Vay nóng Tinvay

Truyện:Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng - Chương 11

Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng
Trọn bộ 55 chương
Chương 11
Chúng ta có quan hệ xác thịt…
0.00
(0 votes)


Chương (1-55)

Siêu sale Lazada


Từ khi Thư Sinh cầu hôn Phạm Khinh Ba đến nay đã năm ngày. Trong năm ngày này, trừ thời gian lên lớp dạy học bình thường ra, Thư Sinh dường như đang cố hết sức chứng minh những người trong giang hồ kia, vô luận là muốn đuổi giết hắn hay là tìm hắn luận võ, đều không giết nổi hắn.

Tối đầu tiên, ngực hắn cắm một mũi tên ngã ngay trước cửa nhà mình, Phạm Khinh Ba đem hắn nhặt trở về, rút tên rịt thuốc.

Tối thứ hai, cánh tay hắn cắm một thanh phi đao ngã vào cửa nhà nàng, Phạm Khinh Ba đem hắn nhặt trở về, rút đao rịt thuốc.

Tối thứ ba, trên vai hắn cắm đầy phi tiêu ngã vào trong sân nhà nàng, qua kiến thức về năng lực phục hồi thần kì của hắn mà nàng đã được lĩnh giáo, Phạm Khinh Ba quyết định để hắn tự sinh tự diệt. Quả nhiên, ngày hôm sau liền thấy hắn trung khí mười phần dạy tiểu hài tử đọc thơ.

Tối thứ tư, trên đùi hắn cắm một loạt ngân châm ngã vào trong đại sảnh nhà nàng, chủ tớ Phạm thị trực tiếp lột quần của hắn, sau đó lấy hai cái ghế nhỏ ngồi canh hai bên, thức trắng một đêm không ngủ xem hắn là như thế nào có thể làm cho vết thương lành lại.

Tối thứ năm, trên người hắn không có cắm bất kì vật thể khả nghi nào ngã vào trong phòng khách nhà nàng.

Cái gọi là được một tấc lại muốn tiến một thước, tiến dần từng bước, cũng không ngoài như vậy.

Lần này, tấm lòng thương hương tiếc ngọc của Phạm Khinh Ba biến mất hầu như không còn, nàng đi xuống phòng bếp lấy lên một thùng đầy nước quay lại trong phòng hắt lên người hắn từ đầu xuống chân. Phạm Bỉnh ở một bên vỗ tay trầm trồ khen ngợi, mới khen được một nửa đột nhiên chuyển thanh rên la: "Chủ nhân đợi chút a! Chờ ta đem hắn xuống giường rồi hãy hắt nha! Giường ấm ta còn muốn nằm a a a a a ....."

Thư Sinh bị hắt nước như vậy, phút chốc xoay người ngồi dậy, hai mắt quét tới người bên cạnh.

Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị làm cho ngực Phạm Khinh Ba chấn động, nhưng lại trong nháy mắt biến mất không còn tung tích. Sau đó lại thấy, hắn đã nhảy xuống giường, có chút không hề xấu hổ mà sửa sang lại quần áo và mái tóc đang ướt đẫm, thỉnh thoáng còn liếc mắt trộm dò xét nàng.

"Phát Bệnh, ngươi đi ra ngoài trước đi, sau đó đóng cửa lại."

"Nhưng..." Lời kháng nghị của Phạm Bỉnh còn đang nói dở, sau khi nhìn thấy sắc mặt ngưng trọng của chủ nhân lại nghẹn trở về, nhận mệnh ôm lấy chiếc chăn đẫm nước, đô miệng than thở nhưng cũng đi ra ngoài

Phạm Khinh Ba khoanh tay, bất động nhìn chằm chằm nam nhân "điềm đạm đáng yêu" trước mặt rồi chớp mắt một cái.

Thư Sinh bị nhìn chăm chú như vậy biến thành đứng ngồi không yên, ho nhẹ một tiếng nói: "Phạm cô nương, trước hết có thể để tại hạ đi đổi xiêm y không?"

"Không thể. Ta còn chưa có xem đủ."

Thư Sinh mặt đỏ lên, yếu ớt nói: "Này... Tuy rằng chúng ta đã có hôn ước rõ ràng, nhưng dù sao còn chưa thành thân... Cô nương ngươi trắng trợn như vậy, sẽ làm tại hạ ngượng ngùng..."

Phạm Khinh Ba cười lạnh một tiếng, tiến lại gần kéo ghế dựa ngồi xuống, "Giả bộ, tiếp tục giả bộ, ta xem người còn muốn giả bộ đến khi nào."

Thư Sinh nghe vậy bất chấp đỏ mặt, cũng ngồi xuống đối diện nàng, mười phần chăm chú nghiêm cẩn nói: "Tuy rằng không biết vì sao Phạm cô nương nói tại hạ"giả bộ", nhưng tại hạ thật sự nghiêm túc. Đại trượng phu dám làm dám chịu, không trốn tránh, không thoái thác, tại hạ nói sẽ cưới cô nương, tự nhiên một lời nói đáng giá ngàn vàng!"

Phạm Khinh Ba lại cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn hắn, "Nói đi, ngươi rốt cuộc có mục đích gì?"

Rõ ràng mới đầu còn thật khinh thường nàng, không quen nhìn tác phong của nàng, thường xuyên nói nàng tự trọng, thế nhưng sau khi nàng biết thân phận của hắn, hắn lại luôn miệng nói muốn lấy nàng? Hơn nữa mấy ngày gần đây hắn liền tiến dần hành động từng bước.... Âm mưu, trong chuyện này nhất định là có âm mưu gì đó!

"Mục đích?" Thư Sinh một bộ không hiểu, "Mục đích gì?"

Phạm Khinh Ba không thể nhịn được nữa đập xuống bàn rầm rầm, "Không có mục đích gì sao ngươi lại cưới ta!"

Thư Sinh bị tiếng động kia làm cho hoảng sợ, nâng tay đặt lên ngực, ngập ngừng nói: "Tay ngươi, không đau sao?"

Má phải vừa nhếch, Phạm Khinh Ba cũng liền thấy bàn tay đau đến phát run, cắn răng nói: "Không, đau! Ngươi phải lập tức trả lời câu hỏi của ta, có tin hay không chưởng tiếp theo của ta động một chút sẽ làm cho mặt ngươi đủ hồng?"

Thư Sinh vì câu "Động một chút liền hồng mặt" kia mà ngượng ngùng, đột nhiên chạm phải ánh mắt giết người của nàng, lập tức thu lại nỗi lòng. Tìm lại một chút trong đầu xem rốt cuộc vừa rồi nàng hỏi vấn đề gì, sau đó mới đáp: "Tại hạ đương nhiên là thật tâm muốn kết hôn cùng cô nương, mục đích chính là như lời nói....." Quay mặt, bên tai có chút phiếm hồng, "Tại hạ và cô nương đã có quan hệ xác thịt, tại hạ đương nhiên sẽ phụ trách."

Nói xong lời này đã là cực hạn của hắn, hắn cúi đầu xuống, thẳng đến khi có một mùi hương quen thuộc đánh úp lại.

Phạm Khinh Ba một phen nắm lấy cổ áo hắn, khiến cho hắn ngẩng đầu lên, mắt đối mắt, mũi đối mũi.

"Quan hệ xác thịt? Quan hệ xác thịt?! Ta với ngươi có từng lên giường từng giao hoan qua lần nào tại sao ta không biết? Khi nào? Chỗ nào? Cái gì? Điều kiện là gì? Chẳng lẽ là nguơi hạ mê dược cùng xuân dược với ta sao? Ngươi là tên mặt người dạ thú cặn bã bại hoạn vương bát đản!"

Thư Sinh bị nước miếng văng hết lên mặt, vẫn còn chút nghĩ rằng, trong sách viết "thổ khí như lan" hơn một nửa chính là lưa nam nhân. Ngay sau đó, mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại lên án này của nàng là có bao nhiêu nghiêm trọng, mặt lập tức đỏ lên, vội vã biện giải, ngược lại càng nói càng không rõ ràng "Không, không đúng... Không, không lên giường, không đúng, là không giao giao giao giao..."

Cái chữ phía sao chữ giao kia có nói thế nào cũng không nên lời.

May mà Phạm Khinh Ba rất nhanh có thể nghe được từ mấu chốt, "Lên giường không giao hoan?"

Thư Sinh vội vàng gật đầu, vừa gật xong lại thấy không thích hợp, mặt lại đỏ lên như thiêu.

"Sao không nói sớm." Khuôn mặt hung thần ác sát của Phạm Khinh Ba nháy mắt trở nên nhu hoà, buông cổ áo của hắn ra, còn cẩn thận làm bộ vuốt vuốt lại nếp nhăn trên cổ áo của hắn, ấn hắn trở lại ghế tựa, "Làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng cái tư vị cũng chưa được thử qua đã để cho người ta hưởng."

Phốc ——

Thư Sinh vừa uống một ngụm trà để bình tĩnh lại lập tức phun ra tới, này, nữ nhân này thật đúng là cái gì cũng dám nói! Trong lòng đột nhiên có một cỗ lửa giận không hiểu tại sao bốc lên, "Ngươi đối với nam nhân khác cũng nói như vậy sao?"

Phạm Khinh Ba nhìn hắn một cái, có chút mạc danh kỳ diệu(không hiểu ra sao), "Nam nhân khác lại chưa có quan hệ xác thịt với ta."

Cũng chính là không có. Thư Sinh thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiến tới lại muốn, lời nói này của nàng là có ý tứ khác, hắn chính là nam nhân đầu tiên có quan hệ xác thịt cùng nàng? Nghĩ đến đây, thần sắc của hắn nhu hoà hẳn đi, ẩn tình lại gợi tình nhìn phía nàng, "Phạm cô nương, tại hạ nhất định sẽ phụ trách, chúng ta có thể thành thân bất cứ lúc nào!"

Lúc này đến phiên Phạm Khinh Ba phun ra một ngụm trà, "Chúng ta không phát sinh quan hệ, ngươi phụ cái gì trách!"

Nam nhân ở thời không này không phải đều cuồng kết hôn hết chứ? Một tên Chu Tử Sách đã là thế, hiện tại ngay cả tên Thư Sinh cũng như vậy.

Thư Sinh trừng mắt nhìn, có chút khó hiểu, "Đối với chúng ta từng có quan hệ xác thịt..."

"Đợi chút, " Trong đầu Phạm Khinh Ba có một tưa sáng vụt qua, giương mắt lên nhìn hắn, "Người luôn miệng nói quan hệ xác thịt, sẽ không phải là nói chuyện mấy ngày trước ta cứ người trở về rồi giúp ngươi rịt thuốc chứ?" Thấy hắn gật đầu, nàng hít một hơi khí lạnh, "Vậy mấy ngày nay ngươi luôn miệng nói muốn thành thân với ta đều là bởi vì cái gọi là quan hệ xác thịt này mà muốn phụ trách hả?"

Thư Sinh có chút vui mừng, trên mặt viết: ngươi rốt cục cũng hiểu rõ!

"Hiểu rõ cái đại đầu quỷ nhà ngươi!"

Biết được trong đây không có âm mưu toan tính gì, mà thuần tuý chỉ là do tên ngốc tính tình cổ hủ này quấy phá, Phạm Khinh Ba cả người đều thoải mái, vừa tức giận vừa buồn cười nói: "Nều chỉ là hiểu lầm, về sau những lời có thành thân hay không, phụ trách hay không phụ trách cũng đừng nhắc đến nữa, nếu không sẽ hù chết ta."

Thư Sinh giọng nói có chút gấp gáp: "Điều này sao lại là hiểu lầm? Tại hạ đích xác thật là có mạo phạm danh tiết của Phạm cô nương..."

Phạm Khinh Ba đã sớm khôi phục lại thần thái tuỳ ý thường ngày, cười như không cười nói: "Đồ ngốc, ngươi xác định là đã mạo phạm danh tiết của ta sao? Bị xem hết toàn bộ thân mình không mảnh vải cũng không phải là cô nương ta a."

Bị trêu đùa như vậy, Thư Sinh trong đầu không tự chủ được hiện lên hình ảnh nàng vì hắn cởi áo, tháo thắt lưng, nhất thời chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một đoàn nhiệt khí chung quanh tán loạn. Hơn nữa là nàng còn không có hảo ý đánh giá thân thể hắn một chút, theo tầm mắt nàng có thể thấy được, thân mình phía dưới chiếc áo đơn mỏng, do bị nước dội lên mà dính sát vào người, đường nét da thịt như ẩn như hiện.... Lần này Thư Sinh không chỉ có đỏ mặt, toàn bộ thân mình đều đỏ như thiêu, cơ hồ có thể làm khô luôn quần áo trên người.

Hắn không khỏi nóng giận đối với bản thân, biết rõ nữ nhân này thích nhất là hồ ngôn loạn ngữ chuyên nói lời bậy bạ, nhưng lại vẫn không khống chế được cảm xúc của bản thân.

Hắn nhíu mi, sau một lúc lâu mới nói: "Vô luận là thế nào, Phạm cô nương đã nhận ngân bút của tại hạ, đương nhiên là vật đính ước."

"Ôi? Binh khí tuỳ thân ngân bút của người? Ta lấy khi nào? Ngươi đừng vu oan cho ta!"

Nói đến đây, Phạm Khinh Ba dừng lại một chút, bỗng nhớ tới cái gì, thoáng chốc kinh ngạc trừng mắt, từ trong túi gấm bên hông lấy ra một cái ngân trâm, không thể tin nói: "Ngươi sẽ không nói cho ta, cái ngân trâm ngươi cho ta này chính là thần binh (binh khí thần) người trong võ lâm nghe qua đã sợ ngân bút đúng không?"

Thư Sinh vẻ mặt ngưng trọng gật đầu.

"Không có khả năng!" Phạm Khinh Ba đứng lên, khoa chân múa tay biểu đạt tâm tình kích động, "Này này này, đây rõ ràng là một cái trâm cài! Được rồi, nó trông giống ngân bút một chút, nhưng mà nó chính là một cái trâm cài a, ngươi cầm nó để đánh người sẽ không làm người ta buồn cười đến chết chứ? Hay là kỳ thực giang hồ hảo hán bại trong tay ngươi đều là do bị bình khí này làm cho cười chết, không chiến mà bại?"

Thư Sinh có chút chịu nhục nhìn nàng.

Phạm Khinh Ba lập tức nghẹn lại, sờ sờ cái mũi, nàng không bao giờ cưỡng lại được ánh mắt con chó nhỏ như vậy. Cười gượng hai tiếng, "Cái này, chẳng qua là thoạt nhìn đích xác không giống như cái thần binh lợi khí gì gì thôi...." Thanh âm có chút yếu ớt.

Thư Sinh nhếch môi, cổ nghiêm mặt, không rên một tiếng tiếp nhận ngân bút, thuần thục ấn lên nơi nào đó của ngân bút, ngòi bút bỗng có ánh sáng vàng chợt lóe, toàn bộ cây ngân bút trong nháy mắt kéo dài ra biến thành một thanh kiếm!

Phạm Khinh Ba nhìn không chuyển mắt, khi nhìn thấy ngân bút biến dài thì nhịn không được "A" một tiếng, nàng hưng phấn mà chạy đến bên cạnh Thư Sinh, ngạc nhiên sờ sờ thân bút, lại nhìn thân kiếm, không ngừng phát ra lời cảm thán, "Rất thần kỳ! Nó còn có thể biến thành cái gì nữa hay không? Có thể hay không? Còn có cơ quan nào khác sao?"

Lần đầu tiên nhìn thấy nàng lộ ra vẻ mặt của tiểu cô nương như vậy, Thư Sinh không tự chủ được cong môi dưới, mặc cho ý cười tràn ra.

Hắn vì nàng làm cho thân bút ngắn lại để lộ cơ quan phóng ra ám khi, nàng đè nén không được lòng hiếu kỳ cũng thân thủ ấn ấn, ngân bút lại không hề phản ứng, "Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ nó biết nhận ra chủ nhân sao? Hay là ngươi vụng trộm niệm chú gì ta không biết? Giống gậy như ý vòng kim cô sao?"

Đang muốn trả lời, đã thấy nàng chờ không kịp nữa, lấy hai tay chống má nhìn hắn, không thể không ồn ào: "Ngươi không cần nói với ta nó còn biết nói nha, ta sẽ tin, ta thật sự sẽ tin!"

Thư Sinh rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, dựa tay lên bàn cố gắng chống đỡ, tiếng cười cuối cùng, càng không thể vãn hồi.

Hắn nghĩ, nữ nhân này những lúc không mạnh mẽ, vẫn là thật đáng yêu.

"Cười cái gì mà cười! Ngươi còn cười nữa ta lấy tất thối bịt miệng ngươi!" Phạm Khinh Ba ý thức được bản thân thất thố, bị hắn cười đến thẹn quá hóa giận, nhảy dựng lên đánh lên cái ót của hắn một cái tát.

Thư Sinh bị sặc ho khan vài tiếng, trong lòng không phải không có tiếc nuối tưởng niệm, thời gian nữ nhân này không mạnh mẽ thực ngắn, chỉ hơi lướt qua một chút.

Sớm biết như thế, hắn nên nhịn cười.

Phạm Khinh Ba sắc mặt đen sì buông ngân bút ra, hừ một tiếng nói: "Thu hồi ngân bút của ngươi đi, ta không cần."

Thư Sinh khó hiểu, "Vì sao? Đây không là vật ngươi muốn ta báo đáp sao?"

Phạm Khinh Ba trợn trắng mắt nhìn hắn, hắn nhịn xuống ý muốn kêu nàng chú ý dáng vẻ xúc động, nghe nàng nói tiếp: "Ta nguyên tưởng rằng đây là cái trâm bạc bình thường thôi, muốn nói là hơi sửa một chút ta còn có thể mang, ai ngờ đây là tùy thân binh khí của ngươi. Trên giang hồ người gặp qua nó đếm không hết, vạn nhất có kẻ thù của ngươi nhận ra nó, cho rằng ta là cái gì của ngươi thì sao? Càng miễn bàn đây cũng là tín vật ước hôn của ngươi, ta làm sao còn dám muốn?"

Thư Sinh cuối cùng cũng hiểu rõ ý tứ của nàng, "Phạm cô nương không đồng ý gả cho tại hạ?"

Phạm Khinh Ba thấy hắn một mặt không thể tin, trong lòng biết hắn nhất định nghĩ danh tiết của nàng bị mạo phạm, nàng lại là một nữ tử lớn tuổi về sau sẽ không gả được cho ai, hắn nguyện ý phụ trách thì nàng vì sao không chịu gả...v.. v..

Suy nghĩ lặng đọng một chút, nàng khó được nghiêm cẩn hỏi: "Tên ngốc, ngươi thích ta sao?"

Thư Sinh kinh ngạc nhìn nàng một cái, có lẽ bởi vì vẻ mặt của nàng quá mức thận trọng, hắn lần này thế nhưng lại không có mặt đỏ, suy tư một trận, chần chờ nói: "Cái này... Phạm cô nương là người tốt... Nhưng là..."

Kháo! Cách thức hoàn toàn chính xác tiêu chuẩn của người tốt!

Tuy rằng sớm biết rằng tên ngốc này không thích nàng, chỉ là tuân thủ lẽ giáo đạo nghĩa mà muốn phụ trách thôi, hỏi ra vấn đề này nàng cũng đoán trước hắn sẽ trả lời là hắn thích giữa vợ chồng phải tương kính như tân(tôn trọng nhau), nhưng là nàng vạn vạn không nghĩ tới sẽ nhận được đáp án lần đầu tiên trong kiếp này có người nói nàng là người tốt!

Phạm Khinh Ba bị một cái mũi tên cho ngáp phải ruồi này bắn trúng, sắc mặt có chút hỗn độn, thấy được ánh mắt lo lắng áy của hắn mới cực lực bình tĩnh trấn định, mạnh mẽ cười nói: "Xem ra, ngươi cũng không thích ta."

Thấy vẻ mặt lo lắng giống như muốn phản bác của hắn, nàng cướp lời tiếp tục nói: "Các ngươi nam tử có thể tam thê tứ thiếp, có thể cưới rồi lại cưới, nữ tử lại hơn phân nửa suốt kiếp chỉ theo một người. Việc phiêu lưu chung thân như vậy, ta dựa vào cái gì mà phó thác cho một người chỉ vì đạo nghĩa mà chịu trách nhiệm với ta? Hay là ngươi cũng giống như những người khác trong thành, khinh thường ta nhiều tuổi, cảm thấy ta không có tư cách để gả cho một người yêu thích ta cũng khiến ta yêu thích?"

"Không không không, tại hạ tuyệt không ý này!"

Phạm Khinh Ba thấy hắn lại là bộ dáng kích động lắc đầu xua tay, trong lòng cười thầm, ngoài miệng không ngừng cố gắng nói: "Ngươi chính là khen ngược, dựa vào việc chịu trách nhiệm, để thành toàn cho đạo nghĩa cao thương của ngươi. Còn ta thì sao? Sau khi thành thân, nếu như ngươi gặp gỡ được người trong lòng chân chính của mình, liền sẽ không ngừng lạnh nhạt với ta, tình cảnh này chẳng phải thật đáng buồn với ta sao? Nếu như là ta gặp gỡ được người chân chính trong lòng, muốn yêu mà không được, chẳng phải người đáng thương vẫn là ta sao? Ngươi nhẫn tâm vùi lấp ta trong cái hoàn cảnh đáng buồn đáng thương như vậy sao?"

Lời này nói ra, đúng mức lợi dụng được Thư Sinh cổ hủ cao thượng, lấy bỉ chi thuẫn ngự bỉ chi mâu*, thật thật không chê vào đâu được.

(*:Lấy binh khí của đối phương để tấn công đối phương ~ giống gậy ông đập lưng ông. )

Thư Sinh bị nói đầu đầy mồ hôi, thu hồi ngân bút, liên tục chắp tay làm lễ, "Là tại hạ suy nghĩ không chu toàn, thật không phải với Phạm cô nương... Xin cho tại hạ đóng cửa cân nhắc, suy nghĩ chuyện phụ trách lần nữa, sau đó sẽ báo mới cô nương, cáo từ."

Nói xong, hắn bước chân lảo đảo tông cửa xông ra, lấy tốc độ thần quỷ đều thua biến mất ở tầm mắt của nàng.

Vẫn luôn ngồi xổm chấn thủ ở cửa Phạm Bỉnh lúc này mới chậm chạp đứng lên, vẻ mặt dị thường ngưng trọng, "Chủ nhân, nếu ta nhớ không lầm, vị nhân huynh kia mấy ngày hôm trước nhắc đến với chúng ta, hắn tự phế võ công."

Phạm Khinh Ba ngơ ngác nhìn hướng hắn rời đi, chép miệng một cái, nhàm chán nói: "Ngươi nhớ không lầm."

Cho nên cái mà nàng vừa mới nhìn thấy hẳn không phải tuyệt thế khinh công, mà là gặp quỷ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-55)