Nhớ lại
← Ch.089 | Ch.091 → |
Editor: Trầm Trầm
Beta: An Lam
-Sư phụ...
Đầu ngón tay còn lưu lại ấm áp, Mộng Tịch tựa vào đầu gối Dịch Vân Lạc khẽ gọi, chậm rãi đặt tay lên mu bàn tay lạnh lẽo của hắn.
Trong nháy mắt khi tay nàng chạm vào, ngón tay Dịch Vân Lạc khẽ động, cuối cùng mở mắt.
Vừa rồi tu luyện có phần nóng vội, không lấy căn cơ làm gốc, suýt chút chân khí mấy ngày trước tụ lại được bị đánh tan. Thật vất vả đem chân khí tán loạn trong cơ thể tụ về đan điền, Dịch Vân Lạc nhắm mắt, muốn nghỉ ngơi một chút, không ngờ ngủ quên.
Trong mộng hắn dường như lại trở về khi tiễn Mộng Tịch xuống núi, nàng múa kiếm dưới gốc đào, hắn thổi sáo trong đình trúc. Trong viện hoa đào rơi như mưa, nước chảy mây trôi, chiêu kiếm phối hợp cùng tiếng sáo du dương uyển chuyển, làm cho hắn lưu luyến.
Nhìn nét mặt tươi cười như hoa của nàng, nhìn nàng làm nũng nhào vào ngực hắn, Dịch Vân Lạc bỗng nhiên rất muốn cứ ở lại trong mộng.
Khi đó, hắn không biết nàng thích hắn, cũng không biết nàng chính là người kia ở kiếp trước. Hai thầy trò ngày ngày ở Sương Vân điện, tuy là cuộc sống có đơn điệu nhưng vẫn thoải mái..
Để nàng tùy ý ôm tay mình lắc lắc, đem những chuyện thú vị nàng đọc được trong sách kể cho hắn, sau đó nhìn vẻ mặt chờ mong của nàng, hắn cũng lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng mới chỉ ra điểm sai hoặc nghi vấn trong lời nàng.
Khi đó, giữa bọn họ còn chưa có nhiều dính dáng như vậy, hắn là sư phụ của nàng, nàng là đồ đệ của hắn. Mà mấy ngày nay, cũng chỉ có khi trong mộng này, lòng hắn mới cảm giác được chút ấm áp.
Không muốn tiếp tục chìm trong mộng cảnh, Dịch Vân Lạc lắc đầu tỉnh táo lại, hắn thở dài:
-Sao ngươi vào đây?
Ánh mắt nhìn thẳng, không dừng lại trên người Mộng Tịch.
Nắm tay hắn thật chặt, khóe miệng Mộng Tịch giật giật, ngẩng mặt lên nhìn Dịch Vân Lạc:
-Sư phụ sao không lên giường ngủ, ngồi ở đây lạnh lắm..
Hắn là thần tiên, sao thấy lạnh? Dịch Vân Lạc cười khổ, chậm rãi cụp mắt, một màu đỏ tươi theo đó đập vào mắt hắn. Tâm trạng Dịch Vân Lạc chùng xuống, bắt lấy hai vai nàng, môi run rẩy:
-Ngươi... Thành thân?
Áo bào kéo lê trên đất, trong mắt Mộng Tịch hiện lên một tia mờ mịt, chậm rãi lắc đầu.
Nàng vẫn cho là sư phụ biết khi nào nàng thành thân, nhưng nhìn bộ dáng sư phụ, hắn không biết? Nếu như vừa rồi nàng không xung động đẩy cửa đi vào, ngày mai sư phụ sẽ vì nàng làm chủ hôn sao?
Mũi cay cay, viền mắt Mộng Tịch có chút ẩm ướt. Thoát khỏi hai tay Dịch Vân Lạc nàng nhào vào ngực hắn, nức nở:
-Sư phụ, rốt cuộc phải làm sao Người mới chịu tha thứ cho Tịch Nhi? Tịch nhi biết sai rồi, sẽ không không nghe lời, ngươi không nên lại giận Tịch nhi được không?
Cảm giác được khuôn mặt nàng dán vào ngực mình, còn có những giọt nước mắt nóng hổi làm ướt vạt áo hắn, trong lòng Dịch Vân Lạc đau xót, đột nhiên rất muốn đưa tay ra ôm nàng, nhưng cuối cùng nhịn xuống:
-Con nghĩ rằng ta giận con, là vì gần đây ngươi không nghe lời ta sao?
Chẳng lẽ không đúng sao?
Mộng Tịch ngẩng đầu, trên mi mắt còn đọng lại vài giọt nước mắt trong suốt, trong mắt là mông lung không hiểu.
Dịch Vân Lạc bất đắc dĩ nhắm nghiền hai mắt, bây giờ kí ức nàng còn chưa khôi phục, hắn có thể trông chờ điều gì đây?
-Ta không có giận con.
Hắn là giận mình, tại sao đến giờ vẫn không tìm ra cách giúp nàng khôi phục kí ức, giận mình không thể phát hiện Ứng Bá Thiên hạ thủ với nàng để ngăn cản. Càng giận mình một lòng muốn giáo huấn Mộ Dung Diệc Hàn, khiến cho sự tình tới giờ không thể cứu vãn.
Mộng Tịch cúi đầu cắn cắn môi:
-Sư phụ, ngày mai con thành thân, Người sẽ đến phải không?
Dịch Vân Lạc nhíu mày không nói.
Đợi nửa ngày không nghe hắn trả lời, Mộng Tịch tiếp tục nói:
-Sau khi thành thân, con sẽ chuyển tới Thanh Huyền Điện ở. Sau này Tịch nhi không thể ở bên cạnh chăm sóc sư phụ...
Dịch Vân Lạc vẫn không nói lời nào, chỉ là mi tâm càng lúc càng nhiều nếp nhăn.
Đúng vậy, nếu như nàng lập gia đình, như vậy Sương Vân điện chỉ còn lại có một mình hắn ...
Một mình cô quạnh, không có nàng ở Sương Vân điện sẽ như thế nào? Hắn hình như không nhớ rõ nữa...
-Sư phụ...
Mộng Tịch nhẹ nhàng kéo kéo tay áo hắn, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu:
-Tịch nhi nhớ Người, nhớ tháng ngày ở Sương Vân điện, không muốn rời khỏi đây... Sư phụ, con không gả, con không thành thân với sư huynh...
Cuối cùng cũng nói ra lời trong lòng, nước mắt lần nữa tuôn ra như vỡ đê. Mặc dù biết sư phụ nhất định sẽ không đồng ý, nhưng nàng nhưng vẫn muốn thử một lần.
Trong lòng phảng phất như có thứ gì sống lại, một lần lại một lần phá tan ràng buộc, giống như kí ức ngày xưa trở về.
-Con... Con nói, là thật?
Hai tay run run xoay nàng đối diện với mình, Dịch Vân Lạc không dám tin lời này là chính miệng nàng nói ra.
Là hắn nghe lầm sao? Nàng không phải vẫn cầu chính mình thành toàn cho bọn họ sao? Vì sao hiện tại đột nhiên nói, nàng không muốn gả cho Mộ Dung Diệc Hàn?
Trong lòng đột nhiên trào dâng mừng rỡ như điên, ánh mắt Dịch Vân Lạc nhìn nàng sáng quắc, trong mắt là hi vọng mãnh liệt.
-Sư... Sư phụ?
Bị hành động bất chợt của hắn làm hoảng sợ, Mộng Tịch nuốt một ngụm nước bọt, có chút khẩn trương nhìn hắn. Không rõ hắn có phải lại giận nàng hay không; nhưng mà lần này và lần trước, hình như không giống nhau....
-Con nói là thật?
Thấy nàng lẳng lặng nhìn hắn, Dịch Vân Lạc không thể chờ được hỏi lại lần nữa.
Khẽ rũ mi, Mộng Tịch hơi hé miệng, khi lại lần nữa ngẩng đầu, sự kiên định trong mắt sáng tựa sao, trong nháy mắt ảm đạm Dịch Vân Lạc nhìn thấy lúc trước, trở nên rực rỡ:
-Ta không muốn gả cho sư huynh, ta muốn ở lại chỗ này, cùng sư phụ, vĩnh viễn không ly khai.
Mộng Tịch cứ như vậy yên lặng nhìn hắn, không có sợ hãi, không có hối hận. Bởi vì nàng hình như, hiểu chút gì...
Dịch Vân Lạc hơi ngửa đầu hít sâu, sau một khắc, dường như rốt cuộc đem tất cả cố kỵ bỏ sang một bên, ôm ngang Mộng Tịch đang một thân áo đỏ rực, tựa như một trận gió thoảng quá, rời khỏi Thiên Thanh.
Mộng Tịch không kịp ý thức chuyện gì đang xảy ra, đến khi tỉnh táo lại thì bọn họ đã trên cao vạn trượng, gió thét gào bên tai, nàng vô thức ôm cổ Dịch Vân Lạc. Vươn đầu nhìn xuống bên dưới, lại rụt nhanh về:
-Sư phụ, chúng ta đi đâu?
-Về nhà.
Dịch Vân Lạc cong cong khóe môi, đã mấy ngày qua, đây là lần đầu hắn cười
Hoàn toàn không nghe sư phụ nói gì, Mộng Tịch ngờ ngác nhìn hắn cười đến xuất thần. Sau một lát, Mộng Tịch tựa hồ thanh tỉnh, đưa tay ra muốn xác định hết thảy có phải thật không, liền chạm tới mặt Dịch Vân Lạc, tay được một bàn tay khác nắm lấy.
Cảm giác đôi tay ôm mình thả lỏng, chân chạm đất, Mộng Tịch mới phát hiện bọn họ đã hạ xuống. Mất đi điểm tựa, chân nàng có chút lảo đảo đi lên phía trước, cả người liền bị Dịch Vân Lạc ôm vào lòng.
Cảm giác được nhịp tim hữu lực của hắn, tim Mộng Tịch cũng nhảy nhanh. Đưa tay muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn ôm càng chặt hơn.
Sư... Ưm...
Mộng Tịch ngẩng đầu, lời còn chưa nói hết đã bị môi hắn chặn lại.
Mộng Tịch cả kinh mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tứ gầng trong gang tấc, lời bay mất..
Sư phụ... Hắn đang làm cái gì?
Tư duy thoáng cái đình trệ, đầu óc trở nên trống rỗng, trước mắt Mộng Tịch giống như có rất nhiều rất nhiều vì sao nhỏ thi nhau lấp lánh lóe lên, làm nàng hoa mắt.
Cảm giác mềm mại trên môi chuyển động, kề sát môi nàng, trong ôn nhu mang theo bá đạo. Tay trái Dịch Vân Lạc ôm lưng nàng, tay phải đỡ gáy, hai thân thể kề sát nhau, không chút khe hở.
Lúc đầu khẽ hôn, sau đó là mút liếm, hô hấp Dịch Vân Lạc càng ngày càng gấp. Nhưng hắn tựa hồ còn chưa thấy đủ, tay trái liền hơi dùng lực, thừa dịp Mộng Tịch hít không khí, lưỡi Dịch Vân Lạc tựa như linh xà, cạy mở hàm nàng, nhẹ nhàng trượt vào, lướt qua răng, công thành đoạt đất.
-Sư...
Mộng Tịch có chút chịu không nổi khẽ lên tiếng nhưng Dịch Vân Lạc nào chịu dừng, đầu lưỡi linh hoạt quấn lấy lưỡi nàng.
Nàng không biết, khi hắn nghe nàng nói không gả cho Mộ Dung Diệc Hàn, trong lòng hắn có bao nhiêu hài lòng! Ngay khi nàng nói câu đó, hắn đã bất chấp những chuyện khác, cán cân trong lòng đã nghiêng về một bên, chỉ dung được mình nàng.
Cảm giác quen thuộc tràn ngập toàn thân, máu Mộng Tịch cũng theo đó sôi trào. Từng đợt hương hoa trong miệng ngấm vào, Mộng Tịch có chút hoảng hốt nhắm nghiền hai mắt.
Nàng nhớ đêm hôm đó, cũng là loại cảm giác này...
Đôi môi lạnh lẽo, mang theo lửa nóng, cuộn trào mãnh liệt trong miệng nàng xâm chiếm từng tấc lãnh thổ.
Khí lực trên tay dần mất đi, nàng vô lực bám vào cổ hắn.
Nàng hiểu, nàng hoàn toàn hiểu.
Thảo nào đêm đó cái hôn sau đột nhiên không giống trước, người hôn nàng căn bản không phải sư huynh, mà là sư phụ.
Nghĩ như vậy, trong nháy mắt Mộng Tịch hiểu ra tất cả.
Sư phụ giận, không để ý nàng, không gặp nàng, là bởi vì Người thích nàng. Mà nàng, lại ngay trước hắn mặt, cầu hắn thành toàn việc hôn nhân của nàng cùng người khác.
Này...
Trong lòng Mộng Tịch đau đớn, nước mắt chảy xuống, cổ họng nghẹn ngào.
Nàng rốt cuộc tàn nhẫn biết bao, nói ra những lời làm tổn thương sư phụ. Mà sư phụ, tuyệt vọng bao nhiêu mới có thể thành toàn cho người mình yêu, cùng một nam nhân khác ân ân ái ái?
Kí ức phủ đầy tro bụi như thủy triều mãnh liệt tràn tới, dưới nụ hôn này giống như Mộng Tịch đã trải qua mấy đời rồi. Nàng rốt cuộc cũng hiểu rõ ràng vì sao khi mất trí nhớ, nàng mặc dù thích sư huynh nhưng lại không muốn gả cho hắn.
Bởi vì người nàng yêu, từ đầu chí cuối chỉ có một mình Dịch Vân Lạc. Tất cả mọi vị trí trong lòng đều để cho hắn, trái tim làm sao có thể còn chỗ cho người khác?
Dùng một tia lý trí còn sót lại Mộng Tịch chậm rãi vươn tay ôm thắt lưng Dịch Vân Lạc. Nếu như đây là mộng, vậy hãy để cho nàng chìm đắm trong giấc mộng này, vĩnh viễn không tỉnh lại.
...
Đột nhiên một đạo hắc ảnh hiện lên bên cạnh bọn họ, sau lưng Dịch Vân Lạc, Ứng Bá Thiên một chưởng đánh tới, thừa dịp Dịch Vân Lạc choáng váng, đem Mộng Tịch trong ngực hắn bắt tới bên người.
-Thật không nghĩ tới, ngươi và Dịch Vân Lạc cư nhiên cũng có thời khắc động tình như vậy...
Ứng Bá Thiên ôm Mộng Tịch, đôi mắt mang theo thâm ý nhìn người trước mắt còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh.
← Ch. 089 | Ch. 091 → |