Vay nóng Homecredit

Truyện:Ân Nhân Quá Vô Lại - Chương 05

Ân Nhân Quá Vô Lại
Trọn bộ 10 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Từ rất xa đã nhìn thấy thân ảnh đang ngồi trong lương đình, Tiểu Thái cước bộ nhanh hơn.

"Tiểu thư, nô tỳ ở khắp nơi tìm người, trời lạnh như thế sao người không ở trong phòng nghỉ ngơi a?"

Thân ảnh đang nhìn xa xa ngẩn người chậm rãi quay lại, trên khuôn mặt xinh đẹp nổi lên một chút đạm cười, "Luôn luôn ngồi một góc trong phòng sẽ buồn đến mức sinh bệnh mất."

"Các tiểu thư khác trong phủ mỗi ngày đều ở trong phòng cũng không có ai buồn chán sinh bệnh a."

"Hôm nay ngươi nói nhiều thật."

"Hảo tiểu thư của ta, nô tỳ thế nhưng đã hơn nửa năm không gặp tiểu thư, nay nhìn thấy người tự nhiên liền nói nhiều hơn thôi."

"Ngươi còn để ý chuyện đó." Nàng trừng mắt nhìn Tiểu Thái.

"Nô tỳ vốn còn có để ý." Tiểu nha đầu tự phụ còn ra vẻ dương dương tự đắc.

Tiểu Thái đánh giá vẻ mặt của chủ tử, thử hỏi:"Tiểu thư, ngươi có vẻ có tâm sự nga?"

Nàng cười cười, không nói, chính là thân thủ long long nghịch áo choàng.

Chủ tớ hai người chậm rãi trở về, mới đi được một bước qua hành lang, đang muốn rẽ thì một tiếng rống to từ đằng sau đột nhiên truyền đến.

"Tịch Tử Yên, cái xú nha đầu nhà người, đứng lại cho ta!"

"Tiểu thư ..." Tiểu nha đầu kéo dài thanh âm, ánh mắt đồng tình nhìn chủ tử.

Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, chậm rãi xoay người, nhẹ nhàng không nói lời nào bước tới trước mặt nam tử trung niên.

"Cha, ta lại làm sao vậy?"

"Ngươi dựa vào cái gì mà một hồi đến liền đem toàn bộ lão bà của ta gom lại chỗ ngươi?" Nam nhân nổi giận đùng đùng.

"Nào có?" Nàng vẻ mặt vô tội. (Min: tỷ suốt ngày bày vẻ mặt vô tội ra a, mụi thấy phải là vô số tội á...)

"Ba ngày, suốt ba ngày nay các nàng toàn đắm mình trong Như Yên tiểu tạ* của ngươi không phải sao!" Hắn vẻ mặt đầy oán hận sâu sắc.

(*: đình nhỏ)

"Cha a, nữ nhi của cha rời nhà hơn nửa năm mới trở về, các vị mẫu thân đương nhiên là muốn đến nhìn xem ta một chút, các nàng cũng không giống cha ngài máu lạnh như vậy, đến nhìn cũng không liếc mắt nhìn ta đến một cái." Tịch Tử Yên cũng có chút oán giận.

"Ta xem ngươi......" Nam tử hấp khí xong lại bật hơi, "Người ta không muốn thấy nhất chính là ngươi!"

Tiểu Thái đứng ở một bên nhịn không được nhỏ giọng nói thầm, "Rõ ràng khi tiểu thư không có ở đây, người suốt ngày lo lắng nhắc đến tiểu thư chính là ngài, còn mói không nghĩ."

"Nữ nhi quả thật bộ dáng không đẹp, cũng khó trách cha không nghĩ đến, liền ngay cả chính nữ nhi cũng không muốn soi gương nhiều." Nàng hoàn toàn có thể lý giải.

Hắn lại hấp khí rồi bật hơi, "Ngươi dám chê bộ dạng ta khó coi?" Hắn tức đến phun hỏa, nàng lớn lên rất giống hắn, nàng nói bộ dáng mình không đẹp không phải là đang ngầm mắng hắn bộ dạng xấu sao? (Min: *phụt*...*lau màn hình*... thế mà ta đọc câu trên cứ nghĩ tỷ ý tự ti thật... haizzz...)

"A, quên mất hai cha con ta có bộ dáng giống nhau." Nàng làm bộ như ở giấc mộng vừa tỉnh dậy.

"Tịch Tử Yên ..." Lại một tiếng rống.

"Ta ở đây, chuyện gì, cha?" Nàng cười khanh khách đối với cha hạ thấp người.

"Không được để lão bà của ta ở lại chỗ của người nữa!" Đây là mệnh lệnh.

"Cho nên nữ nhi hôm nay mới không ở trong phòng a." Xem ra nếu nàng còn giữ nhiều tri kỉ như vậy, cha sẽ còn lão rống nàng.

Hắn tiếp tục phun hoả, "Cho nên lão bà của ta mỗi người hôm nay gặp ta đều hỏi ngươi đang ở đâu!"

Đến cả việc này cũng la nàng?

Tiểu Thái nháy mắt quay đầu đi buồn cười mà cố nhịn, trong phủ chỉ cần có tiểu thư là vĩnh viễn náo nhiệt, khó trách mọi người đều nhớ tiểu thư.

Cục nghẹn ba ngày rốt cục cũng rống ra, rống xong hắn cũng thấy thoải mái hơn, sau đó mới hoãn hạ sắc mắt xuống nhìn nữ nhi nói: "Cư nhiên béo hơn so với khi ở nhà, việc này cho thấy ngươi ở bên ngoài cũng không có phải chịu khổ, tốt lắm."

"Châu tròn ngọc sáng" Bốn chữ này lại bất giác tự nhiên nổi lên trong nội tâm, Tịch Tử Yên cố gắng áp chế đi, nghĩ đến người kia nàng liền thấy thực sự hoả.

"Về sau không cần lại đi dạo chơi cầu phúc nữa, ngươi không có ở nhà nương (mẹ) ngươi rất nhớ ngươi, còn vì thế mà sinh bệnh."

"Đã biết."

"Còn có, không được lại phá phách lão bà của ta." Hắn tức giận nói thêm.

"Nga."

Nhìn theo phụ thân rời đi, Tịch Tử Yên lộ ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn, "Tiểu Thái, cha ta có phải càng ngày càng trẻ ra hay không?"

"Đúng nha, khi rống tiểu thư vĩnh viễn vẫn là trung khí khoẻ mạnh mười phần như vậy."

Gật đầu, nàng cho rằng phi thường có lễ, "Cho nên tiểu thư ta là hiếu nữ." (con gái có hiếu... hắc hắc)

"Phốc." Tiểu Thái bất giác phun ra, bật cười.

"Chậc, nha đầu chết tiệt kia." Nàng thân thủ đánh Tiểu Thái.

Tiểu Thái cười chạy lên phía trước, "Tiểu Thái không dám, không dám ......"

Tiếng cười nhanh chóng lan ra mọi hướng trong phủ, đọng lại trong không khí Nhàn vương phủ thật lâu không tiêu tan.

Lí Vân Đằng - Nhàn vương Giang Bắc, người cũng như tên được phong, là nhàn trung chi vương (vương gia an nhàn), nhưng khi những người dân say sưa tán chuyện với nhau còn đặt cho hắn một cái tên khác là phong lưu, hắn cưới tất cả mười hai vị phu nhân, mà người người đều xinh đẹp như hoa, ôn lương uyển chuyển, không những thế mười hai vị phu nhân này lại sinh ra những nữ nhi người người đều xinh đẹp, làm cho người ta chỉ nhìn đã thèm. (Min: Ta thật khâm phục sức khoẻ của vương gia này... hắc hắc...)

Trong phủ mọi ưu ái đều được dành cho nữ nhi của Nhàn vương, năm người con tai hắn ngược lại thường thường lại bị người ta lãng quên, cho dù bọn họ ai ai cũng bộ dáng anh tuấn tiêu sái, tức chết Pn An cũng vô dụng, ai bảo trong Nhàn vương phủ luôn luôn là âm thịnh dương suy, lấy nữ vi tôn. (Nữ tôn a^^~)

Mỗi khi nữ nhân của Nhàn vương xuất phủ, đội ngũ đi theo luôn rất lớn, đây cũng không phải là Nhàn vương cố ý sĩ diện, mà là nữ nhân trong nhà thật sự nhiều lắm, cho dù hai người ngồi một kiệu ra ngoài cũng phải thật nhiều kiệu, cho nên về sau sửa lại thành xe ngựa to ngồi được sáu người, nhưng là đoàn xe vẫn xếp thành hàng dài như trước.

Ngày hội này, Ý Thuý am ở ngoài thành hoa mai nở rất đẹp, đoàn xe của Nhàn vương phủ chậm rãi khởi hành, dẫn tới toàn bộ dân chúng trong thành không sợ giá lạnh chạy đến trên đường xem.

"Nhàn vương thê nữ (vợ và con gái) lại đi thưởng mai."

"Đúng nha đúng nha, đây là quy củ cũ a."

"Nếu khi mùa hè họ đến biệt uyển (nói chung là nơi nghỉ mát cách biệt với bên ngoài) nghỉ mát lại còn có thể nhìn thấy mĩ nữ, hiện tại trời rất lạnh, gió quanh xe rất lớn, nhìn không thấy gì a."

"Nhưng là vạn nhất có mỹ nữ thì nhìn thấy đâu?"

"Chính vì ít khi có thể thấy mỹ nữ cho nên mỗi lần nữ nhân của Nhàn vương phủ xuất hành mới luôn luôn có nhiều người chạy đến xem như vậy thôi."

Thật sự là một lời nói toạc ra thiên cơ a.

"Còn có nhiều cô nương như vậy cũng chạy đến xem mỹ nữ sao?" Đột nhiên có người hỏi.

"Vừa nghe đã biết các người là người từ nơi khác đến."

Đối phương cười yếu ớt mà chống đỡ, "Đúng nha, đi ngang qua."

"Cô nương đương nhiên là tới xem năm vị thiếu gia của Nhàn vương phủ, mấy vị thiếu gia kia bộ dạng thật sự là không chê được, tuấn(đẹp) a."

"Nga." Hiểu được.

"Di, công tử, ngươi bộ dạng cũng thực tuấn lãng nha."

Công tử áo trắng không nói thêm lời nào, lúc này, tiếng vó ngựa vang lên.

"Tiểu thư, tiểu thư......" Một tiểu nha hoàn thoạt nhìn hoạt hoạt bát thông minh cưỡi ngựa từ phía sau tới, lần lượt nhìn bên trong xe ngựa kêu.

Một chiếc rèm cửa sổ của xe ngựa được xốc lên, có người ngó ta thăm dò, "Tiểu Thái, ta ở chỗ này."

Thân mình vị công tử áo trắng nhất thời chấn động, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng thân ảnh trong xe ngựa kia.

"Thập tam tiểu thư của Nhàn vương phủ tuy rằng không phải đại mỹ nữ, nhưng là người tốt lắm, rất có duyên, chính là ông trời chưa cho nàng xinh đẹp như các tiểu thư khác, bất quá nàng lớn lên rất giống Nhàn Vương gia, lại là con gái đẻ của đại phu nhân, địa vị tất nhiên là khỏi phải nói." Người qua đường tiếp tục bát quái. (Min: là tám pà kon ạ...)

Tiểu nha hoàn cưỡi ngựa đi theo phía sau chiếc xe này.

"Các nàng phải đi Ỷ Thúy am?"

Người qua đường gật gật đầu, "Đúng nha, hàng năm vào lúc này mọi người ở Nhàn vương phủ sẽ đi thưởng mai."

"Vị Thập tam tiểu thư này đã lập gia đình sao?"

"Đâu có thể nào như vậy, đây là bảo bối của Vương gia, ngàn chọn vạn tuyển còn chưa được, ngay cả hôn ước cũng chưa có đâu."

Mặt khác có người chen vào nói, "Đúng nha, người đi cầu thân thập tam tiểu thư bị Vương gia từ chối không biết là bao nhiêu đâu."

"Những người này không nếu không phải là vương gia quyền thế, thì cũng là thiệt nhiều danh môn công tử, tất cả đều say mê Thập tam tiểu thư đa tài đa nghệ."

"Đa tài đa nghệ?" Công tử áo trắng mày giương lên.

"Đúng nha, tất cả các phu nhân của Vương gia ai ai cũng có sở trường riêng, nghe nói Thập tam tiểu thư cái gì cũng đã học lướt qua, kia còn không phải là đa tài đa nghệ?"

"Nói cũng đúng."

Nhìn đoàn xe càng lúc càng xa, vị công tử áo trắng vẻ mặt có chút sâu xa khó hiểu.

Hương cháo mê người phiêu tán trong không khí, tại phòng bếp của Ỷ Thuý am, một thân anh đang chuyên tâm nấu cháo, sau đó còn cẩn thận để vào nồi cháo hai đoá hoa, làm cho hương cháo dần dần lại tự nhiên có mùi hương của hoa.

"Ân, nương nhất định sẽ rất thích."

Nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Tịch Tử Yên cũng không quay đầu lại cười nói: "Tiểu Thái, muốn doạ tiểu thư ta thì ngươi còn chưa được đâu, mau cầm bát đến đây, ta phải mang cháo cho nương ta."

Theo lời nói của nàng, một cái bát được đưa qua.

"Hoa mai có cái gì hảo mà phải xem, hàng năm đều xem, các nàng thưởng mai, ta hầm cháo, đợi nương vừa thưởng mai xong vừa vặn có thể ăn cháo." Múc xong mười hai bát cháo, nàng mỉm cười xoay người.

"Tử Yên."

Nàng cả người run lên, gương mặt đang tươi cười bỗng chốc cứng đờ.

Hít sâu một hơi, người tới thực thoả mãn khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc trong trí nhớ."Ta thật nhớ mùi vị cháo nàng hầm a."

"Thu Li Phong?!" Nàng kinh ngạc nhìn hắn, thiếu chút nữa đưa làm đổ bát cháo.

Hắn thân thủ tiếp được bát, cười nói:"Cháo thơm như vậy, đánh đổ liền rất đáng tiếc."

"Đó là cháo ta hầm cho nương của ta." Nhìn thấy vẻ mặt hắn thập phần là thèm nhỏ dãi, nàng vội vàng mở miệng.

"Vậy thừa dịp còn nóng đưa qua đi." Hắn đem bát đưa cho nàng.

"Nga." Trong lòng nàng hiện giờ lộn xộn không rõ ràng, nhưng nàng cũng không cố nói cái gì nữa, bưng khay lên vội vã bước ta bên ngoài.

Nhìn vào trong nồi cháo, miễn cưỡng còn thừa nửa bát, hắn nhịn không được lắc đầu than nhẹ, "Thật sự phải cho vừa đúng mới tốt, nàng thật đúng là không lãng phí." Nói đến lãng phí, làm hắn nhớ lại nụ hôn sâu làm cho nàng tức giận mà bỏ đi kia, mắt phượng xinh đẹp híp lại, chuyển thành ánh mắt thâm u mê say.

Cháo hắn còn chưa uống xong, đã nghe thấy tiếng bước chân nàng quay trở lại.

Vừa vào phòng nàng liền đóng cửa lại, sau đó quay lại theo dõi hắn.

"Ngươi tới làm gì?"

"Tìm nàng."

Đại mi nhíu lại, "Tìm ta làm gì?"

"Nàng nói xem?" Thu Li Phong nhíu mày mà chống đỡ.

"Ta đã đem khế ước bán mình mua lại." Nói cách khác bọn họ bây giờ không có liên quan gì đến nhau!

"Ta biết."

"Vậy ngươi còn tới làm gì?"

"Đến xem tiểu Yên Nhi của ta a." Hắn cười đến như gió xuân thanh khiết mà mộc mạc, chân thành không che dấu chút nào nhu tình mà bày ra.

"Thu Li Phong ..." Nàng giận tái mặt.

"Hảo hảo, Tử Yên, Tử Yên."

"Ngươi rốt cuộc tới làm gì?"

"Nàng rõ ràng là biết." Hắn nhìn nàng, thanh âm có vẻ thực khàn khàn.

Nàng bị ánh mắt nóng cháy mà thâm trầm của hắn làm cho sợ tới mức lùi dần dựa vào cửa, có chút tâm hoảng ý loạn dời tầm mắt, "Ta làm sao có thể biết."

Hắn nở nụ cười, "Hảo, coi như nàng không biết."

Nàng ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.

Bỗng nhiên một tiếng rống nổi giận vang lên....

"Tịch Tử Yên cái xú nha đầu, cư nhiên ngay cả phần của ta cũng không làm?"

Nàng lại hướng hắn trừng mắt, hạ giọng, "Người còn không mau đi?"

Hắn nhìn nàng một cái, cầm bát theo nhảy ra ngoài cửa sổ.

Trước khi Lí Vân Đằng bước vào, Tịch Tử Yên cũng mở cửa ra.

"Của ta đâu?" Nhàn vương đại nhân nổi giận đùng đùng tay chống thắt lưng đứng ở trước mặt nữ nhi.

"Cha, nồi cháo của am ni cô rất nhỏ." Nàng chỉ có thể cười làm lành.

"Có mà ngươi cố tình dùng cái nhỏ đi."

"Cha ..."

Hắn bỏ qua không muốn thương lượng, "Đi làm thêm lần nữa đi, ta không chỉ muốn uống cháo, còn muốn dùng bữa."

"Người có thể tự mình đi làm."

"Cái gì tự mình làm, ta là cha ngươi, nói ngươi làm liền làm." Đứa nhỏ chết tiệt này, muốn ăn của nàng một ngụm cháo so với cưới vợ còn khó hơn!

"Ta Không làm, như thế nào?"

Như thế nào? Lí Vân Đằng nhịn không được lại phun hoả, "Ở nhà phải theo cha, ngươi hiểu được không?"

"Ta theo họ mẹ, cho nên nghe nương là tốt rồi, nếu không chúng ta tìm ngoại công (ông ngoại) phân xử."

Hắn lại hấp khí rồi bật hơi, "Nếu không phải năm đó ngoại công ngươi cố chấp, ngươi nghĩ rằng ta sẽ cho ngươi theo họ mẹ sao?" Lại còn cái lão nhân chết tiệt kia nữa, hại hắn giờ đây muốn mệnh lệnh cho nữ nhi của mình cũng vất vả như thế.

"Sự thật chính là ta không phải Lí Tử Yên, mà là Tịch Tử Yên, cho nên ta không làm." Nàng cố gắng kéo dài ba chữ cuối.

"Ta đây tìm nương ngươi đến." Hắn buộc phải xuất đòn sát thủ cuối cùng.

"Cha, " Nàng bất mãn kêu, "Ngươi không thể mỗi lần đều dùng chiêu này."

Tịch Tử Yên tức giận trừng mắt nhìn hướng phụ thân rời đi, oán hận dậm chân, cắn răng, "Hắn làm sao giống cha a." Nàng tức giận tự mình rít gào.

"Nói thực ra, nàng cũng rất không giống nữ nhi." Hắn hoàn toàn ăn ngay nói thật.

"Ngươi còn chưa đi?" Nàng giật mình che miệng lại.

"Ta có nói phải đi sao?"

Nàng mím môi trừng mắt nhìn người đang ngồi trên cửa sổ, "Nơi này không phải nơi ngươi có thể lưu lại."

Thu Li Phong đưa bát cháo cho nàng, ánh mắt lại có vẻ nhìn xa xăm, "Ta đã đi tìm nàng một năm nay."

Ngữ khí nhẹ nhàng còn có chút bâng quơ, nhưng lại đi sâu vào lòng nàng, nàng có chút kinh ngạc nhìn hắn, "Ngươi luôn luôn đi tìm ta?" Nàng nghĩ bọn họ chỉ là trùng hợp gặp mặt mà thôi, dù sao cũng đã một năm trôi qua.

Hắn không có trả lời nàng, chính là cấp nàng một cái nhìn chăm chú thật sâu.

Đột nhiên trong phòng lúc đó trở nên thực tĩnh lặng, tĩnh đến nỗi làm cho nàng thở không nổi, chỉ có thể chật vật đem ánh mắt chuyển qua nhìn cái lò lửa đang cháy.

"Cha nàng còn đang đợi nàng làm đồ ăn."

"Đúng vậy......" Tịch Tử Yên ảo não vỗ vỗ cái trán. Đều do nam nhân này làm nàng gần đây tâm loạn như ma.

"Có cần giúp việc sao?"

"Làm ơn ngươi không cần lại phiền ta." Nàng hé ra bộ mặt đau khổ.

"Nga." Kho môi hắn nhịn không được hơi hơi giơ lên, chuyện làm nàng cảm thấy phức tạp lại là chuyện tốt đối với hắn, là hiện tượng phi thường tốt a.

Tuyết rơi suốt một đem, sáng sớm vừa mở cửa sổ. Lọt vào trong tầm mắt là một mảng trắng xoá.

Khoác áo lông cừu thật ấm đứng ở trước cửa sổ, Tịch Tử Yên nhíu mi, có chút thất bại thở dài. Tại sao có thể như vậy? Từ khi từ Ỷ Thuý am trở về đã là năm ngày nay, hằng đêm nàng đều trằn trọc không thể an ổn đi vào giấc ngủ, trong lòng có một nỗi phiền chán không hiểu từ đâu phát sinh làm cho nàng rất muốn mắng chửi người khác.

Tiểu Thái bưng chậu nước đến giúp nàng rửa mặt chải đầu.

"Tiểu thư, người đã nhiều ngày nay tinh thần rất kém cỏi a." Tiểu Thái vừa giúp chủ tử chải đầu vừa nói.

"Phải không?" Nàng có chút không yên lòng thưởng thức hoa.

"Đúng rồi, đại thiếu gia vừa mời cho tiểu thiếu gia một phu tử (thầy dạy)."

"Nhanh như vậy?"

"Đúng nha, thực là trùng hợp, nhất thiếp bảng vàng đã nhận lời mời của chử tử nhà ta, hơn nữa a..." Tiểu Thái cố ý ngừng lại một chút, lại phát hiện chủ tử căn bản không có hứng thú truy vấn thêm, đành mếu máo tiếp tục nói: "Vị phu tử kia bộ dáng thật vô cùng tuấn mỹ a, quả thực so với các vị thiếu gia ở trong phủ ta còn đẹp hơn."

"Nga." Tiếng trả lời vẫn là không chút để ý như trước vang lên.

Rửa mặt chải đầu xong xuôi, chủ tớ hai người đi ra Như Yên tiểu tạ. (chương trước có chút thích rồi nha...)

Đi qua một hành lang gấp khúc, Tiểu Thái đột nhiên hưng phấn giữ chặt vạt áo của chủ tử, "Tiểu thư tiểu thư, người mau nhìn a, người kia chính là vị phu tử chúng ta mới mời về a."

Tịch Tử Yên vốn chẳng có tâm tình nào nhìn cái gì mà phu tử mới tới, nhưng là thấy nha hoàn của mình quá nhiệt tình, đành phải chiều theo, không thể không ngẩng đầu liếc mắt một cái, nhưng lại làm cho nàng giật mình không thôi.

Một thân áo trắng như tuyết, vốn tưởng rằng sự sáng chói của trời đông này sẽ bị làm mờ nhạt đi, nhưng ở nơi con người ấy đứng, những bông tuyết đang bay đầy trời lại như trở thành bức nền, khiến cho hắn càng thêm thanh nhã thoát tục, mà trời đất trong lúc đó, dường như chỉ còn lại một pho tượng thiên thần này.

"Thu Li Phong." Nàng không thể không kêu lên, hắn tột cùng là muốn làm gì?

Người ở rất xa quay đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, mỉm cười.

"A, tiểu thư, hắn đối với người nở nụ cười nga, hảo hạnh phúc."

Khẽ mím môi, nàng rũ mắt xuống, "Đi thôi, đi đến chỗ nương thỉnh an."

"Nga." Tiểu Thái có chút lưu luyến lại liếc mắt nhìn vị nam tử đẹp giống tiên nhân kia một cái, thế này mới cất bước đuổi kịp chủ tử.

"Bác, bác......." Thanh âm của trẻ con từ phía sau truyền đến.

Nàng thở dài dừng bước xoay người, sủng nịch nhìn thân ảnh nho nhỏ giống như khối cầu thịt đang lăn đến.

"Bác thơm quá." Đứa trẻ nho nhỏ ôm lấy cổ nàng, sau đó thơm nàng, "Bác ôm ta đi thỉnh an bà nội đi."

"Tiểu thiếu gia, ngươi lại chiếm tiện nghi của tiểu thư." Tiểu Thái đứng ở một bên thấy vậy giễu cợt.

"Chính là do bác thơm quá thôi."

"Dục Nhi mấy ngày nay có nghịch ngợm hay không?" Nàng cười nhẹ véo mà đầy thịt phúng phính của đứa nhỏ.

"Ta thực ngoan a, phu tử nói ta vừa ngoan lại thông minh a."

"Phải không?"

"Phu tử, đây là Thập tam bác của ta, cũng là bác ruột của ta nga." Đứa trẻ ngoắc tay ý muốn thỉnh phu tử lại đây.

"Thập tam tiểu thư hảo." Thanh âm ân cần thăm hỏi lại tao nhã có lễ, thập phần đúng quy củ.

"Phu tử hảo." Nàng cũng thập phần khách khí đáp lễ.

"Dục nhi, bác ngươi ôm ngươi mệt chết đi, để cho phu tử ôm được không?" Thu Li Phong nhẹ giọng dụ dỗ.

Đứa trẻ nhỏ nhìn trái nhìn phải, sao đó lại nở một nụ cười ngọt ngào, "Được."

Hắn thân thủ ôm lấy đứa trẻ từ trong tay nàng.

Ánh mắt nàng khi ấy lập tức xẹt qua một chút xấu hổ, nam nhân này tại sao dù ở thời khắc nào cũng không quên trêu đùa nàng? Cư nhiên thừa dịp ôm đứa nhỏ mà sờ tay nàng!

Hắn lại mỉm cười như cũ, tựa như cái gì cũng chưa phát sinh, ôm đứa nhỏ đi về phía trước.

Nàng buồn bực không thôi nhìn bóng dáng hắn, thật là hết cách với hắn.

Thêu được nửa đoá hoa mai đang nở, kim thêu bất giác dừng lại trên vải, chủ nhân của bức thêu mang chút ảo não nhíu mi trùng mắt nhìn nửa đoá hoa mai kia....

Nàng làm sao có thể đem chính mình lâm vào cảnh quẫn bách như vậy.

Tiếng đứa cháu đang lang lảng đọc sách lướt qua bên tai nàng, nhưng nàng không có nghe vào, tất cả đều là do cái ánh mắt chết tiệt kia không có lúc nào là không như mũi nhịn ở sau lưng nàng, làm nàng đứng ngồi không yên.

Vì một câu của mẫu thân "Cùng Dục Nhi đến thư phòng học bài đi", nàng liền bị buộc phải đến trước mặt người nào đó, muốn trốn đều trốn không được.

"Bác, thật thơm." (Min: ách... ta thấy đứa cháu này BT quá...)

Nàng thân thủ nhanh chóng che hai má lại, dở khóc dở cười nhìn đứa nhỏ đọc sách nhàn hạ lại chạy đến chiếm tiện nghi của nàng, "Dục Nhi, chuyên tâm đọc sách."

"Bác cũng không chuyên tâm thêu." Đứa nhỏ vươn ngón trỏ chỉ chỉ, thật là kẻ tám lạng người nửa cân.

"Nói bậy."

"Rõ ràng là tay bác nửa ngày đều chưa nhúc nhích."

"Ngươi đọc sách của ngươi, làm sao có thể biết ta không nhúc nhích?"

Hắn cười ngây ngô, "Dục Nhi ánh mắt rất hữu dụng nên nhìn được."

"Tiểu tử kia đúng là không chuyên tâm." Nàng trừng mắt nhìn cháu, một bụng tức giận nhưng không cách nào phát ra được.

"Tiểu tử kia, bác ngươi thơm như vậy, ngươi cũng không thể luôn đi thơm nàng được." Làm cho hắn nhìn thấy vừa giận lại vừa ghen tị, tay ngứa ngáy muốn đánh lên mông tiểu tử kia.

"Phu tử, bác ta thật sự rất thơm, không tin ngươi cũng thử thơm một chút đi." Thanh âm của đứa trẻ vâng lên như là hiểu được tâm tình của hắn vậy, đề nghị này tốt lắm lắm.

Tịch Tử Yên nghe vậy nhất thời đỏ bừng mặt, có thể nói là cùng hồng mai trên vải thêu kia ganh đua nhan sắc, nàng trách mắng: "Dục Nhi...." Tên tiểu quỷ chết tiệt.

Thu Li Phong nhịn xuống xúc động cười, ho khan một tiếng, "Dục Nhi, phu tử không thể thơm bác ngươi." (Min: thật hả ca... hôn cũng hôn rồi... thơm này có là gì đâu??? Phong ca: ngươi nói rất chuẩn a... là ta làm bộ thế thôi... ^^~)

"Vì sao? Bác thơm như vậy." Tiểu tử kia vẻ mặt không hiểu gì.

"Bởi vì nam nữ có khác."

"Nhưng nếu ngươi không thơm một chút, nhất định sẽ nói Dục Nhi nói dối." Tên tiểu tử thối kia hôm nay lại kiên trì dị thường.

"Hồ nháo." Nàng mắng tiểu tử kia một câu, ném đồ thêu tính rời đi, trên mặt giờ đã đỏ bừng bừng.

"Bác cho phu tử thơm một cái thôi, bác....." Đứa nhỏ sống chết túm vạt áo của nàng, không để nàng đi.

Tịch Tử Yên quả thực xấu hổ đến muốn đào cái hang để chui xuống, lại không thể cậy mạnh dùng sức bỏ cháu ra, hoàn toàn tiến thoái lưỡng nan.

"Chỉ cần ta thơm nàng một chút, ngươi có thể cho nàng đi?"

"Ân." Tên tiểu tử kia gật đầu thật mạnh, chỉ cần phu tử thơm bác một cái liền nhất định biết hắn không có nói sai, bác thật sự rất thơm.

"Không thể." Nàng cắn chặt răng trừng mắt chậm rãi lườm về phía người nào đó.

"Nhưng Dục Nhi thật sự rất kiên trì." Hắn làm bộ giống như bất đắc dĩ, nhưng độ cong ở khoé môi lại tiết lộ hắn đang rất cao hứng.

Tin hắn chính là ngu ngốc, "Ta nói không thể."

"Bác, cho phu tử thơm thôi."

"Tuyệt đối không thể." Lời nói như chém đinh chặt sắt, không hề cứu vãn đường sống.

"Oa......" Đứa nhỏ kia chợt khóc lớn.

"Dục Nhi..." Đầu của nàng đau quá, vì sao vương hủ này có bao nhiêu người mà tiểu ác ma này chỉ luôn thích dính lấy nàng!

"Thật sự là bất đắc dĩ a."

Bỗng dưng má có một cỗ ấm áp, nàng đã bị người nào đó khinh bạc.

Theo bản năng thân thủ che lại nơi bị thơm, nàng vừa sợ vừa giận nhìn hắn, trong lòng kinh hoàng như sấm dậy.

"Quả nhiên bác ngươi rất thơm." Hắn đồng ý với đứa trẻ kia quan điểm này, cò thật sự công nhận mà gật đầu.

"Thu Li Phong ..." Tịch Tử Yên rống giận ra tiếng, "Ngươi hỗn đản!"

"Bác rốt cục tức giận." Nhóc tiểu tử dừng khóc, âm thanh im bặt trừng lớn hai mắt, còn thật sự nhìn bác nổi giận.

"Lí Dục, cái hỗn tiểu tử nhà ngươi!" Nàng nhấc hắn đặt lên đùi, bàn tay to vung lên hướng mông hắn mà đánh, một bên đánh một bên mắng, "Ta đã nhẫn ngươi thật lâu rồi, tiểu tử thối......" Hắn ba tuổi đồng nghĩa với nàng đã nhẫn hắn ba năm.

"Gia gia(ông nội), bác rốt cục tức giận, gia gia cấp hồng bao......" Tên tiểu tử một bên chảy lệ một bên hưng phấn kêu to, trường hợp này thật sự thực quỷ dị.

Thu Li Phong khoanh hai tay trước ngực, hứng thú nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt, mà cũng đang đợi một trận hỗ loạn nữa đang tới, bởi vì hắn đã nghe được rất nhiều tiếng bước chân hỗn độn chạy tới.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-10)