← Ch.21 | Ch.23 → |
Không phát tác, không kháng cự, cũng không cảm thấy chán ghét......
Không đáng ghét chút nào.
Lúc này, cô xoay người đến gần anh, tim anh không khỏi nhảy lên, nhưng sau đấy cô lại vươn hai tay giữ lấy khuôn mặt nhỏ của anh không ngừng xoa bóp.
"Chậc chậc, tiểu quỷ cháu thật sự rất xinh đẹp, cô rất muốn sinh được một đứa con như cháu đấy!"
Tâm trạng xuống dốc không phanh, anh nhướn mày, tức giận trào dâng trong nháy mắt.
"Đừng chạm vào tôi! Tôi không thèm, cũng không thể có người mẹ ngốc như cô." Kéo hai tay cô ra, nhảy xuống ghế dựa, anh tức giận mắng, đi ra khỏi thư phòng.
Giọng điệu và động tác coi anh như trẻ con của cô mới thực sự làm cho anh tức giận.
"Mẹ ngốc gì cơ? Cháu có thấy cô nào thông minh hơn cô sao? Có sao? Có sao?" Cô đuổi theo.
"Hừ, còn dám nói mình thông minh, cười chết người ta." Anh hừ lạnh một tiếng, mặt đen sì đi vào phòng khách.
"Này này, tiểu quỷ, cô mới hai mươi bốn tuổi đã lấy được học vị tiến sĩ công trình gien ......" Cô chặn đường đi của anh, lớn tiếng nói.
"Thế thì sao? Tôi chưa thấy 'tiến sĩ' nào quên mặc quần áo đã đi lung tung." Anh châm chọc.
Cô xoay người ngớ ra, đỏ mặt không nói gì.
Anh mắt lạnh liếc cô, thầm hừ một tiếng.
Cô gái này chỉ có trí thông minh ở lĩnh vực gien thôi còn những lúc khác đều là đồ ngốc, đặc biệt trong cuộc sống lại càng ngốc.
Quên ăn cơm, ngủ, tắm rửa, quên đi làm, kinh khủng nhất là có một lần cô còn quên mặc quần áo, chỉ mặc mỗi bra đã chạy vào thư phòng, đặt mông yên vị trước máy tính tập trung nghiên cứu tập đồ phổ của cô......
Lần đó thực sự khiến anh há hốc mồm, anh đần ra nhìn cô gần năm giây mới giận dữ hét lên:"Cô đang làm cái gì đấy?"
"Cô làm sao?" Cô còn ngây ra hỏi lại anh.
"Cô không mặc quần áo đã đi xuống đây làm gì?" Anh lườm cô.
"Cô?" Lúc này cô mới cúi đầu nhìn mình "trần truồng", vẻ mặt ngạc nhiện."Ơ? Sao cô chưa mặc quần áo đã chạy xuống dưới này?"
"Cô có mặc quần áo hay không tự mình không có cảm giác sao?" Giữa trán anh hiện lên mấy vạch đen, không nhịn được chửi ầm lên.
"Cô thật sự quên mất, vừa mới nghĩ ra trình tự có chỗ có vấn đề, liền xuống tầng luôn, bảo sao thấy hơi lạnh......" Cô xấu hổ cười cười, vội vàng lấy tay che ngực, nhưng vẫn tiếp tục gõ bàn phím.
"Còn không đi mặc quần áo vào? Cô nghĩ rằng bộ ngực phẳng lỳ của cô đẹp lắm sao?" Nhìn mặt cô vẫn không đỏ lên không thở gấp lại tuyệt đối không xấu hổ ngồi trước máy tính, anh thực sự tức đến mức muốn lật bàn.
Cô gái này! Cô không xem anh là đàn ông chút nào, thật đáng giận.
Ngực phẳng? Tiểu quỷ này còn nói cô là ngực phẳng? Trẻ con thì biết cái gì?
Cao Lục giận dữ quay đầu lườm anh, dứt khoát ưỡn ngực cho anh xem.
"Đây không gọi là ngực phẳng, tiểu quỷ, nhìn cho rõ, cô ít nhất cũng là cup B! Là B!"
Anh nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào bộ ngực no đủ mềm mại trắng nõn của cô, trong bra màu hồng phấn giản dị kia hai bầu ngực vừa phải lay động phong tình mê người.
Trong lòng anh hơi xao động, nhưng lại không chịu nổi gương mặt ngốc nghếch như dâng vật quý của cô.
"Tôi thèm vào mà quan tâm cô là ABC cái gì?! Ngực nhỏ như thế cũng đòi khoe? Đến cả tôi đây cũng không muốn nhìn." Anh lập tức muốn đả kích cô thật chua ngoa.
Quả nhiên cô hơi thất vọng, lườm anh một cái, ôm ngực, vừa lên tầng vừa tự gõ gõ đầu mình nói:"Cô thật sự là điên rồi, lại đi nói chuyện cỡ cup với trẻ con......"
Người như cô sao có thể thông minh được? Trong đầu cô chỉ có một đống kiến thức gien, tất cả những thứ khác đều là con số không!
Nghĩ đến chuyện hôm đó, Cao Lục cũng cảm thấy mất mặt, ấp úng giải thích:"Vì hôm đấy cô vội dùng máy tính, nên mới......"
"Ngu ngốc chính là ngu ngốc, chỉ có ngu ngốc mới có thể luôn luôn cường điệu mình là cup B." Anh châm biếm, ngồi dựa trên sofa, hai chân gác lên mép bàn.
"Tiểu quỷ như cháu nhớ kỹ việc đó làm gì? Còn đặc biệt nhớ cô cup B." Cô tức giận trách mắng.
"Vì hôm đấy cô liều mạng lắc ngực nhỏ của cô trước mặt tôi, cảnh tượng đấy rất buồn cười, muốn quên rất khó." Anh cười nhạo, bưng cà phê lên nhấp một ngụm.
Cô lườm cậu, tuy đã sớm quen với vẻ ông cụ non của cậu nhưng vẫn không vừa mắt. Mới bảy tuổi đã nói móc người ta như vậy, hơn nữa ngày nào cũng bắt chước người lớn uống cà phê, còn vắt chân nữa!
"Không được nhớ chuyện này nữa! Tiểu sắc quỷ!" Cô đặt mông ngồi bên cạnh cậu, vừa mắng vừa lấy cà phê trong tay cậu, nói tiếp: "Còn nữa, còn nhỏ thì đừng uống cà phê, uống sữa đi, uống sữa mới cao lớn được......"
Cô còn chưa dứt lời, đã thấy cậu đột nhiên áp lại gần, ngửa đầu, cong khóe miệng lên như tiểu ác ma.
"Vậy uống sữa người được không? "Cô" à, sữa mẹ có dinh dưỡng hơn, nhất là cup B ở đây......" Nói xong, tay cậu còn đặt trên ngực trái của cô.
Cô há hốc mồm, ngây người.
Khuôn mặt nhỏ trước mặt này...... Đột nhiên trở nên thật "đàn ông"! Hơn nữa còn là "Đàn ông hư"......
"Ừ, quả nhiên là mềm thật, hóa ra nhỏ cỡ này là cup B......" Năm ngón tay của cậu như đang ước lượng cái gì nắm nhẹ ngực cô, mỉm cười xấu xa.
Cô đột nhiên bừng tỉnh, hổn hển hất móng vuốt sói nhỏ của cậu xuống, lùi ra phía sau, hai tay che ngực, mặt đỏ bừng chửi ầm lên:"Cháu cháu cháu đang làm gì đấy hả? Thằng nhóc chết tiệt này, dám...... Dám ăn đậu hũ của cô......"
Anh nhướn mày, hừ nhẹ:"Chẳng qua chỉ là đậu hũ mà thôi, hiếm sao?"
Oa! Đứa...... Đứa...... Đứa trẻ này...... Rất...... Đáng giận......
Cô tức giận đến mức không nói được gì, ngay cả nghĩ từ cũng lắp bắp.
Cậu lại nhân lúc cô ngồi ngẩn ra trên sofa, đột nhiên đứng dậy đến chỗ cô, đẩy cô nằm dựa trên sofa, hai tay thậm chí còn đè lên hai bên tay vịn, ép cô vào sát lưng ghế.
Cô thở dốc vì kinh ngạc, trợn mắt nhìn mặt cậu gần trong gang tấc, toàn thân cứng đờ.
"Yên tâm, tôi kén ăn, dù là đậu hũ non hay đậu hũ già, tôi cũng không thích ăn." Cậu cúi đầu cười lạnh.
Chuyện...... chuyện gì thế này?
Sao cô lại bị một nhóc con bảy tuổi ép thành...... Tư thế mờ ám này?
"Còn nữa, tôi cũng không ăn sữa mẹ, quá nhiều dinh dưỡng tôi sẽ bị tiêu chảy." Cậu nhìn chăm chú bộ ngực của cô, cười nhạo.
Cô nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn không nói nổi.
Đứa trẻ đang nói chuyện với cô rốt cuộc là bao nhiêu tuổi?
"Được rồi, làm việc tiếp đi, nhưng đừng có vì anh tôi không ở đây mà cô có thể lười biếng đâu đấy, đồ phổ gien của tôi đâu? Đã làm xong chưa? Làm xong rồi thì gửi ngay vào máy tính của tôi." Cậu thấp giọng nói, buông cô ra, dáng vẻ như không có việc gì về thư phòng.
Cô sửng sốt một lúc lâu sau mới lấy lại được tinh thần, lúc hoàn hồn cô mới phát hiện tim mình đập điên cuồng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nhanh đến nỗi cô không thở nổi.
Thật sự là rất khoa trương! Tiểu quỷ Tiểu Võ kia sao có thể đùa giỡn một cô gái lớn hơn mình hai mươi hai tuổi?
Mà sao cô lại có thể ngây ra để nó đùa giỡn?
A! Cao Lục, mày là đồ siêu cấp đại ngốc!
Cô không thể nhịn được nữa, rốt cuộc lửa giận cũng bùng nổ.
"Tiểu Võ! Đồ lưu manh nhà cháu! Cháu đi ra đây cho cô......" Cô lớn tiếng mắng, quyết định phải dạy dỗ tiểu quỷ này, tránh sau này không giáo dục được nó.
Cô lao vào thư phòng, xoa tay, đang chuẩn bị thể hiện khí phách của mình, lại đột nhiên thấy Tiểu Võ đau đớn ngã trên mặt đất.
Cô kinh hãi, lửa giận đầy bụng tắt trong nháy mắt, lập tức tiến lên nâng cậu dậy.
"Tiểu Võ! Cháu làm sao vậy?" Cô vội hỏi.
"Đừng...... Chạm vào tôi...... Tránh ra!" Cậu khàn khàn gầm nhẹ giống như mãnh thú nhỏ bị thương.
"Cháu không thoải mái ở đâu? Đau không?" Cô vô cùng sốt ruột, theo thói quen vuốt trán của cậu, đột nhiên ngẩn ra.
"A? Người cháu hơi nóng......"
Nói xong, cô còn phát hiện cậu níu chặt ngực, mặt trắng bệch.
"Tôi nói đừng chạm vào tôi...... A......" Cậu hất tay cô ra, vừa hét lên xong đã đau đớn cuộn tròn trên mặt đất thở gấp, thậm chí còn run rẩy.
"Ông trời của tôi ơi! Cháu như vậy không ổn đâu, cô đưa cháu đi bệnh viện......" Cô hoảng sợ, lo lắng hét to.
"Không...... Muốn......"
Cô mặc kệ cậu muốn hay không, đang định đưa tay ra, Khốc Khắc bỗng như gió xoáy đẩy cửa mà, thấp giọng nói:"Cô đừng chạm vào thiếu gia!"
Cô ngẩn ra, chỉ thấy anh ta bế Tiểu Võ lên, xông ra khỏi thư phòng, nhưng không phải đưa đi bệnh viện, mà lên thẳng cấm địa trên tầng ba - nơi cô bị cấm đặt chân vào.
"Này...... Khốc Khắc, anh không đưa cậu ấy đến...... bệnh viện sao...... ?" Cô đuổi tới chân cầu thang, ngạc nhiên cảnh tượng có chút quen thuộc này, ngừng nói.
Sao cô lại cảm thấy tiểu Võ lúc này giống hệt lần Nam Cung Thần Võ phát bệnh ở phòng nghiên cứu?
Thật sự giống như đúc......
Cao Lục luôn muốn lên tầng ba xem tình huống của Tiểu Võ, nhưng Khốc Khắc lại phái người canh giữ ở cầu thang tầng hai lên tầng ba, nhất quyết không cho cô đi lên quấy rầy.
Càng đáng giận là không cho xem cũng không cho hỏi. Khốc Khắc không trả lời bất cứ chuyện gì, hại cô chỉ có thể một mình nóng vội lo âu, đứng ngồi không yên.
Tốt xấu gì cũng phải nói xem đã xảy ra chuyện gì chứ! Tiểu Võ rốt cuộc ra sao, có phải sinh bệnh hay không, đã khá hơn chút nào chưa......
Chẳng lẽ là có bệnh di truyền trong dòng họ, cho nên hai anh em đều có bệnh trạng giống nhau sao?
Cô cả một đêm lo lắng, cho đến rạng sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Không biết qua bao lâu, trên lầu đột nhiên có tiếng vang. Cô bừng tỉnh, nhìn đồng hồ báo thức, đã qua giữa trưa rồi.
Tiểu Võ đâu? Đã ổn chưa?
Cô bất an lao ra, phát hiện không thấy người gác đâu nữa. Cô hơi run lên, sau đó lại nghe thấy hình như có người đi lại trên tầng ba, cô theo trực giác chạy lên trên tầng, ngừng chân trước cửa phòng Tiểu Võ, bên trong có tiếng người nói chuyện.
Là Tiểu Võ sao?
Cô mừng rỡ, không nghĩ nhiều trực tiếp đẩy cửa ra, lớn tiếng gọi:"Tiểu Võ, cháu đỡ chưa..."
Cô im bặt, giọng nói biến mất trong cổ họng vì kinh ngạc hoảng sợ mà đang co rút lại. Cô giống như bị điểm huyệt cứng đờ người, trợn mắt nhìn -
Người đàn ông chỉ mặc quần dài, để trần nửa người trên, đang nói chuyện điện thoại.
"Cô vào đây làm gì?" Người đàn ông một tay chống hông, giận dữ trừng mắt nhìn cô.
Gương mặt tuấn tú lạnh lùng, giọng điệu cao ngạo, còn có tiếng nói trầm thấp kia ...
Nam...... Nam Cung Thần Võ!
Anh ta về bao lâu rồi?
Cô mở lớn miệng, hoàn toàn há hốc mồm.
"Khi Hiểu Niên đến nhớ phái thêm người đi đón máy bay, tôi muốn cô ấy bình an đến trước mặt tôi."
Nam Cung Thần Võ nhíu mày, tiếp tục dặn dò, vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện, sau đó chuyển sang người đang ngu ngơ như pho tượng đá là cô, lạnh lùng nói:"Không phải tôi cấm cô lên tầng ba rồi sao? Cô còn dám xông lên? Là trí nhớ cô quá kém hay là nghễnh ngãng?"
A, không phải ảo giác, nghe những lời độc ác đã lâu không thấy này, cô thật xác định Nam Cung Thần Võ đã trở lại.
Cô khẽ run lên một cái, mới vội vàng giải thích:"Là...... là tôi lên xem Tiểu Võ, tối hôm qua cậu ấy bị bệnh, dường như rất nghiêm trọng...... Cậu ấy đâu? Bây giờ ở đâu? Không sao rồi chứ?"
Cô nói xong nhìn bốn phía, gian phòng màu đen trắng này phòng tràn ngập phong cách đàn ông, thấy thế nào cũng không giống phòng Tiểu Võ, nhưng cô lại thường xuyên thấy Tiểu Võ đi vào phòng này nghỉ ngơi.
"Sao nào, cô rất lo lắng cho nó?" Nam Cung Thần Võ hừ nhẹ.
"Đương nhiên! Cậu ấy mới bảy tuổi, cha mẹ anh trai lại không ở bên, hình như cũng không có ai quan tâm......" Cô bật thốt lên, nhưng phát hiện ra lông mày anh nhíu lại, lập tức sửa miệng:"À, ý tôi là...... Cậu bé rất độc lập tự chủ...... Anh đã đã trở lại, vậy là tốt rồi......"
"Hừ, không cần cô quan tâm, cô quan tâm chính mình là được rồi." Anh xoay người cầm áo sơmi trên giường lớn.
Cô kinh ngạc nhìn bả vai rộng cùng tấm lưng gầy gò của anh phát hiện vai phải anh có một vết sẹo bị phỏng, không khỏi ngẩn ngơ.
Ơ? Có một lần quần áo Tiểu Võ bị dính nước, vội vã cởi ra đi tắm. Khi đó, cô nhìn thấy vai phải cậu cũng có vết sẹo như vậy!
Cô hỏi sao lại có vết sẹo này, cậu trả lời:"Trước kia không cẩn thận bị axit hắt vào."
Khéo như vậy? Trên người hai anh em đều có vết sẹo do axit? Lại còn ở cùng một vị trí, hình dạng cũng giống nhau?
"Cô còn không đi ra ngoài? Thế nào? Cô mượn cơ hội vào xem tôi thay quần áo sao?" Anh mặc áo sơmi, vừa cài cúc áo vừa đi về phía cô.
Cô hoảng hốt, lấy lại tinh thần, vội vàng lùi ra cửa phòng.
"À, không phải, tôi lập tức đi đây......" Nhưng lùi được hai bước lại ngừng, hỏi:"Này...... Tiểu Võ đâu? Có thể nói cho tôi cậu ấy giờ đang ở đâu không? Tôi muốn xác định cậu ấy không sao......"
Trên mặt anh hiện lên một tia biểu cảm kỳ lạ, nhìn cô chằm chằm:"Xem ra, cô là thực sự thực quan tâm 'em trai' bảy tuổi của tôi!"
"Tôi đương nhiên quan tâm cậu ấy, tuy rằng tiểu quỷ kia như ông cụ non, hơi xấu tính, không đáng yêu chút nào, nhưng nói thế nào chúng tôi cũng ở chung một thời gian, tôi cũng coi cậu ấy như em trai mình......" Cô nói hăng say, hoàn toàn không phát hiện mỗi một câu cô phê bình Tiểu Võ lông mày anh lại nhướn cao dần lên.
"Nó cũng không hề hy vọng cô coi nó như em cô, bỏ bớt quan tâm của cô đi." Anh tức giận nói.
"Sao lại không quan tâm? Ngày hôm qua cậu ấy thực sự không ổn! Bộ dáng đau đớn kia...... giống như hôm anh ở phòng nghiên cứu!" Cô sốt ruột giải thích.
Sắc mặt anh hơi thay đổi.
"Đúng rồi, anh cũng không sao chứ? Không sao thì tốt rồi sao? Không cần đi bệnh viện kiểm tra một lượt sao? Anh em hai người có phải có bệnh di truyền không......" Cô liên tục đặt câu hỏi như nã pháo.
"Đủ rồi!" Nam Cung Thần Võ lớn tiếng cắt đứt lời cô, trực tiếp đẩy cô ra cửa phòng, "Đi ra ngoài! Đi ra ngoài! Ầm ỹ muốn chết!"
"Đừng đẩy đừng đẩy...... A ui!" Cô lảo đảo lui về phía sau, không đứng ổn ngã ra phía sau.
Anh thấy thế, tay đẩy cô không tự giác đổi thành nắm lấy, dùng sức kéo cô về. Cô từ ngửa ra sau biến thành lao về phía trước, đầu đập vào ngực anh, hơn nữa tự nhiên ôm lấy thắt lưng anh để giữ thăng bằng.
"Cô đúng là ngu ngốc! Đứng còn không vững!" Anh tức giận quát mắng.
Mùi sữa tắm trà xanh tươi mát xộc vào mũi cô, cô hơi ngẩn người rồi lại chợt tới trên người Tiểu Võ cũng thường có mùi hương này.
Nam Cung Thần Võ cúi đầu nhìn cô ôm anh không buông, châm chọc hừ một tiếng:"Ôm đủ chưa? Chẳng lẽ cô cố ý dùng chiêu này, muốn quyến rũ tôi à?"
Cô phát hoảng, vội vàng buông anh ra, hổn hển phủ nhận:"Không đúng không đúng, tôi không có...... Tôi chỉ là không cẩn thận......"
Anh cong khóe môi, cúi người nhìn cô, cười lạnh:"Không cẩn thận? Cô thật đúng là biết chọn thời gian không cẩn thận! Giờ nghĩ lại, lần trước cô cũng không cẩn thận nhìn thấy hết toàn thân tôi, hay là, chưa từng lên giường với đàn ông nên cô rất đói khát......"
Hả? Làm sao anh ta biết cô nhìn thấy hết toàn thân anh ta? Còn nữa, sao anh ta biết cô chưa từng lên giường với ai?
← Ch. 21 | Ch. 23 → |