Vay nóng Tinvay

Truyện:Thương Ấn - Chương 04

Thương Ấn
Trọn bộ 16 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-16)

Siêu sale Shopee


Một vùng đất tối tăm, hướng tầm mắt ra xa, giơ tay lên không thấy được năm ngón, gió lạnh gào thét, hơi lạnh tràn ngập khắp nơi, tiếng khóc rời rạc lúc xa lúc gần.

Những đám sương trắng mờ nhạt cứ từ từ chuyển động về một hướng, nhìn kỹ lại, đó không phải là sương mù mà là linh hồn của người chết.

Bọn họ muốn đi đâu? Điểm dừng ở nơi nào? Không một người nào rõ, chỉ theo bản năng đi về phía trước, bước từng bước, từ từ, chậm rãi, đôi lúc không chịu được thì chen đi trước.

Tiếng xích chân, xích tay vang lên không ngớt bên tai.

Nếu cẩn thận nghe, có thể nghe thấy tiếng gào thét, tiếng rên, tiếng kêu tuyệt vọng, tiếng van xin ở bốn phía xung quanh vang vọng lại.

Những linh hồn cô độc, chợt sáng, chợt tối, chợt rõ, chợt (biến) mất, không thể hình dung hình dáng khi họ còn sống là như thế nào.

"Nhanh chân lên, hôm nay nhiều linh hồn quá" Đang nói chuyện là một kẻ có thân hình cao gầy, mình gầy như que củi, sắc mặt xanh lét.

Những linh hồn từng người lại từng người nối nhau đi qua, lượt này lại đến lượt kia, không ngừng giảm mà cũng không ngừng tăng, không có dấu hiệu giảm bớt.

Cũng đúng thôi bởi lúc này thiên hạ vẫn chưa thái bình.

"Chiến tranh quanh năm, chỉ vì những thứ vô nghĩa như đất đai, tiền tài và tự do mà con người giết hại lẫn nhau, chẳng trách mà nơi này mới có nhiều linh hồn đến đầu thai chuyển thế". Đứng tại một nơi khác là một gương mặt rất mập, hình dáng lại gầy yếu, giống như phải đem trọn cả thân mình ra, gồng sức lên mà đỡ lấy cái đầu mập mạp của Quỷ sứ giả.

"Đừng than (phiền) nữa, mau làm việc đi, trễ nữa thì những linh hồn này sẽ không kịp chuyển thế đâu" Cầm trên tay một tập sách dài, hình bóng đứng trên cây cầu u tối vang lên giọng nói gay gắt.

Những oan hồn đông nghịt bước từng bước lên cây cầu, nói là cầu nhưng nếu nhìn thấp thoáng từ đằng xa thì trên thực tế chỉ là một sợi chỉ mỏng như chỉ giấy Trần Yên (chắc là tên một loại chỉ dùng để khâu giấy, khâu sách gì đấy, __!!!!)

Sau khi bước qua cây cầu, tiếng gào khóc càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng ầm ĩ, tiếng khóc cũng mỗi lúc một nhiều.

Một đoàn linh hồn vẫn tiếp tục di chuyển lên phía trước, thỉnh thoảng có một vài linh hồn không cam lòng dừng lại, cũng có những linh hồn sợ hãi việc luân hồi chịu phạt, lợi dụng thời cơ xoay người trốn chạy, hy vọng nhảy vào Nhân giới, nhũng lúc như vậy, các sử giả Câu Hồn (cái tên nói lên tất cả) với gương mặt dữ tợn lại kéo họ trở lại.

Qua cầu rồi xuống cầu, từng đoàn linh hồn càng đi càng thấy ảm đạm, di chuyển từng bước một.

Một bà lão lẳng lặng đứng trên cầu, bởi vì lưng của bà bị còng nên không nhìn rõ hình dáng của bà, chỉ thấy mái tóc bà hơi bạc được búi gọn, trên người tỏa ra hơi thở lạnh băng, dù không có gương mặt dọa người của yêu quái nhưng bà lại có khả năng thao túng vận mệnh con người khiến vô số người cảm thấy lo lắng sợ hãi.

Từng linh hồn một đi tới trước mặt bà, một bát canh đã được để sẵn tại đó.

Nhìn bát canh sóng sánh, linh hồn không biết nghĩ tới điều gì không ngừng lùi về phía sau đồng thời lớn tiếng khóc.

Nhiều linh hồn không tình nguyện, không muốn uống bát canh Mạnh bà để quên hết kiếp này, lần nữa chuyển thế?

Cho dù có lùi về phía sau nhưng bát canh vẫn còn lơ lửng trước mặt

Một lúc sau, phía sau ngày càng nhiều linh hồn, tất cả đều dừng bước tại đây chờ đợi uống bát canh chuyển thế, đã không còn đường lùi, linh hồn còn đang khóc kia đột nhiên từ từ chìm dần xuống đầm lầy.

"Không uống bát canh của Mạnh Bà, không quan trọng, chỉ sợ uống không hết, không làm được người, không thành được quỷ, phải ở đầm lầy Minh giới không được đầu thai, giống như mấy người trong đầm lầy kia!" Bà lão bật ra tiếng cười lạnh lùng vô tình, khiến người ta rợn tóc gáy."Không muốn uống thì nhảy xuống đầm lầy luôn đi, cùng với cái đám trong đầm lầy ấy gào khóc hối hận, nơi này lúc nào cũng như vậy, ngươi cứ tha hồ khóc ở dưới đấy."

Nghe tiếng cười âm trầm, những linh hồn ở dưới đầm lầy thi nhau giơ cánh tay lên cao, không ngừng gào khóc với Ảnh Quỷ, cánh tay nhiều đến nỗi không đếm xuể, đó là kết của quả những kẻ oán hận, những kẻ không tình nguyện, không muốn xóa đi trí nhớ của kiếp trước, cự tuyệt uống bát canh lãng quên.

Chỉ cần rơi xuống đầm lầy của Minh giới vĩnh viễn sẽ không còn được đầu thai, cuối cùng sẽ trở thành một phần của đầm lầy, đừng nói đến chuyện không tình nguyện chuyển thế mà ngay cả một cơ hội cầu xin cũng không có.

"Không, tôi uống....................." Linh hồn sợ hãi khóc to, rất muốn cầm đến bát canh Mạnh bà nhưng thân thể đang dần chìm xuống đầm lầy.

"Không còn cơ hội rồi, ngươi đang chìm dần, thiếu mất một linh hồn chuyển thế, phía sau vẫn còn rất nhiều linh hồn, càng kêu gào càng nhanh chìm, ở dưới đó theo ta làm bạn cũng được! Ai không muốn uống nữa thì tự động nhảy xuống đi! "Nhìn thấy kết quả của kẻ vừa mới chìm xuống đầm lầy, những linh hồn đứng phía sau cho dù không tình nguyện, nhìn thấy một màn này cũng bị dọa cho khiếp sợ, không dám có ý đồ trốn tránh uống bát canh Mạnh bà này.

Tiếng kêu gào không ngừng, từng linh hồn uống canh, những linh hồn chờ đến lượt vẫn còn rất nhiều mà không hề có dấu hiệu giảm.

Thời thế loạn lạc giết chết nhiều sinh mạng, sống chết không ngừng, chiến tranh chục năm khiến bao con người vừa mới chuyển kiếp chưa sống đến một ngày lại có mặt tại Minh giới, lại có nhiều sinh mệnh sống được rất lâu và đã chuyển thế vô số lần, cơ hội sống lại nhiều đến đếm không xuể, bất luận là làm người hay làm súc sinh, đã liên tục trở thành một vòng tuần hoàn.

"Đợi đã!"

Mạnh Bà cả người đều tỏa ra hơi thở gian xảo vươn một bàn tay ra, ngăn cản người bên cạnh đang chuẩn bị uống canh.

Bị bà cản trở, linh hồn nhợt nhạt đột nhiên nhìn lại bà bằng con mắt sắc bén, linh hồn này là một bà cụ tầm khoảng 90 tuổi, có mái tóc bạch kim, nếu như không phải đang ở Minh giới u ám này thì mái tóc của bà chắc chắc sẽ trở nên vô cùng chói mắt khi bị mặt trời chiếu vào.

"Có chuyện gì sao?" Bà cụ mở miệng khàn khan nói.

Hai mắt bà lấp lánh có hồn, không giống những linh hồn bình thường chờ đợi chuyển thế, hai gò má bà tái nhợt hơi lõm vào, khóe miệng nở một nụ cười vui sướng, hành động của bà không hề do dự hay chần chừ khi dứt bỏ đi ưu sầu của kiếp trước.

Mạnh Bà cả người đứng thẳng, nhìn chằm chằm bà cụ bằng một đôi mắt lạnh lẽo:" Ngươi lại muốn uống canh? "

"Đúng thế, Lẽ nào không được? Ta muốn uống cả đời "Bà cụ cười cười, trong mắt lóe ra tia sáng mong đợi.

"Hừ "Mạnh Bà bật ra một tiếng cười chói tai.

Nhìn bát canh đang lơ lửng trên không, bà cụ cười cười giơ tay, không do dự uống hết bát canh lãng quên.

"Có một lần, hai lần, ba lần cũng sẽ không có lần thứ tư. Hừ, tính ra trong mấy ngàn linh hồn ở dưới này cũng có mấy linh hồn giống như ngươi, cố chấp uống vào bát canh quên lãng này, vẫn không thể quên được tất cả. Lựa chọn con đường này cũng thật khó đi! Mang theo vô số trí nhớ chuyển kiếp, kết quả cuối cùng khi quay đầu lại vẫn chẳng được gì, ngươi nghĩ rằng bản thân có thể làm đến lúc nào? Làm nhiều hơn nữa, cố gắng hơn nữa cũng chỉ phí công, không bằng buông hết tất cả, lần nữa bắt đầu lại" Ánh mắt sắc bén của Mạnh Bà giống như nhìn rõ mọi chuyện.

"Mạnh bà, tôi không hiểu bà đang nói cái gì?" Bà cụ đang chờ đợi chuyển kiếp nghiêng đầu, giả vờ không hiểu ý của sứ giả Minh Giới, không một chút sợ hãi.

"Ngươi quên tất cả sao?"

"Quên? Quên, toàn bộ quên, Mạnh bà quên bát canh chính là để con người quên lãng tất cả mọi thứ khi chuyển thế sao, uống nó, dĩ nhiên sẽ quên." Mặc dù bề ngoài là một bà cụ nhưng động tác của bà cụ lại giống như một cô gái trẻ, đôi mắt có hồn bướng bỉnh chớp chớp.

"Hừ, đừng vội mừng, ngươi đã liên tục uống bốn lần, trí nhớ của ngươi tại kiếp thứ tư đã bắt đầu thay đổi, đừng tưởng rằng mình có thể liên tục tránh được, ngươi nghịch thiên, bất luận bao nhiêu đời, sự kiên trì của ngươi cuối cùng chỉ mang đến cực khổ cho bản thân "Đôi mắt âm tà quỷ dị chuyển động, nhìn vào bà cụ giống như đang nhìn thấu kiếp sau của bà cụ.

"Thật sao? Sẽ khổ nạn ư!" Sớm biết bản thân mình không thể gạt được Mạnh Bà, cụ bà lơ đễnh.

Có câu nói: uống vào bát canh Mạnh bà, một đời chỉ có một lần, tuyệt đối không có đến kiếp thứ hai. Nếu nàng cứ nhất quyết cố chấp không quên được quá khứ, cho dù uống vào bát canh Mạnh Bà, nàng vẫn nhớ tất cả, như vậy chỉ có thể nói là nàng can tâm tình nguyện, lòng vừa nhủ: không trách ai được, chỉ trách nàng đối với một người cố chấp.

"Nếu như phải chịu khổ nạn, Mạnh Bà, nếu bà có trái tim, nếu ở kiếp sau thấy tôi khổ sở quá, bà hãy mang tôi theo! "Bà cụ tóc bạch kim đùa giỡn nói.

"Hừ, đúng là phiền phức, đây là lần cuối cùng của ngươi" Linh hồn này đã nghịch thiên, sẽ gặp phải báo ứng.

Lần cuối cùng?

"Nói cách khác, nếu tôi không cố gắng nắm chắc, sẽ không còn cơ hội sao?"

"Hừ, ta sẽ không nói, chuyện này bản thân ngươi phải tự nghĩ lấy" Mạnh Bà cúi đầu, buông cổ tay nàng ra, không hề nói thêm điều gì.

"Cám ơn bà, Mạnh Bà, Nguyệt Ngân cảm tạ bà nhắc nhở" Bà cụ cười, trên mặt hiện lên vô số nếp nhăn.

Linh hồn sắp chuyển thế bắt đầu rơi xuống dưới, càng lúc càng sâu, càng lúc càng xa, lướt qua những linh hồn bị chìm dưới đầm lầy, tiếp tục rơi xuống, cho đến cuối cùng, hình bóng biến mất, ngay cả điểm sáng cũng không còn.

"Thật là khờ! Tội gì phải hành hạ chính mình? Làm như vậy chỉ phí công, một lần, hai lần, ba lần, bốn lần, kết quả vẫn sẽ như vậy, quên đi không phải tốt hơn sao? Ngu ngốc, kết quả vẫn sẽ không thay đổi."

Giọng nói Mạnh bà lẩm bẩm, tiếp theo cúi đầu nói to: "Kẻ tiếp theo, uống xong bát canh của ta thì chuyển kiếp, không muốn uống............. thì cút xuống cho ta "

Âm thanh kinh người chưa từng dừng lại, cũng không biến mất, vang vọng không ngừng.

Mùa hè nắng chói chang, văn phòng làm việc ở lầu hai mươi lăm lại vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ bàn phím, máy fax hoạt động, máy in cũng chạy hết công suốt cả buổi sáng chưa từng nghỉ.

Căn phòng rộng 30 mét vuông chỉ có một cô gái đang ngồi ở phía sau bàn làm việc, xung quanh đều là sách, tài liệu và ngăn tủ.

Đến công ty từ tám rưỡi sáng để làm việc nhưng hai bàn tay cô chưa từng ngừng nghỉ, ánh mắt chỉ tập chung nhìn vào màn hình máy tính.

Thỉnh thoảng cô cũng hướng sự chú ý cuả mình đến tài liệu báo cáo để trên bàn, sau đó ghế ngồi bị đẩy ra, cô cúi xuống hộc tủ, nhanh chóng lấy vài tập hồ sơ, rồi lại kéo ghế ngồi trở về bàn làm việc.

Bữa sáng cô mua để trên bàn đã lạnh ngắt, nhưng cô còn đang rất bận, bận đến nỗi bụng phát ra tiếng kêu cũng không có thời gian để ăn.

Khi trên màn hình hiện thị 11 giờ trưa thì cô cũng vừa hoàn thành xong việc cuối cùng.

Đánh xuống phím enter, cô nhanh chóng xoay người, lấy ra tài liệu từ máy in ra, lại đem tài liệu còn nóng hổi xếp lại ngay ngắn, dùng chiếc kẹp để sẵn từ trước kẹp lại, đứng lên, cô thuận tiện sửa sang lại bộ đồ công sở trên người, đi tới cánh cửa sát phòng làm việc của cô.

Gõ nhẹ hai tiếng, cô không chờ người bên trong trả lời, tự mình mở cửa đi vào.

Nhìn hình ảnh trước mặt, cô hơi nhếch môi. Hay thật, cô đã rất bận rồi vậy mà có người còn bận rộn hơn cả cô.

Một người đàn ông khôi ngô ngồi ở sau bàn làm việc, mái tóc màu đen được chải gọn ra phía sau, đôi mắt thâm sâu mà có hồn, giờ phút này lại lộ ra sự tự tin, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, khi anh nói chuyện hay phát biểu ý kiến thường có thói quen nhướng mày, khóe miệng nở một nụ cười nhạt, sau đó từ miệng anh thốt ra một câu nói khiến đối phương hoàn toàn á khẩu không trả lời được.

Khi nói chuyện, giọng anh trầm ổn điềm tĩnh, rất mạch lạc (rõ ràng), trên người mang hơi thở đế vương, luôn bình tĩnh, đối mặt với bất kỳ khó khăn hoặc trắc trở nào, anh đều không sợ hãi, hiểu rõ mắc lỗi sai lầm thì cần sửa chữa, khi cấp dưới hoàn thành tốt công việc thì anh không hề giấu giếm tâm tình vui vẻ, tuy nhiên anh cũng không phải là người kiêu căng ngạo mạn.

Anh là một người lãnh đạo thành công, hai mươi hai tuổi tiếp nhận sự nghiệp của dòng họ, mặc dù khi mới đầu tiếp nhận mọi việc đều không dễ dàng nhưng trải qua rèn luyện, nghiên cứu và học hỏi, anh đã đưa sự nghiệp của dòng họ phát triển lên đỉnh cao theo cách của anh.

Anh là một người đàn ông lý trí, trong cuộc sống, đối với bất kỳ ai cũng luôn có thái độ nghiêm túc, về sự nghiệp, anh hiểu rõ lúc nào nên xông lên phía trước, dùng đúng người đúng việc, biết quý trọng người tài.

Anh có một bộ óc thông minh, là người đứng đầu cả công ty phải có sức quan sát tốt, mấy nghìn nhân viên, gồm tổng bộ và các công ty chi nhánh.

Anh là Thương Nhạc, người thừa kế của dòng họ Thương, là tân giám đốc của tập đoàn Thương thị.

Hướng tầm mắt về bức tường đối diện, trên bức tường có gắn ti vi, toàn bộ đều đang được mở bởi đây là cách thức anh họp, là phương pháp chỉ cần ngồi một chỗ nhưng vẫn có thể họp với giám đốc các chi nhánh tại nước ngoài.

Anh kẹp điện thoại vào một bên tai, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.

Anh thực sự rất bận, vừa dùng tiếng Anh thảo luận nội dung của hội nghị, vừa dùng tiếng Nhật với một chiếc điện thoại khác bàn bạc về cơ hội hợp tác, lại vội vàng phân tích vấn được đề xuất bàn bạc của nhân viên công ty.

Người đàn ông bận rộn chỉ tập trung vào công việc, lúc này mới phát hiện sự tồn tại của cô gái đang kiên nhẫn chờ trước cửa, thư kí riêng của anh, Mộc Nguyệt Ngân.

Anh vẫy tay với cô.

Mộc Nguyệt Ngân gật đầu, cô ngầm hiểu ám hiệu của anh đang ra hiệu cho mình.

Cô đi đến cạnh anh, đem tài liệu trên tay để trước mặt anh, sau đó mở ngăn kéo bàn làm việc của anh lấy ra một tập tài liệu khác, bên trong tập là tờ giấy trắng.

Cô ngẩng đầu nhìn về tivi trên tường, nhanh chóng ghi nhớ nội dung nói chuyện của các nhân viên, sắp xếp lại trong đầu rồi sau đó cẩn thận ghi chép lại ra giấy.

Trong khi cô đang bận bịu thì bên cạnh lại truyền tới tiếng gõ bàn ra chỉ thị cho cô.

Cô quay đầu, chống lại cặp mắt sâu thăm thẳm của người đàn ông, nhìn anh hơi nghiêng đầu, cô nghi hoặc nhíu mày, sau đó nhận được cái gật đầu khẳng định mới ngay lập tức mở ngăn kéo lần nữa, lấy ra tờ giấy trắng.

Ánh mắt của cô nhìn về chiếc máy vi tính để trên bàn làm việc của anh, lỗ tai thì tiếp tục nghe tivi trên tường đang phát trực tiếp nội dung hội nghị, đôi tay lại bắt đầu bận rộn, lại cực kỳ chú tâm, đôi tay viết với tốc độ nhanh khiến người ta sững sờ, vừa phải viết lại nội dung trọng điểm của cuộc họp, vừa phải phân tâm ghi chép lại số liệu tài chính trên màn hình vi tính.

Bên cạnh cô, người đàn ông vừa dùng tiếng Nhật trao đổi điện thoại với người ở đầu dây bên kia bàn về thời gian họp hợp tác, kế hoạch, số tiền cùng lợi nhuận, vừa kiểm tra tài liệu cô mới mang vào, hai người đều rất nghiêm túc làm việc, nghiêm túc đến nỗi thời gian để hai người trao đổi cũng không có.

30 phút trôi qua, chân Mộc Nguyệt Ngân đứng mỏi nhừ, hai chân bắt đầu tê dần................ đây cũng chính là nhược điểm của cô, không thể đứng quá lâu.

Thương Nhạc tinh ý, vỗ vỗ bả vai của cô, chỉ vào chiếc ghế khác ở đối diện.

Mộc Nguyệt Ngân đặt bút xuống, đi tới, không chần chừ đẩy chiếc ghế đến bân cạnh anh, sau đó ngồi xuống.

Bên trong phòng làm việc rộng rãi, ngoại trừ tiếng nói của người đàn ông, tiếng các nhân viên đang thảo luận trên tivi thì không còn âm thanh khác.

Khoảng 12 giờ, Thương Nhạc cúp điện thoại, không có thời gian nghỉ ngơi anh cầm tài liệu cô đang ghi chép nội dung hội nghị, nhìn chăm chú.

Cho đến khi hội nghị kết thúc, số liệu tài chính trên màn hình vi tính cũng dừng lại, hai người cuối cùng cũng thở phào một cái, mà bây giờ cũng đã hơn 1 giờ chiều.

"Trưởng phòng Vương có đề ra kế hoạch mở rộng, tôi thấy cô đều chú thích câu hỏi bên cạnh, cô đem câu hỏi này đưa lại cho anh ta, bảo với anh ta xem xét kĩ càng trong vòng ba ngày rồi nộp lại đây." Thương Nhạc tựa lưng vào ghế, giọng điệu nghiêm túc đã hòa hoãn đi đôi chút.

"Trưởng phòng tài chính Lương có hành vi ăn bớt, tôi phát hiện ra một số điểm mâu thuẫn trong báo cáo, thất thoát khoảng hai trăm vạn." Mộc Nguyệt Ngân nhẹ nhàng nhắc nhở.

"Ông già đó nghĩ mình làm việc lâu năm, cũng sắp về hưu, nên cố tình đem tiền của công ty biến thành tiền về hưu của bản thân đây?, nói với ông ta, tất cả tài liệu đều được ghi chép rõ ràng tại Tổng công ty, nếu như ông ta chỉ hám món lợi nhỏ tôi có thể giả vờ như không nhìn thấy. Nhưng nếu ông ta lòng tham không đáy, tôi sẽ cho ông ta lập tức cuốn xéo khỏi đây, đến lúc đấy đừng nói là tiền nghỉ hưu mà ngay cả một cọng lông cũng đừng hòng mang đi." Mắt Thương Nhạc nheo lại, cười lạnh nói.

"Tập đoàn Nghiễm thị hình như vẫn còn rất để bụng chuyện lần trước chúng ta giành lấy dự án xây dựng của bọn họ, khả năng chúng ta cần cẩn thận cho hành động tiếp theo, chỉ sợ họ sẽ mua chuộc người của ta ăn cắp hồ sơ số tiền đấu thầu sắp tới."

" Cho nên cô mới quyết định đem toàn bộ dữ liệu lưu trong máy tính của Tổng công ty thống nhất với nhau, tránh trường hợp tài liệu bị lộ ra ngoài hoặc bị ăn cắp? "Anh nở một nụ cười khen ngợi.

"Thật ra nếu muốn trộm, cũng không phải là khó khăn, chỉ cần đăng nhập được vào máy tính của Tổng giám đốc thì ngay cả bản kế hoạch hai năm tiếp theo cũng có thể lấy được." Đúng thế, chỉ cần có lòng, không chuyện gì không làm được.............. chỉ cần người bị mua chuộc kia đi được vào phòng Tổng giám đốc.

"Đừng quên, ngoại trừ máy vi tính trong phòng này ra thì toàn bộ số tài liệu của tôi đều được kết nối tới máy tính của cô." Đôi mắt Thương Nhạc sắc bén nhưng không có vẻ nguy hiểm làm người ta sợ, chỉ có giọng điệu nhắc nhở cùng nhấn mạnh dù thế nào cũng cần có thái độ cảnh giác.

Nhướng mi, Mộc Nguyệt Ngân sững sờ, rất nhanh lấy lại tỉnh táo.

"Tổng giám đốc nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý nhận đút lót từ bất kỳ ai hối lộ?"

"Không thể quá tin người." Anh cười như không cười nói, trong mắt có ý cười nhạo.

"Tổng giám đốc nói đúng, nếu như kẻ đó đủ thông minh thì lựa chọn hợp tác với tôi là phương pháp tốt nhất, tài liệu trên tay tôi chính xác 100%." Đối diện với nụ cười chế giễu của ông chủ, Mộc Nguyệt Ngân không ngần ngại vui vẻ khiêu khích lại.

Nhìn gương mặt nghiêm túc của cô lại còn có tâm tình vui vẻ thảo luận vấn đề bán đứng công ty, Thương Nhạc đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, khóe miệng càng nở nụ cười rõ ràng, cả người không khỏi thả lỏng: "Nói không chừng cô còn kiếm được kha khá"

"Chắc chắn so với công việc làm thư ký hai mươi năm cộng thêm tiền hưu trí còn nhiều hơn mấy trăm lần................ Không thì ít nhất cũng bằng công việc của 10 năm làm thư ký, chỉ cần nói lời hay một chút, có lẽ sang năm có thể về hưu rồi?" còn muốn trêu đùa nữa ư? Cô nhíu mày, ánh mắt bất đắc dĩ tự hỏi.

"Ừm, câu trả lời của thư ký Mộc thật khiến người ta đau lòng, cô là do một tay tôi đào tạo thành, nếu không có cô, cánh tay phải của tôi khác nào bị chặt đứt." Mặc dù biết thư kí của anh là người có trật tự đâu ra đấy nhưng mà cho đến tận bây giờ mỗi khi hai người khắc khẩu với nhau thì cô không hề khách khí với anh.

"Cảm ơn sự coi trọng của Tổng giám đốc dành cho tôi, đại ân đại đức của anh bồi dưỡng tôi, tôi không cách nào báo đáp lại." Mộc Nguyệt Ngân biết anh coi trọng mình ra sao, cũng tin tưởng vào địa vị của mình trong công ty, đúng là dưới một người là Tổng giám đốc mà trên rất nhiều người.

"Ừm.........vậy mà cô cũng dám nói." Bởi vì anh không để lời nói trong lòng nên cũng chỉ có cô là không biết lớn biết nhỏ gì hết.

Ai bảo cô quá ưu tú, đồng thời cũng là nhân viên anh coi trọng nhất, chỉ sợ ngay cả lời nói của Phó giám đốc cũng không có trọng lượng bằng một câu nói của cô.

Ai bảo cô và anh cùng một ngày nhậm chức, anh là Tổng giám đốc còn cô là thư ký của anh, mấy năm nay lòng trung thành của cô vẫn được anh xem ở trong mắt.

Cả thế giới có thể phản bội anh nhưng chỉ có cô gái trước mặt, thư ký Mộc Nguyệt Ngân tuyệt đối sẽ không.

"Nếu có người muốn thương lượng với cô, nhớ khua môi múa mép, không đòi tỷ hơn cũng muốn nghìn vạn, như vậy mới đủ thấy bí mật của công ty rất đáng tiền."

"Tôi biết rồi, nếu như có người nào liên hệ với tôi, tôi nhất định sẽ thông báo cho anh, đồng thời cùng anh bàn bạc xem rốt cuộc nên đòi cái giá bao nhiêu thì mới được coi là đáng tiền." Ông chủ đã muốn chơi, cô nhất định sẽ chơi cùng.

Cô công kích nhưng không nhận được câu trả lời, Thương Nhạc nhượng bộ: "Buổi chiều đổi thành 2 giờ họp hội nghị, cô gọi điện cho ông chủ Dương, nói với ông ta, tôi sẽ tới đó."

"Tôi biết rồi, nếu như không còn chuyện gì khác tôi xin phép ra ngoài." Mộc Nguyệt Ngân trở nên nghiêm túc, cô chính là như vậy.

Theo như lời đồn đại thì anh là người đàn ông rất khó gần nhưng giờ phút này anh lại đang dõi theo bóng lưng của cô gái, gương mặt mỉm cười.

Tin đồn liên quan đến anh, ít nhất vào thời khắc này đã có sự sai lệch, đó là một Thương Nhạc khác, một người có cảm xúc và ôn hòa, biết cười, một Thương Nhạc có chút dịu dàng.......... chỉ dành cho cô.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-16)