← Ch.03 | Ch.05 → |
Ánh mặt trời chiếu xuống từ hướng đông, sắc hoàng kim phủ lên đám sương mù dày đặc, âm khí mạnh giữa khe núi, ngôi biệt thự gỗ kiểu Baroque và Rococo đứng sừng sững ở kia, trải qua mấy trăm năm mưa gió chiến tranh mà vẫn không ngã.
Tòa kiến trúc đơn giản ba tầng rộng rãi, được làm từ những thanh gỗ vàng nhạt, nóc nhà hình tam giác, bên tường ngoài có rất nhiều đường vân gỗ, như là tranh, lại như nghệ thuật hoa văn.
Phía trước có một sân nhà lớn đẹp đẽ, hoa cỏ cây cối tự nhiên lớn lên, không cần người chăm sóc, hay cắt cỏ dại, luôn lớn lên bên ngoài, tự tại leo lên rất cao, nhưng tuyệt nhiên không tiến vào cửa, thậm chí còn không phạm đến kết cấu nhà, đại thụ rậm rạp mấy trăn năm cắm sâu vào đất, kéo dài trùng điệp vài thước, nhưng lại không làm hại đến nền nhà.
Đó là một nơi kỳ lạ, giống như có sức mạnh gì đó đang vận động, duy trì một thế cân bằng tuyệt diệu cùng với con người.
Xoát! Tiếng quần áo dùng sức giũ ra, cô gái linh hoạt phơi lên cây sào.
Hai con điệp tinh (bướm ma) đang nhảy múa, chuyển động vòng quanh cô, còn kèm theo tiếng kêu ngạc nhiên.
"Chưa từng thấy Gương yêu sao?" Anh Lạc tức giận nhìn chúng nó, vẫy tay, tiếng nói chán ghét.
Điệp tinh bị cô vẫy tay quấy nhiễu, sợ tới mức bay cao hơn. Hư, các cô đúng là chưa từng thấy! Cho dù thấy, Gương yêu cũng chỉ ở trong gương thôi!
Anh Lạc ngẩng đầu nhìn mặt trời xa xa, cô thích đắm chìm trong ánh mặt trời, cô là yêu không phải quỷ, cũng không sợ ánh mặt trời, ngược lại vô cùng thích loại cảm giác ấm áp này.
Lại lấy một bộ áo khác từ thùng, mở ra, phơi lên, đây như công việc mỗi ngày của cô, cũng là công việc đầu tiên cô lấy được trên tay Tiểu Ân cứng rắn.
"Anh Lạc!"
Trên đỉnh đầu bỗng truyền đến tiếng gọi to, cô mở mắt nhìn, nhìn lại hướng ba giờ tầng hai, bên cửa sổ lộ ra bóng hình người đàn ông thanh tú lạ tinh tế kia.
"Chào buổi sáng!" Cô cười sáng lạn.
"Sao em càng ngày càng dậy sớm thế?" Bạch Giới Hằng lười biếng cười. Mới bảy giờ, cô đã phơi quần áo xong rồi.
"Em muốn giặt quần áo a!" Anh Lạc nói đến nghiêm túc. Đợi lát nữa cô còn muốn quét dọn nữa!
Máy giặt đúng là phát minh quá đỉnh, ai mà lại có thể nghĩ ra ném quần áo vào, rồi rót nước giặt, tiếp theo ấn cái nút là có thể giặt sạch quần áo?
"Ừ.... . Hôm nay thời tiết thật đẹp!" Anh nhìn về phương xa, "Có thể phơi chăn bông."
"A? Được!" Cô không nói hai lời, bắt tay treo quần áo lên sào trúc, lại vọt như bay vào nhà.
Bạch Giới Hằng kinh ngạc nhìn sân nhà đã không còn người. Anh từ khi sinh ra tới nay, còn chưa từng thấy người con gái thích làm việc nhà như thế.
Quét sân không nói, nấu cơm gì đó đều muốn học, Duệ Ân ngoài miệng nói là phiền chết, lại vẫn bắt đầu từ từ dạy cô, Anh Lạc thật sự không biết gì cả, không hiểu tất cả đồ khoa học kỹ thuật gì đó, ngay cả nhìn tivi cũng ngạc nhiên.
Lúc mới bắt đầu dạy lại, anh đã cảm thấy mình không phải ở chung với một người con gái mất trí nhớ, mà là cùng một đứa trẻ lớn xác biết nói chuyện.
"Giới Hằng!" Vài giây sau, Anh Lạc đã đi đến trước phòng anh, gượng gạo mở cửa ra.
Anh xoay người lai, áo ngủ màu trắng của anh thoạt nhìn có chút trong suốt.
Anh Lạc lúc này có điểm bất an. Thân thể của cô càng ngày càng khỏe, nhưng Giới Hằng lại càng ngủ càng muộn...... Bởi vì cô cần rất nhiều sức mạnh để hoạt động và giữ hình người, cho nên mỗi ngày cô càng phải hấp thu nhiều tinh khí hơn.
Cô rõ ràng cảm giác được thể lực của anh đang yếu đi, nhưng cô cũng không thể dừng hành động của mình.
Cô cố ý hút lấy sức mạnh của Tiểu Ân kia, nhưng cơ hội các cô tiếp xúc thật sự không nhiều lắm, Tiểu Ân là người nam tính hóa, là sẽ không để cô làm tiết mục của nữ sinh như nắm tay hay ôm ôm gì đó.
Nhưng trong nhà này lại không có người khác, bọn họ ít rời khỏi Hắc Sơn, duy nhất ra ngoài cũng chỉ có Tiểu Ân, nhưng Giới Hằng lại không thể cùng cô được nữa, nếu không tiếp xúc với những người khác, thì một ngày nào đó anh sẽ ngã xuống mất!
"Sao em lại thừa sức như thế?" Anh mỉm cười.
"Bởi vì có rất nhiều việc thú vị." Cô đi đến trước mặt anh. Quả nhiên sắc mặt có điểm tái......"Chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng!" Bạch Giới Hằng khẽ vuốt trán cô, hôn lên trên.
Đây là yêu cầu của cô, cô vốn hi vọng có thể làm cho anh nhớ nhung và xúc động, cũng để tăng thời gian tiếp xúc, dùng tư thái điềm đạm đáng yêu hi vọng có thể nảy sinh ra động tác vô cùng thân thiết khác.
Cô còn nhớ khi đó cô đưa tay vòng qua người anh, ngẩng đầu lên để sóng mắt lưu chuyển, dùng giọng nói khiêu khích nói ra lời cảm ơn của cô với anh, ngay cả câu "Không có anh, em làm sao bây giờ?" cũng đều nói ra—nhưng anh chỉ mỉm cười, hôn lên trán cô.
Cái trán! Cô khiếp sợ không thôi a! Giới Hằng đúng là yêu Liên Hạo Lâm sao? Vì sao lại như Liễu Hạ Huệ không hề hành động?
Cô biến thành hình người đã được hai tháng, động tác thân mật cấp bậc cao nhất cũng chỉ là trên trán.
"Chào!" Cô lộ ra nụ cười ngọt ngào. Nhưng hôn cũng không tệ, cô cũng rất thích.
Anh Lạc trở lại bên giường anh, ôm gọn lại chăn. Loại thời tiết này phơi chăn bông đúng là không tồi, khi lần đầu tiên Tiểu Ân giúp cô phơi chăn, cô lại yêu rất yêu hương vị của ánh mặt trời kia.
"Hôm nay anh sẽ vào nội thành một chuyến, em muốn đi không?" Bạch Giới Hằng nhàn rỗi bước vào nhà tắm, dùng ngữ điệu thoải mái hỏi.
Anh biết, phía sau sẽ có bao nhiêu phản ứng!
"Đi! Em muốn đi!" Quả nhiên, Anh Lạc đã bay đến đây, "Em đảm bảo sẽ bám lấy anh, không cầm đồ linh tinh, muốn gì sẽ nói với anh!"
Đã hơn hai tháng, lúc này đúng là tiến bộ rất nhanh, nhưng cô cũng hiểu ra rất nhiều rồi!
Thứ gì cũng xem trên net và tivi, cô thật muốn vào nội thành một lần!
"Ừ......" Bạch Giới Hằng cúi đầu liếc cô, "Còn có?"
"Không được nói bừa." Cô nghiêm túc kéo dây khóa vô hình trên miệng lại.
"Tốt lắm." Anh nhếch khóe miệng lên, "Đi phơi chăn đi, lại nói với Duệ Ân, để em làm bữa sáng kiểu Pháp giúp anh."
A a a! Tâm tình của Giới Hằng hôm nay thật tốt lắm sao? Anh Lạc vui vẻ ngay cả ánh mắt cũng cong lên, học tân binh trong tivi hô to một tiếng "yes sir", bước ba bước thành hai bước lao xuống lâu.
Bạch Giới Hằng cười nhìn bóng cô rời đi lắc đầu. Xem ra không nên để cô xem tivi thường xuyên.
Anh Lạc mừng rỡ ôm chăn bông đi xuống tầng, Bành Duệ Ân mới lau bên ngoài một lần, thấy cô chạy nhanh xuống, dùng ngón chân cũng biết là đã xảy ra chuyện gì.
"Bây giờ thiếu gia muốn cho em xuống bếp? Hay là đồng ý làm cái chuyện tôi không cho phép kia?" Cô cầm chổi, vẻ mặt bình tĩnh nói.
"Em muốn giúp anh ấy phơi chăn, sau đó anh ấy nói muốn ăn bữa sáng em làm.." Nói đến đây, Anh Lạc đã cười đến toe toét, "Ăn xong bữa sáng, anh ấy sẽ đưa em vào nội thành chơi!"
Nghe âm cuối của cô cao dị thường, chỉ sợ để cô nói thêm câu nữa, cũng biến thành bài hát mất. Nói xong chỉ thấy cô đi nhẹ nhàng ra sân sau, Bành Duệ Ân còn lo lắng cô sẽ vì quá hưng phấn mà nhảy lên tận đám mây ý.
Từ khi cô xuất hiện đến nay đã hơn hai tháng, vẫn không tìm được manh mối gì về thân thể của cô như cũ, chuyện này Bạch Giới Hằng chưa từng nhờ qua tay người khác, Bành Duệ Ân thậm chí còn hoài nghi anh căn bản đi làm chuyện này không cẩn thận.
Bởi vì đó là người có vẻ ngoài như người con gái anh yêu, nếu có thể làm bạn bên cạnh lâu hơn, sao có thể dễ dàng bỏ qua? Còn nữa, nếu đưa dáng vẻ kia của Anh Lạc lên mạng hỏi, chỉ sợ ngay cả hỏi cũng sẽ làm cho người ta không chịu nổi phiền toái này rồi."
Cô không phủ nhận thời gian này luôn nhìn chăm chú Anh Lạc không thôi, thủy chung không hề lơi lỏng với cô gái bí ẩn này, chỉ có dung mạo của cô ta giống Liên Hạo Lâm, khiến cô có nhiều nghi ngờ và suy đoán, nhưng từ khi Anh Lạc cầm di động đi mở tivi, cô liền cảm thấy mình lo lắng thừa, những thứ khác lại càng nói đến—
Lúc giặt quần áo biến cả phòng đầy bọt khí không nói, còn ném cả đồ hộp vào lò vi sóng làm nó nổ tung, tuy không hiểu vì sao lửa lại không cháy lan ra, nhưng lò vi sóng đã đi tong đời.
Cô nghĩ, người mà ngay cả vô tuyến cũng không biết, hẳn là có chút khoảng cách khi nhắc đến mưu mô...... khoảng cách rất lớn!
Hơn nữa, Anh Lạc căn bản không có đối tượng có thể liên lạc!
"Các ngươi! Không được để quần áo rơi xuống đất nhé!" Anh Lạc thật vất vả phơi toàn bộ quần áo. Vừa lòng nhìn cây phơi quần áo, "Nhất là chăn của Giới Hằng, gió lớn cũng phải bảo vệ cho nó!"
Mấy con quỷ không cam lòng nhìn cô. Lại có chuyện tốt như thế, Gương yêu chạy đến nhân gian, còn nghiễm nhiên có tư thái của bà chủ biệt thự, chúng nó chỉ sống hòa bình với con người trong biệt thự thôi, Gương yêu lại không phải "con người".
"Ta hứa sẽ làm đồ ăn cho các ngươi ăn." Anh Lạc đương nhiên biết đám tiểu quỷ kia oán giận cái gì, "Dẫn vài người vào, tùy tiện các ngươi thưởng thức."
Lời này vừa nói ra, không được hoan hô, ngược lại hư thanh nổi lên bốn phía.
"Làm ơn đi, ngươi có đúng là ở đây hơn hai tháng không đấy?"
"Ngay cả Hắc Sơn cũng không ra được, ngươi thế dẫn loài người vào thế nào?"
"Hư hư hư hư......" Có yêu quái nói "Mở nước có ga".
"Này! Giới Hằng hôm nay muốn dẫn ta vào nội thành đấy, đến lúc đó ta mê hoặc vài người còn không dễ sao?" Anh Lạc bĩu môi nói. Cô tốt xấu gì cũng là Gương yêu có tu hành nha, đàn tiểu yêu này rất không hiểu thứ gì gọi tôn trọng.
Nghe vậy, nhóm yêu quỷ bỗng phấn chấn tinh thần. Có cơ hội rời khỏi Hắc Sơn, Gương yêu muốn mê hoặc con người chính là dễ như trở bàn tay!
Chúng nó đều ngoan ngoãn đứng cạnh cây phơi quần áo, bảo đảm mỗi một bộ quần áo đều hấp thu tinh hoa mặt trời, hơn nữa gió thổi không rơi, chỉ cần Gương yêu có thể cho chúng nó đồ ăn, cho dù muốn chúng nó đang mưa giúp rút quần áo vào, cũng không là vấn đề!
"Được rồi, ta muốn đi giúp Giới Hằng làm bữa sáng!" Anh Lạc nói đến thích thú, hai má là màu hồng nhạt, sung sướng ôm thùng rỗng vào nhà.
Một đám quỷ quái yên lặng nhìn cô, không khỏi hồ nghi: Quái lạ, người đàn ông thanh tú kia hẳn là đồ ăn bậc cao, sao Gương yêu lại coi như trân bảo? Vừa không dụ hoặc cũng không thôi miên, ngược lại vui vẻ sống như con người?
"Tiểu Ân!" Anh Lạc cất đồ xong, đi thẳng vào phòng bếp, sắn tay áo lên rửa tay trước, như là Bạch Giới Hằng dạy, "Chị muốn ăn cùng Giới Hằng không?"
"Ừ." Bành Duệ Ân gật đầu, lưu ý đến vật liệu cô cần.
Anh Lạc là người kỳ quái, rõ ràng chẳng biết gì, nhưng—lại làm như một tay đầu bếp châu Âu.
Phàm là bữa sáng kiểu Pháp, bánh ngọt, bánh kem vân vân, tất cả cô đều biết, hơn nữa tinh xảo lại có vị, tuy khẩu vị có điểm truyền thống, nhưng lại rất ngon.
Anh Lạc lơ đễnh, vì mấy trăm năm trước cô từng hóa thân thành con gái của một sư phụ làm bánh kem, con gái của bà trượt chân rơi xuống sông mà chết, chết không thấy xác, bà cũng không cho rằng con gái đã chết, nhờ duyên phận mua được gương, cô lợi dụng hình dáng của con gái bà để tái sinh.
Cô mất ba tháng mới hút khô được bà mẹ, vì cô quá thích ăn, thích đến mức mình cũng kinh ngạc, thì ra đồ ăn của con người cũng làm say lòng như thế.
Bây giờ cô thật may mắn vì mình lúc trước vì tham ăn mà học tất cả tay nghề, bởi vì Giới Hằng thích ăn bánh kem, mà bây giờ lò nướng lại bị nổ, làm gì cũng không đơn giản!
Giới Hằng thích trứng rán và hồng trà kiểu Pháp, Tiểu Ân thích bánh mì và cà phê, thật ra đều rất đơn giản, nhưng Giới Hằng nói cô rán trứng rất mềm mà trơn.
Hi! Cô rất yêu dáng vẻ Giới Hằng ca ngợi cô, nhấm nháp những đồ cô làm, phát ra loại hạnh phúc tỏa sáng...
"Anh Lạc, em học cái này ở đâu?" Bành Duệ Ân luôn cố ý vô tình nhắc tới. Người ngay cả mặt mũi tên bánh cũng không nhớ, lại biết làm bánh kem!
"Quên rồi." Anh Lạc luôn trả lời như vậy. Làm sao cô có thể nói là từ mấy trăm năm trước?
"Em đúng là không nhớ gì thật sao?" Ôm chặt hoài nghi mãnh liệt với cô lúc này.
Bởi vì lúc ấy cô tìm qua trên đường, ngoài vết xe họ đi về nhà, cũng không có dấu vết của tai nạn xe cộ. Anh Lạc đến đây thế nào? Gặp chuyện gì? Toàn bộ đều không có manh mối!
Một người sẽ không xuất hiện không có căn cứ ở đây, Hắc Sơn ngoài Bạch gia bọn họ, người bình thường căn bản có vào không có ra, cho dù gặp chuyện gì, cũng phải có dấu vết a!
"Chị lo lắng gì sao?" Anh Lạc bỗng quay đầu, vừa đánh trứng vừa hỏi cô.
"Tôi ngoài việc là bà quản gia, cũng có nghĩa vụ bảo vệ thiếu gia." Bành Duệ Ân chăm chú nhìn cô, không hề nhượng bộ..
"Tôi sẽ không hại anh ấy." Cô cười nhạt, lại đổ trứng vào chảo.
Đúng vậy, cô không muốn làm hại Giới Hằng, bởi vì anh là người đầu tiên làm cô hiểu mình là người tồn tại độc lập.
Phòng bếp tràn ngập yên lặng, Bành Duệ Ân cành thêm cảnh giác với câu trả lời của Anh Lạc. Ánh mắt vừa rồi của cô để lộ ra cô căn bản không đơn giản!
"Đến tột cùng em là loại người nào?"
Anh Lạc nhẹ nhàng hát lên, cầm thìa gỗ từ từ lật trứng, coi lời Bành Duệ Ân là gió thoảng bên tai.
Cô là ai ư? Cô chính là Gương yêu! Cô cũng chỉ biết thế này, nhưng cô vì sao lại biến thành Gương yêu, sinh ra linh hồn khi nào? Cô lại hoàn toàn không nhớ.
Từ khi cô có ý thức kia, cô chỉ là yêu tinh không có ngũ quan, nhìn tất cả bên ngoài qua lớp gương kia, nhìn trộm chỗ sâu trong nội tâm của từng người đi đến trước gương, cứ trống rỗng như thế đến hàng vạn năm.
Cho nên nói cô mất trí nhớ, cũng là lời nói thật.
"Thật thơm......" Bạch Giới Hằng đi từ từ vào phòng bếp, "Anh muốn ăn hai suất!"
"Em biết!" Anh Lạc ngẩng đầu, nhìn anh đi đến bên người, anh đang mở ngăn tủ trên ra, muốn lấy hai cái ly."Em giúp anh!"
Cô lập tức xoay lửa nhỏ lại, chạy đến bên cạnh Bạch Giới Hằng, muốn lấy ly trước, giúp anh pha hồng trà, nhưng...... người phụ nữ Liên Hạo Lâm kia lùn như thế, hại cô kiễng mũi chân vẫn không với được đến tầng trên! Không, là Tiểu Ân rất cao, đồ lại để cao như thế làm gì chứ!
Bạch Giới Hằng bật cười thành tiếng, anh cầm ly trên tay, đóng ngăn tủ lại.
"Em sẽ pha hồng trà!" Anh Lạc vẫn duỗi tay ra, muốn lấy cái ly của anh.
"Hồng trà để Duệ Ân phà là được rồi." Anh xoay người lại, mặt đối mặt với cô, "Em muốn để trứng cháy à!"
"Làm sao có thể pha tùy tiện được!" Cô nhảy dựng lên. Vì sao cố ý không cho cô cầm chứ?
Đúng là anh cố ý, trêu ghẹo nhìn Anh Lạc dùng sức muốn lấy hai cái chén lại không với đến, còn làm ra vẻ tự hào về món trứng, phần cố chấp này cũng khá giống Hạo Lâm!
Hạo Lâm...... Bạch Giới Hằng ngẩn ra. Sao lại bỗng nhớ tới cô?
Cái hoảng hốt này làm Anh Lạc không từ bỏ, cô nhảy lên, bắt lấy cánh tay anh chuẩn xác, kéo lấy anh, nhưng cả người lại ngã về phía trước.
"Oa!" Cô cứ rơi như thế...... Ngã vào trong lòng anh, trong tay còn vẫn nắm cái ly không buông.
"Cẩn thận!" Bạch Giới Hằng rất dễ dàng đứng vững, đúng lúc ôm thắt lưng của cô, không để cô bởi vậy mà ngã.
Nhưng đây ngược lại làm cho Anh Lạc dính sát vào người anh, sinh khí ấm áp tràn vào, cô thở hốc vì kinh ngạc, dùng sức nhắm hai mắt, chờ sinh khí chảy qua.
Không bao lâu. Cô bối rối chống tay lên tay Bạch Giới Hằng, từ từ mở mắt ra, tầm mắt từ từ nhìn lên trên... Anh chỉ cúi đầu nhìn cô, ánh mắt mang theo lo lắng, cánh tay ôm chặt người cô. Nhưng—ánh mắt của anh không phải nhìn chăm chú vào cô!
Cô lập tức liền nhận ra, cũng không phải đang nhìn Liên Hạo Lâm, mà là...... một vẻ mặt hoang mang.
"Em...... sao lại bướng bỉnh như thế?" Bạch Giới Hằng bỗng nhiên mở miệng, nháy mắt này, ánh mắt mới chính thức rơi xuống trên mặt cô.
Anh Lạc cắn cắn môi, cong miệng nói, "Em phao hồng trà mới uống ngon!"
Anh khẽ mỉm cười, giúp cô đứng vững, nụ cười khảm ở khóe miệng, có vẻ cao hứng."Được, vậy giao cho em, nhưng trứng sắp cháy thật rồi!"
Lúc này cả hai đều không hay biết Bành Duệ Ân đã đứng lên, vội vàng muốn đi tắt bếp, nhưng tới gần, lại không cảm thấy một tia hơi nóng nào.
A? Cô trợn tròn mắt nhìn vào chảo, đã nấu một lúc rồi, trứng trong chảo vẫn chưa đông lại? Nhưng lửa vẫn cháy ở dưới mà.
Cô vừa vươn tay, Anh Lạc lại bỗng nhiên dùng người cản cô lại nói: "Em tới rồi! Giới Hằng nói bữa sáng này em phụ trách!" Kiên quyết đẩy cô sang một bên.
Không được vài giây, Bành Duệ Ân lại nghe thấy tiếng dầu sôi trong chảo.
Không đúng, vừa rồi có một quãng thời gian không nghe thấy tiếng dầu sôi mà...... Cô khó hiểu nhìn cái chảo. Cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?
Anh Lạc giục cô đi lấy dụng cụ trà hộ, bản thân lại đun một ấm nước, đợi lát nữa để pha trà, thừa dịp Bành Duệ Ân xoay người, cô lặng lẽ thở ra một hơi. Giống như thiếu chút nữa đã bị phát hiện?
Trứng ốp lết khó nhất là phải vừa đúng, cô làm sao có thể đặt trứng bên bếp rồi đi tranh ly với Bạch Giới Hằng? Đương nhiên phải tắt bếp, còn ngọn lửa kia chỉ là ảo giác, có thể giấu được ánh mắt của con người.
Cô thong thả đặt món trứng rán lên bàn, toàn bộ tâm trí của cô bây giờ đều đặt vào việc... vừa rồi Giới Hằng nhìn cô có suy nghĩ gì?
Không phải là cảm thấy sinh khí bị hút đi chứ? Không thể, cô đã từ chối hấp thu!
Nhớ đến Liên Hạo Lâm sao? Ánh mắt đó cũng không giống a...... Giống như nhìn cô, lại như nhìn xa hơn...... Cô cắn môi theo bản năng. Thật khiến cho người ta không thoải mái, cô không thích Giới Hằng nhìn cô, lại suy nghĩ chuyện khác.
Gần như thế, cô dán trong ngực anh, anh lại suy nghĩ chuyện khác?
Cô thà làm thế thân cho Liên Hạo Lâm, ít nhất ánh mắt của anh sẽ thâm tình để cô cảm thấy mê luyến.
Bàn ăn đặt ở tiền sảnh, Anh Lạc vào bếp nhận "dặn dò", phải lấy chiếc ô mở ra, đặt lên một khối đất trống, những tia nắng ban mai và cây xanh có lợi cho bữa ăn, là cảnh đẹp lãng mạn nhất.
Bạch Giới Hằng ngồi chờ bên ngoài, liên tục nhìn vào cửa, chỉ sợ Anh Lạc quá hưng phấn, khi bưng bàn hoặc trà đến, lại không cẩn thận ngã xuống...... Đây cũng không phải lần đầu tiên, làm cho Duệ Ân quét những mảnh vỡ đến phát điên.
Vừa rồi anh hoảng hốt, lại nhớ tới Hạo Lâm.
Đã lâu không nghĩ đến người kia, nhưng Anh Lạc vừa rồi lại làm dấy lên nỗi nhớ anh đã đi qua...... Hạo Lâm cũng là người con gái chấp nhất, cô muốn gì thì nhất định phải có!
Tùy hứng là không tránh được. Nuông chiều từ bé cũng là khó tránh khỏi. Chỉ là Hạo Lâm chấp nhất gì đó đều là ở quần áo, bao bao gì đó để hưởng một ít quyền lợi, như là bao cả nhà ăn, bao cả cửa hàng quần áo để cô lựa chọn, hoặc là muốn vài đồ trang sức, luôn bướng bỉnh không kể hết.
Nhưng, cô chưa từng "vì anh" mà chấp nhất như vậy.
Anh Lạc bưng khay từ trên hành lang đi tới, hai mắt cô rạng rỡ ánh sáng, có thể nhìn thấy cô nhảy nhót từ xa, Bạch Giới Hằng nhịn không được mỉm cười, đi lên trước mở cửa cho cô.
Khi mở cửa ra, là có thể thấy cô ngây thơ nói cảm ơn, sau đó cầm khay ra ngoài, ở trên là hồng trà, rồi mới đến thức ăn cho người khác.
Anh Lạc cơ hồ chỉ bướng bỉnh vì anh.
Vì muốn pha trà ngon cho anh uống, vì muốn chuẩn bị bữa ăn kiểu Pháp cho anh ăn, vì muốn phơi chăn cho anh, vì quét dọn phòng anh... cũng chính là vì ở đây chỉ có bọn họ, Anh Lạc mất trí nhớ cũng chỉ có anh, nhưng......
Anh lại không thể giấu đi đáy lòng tràn ngập ấm áp cùng vui sướng kia.
Có người nguyện ý bướng bỉnh vì anh như vậy, mặc kệ là tình yêu hay là cảm kích, đều làm cho anh như gió xuân.
"Nhanh ăn đi!" Anh Lạc dọn xong bữa sáng, gọi anh.
Ánh mắt Bạch Giới Hằng đuổi theo cô, rời khỏi cửa. Mỗi lần nhìn Anh Lạc đều nhắc anh tỉnh lại, cô khác với Hạo Lâm, tuy hàng ngày anh trông khuôn mặt giống hệt đó, nhưng lại chưa từng nhớ đến người con gái đã mất kia, ngoài việc mới hoảng hốt một thoáng vừa rồi...
Cửa bịch một tiếng, để Bành Duệ Ân đang đến gần hoảng sợ. Bạch Giới Hằng này đúng là không có lương tâm, săn sóc mở cửa cho Anh Lạc để cô ta qua, kết quả khi cô đến gần rồi, anh lại ngoảnh mặt?!
Trong mắt cũng chỉ có Anh Lạc thôi sao? Cô không khỏi lo lắng, có thể cảm giác được Bạch Giới Hằng đối xử rất đặc biệt với Anh Lạc, nhưng cô lo lắng nhất là phần đặc biệt này.
Là vì Anh Lạc giống Liên Hạo Lâm, hay là vì cô là Anh Lạc?
Người con gái lai lịch không rõ, không nên có tình cảm a!
"Bữa sáng ngon không? Em thích nhất là cảm giác ăn dã ngoại ở bên ngoài!" Mấy trăm năm trước, lần biến hóa đó. Người mẹ kia cũng rất thích đưa con gái đến dùng cơm trên cỏ.
"Anh biết." Bạch Giới Hằng cười nhìn cô. Cô đã nói vài lần, anh cũng biết cô vô cùng thích ánh sáng ở phía sân trước, sân sau.
Xiên một miếng trứng ốp lết thơm mềm vào miệng, anh thật sự không thể không khen, nói về loại món ăn này, Anh Lạc đúng là giỏi hơn Duệ Ân.
Anh Lạc dùng tay chống má, ánh mắt cười lên. Cô rất thích nhìn vẻ mặt Giới Hằng say mê món trứng kia, ngay cả cô cũng cảm thấy thật hạnh phúc.
Người đàn ông cô, đáng để cô làm như vậy.
Bành Duệ Ân ở bên cạnh nhìn tất cả cảnh này vào mắt. Vẻ mặt ngọt ngào của Anh Lạc như có thể nặn ra mật, chẳng lẽ...... người thay đổi không chỉ có đại thiếu gia?
"Ăn ngon không?" Lần nào cô cũng hỏi.
"Vô cùng ngon." Lần nào anh đều trả lời hài lòng.
"Hi!" Sau đó Anh Lạc sẽ vô cùng sung sướng đứng dậy, cẩn thận rót trà cho Bạch Giới Hằng, mới bắt đầu ăn cơm của mình, "Nói rồi đó, hôm nay phải dẫn em vào nội thành."
"Nói rồi." Anh lại hứa hẹn "Nhưng em tuyệt đối không được chạy loạn, cũng không được nói chuyện với người lạ."
"Người lạ?" Cô trừng mắt nhìn, "Vậy không phải ngoài anh ra, mọi người đều là người lạ à?"
"Ừ." Bạch Giới Hằng lại gật đầu, nhưng lần này nụ cười hơi thu lại.
Bành Duệ Ân bỗng "A" một tiếng, giật mình hiểu vì sao anh muốn vào nội thành.
"Cậu muốn đến công ty?!"
Cô bỗng cất cao giọng, Anh Lạc sợ tới mức không khỏi ngẩn người.
"Ừ, cũng nên đến, có rất nhiều vụ án cần xử lý." Anh đã ở đây hai tháng, không đi không được.
"Đưa cả cô ấy?!" Bành Duệ Ân khó hiểu chỉ Anh Lạc.
"A!" Cô không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng trực giác mách bảo Tiểu Ân muốn gây trở ngại cho cô đi chơi."Đưa em đi thì sao? Những thứ em nên học đều học hết rồi mà!"
"Đại thiếu gia, cậu có nghĩ đến mức độ nghiêm trọng của chuyện này không?" Cô vội nuốt bánh mì xuống."Mình cậu là đủ rồi, để Anh Lạc ở lại đi."
"Em không thích!" Anh Lạc tức giận đập bàn, "Em muốn ra ngoài! Giới Hằng đồng ý dẫn em ra ngoài rồi! Vì sao chị muốn ngăn cản em?"
"Bởi vì em đi không thích hợp! Em có biết mình muốn đi đâu không? Em—"
"Bành Duệ Ân!"
Bạch Giới Hằng bỗng lớn tiếng quát to, giọng nói nghiêm khắc này ngay cả Anh Lạc cũng giật nảy mình.
Cô từ từ quay đầu, thấy vẻ mặt nghiêm nghị của anh, mặt không cười, cũng không có một chút ấm áp, lạnh như băng làm cho người ta sợ hãi.
"Anh sẽ đưa Anh Lạc đi." Anh từ từ nói từng chữ một, mỗi một chữ lại đều khiến trái tim Anh Lạc rung động, "Cô ấy không phải Liên Hạo Lâm."
← Ch. 03 | Ch. 05 → |