← Ch.08 | Ch.10 → |
"Tam hoàng tử, Thiếu Sơ... Có thể tự mình đi được!"
Không để ý đến ánh mắt của người ngoài, từ lúc ra khỏi ngõ tối, Chu Dục đã ôm Tô Thiếu Sơ chạy đi, vì sợ ánh mắt của mọi người nhìn chòng chọc vào mình, nàng đành phải làm như không biết, dựa vào hắn mà đi.
May mà hôm nay nàng mặc xiêm y của nữ, người ngoài dù thấy hai người họ thân mật, nhưng đều nhận định là một người đàn ông đang ôm vợ của mình; nếu nàng mặc đồ nam, không chừng lại xôn xao không ít.
"Không được. Yêu đệ ngươi tinh nghịch khôn ranh, bổn hoàng tử dám để ngươi tự đi sao?" Hắn cũng không muốn thấy nàng biến mất trước mắt nữa."Hơn nữa, vừa rồi bổn hoàng tử xúc động như thế, không biết có làm ngươi ... đau hay không, vì vậy, bổn hoàng tử nhất định phải ôm ngươi."
"Hứng thú kỳ lạ của ngươi quả là vẫn không thay đổi."
Nếu lúc trong ngõ tối không có xảy ra chuyện như thế, chắc gì hắn đã tích cực đến "Cầu Duyến Tuyền" thế này.
"Yêu đệ luôn hiểu lầm bổn hoàng tử như thế." Muốn biết nàng suy nghĩ gì, Chu Dục chợt cúi xuống bên tai nàng, ám hiệu đầy dâm dục."Hay là tiểu tử vừa rồi dữ tợn quá, dọa ngươi sợ? Yên tâm, đến lúc trở về, bổn hoàng tử sẽ bắt nó thật dịu dàng 'đi vào'."
"Đối với thứ dữ tợn như thế, Thiếu Sơ có thể nói 'đừng đa lễ' sao?"
"Aiz! Yêu đệ nói vậy là muốn chỉ nó, hay là chủ nhân của nó?" Hắn tiến thêm một bước."Để thay đổi cách nhìn của ngươi, bổn hoàng tử có thể đặc biệt vận động cả ngày lẫn đêm với ngươi."
"Tam hoàng tử đúng là xứng đáng với cái tên 'dâm ma hoàng tử'!" Có thể nói công khai một cách không đỏ mặt như vậy cũng hay.
"Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt vừa bướng bỉnh và sắc lạnh của ngươi, thật khó làm cho bổn hoàng tử không có dục vọng, nói đến cùng, chỉ có thể trách yêu đệ ngươi thật làm cho người ta muốn chinh phục."
"Khụ khụ, đến miếu rồi." Nàng nhắc nhở, tiện thể cắt đứt cái miệng đầy mập mờ của hắn."Nhớ kỹ, Tam hoàng tử đã nói, đến đây sẽ buông tay."
Phía trước, trên một con dốc là một ngôi miếu cổ xưa lâu đời, cho dù là đêm khuya, trên hai cầu thang bằng thạch đá vẫn đầy người đi đến đổ về, hương khói lan tỏa khắp nơi.
"Yêu đệ thật sự không cần lòng tốt của bổn hoàng tử sao ..."
"Thiếu Sơ cảm ơn Tam hoàng tử." Không đợi hắn nói xong, nàng đã nhanh chóng nhảy xuống, chạy đi.
"Khụ khụ." Thấy nàng chạy về phía trước, lúc này lại là Chu Dục hắng giọng, "Nghe nói tối nay có người muốn đưa bổn hoàng tử đến xem ngôi miếu dân gian, để hồi báo chuyện tặng kiếm."
"Là Thiếu Sơ sơ sót." Tô Thiếu Sơ vươn tay ra, vô cùng tôn quý mời mọc bàn tay 'hoàng thân' của hắn."Thỉnh, xin cẩn thận với thềm đá này, độ rộng của nó không bằng trong đại trạch của Tam hoàng tử, độ cao của nó không thoải mái như trong Hoàng cung, vừa nhỏ vừa thấp, dù sao cũng chỉ là ngôi miếu nhỏ, chưa từng ngờ sẽ có ngày có Đại Phật đến thăm."
"Aiz! Yêu đệ, ngươi thường xuyên làm cho bổn hoàng tử cảm thấy, Hoàng thân là không thể nào đắc tội đến."
"Aiz! Tội ở người, không hề liên quan đến xuất thân thế nào, Tam hoàng tử nếu như cảm thấy như vậy, cũng có lẽ là do Thiếu Sơ quá tài năng."
Chu Dục mắt lạnh liếc qua, Tô thiếu lập tức hắng giọng, quay đầu lại chào hỏi với người quen.
"Liễu cô nương."
Bọn họ nhìn thấy hơn mười cô gái bước ra từ miếu, tất cả đều mặc xiêm y màu vàng ngả đỏ.
"Ngươi..." Nhìn cô gái thanh tú trước mắt, Liễu Điềm Nhi có chút nghi ngờ, cho đến khi nhận thấy đôi mắt quen thuộc kia, cùng Chu Dục đứng phía sau, nàng mới hiểu ra, "Không biết Điềm Nhi nên xưng hô thế nào đây?"
"Gọi ta là Thiếu Sơ đi!"
"Sợ là người phía sau của ngươi ... sẽ có ý kiến." Chu Dục lãnh đạm liếc nàng một cái, hiển nhiên, nàng vẫn còn sợ, vội vã rút tay lại, không dám nhìn hắn."Vẫn gọi ngươi là công tử thì hơn, Điềm Nhi cũng đã quen rồi."
"Chỉ cần Điềm Nhi cô nương không để ý đến lối ăn mặc này, Thiếu Sơ thì gì cũng được."
"Công tử trời sinh thanh nhã anh tuấn, đó là khí chất mà cả nam nữ đều khó có được, cho dù người đang mặc đồ nữ cũng không tổn hại đến."
"Đáng nhẽ ngươi nên ở Lục Trúc Liễu Nhạc, chứ không phải ở đây." Chu Dục lãnh đạm nói.
"Vị công tử này, xin hỏi người có ý gì?" Liễu Điềm Nhi căng thẳng hỏi.
"Cứ mặc kệ hắn đi, hắn chỉ nói nhảm thôi."
"Vâng, nhưng người có ý gì?" Liễu Điềm Nhi nhíu mày."Công tử hẳn là hiểu lời của hắn nói."
"Người hiểu hắn nói gì đều do hoàn cảnh và cơ duyên ép buộc, Liễu cô nương không hiểu những lời hắn nói, mới là người may mắn." Nàng chính là quá hiểu, cho nên mới tạo nên tình cảnh hôm nay.
"Cảnh giới của yêu đệ càng lúc càng cao đó."
Chu Dục trào phúng thấy rõ, Tô Thiếu Sơ hắng giọng đáp."Khụ, Liễu cô nương hôm nay đến dâng hương, hay là đến xin tình duyên?"
"Ta đưa chúng tỷ muội đi thôi, tiện thể để hiểu rõ nghi ngờ trong lòng."
"Nghi ngờ trong lòng? Chẳng lẽ hôm nay Tống Tử Thiệu cũng đến?"
Liễu Điềm Nhi có chút ngượng ngùng cúi đầu."Cái gì cũng bị công tử người đoán trúng."
"Trong lòng ngươi hiểu rõ mọi chuyện cũng tốt, ta cũng chúc phúc cho Điềm Nhi cô nương!"
"Yêu đệ, trước khi chúc phúc cho người ta thì nên làm gương trước!"
"Không biết công tử và ... Vị công tử này rốt cuộc là..."
"Khụ khụ, Tống công tử ra kìa." Tô Thiếu Sơ lập tức lảng sang chuyện khác.
Liễu Điềm Nhi quay đầu lại, nhìn thấy một vị công tử có làn da rám nắng rắn chắc, cũng cùng chúng tỷ muội bên cạnh đi lên chào hỏi.
Tống Tử Thiệu gật đầu chào hỏi lại bọn họ, thấy Liễu Điềm Nhi ra ám hiệu, hắn ngẩng đầu nhìn Tô Thiếu Sơ, có vài phần ngờ ngợ, nhưng nhìn thấy được Chu Dục, cả người hắn đều chấn động!
"Tống Tử Thiệu, con trai của Tống tri phủ trông coi Tĩnh Hủy thành?" Chu Dục hồi tưởng lại hai năm trước, trong Hoàng cung, hắn cũng từng nhìn thấy thiếu niên này đi cùng cha vào cung diện thánh.
Thấy đối phương vội vàng muốn hành lễ, Chu Dục lắc đầu, ám chỉ hắn không muốn để lộ thân phận, đối phương do dự một chút rồi khoanh tay gật đầu chào, không đi đến.
"Yến tổng quản có nói với ngươi những chuyện đã xảy ra ở Lục Trúc Liễu Nhạc không?!"
"Tống Tử Thiệu là một trong những công tử có võ nghệ tài giỏi, thân thủ nhanh nhẹn, nghe Bình Phi nhắc đến, hiển nhiên đã tiến bộ nhiều hơn hai năm trước." Năm đó, kiếm thuật, thân thủ của người này cũng không kém, thân ảnh cũng khá nhanh nhẹn, nhưng lại thiếu dứt khoát và nhuệ khí cần có.
"Không biết yêu đệ còn muốn nói bao lâu nữa, mới vào thăm miếu đây?"
"Aiz! Ít nhất cũng phải nói thêm một lát nữa, nhìn kìa, Yến tổng quản đến rồi." Nàng chỉ vào thềm đá phía dưới, Yến Bình Phi đang đưa người đến, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Yến tổng quản tìm đến, ta nhường ngươi nói vài lời với hắn vậy!" Thấy Chu Dục cau mày, Tô Thiếu Sơ đành nói: "Hai người họ đều có tình ý với nhau, ngươi cũng nghe Yến tổng quản nói rồi, chúc phúc một cái, cũng không thể gọi là phạm vào cấm kỵ của ngươi chứ?"
Aiz, dù sao cũng là lần đầu tiên nàng nhỏ nhẹ với hắn như thế, Chu Dục đành phải đè nén dấm chua xuống.
"Chúc phúc thì không cần bổn hoàng tử sao?"
"Hừ, mấy ngày trước ngươi làm vậy, Liễu cô nương vừa nhìn thấy ngưoi liền sợ, Tống Tử Thiệu cũng biết thân phận của ngươi, ngươi nghĩ xem, trừ làm cho người ta 'hoảng sợ' ra, ngươi còn làm được gì nữa." Nàng lạnh nhạt mỉm cười nói.
"Aiz! Miệng lưỡi của yêu đệ càng lúc càng lợi hại." Cứ nói thẳng ra là muốn cách xa hắn thì tốt hơn."Bổn hoàng tử cho ngươi mười phút, sau mười phút, chúc phúc gì cũng phải kết thúc hết."
"Lỡ như không kết thúc thì sao?"
Chu Dục mỉm cười hiểm ác."Bổn hoàng tử trước giờ rất rộng lượng, không thích lạm dụng quyền uy, yêu đệ tốt nhất đừng trở thành ngoại lệ thì hơn."
"Đúng là rộng lượng đến mức làm cho người ta hoảng sợ."
"Yêu đệ tốt nhất nên dùng mười phút này để chúc phúc thì hơn!" Chu Dục xoay người, đi về phía thuộc hạ
"Chủ nhân." Thấy chủ nhân bước đến, Yến Bình Phi vội vàng hành lễ."Phong Ngôn đã đến Tĩnh Hủy thành."
"Ồh! Có lẽ thu hoạch cũng không ít." Đông Vực, hắn đã sớm muốn ra tay, chỉ là ngại thế lực của Ma Hi vẫn còn quá mạnh mẽ, vẫn còn liên quan mật thiết đến Đông Vực hoàng tộc, nên mới chậm chạp không có hành động gì."Chỉ tiếc, lại để vuột mất Mạnh Diêm Ty khỏi tay."
"Sao ... sao không thấy Thiếu phu nhân nữa?"
"Đang ở đằng sau nói chuyện với Tống Tử Thiệu."
"Tống Tử Thiệu?" Yến Bình Phi nhìn người đằng sau chủ nhân, nghi ngờ hỏi: "Là vị thiếu niên mặc áo bào kia sao?"
"Ngươi đã gặp hắn ở Lục Trúc Liễu Nhạc rồi mà." Xem ra trước khi bắt được Mạnh Diêm Ty, nên cấm Vô Ưu, Vô Sầu ra khỏi Vân Lưu các thì an toàn hơn."Hai vị tiểu thư có chuyện gì không?"
"Chủ nhân ..." Yến Bình Phi sắc mặt kinh ngạc, hoảng sợ nói: "Người này không phải là Tống Tử Thiệu mà thuộc hạ đã gặp ở Lục Trúc Liễu Nhạc, hơn nữa Thiếu phu nhân... cũng mất tích rồi."
Chu Dục quay đầu, trước mặt chỉ còn Tống Tử Thiệu và vài hạ nhân bên cạnh, không chỉ Tô Thiếu Sơ, mà ngay cả Liễu Điềm Nhi cùng đám tỷ muội cũng biến mất.
"Thiếu Sơ?"
Chu Dục kinh ngạc, vội vã chạy đến, nhìn bốn phía chung quanh, trực tiếp bắt Tống Tử Thiệu lại!
"Tam, Tam hoàng tử?!"
"Người đâu? Cô nương vừa rồi nói chuyện cùng ngươi đâu?" Tống Tử Thiệu bị hắn nắm chặt vạt áo, suýt nữa nói không nên lời.
"Lúc Tam hoàng tử xoay người, bọn họ đều đã bỏ đi rồi, đêm đã khuya, hạ thần xin được phép cáo từ."
"Liễu Điềm Nhi chẳng phải là kế muội của ngươi sao?"
Tống Tử Thiệu vội vàng lắc đầu."Từ sau khi gia mẫu qua đời, gia phụ đều không có tái giá."
"Đám cô nương vừa rồi vừa nói vừa cười với ngươi, chẳng lẽ không có chút quan hệ nào?"
"Tam hoàng tử xin đừng hiểu lầm, tại hạ chỉ mới gặp vị Liễu cô nương kia một lần, có thể nói là quen biết, nhưng không đến mức thâm giao."
Hoảng sợ chiếm lấy Chu Dục, hắn buông Tống Tử Thiệu ra.
"Thiếu Sơ - - đi ra - -" Hắn cất giọng quát, càng quát càng điên cuồng, làm cho những người trong miếu đều hoảng sợ chạy đi! "Không được đùa giỡn nữa - - Thiếu Sơ - - "
Trong lòng hắn biết rõ, lần này không như lần trước nữa, không phải là đùa, nàng thật sự đã biến mất, tối nay, tất cả những gì của nàng, mỗi một nụ cười với hắn, cũng chỉ là mưu kế để nàng rời khỏi hắn mà thôi.
Hắn vốn là bị xé lòng rồi, chỉ là kéo dài thời gian thêm một chút mà thôi ...
"Thiếu Sơ..." Hắn đau đớn nhắm mắt lại, lại một lần nữa, nàng đùa bỡn hắn!
Chưa từng nhìn thấy chủ nhân tỏ ra bất lực mất khống chế thế này, làm chúng thuộc hạ bên dưới đều hoảng sợ!
"Tam hoàng tử, có cần bắt giữ Tống Tử Thiệu để tra khảo không?"
Đôi mắt sắc lạnh của Chu Dục lần nữa nhìn về phía Tống Tử Thiệu, đối phương sợ hãi lập tức quỳ xuống khấu đầu xin tha.
"Tam hoàng tử, tiểu dân thật sự không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nếu như cần tiểu dân giúp gì, tiểu dân nguyện dốc toàn lực phối hợp!"
"Lục Trúc Liễu Nhạc ngươi có biết không?"
"Từng nghe nói đến, nhưng chưa từng giao thiệp với; nhưng mấy hôm nay, gia phụ có chiêu đãi vài vị bạn bè giang hồ đi ngang qua!"
"Bạn bè giang hồ?!" Chu Dục nắm chặt ngón tay thành quyền, "Bình Phi, Tống Tử Thiệu ngươi thấy có hình dáng thế nào?"
"Bộ dáng anh tuấn, thân hình cao thẳng đúng chất người luyện võ, lúc nói chuyện dù có chút kiêu căng ngạo mạn của một cậu ấm, nhưng trong vẻ mặt mang theo một hơi thở ưu sầu, khác hẳn với dáng vẻ bên ngoài." Bây giờ nghĩ lại, rõ ràng vẻ cậu ấm bên ngoài là gắng gượng mà tạo nên mới đúng.
"Xin, xin hỏi Yến tổng quản, người này... Có phải là thoạt nhìn có hơi tái nhợt không?" Tống Tử Thiệu nghe xong, vẻ mặt kinh hãi.
"Đúng vậy, Tống công tử."
"Ngươi biết là ai sao?" Chu Dục trầm giọng hỏi.
"Không dám giấu diếm Tam hoàng tử, đó là một vị hiệp khách từng cứu sống gia phụ của ta: Lưu Tinh Khoái kiếm, Lý Thư Phương." Tống Tử Thiệu nhỏ giọng nói.
"Lý Thư Phương!"
Trong trí nhớ, khi hắn nhìn thấy Tô Thiếu Sơ ngồi cạnh bờ suối, vui đùa cùng con khỉ vàng kia, có từng nhắc đến người này.
"Tam hoàng tử, có cần phái người đuổi theo không?" Yến Bình Phi khoanh tay hỏi: "Dù sao cũng đã biết hướng mà Tô công tử bỏ đi, bây giờ đuổi theo có lẽ bắt kịp."
"Cho dù đuổi kịp cũng là ngụy trang thôi, không còn kịp nữa. Đừng nói đến đám người của Liễu Điềm Nhi tối nay đều mặc chung một màu váy, đến đây cũng có rất nhiều nam nữ mặc đồ màu vàng ngả đỏ, hơn nữa, có lẽ bọn họ đã sớm ra khỏi ngôi miếu này, phân tán khắp nơi rồi." Cho dù bắt được cũng vô dụng, nơi Thiếu Sơ muốn đi, sẽ chỉ có nàng biết mà thôi.
"Tam hoàng tử, tiểu dân tinh tường khắp các nơi trong Tĩnh Hủy thành, nguyện cống hiến một chút sức lực." Tống Tử Thiệu cũng nói.
Chu Dục trầm tư nhắm mắt lại, đưa tay ý bảo bọn họ đừng nói nữa, một tay đặt phía sau, tay kia nắm chặt rồi lại buông ra, liên tục vài lần như vậy, như thể đang nhắc nhở chính mình, phải tỉnh táo để suy nghĩ hành động.
Chuyện này thật kỳ quặc, cho dù Thiếu Sơ và Liễu Điềm Nhi ăn ý đến thế, nhưng từ lúc ở Lục Trúc Liễu Nhạc, rồi đến lần dạo chợ tối nay, là như thế nào? Làm sao có thể truyền tin tức cho nhau, rồi cùng đến cầu Duyến Tuyền một lúc ... Thiếu Sơ nhất định là có mục đích, nhưng ...
"Mộc cây trâm... Kiếm... Cầu Duyến Tuyền... Kiếm!" Chu Dục chợt mở mắt ra."Thân kiếm nhẹ nhàng, đón gió không trở ngại! Băng Oánh Hồng kiếm!" Rốt cuộc, hắn cũng nhớ được cây kiếm này.
Người được hắn điều đi điều tra về Tô Thiếu Sơ từng nói, 'Tô Thiếu Sơ' ở Nam Nguyên có một Băng Oánh Hồng kiếm do Minh tông Kiếm Sư tặng cho, nhiều năm sau, đổi sang vô số cây kiếm khác, không gặp lại thanh kiếm này nữa, lúc ấy, Chu Dục đoán là Tô Tuyết Sơ giao cây kiếm này cho Tô Thiếu Sơ, vì với đặc tính của nó mà nói, thanh kiếm này có phần thích hợp với Tô Thiếu Sơ hơn.
"Thì ra là từ ban đầu đã đều tính kế tỉ mỉ!"
"Phu nhân có thể đặt cây kiếm này xuống nước, đảm bảo, có thể tìm được đáp án đang mê hoặc lòng ngươi."
Lời của lão thư sinh bán kiếm chợt quanh quẩn trong đầu của hắn.
"Băng Oánh, Duyến Tình ... Oánh Duyên ..." Đôi mắt thoáng qua vẻ chấn động."Thành Tây Doanh Viên Thiện tự!"
***
Ban đêm trăng sáng, chính là khoảng thời gian mà người xấu thích làm việc xấu nhất.
"Đại, đại gia, xin ngươi thương xót, số tiền kia là để chữa bệnh cho cha ta, nếu không có tiền, cha sẽ chết - - xin ngươi!!"
Ở thành Tây, một cô bé chừng 13, 14 tuổi, sắc mặt cứng đờ, nhìn ông lão không ngừng ho khan, lại nhìn ba tên nam nhân to lớn đang cầm túi tiền chia năm xẻ bảy, không ngừng nức nở dập đầu nói.
"Phiền phức!"
"Liên Nhi!"
Thấy con gái của mình bị đá đi, ông lão đi lên đỡ con gái.
"Cha..."
Hai cha con ôm nhau khóc rống.
Một tên dáng người nho nhỏ xấu xa nhìn cô bé, sau đó xoay sang bên cạnh cười giả tạo cùng mấy tên kia.
"Ngươi, các ngươi muốn làm gì?"
Ba tên nam nhân cười xấu xa, bước chậm về phía hai cha con.
"Lão đầu, ta thấy con gái của ngươi cũng có chút thanh tú, tiểu huynh đệ của ta vẫn chưa có gia đình, tốt cho ngươi rồi, gả con gái của ngươi cho hắn đi!"
Tên nam nhân hèn mọn kia đẩy cái chăn ra.
"Các ngươi đừng, đừng có nói đùa!" Ông lão hoảng sợ che chở con gái.
"Nhưng mà muốn lấy tiểu đệ của ta, phải để ba người chúng ta kiểm nghiệm trước mới được!"
"Cứu mạng - - cứu mạng - - "
Ba tên nam nhân đứng vòng quanh hai cha, như thể đang đùa bỡn với con mồi.
"Đại gia, van xin các ngươi - - nó là một tiểu cô nương còn trinh trắng - - sau này làm sao lập gia đình nữa - - "
"Cho nên mới kiểm nghiệm trước, như vậy tiểu đệ của ta mới lấy nàng được." Hưởng thụ xong còn có một nữ nhân làm trâu làm ngựa cho, quả là lời không ít.
"Cha - - "
"Liên Nhi - - "
Hai cha con bị kéo tách ra, cô bé bị một gã quăng xuống dưới cây đại thụ, gã xấu xa cười, bắt đầu lột bỏ y phục của cô bé.
"Tại sao chỉ cần là buổi tối trăng thanh gió mát, thì đều diễn một vở kịch giống nhau chứ?" Trong đêm tối, truyền ra một giọng nói lạnh nhạt. "Thiếu nữ đỡ một người thân bị bệnh nặng, mang theo toàn bộ tiền bạc, nửa đêm đi qua khu rừng tối, bị mấy gã ác độc vừa cướp tiền cướp sắc, haiz, vở kịch này xưa nay đều là không thay đổi, thân là hiệp sĩ nổi tiếng giang hồ, ta cũng không nỡ thay đổi nó."
"Ai? Ai đang ở đây?"
Ba gã đồng thời ngẩn ra! Đảo mắt nhìn chung quanh, tìm kiếm nơi phát ra tiếng nói.
Dưới ánh trăng, một thân hình anh tuấn chầm chậm bước ra, bên hông giắt một thanh kiếm màu hồng, ăn mặc cao quý không tầm thường, bên vai đeo một sợi dây thừng tím buộc thanh kiếm lại, góp phần tạo nên khí chất hiệp sĩ trong đêm.
"Nhân sinh có tám khổ, sinh, lão, bệnh, tử, cầu mà không được, yêu rồi chia xa, hận một người." Cảm thán, hắn đưa tay vuốt ve sợi tóc bay theo gió, tiện đà nhìn ba gã nam nhân trước mắt."Tham lam, háo sắc, cầu mà không được, tội nghiệt, tội nghiệt!"
"Tiểu tử thúi, nói nhăng gì đó!"
"Đeo thanh kiếm bên cạnh thì giỏi lắm sao?"
"Muốn làm anh hùng cũng phải xem có khả năng đó không chứ!"
Chuyện tốt của bọn chúng bị quấy rầy, dĩ nhiên phải cho tên này đẹp mắt!
Đối phương có gương mặt anh tuấn, sắc mặt hơi nhợt nhạt, đặc biệt nhất là hai hàng lông mày đang nhíu chặt kia, phảng phất như bao nhiêu ưu tư, sầu não đều tích tụ về nơi đó, dáng vẻ cũng u sầu, dường như nơi nào cũng có một hơi thở như thế, không bỏ sót một nơi.
"Trần thế đã có nhiều người chịu khổ như vậy, Đoạn Ly Nhân đành phải thay trời hành đạo, trừng phạt những người gây nên tội nghiệt!"
Sợi dây thừng tím trên người thiếu niên động đậy, cây kiếm sau lưng bay lên, rơi xuống trước mắt ba gã!
"Nếu các ngươi cầu xin tha thứ, lưỡi kiếm này co thể thay các ngươi báo với gia đình lúc lâm chung." Nói đến đây, đối phương ngẩng đầu lên nhìn trời, hai hàng lông mày khóa chặt, vẻ mặt buồn bực khó chịu.
"Đoạn Ly Nhân?"
Một tên trong đó từng nghe nói đến cái tên này, run rẩy nhìn đồng bọn bên cạnh.
"Lưu, Lưu Tinh kiếm thủ, Lý Thư Phương!" Một gã khác giật mình nói.
"Chính là song tuyệt kiếm khách nổi tiếng, ngoài kiếm pháp tuyệt tình ra, còn có suy nghĩ tuyệt tình sao?" Một gã khác sợ hãi nói
Thân phận của đối phương đã rõ ràng, làm ba gã sợ hãi nhảy cẫng lên!
Nhiều năm trước, Hắc Cương trại là đám sơn tặc hung ác có tiếng, Đại trại chủ cùng ba tên phó trại thích nhất là giết người, sau khi giết xong sẽ chặt đầu của đối phương ra, đặt trước cửa nhà, làm dân chúng nơi nơi đều sợ hãi, bốn tên này đều có võ công cao cường, ngay cả quan phủ địa phương cũng phải đau đầu.
Cho đến một ngày, một thiếu niên đeo kiếm đi đến trước Hắc Cương trại, dùng tài nghệ kiếm pháp kinh người để trấn áp mọi người, thiếu niên chỉ có một điều kiện, chính là không được đến quan phủ tự thú, mà phải làm theo lời hắn nói.
"Nghe, nghe nói, ngắn nhất là trong ba ngày dứt khoát tự sát, hoặc dài lắm là bảy ngày sau nhảy sông
"Hơn nữa, đã lựa chọn thì không thể thay đổi."
"Giờ ... giờ chúng ta phải làm sao?"
Lúc ba người hoảng sợ không thôi, Lý Thư Phương đã đưa tay kéo sợi dây thừng lên - -
"Đại hiệp - - Lý đại hiệp - - "
"Chúng ta biết sai rồi - - xin ngươi tha cho chúng ta - - "
"Lần sau không dám nữa - - xin tha mạng!!!"
Ba gã nghĩ là đối phương định động thủ, sợ hãi đến nỗi chân như nhũn ra, quỳ xuống không ngừng dập đầu.
"Nếu các ngươi cầu xin tha thứ, Đoạn Ly đao sẽ cho các ngươi thời gian chăm sóc người thân trước khi lâm chung!"
Bắt đầu, bắt đầu! Trong lòng ba gã vô cùng sợ hãi, không biết có nên cầu xin hắn cho một con đường sống hay không!
"Đáng tiếc..."
Đáng tiếc? Chẳng lẽ ngay cả cơ hội lựa chọn cũng không có, trực tiếp giết bọn họ sao? Nhất thời, chữ 'chết' to đùng xuất hiện trong đầu ba gã ...
"Hôm nay Đoạn Ly đao không rảnh để quan tâm đến các ngươi." Sợi dây thừng màu tím động đậy, thanh kiếm trở về lưng hắn.
Ba gã nam nhân không kịp nghe thấy lời hắn nói nữa, bởi vì sợ hãi quá độ đã ngất xỉu ngay tại chỗ, lúc Lý Thư Phương đi ngang qua bọn họ, ba gã chỉ cảm thấy một nội lực quét qua lưng bụng, thoáng chốc, miệng sùi bọt mép ngã xuống.
"Ba người này tạm thời sẽ không tỉnh lại, mau cầm tiền đi đi."
Hai cha con mừng rỡ không thôi, không ngừng dập đầu tạ ơn hắn.
"Tiểu cô nương, sau này đừng đưa cha ra ngoài lúc nửa đêm nữa, gặp chuyện này thêm một lần, ta không chắc sẽ cứu được cô."
Nhìn bóng lưng đi lên ngôi chùa cổ trên núi, gió đêm cũng bay theo, đưa tiếng dặn dò vọng lại, vẫn là giọng nói lạnh nhạt ấy ...
***
Dưới ánh trăng, ngôi chùa cổ toát lên vẻ trầm tĩnh thản nhiên, nhìn "Doanh Viên Thiện tự", đôi mắt như sao sáng, tỏ ra vẻ thâm u khó lường, gió đầu thu không ngừng lướt qua, đêm khuya, chung quanh đã có phần hiu quạnh của thu vào mùa.
Đêm, mọi âm thanh đều trở nên yên tĩnh, gió thu không ngừng đưa tới, làm cho đêm càng thêm tối, trời càng thêm lạnh, người đó đứng trước chùa, nheo mắt nhìn - -
"Ắt xì!" Dùng sức hắt hơi một cái, đứng dưới trời thu buổi đêm thế này rất dễ bị bệnh, cái hắt xì này cảnh cáo rõ ràng vô cùng, lau lau lỗ mũi, hắn ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn ánh trăng thật lâu: "Mọi chuyện sẽ không thay đổi chứ!"
Đầu mũi dần đỏ lên, hai hàng lông mày vẽ nên hình cầu, gương mặt trắng nhợt nhạt, gương mặt tuấn tú u buồn này, rất được cha hắn và các thiếu nữ yêu thích, nhưng hắn vẫn không quan tâm là mấy, bởi vì bộ dạng lúc các nàng tranh giành tình nhân đến ầm ĩ, hoàn toàn khác với bộ dạng dịu dàng động lòng người trước mặt hắn.
Năm đó, hắn gặp được người ấy như cá gặp nước, hắn cảm thấy bội phục người ấy, cho đến khi vô tình biết được, đối phương là vì bất đắc dĩ nên giả nam trang, hắn bắt đầu cảm thấy động lòng với người ấy, nào ngờ ... Đó là một cơn ác mộng, giẫm đạp lên tôn nghiêm nam tính của hắn!
Hắn lại hắt xì thêm một cái, tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, nhìn thân ảnh vẫn thanh tú xinh đẹp như ngày nào, cố nhân đã lâu không gặp, làm hắn trợn tròn hai mắt nhìn đối phương.
Từ trước đến giờ, hắn biết rõ nàng là giả nam, nhưng hắn chưa từng nhìn thấy nàng mặc xiêm y nữ bao giờ, đến nỗi, khi nhìn thấy giai nhân thanh lệ bước đến từ ánh trăng, tim của hắn thoáng chốc đập loạn nhịp.
"Thư Phương." Tô Thiếu Sơ cười gọi, không đợi hắn đáp lại, thân ảnh yêu kiều đã đi đến trước mặt hắn, vòng tay qua ôm lấy hắn."Đã bao năm rồi, rốt cuộc ta cũng gặp được ngươi."
"Hả!" Nàng xuất hiện, nàng ôm hắn, làm Lý Thư Phương vẫn còn ngây người trong kinh ngạc.
"Khi nhìn thấy ngươi ở Lục Trúc Liễu Nhạc, ta thật sự không thể nào tin được, San San quả thật tìm được ngươi."
"Ngươi, ngươi không sao chứ?!" Rốt cuộc hắn cũng tìm được đầu lưỡi của mình, khó khăn mở miệng hỏi.
Đã lâu không gặp, nhìn nàng ôm chặt mình, Lý Thư Phương cũng mềm lòng, phút chốc ôm lấy nàng.
"Con trai ngoan, rốt cuộc cũng đến cứu mẹ con rồi!"
Một câu 'con trai ngoan', lập tức biến không khí gặp lại cảm động trở thành thực tế bi thương!
"Ngươi dám đẩy mẹ ngươi ra, trên thế giới này còn có người nào tồi tệ hơn ngươi không!!!"
Lý Thư Phương vô ý thức đẩy nàng ra, tiếng cười nhẹ nhàng của Tô Thiếu Sơ truyền vào tai hắn.
"Tô Thiếu Sơ, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Lý Thư Phương cắn răng.
"Mẹ con gặp lại, đáng nhẽ ra phải rất cảm động đau thương, sao ngươi lại lạnh lùng như thế chứ!" Tô Thiếu Sơ xoa nắn gương mặt của hắn, đau lòng nói."Có phải mấy năm nay ở ngoài bị người ta khi dễ không? Với cá tính và kiếm pháp của ngươi, người khi dễ ngươi nhất định không tầm thường."
"Ngươi, ngươi - -"
"Ngoan, gọi mẹ đi!"
"Đường đường cao thủ như ta, anh tuấn đẹp trai như ta, dịu dàng như ta, khí chất u buồn không địch nổi như ta, thiếu hiệp nổi tiếng giang hồ như ta, cần gì phải gọi nữ nhân như ngươi là mẹ chứ - - "
"Tại sao lại không thể gọi?" Nàng nhìn hắn, vẻ mặt mong đợi đáp án.
"Tại vì ... tại vì ..."
"Thôi!" Tô Thiếu Sơ hào phóng buông tay, "Ngươi cũng bội ước nhiều rồi, cùng lắm thì giao cho ta khỉ vàng đi, ngay cả con của nó cũng đưa cho ta."
Lý Thư Phương hít một hơi, mỗi một bé khỉ đều là tình yêu thương của hắn, đưa hết chúng cho nàng, chẳng khác gì lấy mất nửa cái mạng của hắn, đôi môi ngập ngừng trong chốc lát, sau đó mở miệng, "... Mẹ."
"Con trai ngoan." Tô Thiếu Sơ đột nhiên nở nụ cười mỹ lệ, nhưng trong mắt hắn, đó chẳng khác gì nụ cười của ma quỷ."Ngươi không biểu hiện lòng yêu mẹ sao, ít nhất cũng phải kích động ôm to, nước mắt nước mũi giàn giụa chứ."
"Ngươi đừng có ..."
Nhìn thấy nàng liếc xéo qua, Lý Thư Phương như bị sét đánh, lùi về sau một bước, sau đó lại dùng tay ôm nàng, hô to, "Mẹ! Con, con rốt cuộc cũng gặp được mẹ, không gặp cũng không có gì, nhưng gặp rồi - - hu hu - -" Ông trời ơi, sao phải đối với hắn thế này chứ?!
Hai mắt của hắn thật sự chảy ra nước mắt, thật sự rất đáng sợ; Lưu Tinh Khoái kiếm, song tuyệt kiếm hiệp, số phận của hắn tối nay thật đáng thương ...
Tên Tô gia quỷ tinh này, một khi không đạt được mục đích, nhất định sẽ dùng thủ đoạn có thể gọi là 'trời than đất khóc' để đạt được, năm đó, hắn đã lĩnh giáo đủ rồi, không ngờ đến nay vẫn phải chịu.
"Năm đó... Năm đó ngươi thật sự ghét ta đến vậy, mới dùng thủ đoạn quyết tuyệt thế sao?" Câu này, hắn thật sự rất muốn hỏi, dù sao thì danh nghĩa mẹ con cũng lập thành rồi, đã nói rõ, hắn vĩnh viễn cũng không có cơ hội.
"Không" Tô Thiếu Sơ vỗ lưng của hắn, ấm giọng cười nói.
"Ngươi không cần phải phủ nhận nữa, rõ ràng là ngươi không thích ta có tình cảm với ngươi, cho nên mới dùng cách này."
"Nếu như ta nói, ta thích ngươi, quá thích ngươi, thích đến mức ta muốn mang ngươi theo bên cạnh ngày đêm thì thế nào?" Tô Thiếu Sơ thở dài nói: "Đáng tiếc, ngươi là người, lại còn là một nam nhân, không thể xem ngươi như con khỉ vàng kia, vừa lúc, ngươi lại tỏ tình với ta, mọi chuyện đều xảy ra theo tự nhiên thôi."
Quan trọng nhất là, danh phận có thể bóp nát tình yêu của một người, chính là quan hệ mẹ con.
Lúc mới quen nhau, nàng đã cảm thấy người này thú vị đáng yêu vô cùng, gương mặt vốn u buồn sầu não, nhưng tính cách lại hiếu động, vui vẻ như ánh mặt trời, trong ngoài mâu thuẫn, hắn tự nhận mình cao ngạo tôn quý, nhưng lại thường xuyên nhảy loạn lên như bệnh tâm thần, làm cho nàng vừa nhìn thấy đã nghĩ cách tóm vào lòng bàn tay.
"Cái này có gọi là thích không?" Chẳng lẽ trong lòng nàng, hắn chỉ có địa vị như một ... con khỉ thôi sao."Mọi chuyện xảy ra theo tự nhiên, nhưng ngươi có nghĩ đến lòng ta sẽ bị tổn thương nặng nề hay không."
"Lâu dần rồi cũng tốt thôi." Nàng cười cười vuốt tay, ý bảo hắn là một đại nam nhân, đừng so đo."Cũng như lúc ngươi xuất hiện ở Lục Trúc Liễu Nhạc vậy, nhìn ngươi và Điềm Nhi một nói một đáp, diễn xuất rất tự nhiên, ngay cả khí chất cậu ấm cũng cực kỳ giống nữa."
Liễu Điềm Nhi là một thiên kim ngàn vàng mà nàng đã từng cứu trước đây, từ nhỏ, phụ thân nàng đã thương yêu nàng hết mực, bồi dưỡng nàng cầm kỳ thư họa hết thảy, sau khi phụ thân mất, mẫu thân của nàng tái giá, cũng có vài phần giống như tình huống bọn họ biểu diễn ở Lục Trúc Liễu Nhạc, chỉ khác ở chỗ, đối tượng mà mẫu thân nàng tái giá chính là Đoàn gia tông chủ trong tứ đại gia tộc, mà Đoàn gia thứ tử cũng chung tình với nàng, đau khổ theo đuổi, cuối cùng làm cho nàng rơi vào khó xử giữa tình thân và tình yêu.
"San San nắm giữ được hành tung của Chu Dục ở Tĩnh Hủy thành, chắc chắn rằng sớm muộn gì ngươi cũng sẽ đến Lục Trúc Liễu Nhạc, vì không muốn làm Chu Dục nghi ngờ nên Điềm Nhi phải đến Lục Trúc Liễu Nhạc trước, nửa tháng sau mới bắt đầu vở diễn tình yêu huynh muội này."
"Ta chỉ không ngờ Diệu Pháp Ngôn Nguyên lão quan chủ cũng đến." Nghĩ kia lão thư sinh kia, lúc mới nhìn thấy, xác thực là nàng không dám tin."Nói vậy, cây mộc trâm hẳn cũng là kiệt tác của lão." Lão quan chủ từ trước đến giờ luôn thích những món đồ tinh xảo đó."Xem ra, các ngươi diễn trò này cũng thích thú không kém."
"Đừng nói nữa, đám lâu la đi theo ta ở Lục Trúc Liễu Nhạc kia, đúng là đáng sợ, còn dám đòi tiền công với ta." Mặc kệ hắn có là lão bản đằng sau Hồng Quan rượu uyển đi nữa, chỉ cần không liên quan đến rượu uyển, vẫn bị đám thuộc hạ kia tính toán tiền bạc như thường.
"Quả nhiên là tính cách của Nhị lão bản." Nguyên Trường Thanh từ nhỏ đã được huấn luyện quản lý tài sản, tiền bạc sao cho chuẩn xác nhất, hắn cũng đang chuẩn bị để tiếp nhận sản nghiệp của Lý gia để quản lý.
"Điềm Nhi còn lo lắng ta không hiểu ám chỉ của nàng."
Lúc ở trong Lục Trúc Liễu Nhạc, nàng đã vài lần ám chỉ nói rằng nàng sợ Thiếu Sơ không thể thoát thân, Thiếu Sơ đành phải nắm tay nàng, ánh mắt kiên định, ý bảo nàng cứ yên tâm.
"Tam hoàng tử xuất hiện, đúng là hù chết nàng!"
Tô Thiếu Sơ cười khổ."Nếu không phải có một nhân vật khó giải quyết như vậy, còn cần đến nông nỗi này sao?"
"Ừ." Lý Thư Phương nhướng mày, nghe thấy có một đám người đang đến gần, trong bụi cây cũng có ánh lửa mơ hồ nhấp nháy.
"Xem ra không phải là ta không làm hắn mất tỉnh táo, mà là hắn đã giận điên lên rồi."
← Ch. 08 | Ch. 10 → |