Vay nóng Tinvay

Truyện:Bức Xướng Vi Lương - Chương 81

Bức Xướng Vi Lương
Trọn bộ 91 chương
Chương 81
Vẫn bị tính kế
0.00
(0 votes)


Chương (1-91)

Siêu sale Lazada


edit: Pey beta: hanhmyu

Hai tay tôi xoa vào nhau quay về phía Diệp Tô cầu hoan.

Nếu hiện tại có cái gương ở trước mặt để cho tôi soi, đại khái sẽ nhìn thấy hai con mắt của tôi lóe ra ánh sáng giống như chó sói đói, cho dù ai bị nhìn một cái ánh mắt như thế, đại khái đều có cảm giác mình như miếng thịt cá ngừ trước miệng sói.

Miêu tả như vậy cũng không phải là khoa trương, ngay cả Diệp Tô can đảm thận trọng như vậy cũng bị ánh mắt của tôi làm cho giật mình hết hồn, hắn sửng sốt một chút mới chìa tay ôm tôi chuẩn bị đứng dậy: "Trong rừng cây có một nơi gần giống với thác nước, nước ấm, dưới đáy chủ yếu là đá cuội, rất thích hợp để tắm rửa."

Hắn vừa mới đứng dậy đã bị tôi một lần nữa nhấn trở về trên cát, giật xuống túi nước treo bên hông hắn xuống, mờ ám cự tuyệt: "Không kịp nữa rồi." Nói xong liền cởi vạt áo hắn, chưa kịp lột bỏ đai lưng đã nhanh chóng xả quần của hắn xuống, lộ ra cái công cụ gây án, bắt đầu tẩy trừ chướng ngại vật.

Tôi hơi nhướng về phía sau tạo ra một khoảng không gian, dùng răng mở nút đậy túi nước sôi, vốc một chút nước trong tay tùy tiện rửa qua loa vài lần, không đợi hắn có được cảm giác đã vội vội vàng vàng ngồi lên người hắn.

Mẹ nó, không vào được

Tôi tức giận thấp giọng chửi, đỡ lấy tiểu đệ của hắn ở cửa cọ tới cọ lui, từ đầu đến cuối cũng không vào được, đành liếm liếm môi, nhìn hắn chằm chằm, lửa nóng lan khắp người: "Tìm cách cho ta đi vào!"

Diệp Tô bất đắc dĩ cử động người, lập tức bị tôi lật lại áp đảo: "Nằm nằm thẳng xuống! Giúp ta nắm tay là được!"

Hắn buộc phải lộ vẻ mặt ủy khuất hỗ trợ bàn tay của tôi: "Oan gia, làm sao đột nhiên lại gấp gáp như vậy? Nơi này..."

Tôi cấp tốc ngồi xuống, cái gì hắn này hắn nọ tất cả đều nuốt ngược trở lại.

Aida, đau chết mất.

Nhưng đau cũng phải làm. Không biết tại sao, trong lòng tôi luôn có cảm giác hoang đường rằng không làm thì sẽ chết, cho nên chỉ nghỉ ngơi một giây đã cắn răng nhanh chóng luật động, hai tay níu vạt áo hắn há mồm thở dốc, động tác ngày càng cuồng dã tựa như cưỡi một con ngựa hoang. Hơn nữa đoán chừng theo như tốc độ lẫn tần suất của tôi, ắt hẳn có thể giành vị trí quán quân vô địch.

Diệp Tô chế trụ hai chân tôi, ánh mắt càng ngày càng sáng, công cụ gây án kia càng ngày càng nóng: "Ta tới!"

Tôi dùng ánh mắt hung ác cự tuyệt hắn. Thế nhưng thể lực của tôi không tốt lắm, chỉ trong chốc lát, hai chân cũng bởi vì tốc độ vượt qua khả năng mà khẽ run, cho nên tôi từ tiên phong anh dũng thiện chiến liền biến thân thành vũ nữ múa cột, vừa ở trên người hắn vặn vẹo vừa lên tiếng hỏi hắn: "Hơn một tháng rồi, nhớ tới ta không? Còn ta ngày nào cũng muốn như vậy mà hành hạ chàng..."

Diệp Tô mím môi đứng dậy, ôm cổ tôi, gần như điên cuống mút môi tôi, làm tôi thét chói tai không thôi, rất nhanh liền đạt tới đỉnh.

Hắn cũng mau chóng vận động, được một lúc thì nhấc người tôi lên muốn rút ra, tôi vội vàng dùng hai chân gắt gao chế trụ eo hắn, khẽ rên: "Cứ như vậy! Đừng ra!" Vừa nói vừa kẹp chặt hắn.

Diệp Tô sửng sốt, vừa nhanh chóng làm hai lần rồi ôm tôi nằm bất động.

Tôi thở hổn hển đặt cằm lên bả vai hắn nghỉ ngơi, lẳng lặng nghe tiếng hai trái tim từ đập cuồng loạn đến khi yên ả, cánh tay Diệp Tô xiết chặt ngang hông tôi, lười biếng nhắc nhở: "Oan gia, mặc y phục vào, ta đem nàng đi tắm rửa."

Tôi cũng lười biếng thấp giọng đáp một tiếng. Nhưng ánh mặt trời ấm áp khiến cả người tôi thấy dễ chịu, không muốn mặc lại cái y phục bị ngâm nước biển thành cứng ngắc kia, cho nên ôm cổ hắn làm nũng: "Cứ để như vậy đi, ta cũng không lạnh, dù sao cái đảo lớn như thế, cũng chỉ có chàng nhìn thấy thôi."

Diệp Tô hơi ngửa ra sau, bàn tay thô ráp vuốt ve trên dưới thắt lưng tôi, mỉm cười: "Oan gia, chính vì chỉ có mình ta, nàng mới nguy hiểm. Nàng không biết bản thân mình rất mê người sao?"

Tôi suy nghĩ một chút về tình huống bây giờ: tôi không một mảnh vải và đang ngồi trên người của Diệp Tô mặc y phục chỉnh tề, hơn nữa còn bộ phận nào đó của chúng tôi vẫn chưa tách ra, mà cái công cụ gây án kia của hắn đang bừng bừng phản ứng, hy vọng có thể đáp ứng yêu cầu của chúng, làm thêm lần nữa.

Tôi chớp chớp mắt vài cái: "Trong nước vẫn có thể vừa đi vừa ..."

Diệp Tô thế nhưng lại đỏ mặt.

Đại khái là vin vào duyên cớ của sự chia ly sau đêm tân hôn, hôm nay tôi đặc biệt uy mãnh không kiêng kị, giống như muốn đem ba ngày trên thuyền dồn vào cùng một lúc.

Tôi cười cười kéo lỗ tai Diệp Tô: "Trong nước? Chờ một chút để ta đi xuống..."

Diệp Tô không đợi tôi bày trò liền nhanh chóng đè mông tôi lại, sau đó lấy cái tư thế đó mà đứng dậy, sải bước vào khu rừng, nghiến răng nghiến lợi: "Nàng thấy lạnh cũng đừng có mà hối hận!"

Tôi cười hì hì, cúi đầu cắn vành tai hắn, tiếp tục ném củi vào lửa: "Chàng cũng đâu để cho ta bị lạnh."

Diệp Tô cúi đầu nhìn tôi, nghiêm túc gật đầu phụ họa: "Nàng nói rất đúng."

Đúng cái đầu ngươi, thằng nhóc này quả thật là cây búa hình người biết di động, khi hắn đặt tôi vào trong nước, lạnh hay không đã không phải là vấn đề, mà là khí huyết sôi trào, lão tử muốn nổ tung!

Diệp Tô nhanh chóng cởi y phục vốn ướt nhẹp vứt ở một bên, một bên gặm cắn bả vai tôi một bên lấy tay xoa nắn mềm mại trước ngực tôi, thế mà vẫn còn thời gian để mở miệng: "Nói nàng yêu ta."

Tôi lập tức mở miệng: "Ta yêu.... ách a...a.. a a chàng a...a a." Vậy đại khái đây cũng trở thành tiết mục truyền thống rồi, lần nào hắn cũng muốn tôi dùng âm thanh mập mờ cùng với các tần số nói những lời này, thật không biết mệt mỏi.

Diệp Tô nhanh chóng đáp lại tôi: "Ta cũng yêu nàng, Tiểu Linh Đang." còn nói "Khi về liền thành thân!"

Tôi tức giận nện vào người hắn: "Không này này nọ nọ đâu. Chàng dám..... a.... a..... bội tình bạc nghĩa?" vừa cắn môi hắn, "Chuyên tâm lại một chút cho ta!"

Lúc này Diệp Tô mới ngậm miệng, hết sức chuyên chú vùi đầu tận lực làm.

Lần này chúng tôi làm thật lâu, lâu đến nỗi tôi đã leo lên Everest lần hai cùng chụp hình lưu niệm với quốc kỳ, cuối cùng Diệp Tô mới lên đỉnh. Khi hắn chuẩn bị lui ra, tôi lần nữa áp chặt vào người hắn, cắn lỗ tai thì thầm đầu độc hắn: "Để cho ta hoàn toàn cảm nhận chàng..."

Diệp Tô nghe được câu này, lập tức tước vũ khí đầu hàng.

Có thể thấy được bộ dạng tiểu bạch vẫn có đất dụng võ, hiệu quả không tồi.

Đôi bên sau khi đại chiến xong, cả người tôi bủn rủn gục vào ngực Diệp Tô, tùy ý để hắn như có như không trêu chọc giúp tôi làm sạch, thoải mái mà ngủ.

Khi sắp tiến vào mộng đẹp, Diệp Tô vuốt ve bả vai đánh thức tôi, đắn đo: "Vì sao hôm nay nàng lại không để ta ra ngoài? Nếu tính sai ngày thì..." Câu nói tính sai ngày ý rằng hôm nay là kỳ nguy hiểm của tôi.

Ngoài lần đầu tiên, sau đó tôi hết sức cẩn thận, chỉ cần không chắc chắn thì vẫn yêu cầu Diệp Tô ở bước cuối cùng phải đi ra ngoài, tuyệt đối không làm cái gì không chắc chắn.

Chính là hôm nay sao?

Tôi ngẩn người, trong đầu có một ý tưởng chạy xẹt qua, nhưng mà muốn bắt lấy thì đã không còn tung tích gì. Tôi đành hàm hồ trả lời hắn: "Nhất thời xúc động đi."

Diệp Tô quay mặt tôi qua, cẩn thận nhìn tôi, muốn hỏi cái gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, ngược lại dùng ngón tay thô ráp chỉ vào hai điểm không được che đậy của tôi, thấp giọng hỏi: "Còn có thể tiếp tục không?"

Tôi do dự một chút, lý trí hừng hực giơ vẻ mặt thuần khiết nói tôi sử dụng tiết kiệm mới được lâu dài, từ từ chầm chậm thôi, thể xác thì gào khóc thảm thiết, quay về phía tôi liên hồi kêu phải phải phải, tôi chỉ dao động trong phút chốc liền xấu hổ mà nghiêng về phía to mồm: "Chàng tới đi, ta có chút mệt."

Rõ ràng đã làm qua hai lần rồi thế mà tay của Diệp Tô vẫn như mang theo điện, đụng đến đâu là tôi run run bị kích thích chỗ đó, hắn lại còn chờn vờn đùa nghịch, tôi chịu không nổi uốn éo vặn vẹo: "Có thể, có thể".

Diệp Tô không để ý đến tôi, hai tay vẫn ở trên người tôi đốt dục hỏa, chờ tôi kêu đến độ không còn sức lực, hắn mới tiến vào, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang không giống như đang vận động nhẹ nhàng mà như vượt qua trường giang cùng quỷ đánh giáp lá cà.

Cái chuyện tốt này vẫn là tiện nghi cho người trong nhà, tôi không vào địa ngục thì ai vào.

Một lúc sau, một lần nữa Diệp Tô đặt tôi thành tư thế quỳ, từ phía sau tiến vào, bàn tay to không nặng không nhẹ vỗ mông tôi một chút, âm thanh khàn khàn hỏi tôi: "Yêu ta không?"

Tôi nghẹn ngào quay mặt về hắn: "Vô nghĩa!" Thắt lưng lão tử muốn đứt ra luôn a! Không thương ngươi thì ai chịu làm cái tư thế hại người như thế này!

Hắn lại vỗ tôi một cái: "Nói!"

Tôi nói theo: "Ta yêu chàng!"

"Yêu ai?" Lại thêm một cái nữa.

Tôi kêu to một tiếng: "Lăng Đang yêu Diệp Tô!"

Tôi nghĩ đại khái cho dù tôi có tiềm ẩn thuộc tính M* đi chăng nữa, bị hắn đánh như thế cũng không kiềm chế được mà khóc lớn, vừa khóc vừa đá ra sau: "Hỗn đản! Hỗn đản!"

*M (Masochism): khổ dâm. Người khổ dâm chỉ có khoái cảm tình dục cực độ khi bị người khác hành hạ, làm đau đớn như bị đánh đấm hay chửi rủa

Diệp Tô mặc kệ tôi đá hắn, hung hăng tiến vào tôi vài cái mới ghé vào người tôi, xoay mặt tôi đối diện với mặt hắn, một tay giữ thăt lưng tôi một tay đan vào bàn tay tôi nói: "Ta cũng yêu nàng. Nàng phải nhớ kỹ, mặc kệ xảy ra sự việc gì, chúng ta cũng ở chung một chỗ."

Tôi mở to mắt quan sát, không nói lời nào, quá là cường bạo đi. Sau một hồi kích thích, khó tránh khỏi có chút tê tê.

Thế nhưng hình như đầu óc trì độn của tôi dần dần tỉnh táo lại.

Diệp Tô vừa tinh tế hôn hai má tôi vừa lặp lại lời nói lúc nãy: "Chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, cái khác không còn quan trọng."

Đột nhiên tôi ngồi xuống mắng to: "Mẹ nó!" Lại hung hăng đấm hắn: "Fuck! Fuck! Son of bitch!"

Dĩ nhiên Diệp Tô không biết tôi đang nói cái gì, bất quá hắn không ngần ngại quan sát đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Diệp Tô ngồi xuống ôm tôi, mềm mỏng an ủi tôi nửa ngày, mới nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?" Nhưng tôi có cảm giác câu hỏi này của hắn thực ra là hắn đang thở phào nhẹ nhõm một hơi, vì thế tôi càng chắn chắn hắn vừa mới suy nghĩ ra cái gì.

Tôi trừng hắn liếc mắt một cái, quay về hắn phản kích: "Chàng nói vậy là có ý gì? Chàng nghĩ rằng ta và chàng là thế nào?"

Đúng như tôi dự kiến, Diệp Tô cứng người lại, ánh mắt vừa lóe lên định nói đã bị tôi cướp mất: "Chàng không chịu được việc ta có bị kẻ khác chạm qua hay không à? Cho dù chàng không chịu được thì cũng không phải không biết tính tình của ta, nếu ta thật sự bị thiệt thòi, ta sẽ nhẫn nhịn không nói ra sao? Chính ta sẽ thiến hắn ba trăm lẻ mấy lần!"

Diệp Tô bị tôi giáo huấn, đôi mắt hắn chợt lóe lên ánh sáng, giống hệt như con chó to đầu bị chủ nhân mắng, tôi mới gào được vài câu thì hắn đã không nhịn được, hứ dài một tiếng, hai tay tôi tóm lấy mặt hắn tức giận: "Vẫn sợ ta bỏ chạy à? Chàng đối với ta không có tin tưởng như vậy sao?"

Khóe miệng Diệp Tô nhanh chóng cong lên, lập tức ôm lấy tôi hôn đến khi tôi không ngừng nện vào ngươi hắn, hắn mới lưu luyến không rời buông ra, ánh mắt sáng long lanh đề nghị: "... Lần nữa?"

Tôi giận dữ: "Nói đến việc này liền ta liền tức giận!"

Diệp Tô mờ mịt: "Cái gì?"

Tôi lại phải giải thích từ đầu, khoa tay múa chân hơn nửa ngày mới miễn cưỡng nói rõ ràng suy đoán của tôi.

Cái tên Hành Liệt hỗn đản đó đã sớm lên kế hoạch hết thảy, hắn dùng cái gì đó tương tự như thảo dược trị độc của rắn, làm cho cá mập ngửi thấy máu của tôi liền e sợ. Hắn cho tôi một nhát trên vai như vậy đương nhiên muốn thấy công hiệu của thuốc, để khỏi tôi vừa rơi xuống nước đã bị nhóm cá mập ăn sạch.

Nếu hắn muốn kim thiền thoát thoát xác* như trong lời nói, đại khái tất cả nhân chứng đều bị cá mập ăn hết mới tốt? Mà đương nhiên tôi lại không thể vùi thân trong bụng cá, một miếng cũng không được, khỏi phải đến khi Diệp Tô ký nhận thấy hàng hóa có tổn hại, đối chiếu tổn hại trên người tôi mà cho nữ nhân của hắn vài phát trên người.

* kim thiền thoát xác: Một trong 36 kế sách của Trung Quốc: Ve sầu lột xác, sử dụng bộ dạng mới để làm quân địch bất ngờ trở tay không kịp

Mà Hành Liệt cho tôi uống viên thuốc kia dĩ nhiên không phải độc dược mà là xuân dược. Có lẽ là loại thuốc có công dụng chậm, vì thế, Diệp Tô mới nhìn không ra.

Nói thực mà nói, nếu không phải hôm nay tôi bộc phát, tình cảm đột nhiên phát triển kịch liệt bất chấp hậu quả thì cả tôi cũng nhìn ra có cái gì đó không đúng.

Không biết nên đánh giá như thế nào về hành vi của Hành Liệt đối với tôi, là vô sỉ hay là đa mưu túc trí. Nói không khoa trương chứ nếu không có xuân dược, liệu tôi có tự tại cho đến bây giờ hay không. Ngay từ đầu tôi đã bị hắn đâm cho chảy máu, lại ngâm trong nước lạnh lẽo tới nửa ngày, ít nhiều xuân dược cũng đốt lửa có hiệu lực nên cho dù tôi mang theo vết thương chảy máu, lại thần trí không rõ ràng, ngâm nước lâu như vậy mà không bị chuột rút chết chìm.

Bất quá dược này thuộc tính cũng quá bá đạo, trong tiểu thuyết sản phẩm cùng loại một khi ngâm trong nước lạnh không nhiều thì ít cũng mất đi tác dụng, ai ngờ lại bộc phát về sau.

Có lẽ vì xuân dược lưu thông trong máu cùng với công lực quá mạnh mẽ, miệng vết thương không thể khép lại.

Thực ra, trên thuyền tôi có ý nghĩ muốn đè Diệp Tô xuống rồi nhưng bởi vì lúc ấy thần kinh tôi quá căng thẳng không dám thả lỏng một giây nào, cho nên cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, chỉ có điều cứ đến buổi tối lại mộng xuân. Trong mơ cố gắng tra tấn người, hôm nay ở trên đảo, một chút trầm tĩnh lại, lập tức ăn no ấm cật, nghĩ đến dục vọng.

Sau khi nghe tôi giải thích rõ ràng, tôi chạm lên vết thương ở trên vai, hỏi Diệp Tô: "Nếu ta đoán không sai, miệng vết thương hiện đã không chảy máu nữa?"

Diệp Tô vén vạt áo xem xét một chút: "Cũng không hẳn là đã hết, để ta nấu một nồi nước sôi thay băng, đổi một lần dược nữa cho nàng thì đại khái là tốt rồi".

Tôi tức giận bất bình: "Một vòng lại một vòng, hắn có thể tính kế thật sát nha. Đúng rồi, vì sao mà lúc nào hắn cũng tâm tâm niệm niệm muốn ta sinh đứa nhỏ cho chàng? Các người có quan hệ huyết thống sao?"

Diệp Tô chớp chớp mắt vài cái: "Theo sự hiểu biết của ta đối với cha, cái này không có khả năng."

Tôi cũng nghĩ thế. Cái tên Hành Liệt kia vì cái gì lại coi trọng việc sinh con của hai chúng tôi đến thế? Quả thật là có ý đồ hay chỉ đơn thuần là làm cho tôi bối rối rồi thuận tiện tung hỏa mù?

Đang nghĩ ngợi thì bàn tay to của Diệp Tô nhẹ nhàng đặt trên bụng của tôi đắn đo nói: "Tiểu Linh Đang, vừa rồi chúng ta làm tới bốn lần."

Tôi ừ một tiếng: "Ta biết."

Diệp Tô nói: "Bốn lần đều vào bên trong."

Tôi xấu hổ lấy tay che mặt, một lúc sau, da mặt dày của tôi hạ thẳng xuống: "Việc này chúng ta đều biết vậy thì nói chuyện con luôn đi."

Diệp Tô kéo cánh tay tôi xuống, nhìn vào mắt tôi nói: "Nàng có nguyện ý sinh cho ta một đứa nhỏ không?"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-91)