Vay nóng Homecredit

Truyện:Ách Dương Tình Quanh Co - Chương 09

Ách Dương Tình Quanh Co
Trọn bộ 10 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Trên đường từ biên ngoại trở về Kim Lăng, càng nhiều người hướng đến hắn cầu xin giúp đỡ, nhưng Mộ Dung Vũ Đoạn không hề cảm thấy hoang mang, hắn không có thời gian để suy nghĩ đến điều này, hắn chỉ lo lắng đến việc làm sao để hết sức đi trợ giúp cho người cần giúp, để tránh lại tạo nên sự ăn năn như trong chuyện ở Vụ Linh Bảo, bởi vậy họ thủy chung không có biện pháp dựa theo dự tính nhanh chóng trở về Kim Lăng được. Một đường vừa đi vừa giúp đỡ, đến khi Mặc Nghiễn Tâm đã mang thai được hơn sáu tháng thì bọn họ rốt cục vào đông chí cũng có thể về tới Kim Lăng, lại còn bị cảnh tượng ở trước cửa nhà làm cho kinh ngạc.

"Đây là... Đã xảy ra chuyện gì?" Mộ Dung Vũ Đoạn giật mình lẩm bẩm nói.

Cửa lớn bên ngoài Mộ Dung Phủ chật ních giống như không có chỗ chen vào toàn là xe ngựa, còn có người vừa mới thấy bọn họ đến liền gọi bọn họ đi ra phía sau để xếp hàng mới được vào!

"Xếp hàng?" Mộ Dung Vũ Đoạn không biết nên khóc hay nên cười lẩm bẩm nói.

"Khi nào thì về nhà mà còn phải xếp hàng vậy?" Mặc Nghiễn Tâm lại phảng phất như không hề có cảm giác gì tiếp tục dựa vào trong lòng hắn ngủ, Mộ Dung Vũ Đoạn hơi suy nghĩ một chút, sau đó xả cương ngựa phi về hướng cửa sau, im lặng nhập phủ từ cửa sau, đem ngựa giao cho nô bộc đi ngang qua, sau đó đem Mặc Nghiễn Tâm ôm trở về phòng để nàng có thể an ổn ngủ, lại một mình đi đến đại sảnh, muốn đến đó nhìn thử xem chuyện gì đã xảy ra. Bất quá, mới đi được nửa đường thì hắn đã đụng phải mẫu thân.

"Vũ nhi, con rốt cục đã trở lại, nhưng mà..." Đang định đi về phía phòng khách Đỗ Cầm Nương giật mình chuyển hướng sang hắn "Tại sao không ai báo cho ta biết?"

"Con đi vào từ cửa sau!" Mộ Dung Vũ Đoạn bất đắc dĩ giải thích."Nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?"

"Cửa sau?" Đỗ Cầm Nương bật cười, chợt hướng về phía cửa trước nhìn một chút, cười vui vẻ biến thành cười khổ."Cũng không biết tại sao, không lâu sau từ khi con xuất môn, liên tục không ngừng có người đến cửa tặng lễ, tạo quan hệ, xin giúp đỡ, đặc biệt nhất là hai tháng qua phòng khách nhà chúng ta cơ hồ như không lúc nào không có khách đến, ta với cha con đều không rõ tại sao lại như thế, nhưng cũng không thể đem người ta đuổi ra khỏi cửa được!"

"Còn con thì lại khác, Chuyện của đại ca phân công con làm đã sớm làm xong xuôi, nhưng lại không ngừng có người hướng con xin giúp đỡ, gặp người ta đang gặp nạn, con không thể làm như không thấy, không thể không ra tay giúp đỡ, thế nên mới chậm trễ trở về Kim Lăng như vậy!" Mộ Dung Vũ Đoạn nhíu mày suy nghĩ "Thật không hiểu tại sao lại như vậy?"

"Kỳ thực những điều này đều là việc nhỏ, phiền toái là..." Đôi mắt Đỗ Cầm Nương chuyển hướng nhìn về phía phòng khách kia, sau đó thở dài.

"Toàn bộ gia đình bá mẫu con lại tới nữa..."

Hai mắt Mộ Dung Vũ Đoạn kinh ngạc lặng lẽ nói "Bọn họ lại tới để làm gì?"

"Bọn họ..." Đỗ Cầm Nương lắc đầu thở dài "Tự con đi đến đó hỏi đi!"

"Tốt, con sẽ đi..."

"Này này..." Đỗ Cầm Nương ngóng ra phía sau hắn xem xét "Con dâu bảo bối của mẹ đâu?"

Con dâu bảo bối?

Mộ Dung Vũ Đoạn nhịn không được khóe miệng cong lên "Nghiễn Tâm nàng lại có mang rồi, dọc đường đi về đều ngủ, nên con đưa nàng về phòng ngủ cho ngon rồi!"

"Tiểu Tâm lại có thai sao?" Đỗ Cầm Nương kinh hỉ xoay người bỏ chạy "Ta đi xem nó đã!"

Mộ Dung Vũ Đoạn thực sự vì vợ được cha mẹ yêu thương mà cảm thấy cao hứng, nhưng vừa bước về hướng phòng khách thì trong lòng hắn không khỏi cảm thấy khó xử phiền phức.

Một nhà bá mẫu lại chạy đến tìm bọn họ, tám phần mục đích chỉ có duy nhất một: Xin giúp đỡ.

Nhưng mà, có thể giúp sao?

"Vũ Đoạn, rốt cục cháu đã trở lại!" Vừa thấy cháu, Mộ Dung đại phu nhân mừng như điên lập tức chạy về phía trước mặt hắn, nghênh mặt lên, hạ lệnh: "Mau, theo chúng ta quay về Tô Châu đi!".

Mộ Dung Vũ Đoạn trấn định đảo mắt nhìn xem một vòng, Mộ Dung Nguyệt Phong, Chu Thải Nhi, Mộ Dung Hương cùng Mộ Dung Yến."Xin hỏi bá mẫu, vì sao Vũ Đoạn phải theo mọi người quay về Tô Châu chứ?".

"Là giúp cho Nguyệt Phong đoạt lại gia sản chứ sao!" Mộ Dung đại phu nhân hợp tình hợp lý nói "Đứa con trai đáng giận của Chu gia đó, dám mời nhân vật trong giang hồ đến đuổi chúng ta đi! Vũ Đoạn con tới giúp chúng ta đuổi bọn họ đi!".

Mộ Dung Vũ Đoạn không nói gì, hướng nhìn về phía Mộ Dung Nguyệt Phong, hắn liền chột dạ quay đi. Mộ Dung Vũ Đoạn không khỏi lắc đầu thở dài.

Nếu là trước kia khi hắn chưa xuất môn, hắn sẽ nghĩ rằng em họ là do bị bá mẫu chiều hư, có cơ hội thì có thể dạy lại hắn.

Nhưng lần này xuất môn, gần một năm đi trên giang hồ, hắn rốt cục hiểu được nhân tính đáng sợ đến cỡ nào.

Ngay cả anh họ cùng nhạc phụ của mình mà Mộ Dung Nguyệt Phong chỉ vì tham lam tài phú mà có thể hạ độc thủ được, thì còn có chuyện xấu gì mà hắn không dám làm?

Cha nói đúng, tuyệt đối không được giúp em họ nữa, bằng không về sau em họ lại hại người, chính là lỗi của hắn.

"Bá mẫu, đó là tài sản của Chu gia, Nguyệt Phong dựa vào cái gì để mà đòi chứ?"

Mộ Dung phu nhân lại nói "Nguyệt Phong là con rể Chu gia đó!"

"Thì tính sao? Nếu Chu gia có con trai, thì tài sản tại sao lại phải giao cho con rể quản lý?"

"Con trai của Chu gia toàn là phế vật!"

"Đó cũng là vấn đề của Chu gia, trừ phi họ xin giúp đỡ, nếu không thì Nguyệt Phong cũng không có quyền xen vào!"

"Ngươi..." Toàn bộ lý lẽ đều bị bác bỏ, Mộ Dung đại phu nhân không khỏi từ xấu hổ chuyển sang giận dữ "Ta mặc kệ nhiều chuyện như vậy, đừng quên ta là bá mẫu ngươi, là trưởng bối của ngươi, ta gọi là ngươi phải giúp, bằng không chính là đại nghịch, là bất hiếu!"

"Bá mẫu là người đã quên, bằng chứng ra riêng giấy trắng mực đen viết rành mạch, chi thứ nhất và chi thứ hai sau khi ở riêng thì sau này có gặp bất cứ phiền toái nào, cả hai đều không được tìm đến đối phương nhờ hỗ trợ!" Mộ Dung Vũ Đoạn bình tĩnh hỏi lại "Nếu như người không còn nhớ, Vũ Đoạn có thể đem ra cho người xem lại..."

"Không cần!" Mộ Dung đại phu nhân chật vật khoát tay, sắc mặt lại trở nên nghiêm nghị, cứng rắn nói "Bất quá, các ngươi không thấy mình rất ích kỷ sao? Tổ nghiệp Mộ Dung gia đều đã được các người mua lại, có tòa nhà lớn để ở, lại trơ mắt nhìn em họ bị mất đi tất cả..."

"Nếu ta nhớ không lầm, thì đồ cưới của đệ muội có một tòa nhà và một cửa hàng!"

"Nhà đó, cửa hàng nhỏ đó thì tính là cái gì, căn bản là không nuôi sống nổi chúng ta!"

Là do bọn họ quá xa xỉ đi!!!

"Bá mẫu, chỉ cần các người chi tiêu tiết kiệm một chút..."

"Tiết kiệm?" Mộ Dung đại phu nhân lên tiếng khiển trách "Các ngươi có thể sống sung túc như vậy, lại kêu chúng ta tiết kiệm một chút? Bằng không các ngươi đem một nửa sản nghiệp của Mộ Dung gia phân cho Nguyệt Phong đi!"

Vừa nói đến đây, lòng bà liền đầy lửa giận không cam lòng. Lúc trước vừa nghe Tư Đồ Nhạc tính đem sản nghiệp của Mộ Dung Gia theo giá gốc bán lại cho Mộ Dung gia, bà lập tức thúc giục Nguyệt Phong đi đến chỗ đối phương thương lượng, ai ngờ đối phương kiên trì nếu bán cũng chỉ bán lại cho trưởng tôn của Mộ Dung gia, bọn họ đành phải trơ mắt nhìn tổ nghiệp của Mộ Dung gia rơi vào trong tay của Mộ Dung Vũ Đoạn. Nếu không, bọn họ cho dù mất đi tài sản của Chu gia, ít nhất thì vẫn còn tổ nghiệp của Mộ Dung gia, cũng không cần phải kiên trì nhờ Mộ Dung Vũ Đoạn giúp bọn họ lấy lại tài sản của Chu gia!!!

"Chuyện này..." Mộ Dung Vũ Đoạn chần chờ một chút "Chỉ sợ là không được!"

"Vì sao?" Mộ Dung đại phu nhân phẫn nộ rít gào "Ngươi lại có lòng tham như vậy sao? Muốn một mình độc chiếm sản nghiệp của Mộ Dung gia?"

"Không phải ta tham lam, bá mẫu!" Mộ Dung Vũ Đoạn nhẫn nại "Đây là điều kiện ta đã hứa với đại ca!"

"Chuyện này liên quan gì đến hắn?"

"Tiền để chuộc lại sản nghiệp Mộ Dung gia là do huynh ấy cho ta mượn!"

Mộ Dung đại phu nhân ngẩn ngơ "Vậy...Vậy..." Ánh mắt bà lại hướng về phía Mộ Dung Nguyệt Phong nhìn một cái, hắn liều mình nháy mắt với bà... "Vậy bán cho chúng ta là được rồi, đương nhiên giá là do chúng ta định nha!" Thí dụ như, một thỏi bạc trắng, quá nhiều rồi chứ?

"Đại ca cũng nói, nếu mà lâm vào cảnh không thể không bán đi, cũng chỉ có thể bán cho huynh ấy!" Mộ Dung Vũ Đoạn nói.

Mộ Dung đại phu nhân lại ngẩn người ra, giận tím mặt "Hắn là có ý gì? Muốn mượn cơ hội xâm chiếm sản nghiệp của Mộ Dung gia?"

"Không phải như vậy!" Mộ Dung Vũ Đoạn nghiêm mặt, lời nói nghiêm túc "Ngược lại, đại ca là muốn bảo vệ đầy đủ sản nghiệp của Mộ Dung gia, không hy vọng sản nghiệp của Mộ Dung gia lại vì lý do bất đắc dĩ mà bị phân tán ra, xin bá mẫu không nên hiểu lầm!"

"Hiểu lầm cái rắm!" Mộ Dung đại phu nhân mắng bừa."Ta nói hắn rắp tâm bất lương, bằng không người của Độc Cô gia thì quan tâm chuyện nhà của Mộ Dung gia chúng ta để làm gì?"

Mộ Dung Vũ Đoạn hít sâu một hơi, nhịn xuống "Vô luận là như thế nào, ta đã cho huynh ấy lời hứa của ta!"

"Vậy còn chúng ta thì sao?" Trước mắt nhìn thấy có nói thế nào cũng không được, Mộ Dung đại phu nhân bắt đầu giở trò "Các người thì quá giàu có sung túc, còn chúng ta thì sao? Các ngươi rất không có lương tâm, cũng không nhớ tới ngày đó Mộ Dung gia mà không có số đồ cưới ta mang tới thì có thể sống tới hôm nay sao? Ít nhất các người phải có chút gì đó đền đáp cho ta chứ!!!?"

Đồ cưới cái gì?

Không phải tất cả đều bị chính bà tiêu xài hết sao!

Làm gì có ơn nghĩa?

Tất cả đều là do chính bà xài hết đó!!!

"Bá mẫu, các người cũng thật là quá đáng rồi!"

"Ta mặc kệ, ta muốn chúng ta cũng được hưởng giàu có giống các người, bằng không thì rất không công bằng!" công bình của bà, chỉ sợ là yêu cầu hắn đem sản nghiệp của Mộ Dung gia toàn bộ đưa cho Mộ Dung Nguyệt Phong, vậy thì mới tính là công bình đi!!!!

"Bá mẫu..."

"Không cần biết như thế nào, ngươi thế nào cũng phải giúp Nguyệt Phong cướp về lại tài sản của Chu gia, bằng không phải đem một nửa sản nghiệp của Mộ Dung gia giao cho Nguyệt Phong!"

"Bá mẫu...."

"Hai chọn một, ngươi chọn đi!!!"

"Bá mẫu..."

"Bằng không ta sẽ ở lại nơi này náo loạn đến long trời lở đất, để xem ngươi có thể làm gì đây!"

"..."

Chống lại loại trưởng bối vô lại này, hắn rốt cuộc phải làm gì cho phải đây?

Mộ Dung Vũ Đoạn đang đau đầu hết sức, khóe mắt liếc qua, thì phát hiện Mộ Dung Nguyệt Phong không biết vì sao đột nhiên sắc mặt biến xanh, vẻ mặt hoảng sợ, rất giống đang nhìn thấy quỷ, hắn không khỏi nghi hoặc quay đầu lại nhìn thì thấy... sau đó chính hắn cũng bị giật mình hoảng hốt.

Thê tử của hắn Mặc Nghiễn Tâm không biết từ khi nào xuất hiện ở cửa, hơn nữa lại mang một vẻ mặt nữ la sát âm trầm lãnh khốc, ánh mắt sắc bén thẳng tắp nhìn Mộ Dung Nguyệt Phong, bước chân chậm rãi từ từ bước về phía trước, tư thái kia phảng phất như tử thần đã nhắm trúng con mồi hoàn mỹ, đang định vui vẻ hưởng thụ trò chơi săn bắn.

Sống hay chết, ngươi cũng tự mình lựa chọn một cái đi!!!

Mộ Dung Nguyệt Phong sợ hãi rùng mình một cái, chợt nhảy dựng lên, một tay kéo vợ, một tay kéo mẹ hốt ha hốt hoảng chạy ra ngoài, cả hành lý cũng bỏ lại không mang đi. Mạng già quan trọng hơn nhiều "Chúng ta đi thôi, mẹ!"

"Sao? Nhưng mà..."

"Chúng ta còn có căn nhà và cửa hàng!"

"Nhưng như vậy không đủ..."

"Đủ, mẹ, đủ rồi!"

Mộ Dung đại phu nhân không hiểu, nhưng hắn hiểu rất rõ.

Thê tử của anh họ chính là Ách Tu La, chuyện này đã sớm sôi trào lan truyền khắp võ lâm, anh họ của hắn dễ khi dễ, nhưng ÁCh Tu La lại không dễ chọc vào, không cẩn thận một cái, nàng ta sẽ không thèm để ý ngươi là em họ hay anh họ, đem ngươi xắt nhỏ thành thịt nát đút cho chó ăn. Trên thật tế, hắn đã từng ra tay ám hại anh họ, có thể sống tới ngày hôm nay đã là một kỳ tích khó tin rồi, hắn cũng không dám nghĩ đến chuyện thử lại xem có một kỳ tích khác buông xuống trên người của hắn hay không.

Thấy ánh mắt của nàng nhìn hắn, thì hắn cũng đã biết không còn kỳ tích nào nữa rồi!

"Nguyệt Phong..."

"Yên tâm đi mẹ, ta đã có biện pháp khác rồi!" Nói đến đó thì người cũng biến mất không thấy nữa. Mộ Dung Vũ Đoạn nhất thời kinh ngạc, không kịp phản ứng, đợi cho hắn khôi phục tinh thần trở lại xoay đầu lại nhìn thì chỉ thấy bóng lưng của mẹ cùng với thê tử của mình. Hai người còn đang nói chuyện.

"Tiểu Tâm à, con đúng thật là giỏi, ai cũng không có cách với bọn họ, chỉ có con mà thôi, tiểu tử bị làm hư kia đã bị con dọa sợ chạy mất rồi!"

"..."

"Ta thấy thế này, sau này nếu hai cha con bọn họ ứng phó không được những chuyện như thế này thì liền phiền toái con lộ mặt ra đi!!!"

"..."

Sau đó, chuyển mắt một cái thì cả hai người họ cũng không còn thấy nữa.

Mộ Dung Vũ Đoạn giật mình đứng yên tại chỗ trong chốc lát, hoang mang lắc lắc đầu, sau đó nhún vai, bắt đầu theo sau hai người họ đi vào trong.

Quên đi, sự việc đã giải quyết thì tốt rồi...

Như vậy cũng tính là đã giải quyết phải không?

Năm cũ lại qua đi. Đây là một lễ tất niên đầy đủ phong phú nhất của Mộ Dung gia sau một khoảng thời gian rất dài, cơm tất niên để trên bàn, mọi người ngồi xung quanh đều vui vẻ tươi cười, trừ Mộ Dung Vũ Đoạn, cá tính hắn vốn hướng nội, tươi cười tự nhiên cũng không lộ rõ, bất quá là nhìn ra được hắn cũng đang rất cao hứng!!! Còn có Mặc Nghiễn Tâm, nàng thủy chung vẫn không hề có một chút biểu tình, cũng không phát ra nửa tiếng, nhưng mà đối với mọi người đó đã là thói quen, nên không thèm để ý, đã ba năm rồi, nàng có bao nhiêu khả năng cùng hiền tuệ tất cả mọi người đều tận mắt thấy, chỉ là nàng yêu thích nằm mơ không muốn nói chuyện mà thôi, đó là việc nhỏ không quan trọng, tất cả mọi người có thể hiểu được!!!

Giống như lời của Đỗ Cầm Nương, nàng là người vợ bảo bối của Mộ Dung gia, nếu không có nàng thì Mộ Dung gia cũng sẽ không có ngày hôm nay.

"Cố gắng kiên trì đến trung thu năm nay" Mộ Dung Vấn Thiên vừa cười vừa nói "Món nợ chúng ta thiếu bên thông gia sẽ có thể trả hết!" Quan trọng nhất không phải là trả nợ, mà là đồ cưới của Nghiễn Tâm đã có thể lấy lại rồi.

Đó là đồ cưới của nàng, không phải là tài sản chung!!!

"Còn có nha..." Đột nhiên bà dừng lời, Đỗ Cầm Nương cười cười giữ tay Nghiễn Tâm lại "Nè, Tiểu Tâm sao lại như vậy, canh là dùng muỗng để uống, chứ không phải dùng đũa để gắp đâu!!!"

Một trận cười to nổ ra, Mặc Nghiễn Tâm hai gò má đỏ hồng đem chiếc đũa thu lại.

"Đại tẩu thật là quá đáng yêu!" Mộ Dung Tuyết cười đến khoa trương "Cả ngày chỉ thích nằm mộng, còn lâu lâu làm ra một ít chuyện ngớ ngẩn nữa!!!"

"Con thì chưa bao giờ làm chuyện ngớ ngẩn sao?" Mộ Dung Vấn Thiên cười mắng, còn trỏ vào chán nàng một cái.

"Có nha, làm sao lại không có!" Đỗ Khiếu Phong miệng đầy đồ ăn, thì thà thì thầm "Hôm kia nói muốn lên phố mua này mua nọ, kết quả cuống cuồng mê mẩn đi dạo phố không cẩn thận ngã một cái, mà té ngã thì không nói làm gì, mặt nàng còn vừa vặn suýt đập vào trên bãi phân chó, thiếu chút nữa là ứng nghiệm câu nói kia..."

"Câm miệng!" Mộ Dung Tuyết vẻ mặt đỏ bừng tức giận mắng.

Sao lại câm miệng, còn có chuyện khác nha!!!

"Còn có hôm qua, nàng ta thế nhưng..."

"Câm mồm! Câm mồm!"

"Còn tháng trước thì..."

"Ta muốn rút đầu lưỡi của ngươi...!"

"Đầu tháng trước..."

"Đỗ Khiếu Vân!!!"

Trong tiếng cười vang là Mộ Dung Tuyết đang chuyển từ xấu hổ sang giận dữ rít gào, mỗi người tươi cười đều là phát ra từ vui sướng trong nội tâm, tuy rằng Mặc Nghiễn Tâm hoàn toàn không có nửa điểm tươi cười, nhưng là...

Lén lút, Mộ Dung Vũ Đoạn ở dưới bàn cầm lấy bàn tay của nàng, vì thế hai gò má của nàng càng lúc càng hồng.

"Tốt lắm, tốt lắm! Hiện tại thì phải nói chuyện đúng đắn rồi!" Nói chuyện đúng đắn, Đỗ Cầm Nương cười lộ ra má lúm đồng tiền "Bà mối Triệu đem hơn hai mươi bái thiếp hồng tới, từng đối tượng cũng không tệ, con có muốn nhìn qua không, Tuyết Nhi?"

"Người ta không lấy chồng đâu!" Thu lại vẻ giận dữ, Mộ Dung Tuyết rốt cục cũng bày ra bộ dạng thẹn thùng con gái nên có.

Đỗ Cầm Nương cùng Mộ Dung Vấn Thiên liếc mắt nhìn nhau cười "Tốt tốt, nam thì sợ cưới sai, nữ thì sợ gả nhầm chồng, loại chuyện này cũng không gấp, con từ từ lựa chọn đi!" Nói xong, ánh mắt hướng về phía Mặc Nghiễn Tâm cùng Mộ Dung Vũ Đoạn "Vấn đề quan trọng là chọn đúng đối tượng, hy vọng con có thể giống ca ca của mình may mắn như vậy!"

"Đúng vậy, trăm ngàn lần đừng có giống Hương biểu tỷ cùng với Yến biểu tỷ nha!" Đỗ Khiếu Phong lại lẩm bẩm.

Nhắc tới nhà bên kia, tươi cười của mọi người không khỏi mất đi một nửa.

Giống y như lời Mộ Dung Nguyệt Phong nói lúc bỏ đi, hắn đã nghĩ ra biện pháp, mà biện pháp hắn nghĩ ra đó là cho hai tỷ tỷ của mình tái giá cho nhất đẳng cao thủ trên giang hồ, sau đó lại nhờ hai vị tỷ phu giúp hắn đoạt lại tài sản của Chu gia.

Về kết quả như thế nào, bọn họ không biết, cũng không có hứng thú muốn biết.

"Cái loại chuyện như thế không cần chúng ta quan tâm, để cho đại tẩu quan tâm là được rồi!" Mộ Dung Vấn Thiên thản nhiên nói "Còn hai người các ngươi, đã quyết định phụ trách việc gì chưa?"

Huynh đệ Đỗ Khiếu Phong cười hì hì nói:

"Con thích cùng khách hàng trò chuyện, vậy con đến Lưu Ly Phường làm việc!" Đỗ Khiếu Vân nói.

"Con thích điều hành, giám sát công việc tiến hành, Lưu Ly Các sẽ do con phụ trách!" Đỗ Khiếu Phong nói.

"Vậy thì giao cho các con!" Mộ Dung Vấn Thiên vui mừng vuốt cằm "Ta tin tưởng với năng lực của các con thì nhất định sẽ làm rất tốt!"

"Cảm ơn dượng!" Huynh đệ Đỗ Khiếu Phong đồng thanh nói, tự đáy lòng cảm kích tín nhiệm cùng với đề bạt của Dượng mình.

"Về phần khách cứ đến liên tiếp không dứt ta sẽ ứng phó, nhưng nếu thực sự cần giúp..." Mộ Dung Vấn Thiên quay sang Mộ Dung Vũ Đoạn "Thì liền giao cho con, gặp người bị nạn thì không thể làm như không thấy, chỉ cần chúng ta có năng lực thì nên đem hết toàn lực giúp đỡ người ta!"

"Vâng, thưa cha!" Mộ Dung Vũ Đoạn kính cẩn lắng nghe lời dạy dỗ.

"Tốt lắm, tốt lắm!" Mộ Dung Vấn Thiên vui vẻ gật đầu "Các con đều là những đứa con tốt!"

"Như vậy chỉ còn lại một việc cuối cùng..." Đỗ Cầm Nương cõi lòng đầy vui sướng liếc về hướng Mặc Nghiễn Tâm đang mang thai, cười đến miệng cũng không khép lại được "Sau khi sinh ra đứa nhỏ này, không cần biết là nam hay nữ, thì liền cho nó làm con thừa tự cho Mặc gia, để cho Mặc gia cũng không bị tuyệt hậu!!!"

Cho đến lúc này, Mặc Nghiễn Tâm mới lẳng lặng nâng mắt đẹp lên nhìn một vòng mọi người chung quanh, sau đó lại hạ mắt xuống, cổ họng vẫn như trước không nói một lời.

Việc cuối cùng?

Không, còn có một chuyện cực kỳ quan trọng nữa...

Trước tiết Thanh Minh, Mặc Nghiễn Tâm sinh hạ một nữ nhi trắng ngần, theo lời hứa hẹn của Đỗ Cầm Nương, đứa nhỏ được cho kế thừa hậu tự của Mặc gia.

"Thật là một đứa bé gái xinh đẹp!" Mộ Dung Vấn Thiên sợ hãi than, yêu thích không muốn buông tay.

"May mắn vẫn là nuôi dưỡng ở nhà của chúng ta, bằng không ta nhất định sẽ luyến tiếc!" Đỗ Cầm Nương nói, có chút hối hận trong đó. Sớm biết trước thì đã nói là nếu sinh nam hài thì đem cho Mặc gia làm con thừa tự rồi.

Mộ Dung Vũ Đoạn mỉm cười, quay đầu, nắm chặt tay của Mặc Nghiễn Tâm nói "Vất vả cho nàng rồi, cảm ơn nàng!!!"

Mặc Nghiễn Tâm thủy chung không có bất kỳ biểu tình gì, chỉ là dùng một loại ánh mắt rất kỳ lạ yên lặng nhìn hắn chăm chú, mà lần này hắn lại như thế nào cũng không thể đoán ra hàm nghĩa của ánh mắt kỳ lạ kia của nàng.

Cho đến nửa năm sau...

Trùng Dương qua đi được nửa tháng, Độc Cô Tiếu Ngu cùng với Quân Lan Chu lại lần nữa xuất hiện ở Mộ Dung phủ, trực tiếp yêu cầu Mộ Dung Vũ Đoạn mang theo thê tử cùng họ xuất môn một chuyến.

"Đi đâu ạ?" Mộ Dung Vũ Đoạn nghi hoặc hỏi.

"Đi rồi sẽ biết!" Độc Cô Tiếu Ngu không chút để ý nói.

"Muốn ta và tiểu Tâm đi cùng đại ca cũng không có vấn đề, nhưng còn đứa nhỏ mới có mấy tháng, không thể không đi sao?"

"Không thể, không mang nó đi thì không được!"

"Vì sao?"

"Bởi vì đứa nhỏ họ Mặc!" Câu trả lời như vậy, ai có thể hiểu được! Mộ Dung Vũ Đoạn vẫn là trăm điều không thể hiểu, nhưng bởi vì Độc Cô Tiếu Ngu cứ kiên trì, lại cũng vì hắn rất tin tưởng đại ca, nên liền không hỏi nhiều, tin tưởng đại ca nhất định có lý do riêng của hắn.

Hơn mười ngày sau, bọn họ cùng đi đến Phượng Dương Phủ tìm tới Tư Đồ thế gia. Tư Đồ Nhạc vừa thấy bọn họ đến, sắc mặt lúc này trở nên biến đen, xanh xanh tím tím biến đổi, tuy rằng thật kỳ lạ nhưng không hề đẹp mặt chút nào, không nói tiếng nào, hắn lập tức lấy tốc độ nhanh nhất đưa bọn họ vào trong mật thất.

"Những điều nên làm ta đã làm, lại tới tìm ta để làm gì?"

Nghe giọng điệu này, hắn tựa hồ như không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Độc Cô Tiếu Ngu rồi!!!

"Điều nên làm ngươi đã làm?" Độc Cô Tiếu Ngu cười dài 'xoát' mở cây quạt, khẽ phe phẩy.

"Ngươi xác định?"

Tư Đồ Nhạc cứng người "Ta...ta..."

Độc Cô Tiếu Ngu lười biếng thong thả bước tới vài bước "Ta nói muội phu..."

Không nghĩ tới sẽ gọi hắn, Mộ Dung Vũ Đoạn giật mình "Đại ca?"

"Năm đó chân tướng lý do khiến cho Mặc gia bị thảm họa diệt môn, ta nghĩ muội phu cũng không biết rõ tình hình nhỉ?" Hẳn là không có ai biết được, bởi vì nếu như tất cả mọi người đều đã nhận định là Mặc gia mưu hại trưởng môn nhân của thất đại môn phái thất bại, thì có ai lại đi truy cứu chân tướng sự việc đích thật là như thế nào đâu?

"Đệ không hiểu rõ được tình hình!"

"Như vậy, nếu Mộ Dung gia cũng bị liên lụy vào, ta nghĩ muội phu cũng phải có quyền lợi được biết..."

Mộ Dung Vũ Đoạn ngẩn ngơ "Đại ca biết?"

Độc Cô Tiếu Ngu vuốt cằm nói: "Ta sớm đã biết!" Nói xong, hắn khép cây quạt, hai tay chắp sau lưng, vừa thong thả bước, vừa bắt đầu kể rõ "Năm đó..."

Từ xưa tới nay, bên trong võ lâm bạch đạo, ngoại trừ Thất đại môn phái thì Ngũ đại thế gia là hiển hách nhất, mà ngũ đại thế gia trong lúc đó lui tới với nhau cũng khá thường xuyên, không phải là dập đầu kết bái nhưng cũng là giao hảo rất tốt, bằng không cũng là bằng hữu chí giao, quan hệ tương đối chặt chẽ.

Nhưng đến một năm kia, tình huống bắt đầu thay đổi, bởi vì thiếu chủ nhân của Mặc gia cùng với Tư Đồ gia đều đồng thời yêu võ lâm đệ nhất mỹ nữ lúc đó: Liễu Phiêu Tiên.

Bất quá, một nữ thì chỉ có thể kết đôi với một nam, mà Liễu Phiêu Tiên lại chọn thiếu chủ nhân của Mặc gia.

Bình thường thì nam nhân bụng dạ rộng lượng thì nên thối lui sang một bên, yên lặng chúc phúc cho bọn họ, nhưng lòng dạ của thiếu chủ nhân Tư Đồ gia lại hẹp hòi, hắn ở ngoài mặt vẫn cùng với Mặc gia giao hảo, nhưng ngấm ngầm lại định ra kế hoạch ác độc muốn cướp lại Liễu Phiêu Tiên cho mình.

Năm năm sau, trưởng môn nhân của thất đại môn phái liên tiếp bị mưu sát, chứng cứ lại chỉ đến Mặc gia, vì thế Mặc gia bị toàn bộ võ lâm đuổi giết, tất cả chuyện này đều là do thiếu chủ nhân của Tư Đồ gia giở trò ma quỷ, hắn nghĩ như vậy thì có thể trừ bỏ hết người của Mặc gia, bao gồm cả thiếu chủ nhân của Mặc gia.

Trừ bỏ Liễu Phiêu Tiên!!!

Đến lúc đó, hắn sẽ ra tay bảo vệ cho Liễu Phiêu Tiên, mà Liễu Phiêu Tiên cũng sẽ cảm kích ơn nghĩa của hắn sẽ nguyện ý gả cho hắn, bởi vậy kế hoạch của hắn sẽ thành công.

Nhưng hắn không thể suy tính được là, Mộ Dung gia đối với Mặc gia không hề có giao tình thâm sâu gì lại tay giúp đỡ, đem hết sức lực giúp cho Mặc gia trốn tránh đuổi giết, thế cho nên hắn cũng không thể lấy tốc độ nhanh nhất đuổi theo Liễu Phiêu Tiên, thậm chí còn bởi vì vậy mà khiến cho Liễu Phiêu Tiên có cơ hội cùng thiếu chủ nhân của Mặc gia tự vẫn, khiến cho hắn sắp thành lại đại bại, hoàn toàn không thể đạt được mục đích ban đầu.

Bởi vậy, hắn mới đem lửa giận không cam lòng phát tiết bên trên nhà Mộ Dung gia, chẳng những sai người âm thầm phá hư Lưu Ly Các của Mặc gia, lại âm thầm quấy rối công việc làm ăn của Mộ Dung gia, cho đến khi Mộ Dung gia tán gia bại sản, cuối cùng lấy giá rẻ nhất mua lại sản nghiệp của Mộ Dung gia, làm cho Mộ Dung gia không thể không tha hương...

"Năm đó thiếu chủ nhân của Tư Đồ gia quả thực là làm việc cẩn mật, không hề có một dấu vết nào an bài toàn bộ kế hoạch, hắn lại kiên nhẫn tiêu phí hết năm năm thời gian, bất quá..." Độc Cô Tiếu Ngu lạnh lùng cười "Người tham dự vào kế hoạch cũng không thể không tính, người tham gia nhiều thì bí mật cũng rất dễ dàng biến thành không phải bí mật, chân tướng sự việc cuối cùng cũng bị nhị thẩm của ta khám phá ra!!!"

Mộ Dung Vũ Đoạn nghe được cũng trợn mắt há hốc miệng, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào cho tốt. Một trận kiếp nạn của võ lâm, bao gồm trưởng môn của thất đại môn phái bị giết cùng với huyết họa diệt môn của Mặc gia, thế nhưng lại chỉ vì tư tâm ghen tỵ của một người nam nhân?

Vì... một nữ nhân?

"Ba mươi năm trước, Tư Đồ gia truyền ra Tư Đồ lão gia đã chết vì bệnh, kỳ thực là không phải, hắn ta bị Nhị Thẩm của ta làm cho không thể không tự sát tạ tội!!!" Độc Cô Tiếu Ngu chậm rãi tiếp tục nói "Dựa theo thói quen của Thất Diêm La, cả nhà của Tư Đồ gia hẳn là sẽ không thoát được đâu, nhưng Nhị Thẩm lại mềm lòng, cái tên đầu sỏ kia lại quỳ xuống đất cầu xin, nên bà đã hứa sẽ không giết người nhà của hắn, nhưng..."

Hắn chuyển mắt nhìn về hướng Tư Đồ Nhạc, người bị nhìn kia liền cúi đầu xuống.

"Con của hắn phải đem sự thật công bố võ lâm, không phải vì Mặc gia, mà là vì Mộ Dung gia, hơn nữa phải đem sản nghiệp của Mộ Dung gia trả lại cho Mộ Dung gia, lúc ấy con của hắn đã lập tức đáp ứng. Ai biết..."

Hắn bình tĩnh nhìn Tư Đồ nhạc, khóe môi tràn ra khinh miệt hừ lạnh, Tư Đồ nhạc lúc này ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

"Thất Diêm La đã rời khỏi giang hồ, lệnh tôn vì tranh thủ việc kế vị minh chủ võ lâm, nên đã không hề để ý đến lời hứa của mình, tiếp tục giấu diếm sự thật, mà ngươi..."

Tư Đồ Nhạc run lên một chút, mồ hôi lạnh đã sớm ướt hết áo trong "Ta biết cha ngươi đã đem toàn bộ sự việc nói qua cho ngươi biết, để ngăn ngừa Thất Diêm La lại tìm tới cửa, nhưng sau khi cha ngươi qua đời, ngươi lại cứ làm như không biết rõ tình hình, cứ như vậy mà sống qua..."

Tư Đồ nhạc đột nhiên ngẩng đầu lên, "Ta là..." Muốn giải thích cho mình.

Nhưng Độc Cô Tiếu Ngu căn bản không muốn nghe lời vô nghĩa của hắn "Nếu không phải ta đến tìm ngươi, ngươi sẽ đem sản nghiệp của Mộ Dung gia trả lại cho họ sao? Không, ngươi sẽ không, nếu không thì từ lúc cha ngươi qua đời thì ngươi nên lập tức trả lại tất cả cho bọn hắn!!!"

Tư Đồ Nhạc há hốc miệng, lại không nghĩ ra được bất cứ lời nào để giải thích cho mình.

"Hiện tại, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, cuối cùng ngươi muốn làm như thế nào?" Độc Cô Tiếu Ngu không chút khoan dung hạ thông điệp cuối cùng.

"Ta... Ta..." Tư Đồ Nhạc không nói nên lời, sắc mặt càng lúc càng biến xanh. "Chuyện này một khi... Một khi công bố ra ngoài, danh dự của Tư Đồ gia tất nhiên sẽ bị hủy, mà..." Trong lúc ánh mắt Độc Cô Tiếu Ngu càng lúc càng sắc bén mãnh liệt, hắn giãy giụa ráng đem suy nghĩ của mình nói ra cho hết lời "Chuyện kia đã... đã qua lâu như vậy, thật sự là không cần... Không cần..." Hắn không nói được hết lời.

"Tốt lắm, ngươi đã tính không thực hiện hứa hẹn của lệnh tôn, như vậy..." Độc Cô Tiếu Ngu cười đến xinh đẹp gật gật đầu "Muốn chúng ta dựa theo quy củ của Thất Diêm La mà hành động?"

Quy cũ của Thất Diêm La?

Diệt môn? Tư Đồ Nhạc hoảng sợ hít lấy ngụm khí lạnh "Không!" Hắn kêu lên sợ hãi, bởi vì đã quá mức sợ hãi nên thanh âm trở nên lanh lảnh giống như giọng nói của nữ nhân, nghe được thật là chói tai.

"Không?" Độc Cô Tiếu Ngu lười biếng phe phẩy cây quạt "Lại cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi tính như thế nào?"

"Ta thề, ta nhất định sẽ đem chân tướng sự việc công bố cho võ lâm!" Tư Đồ Nhạc gấp đến độ rống lên, chỉ sợ chậm một bước, cả nhà sẽ liền bị phán tử hình.

"Tốt lắm, vậy thì khi nào?"

"Chờ ta... Chuẩn bị tốt..."

"Sao?"

Một từ âm trầm, bao hàm uy hiếp cùng ngoan độc lãnh khốc, Tư Đồ Nhạc sợ hãi đến mức suýt chút nữa là té xỉu, lập tức thay đổi câu trả lời.

"Ta sẽ mau chóng, mau chóng!!!"

"Mau chóng như thế nào?"

Tư Đồ Nhạc cứng người một lúc, rốt cục thở dài thật sâu, buông tay:

"Ngày mai!"

Danh dự thì quan trọng cái gì, mạng già này là quan trọng nhất!!!

Lúc này, Mộ Dung Vũ Đoạn rốt cục hiểu được vì sao Độc Cô Tiếu Ngu kiên trì yêu cầu hắn đem nữ nhi đến đây, bởi vì nhạc mẫu đem chuyện này cho Mặc Nghiễn Tâm xử lý, mà Nghiễn Tâm lại đã gả cho hắn, cho nên hiện tại nàng là người của Mộ Dung gia, chỉ có con gái của hắn mới là người của Mặc gia, mới có quyền đại diện cho Mặc gia ra mặt đòi công đạo. Nữ nhi của hắn là tới đây đòi nợ!!!

Mộ Dung Vũ Đoạn cứ liên tục liếc nhìn Độc Cô Tiếu Ngu, rời khỏi phủ Phượng Dương đã hơn hai mươi mấy dặm đường, hắn vẫn còn liếc nhìn. Mộ Dung Vũ Đoạn vẫn cứ ngắm nhìn Quân Lan Chu một chút. Khi dừng chân tại nhà trọ dùng bữa, hắn vẫn còn đang ngắm.

Quân Lan Chu thờ ơ, Độc Cô Tiếu Ngu lại nhịn không được, nhìn thấy ánh mắt Mộ Dung Vũ Đoạn như có suy nghĩ gì liền mở miệng hỏi.

"Ta nói, muội phu..."

"Đại ca?"

"Ngươi rốt cục là có chuyện gì muốn hỏi, vậy thì cứ hỏi đi!!!"

"Ta?" Mộ Dung Vũ Đoạn giật mình "Không có gì nha!"

"Không có?" Độc Cô Tiếu Ngu nâng chung trà lên uống một ngụm "Vậy ngươi tại sao lại cứ luôn liếc nhìn ta cùng với Lan Chu?"

"Chuyện này..." Mộ Dung Vũ Đoạn do dự một chút "Đệ chỉ là có chút.. ách là giật mình! Không nghĩ tới đại ca, nhị ca lại là người trong Thất Tu La!" Trước kia hắn chỉ là một người đánh cá đơn thuần, cùng với võ lâm không hề có quan hệ, nên tự nhiên đối với chuyện trên giang hồ cũng không biết gì cả! Nhưng hiện nay hắn cũng đã coi như là người ở trên giang hồ, chuyện Thất Diêm La cùng với Thất Tu La chỉ cần dậm chân một cái là có thể làm cho người của toàn bộ võ lâm quay cuồng, hắn muốn không biết thì cũng không được.

Lúc này đổi sang Độc Cô Tiếu Ngu ngẩn ngơ "Đến nay ngươi mới biết được?"

Mộ Dung Vũ Đoạn vuốt cằm "Nghe lời đại ca nói khi ở Tư Đồ gia, ta mới biết được!!!"

"Ông trời của ta ạ!!!" Độc Cô Tiếu Ngu không dám tin hô lên "Không nghĩ tới ngươi lại trì độn đến như vậy!"

"Đại ca cũng không có nói gì cho đệ biết mà!" Mộ Dung Vũ Đoạn vì chính mình cãi lại.

"Loại chuyện như thế này còn chưa nói rõ sao?" Độc Cô Tiếu Ngu không biết nên khóc hay nên cười lắc đầu "Vậy còn Tiểu Tâm đâu? Muội ấy chẳng phải ở đây sao, ngươi vì cái gì lại không nhìn nàng?"

"Tiểu Tâm?" Mộ Dung Vũ Đoạn tựa hồ như có điểm hoang mang nhìn xem thê tử ở bên người một lát "Nàng là thê tử của đệ, mỗi ngày đều nhìn nàng, vì cái gì mà phải đặc biệt nhìn xem nàng?"

"Đúng, muội ấy là thê tử của ngươi, nhưng cũng là một người ở trong Thất tu la nha!"

Mộ Dung Vũ Đoạn trầm mặc một lúc "Nàng là thê tử của đệ!"

Độc Cô Tiếu Ngu nhướng mắt "Là là là như vậy, muội ấy là thê tử của ngươi, không cần phải lập lại đâu, tất cả mọi người đều biết, nhưng muội ấy vẫn là một trong Thất tu la nha!"

"Nàng là thê tử của đệ!" Mộ Dung Vũ Đoạn lạnh lùng nói.

"Đúng, đúng!!!" Độc Cô Tiếu Ngu có chút không kiên nhẫn nói "Muội ấy là thê tử đệ, nhưng..." Giọng nói của hắn đột nhiên ngừng lại, Độc Cô Tiếu Ngu như hiểu ra điều gì đó nhìn Mộ Dung Vũ Đoạn một chút, sau lại quay đầu nhìn Mặc Nghiễn Tâm, lại quay về nhìn Mộ Dung Vũ Đoạn, trên mặt đột nhiên lại hiện lên vẻ chợt hiểu, cuối cùng cũng hiểu ra rồi.

Mặc Nghiễn Tâm là thê tử của Mộ Dung Vũ Đoạn.

Đối với Mộ Dung Vũ Đoạn mà nói, chỉ có điều này là quan trọng nhất, mặc kệ nàng là Ách Tu La ở trong Thất Tu La, hoặc là con gái nuôi của Vương Mẫu Nương Nương, là tiểu muội của Diêm La Vương, đối với hắn đều chỉ là râu ria, hắn cũng không quan tâm.

Nàng là thê tử của hắn, chỉ có sự thật này mới là điều duy nhất hắn để trong lòng.

Hắn sẽ không bởi vì nàng mà một người ở trong Thất Tu la mà sợ nàng, cũng sẽ không vì nàng là Ách Tu La mà lợi dụng nàng, lại càng không muốn liên lụy gì đến Thất Diêm La.

Bởi vì, nàng đơn giản chỉ là thê tử của hắn.

Không tự giác nhìn qua, đôi mắt Độc Cô Tiếu Ngu ánh lên nét cười vui mừng, hiện tại thì hắn đã có thể xác định Tiểu Tâm muội muội là đã gả cho đúng người, tương lai của nàng chính là hạnh phúc.

"Tiểu Tâm"

Yên lặng, Mặc Nghiễn Tâm ngẩng đầu nhìn, Độc Cô Tiếu Ngu giơ ly trà lên đối với nàng kính kính

"Muội đã gả cho một người chồng tốt!" Sau đó, khiến cho mọi người giật mình kinh ngạc, Mặc Nghiễn Tâm lại đánh vỡ lệ thường của chính mình, không đầy ba năm, nàng lại mở miệng nói

"Ta biết!" Nàng đã sớm biết rằng hắn sẽ là một người chồng tốt, bằng không, nàng sẽ không gả cho hắn đâu!!!


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-10)