← Ch.04 | Ch.06 → |
「 Tiểu thư, người nhanh lên. 」 Một tỳ nữ đang kéo lấy một thiên kim tiểu thư mặc tơ lụa màu vàng bước nhanh về phía trước.
「 Gấp cái gì nhà? Ngọc Nhi. 」 Nữ tử mặc y phục màu vàng đi không nhanh không chậm nói.
「 Nếu không nhanh lên một lát chen chúc không vào được nửa!」 Tỳ nữ Ngọc Nhi vẫn như cũ kéo lấy tiểu thư đi về phía trước.
Nữ tử mặc y phục màu vàng lắc đầu, đành đi theo nàng. Nàng đúng là Tô Tiểu Thoa, năm nay đã mười lăm, là một thiếu nữ xinh đẹp.
「 A...... Tiểu thư, tiểu thư xem này hoa đăng đẹp quá. 」 Ngọc Nhi chỉ một hoa đăng giắt một loạt trước miếu.
Hôm nay là đại hội hoa đăng mỗi năm một lần, rất nhiều nam nam nữ nữ mượn cơ hội này tìm kiếm ý trung nhân.
Chỉ chốc lát sau, hai chủ tớ liền xen vào được đám người bên trong. Dọc đường cưỡi ngựa xem hoa, cùng mọi người đoán câu đố trong hoa đăng.
Đi đi, hai người không cẩn thận đụng phải một người nam nhân.
「 Hừm! Hôm nay số đào hoa bay mất tiêu, may mắn lại thấy hai tiểu mỹ nhân. 」Công tử nhà giàu phủ một thân tơ lụa màu trắng sang quý nói với người bạn.
「 Thực xin lỗi!」 Tim Ngọc Nhi cả kinh, vội nói sau đó kéo tiểu thư rời khỏi.
Không ngờ tới hai gã cậu ấm kia lại một tay ngăn các nàng lại. 「 Đừng vội đi chứ! Chúng ta có thể cùng nhau xem hoa đăng. 」 Hai người nháy mắt nói.
「 Không được, tiểu thư nhà chúng ta còn phải về phủ. 」 Ngọc Nhi cảnh giác nhìn chăm chú hai người này.
Mà hai gã cậu ấm trao ánh mắt cho nhau, giữa hai người trong lúc đó kéo ra một chút khoảng cách.
Ngọc Nhi thấy thế, lập tức kéo tiểu thư đi qua, không có vào trong đám người. 「 Tiểu thư, tiểu thư sợ không. 」
Tô Tiểu Thoa thản nhiên trả lời:「 Không có việc gì là tốt rồi. 」 Chuyện đáng sợ hơn nàng không phải chưa thấy qua.
Vì thế hai người đi dạo chung quanh trong chốc lát, sau đó hồi phủ.
Đợi hai người dần dần rời xa đám người, đột nhiên hai gã công tử nhà giàu không đứng đắn ban nãy xuất hiện trước mắt.
「 Các ngươi muốn làm gì nha?」 Ngọc Nhi hung hăng quát.
「 Không có gì, chúng ta chỉ là muốn kết bạn với tiểu thư nhà các ngươi. 」 Hai người mê đắm nhìn mặc nữ tử màu vàng, dang vẻ nữ tử ấy thật là thanh lệ thoát tục.
「Hừ, đúng là muốn ăn thịt thiên nga, các ngươi mà xứng sao?」 Ngọc Nhi phun ra.
「 Ngọc Nhi, đừng để ý đến hắn nhóm, chúng ta đi. 」 Tô Tiểu Thoa không muốn dây dưa với bọn họ.
「 Còn muốn chạy? Chỉ sợ không dễ dàng như vậy!」 Hai người không có ý tốt nhìn các nàng. 「 Chỉ cần hai nàng cho chúng ta hôn một cái, chúng ta sẽ để nàng trở về, các nàng có chịu không?」 Hai người cười ha ha.
「 Mơ tưởng!」 Ngọc Nhi kéo lấy tiểu thư chạy trở về.
Hai gã công tử nhà giàu kia đuổi theo phía sau không bỏ, mắt thấy sắp đến gần.
Đột nhiên, trong bóng đêm có một gã nam tử đi ra, chặn đường đi bọn họ.
「 Nếu các ngươi hiện tại quay đầu lại, ta còn có thể tha mạng cho các ngươi!」Nam tử kia âm lãnh nói, ánh mắt lam lóe ra tia sáng trong bóng đêm đủ để dồn người vào chỗ chết.
Ở phía trước, lúc Tô Tiểu Thoa chạy trốn cũng nghe thấy giọng nói của nam nhân ấy, trong lòng nàng chấn động, chẳng lẽ là hắn? Nàng lập tức dừng lại cước bộ quay đầu lại.
「 Bằng câu nói của ngươi mà muốn chúng ta buông tha thịt béo trong tay, vậy ngươi cũng không khỏi quá ngây thơ rồi. 」 Hai người ỷ vào hai chọi một, vung quyền chuẩn bị đánh vào hai bên trái phải mặt.
Một giây sau, nam tử kia tung ra song chưởng, hai gã công tử nhà giàu mỗi người trúng một chưởng, ngã xuống tại chỗ.
「 Dừng tay!」 Tô Tiểu Thoa vội vàng mở miệng nói.
Nam nhân quay đầu lại nhìn nàng.
Quả nhiên là hắn — Triển Vô Cực.
****
「 Tha bọn họ đi!」 Tô Tiểu Thoa cách hắn ba bước xa, dừng lại cước bộ, một đôi đôi mắt đẹp bên trong có khẩn cầu, nàng không muốn có người bị giết.
Triển Vô Cực quay đầu nhìn hai gã công tử nhà giàu té trên mặt đất nói:「Cút, đừng trêu chọc nàng nữa, nếu không tuyệt không tha thứ!」 Một đôi con ngươi xanh ở trong bóng đêm giống như ác ma.
Hai người lập tức lăn một vòng né ra.
Lúc này, Triển Vô Cực đi đến trước mặt nàng mới dừng lại. 「 Qua ba năm nửa, nàng chính là người của ta, ta tuyệt không cho phép nàng gặp chút không may nào. 」
「 A! Ngươi dựa vào cái gì nói tiểu thư chúng ta là người của ngươi? Nàng tương lai còn phải lập gia đình, ngươi cũng đừng nói lung tung. 」 Ngọc Nhi trừng mắt hắn nói. Vốn tưởng rằng hắn cứu các nàng thật là một người tốt, không thể tưởng được hắn ỷ vào chuyện đó nói lung tung.
「Đời này nàng chỉ có thể gả cho ta!」 Triển Vô Cực nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Thoa.
「 Ngươi -」
「 Ngọc Nhi, đừng nói nữa. 」 Tô Tiểu Thoa cắt đứt lời nàng muốn nói.
「 vì sao ngươi xuất hiện? Chẳng lẽ ngươi vẫn đi theo bên người ta?」 Tô Tiểu Thoa không tin hắn là vừa vặn đi ngang qua.
Triển Vô Cực mỉm cười, vẫn chưa trả lời. Một cái xoay người, hắn liền rời đi.
「 Tiểu thư, hắn là ai vậy?」 Ngọc Nhi thấy Triển Vô Cực đi xa mới hỏi.
「 Ta cũng không biết. 」Tầm mắt của Tô Tiểu Thoa vẫn dừng ở nơi Triển Vô Cực biến mất.
Sau một lúc lâu Tô Tiểu Thoa nhìn Ngọc Nhi nói:「Sau khi hồi phủ đừng nhắc tới chuyện đêm nay, biết không?」
Ngọc Nhi tuy có đầy bụng nghi vấn nhưng cũng biết điều gật đầu.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |