nhanh chóng điểm qua những người quen biết. Nếu ai bị bệnh gì, muốn tìm bác sĩ thì cô còn có cách, mấy quan chức pháp luật này của chẳng quen ai. Hình ảnh Khang Kiếm lướt qua đầu, cô lập tức gạt đi. Cô không muốn cho Khang Kiếm và bà Lý Tâm Hà có lý do xúc phạm cô thêm một lần nữa.

Nghĩ mãi, cuối cùng trong đầu nảy ra hình ảnh một người.

Bạch Nhạn nhếch mép cười khổ, nhấc điện thoại lên, rất nhanh đã có người nghe. Giọng nói coi trời bằng vung của Lục Địch Phi vang lên ở đầu dây bên kia:

- Cô nhóc, nhớ anh rồi à?

Bạch Nhạn cười cười:

- Lâu rồi không nghe được tiếng anh Lục, cũng thấy hơi nhớ. Anh về Tân Giang chưa?

Lục Địch Phi hừ một tiếng, giọng đầy tổn thương:

- Anh về được một tuần rồi, ngày đêm ôm điện thoại ngóng tên em, sắp mòn cả mắt rồi em mới gọi điện tới.

- Xin lỗi, tôi có lỗi quá, không hỏi thăm anh Lục sớm.

- Thái độ này còn tạm được, nhưng mà em phải an ủi con tim bị tổn thương của anh đi.

- Rồi, bất kể là trị bằng Đông y hay Tây y, nhất định sẽ làm cho anh Lục khỏi bệnh.

- Vậy Đông y trước đi, tối nay chúng ta đi ăn đồ hầm thuốc bắc?

- Được - Bạch Nhạn cắn môi - Mời mấy lần cũng được, nhưng anh Lục à, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp.

- Ranh ma quá, cuối cùng cũng chịu khai thật - Lục Địch Phi lại hừ một tiếng - Nói đi, chuyện gì?

Hiệu suất làm việc của Lục Địch Phi rất nhanh chóng, chưa đầy nửa tiếng đã có một chiếc xe cảnh sát chạy như bay tới. Một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát bước xuống, quan sát Bạch Nhạn:

- Cô là cô Bạch phải không?

- Vâng, tôi là Bạch Nhạn, chào anh.

Người đàn ông cười cười, không tự giới thiệu:

- Đi theo tôi!

Người cảnh vệ đứng ở cửa liền sửng sốt liếc Bạch Nhạn, cung kính gọi người đàn ông là "Trạm trưởng Lý".

Bạch Nhạn thầm lè lưỡi.

Trạm trưởng Lý đi thẳng đến văn phòng của trại tạm giam, nói tên Thương Minh Tinh, hỏi thăm tình hình. Đêm qua khu Thành Tây truy quét tệ nạn, bắt quả tang Thương Minh Tinh và một người đàn ông lõa lồ nằm trên giường trong một căn phòng nhỏ phía sau tiệm Ba ngàn sợi.

Trạm trưởng Lý bảo nhân viên thụ án xóa tên Thương Minh Tinh, không lưu vào hồ sơ, sau đó cười với Bạch Nhạn:

- Cô quen thân với bí thư Lục như vậy, bảo anh ấy tìm cho chị họ cô một công việc để làm thì mới lâu dài được, chuyện này...

Anh ta tặc lưỡi, không nói tiếp.

Bạch Nhạn xấu hổ không còn chỗ nào để chui xuống, đành liên tục cảm ơn.

- Đừng cảm ơn tôi, người cần cảm ơn là bí thư Lục kia! - Trạm trưởng Lý nói.

Bạch Nhạn đưa Thương Minh Tinh ra ngoài, dẫn chị ta đến một tiệm ăn Hồ Nam gọi mấy đĩa đồ ăn.

Thương Minh Tinh như đã đói ngấu, thức ăn vừa bê lên liền cầm đũa gắp lia lịa, ăn nhanh đến mức miệng bóng nhẫy, đầu đầy mồ hôi, hai mắt đờ đẫn, cổ họng căng phồng lên.

Bạch Nhạn nhìn mà muốn rách cả miệng.

- Cô phải chi bao nhiêu tiền, lát nữa tôi đi rút tiền trả cô. - Thương Minh Tinh phùng má nói.

- Em không dùng tiền. Minh Tinh, không phải tay nghề cắt tóc của chị rất tốt sao, sao lại làm...

Thương Minh Tinh liếc xéo cô, nuốt thức ăn trong mồm xuống, ợ một cái:

- Tốt mấy cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, còn chả đủ tiền thuê nhà và chi tiêu lặt vặt.

- Vậy chị về huyện Vân đi!

- Về huyện Vân? - Thương Minh Tinh khẽ thở hắt ra, ánh mắt sầm lại, vẻ mặt vô cùng buồn bã. - Bố mẹ tôi bây giờ gặp ai cũng khoe, anh trai tôi làm đội trưởng đội phi công còn tôi ở Tân Giang kiếm được một đống tiền. Bây giờ mà quay về chẳng phải khiến họ mất sạch mặt mũi hay sao. Thôi, đây là chuyện của tôi, không cần cô chỉ đạo. Tôi nhớ rồi, lần này tôi nợ cô.

Bạch Nhạn không nói gì, chỉ cảm thấy lòng đau quặn từng cơn. Mẹ của Thương Minh Tinh cả đời nói chuyện thị phi của người khác, bà ấy xem việc dạy dỗ được hai đứa con là điều tự hào, nếu biết con gái mình làm chuyện này, mổ bụng tự sát còn chả kịp, Minh Thiên cũng sẽ không chịu nổi.

Ăn xong, Thương Minh Tinh vội vã bỏ đi.

Bạch Nhạn lại gọi điện cho Lục Địch Phi, còn chưa kịp cảm ơn, Lục Địch Phi đã trách móc:

- Cô nhóc, em thiên vị quá đấy, Khang Kiếm đường đường là trợ lý thị trưởng, có đơn vị nào ở Tân Giang mà cậu ta không có người quen, thế mà lại để anh phải gọi cú điện thoại này. Em không muốn làm mất mặt chồng em nên khiến anh mất mặt, còn em thì chẳng sao. Nhờ anh chuyện khác thì được, lại nhờ anh nói hộ cho một cô gái bán dâm, người ta còn tưởng anh và cô ta có chuyện gì mờ ám nữa!

Bạch Nhạn bị anh ta nói cho cứng họng, bèn giở giọng đáng thương:

- Xin lỗi đã bôi nhọ anh Lục, thật sự tôi không nghĩ đến điều này, vậy... tôi mời anh Lục ăn cơm thêm vài lần có được không?

- Đằng nào thì anh cũng chẳng trong sạch gì, nhọ thêm tí cũng không sao. - Lục Địch Phi rất hào hiệp, cho Bạch Nhạn một đường lui. - Thôi được, chấp nhận! Tối nay...

- Hôm nay tôi có việc, ngày mai tôi vẫn nghỉ phép. Để ngày mai được không?

Bạch Nhạn rời khỏi Viện Điều dưỡng từ sáng sớm, vật vã tới tận giờ này, bản thân cô cũng đã ngửi thấy mùi mồ hôi trên người mình, chân đã rủn ra không đứng vững.

- Được. - Lục Địch Phi rất thẳng thắn. - Nhưng địa điểm do anh chọn, đắt chút xíu cũng không sao chứ?

- Tuyệt đối không thành vấn đề. - Bạch Nhạn cười.

- Vậy thì tới quán cà phê trên tầng thượng khách sạn Hoa Hưng, chúng ta uống cà phê trước rồi ăn tối sau.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-35)