Tỉnh dậy gặp sói
← Ch.01 | Ch.03 → |
Tô Niệm Niệm tỉnh lại, nàng vừa hé mi, đập vào mắt là một cục lông xù cực kỳ lớn.
"A......" Một giọng nữ cao cắt ngang qua không trung, có thể nói là kinh thiên động địa làm cho chim chóc xung quanh đang đậu trên cãnh cũng phải kinh hoảng bay loạn xạ >_
Mà cục lông xù kia, đang dùng tốc độ nhanh nhất có thể, nhảy qua, đứng vững vàng cách Tô Niệm Niệm đúng ba trượng.
Tô Niệm Niệm phục hồi tinh thần, đánh giá vật thể không rõ kia, hóa ra là một con sói. Trước kia nàng ở vườn bách thú có thấy qua, ủa, chẳng lẽ nàng đang ở vườn bách thú ư? Không đúng nha. Con sói này...... Sẽ không ăn thịt người chứ? Tô Niệm Niệm run sợ trong lòng, động cũng không dám động nằm trên mặt đất.
Sói bình thường đều sống theo bầy đàn, hú hồn, mình quá may mắn, lần này chỉ gặp có một con. Mà con sói này cũng thật không hay ho gì, hiện giờ nó còn đang suy nghĩ không biết Tô Niệm Niệm là loại động vật gì.... . Hiện giờ nàng chật vật tới cực điểm (đương nhiên chính nàng còn không biết), y phục trên người nàng rách rưới, đầu tóc lộn xộn như tổ quạ, vừa đen vừa lôi thôi, ăn mày có khi nhìn còn đẹp hơn, nhìn bộ dạng nàng, hiện giờ rất chi là giống.... giống người vượn. Huống chi động vật này còn biết hú nữa, mà loài sói vốn là động vật đa nghi sẽ không bao giờ hành động thiếu suy nghĩ..
Tô Niệm Niệm không dám động đậy nằm trên mặt đất, mà ở trong mắt con sói kia, một màn này biến thành, động vật này có vẻ rất mạnh, không hề sợ nó, ...hừ ...hừ...có lẽ, nó nên đi tìm đồng bạn để cùng giải quyết...
Vì thế sói xám chạy đi. Cũng may Tô Niệm Niệm vốn rất nhát gan, nếu nàng đứng lên bỏ chạy, sói kia chắc chắn sẽ bổ nhào vào nàng, đương nhiên, lúc này chân Tô Niệm Niệm đã mềm nhũn, ngay cả đứng còn không được, chớ nói chi là chạy.
Tô Niệm Niệm nhìn thấy sói chạy đi, nghĩ chắc như đinh đóng cột rằng đây đúng là vườn bách thú, chỉ có vườn bách thú, sói mới sợ người. Chính là, tại sao mình lại nằm ở vườn bách thú nhỉ?
Nàng hồi tưởng lại, một màn cuối cùng kia, có một tia chớp hình tròn đánh trúng nàng, sau đó trong nháy mắt nàng cảm giác mình dần dần chết đi, loại cảm giác này thật khủng bố, làm cho người ta hít thở không thông, ngay cả hồi tưởng, nàng cũng không muốn.
Thì ra tử vong là chuyện kinh khủng như thế, may là ta còn sống. Rốt cuộc Tô Niệm Niệm cũng cảm nhận được sinh mệnh thật sự thật sự rất đẹp, nàng muốn ngồi dậy, nhìn xem đường nào có thể đi ra ngoài. Ngay sau đó, ngay lúc nàng muốn đứng dậy thì một trận đau đớn kịch liệt bỗng lan khắp toàn thân, nàng khóc thét lên một tiếng, một lần nữa oanh liệt nằm trên mặt đất.
Không thể ngờ tia chớp kia lại lợi hại như vậy, còn đau hơn bị dao găm đâm trúng, Tô Niệm Niệm có chút căm giận. Cuộc đời mình có vô số nguyện vọng, nhưng sao chỉ có lần này là linh nghiệm, ông trời sao ngài lại tích cực đánh chết ta như vậy.
Cũng không thể nằm ở đây hoài, lỡ bị quản lý thảo cầm viên phát hiện thì thật phiền toái, nói không chừng có thể bắt mình mua vé bổ sung hoặc phạt tiền cái gì đó. Vì thế Tô Niệm Niệm chịu đựng sự đau nhức đứng lên, nhìn quanh bốn phía, thấy gần đó có một con sông, tiến lên, muốn gột rửa vết thương trên người.
Nàng đưa khuôn mặt mình đến trên mặt nước, xoa xoa, thực là muốn chửi má nó mà, tia chớp kia cho ta mấy đao trên người còn chưa đủ, còn làm vài đường trên mặt nàng, thế này thì đâu chỉ là vài đường, sao ngươi không đánh câu đối luôn đi! Lúc này, ánh mắt Tô Niệm Niệm từ tay chuyển dời đến trên mặt thì thêm một tiếng thét chói tai cắt ngang qua không trung, tiếng thét này ghê rợn đến mức thỏ từ trong hang cũng phải chui ra chạy.... .
A.... a...Khuôn mặt này không phải mặt nàng!
Nàng lập tức nhìn quần áo, tuy thật rách nát, nhưng vẫn có thể nhìn ra, đây tuyệt đối không phải nàng, hơn nữa dựa theo vải cũng như phong cách quần áo nàng nhận biết được đây là trang phục cổ trang. Lại nhìn tóc, dài quá.......
Chịu ảnh hưởng thâm hậu của tiểu thuyết Internet Tô Niệm Niệm đương nhiên nghĩ đến mình đã xuyên không, nàng nhanh chóng ý thức được, bây giờ đang xảy ra chuyện gì, xuyên qua a...xuyên qua.
Nói cách khác, vết thương trên người nàng, tính cả trên mặt, không phải do tia chớp chết tiệt kia làm ra, mà là bị người ta đánh, thân thể này đã bị tra tấn hành hạ đến chết?
"Con mẹ nó, ai lại ác như vậy!" Tô Niệm Niệm nhịn không được mắng to, nhìn qua miệng vết thương đang đau đớn, thân thể này hẳn là đã bị đánh qua, bị roi quất qua, bị kim đâm qua, bị đao xẹt qua, còn bị thép nóng in lên...... Trời ạ, sao lại bị hành hạ đáng sợ như vậy chứ. Tô Niệm Niệm vừa rửa miệng vết thương vừa thề, bà đây nhất định phải bắt tên đầu sỏ gây nên chuyện này ra chém cho ngàn đao, ngũ mã phanh thây......
Bởi vì cả người đều là vết thương, hiện tại Tô Niệm Niệm cũng chẳng khác gì đang tắm. Miệng vết thương ngâm trong nước vô cùng đau đớn, Tô Niệm Niệm nhe răng hít vào, trong lòng không ngừng mắng tên biến thái gây nên chuyện này.
Có một số người, khi chết qua một lần mới phát hiện cuộc sống tốt đẹp đến nhường nào. Tô Niệm Niệm chính là người như vậy, việc hiện tại cả người nàng đau đến kêu mẹ goi cha, ngẫm lại thì tia chớp đánh trúng nàng còn gây sợ hãi và tuyệt vọng cho nàng hơn, tính tính một hồi, còn sống vẫn là tốt nhất.
Nếu ông trời đã ném nàng tới đây, nàng nhất định phải sống thật tốt đi, còn sống tốt đẹp hơn trước khi chết.
Tắm rửa xong, Tô Niệm Niệm tính tìm một chỗ trị vết thương trên người trước. Nhưng nàng lại không biết đi đâu, đơn giản liền đi men theo bờ sông. Mỗi bước đi của nàng đều tác động đến vết thương, đau đến nàng muốn nổi điên. Tô Niệm Niệm thật sự oán niệm bay đầy trời, xuyên thì xuyên thôi, ngươi để cho ta biến thành công chúa hay thành nha hoàn hoặc thành tên ăn mày cũng không sao cả, nhưng tại sao ngươi phải biến ta thành tên rách rưới trên thân thể toàn thương chứ, đau chết bà đây rồi!
Hiện tại Tô Niệm Niệm hi vọng, mau mau tìm được nơi có người ở, trước tiên quấn mình thành xác ướp rồi nói sau.
Đương nhiên, ngoại trừ bị sét đánh, ước nguyện của Tô Niệm Niệm đều chưa bao giờ thành công. Hiện tại nàng quả thật đã thấy người, nhưng chính là, thà không thấy còn hơn.
Một đám người khí thế hừng hực đứng ở trước mặt Niệm Niệm, tên cầm đầu kia, lần đầu tiên Tô Niệm Niệm nhìn thấy hắn, đã nghĩ đến Lý Quỳ*...... Khụ khụ, hình tượng đó, khí chất đó, quả thực chính là tiêu chuẩn hạng nhất của sơn tặc.
*Lý Qùy: là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết văn học cổ điển Trung Hoa: Thủy Hử. Cùng với Lôc Trí Thâm, và Võ Tòng, Lý Quỳ là một trong những người khỏe nhất của 108 anh hùng Lương Sơn Bạc, nhưng cũng là nhân vật lỗ mãng nhất ở Lương Sơn Bạc. Với biệt danh Hắc Toàn Phong (Gió Lốc Đen) hay Thiết Ngưu (Bò Sắt). =. =
Vô Nguyệt: ta đã cố gắng hết sức...ặc ặc Myu ơi cứu ta
"Người ở phía trước đứng lại!" Tên sơn tặc tiêu chuẩn đem đao giết heo của hắn hướng về phía nàng huơ huơ vài cái, hùng hổ nói, "Đường này là do ta mở......"
Không đợi hắn nói xong, Tô Niệm Niệm liền chặn họng hắn: "Cây này do ta trồng, nếu muốn đi qua đây, phải để lại lộ phí đúng không? Làm ơn, lần sau có đi cướp thì đổi lại khẩu hiệu nào hay hơn được không, đạo tặc cũng phải có cá tính cùng nghệ thuật một chút chứ!"
Tên đầu lĩnh sơn tặc kia đối với lời nàng nói cái hiểu cái không, lấy mu bàn tay quẹt quẹt mũi nói: "Ngươi trước kia cũng làm nghề này à?"
"Ách, ..... ta..... thật..... không.... có.".
Tên sơn tặc còn muốn nói cái gì đó, đột nhiên ý thức được rằng bản thân đang thất thố, rất nhanh lấy lại khí thế. Sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói: "Mặc kệ ngươi là ai, hôm nay nếu không để lại bạc, đừng trách đại đao của Trương Nhị ta không khách khí.".
"Đại ca, ngươi xem ta ăn mặc như vậy, giống kẻ có tiền sao? Ngươi làm sơn tặc nhưng làm ơn cũng phải dùng mắt chứ!"
Tên sơn tặc kia lại dùng mu bàn tay quẹt quẹt mũi, lẩm bẩm:"Cũng đúng, "lập tức đá một cước vào tiểu lâu la ở phía sâu, hung tợn nói, "Ngu ngốc, ngươi làm mật báo như thế nào vậy hả? Chẳng phải bôi nhọ thân phận của Trương Nhị ta sao?"
Tuy sự thật là, Tô Niệm Niệm đối với hắn đã rõ tường tận, cảm thấy bất mãn vô cùng, ngươi không muốn cướp ta, ta cứ dính vào ngươi đấy, vừa vặn lão nương đang muốn trị thương nha. Vì thế nàng tiến lên từng bước nói: "Đại ca, ta không có tiền, nhưng ngươi vẫn có thể cướp sắc mà." Đem ta cướp trở về, sau đó giúp ta trị thương đi!.
Trương Nhị hồ nghi nhìn nàng từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại nhìn trên mặt nàng, hắn xoa mặt mình rồi nói: "Cướp sắc? cướp ngươi?"
Tô Niệm Niệm nghe vậy thấy sự việc sắp thất bại, nhưng lo lắng thương thế của mình, nhất quyết không chịu bỏ cuộc nói: "Không nhất thiết phải làm áp trại phu nhân đâu, ta muốn làm nha hoàn thôi." Chờ các ngươi trị thương cho ta khỏi rồi nói sau..
"Cướp ngươi về, khiến huynh đệ trong trại của ta sợ hãi thì làm sao bây giờ?".
"=. =//..." Ngươi nhất định phải nói trắng ra như vậy sao?.
Rốt cục, Tô Niệm Niệm da mặt dầy mo cương quyết nói: "Không được, ngươi nói muốn cướp ta, thì bắt buộc phải cướp, làm sơn tặc không được nói mà không giữ lời.".
"Ta chưa từng nói qua muốn cướp ngươi? Ta chỉ là muốn cướp tiền của ngươi nha." Trong thanh âm mang theo ủy khuất.
"Ta không có tiền, ngươi phải cướp ta mang về chứ sao.".
"-. -//..." Trương Nhị phỏng chừng sống đến bây giờ vẫn chưa gặp được loại người như vậy, mặt dày còn hơn tường thành, cứ bắt mình phải cướp hắn đi, hơn nữa đó lại là một nữ nhi! Hắn dở khóc dở cười, không biết làm sao, thì tên lâu la vừa mới bị hắn giáo hấn kia vụng trộm xem xét nàng, xem ra tên lâu la này rất nhạy bén nha..
Lâu la ghé vào bên tai Trương Nhị huyên thuyên nói thầm vài câu, sau đó Trương Nhị như bừng tỉnh đại ngộ nhìn Tô Niệm Niệm, lo lắng mười phần nói: "Ngươi có chắc là không có tiền, thế ngọc bội trên cổ ngươi là cái gì?".
Hỏi vậy cũng hỏi, đương nhiên là ngọc bội a! Tô Niệm Niệm mắt trợn trừng, nhìn bạch ngọc, nàng khi tỉnh lại đã phát hiện đồ vật này đã ở trên cổ mình, mặc dù không biết giám định và thưởng thức ngọc, nhưng cũng hiểu được đồ vật kia cực kỳ đẹp, (VN: *bó tay*là vô giá, vô giá đó nha tỷ tỷ) lúc này bị sơn tặc thấy, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua. Bất quá ngẫm lại mạng sống vẫn quan trọng hơn, vì thế nhanh đem ngọc cởi ra, giơ lên nói: "Đây chính là vật báu gia truyền bảo của gia đình ta, đã truyền mười tám đời. Hiện tại có thể cho ngươi, bất quá, ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.".
"Điều kiện gì?".
"Đem cả người và của cải của ta đều cướp đi." Ta thật sự cần dưỡng thương nha, đau chết đi được!.
Trên mặt Trương Nhị xuất hiện vẻ khó xử, lại nhìn tên tiểu lâu la kia. Lâu la hiểu ý lại ghé vào bên tai hắn nói thầm. Tô Niệm Niệm có chút bất đắc dĩ, có lời gì trực tiếp nói ra không được sao, cứ tam sao thất bản như vậy là ý tứ gì?.
Lúc này trên mặt Trương Nhị đã khôi phục lại vẻ tự tin, mười phần khí thế nói: "Chúng ta làm sơn tặc cũng có một ít đạo nghĩa, từ trước đến nay cướp tiền hay cướp người thì cũng giống nhau. Bất quá ngươi đã muốn nam nhân đến phát điên rồi, ta đây sẽ hi sinh vài huynh đệ cho ngươi mượn dùng một chút......"
Hắn nói xong, tất cả mọi người ở phía sau cười hắc hắc, loại cười bỉ ổi này, Tô Niệm Niệm vô cùng phẫn nộ, lại không biết giải thích từ đâu, rõ ràng là chính mình ầm ỹ muốn hắn cướp sắc...... NND xú nam nhân này sao lại có tư tưởng xấu xa như vậy được..
Khi Tô Niệm Niệm nói chuyện, cũng đã bị hai sơn tặc tiến lên, bạch ngọc "Bảo vật gia truyền "nhanh chóng đã bị bọn họ cướp đi giao cho Trương Nhị, rồi nàng lại bị mấy tên khác lôi đi vào sâu trong rừng cây....Má ơi, làm thiệt hả trời..
Tô Niệm Niệm sống chết giãy dụa, vừa giãy dụa vừa hét lớn:"Buông, ta không chơi...... Ta xấu xí các ngươi nhìn không thấy ghê tởm sao?".
"Dừng." một tên sơn tặc vừa lôi nàng đi vừa nói, "Nhìn không ra da mặt tiểu nương tử ngươi cũng rất trắng noãn sạch sẽ nha, chỉ tiếc là lại có quá nhiều sẹo xấu xí......" Nói xong liền dùng bàn tay to thô ráp ở trên má phải nàng vuốt ve, Tô Niệm Niệm ớn lạnh ghê tởm, giãy dụa như thế nào, đều trốn không thoát khỏi bàn tay bẩn thỉu của hắn..
"Van cầu các ngươi, thả ta đi." Tô Niệm Niệm rốt cục có chút tuyệt vọng, khóc.
"Tiểu nương tử, cần gì phải làm bộ làm tịch như thế?"..
Bọn họ thô lỗ ném nàng xuống, toàn thân Tô Niệm Niệm bị đau, đau đến nhe răng nhếch miệng. Lúc này một người trong đó đã bổ nhào đến, "xẹt ——" một tiếng, đã thoát đi áo ngoài rách nát của nàng, nhất thời trước ngực lộ cảnh xuân. Người nọ hai mắt tỏa ánh sáng, như sói bổ nhào xuống cắn cắn cổ của nàng. Mà một người khác, đang hưng phấn cởi quần..
← Ch. 01 | Ch. 03 → |