Ch.02 → |
"Đầu heo, người ta lại nhớ anh rồi."
Tôi mở điện thoại ra xem, sau đó hít vào một hơi lạnh, "Tiểu tam" "Vợ hai" "Người tình" những từ này đồng thời xuất hiện trong đầu tôi.
Tôi nhìn kỹ lại lần nữa, không đúng, tên trên màn hình điện thoại di động là "Triệu đại ca", có phải Triệu đại ca này gửi nhầm tin nhắn không, gửi nhầm tin nhắn cho tình nhân đến số này, vị đại ca này cũng có cái kia sao? Mở miệng ra là "người ta", không sợ mọi người biết sao. Ngay sau đó, tôi lại xem thường bản thân mình, chắc là coi quá nhiều tin tức về tiểu tam trên web nên bị ảnh hưởng rồi.
Lúc này Thiếu Ngôn đang ngâm nga một bài hát dân gian từ trong toilet đi ra, anh chỉ dùng khăn tắm quấn quanh người, để lộ ra bắp thịt nửa người trên, thật là cường tráng, tôi không nhịn được nuốt nước miếng rồi nói: "Thiếu Ngôn, vừa rồi điện thoại di động của anh mới reng chuông, là tin nhắn của Triệu đại ca."
Vẻ mặt của Thiếu Ngôn thay đổi. Tôi không hiểu là có chuyện gì: "Thiếu Ngôn, anh làm sao vậy?" Vợ chồng tôi rất ân ái, yêu nhau bảy năm kết hôn được hai năm, bình thường khi tôi đang tắm hay bận làm việc gì đó, Thiếu Ngôn cũng giúp tôi nghe điện thoại, cho nên anh sẽ không giận tôi vì đã xem tin nhắn của anh.
"Không có gì, anh ta nói gì?" Thiếu Ngôn đã khôi phục sự bình tĩnh, anh cười hỏi tôi.
Tôi thấy Thiếu Ngôn cười, cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
"Anh ta gửi nhầm tin nhắn cho tình nhân sang cho anh"
"Người này thật sơ ý quá, anh xem một chút." Thiếu Ngôn cầm điện thoại di động lên mở lại tin nhắn của Triệu đại ca.
"Thiếu Ngôn, chẳng lẽ anh lại học theo thói xấu của bọn họ sao?" Bây giờ chỉ cần là đàn ông đã kết hôn thì sẽ có người tình bên ngoài, huống chi Thiếu Ngôn còn là một người phong độ đẹp trai, mặc dù tình cảm của chúng tôi rất vững chắc nhưng tôi cũng không dám lơ là.
Thiếu Ngôn thấy tôi tiến lại gần, sợ hãi quay ngược lại lùi về phía sau một bước. Có thể là do anh quá chăm chú nhìn điện thoại nên khi tôi đột ngột lại gần thì bị giật mình. Ngay sau đó anh tiến tới vuốt ve mái tóc dài của tôi, nói: "Em nói gì vậy, anh là loại người như vậy sao?"
"Em cũng biết anh không phải là loại người ấy." Tôi vừa nói vừa thân mật ghé vào trong ngực anh. Hôm nay là Chủ nhật, gần đây có quá nhiều việc khiến tôi phải làm thêm giờ nên ngày nào cũng mệt muốn chết, đã rất lâu rồi tôi không có thân mật với Thiếu Ngôn, tay tôi vòng ôm lấy phần hông rắn chắc của anh, hoàn toàn là cử chỉ gợi tình...
Thiếu Ngôn không hề để ý tới ám hiệu của tôi, anh kéo tay tôi ra, nói: "Bảo bối, anh còn có việc phải làm, anh đi trước, em xem tivi đi." Anh nói xong xoay người đi vào phòng làm việc. Nói là phòng làm việc nhưng thật ra là phòng ngủ sát vách với phòng khách. Lúc chúng tôi kết hôn không có nhiều tiền nên chỉ mua hai phòng trọ nhỏ sát vách nhau. Trước kia máy vi tính để ở phòng ngủ nhưng sau này Thiếu Ngôn nói nó chiếm chỗ quá lớn nên đem đến phòng khách.
Nhìn bóng dáng Thiếu Ngôn đi vào phòng làm việc, tôi buồn bực trong lòng. Tôi nghĩ làm đàn ông cũng không phải chuyện dễ dàng. Gần đây Thiếu Ngôn bận rộn đến mức tôi thật sự muốn đánh cái tên viện trưởng kia. Tôi quyết định ngồi xem ti vi, bật từ kênh này đến kênh khác: Tạm biệt ảo mộng, Bắc Kinh mờ sương, Anh em Trung Quốc. Đây là tên những bộ phim mà tôi thường xem. Nhưng hôm nay tôi lại không có tâm trạng xem những thứ này. Tôi lại tiếp tục đổi kênh khác thì thấy Tương Cần Cần đang phỏng vấn một gia đình ba người: "Lần đầu tiên khi mẹ..." "Có ai biết đây là lần thứ mấy không?". Tôi nói thầm một tiếng rồi tắt TV, chán vậy không bằng đi ngủ một giấc.
Tôi mới vào phòng thì thét lên một tiếng, Thiếu Ngôn lập tức xuất hiện trước mặt tôi, so với tôi còn lo lắng hơn, anh hỏi: "Ở đâu? Con gián ở đâu?"
Tôi lợi dụng việc này thuận tiện rúc vào trong ngực anh, chậm rãi đưa tay chỉ về phía cửa sổ: "Hồi nãy nó ở đó."
"Đừng sợ, anh đuổi nó đi." Thiếu Ngôn vừa nói vừa vỗ vỗ mặt tôi, anh dìu tôi ngồi xuống trên mép giường, sau đó đến bàn trang điểm rút ra mấy tờ khăn giấy ở trong hộp rồi đến cửa sổ tìm con gián.
Tôi rất thích bộ dạng khi bắt gián của Thiếu Ngôn, cho nên tôi vừa hận vừa yêu loài gián này.
Sau khi bắt được con gián, Thiếu Ngôn sẽ tìm tôi đòi phần thưởng...
Sáng hôm sau tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tôi lười biếng với tay lấy rồi nhìn vào màn hình điện thoại, là Bí Đỏ. Bí Đỏ chết tiệt, lại phá hoại giấc mơ đẹp đẽ của tôi. Người bạn thân này có rất nhiều ưu điểm, tôi chưa bao giờ đếm hết. Trước mắt chỉ thấy có một khuyết điểm đó là bất cứ lúc nào cô ấy cũng có thể gọi điện thoại quấy rầy bạn. Bí Đỏ thường xuyên mắc phải khuyết điểm này, mặc kệ là chuyện lớn hay nhỏ, cô ấy đều gọi điện tới kể lể với tôi.
Không đợi tôi càu nhàu, Bí Đỏ đã mở miệng trước: "Này, tại sao lâu vậy mới nghe điện thoại? Tớ còn tưởng phải tới nhà cậu để nhặt xác rồi chứ."
"Xí xí xí, miệng quạ đen!" Tôi không nhịn được khinh bỉ mấy tiếng với người bên kia.
"Lạc Băng, tớ muốn hỏi cậu một việc?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói nghiêm túc của Bí Đỏ.
"Hỏi đi. Đừng ngại, có phải lại có chuyện đó rồi không?" Tôi cười hì hì, cực kỳ mờ ám.
"À, Thiếu Ngôn có ở nhà không?"
"Thiếu Ngôn làm thêm giờ, nếu không thì cậu tới nhà tớ đi, tớ sẽ cho cậu câu trả lời."
"Không được, tớ còn có chuyện, cúp trước đây."
"Này, này, chờ một chút, rốt cuộc là có chuyện gì, cậu chưa hỏi mà." Tôi ghét nhất là người khác nói chuyện chỉ nói một nửa, Bí Đỏ là người rất thẳng thắn, tại sao hôm nay lại nói có một nửa thế kia.
"Tớ hỏi rồi." Bí Đỏ ngập ngừng như thế làm tôi không hiểu gì cả.
Không đợi tôi nói thêm gì, Bí Đỏ đã cúp điện thoại. Tôi lăn qua lăn lại trên giường vẫn không ngủ được nên dứt khoát xuống giường, dù sao cũng đã sắp chín giờ rồi. Chuyện của Bí Đỏ kết thúc ở đây vậy.
Tôi nhìn vào chiếc gương trong toilet, cẩn thận tìm xem có nếp nhăn nào gần khóe mắt không, không tìm được, tôi không nhịn được tự kỷ một phen. Mặc dù năm nay tôi đã hơn 27 tuổi nhưng da mặt còn chưa lão hóa. Tôi vừa đánh răng vừa nghĩ tới lời Bí Đỏ vừa nói "Tớ hỏi rồi." Tôi sơ ý nuốt phải bọt nước kem đánh răng, Bí Đỏ từ đầu tới cuối chỉ hỏi "Thiếu Ngôn có ở nhà không?"
Bí Đỏ hỏi Thiếu Ngôn làm gì? Không được, tôi phải hỏi cô ấy cho rõ ràng, không phải là Bí Đỏ bị gãy xương nên muốn tìm Thiếu Ngôn để chỉnh hình chứ? Ai bảo Thiếu Ngôn là bác sĩ ưu tú nhất của khoa chỉnh hình, không tìm anh thì tìm ai.
Điện thoại kết nối được rồi, nhạc chờ của Bí Đỏ là bài "Hãy quý trọng đêm nay" của Trần Tuệ Nhàn, một ca sĩ kì cựu của giới âm nhạc, tôi không khỏi có chút buồn bã trong lòng. Bí Đỏ từ trước đến nay chưa bao giờ cài nhạc chờ, cô ấy nói là "Mình bỏ tiền ra cho người khác hưởng thụ sao, không có chuyện đó đâu." Hôm nay Bí Đỏ cài nhạc chờ cũng là "Tiền là của tôi, anh cứ ở đó mà đau lòng đi."
Rốt cuộc Bí Đỏ cũng nhận điện thoại, tôi vội vàng hỏi: "Bí Đỏ, cậu bị gãy xương hả?"
"Mới sáng sớm, đừng có trù ẻo tớ." Bí Đỏ tức giận nói.
"Có phải là Thu Nguyệt bị gãy xương không?" Bí Đỏ ở chung với em họ cô ấy - Bạch Thu Nguyệt, không phải là cô ấy bị thương chứ?
"Má ơi, cậu tính nguyền rủa cả nhà tớ đó hả?"
"Vậy cậu tìm Thiếu Ngôn làm gì?" Lần này đến lượt tôi nghi ngờ.
"Tớ có tìm Thiếu Ngôn sao? Không có." Bí Đỏ không hiểu gì hỏi ngược lại.
"Mới vừa rồi không phải cậu hỏi Thiếu Ngôn có ở nhà không sao?" Chẳng lẽ vừa rồi là tôi nằm mơ?
Bí Đỏ do dự một lát rồi mới nói: "A, là như vậy, tớ mới đi Starbucks với Thu Nguyệt, đúng lúc đụng phải một người đàn ông đang đi ra, rất giống Thiếu Ngôn nhưng mà anh ta không có quay lại khi tớ gọi, tớ nghĩ có thể là người giống người nên muốn hỏi cậu một chút xem sao."
Tôi vừa nghe nói có người rất giống Thiếu Ngôn, liền kích động nói: "Bí Đỏ, không phải cậu luôn nói là tớ lấy được một người chồng rất tuyệt vời hay sao, không phải cậu nói nếu như có người giống Thiếu Ngôn, cậu cũng muốn có người đó sao, thế nào, hôm nay đụng phải, không phải là tấn công người ta rồi chứ?" Bí Đỏ lớn hơn tôi nửa tuổi, nhưng đến bây giờ vẫn không tìm được người vừa ý, chỉ cần có cơ hội, tôi liền làm theo chỉ thị của mẹ Bí Đỏ, bán cô ấy ra ngoài.
"Người ta ôm một cô gái trẻ đẹp trong ngực, tớ là một đóa hoa đã có tuổi rồi, làm sao dám đấu lại tuổi trẻ của cô gái đó chứ?"
Tôi nghe đến đây mới hiểu ra tại sao Bí Đỏ lại hỏi: "Thiếu Ngôn có ở nhà không?" Tôi không khỏi cảm thấy lo lắng trong lòng, nghiêm túc hỏi: "Bí Đỏ, cậu cho rằng người đó là Thiếu Ngôn sao?"
Hôm nay Bí Đỏ rất do dự, không thẳng thắn như trước kia: "Lạc Băng, tớ thật sự không dám nói."
Lòng tôi như rớt xuống vực thẳm, theo tính cách của Bí Đỏ, cô ấy không bao giờ giấu giếm bất cứ chuyện gì, nếu như cô ấy gọi điện hỏi Thiếu Ngôn có ở nhà không, thì đã nói lên rằng người cô ấy đụng phải là Thiếu Ngôn.
Mặc cho Bí Đỏ nói gì, tôi cũng không trả lời, tôi ngồi trên ghế sa lon, nhớ tới tin nhắn tối qua trong điện thoại của Thiếu Ngôn "Đầu heo, người ta lại nhớ anh rồi." cùng với người gởi tin nhắn là "Triệu đại ca", không, nhất định là Bí Đỏ nhìn lầm rồi, Thiếu Ngôn không phải loại người như vậy, Thiếu Ngôn làm sao có thể phản bội tình cảm chín năm trời? Nhưng Bí Đỏ rất tinh mắt, nếu không khẳng định, làm sao cô ấy dám hỏi tôi.
Trong đầu tôi nổ ra chiến tranh giữa các vì sao, chiến trường thật hỗn loạn.
Khoảng 20 phút sau, Bí Đỏ ở bên ngoài nhấn chuông cửa, tôi vội vàng xé khăn giấy lau nước mắt rồi ra mở cửa.
"Lại đây, chúng ta cùng nhau phân tích tình hình." Bí Đỏ kéo tôi ngồi xuống ghế sa lon, cô ấy ném giày cao gót đi, chân không ngồi xếp bằng trên ghế, lúc này mới nhìn thấy đôi mắt hơi sưng của tôi, vội vàng nói: "Đừng khóc chứ, chúng ta còn chưa rõ tình hình mà cậu khóc cái gì?"
Bí Đỏ vừa dứt lời, nghe cô ấy nhắc tới chữ "Khóc", nước mắt của tôi lại rơi xuống, Bí Đỏ thở dài, không nói gì chỉ lấy khăn giấy đưa cho tôi, đợi đến khi tôi hết khóc rồi mới mở miệng: "Nói tớ nghe tình hình bây giờ đi." Bộ dáng rất giống một quân sư quạt mo.
"Tình hình gì?" Tôi không biết Bí Đỏ muốn nói gì.
"Tình hình bây giờ giữa cậu và Thiếu Ngôn, gần đây hai người xảy ra chuyện gì, có chuyện gì khác thường không?"
Tôi suy nghĩ một chút, gần đây không có chuyện gì xảy ra, cũng không có gì khác thường, mới nói: "Không có chuyện gì cả."
Bí Đỏ nhìn tôi với ánh mắt như hận không thể rèn sắt thành thép, sau đó lại kiên nhẫn hỏi: "Giống như, anh ta có cố ý nghe điện thoại ở ngoài ban công không, trên người có mùi hương gì khác lạ không, còn nữa, phương diện kia?" Bí Đỏ nói tới đây thì trừng tôi một cái, không nói tiếp.
Vì vậy tôi nói chi tiết tình hình gần đây của tôi với Thiếu Ngôn cho Bí Đỏ nghe, bao gồm cả chuyện tin nhắn tối qua. Bí Đỏ im lặng nghe. Đợi tôi nói hết, cô ấy mới lục trong túi lấy ra một cái điện thoại, nói: "Lạc Băng, chúng ta gọi điện thoại, số điện thoại chỗ Thiếu Ngôn làm việc là số mấy?" Tôi nói số điện thoại, Bí Đỏ mở loa ngoài, để điện thoại lên đầu gối, vì vậy âm thanh ở bên kia truyền tới đều có thể nghe rõ ràng.
"Xin chào, Bệnh Viện Khang Hoa khoa chỉnh hình..." Bên kia truyền tới giọng nữ ngọt ngào.
"Tôi tìm bác sĩ Lưu." Bí Đỏ cắt đứt lời cô ấy.
"Xin hỏi chị ở đâu ạ?"
"À, tôi là bệnh nhân của anh ấy, nếu có thể, tôi muốn tái khám vào ngày hôm nay." Bí Đỏ nói xạo.
Tôi hy vọng nghe được cô gái kia nói: "Chị chờ một chút, bác sĩ Lưu đang bận việc", đó chắc chắn sẽ là câu nói cảm động nhất tôi từng nghe.
"Xin lỗi, thật ngại quá, hôm nay là ngày nghỉ của bác sĩ Lưu, ngày mai anh ấy sẽ đi làm bình thường, ngày mai chị có thể đến đây."
Một sự khó chịu xông lên tận cổ họng, trong nháy mắt tôi như rơi xuống đáy vực sâu, thật là đau đớn.
Bí Đỏ nói mấy câu khách sáo rồi cúp điện thoại, cô ấy quay sang nhìn tôi.
Tôi ủ rũ cúi đầu nhìn Bí Đỏ. Lòng tôi vô cùng lạnh lẽo. Thiếu Ngôn đã từng nói, không bao giờ lừa gạt tôi, vĩnh viễn sẽ không nổi giận với tôi, nhưng hôm nay, anh nói anh phải làm thêm giờ nhưng thật ra thì đang ôm ấp một người phụ nữ khác.
Bí Đỏ biết rất rõ tình cảm giữa tôi và Thiếu Ngôn, từ năm 18 tuổi lúc mới hẹn hò với Thiếu Ngôn cho tới khi sống hạnh phúc với anh. Bây giờ tôi đã 27 tuổi, 9 năm chia ngọt xẻ bùi, tất cả mọi chuyện tôi đều nói với Bí Đỏ.
Bí Đỏ thấy tôi không nói câu nào bèn mở miệng nói trước: "Nếu như chuyện đó là thật, cậu còn muốn sống với anh ta không?"
Thật ra chuyện này không cần phải tìm chứng cứ làm gì, hiện thực không bao giờ giống phim Hàn Quốc, là có hai người giống nhau như đút. Huống chi Thiếu Ngôn lừa gạt tôi là sự thật. Nghĩ tới đây, lòng tôi lại đau đớn, giờ phút này có phải Thiếu Ngôn đang ôm ấp cô gái kia? Bí Đỏ im lặng nhìn tôi, chờ tôi trả lời, tôi không dám nhìn thẳng vào mắt Bí Đỏ nên quay đầu đi. Tôi kiên quyết nói với cô ấy cũng là tự nhủ với lòng mình: "Mặc kệ là như thế nào, tớ cũng muốn sống với anh ấy."
Bí Đỏ dời đi ánh mắt, cô ấy đứng dậy, chân không đi về phía máy đun nước lấy cho tôi một ly nước, nói: "Vậy chuyện hôm nay cậu cứ coi như là không biết."
"Nhưng" Tôi cúi đầu, tầm mắt rơi vào cái gạt tàn thuốc trên bàn trà.
Bí Đỏ lại nhìn tôi, chờ tôi nói hết câu.
"Nhưng nếu bọn họ muốn cho tớ biết thì sao?" Tôi nhẹ nhàng nói ra kết quả tồi tệ nhất.
Bí Đỏ biết "Bọn họ" là chỉ người nào.
"Con bà nó, nếu mà như vậy thì không phải là quá khinh người sao?" Bí Đỏ đột nhiên giận dữ "Dứt khoát đi, tim của anh ta không ở chỗ cậu thì cậu giữ anh ta lại làm gì? Cậu nghĩ xem mấy năm nay, cậu vì anh ta học nấu cơm, học nấu canh, món ăn thì phải thơm ngon, canh cũng phải trang trí cho đẹp, kết quả thì sao, bây giờ cậu cứ như một thiếu phụ lớn tuổi còn anh ta thì ở ngoài ăn chơi với người khác"
"Thi Văn" Tôi rất ít khi kêu tên thật của Bí Đỏ, Bí Đỏ thấy tôi gọi cô ấy như vậy thì im lặng.
"Tớ nghĩ, Thiếu Ngôn chỉ là ở bên ngoài gặp dịp thì chơi, tim của anh ấy vẫn còn ở gia đình này, chờ anh ấy chơi mệt rồi thì sẽ quay về." Tôi không có tự tin nói rằng tim Thiếu Ngôn vẫn còn có tôi mà chỉ dám nói là còn ở gia đình này.
Bí Đỏ mở to mắt nhìn chằm chằm tôi một lúc, cô ấy thở dài, quay đầu đi, không nói gì cả. Cô ấy biết, tôi không thể không có Thiếu Ngôn.
"Không thể để cho mẹ tớ biết được." Mẹ Bí Đỏ với mẹ tôi là bạn học cũ, tôi sợ Bí Đỏ tức giận sẽ nói ra hết, Thu Nguyệt sẽ nói cho mẹ Bí Đỏ biết, vậy thì mẹ tôi cũng sẽ biết.
Bí Đỏ chỉ gật đầu một cái, cũng không nhìn tôi. Một lúc lâu sau, Bí Đỏ mới tìm thấy hai chiếc giày của cô ấy ở dưới bàn trà và dưới ghế sa lon, vừa mang giày vừa nói: "Chúng ta ra ngoài chơi đi rồi đi ăn cơm luôn."
"Bí Đỏ, cậu có chuyện thì về trước đi, tớ cũng không giữ cậu lại ăn cơm, tớ không muốn ra ngoài, tớ thích ở nhà hơn."
Một tay Bí Đỏ cầm túi xách vắt lên vai, tay kia thì khoác lên vai tôi nói: "Lạc Băng, cậu sẽ không nghĩ quẫn đúng không? Không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, quăng anh ta đi, chị đây sẽ giới thiệu cho em một người tốt hơn. Đi, đi ra ngoài chơi." Lúc nào Bí Đỏ cũng có thể khoác lác được.
"Nghe cậu nói kìa, tớ có chỗ nào không tốt chứ? Cậu về trước đi." Tôi vừa nói vừa đẩy Bí Đỏ ra ngoài cửa.
Bí Đỏ trước khi đi còn dùng ánh mắt không yên lòng nhìn tôi, tôi đẩy cô ấy ra ngoài, đóng cửa lại. Nước mắt mới từ trên mặt chảy xuống. Khi xác định tiếng giày cao gót "cộp cộp" của Bí Đỏ đã đi xa, tôi mới ngồi trên sàn nhà khóc lớn.
Bí Đỏ, hãy tha thứ cho tớ lần này đi, tớ không thể khóc trước mặt cậu.
Ch. 02 → |