← Ch.18 | Ch.20 → |
Hứa Dực?!
Tự nhiên tôi hoảng hốt lấy hết sức giằng lại cánh tay đang bị cậu ta kéo.
"Sao thế?" Cậu ta cũng dừng lại.
"Không có gì." Tôi chột dạ quay đầu lại, vừa nãy suýt nữa đã nhầm tưởng cậu ta chính là Hứa Dực, người tôi đang kiên trì và quyết tâm tìm kiếm, người mà tôi sẽ không bao giờ để rời bỏ tôi một lần nữa. Vậy mà lúc này tôi đang làm gì thế này? Bị một chàng trai không quen biết kéo tay lôi đi ăn hàng rong...
Bỗng dưng trái tim tôi nhói đau. Rõ ràng không thể ăn được đồ ăn hàng rong ven đường, nhưng để có cơ hội được ở bên tôi, Hứa Dực đã đưa tôi đi ăn mà giả vờ như không có việc gì, và còn một lần đuổi theo tôi nhanh hơn cả xe buýt, và luôn miệng thích nói tôi nữa... Bao hình ảnh thân quen của Hứa Dực cứ lần lượt vụt bay xuyên qua người tôi, khiến tôi thấy đau đến xé gan xé ruột.
"Hy Nhã, tớ sẽ chứng minh cho cậu xem, tình cảm của tớ có dành cho cậu không phải chỉ là nhất thời, tớ có thể thích cậu rất lâu rất lâu, tớ sẽ chứng minh..."
Hứa Dực, tớ đã cảm nhận được tình cảm của cậu rồi, thật sâu sắc và dài lâu.
Dài lâu đến mài mòn nỗi nhớ nhung của tớ thành một chiếc gai nhọn, chỉ cần nghĩ đến cậu là tớ giống như bị gai đâm, đau đớn, không thể nào tránh né được.
Nước mắt tôi bỗng giàn giụa.
"Có muốn uống sữa đậu đỏ không?"
"Không." Tôi buột miệng trả lời, chẳng cần suy nghĩ, đậu đỏ đậu xanh gì tôi cũng không cần, chẳng cần gì hết... tôi chỉ cần uống cùng Hứa Dực thôi.
Nhưng đến bao giờ tôi mới tìm được cậu ấy? Tôi phải làm gì để tìm được cậu ấy đây?
"Vậy... có muốn ăn kem chiên không?"
"Không muốn, không muốn, chẳng muốn gì hết, cậu nghe rõ chưa?"
Không muốn, không muốn! Đừng khiến tôi lúc nào cũng phải nghĩ đến chàng trai cứ trốn tránh mãi để tôi không thể nào tìm được! Tôi đau lòng lắm, thật sự đau lòng lắm, tại sao cậu ấy không ra gặp tôi? Tại sao cứ bắt tôi phải tìm kiếm trong vô vọng. Liệu có phải cậu ấy thực sự không cần tôi nữa không...
Nghĩ đến những điều có thể xảy ra, càng nghĩ tôi càng thấy lo sợ hơn...
Thái độ ấy của tôi khiến cậu ta sợ.
"Cậu... làm sao thế?"
"Không... không sao." Cuối cùng tôi cũng ý thức được sự bất thường của mình, nên cố trấn an cậu ta bằng một nụ cười giả tạo.
"Nói dối." Cậu ta vạch trần tôi không chút thương xót.
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta tức giận.
"Tôi đã nói không sao là không sao!"
"Thật không?" Cậu ta nhìn tôi vẻ hoài nghi."Thế tại sao cậu lại phải khóc?"
"Ai bảo tôi khóc? Trời mưa đấy chứ." Tôi kiên quyết phủ nhận, không muốn để cậu ta thấy sự yếu đuối của mình.
Cậu ta đưa tay nhẹ lướt lên mặt tôi, một giọt nước mắt chảy xuống ngón tay cậu ta, trong suốt như thủy tinh.
"Cậu nhìn xem, đây không phải nước mắt thì là cái gì?"
"Rõ ràng là không mà!" Tôi cố tình gạt tay lên lau mặt, nhưng khi nghĩ đến cảnh có thể sẽ không bao giờ được gặp lại Hứa Dực nữa, con tim tôi lại nhói đau như sắp vỡ tung, nước mắt tuôn trào.
"Cậu... thực ra cậu đang thích ai đó phải không?" Cậu ta nhìn tôi, hỏi như đang suy ngẫm.
Tôi đờ đẫn ngẩng lên nhìn cậu ta, không biết tại sao tôi luôn cảm thấy nụ cười của cậu ta không phải thật lòng mà có vẻ như đang nói đến một chuyện mà cậu ta không hề mong muốn.
"Vì đang thích ai đó nên mới dễ rơi nước mắt như vậy. Vì người ấy, nước mắt rơi ngày càng nhiều hơn và lý do khóc cũng dễ dàng hơn. Cho nên, thật sự cậu đang thích ai đó, đúng không nào?" Dù là câu hỏi, nhưng cậu ta lại dùng giọng điệu của câu khẳng định.
Tôi không hiểu tại sao cậu ta cứ phải hỏi cho bằng được vấn đề này, nhưng nếu thật sự cậu ta muốn biết...
"Đúng vậy, tôi đang thích một người, tôi rất thích người đó."
Sao tôi lại có thể nói ra điều này một cách tự nhiên đến thế không hề do dự hay hoảng loạn gì cả.
Hứa Dực chính là người tôi thích!
Giờ thì tôi đã có thể xác định được rồi. Một cảm giác sung sướng từ trong lòng lan tỏa ra khắp cơ thể, không thể kiểm soát nổi.
Nhưng Hứa Dực ơi, giờ tớ mới hiểu ra điều đó, có phải đã quá muộn không.
Trong khoảnh khắc đó, thái độ của cậu ta bỗng trở nên thật khó hiểu khiến tôi không biết phải hình dung thế nào, giống như bất ngờ vì tôi lại trả lời thật, lại vừa như có vẻ hơi xót xa, thêm chút gì đó không cam tâm, nhưng lại buộc phải chấp nhận.
Sao cậu ta lại có biểu hiện lạ lùng như vậy nhỉ? Lẽ nào tôi lại lầm tưởng sao? Hay lại là ảo giác?
Không khí bỗng chốc trở nên ngột ngạt.
Trầm lắng, yên ắng, tĩnh mịch.
Cứ thế một lúc, rồi cậu ta cũng cất tiếng hỏi: "Muốn ăn thứ gì đó không?".
Cậu ta cười trông thật dịu dàng, nhưng pha chút sầu cảm. Cậu ta kéo tôi vào một quán ven đường trông khá sạch sẽ. Lúc này, chúng tôi chẳng nghĩ được gì khác nữa, gọi rất nhiều đồ ăn, sau đó, ngồi đối diện nhau, bắt đầu ăn.
"Cậu không được ăn những thứ này đâu, không là lại nôn đấy." Bác sĩ vừa mới dặn cậu ta xong, lẽ nào cậu ta lại quên rồi sao.
"Cậu không biết lấy độc trị độc sao? Có khi một ngày nào đó tôi sẽ chẳng bị nôn nữa và bệnh dạ dày cũng khỏi luôn đấy chứ." Cậu ta lôi ra một nghịch lý đến đứa trẻ ba tuổi cũng chẳng thể tin nổi.
"Vậy thì tùy cậu thôi!" Chẳng thèm để ý đến cậu ta nữa, những món ngon đang bày ra trước mặt tôi đây còn quan trọng hơn, tôi bắt đầu ăn ngấu nghiến.
"Đúng là cậu rất thích những món vỉa hè này mà." Cậu ta ăn rất từ tốn. Thật là không công bằng, một chàng trai trông bảnh bao là thế, ngay đến động tác ăn uống cũng nho nhã như vậy sao.
"Vì tiết kiệm mà lại ăn được rất nhiều món chứ sao." Tôi vừa trả lời vừa không quên gắp một miếng đưa vào miệng. Cũng là món ăn đó nhưng không hiểu sao ăn ở quán rong vỉa hè mùi vị lại khác hẳn, hơn nữa nơi đây còn ẩn chứa những hồi ức về Hứa Dực...
Hứa Dực...
Món ăn trong miệng bỗng nhiên như mất đi tất cả vị thơm vốn có của nó.
Rốt cuộc Hứa Dực, cậu đi đâu mất rồi? Cậu có biết tớ đang nhớ cậu lắm không, cậu có biết tớ có rất nhiều, rất nhiều điều muốn nói với cậu không?
"Sao lại ngẩn ra thế?"
Cậu ta lặng lẽ nhìn tôi, rồi lại mỉm cười như thể cậu ta chỉ buột miệng hỏi câu đó thôi, nhưng nét mặt lại khiến người ta cảm thấy thực ra, cậu ta nhất định phải có được câu trả lời.
Tôi quyết định thành thật nói với cậu ta: "Đang nghĩ đến người tôi thích".
"À." Cậu ta cười trừ một tiếng, cúi đầu uống trà sữa.
Cậu ta cười như thế là có ý gì nhỉ? Cứ như cậu ta đang cố giấu đi sự bất lực trong lòng vậy.
Chắc lại là ảo giác của tôi rồi, nên chuyển chủ đề thì hơn.
"Sao cậu không nghe theo lời dặn của bác sĩ? Đùa với sức khỏe của mình thật không hay chút nào." Thực ra, nói ra câu này chính tôi còn cảm thấy hơi bất ngờ, bởi vì đó không phải điều tôi đang nghĩ, hơn nữa, giọng tôi lại còn có vẻ rất thân thiết nữa.
Trầm ngâm một lát, uống một hơi hết cốc sữa, cậu ngẩng đầu nhìn tôi.
"Tôi cũng thích một cô gái."
"Ừ." Thích một cô gái, việc gì phải nói với tôi chuyện này? Nhưng tôi kiên nhẫn chờ cậu nói tiếp.
"Nhưng..." Giọng cậu ta có vẻ hơi buồn."Người cô ấy thích không phải là tôi."
Giọng nói trầm xuống nghe thật xót xa, tôi cúi đầu trầm ngâm. Ánh mắt cậu ta tràn ngập nỗi buồn khiến tôi cũng thấy xót xa.
Chuyện tình cảm có bao giờ theo một một chuẩn mực nào đâu, tôi biết nói gì với cậu ta đây. Không thể vì mình thích mà ép buộc tình cảm của người khác được. Cũng như Hứa Dực vậy, rõ ràng cậu ấy biết tôi thích Triệt Dã, nhưng vẫn cam tâm tình nguvện hy sinh, chưa bao giờ ép buộc tôi phải thích cậu ấy.
Nhưng giờ thì tốt rồi, tôi đã hiểu rõ được tình cảm của mình, tôi đã dành tình cảm cho cậu ấy rồi. Nó không giống với tình cảm của tôi đối với Triệt Dã. Triệt Dã và Hứa Dực, một người là thiên sứ bảo vệ tôi, còn một người lại là đối tượng tôi cần che chở.
"Sao cậu không nói gì thế? Có phải cậu đang nghĩ tôi thật kém cỏi không?" Giọng cậu ta có vẻ đang ức chế hơn thì phải.
"Không phải đâu!" Tôi vội vàng lắc đầu, rồi cố gắng phân bua."Nhất định cậu sẽ gặp được một người cũng thích cậu!"
Cuối cùng tôi cũng nghĩ được một câu an ủi.
Mặt cậu ta bỗng nhiên dãn ra rồi lại nhanh chóng cau lại.
Hỏng rồi, không phải cậu ta đang tức giận đấy chứ? Nhưng tôi đã nói gì sai nào?
"Ý cậu là tôi không nên suy xét xem cô ấy có thích mình không để hoàn toàn dứt bỏ?"
Hừ, hình như ý của tôi không phải là như vậy mà.
Nhưng cậu ta lại nói liên tục, không để người ta có cơ hội nói xen vào, cố tình ép người ta vào thế bí.
"Ý cậu là thật sự cô ấy không hề thích tôi và cũng sẽ không bao giờ thích tôi, nên tôi không cần phải ngốc nghếch tiếp tục chờ đợi, đúng không?"
Viên cá chiên tôi vừa đút vào miệng đã chui tọt xuống cổ họng, nuốt không nổi mà nhổ ra cũng không xong.
Tôi thấy mình vô tội, lại còn cảm thấy tủi thân tột độ.
Tôi vốn định an ủi cậu ta, sao lại bị cậu ta hiểu nhầm chứ?
Lạ thật! Nghĩ lại một hồi, không hiểu sao từ sau khi leo lên chuyến xe Fly ấy, đến bến nào tôi cũng gặp những người thật lạ lùng.
Đầu tiên là cậu nhóc Tiểu Phi không muốn đi Mỹ, rồi đến chàng trai tên Wing đáng ghét, hay chàng trai ngồi chờ hoàng hôn trong công viên vườn hoa anh đào, và tiếp đến là chàng trai kỳ quặc đang ngồi trước mặt tôi đây, biết rõ sẽ bị nôn mỗi khi ăn đồ hàng rong, nhưng vẫn cứ ăn. Họ có những điểm thật kỳ lạ không thể lý giải nổi.
Một lúc lâu không thấy tôi nói gì, cậu ta cũng im bặt. Lúc sau, không chút do dự cậu ta đứng bật dậy rồi quay người đi.
"Này! Cậu đi đâu đấy?" Bỗng nhiên tôi thấy hơi căng thẳng. Lẽ nào cậu ta bỏ tôi lại đây một mình mà đi sao.
Cậu ta không những không trả lời mà còn đi nhanh hơn.
"Này!" Tôi buộc phải bỏ cái thìa và đôi đũa trên tay xuống, chạy thục mạng theo cậu ta.
"Này!" Cuối cùng tôi cũng đuổi kịp được cậu ta, với tay kéo lấy vạt áo cậu."Rốt cuộc là cậu đang tức giận gì chứ?"
Cậu ta không quay lại, cũng chẳng nói gì, ngay cả bóng lưng cũng khiến tôi cảm thấy nặng nề.
"Nếu vì cô gái cậu thích đã thích người khác, thì cậu cũng không nên bực với một người tốt bụng như tôi chứ?"
"Bỏ tay ra!" Cậu ta trầm giọng.
"Hả?"
"Giờ tôi xin cậu, "người tốt bụng", hãy bỏ tay ra."
Không biết tại sao tôi cảm thấy ba chữ "người tốt bụng" thốt ra từ miệng cậu ta sao mà châm biếm đến thế. Bỗng dưng tôi cũng thấy bất mãn với thái độ của cậu ta, bực bội nới lỏng tay.
Cậu ta bước từng bước nặng nề, đi xa dần.
Nhưng tại sao lòng tôi lại thấy hụt hẫng khi cậu ta bỏ đi cơ chứ? Thứ cảm giác như đã từng cảm nhận trước đâv giống như cảm giác khi Hứa Dực biến mất ngay trước mặt tôi, thật đáng sợ.
Nhưng chẳng phải chính cậu ta bảo tôi bỏ tay ra sao, tôi cũng đâu cần chạy theo bám riết lấy cậu ta chứ?
Hơn nữa, tôi còn phải đi tìm Hứa Dực.
Người khác có khiến tôi đau lòng, khó chịu đến thế nào thì cũng sẽ mau qua thôi, tôi chỉ cần tìm được Hứa Dực.
Quyết tâm với niềm tin kiên định ấy, tôi quay ngược lại lối cũ.
Nhưng khi trở lại bến xe, cảnh tượng trước mắt khiến tôi như thấy thời gian bỗng bị đảo ngược, mọi thứ đúng như lúc tôi mới xuống xe.
Chàng trai lúc nãy lại xuất hiện trước mặt tôi, và lần này cũng chẳng khác gì lúc đầu mới gặp tôi, cậu ta đang đứng cạnh biển bến xe nôn thôc nôn tháo.
Nhìn cái dáng cậu ta như thế là biết cậu ta đang thực sự rất đau khổ!
Sao bỗng dưng tim tôi như bị kim châm đau nhói.
Lúc này, tôi muốn tiến lại gần xem cậu ta thế nào, nhưng câu nói "bỏ tay ra" ban nãy lại vang lên bên tai khiến tôi thấy do dự. Rốt cuộc là có nên đến bên cậu ta không đây?
Đang lúc do dự, bỗng nhiên cậu ta lại quay đầu nhìn về phía tôi. Tôi chợt giật nảy mình, vội vàng quay mặt đi.
Nhìn qua kính cửa sổ, thấy bác lái xe đang thoải mái thả quả dương mai vào miệng, tôi giả vờ nhìn bác lái xe một lúc, rồi quay đầu sang nhìn trộm cậu ta, thì phát hiện thấy cậu ta vẫn đang nhìn tôi chằm chằm.
Có nên nói gì đó không nhỉ? Hay lại kéo cậu ta đến gặp bác sĩ?
"Nếu..." Bỗng dưng lúc ấy cậu ta lại mở lời."Nếu người tôi thích không thích tôi, thì nhất định phải buông tay, đúng không?"
Lại trả lại với vấn đề phức tạp này, thật sự tôi không biết nên trả lời thế nào. Nhưng nếu không trả lời, chàng trai kỳ cục này nhất định sẽ lại tức giận với tôi đây.
"Thực ra thích ai là chuyện của cá nhân mỗi người, không nhất thiết phải để ý xem người mình thích có thích mình hay không. Thích một người không thích mình sẽ rất đau lòng, nhưng đó là niềm vui riêng của người ấy. Vì thế tôi hy vọng cậu sẽ kiên trì với việc mình muốn theo đuổi. Chúng ta không thể lấy danh nghĩa là mình thích để làm phiền cuộc sống của người khác, và người khác cũng không có quyền ngăn cản chúng ta thích ai, đúng không?" Tôi chỉ có thể trả lời vậy thôi.
Lúc tôi nói những điều này, nét mặt cậu ta rất phức tạp. Tôi không hiểu cậu ta đang nghĩ gì nữa.
Cuối cùng, cậu ta cũng không hỏi nữa, chắc là đã hiểu ra rồi.
"Thực sự cậu không cần đến bệnh viện khám à? Cứ nôn mãi như thế thật không tốt cho sức khỏe đâu." Tôi không thể kiềm chế được sự quan tâm của mình, buột miệng hỏi cậu ta.
Cậu cười buồn bã.
"Tôi có thuốc mà."
"Vậy thì mau về nhà nghỉ đi. Đừng giày vò bản thân như thế nữa, đừng để người quan tâm, yêu mến cậu phải đau lòng vì cậu." Tôi khuyên nhủ.
Bíp bíp!!!
Bác lái xe đột nhiên bấm còi.
A! Xe sắp chạy rồi.
"Này, tôi phải lên xe rồi, cậu hãy tự chăm sóc mình chu đáo nhé."
Cậu ta khẽ gật đầu, có vẻ như định nói gì rồi lại thôi.
Nhưng lúc này tôi chẳng còn thời gian để chú ý đến điều đó nữa rồi.
Bước lên xe, tôi thấy bác lái xe đang nuốt miếng hạnh nhân.
"Nha đầu ngốc."
"Hừm?" Sao lại gọi mình là nha đầu ngốc chứ? Hừ!
"Từ đây đến bến sau, chuyến xe Fly chạy liên tục không dừng giữa đường." Bác lái xe nói với giọng mang đầy ẩn ý.
"Còn nữa, chỉ có thể tiến về phía trước không thể lùi." Bác lái xe thở dài não nuột, liếc mắt nhìn tôi như có vẻ thù hận lắm."Nha đầu ngốc thì vẫn là nha đầu ngốc thôi!"
"Ồ..." Tôi nhìn bác cười, tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ.
Cốc... cốc!
Vừa ngồi xuống tôi đã nghe thấy tiếng gõ bất ngờ ngoài cửa sổ.
Tôi quay đầu lại, thấy cậu ta đang đứng dưới cửa sổ, gõ vào cửa kính trước mặt tôi, hình như cậu ta muốn nói gì đó với tôi. Tôi vội vàng mở cửa, thò đầu ra và bắt được mấy câu quan trọng:
"Bác sĩ nói thể trạng của tôi không ăn được mấy thứ đó, nhưng người con gái mà tôi thích lại rất thích, nên tôi đã cố ăn để có nhiều thời gian ở bên cô ấy hơn. Cậu hỏi tôi tại sao không nghe lời bác sĩ, đó chính là câu trả lời."
Vừa nói, cậu vừa nhìn vào mắt tôi. Có lẽ cậu ta muốn tôi hiểu cả những điều khác nữa chứ không phải chỉ những gì cậu ta đang nói...
Tôi lại nhớ đến Hứa Dực. Trước đây, cậu ấy cũng đưa tôi đi ăn hàng rong nhiều lần, chỉ là để có nhiều thời gian bên tôi hơn. Có lẽ khi thích ai đó, người ta sẽ làm nhiều việc tuy ngốc nhưng thật đáng yêu như thế.
Tôi cắt ngang trí hồi tưởng của mình, mỉm cười với chàng trai ngoài cửa sổ.
"Nhất định cậu sẽ được hạnh phúc, vì cậu rất đáng được người ta thích."
Cậu ta lặng lẽ chăm chú nhìn tôi, từ từ nở nụ cười rạng rỡ trước mặt tôi, dường như phải cố hết sức.
"Cậu... vẫn không hiểu sao?"
Cậu ta nhìn tôi vẻ chờ đợi, định nói gì, rồi lại thôi.
"Hả?" Tôi ngẩn người.
Thấy nét mặt không hiểu ra điều gì của tôi từ đầu đến giờ, nụ cười trên môi cậu ta dần tắt, thế hiện nỗi buồn thương khiến tôi thấy xót xa.
Cậu ta không tiếp tục giải thích nữa mà vẫy tay chào tôi.
"Tạm biệt."
Tạm biệt?
Trong phút chốc, bỗng trái tim tôi lại nhói đau.
Tại sao? Tại sao tôi lại thấy đau lòng khi thấy cậu ta như vậy chứ?
Không thể giải thích được tâm tư đang rối bời của mình, tôi thẫn thờ vẫy tay chào cậu.
"Tạm biệt. Thích ai đó... Ià chuyện của cá nhân cậu, vì thế hãy chịu trách nhiệm đối với tình cảm của mình nhé."
Tôi đang tìm người tôi thích, tôi không muốn mất cậu ấy, tôi phải chịu trách nhiệm với tình cảm của tôi, thế nên rất mong cậu hãy cố gắng!
Cửa xe buýt Fly từ từ đóng lại, ngay lúc xe bắt đầu chuyển bánh, bỗng bên tai tôi lại vẳng lại tiếng trách móc từ đằng trước.
"Nha đầu ngốc!"
Trời ơi, sao giọng bác lái xe lại có vẻ như ngầm nín nhịn và tỏ vẻ bất lực thế.
Lẽ nào tôi đã làm sai điều gì sao?
Nỗi nghi hoặc không ngừng dằn vặt trong lòng tôi như một con nai con không chịu rời mẹ, lỗ hổng thì ngày càng lớn, mà trong đó lại cứ lặp đi lặp lại một giọng nói.
Hết lần này đến lần khác...
Tôi đã làm sai điều gì ư?
Xe từ từ lăn bánh, chàng trai ấy vẫn đứng đó, càng lúc càng cách xa tôi...
Càng lúc càng xa.
← Ch. 18 | Ch. 20 → |