Vay nóng Tima

Truyện:Bạch Hổ Khiêu Tình - Chương 07

Bạch Hổ Khiêu Tình
Trọn bộ 10 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Đại sảnh, người Mạnh gia toàn bộ đã đến đông đủ, chỉ duy nhất không thấy bóng dáng Mạnh Ứng Hổ.

Mọi người đợi một lát, khi đại phu nhân đang muốn phái người đi Hổ Gầm Các xem, bóng dáng Mạnh Ứng Hổ cao lớn lập tức xuất hiện trước mặt mọi người, bên cạnh còn nâng đỡ một bóng dáng mảnh khảnh tuyệt mỹ, mọi người thấy nhất thời xem đến ngây cả người.

"Giới thiệu với mọi người một chút, nàng là Châu Ngọc Các Bùi Lưu Ly."Mạnh Ứng Hổ giới thiệu thân phận Bùi Lưu Ly trước mặt cả nhà, dù chưa nói rõ quan hệ với hắn ra sao, nhưng trong lòng người nhà sớm hiểu lại không nói ra.

"Lưu ly gặp qua các vị." Bùi Lưu Ly khom người hướng mọi người hành lễ, nàng đối với người nhà của hắn cũng không xa lạ. Nhưng đối với người nhà của hắn mà nói, là lần đầu nhìn thấy nàng.

"Lưu ly phải không? Mau tới đây ngồi, chờ hai người các ngươi cùng dùng bữa."

Đại phu nhân tự đi đến trước mặt Lưu ly, cuối cùng cũng tận mắt thấy vị cô nương con lớn nhất ôm vào cửa. Dung mạo quả nhiên không tầm thường, trọng yếu hơn là Bùi Lưu Ly có một đôi mắt sáng thông minh, vừa thấy đã biết không phải là cô nương chỉ có bề ngoài, cũng khó trách có thể được mắt cao hơn đầu, con lớn nhất ưu ái đối với cô nương này sắc mặt không giả dối.

Đại phu nhân thân thiện giúp đỡ Bùi Lưu Ly ngồi cùng bàn với các vị trưởng bối, sáu vị phu nhân sớm di chuyển đến vị trí tốt, làm cho nàng ngồi cạnh Mạnh Ứng Hổ. Đợi mọi người ngồi xong, một nha hoàn trong tay bưng nồi gốm đi đến, đi đến bên cạnh Lưu ly, đem cái nồi xốc lên, nhất thời mùi nhân sâm bốn phía.

"Bùi cô nương, đây là đại thiếu gia dặn làm cháo nhân sâm cho ngài ăn bổ thân thể." Nha hoàn thay nàng bưng lên một chén để tới trước mặt nàng, sau đó lui ra.

Mọi người thấy thế, trên mặt toát ra vẻ kinh ngạc. Mọi người chưa từng thấy qua Mạnh Ứng Hổ quan tâm một cô nương nào, chín đệ muội cảm thấy đều có cùng chung chí hướng, đối với đại tẩu tương lai nên cân nhắc nịnh bợ.

"Mọi người nhanh ăn đi."Mạnh Ứng Hổ không để ý tới ánh mắt mọi người, hướng người bên cạnh ôn nhu nói nhỏ, "Cẩn thận nóng, ăn nhiều một chút mới có thể lực."

Bùi Lưu Ly còn đang hờn dỗi, không muốn quan tâm hắn, cúi đầu ăn cháo của nàng.

Đại phu nhân càng xem hai người càng vừa lòng, chưa bao giờ thấy con lớn nhất nhẹ giọng dỗ cô nương như vậy, mà không phải là lấy mắt trừng người? Xem ra tâm nguyện của nàng cũng sắp hoàn thành.

"Lưu ly, nghe nói ngươi hôn mê ba tháng, vậy ngươi quen biết Ứng Hổ như thế nào?"Đại phu nhân lòng tràn đầy tò mò, quyết định vẫn là hỏi người trong cuộc có vẻ mau.

Bùi Lưu Ly dừng động tác dùng bữa, trừ bỏ một bàn trưởng bối ở bên này, một bàn lớn nhóm đệ muội Mạnh Ứng Hổ cũng là vẻ mặt tò mò chờ nàng trả lời, mà nam nhân bên cạnh lại hứng thú xem nàng kể rõ như thế nào.

'Ba tháng trước ta gặp chuyện ngoài ý muốn rơi xuống núi, bởi vì hồn phách rời thân thể, cho nên nghĩ chính mình đã chết. Vừa vặn Hổ gia nhặt được hương túi ta đánh rơi, bởi vậy ta mới đi theo bên người hắn." Bùi Lưu Ly giải thích đơn giản, khôn muốn nhiều lời hai người liên lụy.

"Ngươi đã quên kể chính mồm ngươi hứa làm vợ ta."Mạnh Ứng Hổ bất mãn nàng quên kể chuyện trọng yếu nhất.

Nghe vậy, có không ít người há mồm, trợn to hai mắt, vãnh tai, không còn tâm trí nào dùng đồ ăn sáng, lại nhìn chăm chú vào hai người.

Bùi Lưu Ly ngoan cố trừng mắt liếc hắn một cái, từ kẽ răng thốt ra những lời rõ ràng, "Ngươi rõ ràng là lừa hôn, tính kế ta, hôn sự này không tính."

Mạnh Ứng Hổ lãnh mâu nguy hiểm ma mị, gắp chút đồ ăn vào trong bát nàng, tiếng nói trầm thấp có vẻ mềm nhẹ, "Ta đã cảnh cáo ngươi, Hổ gia ta không phải có thể chịu đựng người ta trêu chọc, ngươi tốt nhất đừng khiêu chiến giới hạn của ta lần nữa. Hôn sự này, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, đều phải gả."

Bùi Lưu Ly không giận mà ngược lại còn cười, khuôn mặt tuyệt mỹ tinh xảo giơ lên một lúm đồng tiền mê hoặc người, gằn từng tiếng phun ra, "Vậy ngươi đi lấy bài vị của ta tốt lắm, đoc hẳng phải lúc ban đầu ta đáp ứng ngươi? Một cái bài vị không đủ, ta có thể kêu người đến khắc thêm vài cái."Người khác sợ Hổ gia, nàng không sợ!

Mọi người thấy thế, ngầm vì Bùi Lưu Ly đổ mồ hôi lạnh, đại phu nhân thấy tình huống trước mắt không đúng, hợp thời tham gia.

"Mọi người mau dùng bữa đi! Lưu Ly ăn nhiều một chút, đừng cô phụ ý tốt của Ứng Hổ."Đại phu nhân một mặt lắc đầu, một mặt lấy ánh mắt ý bảo con lớn nhất có chừng có mực.

Không nghĩ tới Bùi Lưu Ly nhìn yếu ớt thế nhưng tính tình rất cứng cỏi, hoàn toàn không sợ con lớn nhất, có năng lực làm con lớn yêu thích. Nàng lúc trước vẫn kỳ vọng nay có người xuất hiện, đại vui phân vui mừng nghĩ.

Một chút đồ ăn sáng chấm dứt cùng mọi người tâm tư khác nhau.

"Tránh ra, Giang Uy đừng để ta nói lần thứ hai."

Khuôn mặt Bùi Lưu Ly trầm xuống, mắt nhiễm hỏa, trừng mắt Giang Uy đứng che ở cửa lớn.

Mạnh Ứng Hổ đáng giận! Lưu lại Giang Uy đi theo nàng, nói là lo lắng cho nàng, căn bản là phái hắn đến giám sát nhất cử nhất động của nàng, hiện tại ngăn cản nàng đi ra cửa lớn Mạnh phủ.

"Bùi cô nương, thực xin lỗi. Đại thiếu gia có lệnh, trong phủ mặc ngài tùy ý đi lại, cho dù ngài muốn đi Hổ Gầm Các hay thư phòng của đại thiếu gia cũng tùy ý, chính là không được ra khỏi Mạnh phủ." Giang Uy vẻ mặt thật có lỗi, nhưng vẫn tuân thủ dặn dò của chủ tử, tuyệt không cho đi.

"Một khi đã như vậy, ta đây sẽ không khách khí."

Bùi Lưu Ly hai mắt quỷ dị, đột nhiên hướng mặt hắn xuất chưởng, sớm có phòng bị, biết nàng biết võ Giang Uy dễ dàng tránh đi của chưởng của nàng, hai người có qua có lại đúng mấy chiêu, Giang Uy chỉ lo phòng thủ, không dám tùy tiện ra tay, chỉ sợ bị thương nàng, ngược lại hại chính mình. (hai anh chị này giống nhau phết, ra chưởng toàn ra trên mặt. )

Mười chiêu qua đi, Bùi Lưu Ly thấy chính mình ngay cả góc áo hắn đều không chạm được, ngược lại chình mình thở hồng hộc, đành phải buông tha trừng mắt liếc hắn một cái, nhịn không được dưới đáy lòng lại mắng Mạnh Ứng Hổ, tức giận phất tay áo trở về phủ.

Giang Uy thấy nàng đánh mất chủ ý, cảm thấy thực tại nhẹ nhàng thở ra, chạy nhanh đi theo sau nàng.

Bùi Lưu Ly nổi giận đùng đùng phản hồi Nghênh Phong Các, dọc theo đường đi quen thuộc trải qua núi giả, đình thai lầu các, hành lang gấp khúc, thập phần rõ ràng địa hình Mạnh phủ, hoàn toàn không sợ lạc đường.

Vừa bước vào cửa tròn Nghênh Phong Các, tức thì nhìn thấy một chút bóng dáng màu vàng đưa lưng về phía nàng, người tới nghe tiếng bước chân, nhanh chóng quay đầu, hướng nàng thản nhiên cười.

"Bùi cô nương."Mạnh Dư Yến là đến tìm nàng, không nghĩ tới lại không thấy gì, đành phải ở chỗ này chờ.

"Mạnh cô nương có việc sao?"Bùi Lưu Ly thật ra có chút kinh ngạc, tò mò nàng xuất hiện trong này là có chuyện gì.

"Bùi Lưu Ly, có thể một mình cùng ngươi nói chuyện không?"Mạnh Dư Yến nhìn Giang Uy phía sau nàng liếc một cái.

"Vào đi!"Bùi Lưu Ly không hờn giận liếc Giang Uy phía sau, ý bào nàng đi vào tẩm phòng.

Giang Uy thức thời không đuổi theo, để hai người một chỗ, vẫn gác ở trước của tròn như cũ.

Sau khi xem cửa phòng, Bùi Lưu Ly thay Mạnh Dư Yến rót ly trà nóng. Nhìn thiên hạ xinh đẹp trước mắt, đại muội Mạnh Ứng Hổ này trong ấn tượng tình tình dịu dàng nhưng thật ra cùng Anh Lạc thập phần tương tự.

"Bùi cô nương, kỳ thật ta tới tìm ngươi là vì chuyệnc của đại ca." Mạnh Dư Yến trực tiếp thẳng thắn thành khẩn nói ý đồ đến

"Mạnh Ứng Hổ? Chuyện gì?" Bùi Lưu Ly giương mi lên.

"Ta biết Bùi cô nương giận đại ca bắt ngươi đến, nhưng thật sự ta chưa bao giờ thấy đại ca để ý một cô nương nào như vậy, có thể thấy được địa vị của ngươi trong cảm nhận của đại ca có bao nhiêu quan trọng. Cho nên ta muốn thỉnh Bùi cô nương tạm thời ở lại trong phủ, đừng vội rời đi được không?"?" Mạnh Dư Yến thành tâm khẩn cầu nàng lưu lại.

"Mạnh cônương, ngươi nên hiểu đạo lí cường hái qua không ngọtđi!." Bùi Lưu Ly mở cái hộp màu vàng sơn hoa Mẫu Đơn ra, cầm một viên mứt táo nàng thích bỏ vào trong miệng, tinh tế nhấm nuốt vị ngọt lan tràn trong miệng.

"Hiểu được. Nhưng ta cũng nhìn ra được, Bùi cô nương đối với đại ca của ta không hề vô tình, ta đoán có đúng?"Mạnh Dư Yến xem nàng ăn vẻ mặt thỏa mãn. Mứt táo đó là đồ ăn vặt đại ca vì Bùi Lưu Ly mà đặc biệt chuẩn bị, đại ca đối với nàng dùng tâm, mọi người chỉ cần nhìn là hiểu

Bùi Lưu Ly liếc nàng một cái, cũng không phủ nhận."Ngươi đoán đúng. Chỉ là ta không dễ dàng tha thứ cho hắn, không nghĩ nhanh như vậy bày ra vẻ mặt hỏa nhã cho hắn xem."

"Ta cũng hiểu được đại ca có điểm quá đáng, không nên hạ mê dược bắt ngươi đến trong phủ, cũng khó trách ngươi tức giận."Mạnh Dư Yến hiểu được tâm tình của nàng. Làm sai là đại ca, nàng cũng không nhiều lời thêm.

"Mạnh cô nương, xem ra huynh muội các ngươi tình cảm tốt lắm." Kỳ thật điểm này khi nàng hồn phách rời khỏi người đã biết, cũng khó thấy được, dù sao mười huynh muội này đều không phải là do một mẹ sinh ra, tay chân trong lúc đó còn có cảm tình tốt như vậy, đúng là khó có được.

"Gọi ta Dư Yến được rồi. Ta có thể gọi ngươi Lưu Ly sao?"Kỳ thật nàng muốn trực tiếp gọi là đại tẩu. :-)

"Đương nhiên được. Thật cao hứng ở trong này có thể có một bằng hữu tâm sự."Bùi Lưu Ly thật lòng nói

"Lưu ly, ta tin tưởng ngươi có biện pháp làm đại ca đồng ý cho ngươi ra phủ, đến lúc đó chúng ta đi chợ dạo chơi."Mạnh Dư Yến vui vẻ nói. Dưới nàng có bôn muội muội, nhưng lớn tuổi nhất cũng kém nàng năm tuổi, mà nàng vẫn không có bằng hữu để tâm sự, hiện tại Bùi Lưu Ly xuất hiện, lại vô cùng có khả năng trở thành đại tẩu của nàng, tất nhiên là hy vọng có thể tiếp cận nàng nhiều.

"Ngươi đối với ta tin tưởng sâu sắc, tin tưởng ta rời đi Mạnh phủ các ngươi chỗ này cách lao tù hoa lệ không xa."Bùi Lưu Ly tự giễu nói

"Bời vì ngươi là người thứ nhất ta gặp qua dám cùng đại ca tranh cãi, mà đại ca lại nguyện ý nhẫn nhịn, cho nên ta tin tưởng ngươi có biện pháp giải quyết khốn cnahr của chính mình." Mạnh Dư Yến sau khi chính mắt nhìn thấy cảnh hai người ở chung đó, đối với nàng là tin tưởng sâu sắc.

"Nếu là như thế, ta đây càng không thể làm ngươi thất vọng rồi."Bùi Lưu Ly uống ngụm trà nóng, hòa tan vị ngọt trong miệng, con mắt sáng có chút suy nghĩ sâu xa.

Hai người lại hàn huyên một hồi, đến khi Lưu ly nhăn mặt ngáp, Mạnh Dư Yến mới rời đi, làm cho thiên hạ không có thói quen dậy sớm như vậy trở lại giường ngủ bù.

Một lúc lâu sau, một bóng dáng cao lớn bước vào trong cửa tròn, sau khi nghe Giang Uy báo cáo hết những chuyện có liên quan đến Lưu ly xong, mới bước vào tẩm phòng, nhìn thấy thiên hạ nằm ngủ say trên giường, nét mặt lạnh lùng biểu lộ một chút cười ôn nhu, xem ra bức nàng dậy lúc sáng sớm, thật là khó xử nàng.

Hắn không chịu cho nàng ra phủ, nàng hẳn là thêm bất mãn với hắn. Bàn tay to nhịn không được khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cảm xúc non mềm chân thật dưới tay làm cảm xúc ôn nhu trên mặt hắn càng sâu.

Như bị hắn quấy nhiễu, Bùi Lưu Ly mở mắt, tức thì chống lại ánh mắt ôn nhu của hắn.

"Ta đánh thức ngươi sao? Hiện tại đã là buổi trưa, có muốn ăn gì không? Ta gọi táo phòng đưa tới."Hắn mỉm cười ôn nhu hỏi.

Bùi Lưu Ly cũng không đứng dậy, vẫn là một thân dày nằm ở trên giường, hỏi ngườingồi ở giường, "Nếu ta nói ta muốn đi Khách Vân Lâu dùng bữa, ngươi đồng ý sao?"

Mạnh Ứng Hổ vẫn chưa trả lời, ôn nhu ý cười trên mặt nhanh chóng biến mất, một đôi lãnh mâu nhìn chăm chú vào nàng.

Bùi Lưu Ly bất đắc dĩ khẽ thở dài, một cỗ hờn dỗi xoay quanh ở ngực, phút chốc ngồi dậy, con mắt sáng không ngại trừng hắn, "Ngươi hẳn là biết, ngươi không có khả năng quản ta cả đời, cũng nên rõ ràng Bùi gia chúng ta cùng hoàng thất quan hệ thâm hậu, nếu làm lớn chuyện này, ngươi không sợ sẽ liên lụy người nhà sao?"

"Nếu ta thật muốn giấu một người, tin tưởng bất luận kẻ nào tìm khắp cũng không ra, cho dù là xuất động thiết y vệ cũng giống nhau."Mạnh Ứng Hổ đối với điểm này thập phần tự tin.

"Ngươi...." Bùi Lưu Ly tức giận hít một hơi sâu, bức chính mình bình tĩnh. Namnhân này làm thổ phỉ đến nghiện sao?."Nếu ta đồng ý ở Mạnh phủ làm khách một thời gian, vậy ngươi có thể đồng ý cho ta ra phủ, cùng báo tin bình an cho nhà ta hay không?"

Mạnh Ứng Hổ không thể không nghi ngờ xem kỹ nàng, "Ngươi xác định sẽ tuân thủ hứa hẹn, sẽ không chẳng nói một tiếng rời đi?"

Dù sao nàng từng đổi ý qua. Hắn đương nhiên biết không thể quản nàng cả đời, cngx luyến tiếc khi phải đối đãi như vậy với nàng, nhưng trước khi hắn xác nhận tâm ý, hắn không muốn liều lĩnh.

"Ta nói chuyện giữ lời." Bùi Lưu Ly tức giận trừng hắn.

Mạnh Ứng Hổ cũng không nhắc đến chuyện nàng từ hôn trước đây, dù sao chỉ cần hắn nhận định, nàng mơ tưởng thoát khỏi lòng bàn tay hắn, biết tính tình nàng không thể bức quá chặt, nếu không chỉ sợ hoàn toàn ngược lại. Từ trên cổ tháo một sợi dây màu đỏ có miếng bạch ngọc hình hổ, không phân trần đem vòng qua cổ nàng.

"Đây là......" Bùi Lưu Ly vẫn chưa cự tuyệt, chính là tò mò vuốt ve bạch ngọc hình hổ trước mặt. Chạm trổ điêu khắc rất sống động, giống như Bạch Hổ chuẩn bị thời cơ mà cử động.

"Đây là đại bạch ngọc ta mang theo từ nhỏ, hiện tại tặng cho ngươi, không cho phép ngươi tháo." Mạnh Ứng Hổ thay nàng đem một đầu tóc đen gỡ ra ngoài sợi dây đỏ xong, xem bộ dáng nàng tò mò đánh giá bạch ngọc hình hổ, vẫn chưa cự tuyệt, khóe môi không khỏi cong lên.

Cho nên đây là vật đính tình?

Bùi Lưu Ly vẫn chưa nói ra, ngực dâng lên một chút vui sướng, tùy tay hắn vỗ về chơi đùa mái tóc đen của nàng.

"Có chuyện, ta vẫn muốn hỏi ngươi."

"Chuyện gì?" Cánh tay dài duỗi ra, đem nàng ôm trong tay, thiên hạ trong lòng ngửa đầu trừng mắt liếc hắn một cái, cũng không cự tuyệt, mềm mại rúc vào trong lòng hắn.

"Ngươi biết rõ ta chưa chết, hồn phách cũng rời khỏi thân, ngươi không sợ ta sẽ không thể trở lại trong thân thể, thời gian lâu, thành một cái cô hồn thật sao?"Chẳng lẽ hắn thực không lo lắng cho nàng sao?

"Ta đương nhiên sợ." Cằm khẽ tựa vào đỉnh đầu nàng, hai tay ôm thân mình mềm mại cả nàng, "Thực sự ngay từ đầu ta nghĩ ngươi là cô hồn dã quỷ lại không hiểu sao bò lên ta, sau ta phát hiện việc ngươi đi theo ta cùng hương túi có liên quan. Về sau lại càng phát hiện ngươi không sợ ánh mặt trời, nhưng ngươi lại mơ hồ không nhận thấy mình khác thường."Trong ngực lọt vào một cái tay nhỏ bé đánh nhẹ, "Thời gian lâu, ta phát hiện mình thích cảm giác ngươi ở bên người ta, cho dù ngươi thường làm ta buồn bực, cho nên ta mới tính kế ngươi, hơn nữa bắt đầu điều tra chuyện của ngươi, cũng biết chuyện ngươi hôn mê, vì thế ta phái Giang Uy điều tra cẩn thận có người dị sĩ tài ba nào có thể giúp ngươi hay không, rốt cuộc cũng tìm được một người."

"Vị thầy tướng số tiên kia là ngươi tìm đến phải không?"Bùi Lưu Ly ở trong lòng hắn kinh ngạc, ngẩng đầu hỏi.

"Đúng vậy."

"Hay những lời này cũng là ngươi cố ý bảo hắn nói?"

Bùi Lưu Ly nhớ tới khi mình tỉnh lại, biểu muội San Hô có nói, hồn phách của nàng là bị Bạch Hổ lấy đi rồi. Lại cúi đầu nhìn bạch ngọc trước mặt, một cỗ cảm giác quỷ dị dâng lên.

"Nói cái gì? Giang Uy chỉ nói cho ta, hắn gặp một gã thầy tướng số tiên, vừa thấy hắn đến đã nói chờ hắn thật lâu, rốt cuộc thời cơ đã đến, đang chuẩn bị đi Bùi phủ nhìn tình huống của ngươi."Mạnh Ứng Hổ hồ nghi nhìn nàng. Khi Giang Uy hồi báo hắn, chậc chậc lấy làm kì lạ vị thầy tướng số tiên kia không khỏi quá lợi hại, ngay cả hỏi cũng không hỏi, biết hắn tìm đến có việc gì.

Cho nên không phải hắn cố ý kêu thầy tướng số tiên nói những lời này. Việc này cũng không khỏi quá mức trùng hợp sao? Chẳng lẽ hai người thật sự hữu duyên? Thưởng thức bạch ngọc hình hổ trước ngực, Lưu Ly ngưng mi trầm tư.

"Lưu Ly, làm sao vậy?" Mạnh Ứng Hổ thấy thần sắc nàng không đúng, quan tâm hỏi.

"Cho nên ngươi sớm biết hồn phách ta nhất định sẽ trở lại cơ thể, mới có thể tính kế, cũng lần nữa cảnh cáo ta, vô luận ta là người hay quỷ, đều chỉ có thể là thê tử của ngươi. Hổ gia, ngươi thật đúng là tâm cơ thâm trầm a."Con mắt sáng ma mị, trừng mắt nam nhân mưu tính này, thầm than bản thân tâm cơ không bằng hắn.

Mạnh Ứng Hổ lạnh lùng mỉm cười, cũng không phủ nhận.

"Đúng vậy. Ta cũng sợ hồn phách ngươi rời đi lâu có hại đối với cơ thể, mới lệnh Giang Uy tìm người có thể giúp ngươi. Đồng thời ta phải bảo đảm được hứa hẹn của ngươi, ngươi là người ta chọn, ta tất nhiên sẽ không buông tay, ngươi thường nói ta là gian thương không phải sao? Tất nhiên không thể làm lỗ vốn."

Khá lắm gian thương, dám tính kế trên đầu nàng!

Cho dù nàng thừa nhận không vô tình với hắn, nhưng là không muốn lòng hắn đượcnhư ý. Đẩy ra hắn ôm ấp, mặt cười tươi, đứng dậy rời giường.

"Ta muốn đi Khách Vân lâu dùng bữa, ngươi muốn đi theo giúp ta không?"Con mắt sáng nhìn thẳng hắn, chờ xem hắn như thế nào trả lời.

Mạnh Ứng Hổ thân hình chưa động, mắt tinh nhuệ nhìn chăm chú vào nét cười trên mặt nàng, hiểu được sau khi hai người nói ra hết thảy, nàng không buồn bực hắn tính kế nàng. Tốt lắm, hắn thích tính tình này của nàng, thong thả chờ mong hai người ngày sau giao thủ.

"Đi thôi! Ngươi muốn đi dùng bữa, ta đương nhiên phụng bồi."Cánh tay dài duỗi ra, muốn ôm eo nhỏ của nàng, lại bị thân mình nhanh nhẹn, từng bước né tránh, đi ra ngoài trước.

Mạnh Ứng Hổ không giận mà lại cười, đi theo sau nàng, có thể đoán được hắn muốn thú nàng vào cửa, chỉ sợ còn phải phí một phen công phu. Bất quá, hắn tuyệt không lo lắng, ngược lại thập phần chờ mong.

Từ sau khi cùng, Mạnh Ứng Hổ đạt được thỏa thuận, Mạnh Ứng Hổ liền không ngăn cản nàng ra phủ, nhưng yêu cầu nàng bất luận đi đến đâu, làm sao, đều phải cho Tiểu Phượng đi theo. Đối với điểm này, Bùi Lưu Ly không có ý kiến.

Nghiễm nhiên trở thành khách được chiều chuộng nhất trong phủ, nha hoàn thấy nàng đều thập phần khách khí, mà người Mạnh gia như sợ nàng buồn bực muốn rời đi, trưởng bối Mạnh tộc thỉnh thoảng tìm nàng pha trà nói chuyện phiếm. Đệ muội Mạnh Ứng Hổ cũng nịnh bợ nàng thực rõ ràng, thỉnh thoảng ám chỉ nàng ở trước mặt Mạnh Ứng Hổ nói tốt vài câu, làm cho nàng cảm thấy buồn cười không thôi.

Giờ phút này, nàng lại bị thỉnh đến Di Phương Các, ăn bánh uống trà, bảy vị phu nhân đặc biệt ngồi bên cạnh, quay chung quanh thành vòng tròn.

"Lưu Ly, ngươi ở trong phủ ở vài ngày, có cái gì không quen hoặc thiếu cái gì, đừng khách khí, cứ việc nói ra."

Đại phu nhân thích nàng cầm một đôi tay nhỏ bé chầm chậm vỗ nhẹ, càng xem nàng càng vừa lòng. Quả nhiên như lúc trước nàng chứng kiến, không phải là nữ tử chỉ có vẻ đẹp bên ngoài, tuy rằng làm cho con lớn nhất ăn không ít đau khổ, bất quá, các nàng một bên xem diễn nhìn thập phần đã ghiền, đều vui sướng khi thấy người gặp họa, con lớn gặp đối thủ.

"Đại phu nhân, ta ở nơi này mọi người đều đối với ta tốt lắm, không có gì không quen."Nàng ở nơi này ngược lại so với nhà còn thoải mái hơn, không ai hạn định thời gian giao tranh thêu, trừ bỏ việc mỗi sáng sớm phải cùng bọn họ dùng đồ ăn sáng làm nàng thống khổ ra, cái khác đều phi thường tốt.

"Vậy là tốt rồi. Lưu Ly, nếu ở đây có cái gì ủy khuất, đừng giữ trong lòng, nhớ nói rõ cho chúng ta biết."Nhị phu nhân dặn dò nàng.

"Ta đã biết. Cám ơn mọi người quan tâm."Bùi Lưu Ly thật lòng hướng các vị phu nhân nói.

Tất cả bảy vị phu nhân đều hài lòng cười. Cảm giác có con dâu làm bảy người thập phần vui vẻ, huống chi con dâu này thật sự làm các nàng rất thích. Cho nên đối với con dâu chưa vào cửa này, không chỉ con không buông tay, hiện tại ngay cả bảy vị phu nhân đều không tính thả người. (ặc. )

"Lưu ly, nghe nói đầu năm nay vào ngày sinh Hoàng thượng, ngươi tự mình dâng lên một bức thêu họa giang sơn vạn dặm, làm cho Hoàng thượng rất kinh diễm, hơn nữa yêu thích không buông tay, rất thừa nhận tài nghệ của ngươi, tứ phong ngươi thiên hạ đệ nhất tú nương, việc này có thật hay không?" tam phu nhân hỏi như vậy, vì chỉ nghe tin đồn, lại không có người thấy Hoàng thượng ngự ban bảng hiệu, cho nên mọi người mới hoài nghi có thật hay không?

"Nếu là như thế, sao không thấy Châu Ngọc Các treo lên bàng hiệu ngự ban?"Tú phu nhân hỏi ra nghi vấn trong lòng.

"Bởi vì ta cự tuyệt." Bùi Lưu Ly nhíu mày uống chén thuốc Tiểu Phượng vừa bưng tới, lạnh nhạt nói.

"Vì sao? Đây chính là việc vinh quang vô cùng, vì sao ngươi lại cự tuyệt?" Ngũ phu nhân thập phần buồn bực.

"Lưu ly tự nhận việc thêu thùa có chỗ hạn chế, không thể gánh vác phong hào thiên hạ đệ nhất tú nương. Thiên hạ vô cùng rộng lớn, kỹ thuật thêu thùa so với ta càng có khối người, khó được Hoàng thượng không chê bức tranh Lưu ly thêu, đã là khẳng định rất lớn đối với Lưu ly. Phong hào thiên hạ đệ nhất tú nương này, vẫn là giữ cho người khác đi."

Bùi Lưu Ly chỉ cần nhớ đến vì thêu bức họa giang sơn vạn dặm kia nàng phải mất hai tháng để hoàn thành. Sau khi hoàn thành, nàng mê man ba ngày tinh thần mới tĩnh dưỡng. Nếu lại nhận phong hào thiên hạ đệ nhất tú nương, nàng có dự cảm, sau này nhất định sẽ không có ngày thanh nhàn.

Vẫn là ở lại Châu Ngọc Các thêu hương túi, quyên khăn, cỏ vẻ không hao tổn tinh thần lại thương thân. Cũng may đại ca tuy rằng yêu tiền, cũng biết năng lực này dùng để thêu vật phầm trang sức quả là mai một tài năng của nàng, nhưng cũng không bức nàng, để nàng sống vui vẻ.

Nghe vậy, bảy người đồng thời kinh ngạc không thôi, đối với chuyện nàng không màng danh lợi cự tuyệt phong hào Hoàng thượng ngự ban cảm thấy bội phục, hơn nữa nàng rất khiêm tốn, cảm thấy kính nể.

Trong mắt bảy người đều có chút kiên quyết, con dâu này các nàng đã định rồi. Chuyện Lưu ly cùng Ứng Hổ, khi tất yếu các nàng nhúng một tay tương trợ, nhất tríquyết không làm cho con dâu các nàngthích có cơ hội bỏ trốn.

Hồn nhiên chưa thấy chính mình trở thành con mồi trong mắt bảy người, Bùi Lưu Ly uống xong chén thuốc không lâu, lại tiếp tục ăn canh vây cá tổ yến nha hoàn bưng lên, thầm nghĩ mỗi ngày bị trân quý thuốc bổ bồi bổ, nàng sợ là bị dưỡng béo.

"Lưu ly, trên cổ ngươi đeo một miếng bạch ngọc nhìnthập phần quen mắt?" Lục phu nhân mắt sắc bén phát hiện vạt áo trong Lưu ly lộ ra một góc bạch ngọc.

Bùi Lưu Ly cúi đầu nhìn theo phía vạt áo lộ ra một góc bạch ngọc hình hổ, đơn giản lấy nó ra. Chỉ mới lấy ra một nửa, tất cả bảy người đều kinh ngạc.

"Đây không phải bạch ngọc hình hổ không rời khỏi người Ứng Hổ sao?" Thất phu nhân nhìn về phía đại tỷ ở một bên, kinh ngạc hỏi.

Ở ánh nhìn chăm chú của mọi người, Bùi Lưu Ly ngượng ngùng không được tự nhiên giải thích, "Đây là Mạnh Ứng Hổ muốn ta đeo lên, còn uy hiếp không cho tháo ra."

Đại phu nhân nhớ lại hình ảnh con lớn nhất, từ nhỏ không rời bạch ngọc hình hổ, nay cũng đổi chủ, không khỏi nhớ tới tình hình lúc mang thai.

"Lưu ly, ngươi có biết vì sao cha Ứng Hổ lại chọn cho hắn tên này không?"

"Vì sao?" Bùi Lưu Lynhìn thấy vẻ mặt đại phu nhân, biết nhất định có nguyên nhân.

"Ta còn nhớ rõ trước khi có Ứng Hổ, có một đêm nằm mơ, mơ thấy một con hổ trắng hung hãn, dũng mãnh thẳng hướng ta đánh tới, ta sợ đến mức ngã ngồi, kết quả nó vọt vào trong bụng ta. Qua không bao lâu, đại phu chẩn đoán ta có thai, lão gia thập phần vui vẻ, nói đó là một dấu hiệu tốt. Bởi vì lão gia khi còn trẻ đã từng cứu một con hổ trắng, sau lại có một hồi ở trong núi gặp nạn, là hổ trắng xuất hiện báo ân cứu giúp, cho nên Mạnh gia chúng ta mới có thể dùng đầu hổ đại diện. Hơn nữa Mạnh phủ chúng ta nhiều thế hệ ở lại Bạch Hổ thành, lão gia cho rằng đây là hổ trắng chuyển thế, muốn che chở Mạnh gia chúng ta, bởi vậy thập phần yêu thương Ứng Hổ." Đại phu nhân mỗi lần nhớ tới chuyện này, vẫn cảm thấy vô cùng huyền bí.

"Thì ra là thế." Bùi Lưu Ly không nghĩ tới còn có chuyện xưa như thế này.

"Không chỉ có thế đâu, đại tỷ, ngươi có nhớ rõ hỉ yến Ứng Hổ trăng tròn có một vị đạo sĩ đến, tự mình đưa khối bạch ngọc hình hổ cho Ứng Hổ đeo, còn nói cái gì Ứng Hổ cũng không ao vật, ngày sau tất có phen dùng, chỉ sợ tính tình hắn quá mức lãnh khốc vô tình sẽ làm hắn giỏi giang, còn lần nữa dặn dò bạch ngọc hình hổ không thể rời khỏi người, có thể chấn trụ khí lệ thuộc cơ thể hắn. Ngày sau, hắn tự tay đem khối bạch ngọc này cho người định mệnh của hắn, hết thảy sẽ chuyển tốt."Nhị phu nhân nhớ tới lời lúc ấy đạo sĩ nói.

Bảy người lại không hẹn mà cùng nhìn phía Bùi Lưu Ly, đều tự dưới đáy lòng bội phục vị đạo sĩ kia tính toán tài tình.

Bùi Lưu Ly ho nhẹ, nàng mới không tin cái gì định mệnh. Chẳng qua bị ánh mắt quan tâm của bảy người này vây quanh, áp lực thật không nhỏ.

"Bảy vị phu nhân, ta nhớ ra còn có việc, sẽ không quấy rầy các vị." Bùi Lưu Ly đứng dậy, hướng bảy người khom người nhất phúc, tính rời đi trước.

"Cũng được, ngươi có việc cứ đi." Đại phu nhân cũng không ngăn nàng, thả nàng rời đi.

Bùi Lưu Ly hướng bảy người cáo lui, bước ra Di Phương Các, thế mới nhẹ nhàng thở ra, lần đầu cảm thấy chính mình được người yêu thích cũng là một loại phức tạp.

Tiểu Phượng canh giữ ở ngoài Di Phương Các, nhìn thấy nàng đi ra, vội vàng tiến lên đi theo phía sau nàng.

"Bùi cô nương, xem ra bảy vị phu nhân đều thực thích ngài, mới có thể thường xuyên tìm ngài nói chuyện phiếm."Tiểu Phượng giọng điệu mang yêu thích và ngưỡng mộ.

Vị Bùi cô nương này không chỉ được đại thiếu gia yêu thích, càng được bày vị phu nhân quan ái, đây chính là chuyện khó được, vị trí thiếu phu nhân tương đối phát triển an toàn, chỉ là Bùi cô nương tựa hồ không để ý chuyện này.

"Tiểu Phượng, chuẩn bị một chút, ta muốn ra phủ." Bùi Lưu Ly đi chưa được vài bước, cước bộ dừng lại, phân phó nha hoàn phía sau.

"Bùi cô nương, ngươi tính đi nơi nào?"Tiểu Phượng thấy lạ hỏi. Đại thiếu gia có dặn, bất luận Bùi cô nương làm chuyện gì, đi nơi nào, đều phải báo cáo cho hắn.

"Ta muốn đi đẫy đà thước phô ở phía tây thành, ngươi mau kêu người chuẩn bị xe ngựa, ta ở ngoài cửa lớn chờ ngươi." Nàng phải tự mình đi thăm ngoại công, ngoại bà một chuyến mới được. Không nói nhiều, thẳng hướng cửa lớn đi tới.

Tiểu Phượng thấy thế, cảm thấy quýnh lên, vội vàng tìm người chuẩn bị xe ngựa, cũng lưu lại lời nhắn cho đại thiếu gia.

Bùi Lưu Ly lại đi đẫy đà thước phô, tâm tình khó nén kích động. Nghĩ đến khi lần trước hồn phách rời khỏi người đã đến gặp một lần, lúc ấy vì không thể chạm vào ngoại công, ngoại bà tâm tình cực kì khó chịu. Bốn huynh muội các nàng cùng ngoại công, ngoại bà tình cảm tốt lắm, thường xuyên tới nơi này ở.

Mà sở trường thêu thùa của nàng là do ngoại bà chân truyền, ngoại bà thường nói nàng có thiên phú, tâm tư linh hoạt, thích hợp học một tay tuyệt sống của nàng.

"Đây không phải đại tiểu thư sao?"A Tuyền thấy một chiếc xe ngựa đứng ngoài cửa, vừa nhìn vừa thăm dò, không nghĩ tới bước xuống xe ngựa là người lúc trước gặp chuyện không may, làm hai lão mặt mày co cáu, Bùi Lưu Ly.

"A Tuyền, ngoại công cùng ngoại bà ta ở đâu?" Bùi Lưu Ly giật mình nhìn hắn cười.

"Đại tiểu thư, thật là ngài! Thật tốt quá! Ngài thật sự không có việc gì! Lão thái gia cùng lão phu nhân ở vườn rau, bọn họ nhìn thấy ngài nhất định thực vui vẻ, ngài mau vào đi thôi." A Tuyền một mặt nói xong, một mặt hướng bên trong chạy đi, miệng càng không ngừng hô đại tiểu thư đến đây.

Bùi Lưu Ly để Tiểu Phượng chờ ở bên ngoài rồi mới đi vào. Mới bước vào tiểu viện, hai lão nghe tiếng A Tuyền kêu, cầm tay vọt ra, khi nhìn thấy nàng, tâm tình ba người đều thập phần kích động.

"Ngoại bà!" Bùi Lưu Ly nhào vào trong lòng ngoại bà, hốc mắt rưng rưng, tiếng nói ngẹn ngào.

"Không có việc gì là tốt rồi. Ta chỉ biết cháu gái bảo bối của ta phúc lớn mệnh lớn, nhất định vượt qua kiếp nạn này."Lão phu nhân khẽ vuốt cháu gái trong lòng, nước mắt vui vẻ rơi xuống, lúc trước chỉ cần nghĩ đến cháu gái vì đến thăm bọn họ mới có thể nửa đường gặp chuyện không may, nàng không thể không tự trách.

"Được rồi, đừng đứng ở ngoài nói chuyện, vào trong phòng uống ly trà nóng." Lí lão vụng trộm lau đi nước mắt trên khóe mắt, phân phó A Tuyền chuẩn bị tốt trà nóng, thúc giục hai người đang ôm nhau tiến vào tiểu đại sảnh.

Ba người một bước vào phòng khách, còn chưa ngồi vào chỗ của mình, Lí lão nhịn không được hỏi cái bọn họ giữ trong lòng ba tháng

"Lưu ly, nương ngươi viết thư thật không minh bạch, nói cái gì ngươi đã tỉnh, nhưng lại mất tích, chúng ta đang định đi một chuyến đến Thanh Long thành, không nghĩ tới ngươi lại đến đây trước."

"Ngoại công, ngoại bà, thực xin lỗi, làm các ngươi lo lắng."Bùi Lưu Ly ôm bà ngoại xong, lại tiến vào trong ngực ngoại công, áy náy nói.

Lí lão đau lòng nhẹ ôm nhẹ cháu gái, nhìn thấy cháu gái bình an vô sự, hắn an tâm.

"Lưu ly, ngươi có chuyện gì muốn nói cho ngoại bà hay không?"Lão phu nhân thử hỏi, một đôi mắt lão không khéo đảo quanh người cháu gái.

"đúng vậy. Lưu ly, ngươi mau đem sự tình kể lại cho rõ ràng, ngươi sau khi tỉnh lại tại sao mất tích? Cha nương ngươi đều vội muốn chết."lí lão khẩn trương hỏi cháu gái trong lòng.

Lưu ly do dự, mới đưa chuyện hồn phách rời khỏi người, chuyện gặp gỡ Mạnh Ứng Hổ toàn bộ nói một lần.

"Thật sự rất huyền bí, xem ra ngươi cùng Hổ gia thật có duyên phận." Lão phu nhân nghe cháu gái kể xong chấn động, thiên hạ thật sự là vô kỳ bất hữu, không nghĩ tới lại phát sinh trên người cháu gái. Nghĩ đến ban đầu nàng đem Hổ gia cùng cháu gái ghép thành một đôi, xem ra nay không cần nàng mở miệng.

"Cái gì duyên phận! Họ mạnh thật đúng là lớn mật, trong mắt hắn còn có vương pháp sao! Dám bắt Lưu ly đi, hay là hắn khi dễ chúng ta sao?"Lí lão nghe xong, bất giác lòng đầy căm phẫn, hận không thể lập tức báo quan bắt người.

"Lão gia, ngươi có thể không cần kích động như vậy được không?"Lão phu nhân trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, lại nhìn về phía cháu gái, "Ta lúc trước còn kỳ quái tại sao Hổ gia đem chuyện sinh ý chuyển cho thước phô chúng ta làm, nguyên lai là vì ngươi a." chính cái gọi là nước phù sa không rơi xuống ruộng người ngoài, lại có thể thuận thế mượn quan hệ cùng hai lão bọn họ, không hổ là Hổ gia.

"Ta mới không hiếm lạ Mạnh gia bọn họ làm chuyện sinh ý!"Lí lão thổi râu trừng mắt. Hắn giữ gian tiểu mễ phô này không phải vì kiếm tiền, thuần túy là vì làm việc cho qua ngày tháng nhàn rỗi thôi.

Lí lão phu nhân lười quan tâm hắn, vỗ nhẹ tay nhỏ bé của cháu gái, từ ái nói: "Lưu ly, kỳ thật ngươi thích Hổ gia đúng không? nếu không ngươi sẽ không một mặt giận hắn tính kế ngươi, một mặt luyến tiếc rời đi đúng không?"

"Ngoại bà, ngươi thật sự hiểu ta." Bùi Lưu Ly ngượng ngùng thừa nhận.

"Cũng tốt. Khiến cho Hổ gia luôn luôn tự cho mình rất cao biết cháu gái bảo bối của ta không phải hắn muốn lấy là có thể lấy, khiến cho hắn nếm mùi thất bại đi." Lão phu nhân cũng tán thành cháu gái làm như vậy, nàng tin tưởng với trí tuệ của cháu gái sẽ biết nên làm như thế nào.

"Ta không tán thành Lưu Ly gả cho Mạnh Ứng Hổ!" Lí lão ở một bên hô. Namnhân kia tâm cơ quá sâu trầm, hắn không thích.

Hai nữ nhân vẫn không có quan tâm hắn, tiếp tục tán gẫu.

"Trong mạnh phủ bảy vị phu nhân cùng chín vị thiếu gia, tiểu thư đối với ngươi được không?" Lão phu nhân lo lắng hỏi, dù sao Mạnh phủ gia đại nghiệp đại, chỉ sợ cháu gái bị ủy khuất.

"Mọi người đối với ta tốt lắm. Chẳng qua làm ta bất mãn nhất là Mạnh Ứng Hổ cứng rắn muốn ta sáng tinh mơ cùng cả nhà bọn họ dùng đồ ăn sáng, làm hại ta lúc nào cũng phải tìm thời gian ngủ bù."Nói tới đây, nàng liền cảm thấy chính mình thực ủy khuất. Mỗi sáng sớm, Mạnh Ứng Hổ tự mình đến áp tải nàng đi dùng đồ ăn sáng, làm cho nàng muốn chạy trốn một lần cũng không được, ai!

"Vậy là tốt rồi." Lí lão phu nhân khẽ vuốt hai má cháu gái, cháu gái sớm nên xuất giá, lúc này lại gặp Hổ gia, lại được người Mạnh gia thích, nàng an tâm.

"Ngoại bà, thời điểm không còn sớm, ta muốn trở về, lần sau lại đến nhìn ngươi cùng ngoại công."Bùi Lưu Ly nghĩ Mạnh Ứng Hổ có lẽ đã ở trong phủ chờ nàng cùng nhau dùng bữa tối, muốn chạy nhanh trở về.

"Lần sau cùng Hổ gia đến đây đi."Lí lão phu nhân nắm tay cháu gái cùng ra ngoài. Có lẽ cháu gái chưa phát giác, nhưng nàng sớm phát hiện cháu gái sớm đem Mạnh phủ trở thành một cái nhà khác.

"Làm gì vội vã hồi Mạnh phủ, cũng không lưu lại ăn bữa tối."Lí lão đi theo phía sau hai người, nghĩ đến đã lâu không gặp cháu gái, mới đến không bao lâu lại vội đi, nhịn không được mong mỏi.

"Ngoại công, ta đi trước, lần tới ở lại cùng người dùng bữa."Bùi Lưu Ly cười đối với vẻ mặt không hờn giận của Lí lão dỗ.

Hướng hai người vẫy tay cáo biệt, liền đi ra ngoài nơi Tiểu Phượng chờ, nàng đến đỡ Lưu ly lên xe. Mới mở cửa xe, chưa thấy rõ, đột nhiên hoa mắt, thân mình bị kéo vào, nàng kinh hô một tiếng, ngay sau đó thân thể ngã vào trong một vòm ngực dày.

Xe ngựa bắt đầu tiến lên, tiếng trục xe át đi tiếng hô của nàng, làm cho hai lão đưa cháu gái rời đi cũng không phát hiện khác thường.

"Ngươi làm sao có thể ở trong này?" Bùi Lưu Ly ôm trụ nam nhân của nàng, vừa hỏi mới giật mình thấy chính mình hỏi cái vấn đề ngu ngốc, nhất định là nha đầu Tiểu Phượng nói cho hắn.

Mạnh Ứng Hổ nhìn biểu tình của nàng biết nàng đoán được, thông minh vẫn chưa trả lời vấn đề này. Khi thấy nàng, đường cong lạnh lùng cứng rắn trên mặt hắn không tự giác mềm ra, thật chí có chút ý cười, hai tay ôm thiên hạ trong lòng không buông, một cỗ thỏa mãn tự đáy lòng dâng lên, làm tâm tình hắn trở nên tốt.

"Gặp ngoại công cùng ngoại bà, tâm tình có tốt hay không?"

Nàng mấy ngày nay vẻ mặt động bất động cho hắn xem, bất quá cũng không cự tuyệt hắn động chạm. Hắn biết từ đáy lòng nàng đối với hắn hữu tình, nếu không sẽ không tùy hắn ôm mà không cự tuyệt. Chính là nàng vẫn không dễ dàng tha thứ hắn, hắn cũng không ép nàng, nguyện ý cho nàng một chút thời gian, ít nhất nàng nguyện ý lưu lại, hôn sự hai người hắn đều có tính toán.

"Ân." Nàng hừ nhẹ, theo bản năng ở trong lòng hắn điều chỉnh tư thế, xe ngựa thong thả tiến lên, trong ngực hắn lại ấm áp như vậy, làm hại nàng hai mí mắt không tụ động nhắm lại. (ặc, ta nóng muốn chết, mồ hôi chảy ròng ròng mà 2 ng` ni...)

"Nghe nói ngươi bị nương còn có sáu vị di nương kêu đi nói chuyện phiếm, cho nên mới không ngủ trưa, muốn ngủ liền ngủ một chút đi, đến ta sẽ gọi ngươi."Tiếng nói ôn nhu ở bên tai nàng phe phẩy, cùng với cái hôn dừng ở trên trán nàng, tuy rằng không muốn nàng mỗi ngày dậy sớm, nhưng đây là thời gian duy nhất cả nhà cùng dùng bữa, đành phải ủy khuất nàng.

Thiên hạ trong lòng cũng không hưởng ứng, Mạnh Ứng Hổ cúi đầu nhìn, mới phát giác nàng đã ngủ, khuôn mặt lạnh lùng giơ lên một chút sủng nịch, cũng nhắm mắt theo.

Ước chừng qua hai khắc, xe ngựa trở lại ngoài cửa lớn Mạnh phủ, xa phu thấp giọng hướng bên trong kêu to.

"Đại thiếu gia, đến phủ."

Mạnh Ứng Hổ mở mắt, nhìn kiều nhan trong lòng vẫn chưa tỉnh, đem nàng cẩn thận ôm lấy, lấy khửu tay đẩy cửa xe, ôm thiên hạ trong lòng bước xuống, đi vào phủ.

Một đường hướng sườn phía nam Nghênh Phong Các đi đến, ven đường không ít người hầu hạ nhìn thấy đại thiếu gia ôm tức phụ trong lòng, ánh mắt đều tò mò, khe khẽ nói nhỏ.

Sau khi bước vào cửa tròn Nghênh Phong Các, đi đến tẩm phòng nàng tạm ở, đẩy cửa phòng ra, đem thiên hạ ngủ trong lòng đặt nhẹ trên giường, thấp giọng dặn Tiểu Phượng vào sau, không cho phép quấy rầy đến giấc ngủ của nàng, thế mới rời đi.

Tú nương:cô gái thêu thùa giỏi nhất.

Trăng tròn: chắc ý chỉ một tuổi đó mà.

Quan ái: quan tâm, ưu ái.

Nói sơ một chút, ta hơi nhầm lần, thước phô là chỉ cửa hàng buôn bán nói chung, còn của hàng của lí lão là nơi bán gạo. Trong truyện hay nhắc đến từ sinh ý, tra từ điển không thấy chữ này, theo ta, nó nôm na là cách nói đến việc làm ăn buôn bán phát đạt, kiếm ra nhiều lợi nhuận.

=> chương sau: gặp hoa khôi Mẫu Đơn.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-10)