Hạo Khiên ca ca
← Ch.004 | Ch.006 → |
Editor: Tử Nguyệt
Beta: An Lam
Trời không trăng, cũng không sao.
Bầu trời đêm đen kịt lại, giống như phủ một tầng mực dày đặc, ép xuống khiến người ta không sao thở nổi.
Mộc Mộng chống một cây vừa to lại vừa thô làm gậy, trong đêm đen đưa tay không thấy nổi năm ngón, từng bước một đi trên con đường mòn núi Vạn Trúc.
Từng giọt mồ hôi lớn đọng trên thái dương, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn sáng sủa như hoa như ngọc, trải qua hơn một tháng gió táp mưa sa, đã trở nên tái nhợt.
Bóng đêm dần che phủ khắp nơi, phải tìm một nơi yên tĩnh ngồi nghỉ một chút. Mộc Mộng nghĩ vậy, liền bước nhanh hơn.
Đột nhiên, từ trong bụi cỏ phía trước, bỗng nhiên xuất hiện hai hắc y nhân, chúng nhảy vọt ra ngoài, trên tay còn cầm theo cả búa, chặn đứng đường nàng đi. Mộc Mộng
-A
Lên một tiếng sợ hãi, lui về sau một bước, không nghĩ rằng, chân lại bất ngờ vấp phải đá, nặng nề mà ngã xuống đất.
-Đau quá... Ô ô ô...
Mộc Mộng nâng lòng bàn tay lên, thổi phù phù, lúc nàng ngã sấp xuống, bàn tay vô thức chống trên mặt đất, bị đá nhọn đâm thủng mấy lỗ.
Hai kẻ kia vừa nhìn thấy trước mặt hóa ra chỉ là một tểu nha đầu, liếc mắt với nhau một cái, bàn tay cầm búa buông thõng xuống.
Không ngờ chúng khổ sở chờ đợi bao nhiêu ngày, chỉ chờ được một con nhóc. Nhìn nàng bộ dáng rối bù, áo ngoài làm bằng vải thô dính đầy bụi bặm, thật giống một tiểu khất cái.
(tiểu khất cái là chỉ mấy đứa nhóc ăn mày đó ^^)
-Lão đại, chúng ta có nên động thủ không?
-Ngươi ngốc à! Nhìn thấy cái túi bên cạnh nó không? Bên trong không có y phục, đoán chừng là vì cất giấu bạc đó! Bây giờ các tiểu thư, công tử nhà giàu ra ngoài du ngoạn, để tránh phiền toái, đều thích giả trang thành khất cái như thế đấy!
-Thế nhưng nhìn bộ dáng của con bé này, thật không giống tiểu thư nhà giàu.
-Ngu xuẩn! Ngươi có từng nghe qua, con người không thể "trông mặt mà bắt hình dong", nước biển không đo bằng đấu? Cái này là nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo, nếu như ngay cả ngươi cũng có thể nhìn ra, ta sao còn có thể ở đây mà làm 'Lão Đại' của ngươi?!
-Dạ dạ dạ, lão đại nói rất đúng!
Hai người xì xầm một hồi, sau đó liền bước về phía Mộc Mộng, lại còn không ngừng cười "hắc hắc".
Trong đêm khuya thanh vắng, sườn núi lại trống trải không một bóng người, Mộc Mộng nghe thấy, nhất thời nổi cả da gà, nàng không phải vừa mới ra khỏi nhà đã xui xẻo gặp quỷ tồi chứ?
Trước đây phụ thân nàng có nói qua, trên núi này có nhiều cô hồn dã quỷ, chúng thích nhất là buổi tối đi ra bắt tiểu hài tử, hơn nữa nếu hứng thú, có thể ăn thịt nàng, ăn đến không còn cả xương.
Cho nên nàng vẫn sợ hãi ban đêm, trời vừa xẩm tối liền trốn miết trong nhà không dám ra ngoài. Nhưng suốt một tháng nay, buổi tối nàng không hề gặp quái vật hay là ma quỷ chi hết, là gan bé tẹo ngày nào đã lớn dần lên.
Nàng sợ hãi nhìn bọn họ, sắc mặt trắng bệch, run run hỏi: -Ngươi...ngươi... Các ngươi là ai?
-Hắc hắc, chúng ta là Đại vương của ngọn núi này! Núi này... A...
-Tiểu tử, sao ngươi không kiên nhẫn một chút nào vậy? Muốn tạo phản à? Ta còn chưa có chết đâu!Mau lui ra sau mà đợi đi!
Kẻ được gọi là "Lão Đại" hung hăng cốc đầu tên kia một cái, dữ tợn liếc hắn, lại bước lên một bước, nhìn xuống Mộc Mộng còn đang ngồi bệt dưới đất, vỗ ngực:
-Núi này do ta mở! Cây này do ta trồng! Nếu như muốn đi qua, để lại tiền mãi lộ!
Mộc Mộng nghe xong, hai mắt sáng rực, chút sợ hãi còn lại nhanh chóng tiêu tan. Nàng nhanh chóng nhào đến trước mặt hắn, kích động:
-Núi nay...ngươi mở? Thật không?!
-Hừ, tiểu nha đầu không có kiến thức, lời gia có lúc nào dối trá!
-Tốt quá! Ngươi có thể nói cho ta cách xuống núi được không?
Nàng đã loanh quanh trên núi mấy canh giờ, nhưng thế nào cũng không thể đi đến ngọn núi khác.
Tốt quá, gặp được người mở núi. Nếu như là người này mở, chắc chắn hắn biết cách xuống cúi.
Nàng còn phải nhanh chóng đến Trúc Khê võ quán, học võ cứu cha mẹ nữa!
Người nọ liếc nàng một cái, sau đó dứ dứ cây búa trước mặt nàng:
-Ngươi không sợ ta?
-Lúc trước đúng là ta sợ thật, ta vốn tưởng các ngươi là quỷ cơ. Còn bây giờ thì không sợ nữa, vì cha ta có nói, quỷ cũng không biết mở núi đâu! Thế thì hai ngươi nhất định là người rồi!
Không phải quỷ thì tốt rồi, người thì có gì đáng sợ chứ!
-Còn cái này? Ngươi cũng không sợ?
Người nọ lại chỉ chỉ cái búa trong tay, hỏi với vẻ không tin nổi.
-Cái này là búa, ta biết nha, phụ thân trước đây vẫn hay mang theo nó khi lên núi đốn củi. À, ta biết rồi, các ngươi nhất định còn đang tiếp tục mở đường trong núi, đúng hay không? Đã trễ thế này còn làm việc, thật vất vả!
Nói xong, Mộc Mộng dùng ánh mắt đồng cảm nhìn bọn họ.
Ách... Hai người kia nhất tề không biết nên nói gì cho phải... Bọn họ rõ ràng là phường trộm cướp, hiện tại như thế nào liền biến thành người tốt mất rồi?
Lão đại hắng giọng một cái, nói:
-Bớt nói linh tinh đi! Tiểu nha đầu, mau đưa bạc trên người giao ra đây!
-Trên người ta không có bạc.
Mộc Mộng giơ hai tay ra, mở đôi mắt to vô tội nhìn hắn, thế nào người người đều hỏi đến bạc của nàng, vừa rồi vị tiên sinh kể chuyện cũng thế.
Nhưng trên người nàng thực sự không có bạc a, bạc đều nằm cả trong bao quần áo mà.
-Lão đại, chớ cùng nàng nói lời vô ích, mau mau đoạt lấy bao quần áo kia, nói không chừng bên trong có thứ gì đó đáng giá!
Lão đại không nói hai lời, trở tay cho hắn một quyền:
-Ta làm việc còn chưa tới phiên ngươi dạy!
Đúng lúc này, Mộc Mộng nghe thấy phía sau có thanh âm loạt xoạt, tựa như có thứ gì đó đang đến gần bọn họ, lại còn không ngừng phát ra những tiếng "xì xì".
(Trong bản gốc là "tê tê"...nhưng Nguyệt không thấy con rắn nào kêu như thế...nên mạo muội chém gió tí)
Hai hắc y nhân chăm chú nhìn..... thì ra lại là....
-Rắn!..... Rắn kìa!
Dứt lời, họ liền cong chân chạy thục mạng, ngay cả búa làm rơi trên mặt đất cũng không kịp nhặt.
Mộc Mộng lúc này chỉ một lòng chú tâm tìm đường xuống núi, cho nên không chút chú ý đến thanh âm phía sau.
Chỉ tiếc đi loanh quanh trong núi lâu như vậy, vừa mệt vừa đói, hai chân nặng như chì, làm sao đuổi kịp bọn họ chứ!
Nàng chạy được mấy bước, liền nhớ là bao quần áo của mình còn nằm trên mặt đất, đang muốn cúi người xuống lấy, bỗng cảm thấy chỗ bắp chân, truyền đến tia đau đớn, sau đó, liền hôn mê bất tỉnh.
Khi Mộc Mộng tỉnh lại thì đã thấy mình đang nằm trong sơn động, bên cạnh còn có một đống lửa xanh chỉ còn tàn khói, chắc hẳn là mới bị dập tắt thôi.
Sơn động nàng nằm cũng không lớn lắm, chứa được khoảng ba bốn người.
Trời lúc này cũng gần sáng rồi, vì vậy, nàng có thể đễ dàng nhìn thấy, bên ngoài động kia, trên những cây ngô đồng vàng òng, từng đàn chim sẻ ríu ra ríu rít.
-Ôi.
Nàng vừa muốn đứng lên, chân phải lại mềm nhũn ra. Cúi đầu xuống nhìn, ....
Ấy, chân của nàng như thế nào lại bị băng lại giống cái bánh chưng thế này?
Mấy mảnh vải lộn xộn quần chằng chịt trên cẳng chân, so với lần đầu tiên Lý bá bá dạy nàng băng bó vết thương thì còn khó coi hơn nhiều!
Nàng vội vàng muốn tháo ra băng lại, thì phát hiện ra, chính tay nàng bây giờ, cũng bị quấn xiêu vẹo bảy tám vòng bằng mảnh vải màu xanh
Nàng lại nghểnh chiếc mũi bé xinh lên hít hà.... Chà! Mùi bánh nướng thật thơm quá đi.
Nuốt một ngụm nước bọt, nàng thấy mình đói bụng lắm rồi.
Hôm qua, ngoại trừ lúc trưa có ăn chút bánh bao ra, sau đó cũng không có ăn thêm cái gì nữa cả. Nàng nhớ là, mình vẫn còn dư lại hai chiếc bánh bao....
Mộc Mộng khó khăn lấy từ trong lòng ra, cẩn thận mở mảnh vải xanh bọc bên ngoài.........
Ôi...Cái bánh bao vừa trắng lại vừa to bây giờ đã bị ép đến không nhìn ra hình thù nữa, mà bên trên còn xuất hiện rất nhiều những mảng xanh xám.
-A... Thế nào lại bị mốc meo rồi ...
Mộc Mộng bĩu môi, chán nản nhìn hai chiếc bánh bao đã mốc xanh, bụng cũng trào lên những tiếng vang đầy kháng nghị.
-Nha đầu ngốc nghếch, ngươi dùng vải ướt bao bọc, không mốc mới là lạ đó!
Cửa động bị một bóng dáng chặn lại, bởi vì ngược sáng cho nên Mộc Mộng thấy không rõ lắm khuôn mặt hắn. Nhưng mà, nghe giọng nói, cùng với chiều cao thế này, chắc cậu chỉ trạc tuổi nàng thôi.
Cậu bé tay cầm là sen đựng nước, chậm rãi đi đến, đứng bên cạnh nàng, ôn hòa nói:
-Uống nước đi
-Cảm ơn.
Mộc Mộng ngoan ngoãn gật đầu, không có bánh bao ăn thì uống nước chắc cũng đủ no rồi, nghĩ xong liền ngẩng đầu lên đem nước trong lá sen uống một hơi cạn sạch.
-Thật là nha đầu ngốc, không có cảnh giác, thảo nào bị rắn cắn.
-Rắn? Ngươi nói ta bị rắn cắn?!
Phụ thân đã từng nói rắn biết cắn người, thế nhưng nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua hình dạng con rắn là như thế nào đâu, nàng làm sao mà biết trên đùi đau đau chính là bị rắn cắn chứ! Lại nói trời tối đen như vậy, làm sao mà thấy được!
Cậu nhóc khinh bỉ quay đầu đi chỗ khác.
-Con rắn kia đâu? Hình dạng thế nào? Có thể cho ta nhìn nhìn chút không?
-Đây, chính nó.
Cậu bé lấy từ trong ống tay áo ra một con rắn nhỏ màu trắng dài như dây thừng, răng nanh lại vừa tròn vừa nhọn, không có mũi.
Nó trừng mắt căm tức nhìn Mộc Mộng, còn "phì phì" phun ra hàn tín.
-Thì ra đây là rắn à?
Mộc Mộng muốn sờ sờ, nhưng nghĩ đến mình vừa bị nó cắn hôn mê lâu như vậy, đến bây giờ chân vẫn còn rất đau, chỉ có thể bất mãn đưa tay rụt trở về:
-Nó như thế nào lại không cắn ngươi vậy?
Chẳng lẽ là máu của nàng uống ngon lắm sao?
-Ngày hôm qua ta cứu ngươi liền thuận tiện thu phục nó, nó bây giờ là linh thú của ta, đương nhiên sẽ không cắn ta.
-Linh thú? Linh thú là gì?
Mộc Mộng tò mò hỏi.
Đơn giản mà nói linh thú là sủng vật của ngươi, chỉ cần ngươi có thể thu phục nó cùng nó lập minh ước, thì ngươi chính là chủ nhân của nó, nó sau này chỉ đi theo mình ngươi, bảo hộ ngươi, ngươi muốn nó làm cái gì cũng được.
-Oa! Vậy ta cũng muốn nuôi linh thú! Con rắn nhỏ, con rắn nhỏ, ngươi có nguyện ý làm linh thú của ta không?
Mộc Mộng vẻ mặt chờ mong hỏi tiểu bạch xà.
Tiểu bạch xà khinh khỉnh liếc nàng một cái, rồi chui ngay vào trong tay áo cậu bé.
-Mỗi linh thú chỉ có thể làm thú sủng của một người, nếu như trái với minh ước nó sẽ gặp phải phản phệ, hồn phi phách tán!
-Đáng sợ như vậy sao? Thế thì ta không muốn nữa.
Mộc Mộng lưu luyến không rời liếc mắt nhìn ống tay áo cậu nhóc. Con rắn nhỏ ơi con rắn nhỏ, mặc dù ngươi cắn ta, nhưng chúng ta vẫn là hữu duyên vô phận.
-Đúng rồi, là ngươi giúp ta băng sao?
Mộc Mộng giơ lên hai tay, hỏi
-Ừ.
-Mặc dù băng rất xấu, nếu như để Lý bá bá thấy được nhất định sẽ bị ăn chửi ngay, nhưng, vẫn là cám ơn ngươi tiểu ca ca!
Sắc mặt cậu bé đột nhiên đen lại, chững chạc đàng hoàng nói:
-Ngươi...... cái tiểu nha đầu này không nên gọi ta tiểu ca ca, ta là người lớn.
Mộc Mộng không ngừng cười trộm, nói:
-Vậy muốn ta gọi ngươi thế nào?
Thoạt nhìn cũng chỉ lớn hơn nàng một chút mà thôi, không gọi tiểu ca ca, chẳng lẽ gọi đại ca ca sao?Nàng cũng không thể gọi 'Này' được, như thế không lễ phép.
-Ta là Hạo Khiên.
Khi nói ra tên mình, trong mắt cậu ánh lên sư ảm đạm
-Hạo Khiên ca ca!
Mộc Mộng ngọt ngào cười, khóe miệng nở hoa.
-Ngày hôm qua ngươi như thế nào lại một mình lên núi, cha mẹ ngươi đâu?
-Phụ thân cùng mẫu thân đều không thấy đâu hết, Mộng nhi muốn đi tìm bọn họ... Hạo Khiên ca ca, ngươi có biết làm cách nào xuống núi không? Ta đi lâu như vậy cũng không xuống được. Còn có... làm sao đi đến Trúc Khê trấn đây?
-Ngọn núi này đã bị giăng kết giới, ngươi đương nhiên đi không ra được. Nhưng, chúng ta hiện tại đã ở dưới chân núi rồi, ra khỏi động, đi dọc theo phía trước dòng suối nhỏ kia, chính là Trúc Khê trấn.
-Hạo Khiên ca ca, ngươi thật lợi hại, cái gì đều biết hết
Mộc Mộng sùng bái nhìn Hạo Khiên
Bị nàng gọi là Hạo Khiên ca ca suốt như thế, cậu nhóc cảm giác, cái tên Hạo Khiên này cũng không khó tiếp thu. Nhịn không được sờ sờ tóc nàng. nghiễm nhiên bày ra bộ dáng tiểu đại nhân khóe miệng hơi nhếch lên, nói:
-Trễ như vậy đi đường núi, rất nguy hiểm, ở nhà chờ cha mẹ ngươi là được.
Mộc Mộng mếu máo, trong lòng ủy khuất, liền đem sự tình ngọn nguồn hơn một tháng nay nói cho Hạo Khiên. Một mình ra khỏi nhà lâu như vậy, hắn là người đầu tiên quan tâm nàng. Đột nhiên, nàng rất muốn khóc
Hạo Khiên nghe nàng kể xong, trên mặt lộ ra vẻ thương tiếc:
-Chỉ tiếc ta còn muốn lên Thiên Thanh sơn bái sư, nếu không sẽ cùng ngươi đi rồi. Hay như vậy đi, ta trước đưa ngươi đi Trúc Khê võ quán, ngươi ở nơi đó chờ ta, sau này có cơ hội, ta liền đi tìm ngươi, sau đó cùng đi tìm cha mẹ ngươi.
-Thật vậy chăng? Vậy thì tốt quá! Hạo Khiên ca ca, ngươi tốt nhất!
Mộc Mộng vui sướng vỗ lên cánh tay cuốn băng kín mít, bộ dáng thật buồn cười
← Ch. 004 | Ch. 006 → |