← Ch.07 | Ch.09 → |
Đến Từ Châu được một ngày, Văn Tuyết Oánh vẫn không nhịn được liền đem nghi hoặc ra hỏi.
"Chàng rốt cuộc tính đáp lễ công chúa như thế nào?"
Triệu Tử Dương đang đọc sách ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, vân đạm phong khinh nói: "Hỏi việc này làm gì?"
"Tò mò." Hai mắt nàng lóe lên ánh sáng chờ mong nhìn hắn.
"Việc này không có gì để nói." Hắn thể hiện bộ dạng không muốn nói chuyện.
"Ở đây cũng không có người lạ, nói đi ngại gì." Nàng thong dong chống đỡ, cười yếu ớt.
Hắn buông quyển sách trên tay, nhìn nàng, "Nàng thật sự muốn biết?"
"Đúng vậy."
Bình tĩnh nhìn nàng trong chốc lát, hắn hếch cái cằm khêu gợi lên, môi hơi mở ra, nhẹ nhàng mà phun ra, "Không thể nói."
Văn Tuyết Oánh tức giận đến nắm chặt hai tay. Hắn...... Hắn lại dám trả lời nàng như vậy, nhớ ngày đó nàng vì nhớ hắn đến tâm can đào phế nên chủ động đến gần, hắn liền dùng bốn chữ đáng giận này trả lời nàng, hiện tại hắn lại giở trò cũ ra, thật sự là mềm mại có thể nhịn, mềm yếu không thể nhẫn.
"Ba" một tiếng vỗ mạnh lên án thượng, nàng bỗng nhiên đứng dậy.
Hắn đảo mắt khắp nơi, một lần nữa cầm lấy thư tiếp tục xem.
"Chàng -" thật sự là rất đáng giận.
"Những việc hắc ám như thế này nàng không cần biết."
"Nàng là công chúa a."
"Bởi vì là công chúa nên mới xuống tay như vậy."
Cách nói này cũng quá nhẹ nhàng bâng quơ đi, tốt xấu gì cũng là kim chi ngọc diệp, như thế nào từ trong miệng hắn lại trở nên giống như cỏ dại ven đường không có gì quan trọng chứ?
Văn Tuyết Oánh dùng ánh mắt quỷ dị đánh giá trượng phu từ trên xuống dưới.
"Đang nhìn gì vậy?" Hắn bị nàng nhìn chàm chằm đến lạnh cả người.
Vuốt cằm, nàng ra vẻ trầm ngâm nói: "Trước khi đỗ Trạng Nguyên chỉ là một thư sinh, cho dù hiện tại, cũng chỉ là một viên quan nhỏ nhoi mà thôi, chàng làm sao có năng lực đi tính kế với công chúa?" Đây là nghi vấn lớn a.
"Đây không phải là việc nàng có thể xen vào."
Nghe vậy, nàng trợn tròn mắt, "Uy, ta là thê tử của chàng, chàng thế nhưng lại nói ta không thể quản?"
"Nàng chỉ cần chăm sóc thật tốt trượng phu của mình là được, những việc khác vi phu tự nhiên có cách xử lý."
Văn Tuyết Oánh lại liếc hắn, lòng không khỏi cảm khái nói "Ta hình như đã nhảy vào một cái hố sâu không đáy a."
Hắn kéo tay nàng lại gần, gõ nhẹ lên trán nàng cười nói: "Hiện tại muốn chạy trốn, có phải hay không đã quá muộn?"
Nàng ôm lấy cổ hắn, hôn nhẹ lên môi hắn, "Có chàng làm bạn dưới hố, ta sẽ không tịch mịch, tại sao lại muốn chạy trốn chứ?"
"Tiểu thư, điểm tâm của người......" nói chưa hết câu, Tiểu Thúy quyết định quay lưng đi thật nhanh, "Nô tỳ cái gì cũng không nhìn thấy".
Đẩy trượng phu ra, Văn Tuyết Oánh liếc nàng một cái, làm như không có việc gì sờ sờ tóc mai."Thấy được thì sao? Ta cũng không tính móc mắt ngươi ra nha."
Triệu Tử Dương cũng không để ý cười nói: "Ta với tiểu thư nhà ngươi vốn là vợ chồng, ngôn hành (*) thân thiết một chút cũng là bình thường."
(*) ngôn hành: lời nói+hành động
Nghe bọn họ nói như vậy, Tiểu Thúy hào phóng xoay người lại bưng trà bánh đi vào, "Tiểu thư, cô gia, uống trà, cho hạ hỏa."
"Hôm nay điểm tâm là gì vậy?"
"Là bánh hạnh nhân mà tiểu thư thích ăn nhất."
Văn Tuyết Oánh cầm một miếng điểm tâm đưa vào miệng, vừa ăn vừa nói: "Nghe nói nơi này có cơm lá sen rất ngon, sao ngươi không đến chỗ đầu bếp học một chút?"
Tiểu Thúy trầm ổn như núi trả lời: "Nô tỳ cần thời gian."
"Chúng ta ở đây nghỉ ngơi hai ngày rồi đi cũng được."
"Cô gia còn vội đi nhậm chức."
"Trên người hắn có thương tích, hành trình vốn cũng chậm, không quan trọng."
"Oánh nhi", đương sự lên tiếng."Nàng ít nhất cũng nên hỏi ta một chút mới đúng."
"Nếu không chàng cùng người hầu đi trước, ta cùng Tiểu Thúy lưu lại vài ngày, dựa vào tốc độ của bọn chàng, chúng ta nhất định có thể theo kịp."
Triệu Tử Dương một lần nữa ngoảnh mặt đi, không thèm để ý tới nàng.
"Hừ", có ý gì chứ, không phải không thể nói sao, chính là trầm mặc là kim (*) quá mức!
(*) trầm mặc là kim: im lặng là vàng
Kinh ngạc nhìn tiểu thư, Tiểu Thúy không phúc hậu nở nụ cười.
"Ngươi nha đầu chết tiệt này." Có người thẹn quá thành giận gõ lên đầu nha hoàn, "Nhìn ta kinh ngạc thích lắm sao?"
"Không phải rất thích, chỉ thích bình thường mà thôi." Tiểu Thúy ăn ngay nói thật.
"Thật sự là càng lúc càng lớn mật." Văn Tuyết Oánh cầm lấy một miếng điểm tâm nhét ngay vào cái miệng nhỏ nhắn lắm lời kia.
Nhìn chủ tớ hai người cười đùa, một gã người hầu đứng ngoài tự động đi vào.
"Đại nhân, có người đưa thư nhà của ngài đến dịch trạm."
Văn Tuyết Oánh theo bản năng ngừng tay, nhìn trượng phu.
"Thư đâu?"
"Ở chỗ này."
Triệu Tử Dương vươn tay lấy thư, mở ra xem, xem xong giương mắt, "Oánh nhi, cậu gởi thư nói mẫu thân muốn tới Từ Châu sống cùng chúng ta, đã xuất phát rồi". Nói xong còn cố ý run run đưa lá thư cho nàng.
Văn Tuyết Oánh nhịn không được khóe mắt run rẩy. Người này tại sao lại đáng ghét như vậy? Hắn rõ ràng đang chờ xem vẻ mặt bất an của nàng.
Âm thầm hít vào một hơi, nàng lộ vẻ mặt cười yếu ớt, nhanh nhẹn thi lễ với hắn, lại còn vô vạn vô cùng ôn nhu nói: "Phụng dưỡng mẹ chồng vốn là bổn phận của thiếp thần."
Lời này vừa nói ra, Triệu Tử Dương cùng Tiểu Thúy đều nhịn không được rùng mình một.
Ôn nhu đến mức có thể chảy cả nước, gặp quỷ a.
"Oánh nhi -"
"Tiểu thư -"
Ngươi đừng như vậy, làm cho mọi người kinh sợ.
"Tướng công, thiếp ở đây, có việc xin sai bảo." Giọng nói càng thêm ôn nhu hiền thục.
Triệu Tử Dương trực tiếp lấy quyển sách chắn trước mặt.
"Tiểu thư, nô tỳ xuống phòng bếp giúp người xem bánh bao sắp làm xong chưa?" Tiểu Thúy thuận miệng lấy ra một lý do thoát hiểm.
Văn Tuyết Oánh đối với không khí ai thán, "Thực không nể mặt, ta khó khăn lắm mới quyết định ôn nhu hiền thục một chút a."
Trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ, Triệu Tử Dương cũng để sách xuống, vẻ mặt hơi hơi bất an nhìn thê tử, "Đi cùng mẫu thân còn có nữ nhi của cậu."
Văn Tuyết Oánh trong lòng nhất thời giật mình một cái, mắt hạnh hơi hơi mị lên, ý vị thâm trường lặp lại một lần, "Biểu muội?"
"Nương thực thích nàng, vẫn muốn cho hai nhà thân càng thêm thân."
Cửa trước đón hổ, cửa sau sói vào. Vừa mới đuổi được công chúa, lại đến biểu muội, Văn Tuyết Oánh dùng tay xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy chính mình có chút đau đầu, ngay cả sức nói chuyện cũng không còn, "Chàng lúc trước nói nghe lời mẫu thân cưới vợ sinh con, sẽ không phải chỉ biểu muội này chứ?"
Hắn bị ánh mắt của nàng nhìn đến nỗi làm da đầu run lên, nhưng nói cũng đã nói ra, không có đường lui, chỉ có thể đón nhận hậu quả.
Nhìn hắn nhẹ nhàng, không nhìn kỹ thậm chí không nhìn thấy cái gật đầu, Văn Tuyết Oánh cảm thấy tức thì có một ngọn lửa cháy xông lên đỉnh đầu, răng nanh tự giác liền nhe ra, giận dữ, nàng cười hết sức kiều diễm."Nói cách khác, ta chẳng những phải đối mặt với một mẹ chồng có khả năng làm khó dễ, còn có một biểu muội thân phận chưa định cần ứng phó?"
Hắn rất muốn lắc đầu, nhưng sự thật quả thật như thế, cho nên hắn lựa chọn trầm mặc.
Nàng bị sự cam chịu của hắn làm lửa giận càng lớn, gằn lên từng chữ."Thân phận chưa định sao?"
"Không, nàng vĩnh viễn sẽ chỉ là biểu muội, trước kia là thế, về sau cũng vậy." Lúc này nếu lại trầm mặc, chỉ sợ ngay cả chết như thế nào cũng không biết.
Bất quá, mắt phượng hẹp dài của hắn nheo lại tà mị. Trước kia hắn không phát hiện đâu, hai làn thu thủy trong lúc sáng nhộn nhạo lửa cháy hừng hực của nàng lại có thể sáng loáng có thần như vậy, tựa như thiên hà nở rộ giữa đêm khuya.
"Tốt nhất là như vậy." Nàng hướng về phía hắn giơ nắm tay, "Nếu không ta liền đem chàng đập thành đầu heo, để xem chàng lấy cái gì đi trêu hoa ghẹo nguyệt."
"Vâng vâng, nương tử giáo huấn rất phải, vi phu tuyệt đối không dám động vào thùng dấm chua trong nhà đâu, vi phu kỳ thật không thích ăn đồ chua."
"Chàng nói ai là thùng dấm chua?"
Triệu Tử Dương cười hì hì dùng thư sách ngăn móng vuốt của nàng, "Nương tử làm gì lại cùng vi phu tính toán chi li?"
"Lòng ta thật tình không tốt, chàng không cần chọc ta."
"Nàng thật ra là đang sợ cái gì?" Hắn bất đắc dĩ buông quyển sách trên tay, còn chân tình nhìn chằm chằm nàng, không cho nàng mượn lửa giận che lấp sự bối rối vô thố trong lòng.
Nàng ngây người một lát, bĩu môi, cố gắng vài lần vẫn không thể cười lên được, có chút rầu rĩ không vui nói: "Mẫu thân có thể hay không rất khó ở chung?"
Hắn nắm tay nàng kéo lại gần, không tiếng động trấn an bất an của nàng, gả cho người làm vợ, lại phải làm con dâu, nàng cảm thấy không yên, cũng là lẽ thường tình.
Vẫn nghĩ rằng nàng sẽ không sợ hãi, nghĩ rằng nàng che dấu rất giỏi. Nay biết sắp gặp mặt mẫu thân tâm liền hoảng ý loạn.
Nàng đương nhiên rất sợ hãi a, dù sao năm đó phụ thân nàng cũng là trung gian vô tình bị hại, tuy rằng sau đó hắn vì phụ thân sửa lại án xử sai giải nỗi oan tình, nhưng vẫn không thể thay đổi lý do khiến phụ thân hắn qua đời là chuyện thật, nàng lại đáp ứng cha vô luận như thế nào đều sẽ nhẫn, nhưng nàng sợ chính mình đến lúc đó nhẫn không được làm sao bây giờ?
A, hảo phiền nha!
Tayphải vô ý thức dùng sức vỗ vỗ góc bàn, chỉ nghe "Ba" một tiếng vang nhỏ.
Triệu Tử Dương phút chốc trợn trừng mắt, ngơ ngác nhìn trong tay nàng là một nắm bụi của cái bàn. Nàng vì cái gì mà phát hỏa?
"A, lại làm hỏng một cái bàn rồi." Nàng rất là buồn rầu trừng mắt nhìn cái bàn bị mất một góc.
"Không có việc gì, chỉ là một miếng nhỏ."
"Nhưng......" Mặt nàng hiện lên thần sắc hoảng hốt, "Ta...... Ta chán ghét thần lực trời sinh......" Nói xong xoay người chạy đi ra ngoài.
Hắn há miệng thở dốc, chậm rãi buông cánh tay đang nâng lên trong không khí, lắc lắc đầu. Nàng nha, trước đây đều cảm thấy nàng rất lạ, làm cái gì cũng thật cẩn thận, thậm chí chưa bao giờ dễ dàng đụng chạm người khác, đến tận bây giờ chính mắt thấy hắn mới hiểu được nguyên nhân vì sao.
Ngón tay cao thấp sờ xung quanh cái bàn, có chút đăm chiêu. Hắn bắt đầu có chút chờ mong việc mẫu thân cùng nàng ở chung, khẳng định sẽ rất thú vị.
Đem lá thư để vào tngọn nến, nhìn ngọn lửa chậm rãi đem nó nuốt hết, ánh mắt của nàng vô cùng trầm tĩnh.
Phong Lôi Bảo kiểm chứng kết quả cùng phán đoán của nàng không có lầm, là công chúa Tuyên Hoa phái người, đồng thời bọn họ còn báo cho biết nàng một tin tức khác — công chúa gần nhất đang bị tân khoa võ Trạng Nguyên làm phiền không có thời gian rảnh rỗi.
Hơi hơi trầm ngâm một lát, tin tức này làm cho người ta cảm giác là lạ. Công chúa cùng võ Trạng Nguyên?
"Suy nghĩ cái gì?"
"Chàng động thủ sao?" Nàng hướng hắn chứng thực.
"Cái gì?" Hắn bị nàng hỏi một vấn đề không đầu không đuôi làm cho sửng sốt.
"Chàng động thủ với công chúa sao?" Nàng hỏi một lần nữa.
Hắn nở nụ cười, hai tay giúp nàng chải tóc, cầm lấy lược giúp nàng bới tóc lên, một bên chậm rãi nói: "Như thế nào đột nhiên hỏi như vậy?"
"Ta nhận được tin nói nàng gần đây cùng người khác dây dưa không rõ."
"Tin tức của nàng có chính xác không?"
"Phong Lôi Bảo tin tức là vô địch thiên hạ."
"Nha, ta chỉ là thỉnh bằng hữu ở kinh thành giúp một việc nhỏ mà thôi."
"Việc này thật đúng là rất nhỏ a."
"Quả thật không lớn, đối người nọ chỉ là nhấc tay thôi."
"Bằng hữu của chàng cũng rất mạnh a."
"Cũng tạm."
"Mẫu thân còn chưa tới sao?"
"Phỏng chừng cũng còn một hai ngày ngày đường nữa." Hắn nắm tay nàng vỗ vỗ, "Không cần lo lắng, còn có ta ở đây, nương hẳn là không đến mức sẽ làm khó nàng."
"Không có việc gì, ta có chuẩn bị tâm lý." Cha làm con chịu, nàng nhất định làm hiếu nữ bù đắp lại lỡ lầm năm đó của cha.
"Nghe hạ nhân nói nàng hôm nay trên đường bị người ta đùa giỡn?" Hắn làm như không có việc gì hỏi.
Nháy mắt mấy cái, nàng cắn môi cười, "Ta tuy rằng lập gia đình, cũng không trở nên biến dạng, không phải sao?"
Hắn vẻ mặt nghiêm túc, còn làm ra vẻ tức giận, "Nhưng là ở khu vực trực thuộc của ta đùa giỡn thê tử của ta, truyền đi ra ngoài, bản quan mặt mũi chẳng phải là mất hết?"
Văn Tuyết Oánh đồng ý gật gật đầu, nghiêm trang đối hắn nói: "Nói cũng phải, cho nên cảm phiền chàng ngày mai tự mình đến phủ nha đệ đơn kiện thay ta lấy lại công đạo đi".
"Có phải hay không rất trịnh trọng?" Hắn vẻ mặt khiêm tốn thỉnh giáo.
Nàng rất phối hợp suy nghĩ một chút, sau đó cầm tay hắn, rất khẳng định nói: "Tin tưởng ta, đường đường phu nhân của Trường sử bị kẻ lạ bên đường đùa giỡn là một sự kiện thực nghiêm trọng."
"Vậy được rồi, ta ngày mai nhất định đi phủ nha đệ đơn kiện." Hắn cam đoan.
Văn Tuyết Oánh thật sự nhịn không được nở nụ cười.
Nhìn thê tử cười đến run rẩy hết cả người, Triệu Tử Dương cũng cười, nắm hai đầu vai của nàng nhìn về bầu trời đêm phía bên ngoài cửa sổ, một mặt trăng mới nhú treo cao phía chân trời, mấy đám mây nhỏ thưa thớt tản ra bốn phía, ánh trăng đêm nay làm cho tâm tình người ta thực thư thả.
Ngày hôm sau, khi Triệu Tử Dương đi phủ nha, ở trên đường gặp được kẻ đăng đồ tử đã đùa giỡn thê tử của mình trong lời đồn, mà hắn đang bám theo một cô nương kéo chân kéo tay.
"Buông......" cô gái vừa giãy dụa, vừa la lên, "Cứu mạng a......"
"Mỹ nhân, ngoan ngoãn theo bổn thiếu gia đi thôi."
"Cùng ngươi đi đâu?" Một đạo thanh âm thực ôn hòa tiến đến.
"Người nào dám quản chuyện của bổn thiếu gia?" Trợn mắt nhìn qua, ánh mắt ngẩn ngơ, lập tức liền nổi lên thần sắc khác thường. Lão thiên đẹp quá!
Triệu Tử Dương bị hắn dùng ánh mắt không chút nào che dấu làm cho nhíu mày.
"Biểu ca -" cô gái đang bị người giữ chặt sau khi nhìn rõ dung mạo người tới, kinh hỉ kêu lên.
"Vị công tử này, chúng ta lại gặp mặt, thật là có duyên a." Văn Tuyết Oánh từ phía sau trượng phu đi ra mỉm cười, cười với đăng đồ tử ngày hôm qua đã đùa giỡn nàng.
"Tiểu nương tử -" Mắt đối phương phóng tinh quang. Hắn hôm nay diễm phúc thật lớn a, ba cái đại mỹ nhân trong veo như nước tuần tự đến trước mặt hắn!
Triệu Tử Dương dùng tay kéo thê tử vào trong lòng, lạnh lùng nhìn nam tử vẫn không buông biểu muội ra, "Huynh đài rốt cuộc muốn bắt biểu muội tại hạ đến bao lâu?"
Vài người hầu lập tức đi đến đem người cứu ra, mà lúc này Triệu mẫu đang được nha hoàn dìu tới.
"Dương nhi."
"Mẫu thân, người không có việc gì chứ?"
"Ta không sao." Triệu mẫu bình phục hô hấp, "Người này dám can đảm đùa giỡn biểu muội của Trường sử, tuyệt đối không thể tha hắn."
"Đúng không thể tha hắn, " Triệu Tử Dương hơi hơi gợi khóe môi lên, chậm rãi nói: "Hơn nữa hắn ngày hôm qua còn đùa giỡn thê tử của ta."
Đăng đồ tử há hốc mồm. Trường sử? Thê tử? Biểu muội?
Kế tiếp, một đám người chậm rãi đến nha môn tri phủ.
Xét thấy lại gặp phải chuyện biểu muội bị đùa giỡn như vậy, Triệu Tử Dương đương nhiên đem một đơn kiện đổi thành hai phần, làm cho phụ thân đăng đồ tử — Tri phủ đại nhân giận dữ, ra lệnh khiến cho thủ hạ thưởng cho con bốn mươi đại bản khiển trách.
"Biểu ca, may mắn gặp được ca, nếu không......" Sở Liên ánh mắt thật to ngập tràn hơi nước, nước mắt chưa chảy ra nhưng đã đảo vòng quanh hốc mắt.
Quả nhiên là người cũng như tên, điềm đạm đáng yêu, hơn nữa lúc này lê hoa đái vũ một bộ kiều thái làm cho người ta thương tiếc từ đáy lòng, hận không thể đem xương kẻ chọc nàng rơi lệ nghiền thành tro.
"Tốt lắm, không có việc gì, biểu ca không phải đã muốn thay ngươi lấy lại công đạo sao?" Hắn vỗ vỗ đầu nàng, không dấu vết ngăn cách khoảng cách giữa hai người.
"Chỉ là muội muội, thật sự không cần tức giận, chúng ta đây sẽ lại khiến cho Tri phủ đại nhân đánh hắn hai mươi bản nữa là được." Văn Tuyết Oánh ở một bên mở miệng, nàng bị hình ảnh Sở Liên dựa sát vào trượng phu làm khó chịu trong lòng.
Lời vừa nói ra, trên mặt phụ tử Tri phủ đại nhân đều biến sắc. Đã đánh bốn mươi bản, bởi vì có trưởng quan ở đây, nha dịch căn bản đã đánh thực nặng, lại đánh hai mươi, không phải mưu sát sao?
"Không...... Không cần......" Sở Liên tựa hồ bị tân biểu tẩu dọa cho hoảng sợ.
"Không cần khách khí, cũng không cần muội muội động thủ." Văn Tuyết Oánh vẻ mặt vô cùng dịu dàng dễ gần, thuận thế đi lên vài bước cầm hai tay Sở Liên, xảo diệu lôi nàng ra khỏi lòng trượng phu.
Trong mắt Triệu Tử Dương hiện lên một chút ý cười, thực vừa lòng với hành động nhỏ mọn này của thê tử.
"Trường sử đại nhân, thảo dân sai lầm rồi, thảo dân thật sự sai lầm rồi......" Đăng đồ tử bị đánh cho mông nở hoa hô trời kêu đất xin tha mạng.
Tri phủ đại nhân không tiếng động dùng ánh mắt hướng Triệu Tử Dương cầu xin, cầu hắn giơ cao đánh khẽ tha con mình.
Triệu Tử Dương khuôn mặt nghiêm túc, bày ra bộ dáng trưởng quan, "Đại nhân về sau vẫn là quản thúc hành vi cử chỉ của công tử một chút, lần này là đùa giỡn thê tử thân nhân bản quan, ngày khác nếu là tái phạm, chỉ sợ sẽ không thể chấm dứt đơn giản như thế."
"Hạ quan hiểu được, hạ quan nhất định sẽ quản giáo nghiêm."
"Vậy bản quan trước hết cáo từ."
Tri phủ đại nhân chờ đến khi đoàn người Triệu Tử Dương đi ra khỏi nha môn, cũng nhìn theo bọn họ đi xa, thế này mới kéo áo choàng chạy như điên trở về. Đứa con bảo bối của hắn a!
Mẫu thân đối với nàng có thái độ thực bình thản, bình thản đến gần như lạnh lùng.
Văn Tuyết Oánh nhịn không được vụng trộm thở dài ở trong lòng. Trận này mẹ chồng nàng dâu thật cam go.
Sau đó, nàng nghĩ tới Sở Liên, cái loại này ta thấy khí chất thần vận, rất dễ dàng có thể làm cho người ta có ý muốn bảo hộ, làm cho nàng cho dù thân là nữ tử cũng nhịn không được muốn bảo hộ nàng.
"Tiểu thư, điểm tâm của người."
Tiểu Thúy gọi to kéo nàng ra khỏi suy nghĩ, tùy tay cầm một cái bánh ngọt không yên lòng ăn.
"Tiểu thư, người có tâm sự?" Tiểu Thúy có chút lo lắng hỏi.
"Sở tiểu thư có phải hay không rất đẹp?"
"Uhm."
"Ai."
"Tiểu thư. Không cần lo lắng, người trong lòng cô gia là tiểu thư a."
"Ta biết."
"Kia... tiểu thư còn sầu mi khổ kiểm (*) như vậy làm cái gì?"
(*) sầu mi khổ kiểm: nhăn mặt buồn rầu
"Ngươi không hiểu." Nàng xua xua tay, "Được rồi, để cho ta ở một mình một lát."
"Được rồi, nô tỳ sẽ giữ im lặng." Tiểu Thúy lấy khung thêu ngồi xuống làm thần giữ cửa.
Công chúa nàng không để trong lòng, bởi vì một câu "quân vô hí ngôn" ít nhất sẽ tiêu diệt một nửa uy phong của nàng. Nhưng biểu muội là bất đồng, nàng cùng Tử Dương dù sao cũng là thanh mai trúc mã, thậm chí so thời gian nàng ta ở bên hắn so với nàng cũng lâu hơn rất nhiều, huống chi đây vẫn là cô dâu lý tưởng mà mẫu thân chàng muốn chọn.
Không xem mặt tăng, cũng phải nhìn mặt phật, cho dù trượng phu đối với biểu muội một chút để ý cũng không có, vạn nhất mẫu thân có tâm thúc đẩy, trượng phu cự tuyệt được sao?
Nghĩ đến những màn tranh thủ tình cảm đoạt yêu trong những tiểu thuyết trên phố, tâm tình Văn Tuyết Oánh càng tệ hơn.
"Tiểu Thúy, ta muốn ăn bánh bao."
"Nô tỳ lập tức đi dặn dò phòng bếp."
"Làm sao vậy, muốn ăn bánh bao sao?" thanh âm Triệu Tử Dương mang ý cười từ bên ngoài truyền đến.
"Nô tỳ thỉnh an cô gia."
"Đi đi, đừng để cho tiểu thư nhà ngươi bị đói." Người này rõ ràng còn có ý muốn trêu ghẹo.
"Vâng." Tiểu Thúy rời đi.
"Như thế nào lại một người ngồi buồn ở trong phòng vậy?" Hắn bước vào phòng liền nhìn thấy thê tử ngồi dựa ở bên cửa sổ, bóng dáng thoạt nhìn có chút cô đơn, ánh mắt lóe lên, hắn đi qua.
"Ta đang kiểm điểm."
"Kiểm điểm cái gì?"
Nàng tựa đầu dựa vào khuỷu tay, thanh âm càng lúc càng nhỏ, "Mẫu thân vì sao không chịu để cho ta đi thỉnh an?"
Triệu Tử Dương ngồi xuống ghế kéo nàng lại, để cho nàng rúc vào trong lòng mình, ôn nhu nói: "Còn nhiều thời gian, việc này không thể gấp."
"Ta biết", thanh âm của nàng rầu rĩ."Ta là con dâu của nàng a. Vẫn cảm thấy cùng biểu muội dường như không hợp nhau, không phải sao?" Ngay cả trà của con dâu mẫu thân cũng không chịu uống, bỏ qua nghĩa là không thừa nhận thân phận của nàng.
Xoa xoa cái mũi của nàng, hắn để cằm ở đỉnh đầu của nàng cọ xát, "Chờ ta thay quần áo xong, chúng ta cùng nhau đi qua thỉnh an nương."
"Ừ."
Hắn dắt tay nàng đi vào nội thất.
"Quần áo đều để trên giá, chàng tự thay là được rồi, kéo ta tiến vào làm cái gì?"
"Hầu hạ trượng phu là bổn phận thê tử phải làm a."
"Hừ." Ngoài miệng là nói như vậy, nhưng nàng vẫn giúp hắn cởi quan bào, lại lấy thường phục ở bên cạnh giúp hắn mặc vào.
"Không cần bày ra bộ mặt đau khổ như vậy, nương tử nhà ta cười rộ lên là một đại mỹ nhân nha."
"Bất quá cũng không đẹp bằng Trường sử đại nhân."
"Nương tử, lời nói của nàng đâm vào tim ta." Hắn giống như thực còn giả vờ ôm ngực, "Đau quá!"
Nàng bị biểu tình cùng ngữ khí của hắn làm cho nở nụ cười. Hờn dỗi đấm nhẹ vào đầu vai hắn.
Một tay nắm lấy tay nàng, một tay ôm eo nhỏ của nàng, trên mặt hắn nổi lên một chút ý cười xấu xa.
"Chàng muốn làm cái gì?"
"Chính là đột nhiên phát hiện nương tử thật là tú sắc khả cơm như vậy mà thôi."
"Không cần náo loạn, thay quần áo xong chúng ta còn phải đi thỉnh an nương." Nàng muốn rời khỏi vòng tay hắn, nhưng không thành công.
"Sắp đến giờ ăn tối rồi, chúng ta ăn uống đơn giản xong rồi cùng nhau đi thỉnh an đi." Âm thanh trong trẻo trở nên trầm thấp khàn khàn, ánh mắt sáng cũng đen lại mấy phần làm cho người ta mặt đỏ tai hồng tà mị.
"Không cần náo loạn, ô......" lời chưa kịp nói ra đã bị phong giam lại bởi một đôi môi khác.
Trải qua một phen vành tai và tóc mai chạm vào nhau, sắc trời đã muốn tối hẳn.
Văn Tuyết Oánh tứ chi bủn rủn nằm ở trên giường, từ đầu đến chân đều mỏi nhừ không muốn cử động. Cưỡi ngựa là chuyện rất mệt mỏi, thương thế của hắn rốt cuộc đến khi nào mới có thể khỏi hẳn đây.
"Vất vả cho nàng rồi, Oánh nhi." Triệu Tử Dương xoay người một cái đè lên trên người thê tử, tranh thủ thưởng thức phong cảnh tuyết trắng bên dưới.
Quyến rũ gợi cảm liếc mắt nhìn hắn một cái, nàng bất mãn lẩm bẩm một câu, "Thân thể không tốt mà còn tham ăn như vậy." Mỗi lần người vất vả đều là nàng a.
"Nàng nói cái gì?" Mắt phượng hẹp dài nguy hiểm nheo lại, khuôn mặt mị hoặc tuấn tú phút chốc ghé sát vào mặt nàng, "Thân thể không được?"
"Đáng ghét", nàng đỏ bừng mặt, nhắm chặt mắt không nhìn hắn, "Chàng biết rõ ta không phải có ý kia."
"Có ý gì?" Hắn bày ra vẻ mặt mê hoặc, cam chịu cười đùa nàng.
Văn Tuyết Oánh mặt càng thêm đỏ, cơ hồ muốn nổ tung, tiếng nói còn nhỏ hơn muỗi kêu: "Ta là nói chàng thương thế còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, không phải nói chàng cái kia...... Cái kia không được."
"Cái gì không được?" Thấy nàng lúng túng, hắn lại không dừng tay, tiếp tục truy hỏi nàng.
"Chán ghét". Che mặt, nàng hận không thể lập tức đào một cái hố chui xuống. Cái này muốn nàng như thế nào nói ra được?
"Nói đi, Oánh nhi." Hắn cúi đầu dụ hoặc nàng.
"Tránh ra."
"Oánh nhi, nàng tốt bụng giúp vi phu giải thích nghi hoặc một chút."
"Dừng tay." Người này như thế nào càng ngày càng vô sỉ?
"Uhm......" Hắn vùi đầu ở trước ngực nàng, lời lẽ lưu lại trên đỉnh tuyết phong, ngón trỏ tay phải đã muốn ngựa quen đường cũ tham nhập u cốc.
"Không cần...... Ta, ta không đủ...... Khí lực." Bị hắn trêu chọc cả người run rẩy Văn Tuyết Oánh bất lực kéo chăn lên che người.
"Lại một lần nữa được không?"
"Dương ca ca......"
Trong lúc hắn liều lĩnh chen vào giữa hai chân nàng, dục vọng nóng bỏng thâm nhập trong cơ thể nàng.
"Nha......" nhất thời dùng sức quá mạnh ngay lập tức tác động đến vết thương bên ngực phải, hắn bị đau đến nhăn mặt lại, động tác cũng hoãn lại.
Nhân nhi đang ý loạn tình mê bởi vì nghe thấy tiếng rên liền bừng tỉnh trong biển dục vọng, "Chàng có sao không?"
Triệu Tử Dương trên mặt đỏ bừng thản nhiên cười khổ, "Xem ra vi phu tạm thời vẫn là không thể chủ động chuyện phòng the, nương tử liền cố mà làm."
Cuối cùng dưới ánh mắt nửa cầu xin nửa dụ dỗ của hắn, Văn Tuyết Oánh cắn môi dưới đưa hắn đặt ở dưới thân, mắt hạnh tinh lượng hung hăng trừng hắn một cái, "Chàng còn không biết tiết chế như vậy, ta thật sự sẽ không để ý tới chàng nữa".
"Được được, thỉnh cầu nương tử giúp ta giải trừ."
"......"
Lại là một hồi cá nước thân mật mồ hôi như mưa, sự tất (*), nàng yếu đuối nằm trên người hắn.
(*) sự tất: xong việc
"Tiểu thư, lão phu nhân gọi hai người đi dùng bữa". Lúc này Tiểu Thúy cố tình cao giọng gọi ngoài cửa.
Đem mặt giấu vào trong lòng trượng phu, Văn Tuyết Oánh cảm thấy mình không bao giờ muốn ngẩng đầu nhìn người nữa.
Triệu Tử Dương lại nở nụ cười, bàn tay vuốt ve mái tóc dài ẩm ướt của nàng, thì thầm nói: "Ta biết nàng mệt chết đi, nhưng chúng ta vẫn là phải đi thỉnh an nương, hơn nữa nàng nhất định rất đói bụng đúng hay không?"
"Đều là tại chàng -"
"Ta đáng trách ta đáng trách, vậy phạt ta hầu hạ nương tử mặc quần áo được chưa?"
"......"
"Sao nàng lại nhìn ta như vậy?"
"Là cố ý đúng hay không?"
"Oan uổng a, nương tử."
"Chàng khẳng định là cố ý."
"Ta thật sự là oan uổng". Hắn vô cùng ủy khuất bĩu môi.
Văn Tuyết Oánh trong lòng lại phát điên. Vì sao hắn một đại nam nhân làm ra loại hành động này lại phong tình vô hạn như thế? Có muốn để cho nữ tử trên đời sống nữa không đây!
← Ch. 07 | Ch. 09 → |