Vay nóng Homecredit

Truyện:Ác Bá Cửu Vương Gia - Chương 07

Ác Bá Cửu Vương Gia
Trọn bộ 10 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Trước cửa vương phủ giăng đèn kết hoa, ở hai bên sườn đại môn đập vào mắt là hai chữ song hỉ màu đỏ thật to.

Vừa hạ kiệu Liễu Ti Vũ giật mình ngây người tại chỗ.

"Hôm nay là giao thừa, bổn vương chính là muốn tìm một người danh chính ngôn thuận cùng mình ăn một bữa cơm tất niên."

"Vương gia...." Bỗng nhiên quay đầu lại, đôi mắt phượng ngân ngấn nước mắt.

"Ta không ngại ngươi chủ động gieo mình vào lòng ta đâu."

Nhìn vẻ tươi cười ngả ngớn của tuấn lãng nam tử đang đứng phía sau, Liễu Ti Vũ khuôn mặt đầy lệ mang theo ý cười nhào vào hai cánh tay đang mở ra của hắn.

"Nếu hiện tại ngươi nói không muốn gả, bổn vương nhất định sẽ cường thú." Vẫn là vẻ tươi cười trước kia, lười biếng lại mang theo vẻ ngả ngớn.

Bàn tay trắng nõn của nàng đấm nhẹ vào hắn một cái, nhịn không được mắng, "Vô lại."

Trác Phi Dương bật cười ha hả, ôm lấy nàng đi nhanh tiến vào trong phủ, vừa đi vừa phân phó, "Tấu nhạc."

"Vâng, Vương gia."

Trong thoáng chốc cổ nhạc nổi lên, pháo hoa cùng phóng, một mảnh hoan hỉ.

Hỉ đường được bố trí tráng lệ, một đôi hỉ chúc long phượng đang cháy sáng, mà đứng ở một bên lễ tư, bà mối, khách đến chúc mừng, tất cả đều đầy đủ — tuy rằng khách chỉ có một gã, nhưng ít ra có còn hơn không.

"Cung hỉ Vương gia, cung hỉ Vương gia."

Trác Phi Dương nhìn về phía vị khách duy nhất hôm nay, "Ngươi cứ như vậy dùng mồm mép của mình thay cho lễ vật hả?"

"Lại chúc Vương gia cùng Vương phi trăm năm hảo hợp, sớm sanh quý tử."

"Không hề có thành ý." Sớm sinh quý tử? Hắn mới không cho một cái tiểu hỗn đãn đến chia xẻ nữ nhân của hắn. (Cesia: hài tử chưa sinh mà đã bị gọi là tiểu hỗn đãn, bạn vương gia này thật là....... )

"Vương gia? Sự có mặt của chúng ta chính là lễ vật tốt nhất, so đo như vậy làm gì?"

"Sau này nhớ bổ sung."

Vân Thanh nhún vai, tỏ vẻ cam chịu.

Vài tỳ nữ cầm hỉ phục tiến vào, giúp hai người thay y phục, lại phủ lên đầu tân nương một tấm khăn voan màu đỏ.

Ở Trác Phi Dương ra hiệu, tư lễ bắt đầu xướng lễ, "Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, đưa vào động phòng."

Dùng hồng trù dẫn tân nương trở về hỉ phòng, đợi cho tất cả người hầu đều lui ra, hắn chậm rãi đi đến bên giường. Khi khăn voan được nhấc lên, nàng nhìn hắn, hai người bốn mắt giao nhau, rồi sau đó nhìn nhau mỉm cười.

"Nàng là nữ nhân duy nhất ngồi trên chiếc giường này."

Nam nhân nói dối có thể mặt không đổi sắc sao? Hắn từng có hai thị thiếp một sườn phi, đây là chuyện mà toàn triều đều biết.

"Đây là tẩm thất của bổn vương, trừ bỏ thê tử của bổn vương, bất kỳ ai cũng không có tư cách ngủ trên chiếc giường này, mà tất cả các nàng đều không phải."

Hắn là hướng nàng giải thích sao?

"Sườn phi cùng thị thiếp ở trong mắt bổn vương, cùng bình thường nô tỳ không hề phân biệt." Dù sao hắn căn bản cũng không chạm qua các nàng.

"Vương gia." Nàng đưa tay che miệng hắn lại, "Ta tin tưởng chàng."

"Bổng vương không cần nàng tin tưởng." Ngoài miệng hắn nói vậy, nhưng khóe miệng đang cong lên tiết lộ cảm xúc chân thật trong lòng hắn.

Cầm lấy chén rượu hợp cẩn trên bàn, hai người giao bôi.

"Thân mình đã tốt chưa?"

Màu đỏ ửng bỗng dưng nhuộm thấm khuôn mặt của Liễu Ti Vũ, nàng không lên tiếng trả lời.

Hắn ôm chầm lấy nàng, cười nói, "Biển lão nhân chắc chắn là không kém như vậy, hắn chính là hậu nhân của Biển Thước (*)."

(*) Biển Thước; họ Tần tên Việt Nhân, một danh y thời chiến quốc.

"Tốt lắm." Nàng thì thào giống như tiếng muỗi kêu.

"Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, vô luận bổn vương làm gì đều không có người có thể phê bình."

Nàng bị cách nói của hắn chọc cười, không khỏi trong lòng nổi lên bướng bỉnh, "Hôm nay mới động phòng sao? Nguyên lai phẩm hạnh của Vương gia cao thượng tới thế."

"Dám giễu cợt bổn vương, phải không?'

"Không dám."

Hai người cười đùa ngã lăn xuống giường, trên giường phủ kín một tầng gấm vóc, bàn tay của Trác Phi Dương chậm rãi vuốt ve gương mặt nàng, trong đôi mắt hiện lên tia hối hận.

"Nếu bổn vương lưu tâm một chút, trên người nàng sẽ không phải lưu lại ấn ký xấu xí này."

"Vương gia...."

Hắn lặng yên vuốt ve ấn ký đã phai, đó chính là cái giá phải trả cho sự sơ sót của hắn.

"Thiếp thân tướng mạo vốn cũng không xuất chúng, Vương gia không cần canh cánh trong lòng."

"Cũng may bổn vương cũng không phải là kẻ háo sắc."

"Ý của Vương gia chính là đêm nay sẽ làm chính nhân quân tử?"

"Nàng mơ tưởng...." Bàn tay to lớn gọn gàng đem nhất kiện quần áo cuối cùng trên người nàng ném ra bên ngoài màn, hai thân thể trần trụi quấn quýt lấy nhau.

Nàng bị ánh mắt lộ liễu của hắn nhìn hau háu, da đầu có chút ngứa ran, chỉ có thể ngượng ngùng nhắm chặt hai mắt.

Hắn không vội vã chiếm lấy nàng, chỉ chậm rãi mơn trớn cơ thể trắng như tuyết của nàng, từng chút một thắp lên ngọn lửa tình dục giữa hai người, thưởng thức màu đỏ ửng làn dần đi khắp làn da cùng với ánh mắt dần dần trở nên mê loạn của nàng.

Dĩ vãng hắn không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của nàng, mà từ hôm nay trở đi hắn muốn chậm rãi hưởng thụ, hưởng thủ vẻ quyến rũ phong tình mê hoặc lòng người đó.

Bàn tay của Liễu Ti Vũ trượt dọc xuống ngực của hắn, đôi môi anh đào hồng nhuận phát ra tiếng thở dốc, e lệ lại tò mò hướng vào bên trong quần hắn....

"Nga, tiểu yêu nữ...." Hắn kịch liệt thở hổn hển, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi dày đặc.

Nàng kéo đầu hắn xuống, chủ động dâng lên đôi môi mộng đỏ, cùng với lưỡi của hắn đùa giỡn, dây dưa. Hôm nay nàng sẽ hảo hảo hầu hạ nam nhân này, người đã trở thành trượng phu của nàng.

Mỹ vị đã dâng lên tận miệng hắn làm sao có thể cự tuyệt? Hắn hấp thu toàn bộ sự ngọt ngào của nàng, mừng rỡ như điên trước sự chủ động nhiệt tình của nàng. Hóa ra có được sự cam tâm tình nguyện nghênh hợp của nữ nhân mới chính là hạnh phúc lớn nhất của người nam nhân, mà giờ phút này hắn thật hạnh phúc chết đi được.

Mê loạn dục tình thiêu đốt bên trong tấm màn màu đỏ, sự kích tình ngân lên những nốt nhạc vĩnh hằng của nhân thế.

***~

"Này, tam nha đầu tinh thần tốt lắm nha." Từ cửa đi vào Vân Thanh vẻ mặt trêu chọc, ngay cả ngữ khí cũng tràn đầy bông đùa.

"Tề Hầu gia."

"A, Vương phi nương nương tức giận?"

"Mới sáng tinh mơ chạy đến đùa giỡn nữ nhân của ta, nhàn rỗi vậy à?"

"Vương gia!" Vân Thanh hốt hoảng trừng mắt nhìn nam tử bước ra từ phía sau bức rèm, "Ngài không phải muốn vào cung thăm Thái Hậu sao?"

"Cho nên ngươi chạy tới câu dẫn nàng?"

Oa! Ánh mắt thật đáng sợ. Vân Thanh ngay lập tức che mặt lại theo bản năng.

Liễu Ti Vũ có chút kinh ngạc trước cử chỉ quái dị của hắn.

"Khuôn mặt kia có phải rất đẹp hay không?" Bất thình lình, một giọng nói trầm thấp nguy hiểm từ bên tai nàng truyền đến.

Vân Thanh liều mạng hướng nàng xua tay.

"Nghe nói Hầu gia là đệ nhất mỹ nam tử của bản triều." Nàng thản nhiên trần thuật một chuyện thật.

"Ai nói, rõ ràng nam nhân anh tuấn tiêu sái nhất của bản triều chính là Cửu vương gia." Vân Thanh lập tức phản bác.

Liễu Ti Vũ nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tin có kẻ lại có thể bẻ cong sự thật, chỉ hươu bảo ngựa như thế.

Trác Phi Dương cười lạnh, "Lời nói đùa này cũng hiếm thấy nha."

"Vương gia, mượn một chút có chuyện cần nói." Vẻ mặt của hắn thần bí.

Không tình nguyện đi theo Vân Thanh ra hậu viện, Vân Thanh lập tức ghé sát vào lỗ tai hắn.

"Hôm nay ta đến đặc biệt để mật báo." Nguyên bản vốn định nói cho tam nha đầu, bất quá gặp được chánh chủ, đổi đối tượng cũng không trở ngại.

"Nói."

"Cô công chúa man di kia đã đến đây, còn tuyên bố trừ ngươi ra không gả, Thái Hậu hôm nay tìm ngươi vì việc này." Đầu năm nay biến thái cũng có người muốn cướp, không quy củ.

"Thật không phải đến đùa giỡn nữ nhân của ta?" Trác Phi Dương hoài nghi quan sát hắn.

"Ta cho dù có tà tâm cũng không có can đảm nha."

"Hử?"

"Ta thế nào lại có tâm a, đã sớm xài hết rồi, " Vân Thanh ngay lập tức không có khí tiết sửa miệng.

"Tốt lắm." Hắn vừa lòng mỉm cười, "Vậy chuyện trong cung phải nhờ đến tôn giá rồi."

"...." Ác ma, siêu cấp ác ma.

Bọn họ đang nói gì? Chỉ thấy Tề hầu gia mắt lộ hung quang, vẻ mặt ai oán, tựa như sắp bị đẩy vào hố lứa bán đứng sắc tướng bất lực tiểu bạch thỏ, Liễu Ti Vũ có chút hoang mang cau mày.

"Tam nha đầu, chúng ta đi thưởng mai." Trác Phi Dương vẻ mặt mang theo ý cười tiêu sái bước tới, dắt tay thê tử đi ra ngoài.

"Vương gia -" Vân Thanh chưa từ bỏ ý định lên tiếng gọi.

"Hoa tâm luôn là sở trường của ngươi, bổn vương rất tin tưởng ngươi." Hắn cười rất thích thú, tiếng cười mang theo chế nhạo cùng khó nén vui sướng khi người gặp họa.

Giao lầm bằng hữu chính là tự chuốc lấy họa a! Đối diện với đại sảnh trống rỗng, vẻ mặt của Vân Thanh tràn ngập bi phẫn. Hắn đúng là thích mỹ nữ, nhưng tuyệt đối không thích loại nữ tử dã man thô lỗ, cho dù có đẹp cỡ nào cũng miễn bàn.

***~

Nàng phải tiến cung? Liễu Ti Vũ chần chờ liếc nhìn thái giám truyền chỉ, không đi chỉ sợ không được.

"Vương phi vẫn là lập tức đi theo chúng tôi tiến cung thôi." Công công truyền chỉ lên tiếng, lo lắng đảo tầm mắt ra phía ngoài cửa.

Trong lòng nàng nhất thời sáng tỏ. Đương kim thánh thượng nhất định đoán chắc lúc này Cửu vương gia không có ở trong phủ, mới phái người đến triệu nàng vào cung.... Chút dự cảm xấu chợt xẹt qua trong lòng nàng. Lần này vào cung tuyệt không giống như trong khẩu dụ đã nói, chính là ôm Tam Liễu hồi vương phủ.

"Đi thôi." Được rồi, mặc kệ tâm ý của hoàng thượng như thế nào, nàng vẫn muốn tự mình đối mặt, mấy ngày nay nàng cũng loáng thoáng nghe được tin đồn, hoàng thượng có thể nhẫn nại đến bây giờ mới tìm đến nàng, nói vậy cũng là vô pháp khả thi.

Ngồi vào cỗ kiệu trong cung mang đến, Liễu Ti Vũ theo cung nhân vào cung diện thánh.

Im lặng ngồi trong kiệu, tâm tình của nàng thật phức tạp, thản nhiên u buồn mông lung dâng lên trong mắt. Từ xưa tâm sự của đế vương rất khó đoán, nàng không thể lường trước được kết quả diện thánh lần này.

"Thỉnh Vương phi hạ kiệu."

Bên ngoài kiệu vang lên giọng nói the thé của công công, kéo Liễu Ti Vũ ra khỏi những suy nghĩ hỗn loạn của bản thân, nàng trấn định lại, khom người chui ra khỏi kiệu.

Nơi này không phải là hoàng cung, chỉ cần liếc mắt một cái nàng liền khẳng định.

Đảo tầm mắt qua những người hầu mặc thường phục đang đứng nghiêm chỉnh ở hành lang gấp khúc, nàng theo bản năng mím môi, thong thả mà kiên định cất bước tiến vào trong phòng.

Đại sảnh thoáng đãng sáng ngời, một gã nam tử mặc y phục màu lam ngồi ở vị trí chủ tọa, đang ngắm nghía hai khỏa hạt châu đầy màu sắc cầm trên tay, vẻ mặt bình ổn.

"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng."

"Bình thân."

"Tạ Hoàng thượng."

"Người đâu, ban tọa cho Thụy vương phi."

Nàng ngồi xuống ghế dựa, kế tiếp cả đại sảnh bị bầu không khí im lặng bao trùm làm cho lòng người cảm thấy bất an.

Hoàng thượng vẫn không ngừng xoay tròn trong tay hai khỏa hạt châu, ánh mắt từ đầu chí cuối vẫn không nhìn về phía nàng, mà Liễu Ti Vũ từ lúc cúi xuống liền không hề ngẩng đầu lên, tự mình bảo trì trầm mặc.

Thời gian cứ thế trôi qua thật lâu, hoàng thượng rốt cuộc đánh vỡ bầu không khí trầm mặc, "Liễu Ti Vũ."

"Có thần thiếp."

"Trẫm hy vọng cửu đệ có thể cưới An Nhã công chúa làm phi."

"Hoành thượng hy vọng nô tỳ như thế nào?"

"Tốt lắm, ngươi quả thật phi thường hiểu lý lẽ." Hoàng thượng hơi thơi thở phào nhẹ nhõm.

"Hoàng thượng quá khen."

"Tính tình của Cửu đệ xưa nay bướng bỉnh, trẫm không nghĩ cùng hắn phát sinh xung đột."

"...."

"Cho nên, trẫm quyết định nói cho ngươi biết một sự kiện, từ chính ngươi quyết định nên làm thế nào."

Bất an trong lòng nàng bắt đầu dần dần lan rộng, đột nhiên nàng một chút cũng không muốn biết sự kiện kia là gì.

"Lần này An Nhã công chúa đến, trẫm mới biết được nguyên lai năm đó chứng cứ phạm tội Liễu binh bộ thông đồng với địch, kỳ thật là do chính Cửu đệ mua từ chỗ của Đại Thành quốc tể phụ."

Lông mi dài cong vút khẽ run, hai nắm tay giấu trong ống tay áo nắm chặt lại kháp vào da thịt, nhưng nàng vẫn như cũ không lên tiếng.

"Cửu đệ luôn luôn tùy hứng, chính trẫm cũng không dự đoán được ngay cả chuyện đại sự liên quan đến mạng người hắn cũng lấy ra đùa giỡn."

"Hạ chỉ sát cha ta là ngài, Hoàng thượng." Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về nam nhân ngồi ở chủ vị, ngầm chỉ trích sự hồ đồ của hắn.

Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của nàng, thần sắc của hoàng thượng hiện lên tia chật vật.

"Hoàng thượng, ngài nguyên bản có thể không cần phải nói ra chuyện này, ngài lại lựa chọn đúng lúc này nói cho ta biết, làm cho ta không thể không hoài nghi tính chân thật của sự việc."

"Trẫm là vua một nước, làm sao có thể nói dối?"

"Ngài nếu là vua của một nước, muốn cho một vương gia hưu thê để cưới người khác là chuyện dễ như trở bàn tay, mà không phải giống như hôm nay ở ngoài cung triệu kiến ta."

"Lớn mật!"

"Hoàng thượng hà tất phải thẹn quá hóa giận?"

"Ngươi không sợ trẫm chém đầu ngươi?"

"Ta nếu đã dám nói như vậy, liền tỏ vẻ ta cũng không sợ chết."

Hoàng thượng trừng mắt nhìn nàng, không thể tin được trong thiên hạ lại có nữ tử tính tình như thế, vẻ mặt lạnh lùng, ngay cả ánh mắt cũng băng lãnh thấu xương, không hề e ngại nhìn thẳng vào chính mình, dùng thứ âm sắc khiến cho người nghe run sợ không nhanh không chậm nói ra những ngôn từ lớn mật, giống như chuyện sống chết đối với nàng cũng không phân biệt.

Đột nhiên hắn không giận ngược lại còn mỉm cười, "Trẫm hiểu được, ngươi là muốn chết."

"Chỉ có ngốc tử mới có thể tự đi tìm tử lộ."

"Bởi vì sau khi nghe được chuyện đó, ngươi đã không còn lưu luyến muốn sống, dù sao ngươi lại gã cho đồng lõa đã hại cả nhà Liễu gia ngươi." Vẻ tươi cười trên mặt của hoàng thượng càng sáng lạn, "Nhưng trẫm cố tình không chiều theo mong muốn của ngươi, trẫm muốn cho ngươi còn sống chịu dày vò, còn sống để trả giá cho sự vô lễ của ngươi hôm nay đối với trẫm."

"Hoàng thượng sai lầm rồi, ta so với bất luận kẻ nào đều rất quý trọng sinh mạng của bản thân, đều càng muốn sống sót."

"Phải không? Chọc giận trẫm chính là cách biểu hiện ngươi muốn sống sót sao?" Ai cũng đều biết nói chọc giận cửu ngũ chí tôn kết cục là như thế nào, nàng sẽ không ngốc đến mức không hiểu rõ điểm này.

"Mới vừa rồi chẳng phải Hoàng thượng đã nói là sẽ không giết ta sao?"

Sắc mặt hoàng thượng bỗng nhiên đại biến. Đúng vậy, hắn đã nói muốn nàng còn sống để trả giá, như vậy có nghĩa là hắn không thể giết nàng.

Liễu Ti Vũ nhìn hắn, khóe môi cười lạnh càng lộ rõ giọng điệu mỉa mai, "Quân vô hí ngôn, không phải sao? Ta nhất định sẽ còn sống."

Chống lại ánh mắt rét lạnh như băng của nàng, hoàng thượng bất chợt đánh một cái lạnh run. Ánh mắt đó giống như đang nói, nàng sẽ chờ trò hay chậm rãi trình diễn, nàng sẽ thật vui vẻ mắt lạnh bàng quan hưởng thụ nó.

Quả nhiên, nữ nhân có thể làm cho cửu đệ yêu, so với chính với chính hắn cũng không bình thường bao nhiêu.

***~

"Thật sự là người trong cung tới mang Vương phi đi?"

"Đúng vậy, thưa Vương gia."

"Tại sao không có ai đi theo hầu?" Vẻ mặt của Trác Phi Dương lúc này quả thật không thể xưng đẹp mặt, sở hữu người hầu cho dù đều đứng cách hắn một khoảng khá xa cũng có thể nhận thấy.

"Vị công công kia nói không cần."

"Thật sao?" Hắn cười lạnh.

"Vâng."

"Đã tới giờ này còn không đưa người về, chẳng lẽ muốn lưu nàng lại trong cung?" Khóe môi hắn nhếch lên hung tợn, mọi người không hẹn mà cùng thụt lùi về phía sau."Không phải nói đi đón Tam Liễu sao?"

"Vâng...." Thanh âm của kẻ phụ trách đáp lời bắt đầu run run, "Tiểu vương gia đã trở về rồi."

"Đó là khi nào?"

"Sau khi Vương phi rời khỏi không bao lâu."

"Tại sao không hỏi thăm một chút cung nhân, Vương phi chừng nào hồi phủ?"

Tổng quản bắt đầu lau mồ hôi, "Nói là Thái hậu muốn lưu Vương phi lại một lát để trò chuyện."

"Tốt lắm." Trác Phi Dương một chưởng chụp lên bàn, chấn đến cả bàn trà vỡ vụn, "Xem ra là bổn vương phải tự mình vào cung để tiếp người về."

Sở hữu hạ nhân của Thụy vương phủ chỉ có thể nhìn theo Vương gia tôn quý của bọn họ nổi giận đùng đùng đi ra vương phủ.

"Vương gia, ngài muốn tiến cung?" Vừa tiến vào vương phủ Vân Thanh kinh ngạc hỏi.

"Tránh ra." Trác Phi Dương một chưởng bổ vào cánh cửa chướng ngại vật, chuẩn bị leo lên ngựa.

"Vương gia, lúc này cửa cung đã đóng, nếu xông vào chỉ sợ không ổn." Vân Thanh túm chặt lấy cương ngựa, ngăn cản sợ hắn vì nổi cơn thịnh nộ mà làm ra chuyện gì điên rồ.

"Chính phi của Thụy vương gia ta ngủ lại nội cung liền hợp với lễ nghi sao?" Cái tên nam nhân kia nếu dám can đảm nhúng chàm tam nha đầu, hắn nhất định sẽ trở mặt, lần này tuyệt không lưu lại nửa điểm cảm tình.

"Vương gia, Vương phi tá túc ở trong cung của Thái hậu, sẽ không có chuyện gì."

"Ngươi xác định nàng ở trong cung của Thái hậu?" Ánh mắt sắc nhọn lãnh huyết bắn về phía hắn.

Vân Thanh trong lòng phát lạnh, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nhìn thấy ánh mắt đáng sợ như thế, bàn tay đang túm lấy dây cương không khỏi buông lỏng.

"Giá!"

Theo tiếng hét bật ra khỏi miệng, hắn kẹp lấy bụng ngựa phi nhanh mà đi, lưu lại Vân Thanh đứng sững ra ở trước cửa Thụy vương phủ.

***~

Rầm một cái, cánh cửa cung nặng chịch bị người từ bên ngoài đá văng ra.

Hoàng thượng đang đắm chìm trong cao lương mỹ vị cùng mỹ tửu ôn nhu, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trác Phi Dương vẻ mặt tăm tối chậm rãi tiến vào, đi theo sau hắn còn có vài vị đại nội thị vệ đã tuốt đao ra khỏi vỏ, nhưng hắn ngay cả đầu cũng lười ngoái lại, trực tiếp vung lên trường tiên trong tay, liền bức bọn họ lui về sau mấy bước.

"Hoàng thượng."

"Cửu đệ, đây là ý gì?"

"Nghe nói Hoàng thượng mời thê tử của ta ngủ lại nội cung?"

Hoàng thượng biến sắc, hạ lệnh cho tất cả mọi người đều lui ra, cung điện to lớn chỉ còn lại bọn họ quân thần huynh đệ.

"Cửu đệ, cửa cung đã đóng, ngươi lúc này vào cung thật không thỏa đáng."

Trác Phi Dương vẻ mặt hầm hầm vững vàng ngồi xuống đối diện với hoàng thượng, "Dù sao cũng thỏa đáng hơn so với việc Hoàng thượng ngủ lại chỗ nữ nhân của thần tử."

"Ngươi -" Hoàng thượng lập tức sắc mặt đại biến.

"Ta như thế nào?"

"Đó là ngoài ý muốn."

Trác Phi Dương nhìn chòng chọc vào hoàng thượng, "Lần đầu tiên là ngoài ý muốn, những lần sau cũng là ngoài ý muốn?"

Hoàng thượng lập tức chột dạ, dời đi ánh mắt, còn mạnh miệng nói, "Thành hôn nhiều năm ngươi đều không chạm qua các nàng, cho nên khi trẫm đến Thụy vương phủ các nàng mới dùng sắc đẹp mê hoặc ta."

Trác Phi Dương cười lạnh, "Hoàng huynh hà cớ gì vì sự thất đức của mình mà cãi chày cãi cối? Cho dù ngày đó bởi vì ngươi chịu cám dỗ mà buông thả dục vọng, chẳng lẽ sau khi Tam Liễu sinh ra còn không thể chứng minh sao?"

"Cửu đệ...."

"Ta không có tâm tình truy cứu chuyện này, cho dù sau khi Tam Liễu sinh ra, ngươi ban thưởng rượu độc cho các nàng, không phải ta cũng không hề truy cứu sao?" Ánh mắt của hắn lãnh đạm, "Hôm nay ta đến chính là muốn mang thê tử của ta đi."

"Ngươi để ý nàng như vậy?" Thần sắc của hoàng thượng cũng không dịu xuống, ngược lại càng ngưng trọng hơn.

"Hoàng huynh nghĩ sao?"

Đúng vậy, ngay từ giây phút cửu đệ xông vào cánh cửa kia, hắn liền hiểu được cửu đệ đã thật sự động chân tình, vị trí của Liễu Ti Vũ ở trong lòng hắn tuyệt đối bất đồng với các sườn phi và thị thiếp trước đây.

"Vì nàng ngươi không tiếc cùng trẫm trở mặt?" Hắn thận trọng chứng thật.

"Một nửa binh quyền của triều đình nằm ở trong tay của thần đệ, hoàng huyng hẳn là rõ ràng nhất."

Trong thoáng chốc sắc mặt hoàng thượng trắng bệch, "Cửu đệ, sự tình liên quan đến giang sơn xã tắc không thể xằng bậy, chẳng qua chỉ là một nữ nhân mà thôi —— "

"Đã không có nữ nhân này, thần đệ cũng không ngại làm cho giang sơn long trời lở đất, không có thứ gì vướng bận ta tổng phải tìm chuyện gì đó để làm cho chính mình vui vẻ không phải sao?" (Cesia: Ôi, Dương Dương, em tôn sùng anh!!!!!!!)

"Lão Cửu...." Một cỗ hàn khí theo lòng bàn chân của hoàng thượng dâng lên. Lúc này hắn bỗng nhớ lại nụ cười lạnh nơi khóe miệng của nữ nhân kia, nàng hiển nhiên cũng hiểu rõ điểm này, mà hắn rốt cuộc hiện tại mới hiểu, sau khi hắn nói cho nàng sự kiện kia, nàng tồn như thế nào tâm tư.

Nàng chết, cửu vương gia sẽ không từ bỏ ý đồ.

Đồng dạng, nàng còn sống, cửu vương gia cũng sẽ không sống yên ổn, nàng sẽ dùng sinh mệnh còn lại của mình để báo lại thù, mà kẻ phải gánh chịu sự trả thù của nàng không đơn giản chỉ có một mình Trác Phi Dương.

"Cửu đệ, thiên hạ to lớn, muốn loại nữ nhân nào mà không có?"

"Những năm gần đầy, thần đệ chỉ nhìn trúng một người." Lời lẽ thốt ra khỏi miệng của Trác Phi Dương dị thường vân đạm phong khinh.

"An Nhã công chúa là đệ nhất mỹ nữ của Đại Thành quốc ——" (Cesia: sẵn đây spoil một chút, mọi người đừng lo lắng cô nàng này sẽ trở thành tình địch của tiểu Vũ, cô công chúa này cũng rất dễ thương)

"Hoàng huynh, thần đệ một chút cũng không ngại giúp nàng trở thành thiên hạ đệ nhất xấu nữ." Hắn vẫn như trước cười đến tao nhã, thậm chí còn rất nhàn tình bốc một khối bánh ngọt bỏ vào miệng.

"Nhưng chuyện này có liên quan đến xã tắc...."

"Huynh đệ của chúng ta rất đông."

"Nhưng nàng chỉ muốn gả cho ngươi."

"Được."

"Được?" Hoàng thượng ngược lại có chút đoán không ra suy nghĩ của kẻ trước mặt, "Thật sự?"

"Đúng."

"Không có điều kiện."

"Làm sao có thể."

Trái tim của hoàng thượng hơi hơi buông lỏng, có điều kiện tỏ vẻ hắn sẽ không làm xằng làm bậy.

"Điều kiện gì?"

"Đem Vương phi của ta trả lại cho ta."

Hoàng thượng khóe mắt bắt đầu run rẩy, "Cửu đệ."

"Thần đệ không ngại cưới thêm một cái lão bà, đương nhiên càng không ngại trong vương phủ trình diễn tiết mục tranh sủng, ta duy nhất để ý chỉ có ——" hắn đột nhiên nhìn thẳng vào mắt hoàng thượng, gằn từng tiếng, "Nữ nhân của ta bị nam nhân khác nhúng chàm."

"Trẫm yêu luôn luôn đều là mỹ nhân." Hoàng thượng không thể không vì chính mình biện bạch một chút, cần thiết phải tuyên thệ phân rõ giới tuyến với quan điểm thẩm mỹ của người nào đó. Hắn không chút nào nhìn ra Liễu Ti Vũ có chỗ nào hấp dẫn nam nhân.

Trác Phi Dương sung sướng nhướn mày, "Tốt lắm, không có ai thèm nàng, thần đệ mới vui vẻ nhất."

"Nàng không ở trong cung."

"Thật sao?"

"Trẫm sẽ không để người ta có cớ để nói này nói nọ (*)." Mà 'người ta' hiện đang đứng ở ngay trước mặt hắn, đủ thấy hắn đã dự kiến trước.

(*) Nguyên văn 'lạc nhân khẩu thực': có ý nghĩa là làm việc không chu toàn, lưu lại thóp để người ta bắt chẹt công kích.

"Hoành huynh lúc nào cũng tỉ mỉ như thế." Hắn trào phúng nhìn hoàng thượng. Năm đó liên tiếp lấy cớ liên lạc cảm tình giữa huynh đệ, chạy đến Thụy vương phủ cùng với sườn phi thị thiếp của hắn trác táng, hừ, quả thật là sẽ không lạc nhân khẩu thực.

Hoàng thượng chật vật tránh đi ánh nhìn chằm chằm của hắn, "Nàng ở biệt uyển ngoài cung."

"Thần đệ cáo từ." Trác Phi Dương không cho hoàng thược có cơ hội mở miệng, trực tiếp lướt ra khỏi đại điện.

Thật lâu sau đó, trong đại điện mênh mông vang lên tiếng thở dài nặng nề.

***~

Bầu trời đêm rải đầy các vì tinh tú, ánh trăng mờ mịt như ẩn như hiện, tựa như tâm tình của nàng lúc này.

Gió lạnh theo cửa sổ lùa vào, mà kẻ đang đứng ở cửa sổ đã sớm chết lặng.

Cửa phòng bị ngoại lực phá khai nàng cũng không hề quay đầu lại, bởi vì nàng biết rõ kẻ lấy phương thức này xuất hiện là ai.

"Không sợ bị cảm lạnh sao?" Trác Phi Dương nhìn thân ảnh gầy yếu, phong phanh của nàng.

"Có thể trả lời ta một vấn đề không?" Nàng vẫn đưa lưng về phía hắn.

"Vấn đề gì mà phải từ bổn vương trả lời mới được?"

"Hôm nay ta nghe được một chuyện mới mẻ."

"Chuyện gì có thể khiến cho Liễu tam tiểu thư tính tình luôn lãnh đạm, hờ hững có thể cảm thấy mới mẻ? Bổn vương cũng có hứng thú muốn biết."

"Nghe nói năm đó thư hàm thông địch hãm hại cha ta là do có người hữu tâm tiêu phí một số tiền lớn mua được từ Đại Thành quốc."

"Liễu Ti Vũ ——" Hắn túm lấy vai nàng, ép buộc nàng xoay người lại, đáp trả lại hắn chính là lưỡng đạo ánh mắt lạnh lùng, "Nàng rốt cuộc muốn nói gì?"

"Vương gia hoảng sợ?"

"Buồn cười."

"Vậy Vương gia biết kẻ đó là ai chăng?"

"Là bổn vương."

"Đa tạ Vương gia đã cho biết sự thật."

"Nàng cho rằng bổn vương sẽ giải thích?" Hắn trừng mắt nhìn nàng.

Nàng chậm rãi lắc đầu, "Ta cũng không có hy vọng xa vời như vậy."

"Tốt lắm, hiện tại đến phiên bổn vương hỏi nàng, ai đã nói cho nàng chuyện này?"

Nàng chậm rãi nặn ra một nụ cười trên mặt, "Đương kim Thánh Thượng, hoàng huynh của ngài."

"Hoàng thượng...." Tia sáng bén nhọn chợt lóe lên trong mắt của Trác Phi Dương, "Vì sao nàng không nhận ra chỉ vì hắn muốn nàng rời đi Thụy vương phủ mà cố tình gây rối? Bổn vương thật không đáng để nàng tin tưởng?"

"Nếu Hoàng thượng nói người đó không phải là Vương gia, ta cũng sẽ cho rằng như thế, đáng tiếc bản tính của Vương gia ngài xác thật sẽ làm loại sự tình này, huống chi, lúc ấy ta và ngươi không hề có liên quan." Nàng thản nhiên trần thuật một chuyện mà mọi người điều biết.

Tùy hứng làm bậy Cửu vương gia, trong thiên hạ không có chuyện gì mà hắn không dám làm, ở Kim Thịnh hoàng triều này không người nào là không biết.

"Hơn nữa mới vừa rồi Vương gia ngài cũng đã chính mồm thừa nhận, thư hàm là do ngài mua đến." Nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, che dấu thần sắc nơi đáy mắt.

"Nhìn ta, mở mắt ra hảo hảo nhìn ta." Hắn dùng sức lắc nàng.

Nàng theo lời mở mắt ra, mâu sắc chỉ là một mảnh lạnh lùng.

"Cho dù là vậy, nàng cũng vô pháp rời khỏi bổn vương nửa bước." Hắn gắt gao siết chặt lấy nàng, cẩn thận che đấu nỗi lo lắng bất an mất đi nàng.

Liễu Ti Vũ để mặc cho hắn ôm, thanh âm càng trở nên dịu dàng, "Ta làm sao biết được lúc trước Vương gia là tồn tại như thế nào tâm tư?"

"Có người ra giá một vạn lượng hoàng kim tìm tới cửa, bổn vương nếu không nhận thật sự mới không đạo lý."

"Là Thượng đại nhân?"

"Một phong thư tầm thường có thể bị lão thất phu kia đổi thành thư hàm phản quốc, hắn cũng coi như kẻ có tâm."

"Trong thư có ấn tín của Đại Thành quốc."

"Năm đó hai quốc vẫn chưa giao hảo, chỉ cần có thể có lợi, bọn họ cớ sao không làm?"

"Vậy sao bọn họ không trực tiếp viết thành mật hàm? Vì sao còn muốn viết thành phong thư thường?"

"Là bổn vương muốn bọn họ viết như vậy, bổn vương chính là muốn nhìn xem Thượng lão nhân kia có thể biến ra trò bịp bợm gì."

"Kết quả hắn bịa đặt ra mật hàm thông địch." Nàng cười lạnh.

"Sự thật chỉ chứng minh hắn đối với phụ thân nàng quả thật hận thấu xương."

"Vậy coi như Vương gia chính là hung thủ gián tiếp hại chết gia phụ."

"Chuyện này ta không phủ nhận, vậy tính sao? Nàng muốn nhìn thấy bổn vương sám hối sao?"

Liễu Ti Vũ lặng im nhìn hắn, sau đó giương môi bật cười ra riếng, "Kim Thịnh hoàng triều Cửu vương gia cũng không làm chuyện gì hối hận."

Trác Phi Dương nhìn chằm chằm vào vẻ tươi cười trên mặt nàng, tâm không hiểu sao có chút chua sót. Nàng rõ ràng là cười, thanh âm cũng rõ ràng thật êm tai, nhưng lọt vào tai hắn, rơi vào trong lòng hắn, lại chỉ lưu lại cảm giác chua sót.

"Không cho cười." Hắn không muốn nhìn thấy vẻ tươi cười như thế xuất hiện trên mặt nàng, ít nhất không cần dùng loại này tươi cười để đối mặt với hắn.

Nàng thu hồi nụ cười, sau đó hỏi hắn, "Chúng ta hiện tại phải về phủ sao?"

"Nàng nguyện ý theo bổn vương trở về?"

"Ta vì sao không quay về? Kia chẳng phải nhà của ta sao?"

"Nói cũng đúng, nơi đó quả thật là nhà của nàng." Hắn ôm lấy nàng, ghé vào tai nàng thấp giọng thì thầm, "Cho dù trong tương lai bổn vương nhất định chết ở trong tay nàng, cũng tuyệt không cho phép nàng rời khỏi ta."

Nàng đáp ứng hắn.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-10)