Đùa chán thì phải đi thôi
← Ch.57 | Ch.59 → |
Thẩm Hồng đánh tôi rất đau, đạp tôi càng đau, nhưng tôi vẫn vô cùng cảm kích trời xanh vì mình đã động thủ.
Bắt hắn ngồi xuống đứng lên, động tác đơn giản này đã khiến hắn thở phì phò không dừng được, cơ thể thằng nhãi này phỏng chừng không tốt, khí lực đương nhiên cũng yếu. Tuy rằng hắn dùng tinh thần ăn sữa dùng gậy đập tôi, nhưng mà dựa vào ước đoán của tôi, lực đạo của hắn chỉ khiến tôi tím người thôi.
Nếu đúng như theo lời của Thẩm Niệm Ân thì đoán chừng xương cốt của tôi đã gãy rồi
Được rồi không sao.
Tôi khẽ cử động, sức lực thằng nhóc gà con dù nhỏ cũng là nam nhân, tôi bị hắn đánh, cả người đều sưng vù đòi đình công, nhất là lúc hắn lấy hai chân đá vào bụng tôi, thực mẹ nó lợi ích thực tế, lão nương lần đầu tiên cảm nhận được hình dạng cái ruột như thế nào.
Chờ lão tử đi ra ngoài, tôi phải đem hắn giẫm thành hai khúc!
Tôi dựa vào tường ngồi há mồm thở dốc, bắt buộc chính mình phải kìm nén sự phẫn nộ cùng sợ hãi, lấy quan điểm thứ ba của tinh thần phân liệt cẩn thận phân tích chênh lệch giữa địch ta.
Bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì, trên đầu tôi chưa từng có người nào đi lại nói chuyện, lúc Thẩm Hồng rời đi cũng không có nói gì. Hơn nữa, nếu Thẩm Hồng còn có người giúp đỡ, hắn nhất định sẽ đem cái kẻ cơ bắp đến trông coi tôi, dùng vũ lực uy hiếp tôi.
Tôi lẻ loi một mình, đó là một tin tức tốt.
Được rồi, bước hành động đầu tiên như vậy xác lập, tôi phải đem những hạt gai thối rữa này trong miệng móc ra.
Nếu nó vẫn ở trong miệng tôi, tôi có thể sẽ trở thành con tin đầu tiên chết vì không ngừng chảy nước miếng mà mất nước, huống chi, răng nanh là vũ khí duy nhất hiện tại của tôi.
Người ta là võ trang đến tận răng, tôi là dùng răng làm võ trang. Quá keo kiệt rồi.
Tôi xoay xoay cánh tay, liều mạng lấy hai ngón giữa liên tục chọc cái viên tròn trong miệng, muốn kẹp nó lôi ra. Bất đắc dĩ ngón tay cũng cùng một chỗ, miệng tôi quá nhỏ mà hạt gai quá lớn, chọc cả nửa ngày chỉ làm nó sâu thêm, đầu lưỡi chẳng những không thể giúp làm nhanh được, ngược lại vừa động vào hạt gai liền càng hướng sâu thêm trong cổ họng.
Tôi không khỏi tuyệt vọng nhớ tới lời châm ngôn được chứng minh bởi vô số tiên liệt "Không cần đem bóng đèn nhét vào miệng", nếu hạt gai cùng bóng đèn đều cùng một kết quả, tôi phỏng chừng chỉ có thể tháo cằm mới có thể lấy ra.
Tôi tưởng tượng đến cảnh tượng thê thảm đó, chịu không được muốn khóc.
Không không, không được khóc, không có thời gian để khóc, quan trọng hơn là, tôi đã khát đến trong phổi bốc hỏa, không thể lại lãng phí nước mắt quý giá.
Tôi cố gắng quỳ trên mặt đất, cúi đầu nén ngực, dùng cánh tay khuỷu tay chống đất, đem hai ngón tay liều mạng hướng trong miệng móc ra.
A lão tiên sinh nói, cho tôi một cây đòn bẩy, tôi có thể bẩy cả địa cầu.
Tôi chỉ muốn nói, cho tôi một cái miệng rộng giống như Diêu Thần*, làm cho tôi thoát khỏi hạt gai chết tiệt này.
*Diêu Thần: diễn viên nổi tiếng của Trung Quốc với rất nhiều mệnh danh như "biểu tượng thời trang", "Hoa đán" của làng giải trí Hoa ngữ. Diêu Thần thường xuyên là gương mặt đại diện cho các tạp chí lớn, nhỏ. Cô còn được biết đến với những cái tên như "Gái một con" và "Mỹ nhân miệng rộng".
May mắn mặt ngoài của vật này cũng không bóng loáng, tôi lặp đi lặp lại hành động của mình, cuối cùng cũng tìm ra hai chỗ có thể làm cho móng tay tôi bám vào khe hở, kẹp lại lúc sau lại liều mạng kéo ra bên ngoài, chơi kiểu này rốt cục cũng có xu hướng rộng ra.
Tôi vô cùng vui sướng, vừa kiềm chế không ngừng nôn khan vừa tiếp tục móc nó, cho đến khi tôi móc đến nỗi hai ngón tay giống như bị chặt đứt, hạt gai mới rốt cục bị tôi phun ra, rơi trên mặt đất lúc sau còn nghịch ngợm xoay quanh một vòng.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, vận động quai hàm, lúc này mới cảm giác được lợi vô cùng đau đớn, răng miệng giống như đều có chút lỏng, lấy tay chống đỡ thân thể, khuỷu tay cùng đầu gối đều đã cứng lại vì đau, động một chút giống như bị kim đâm rất khó chịu. Trên vạt áo trước dính đầy nước miếng, tỏa ra mùi axit thối, tóc tán loạn rơi xuống, lại bị nước miếng bên miệng dính vào trên mặt, khẽ cử động liền giống như có con nhện bàn ti động cố chấp lôi kéo tôi, ghê tởm, tôi hận không thể lập tức đem chính mình ném vào trong nước.
Tỉnh táo lại, thở ra, hít vào.
Chờ cảm giác vo ve vì thiếu máu trong đầu chậm rãi yếu đi, tôi bắt đầu nghiên cứu làm thế nào cởi bỏ dây thừng ở tay chân.
Thủy thủ kết có rất nhiều loại tác dụng, có khi có thể tùy ý điều chỉnh dây thừng phụ trợ, có lúc có thể tiếp nhận sức kéo thật lớn, càng kéo càng căng, nhưng chỉ cầm tìm một mối dây đúng, kéo một cái là có thể tháo ra.
Tôi chỉ có thể chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.
Tầng hầm không có ánh sáng, tôi nhìn không rõ hướng đi của nút thắt, chỉ có thể dùng miệng môi chậm rãi cảm nhận.
Quên mất là ai đã nói với tôi, trong cơ thể người, đầu lưỡi cảm nhận độ nhạy thô ráp cao nhất, sau đó là ngón tay, môi. Bất quá tôi hiện tại ngoài miệng kết một lớp da khô thật dày, cảm nhận bị giảm xuống vài bậc.
Tình hình như thế, tôi cũng không muốn cùng dây thừng thân mật tiếp xúc sâu hơn.
Chiều dài nút thắt có chút giống nút Trung Quốc, vòng tròn giống như mụn cơm lớn, giống như bút lông không hề có kẽ hở. Tôi thử lấy răng cắn kéo một cái thử xem, dây thừng không thấy buông lỏng, nhưng răng của tôi lại mỏi nhừ muốn rụng, giống như chỉ cần cắn thêm một cái, chúng sẽ giống như có đòn bẩy cùng giông gió rủ nhau ra ngoài hết, không còn quan hệ gì với tôi.
Tôi thở dài một hơi, bắt đầu không ngừng chuyển động cổ tay, đồng thời sử dụng răng cắn, đem tay áo bị trói cùng chỗ chậm rãi rút ra.
Tôi không hi vọng vào cái nút cứ như vậy bị tôi làm lỏng ra. Nút thủy thủ sít chặt một chút không quan hệ, ít nhất dây thừng có thể dài hơn một chút, làm cho phạm vi hoạt của cổ tay rộng một ít.
Da trên cổ tay đau rát, tôi cắn răng tiếp tục.
Hiện tại không phải lúc yếu ớt, thời gian càng kéo dài, tôi càng không có sức lực đấu cùng Thẩm Hồng. Chẳng lẽ tôi phải chờ cho chính mình biến thành xác ướp, lại dùng pháp khí phong phú của thầy tu đả đảo hắn? Nói không chừng người ta dùng một cái chân hắc lư liền ném tôi ngã rồi.
Phi, lúc này mà còn có tâm tình xuyên qua, tôi thực đặc biệt gặp nguy không loạn a.
Tôi không biết mất bao lâu đấu tranh trong bóng tối, thời gian dường như đối với tôi đã không còn ý nghĩa. Nếu tôi đoán không sai, Thẩm Hồng sẽ không vội vã lại đây tìm tôi. Hắn biết Diệp Tô cùng Bùi gia sẽ theo dõi hắn, hơn nữa, hắn cũng sẽ không quản sống chết của tôi.
Lúc Thẩm Hồng quay lại, nhất định sẽ giết chết tôi.
Ôm nhận thức này, ý chí mưu sinh của tôi vô cùng tăng vọt, ngay cả đau đớn cùng giày vò do đói khát đều có thể tạm thời xem nhẹ, toàn tâm toàn ý ma xát dây thừng trên tay
Cuối cùng, dây thừng cũng tuột khỏi cổ tay, hai tay của tôi có thể cùng một chỗ tự do hoạt động.
Tôi lại bắt chước làm theo với dây thừng trên chân, móng tay ngón trỏ và ngón giữa dường như muốn bong ra, tôi chỉ có thể thay phiên dùng ngón thay khác, thật vất vả mới đem hai chân đan chéo thành bộ dạng ngang hàng.
Cảm tạ trời xanh!
Tôi nhảy nhót trên mặt đất trong hầm sờ soạng tìm được băng ghế, còn dây thừng, gậy gộc Thẩm Hồng dùng để đánh tôi kiểu gì cũng tìm không thấy.
Thằng nhãi này thông minh như vậy, tất cả gậy gộc đều lấy đi hết? Thật đúng là có khôn hơn một chút nha!
Cửa hầm đương nhiên đã khóa chặt ở bên ngoài, tôi cẩn thận đẩy thử, lại đánh vài cái, bên ngoài quả nhiên một chút động tĩnh đều không có.
Thẩm Hồng không ở đây, hầm đương nhiên là khóa, phòng ở trên hầm hẳn là cũng khóa. Tôi dựa vào âm thanh lúc trước nghe được phán đoán, nơi này ban ngày hẳn là rất náo nhiệt.
Không phải phố buôn bán vì trên đường không có nhiều âm thanh thét to.
Đây chắc là bến tàu nhỏ, hoặc là nơi nào đó tương tự như vậy. Bởi vì nhiều người hỗn tạp, Thẩm Hồng có thể mượn cơ hội này để trốn những kẻ theo dõi, đi vào chỗ nào đó rồi lại thông qua cửa ngách linh tinh chuyển tới nơi này.
Mặc kệ trước kia người cùng hắn hợp tác trói tôi lại là ai, người kia hẳn là cũng không tham dự, cả sự việc chỉ còn lại có mình Thẩm Hồng. Hoặc là nói, hắn vì muốn đảm bảo thành công nên không dám cho ai khác ngoài hắn tiếp xúc với tôi.
Tôi thở hổn hển nghĩ lại, nếu tôi là Thẩm Hồng, tôi muốn tự mình giết một người quỷ kế đa đoan, tôi sẽ phòng bị như thế nào?
Đầu tiên, sau khi tôi mở cửa hầm, sẽ không lập tức đi xuống mà sẽ cầm đao đứng cửa thủ một lát, nếu bên trong có người đi lên, tôi sẽ thừa dịp hắn còn chưa có thích ứng ánh sáng trong nháy mắt xuống tay.
Nếu không có gì động tĩnh, tôi sẽ ở cửa dùng đèn soi vào bên trong, cho đến khi tôi xác nhận hắn vẫn còn ở một chỗ, tôi mới có thể chậm rãi đi xuống cầu thang.
Nhưng khi hắn lần đầu tiên tới tìm tôi cũng không đứng ở cửa lâu. Có lẽ là xem nhẹ tôi, có lẽ là tin cậy kẻ trói tôi.
Tóm lại, đây là cơ hội tôi có thể lợi dụng.
Cũng may cái váy tôi mặc cùng áo là kiểu tách rời từ trên xuống dưới.
Tôi ngọ ngoạy cởi bỏ đai lưng, cởi váy ngoài, nhặt những đồ vật hỗn tạp không để mắt tới trong thùng gỗ ở đằng sau trong phòng, đem váy phủ lên, cố ý kéo ra một chút lộ đầu bên ngoài.
Từ tấm ván ép bên trên xuống đến cầu thang dưới đất có một khe hở, tôi vừa vặn có thể trốn ở bên trong.
Trong tay tôi cầm vũ khí băng ghế đệ nhất bài danh Bách Hiểu Sinh* Binh Khí Phổ*, ẩn mình trong góc tối, chờ đợi một khắc kia ngươi chết ta mất mạng.
*Bách Hiểu Sinh: một nhân vật rất được trọng vọng của võ lâm đương đại (trong tác phẩm Tiểu Lý phi đao), một nhân vật được coi là thông thái nhất trong võ lâm, kẻ đã bỏ gần hết cuộc đời để nghiên cứu võ học và có một tác phẩm thuộc hàng để lại cho con cháu ngàn đời sau, cuốn Binh Khí Phổ
*Binh Khí Phổ: tương truyền đó là cuốn sách nghiên cứu về võ lâm đương đại và lựa chọn ra các cao thủ và các món binh khí lợi hại nhất xếp theo thứ tự từ thấp đến cao. Cuốn Binh Khí Phổ này xếp hnagj tổng cộng 72 cao thủ... Đối với tất cả các cao thủ vang danh giang hồ được co mặt trong cuốn sách này là một vinh dự không chỉ riêng cho mình mà còn cho cả môn phái, dòng họ bởi vì tính chất phổ thông của nó, hễ nhắc đến Bách Hiểu Sinh là nhắc đến Binh Khí Phổ
Lão tử rất đói.
Nếu hắn tới bây giờ, tôi không ngại ăn thịt hắn lột da hắn, cùng lắm thì sau này tiêm một mũi vắc xin phòng bệnh chó dại.
Dạ dày của tôi bắt đầu còn gào khóc kêu to, chờ thêm đại khái cách hai bữa cơm như vậy, nó cũng lười nhắc nhở tôi, dứt khoát cùng phổi thiêu đốt thanh xuân, cháy sạch, toàn bộ lồng ngực tôi đều nóng rát, tinh thần ngược lại bởi vậy mà vô cùng phấn khởi.
Tôi hiện tại nhìn cái gì cũng đều giống thức ăn.
Vấn đề là tôi hiện tại cái gì cũng đều nhìn không ra.
Tôi chờ lại chờ, đứng một lát mệt lại đổi tư thế đợi, đứng nhiều liền ngồi chồm hổm trong chốc lát.
Đừng nói với tôi là dùng băng ghế để ngồi, khi hắn mở cửa hầm, có thể nghe thấy tiếng băng ghế ma xát trên mặt đất sao?
Có lẽ qua một thế kỷ lâu như vậy, khi tôi cảm thấy tôi đã chờ thành thi thể nữ lâu lan, cửa hầm két một tiếng, mở ra.
May mắn là tôi đang đứng.
Tôi nín thở ngưng thần, giơ băng ghế chờ hắn xuống dưới.
Cảm tạ đế ca, thằng nhãi này thật sự gấp gáp, không đợi lâu lắm liền giơ ngọn đèn ở cửa hai bên rọi xuống, tôi một bên nháy ánh mắt thích ứng ánh sáng bất ngờ chiếu tới, một bên bất động thanh sắc rụt lui cánh tay, phòng ngừa hắn chiếu ánh sáng đến tôi.
Thẩm Hồng một tay ôm ngực, một tay giơ ngọn đèn xuống dưới.
Tôi hết sức chăm chú theo dõi bước chân của hắn, chờ hắn đi đến gần, giơ cánh tay lên cao cuối cùng nện xuống thật mạnh.
Ầm một tiếng, ngón tay tôi bị chấn động, suýt nữa cầm không được cái ghế. Thẩm Hồng chỉ có lung lay một chút, ném ngọn đèn ổn định thân mình, tru tiếng sói, nhanh chóng xoay người hướng tôi bổ nhào tới.
Tôi vội vàng ngồi xổm xuống, cuộn thành quả cầu hướng hắn lăn tới, Thẩm Hồng quả nhiên không ngờ tới đấu pháp vô lại như vậy, bị vấp vào tôi một cái lảo đảo, nhưng lập tức lại không ngừng chửi bậy: "Nha đầu thối!"
Trên lưng tôi chợt lạnh, rồi sau đó liền nóng rát phát đau.
Hắn hình như bị tôi làm tức điên rồi, bắt chước động tác đánh đàn dương cầm liên tục không ngừng múa đao xuống phía dưới, tôi tránh trái tránh phải, giơ tay chống đỡ đao của hắn.
Ngọn đèn đổ trên mặt đất, dầu hắt ra phía sau lưng tôi sau đó bốc cháy rất nhanh, có lẽ là ánh sáng mãnh liệt so với bóng tối khiến cho hắn không thấy rõ vị trí của tôi, chỉ có thể híp mắt càng không ngừng múa đao. Tôi thấy cơ hội đã đến nhấc tay nghênh đón, dây thừng trên trên cổ tay bị chém đứt hơn phân nửa, cánh tay tôi cũng bởi vậy vinh dự bị thương, kèm theo một mảnh máu đỏ tươi.
Đau đớn kích thích a-đrê-na-lin trong người tăng nhanh, có thể khiến người trong khoảng thời gian ngắn bùng nổ thể lực, thiêu đốt vũ trụ nhỏ.
Cho nên bầy yêu tinh luôn bị người đánh cho gần chết mới thiêu đốt.
Thẩm Hồng hiển nhiên là không biết chuyện này, hắn chính là ỷ mình trong tay có đao, càng không ngừng đuổi theo tôi chém, miệng như trước là lặp đi lặp lại mắng ba chữ: "Nha đầu thôi!"
Tôi ngồi dưới đất, dây thừng trên cổ chân chưa bị chém đứt, nhất thời không đứng dậy được, chỉ có thể một tay chống đỡ đầu một tay mù quáng mà nhấc qua, trong lòng không ngừng cầu nguyện: Xuân Hồng cô nương, thỉnh người cháy đi!
Xuân Hồng giống như nghe được lời khẩn cầu của tôi, tay của tôi hung hăng nắm xuống. Thẩm Hồng hừ hừ một tiếng, bản tính nam nhân khiến cho hắn kìm lòng không được làm ra động tác khom lưng hợp chân, tôi thấy đúng thời cơ, nhảy dựng lên, hai tay mở to bổ nhào vào trên người hắn, cắn cổ tay hắn đoạt lấy đoản kiếm, thay đổi đầu nhọn đao dùng sức cắm ở trên mặt hắn.
Đầu nhọn đao ở trên mũi hắn xẹt qua, chui vào trong mắt hắn.
Tôi minh mẫn nghe thấy tiếng phù phù, sau đó cái gì đó giống như máu tươi pha lẫn với mủ bắn tung tóe trên mặt tôi, có một số đồ vật tròn tròn bắn vào trên trán tôi, lại theo hai má tôi chậm rãi rơi xuống dưới, rơi xuống miệng của tôi.
Tôi theo bản năng nuốt một chút, mặn a, có chút đắng.
Thẩm Hồng điên khùng không thôi, hai tay thành móng vuốt, cuồng loạn túm lấy mặt của tôi, tóc của tôi cùng tay của tôi.
Diệp Tô nói, nếu phải tự sát, thử dùng dao phay, cắt một đao ngay cổ, rất nhanh sẽ chết.
Tôi chết lặng rút đoản kiếm ra, ở bên gáy hắn đâm một đao thật sâu, rút ra, lại một đao.
Thẩm Hồng la hét không thôi, bắt lấy cổ tôi, hai tay giống như kìm sắt liều mạng ép xuống.
Tôi rõ ràng không thở nổi, không còn nghĩ ngợi gì nữa, chỉ máy móc hai tay cầm lấy đoản kiếm, một lần lại một lần đâm vào vùng gần cổ hắn.
Máu của Thẩm Hồng giống như suối phun không ngừng hắt đến trên mặt tôi, rơi xuống miệng tôi, tôi liền nuốt một chút, sau đó rút đao, lại cắm vào.
Tôi không biết đã đâm bao nhiêu đao, tôi chỉ là cho rằng như vậy an toàn nhất.
Cuối cùng, tay hắn chậm rãi buông cổ tôi ra, vô lực rớt xuống, rơi trên đất. Tôi không thể suy nghĩ, chỉ biết rút đao, đâm vào, lại rút đao, đâm vào.
Ánh lửa đèn dầu dần tắt, cách một mảnh huyết quang, tôi cuối cùng có thể thấy rõ mặt Thẩm Hồng, giống như một viên thịt băm, trắng, hồng, vàng xen lẫn cùng nhau, cả đầu đều bị máu của chính mình nhuộm thành đỏ sậm.
Tôi đột nhiên cảm thấy trên người không còn sức lực, ngực đau, cảm thấy trong bóng tối phía sau có một con nhiếp hồn quái lòng ngay thẳng tâm niệm niệm cấp cho tôi một cái hôn tuyệt vọng. Tôi lạnh rét không có sức lực không có hy vọng, nhưng vẫn giãy dụa chặt đứt dây thừng trên chân, cầm lấy đoản kiếm nghiêng ngả lảo đảo trèo lên cái thang, cơ hồ là dùng cả tứ chi để bò ra khỏi hầm.
Cho dù là chết, tôi cũng không muốn chết trong bóng tối, cùng chết một chỗ với Thẩm Hồng.
Trong phòng không có ai, tôi run rẩy nhìn một vòng, tìm được cửa lớn dốc sức đi ra, nhưng then cửa như thế nào cũng đẩy không được.
Tôi chịu không được sụp đổ hét lên, dùng đoản kiếm chém lung tung một mạch, đến khi cảm thấy cả người đau nhức mới hơi ổn định tâm thần, đẩy then gài cửa té ra ngoài.
Đó là một tiểu viện cũ nát, bây giờ có lẽ là buổi sáng, bên ngoài chính là tiếng người ồn ào.
Tôi cầm lấy đoản kiếm chạm vào cửa viện, lảo đảo đi ra đường. Bị ánh sáng chiếu trên đỉnh đầu mãnh liệt, tôi rốt cuộc không chịu nổi, hai chân mềm nhũn, ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Dần dần có người vây xem, lại không ai dám tiến lên hỏi một câu.
Có thể hay không? Tôi có thể tưởng tượng bộ dạng tôi ra sao, đại khái, giống khối đậu hủ máu cỡ lớn đi.
Đợi rất lâu, cuối cùng có một nam nhân do dự tiến lên, thử thăm dò hỏi: "Cô nương, ngươi..."
Tôi mím môi, buột miệng nói ra: "Ta là Lăng Đang, nghĩa nữ Bùi gia, xin báo tin cho người của Bùi gia, ta ở chỗ này."
Người nọ không ngớt lời đáp ứng: "Được được, cô nương xin đợi một khắc."
Được, tôi chờ.
Người nọ đi rồi, một hồi lại có người tiến lên, tôi lặp lại lời ban nãy, người thứ hai cũng đi rồi.
Có tiếng vó ngựa, tôi biết là ai đến đây, nhưng tôi không động đậy được.
Diệp Tô xuống ngựa, chạy tới trước mặt tôi, cẩn thận dùng áo choàng bọc tôi, hai tay ôm tôi giống như ôm trẻ con, một giọt nước rơi trên mặt tôi, sau đó lại một giọt: "Tiểu linh lăng, ta đến đây, đừng sợ."
Tôi chậm chạp giương mắt, không có tiêu cự nhìn hắn: "Diệp Tô, ta giết người."
← Ch. 57 | Ch. 59 → |