← Ch.07 | Ch.09 → |
Vi Lam ngập ngừng đứng trước cánh cửa nhà đang mở rộng chào đón cô. Vỹ Tường khẽ cười, cầm vội bàn tay rồi kéo cô bước vào trong. Hành động của anh như đoán trước được những suy nghĩ đang trỗi dậy trong tâm trí cô ngay lúc này.
Cô nhìn anh, một cái cau mày tỏ vẻ không hài lòng.
-Sao anh gạt em? - Cô nói thật nhỏ chỉ đủ để mình Vỹ Tường nghe thấy.
-Gạt gì? - Anh chỉ khẽ cười làm ngơ
-Anh ấy cũng đến, sao anh không nói với em?
-Nói trước thì em sẽ đến sao? - Anh nháy mắt, rồi lay nhẹ cánh tay cô - Cho 2 đứa một cơ hội đi, em làm được mà.
Vi Lam thở dài, xụ mặt rồi bước vào trong theo bước chân anh. Chỉ là buổi tiệc nhỏ như bao lần, có mặt mấy người bạn thân thiết của hai anh em họ, chỉ là... không có Tư Hân ở đó. Có lẽ đây là sắp xếp của Vỹ Tường từ trước.
Vỹ Danh ngồi đó nhìn cô cả buổi, bức thư cô gửi cho anh qua email lần trước, anh vẫn còn nhớ rõ lắm. Xa nhau... cô muốn anh và cô phải xa nhau lần nữa. Vậy thì cô lại xuất hiện ở đây làm gì để khiến lòng anh thêm bối rối? Rồi cái huých tay của Vỹ Tường đã làm anh chợt hiểu ra, là anh ấy đã sắp xếp như thế.
Vi Lam đứng một mình tựa vào lan can, tay cầm ly rượu nhỏ. Làn gió mát thổi nhè nhẹ làm tóc cô bay khẽ, lất phất trong màn đêm đen.
Vỹ Danh bước đến bên cạnh, lặng nhìn vào màn đêm xa xăm ấy, yên lặng chẳng nói một lời.
Cô cảm nhận được nhịp tim mình đang đập mỗi lúc một rộn ràng, nhưng cô vẫn cứ mặc nó, không xoay đầu nhìn anh lấy một lần.
Một lúc thật lâu, Vỹ Danh mới xoay người lại, tựa vào lan can và liếc nhìn cô.
-Phớt lờ nhau như thế này, em thỏa mãn rồi chứ? - Anh khẽ cười chua chát
Cô vẫn lặng thinh không xoay lại nhìn anh.
-Anh muốn yêu em thật nhiều, làm mọi việc để em hạnh phúc... nhưng em lại cứ như thế, cứ muốn biến anh thành một kẻ tệ bạc... Em tàn nhẫn lắm Vi Lam à...
Anh thốt ra lời nói đầy cay đắng ấy và lòng thì nhói đau đến vô hạn. Anh khẽ liếc nhìn cô lần cuối, nửa oán trách nửa yêu thương, rồi anh cất bước vội vã trở vào nhà.
Cô vẫn đứng lặng yên như pho tượng đá, mái tóc vẫn bay nhè nhẹ, ánh mắt vẫn nhìn xa xăm vào một khoảng không trống rỗng. Và từ khóe mắt cô, long lanh giọt lệ ướt nhòe...
..........
Vỹ Danh nốc cạn gần cả chai rượu trong ánh mắt đầy lo lắng của Vỹ Tường.
-Đừng uống nữa - Vỹ Tường giật phắt ly rượu từ tay thằng em mình - Đủ rồi, về phòng ngủ đi
Vỹ Danh nằm tựa người ra ghế, ậm ừ như một kẻ say xỉn bất cần.
-Có chuyện gì với nó vậy? - Hải Đình ngạc nhiên nhìn cái bộ dạng say mèm ấy. Và đám bạn bên cạnh cũng trao anh một cái nhìn khó hiểu không kém.
-Kệ nó đi - Vỹ Tường gạt tay trả lời.
Vi Lam bước trở vào nhà, lấy chiếc giỏ xách trên ghế, rồi gật đầu nhìn Vỹ Tường.
-Em về nha anh, đã trễ rồi
-Anh đưa em về?
Vỹ Tường đề nghị nhưng được đáp lại bằng cái lắc đầu mạnh mẽ từ cô.
Cô xoay người bước đi, chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy Vỹ Danh một lần. Trái tim cô đã đủ đau lắm rồi, nhìn anh lần nữa chắc nó sẽ vỡ vụn ra mất.
Bất giác, giọng Vỹ Danh vang lên làm bước chân cô khựng lại.
-Em đứng lại đó - Vỹ Danh bất giác hét lên, rồi ngồi bật dậy.
Anh bước nhanh về phía cô, nắm chặt cổ tay cô kéo lại, rồi gằn giọng nói lần nữa.
-Đứng lại cho anh
Vi Lam xoay người lại nhìn anh, khẽ lay nhẹ cổ tay mình
-Bỏ em ra
-Không bỏ - Anh đáp lạnh lùng, ánh mắt nhìn cô như xuyên thấu vào tim
Vi Lam nuốt nước miếng, cổ họng thấy khô khốc trước hành động quá đỗi bất ngờ của anh. Trước mắt bao nhiêu người, sao anh lại có thể làm như thế?
-Bỏ em ra - Cô lập lại 3 chữ ấy lần nữa
Vỹ Danh chẳng đáp lại lời cô nói, chỉ lạnh lùng siết chặt bàn tay cô, rồi mạnh mẽ kéo tọt cô đi vào phòng.
-Anh làm gì vậy? Bỏ em ra! - Vi Lam hét lên, cố chống trả lại hành động ngang tàn của anh.
Nhưng Vỹ Danh vẫn mặc kệ, bỏ ngoài tai những lời cô nói, bỏ mặc những ánh mắt ngạc nhiên và kỳ lạ mà đám bạn đang nhìn mình, anh giờ chỉ biết có mỗi cô mà thôi.
Cánh cửa phòng đóng sầm lại, cũng là lúc Hải Đình cùng vài người bạn đưa ánh mắt lạ lẫm nhìn Vỹ Tường, người duy nhất bình tĩnh ngồi tựa lưng vào ghế lúc này.
-Chuyện gì vậy? Thằng Vỹ Danh giở chứng gì? Chúng ta có nên vào ngăn nó lại không? - Hải Đình bồn chồn muốn đứng bật dậy làm điều gì đó
-Mặc kệ nó đi - Vỹ Tường hớp một ngụm rượu thật nhẹ nhàng - Chuyện của hai người đó, cứ để hai đứa tự giải quyết
-Hai người đó? - Hải Đình thốt lên trong bất ngờ
-Phải. Là Vỹ Danh và Vi Lam.
-Thằng Vỹ Danh... quen với Vi Lam? - Hải Đình vẫn chưa thể chấp nhận được tin sốc này.
-Ừ. Giấu kỹ lắm phải không? - Vỹ Tường khẽ cười - Chuyện tình cảm luôn đầy rắc rối... chúng ta là người ngoài cuộc, không thể hiểu nổi đâu...
Anh đáp, khẽ nở một nụ cười trên khóe môi. Là nụ cười chua xót từ trái tim... chuyện tình yêu đúng là không thể lý giải nổi... biết rõ cô ấy không yêu mình, nhưng anh vẫn luôn dõi mắt theo cô ấy... luôn mong cho cô ấy được hạnh phúc.
..........
Vỹ Danh đóng ầm cửa phòng, rồi đẩy mạnh cơ thể Vi Lam ngã xuống giường. Rồi anh điên cuồng nhào đến bên cô, hôn cô tới tấp không suy nghĩ.
-Bỏ em ra... - Vi Lam hét lên trong vô vọng, cố sức đẩy người anh ra.
Từng cái đánh như nhói vào tim anh, đau đến vô hạn...
-Anh đừng làm vậy mà... em xin anh đó - Cô vẫn cố sức chống trả, đẩy người anh ra khỏi mình hết sức cô có thể.
Nhưng tất cả những việc đó chỉ là vô ích. Anh ghì chặt lấy cơ thể cô, bấu chặt cánh tay cô tạo nên những vệt đỏ dài trên làn da trắng... Anh xé toạt một bên vai áo cô, rồi hôn lên cổ cô trong vô thức.
Mùi hương ngọt ngào từ cô, nó khiến anh mê muội và đắm chìm trong cảm giác yêu đương thèm khát. Anh yêu cô đến điên loạn, nhớ cô đến mất trí. Nhìn cô từ xa, lạnh lùng với anh, ánh mắt xa lạ như mũi dao nhọn găm vào trái tim anh vậy, anh thật không chịu nổi nữa rồi. Men rượu nồng đã khiến anh như mất hết lý trí, anh không quan tâm đến việc gì trên đời này nữa. Anh yêu cô, và cô cũng yêu anh, vậy thì có lý do gì để anh phải đau khổ đến vậy? Không có lý do nào cả, trong đêm nay, cô nhất định phải thuộc về anh lần nữa...
-Anh à... - Cô gọi bằng giọng yếu ớt, và cô đã thôi không chống trả lại sự bạo lực từ anh nữa. Cô bật khóc, giọt nước mắt chảy dài từ khóe mắt. Cô đau lòng vì cảm giác bị anh xem thường những lời cô nói, đau lòng khi anh lại đối xử với cô lạnh lùng như thế. Tại sao cô nói không muốn mà anh vẫn làm vậy, tại sao cô bảo anh buông tay nhưng anh vẫn nhất mực không buông? Cơn đau từ những cú siết chặt từ bàn tay anh, cảm giác bị anh khống chế và yêu trong miễn cưỡng khiến trái tim cô thắt lại. Cô không muốn được anh yêu trong cảm giác cưỡng chế như thế, dù là cô yêu anh nhiều đến thế nào đi chăng nữa...
Cô bất lực buông xuôi, để mặc anh hôn mình trong điên dại. Người cô run lên vì cơn nghẹn ngào, nước mắt cứ ứa ra thật nhiều từ khóe mắt.
Anh cảm nhận được sự run rẩy từ cơ thể nhỏ bé của cô. Anh bất giác khựng lại, ngước nhìn cô, người con gái anh yêu đang bật khóc trong vòng tay bạo lực của anh. Cổ họng anh cay đắng...
Anh vuốt nhẹ mái tóc cô, đặt bàn tay lên gương mặt nhỏ nhắn, rồi quệt nhẹ dòng nước mắt đang chảy dài ấy.
-Anh xin lỗi... - Anh nói bằng giọng yêu thương và dịu dàng hết mực.
Ánh mắt anh nhìn cô, đầy tội lỗi và ân hận.
Cô nhìn anh, là ánh mắt đỏ ngầu đầy oán trách.
-Xin lỗi em... - Anh lập lại lời xin lỗi ấy lần nữa, kéo nhẹ tấm chăn đắp lên người cô, rồi anh đứng bật dậy.
Anh ngồi bệt xuống góc tường, đối diện với cô. Bàn tay anh nắm chặt, tựa cằm vào ấy và nhìn cô đăm đăm.
Cô vẫn nằm lặng lẽ, nhìn về phía anh bằng trái tim đau nhói.
Tình yêu, sao nó lại làm con người ta phải đau khổ đến vậy? Hai con người, hai trái tim, dù yêu nhau thật nhiều, nhưng vẫn đang nhói đau theo từng nhịp đập của trái tim... Sẽ có con đường nào là lối thoát cho họ, để được yêu thương nhau trong hạnh phúc không cay đắng?
← Ch. 07 | Ch. 09 → |