Vay nóng Tinvay

Truyện:Giả Dung - Chương 02

Giả Dung
Trọn bộ 13 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-13)

Siêu sale Shopee


Cùng với Khấu Quân Khiêm cô sẽ hạnh phúc sao?

Mấy ngày nay anh vẫn luôn yên lặng đứng nhìn. Cô trước đây, tuy rằng không phải là không vui vẻ, nhưng là quá đơn độc, ánh mắt thường nhìn về một chỗ, miệng cười nhẹ cũng chỉ là một loại thói quen.

Mà hiện tại, ánh mắt của cô chỉ nhìn về một người đàn ông, nụ cười tươi hơn. Như vậy chính là vui vẻ chứ? Lúc này đây anh rốt cục cũng đã làm đúng rồi.

Nhè nhẹ không để gây ra tiếng động đi ra ngoài, cửa nhà số 59 vừa mới mở ra lại cùng người kia bất ngờ chạm mặt.

"A!" Đối phương sửng sốt, anh cũng dừng bước. Là Diệp Dung Hoa. Không, chính xác là người có cùng khuôn mặt với Diệp Dung Hoa... Không biết là cái quỷ gì.

Anh nghiêm mặt, ánh mắt sắc bén lạnh lùng liếc nhìn cô, đối phương sợ tới mức mặt mũi trắng bệch như không còn giọt máu.

"Oa.." Cô sợ hãi kêu theo bản năng chạy vào trong. Không thể trách cô không can đảm. Nam nhân này ánh mắt thật đáng sợ, như là muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Trạm Hàn không cho cô cơ hội chạy thoát, vươn tay tóm lấy cánh tay trắng noãn kia, ngón tay hướng mi tâm. Đây là một luồng du hồn.

Không cần là quỷ hay yêu lại càng không cần tinh quái, yếu đuối tùy tiện cũng có thể bắt cô. Nhưng điều này cũng không làm vẻ mặt anh giãn ra.

"Vì sao lại biến thành dung mạo của Diệp Dung Hoa?" Anh chất vấn.

"Cái này không phải ta muốn, là bị người khác vẽ..." Cô gái lui lại, ủy khuất trả lời, nếu được lựa chọn, cô cũng muốn trở về dung mạo mình.

Khấu Quân Khiêm! Đây tuyệt đối là chuyện tốt của ngươi. Lũ ngốc này đều ăn bữa nay lo bữa mai, vì cô cũng không làm ra chuyện gì xấu. Trạm Hàm thả lỏng tay, lạnh lùng cảnh cáo: "Cô tốt nhất đừng dùng dung mạo của cô ấy mà làm ảnh hưởng đến chuyện của cô ấy, bằng không ta sẽ không bỏ qua cho cô đâu."

"Sẽ không!" Cô mới không có ý xấu đó.

"Thế cô giờ đang định làm gì?"

Gì? Ra khỏi cửa cũng không thuận? Thật là khó chịu.

"Ra ngoài nhỡ gặp người quen của cô ấy, cô làm như nào? Cô chỉ cần nói sai một câu, nói sai một điều thì làm sao? Ngộ nhỡ gặp phải cô ấy, thì cô ấy sẽ không bị dọa chứ. Thậm chí..."

"Được rồi, tôi đã biết, tôi đã biết. Không được ra khỏi cửa là được chứ gì?" Không cần chỉ trích cô như vậy chứ.

"Cô tốt nhất nói được thì phải làm được" Bằng không anh sẽ bất cô lại. Cô xoa xoa cổ tay, nhìn anh xoay người rời đi, nhất thời tò mò hỏi: "Anh cùng Diệp Dung Hoa có quan hệ như thế náo?"

Anh ngừng chân một chút "Không quan hệ gì cả"

Không quan hệ? Không quan hệ thì làm sao có thể bảo vệ cô ta như vậy? Toàn tâm toàn ý vì tâm ý của người đó, cô thấy rất ngưỡng mộ đó.

Anh ta chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra cô không phải Diệp Dung Hoa, nếu không phải quá quen thuộc với thân thể người này thì cũng là để ý, xem ra bản chất của người này không giống biểu hiện bên ngoài.

Mỗi người một số mệnh, cô chung quy không phải là Diệp Dung Hoa đồng thời có được hai nam nhân toàn tâm toàn ý như vậy.

————————

Càng gần bữa tối các nhà hàng gần đó đều chật kín. Khấu Quân Khiêm là nam nhân chính trực lại giản dị, không biết xây dựng một chút lãng mạn, mỗi khi cùng cô ăn cơm đều chọn những chỗ đồ ăn vừa ngon lại vừa rẻ, chẳng bao giờ để ý đến vấn đề không khí.

Từ trước đến giờ người cô cần cũng không phải là người sẽ xem cô như nàng công chúa đặt trong lòng bàn tay mà nuông chiều, người cô cần là một người kiên định vững vàng, thật tình làm bạn với cô, chọn bừa Khấu Quân Khiêm ai ngờ lại đúng là mẫu người cô mong muốn.

Khi ở cùng anh tuy thật bình thường nhưng cũng rất an toàn. Theo đề nghị của anh chọn một quán fastfood, nhìn quanh tìm bàn trống, bỗng lơ đãng thấy một bóng người, cô ngừng lại tay giữ chặt Khấu Quân Khiêm, thấp giọng nói: "Chúng ta đi nhà hàng khác được không?"

"Có bàn trống mà..."

"Đổi nhà hàng khác" Cô kiên trì nói lại lần nữa

"Được" Khấu Quân Khiêm gãi đầu, mặc dù không hiểu vẫn theo ý cô cùng rời đi.

Trong góc Trạm Hàm khi cô quay người rời đi thì anh cũng ngước mắt nhìn bóng lưng cô đang đi dần xa.

Anh biết cô nhìn thấy anh mới không đi vào. Cô thực sự chán ghét anh đến vậy sao? Chán ghét đến mức cả đến nhà hàng thấy anh cũng không muốn vào sao. Đúng vậy, như Tôn Y Nỉ nói, anh luôn bày ra bộ dáng muốn chết thì người con gái nào chẳng ghét.

Mọi người đều có tự tôn, thái độ anh đối với cô như vậy quả thật là đả thương đến lòng người, đừng nói là mỹ nhân tâm cao khí ngạo, cô gái bình thường đều sẽ tức giận muốn đánh.

***

Con người thực sự có kiếp sau sao?

Nếu có van anh đừng xuất hiện trước mặt tôi.

****

Đây cũng không phải ngoài ý muốn. Việc này không phải hôm nay mới có, từ rất nhiều năm trước cô đã chán ghét anh như vậy rồi. Cô không muốn thấy anh, không muốn cùng anh có chút liên quan, đây là yêu cầu duy nhất của cô đối với anh, anh chỉ có thể thành toàn cho cô. Cho dù hiện tại anh không tận lực né tránh, cô cũng sẽ tránh anh rất xa.

Càng muốn tránh thì lại càng xuất hiện trước mắt mình, chẳng lẽ đây là vận mệnh sao?

Cho đến khi mắt cá chân truyền đến cảm giác nhói đau, Diệp Dung Hoa mới ảo não chăm chú nhìn giấy tài liệu của cô bay tán loạn. Tháo bỏ giày cao gót, cô chật vật ngã trên mặt đất, chạy nhanh đi tìm. Giờ ít có người còn lòng tốt giúp đỡ, rất nhiều người đi qua nhưng không ai chịu rat ay giúp đỡ cô. Hiện tại cô không biết làm như thế nào, cho dù đã cố tránh cũng không được.

Trạm Hàm không muốn nhìn thấy cô, nhìn vẻ mặt hắn là đoán được, bằng không sao mỗi lần thấy cô anh luôn theo bản năng nhíu mày chỉ e không kịp tránh, bởi vậy cô cũng cố gắng làm như anh muốn.

Đứng ở nhà hàng nhìn thấy anh, cô liền rời đi miễn ảnh hưởng đến bữa ăn của anh, cho dù thời điểm đó các nhà hàng khác kín hết chỗ khó tìm. Đi lại trên đường, dù phải đi xa một chút cũng không ngại. Nhưng lần này đại khái không có cách nào.

Quả nhiên. Anh dừng bước nhìn chăm chú cô một lúc lâu rồi quay trở về.

Cô cười khổ, đi qua anh cô đại khái có thể cảm giác được chính mình bị người ta ghét như thế nào

Trên đường trở lại phố Khởi Tình, Trạm Hàm đứng trước cửa nhà số 59. Du hồn! Kêu Khấu Quân Khiêm ra đây. Anh dùng truyền âm để gọi.

Có người trong nhà lập tức từ ban công thò đầu ra.

"Anh ta không có nhà" Khúc Thải Tần trả lời, cũng không ngạc nhiên vì sự xuất hiện của anh.

Hay nói đúng hơn đây không phải lần đầu tiên, nếu Trạm Hàn không nhiều lần đưa tin cho cô, cô nào có thần thông quảng đại như vậy mà biết Diệp Dung Hoa khi nào thì gặp khó khăn, khi nào tĩnh mịnh cần người nói chuyện, khi nào tâm tình thoải mái, cuộc sống gặp phiền phức gì..... Làm cho Khấu Quân Khiêm có thể phù hợp làm bạn bên cạnh người, lại để cho mỹ nhân băng giá quan tâm anh ta.

Cô cùng Trạm Hàn không có xung đột, bọn họ đích thực là giống nhau, cô giúp Khấu Quân Khiêm theo đuổi Diệp Dung Hoa vì biết người đó là giấc mộng cả đời của anh, mà Trạm Hàm..... Tuy rằng anh ta không nói nhưng cô biết điều anh ta muốn là Diệp Dung Hoa thật sự vui vẻ.

Cô tuyệt nhiên không biết giữa anh và Diệp Dung Hoa có quan hệ gì, nếu là chỉ là yêu đương thoáng qua, vì sao anh có thể vô tư giúp đỡ Khấu Quân Khiêm, tự tay đưa người mình yêu đến tay người khác?. Nếu không phải là vì tình yêu, sau mỗi lần nhìn bọn họ âu yếm là anh im lặng, khi xoay người rời đi ánh mắt cô tịch, bóng lưng lại thê lương đến vậy. Cô không thể hình dung nổi, người nhìn thấy như vậy cũng đau lòng thay, cảm thấy thật đáng thương.

"Không có nhà?" Nổi tiếng là trạch nam vậy mà lại không ở nhà? "Này, này toàn phố Khởi tình này người không có tư cách nhất gọi hắn là trạch nam là anh đó." Cũng không nhìn chính mình như nào. Cô luôn kính trọng Trạm Hàm nhưng bản năng vẫn bảo vệ Khấu Quân Khiêm. Trong lúc nhất thời lại nói anh: "Hắn về nhà chăm sóc cha mẹ rồi, ngày mai mới về."

Trạm Hàm nhíu mày, nghĩ đến Diệp Dung Hoa đang ở góc phố. Không kịp suy nghĩ, anh niệm thần chú, một đạo ánh sáng nhạt bao phủ quanh thân, chờ khi ánh sáng tản đi. Khúc Thải Tần nhìn thế là đủ. Quả nhiên cao nhân chính là cao nhân, thi triển pháp thuật so với lấy quả quýt còn đơn giản hơn, nhưng mà....

"Này, này. Anh có việc gì mà lại biến thành Khấu Quân Khiêm vậy? Tôi cảnh cáo anh, không cho dùng thân phận hắn để làm chuyện xấu." Cô kêu to, trong tình thế cấp bách cũng không để ý mình dựa vào cái gì mà đòi "Cảnh cáo" người ta.

Trạm Hàm không để ý sự uy hiếp của cô, hừ cũng không buồn hừ, bước nhanh đến vỉa hè.

Bên kia Diệp Dung Hoa chính là nén đau ở mắt cá chân, tay chân luống cuống nhặt đồ vật rơi dưới đất, giấy bị gió thổi bay toán loạn, cô ảo não, trái nhặt phải nhặt mãi không xong. Một đôi tay khác vươn ra giúp cô, lại giúp cô với lấy dây buộc đã bị gió thổi bay xa.

"A" Cô ngửa đầu thấy anh liền lộ ra tươi cười "Thì ra là anh."

Khấu Quân Khiêm tựa hồ khi cô cần giúp đỡ nhất thì sẽ xuất hiện.

Anh không nói, hai người cố gắng nhặt lại các đồ vật bị rơi, anh đem hộp giấy đặt vào tay cô, rồi ôm ngang người cô, trầm mặc đi về hướng nhà cô.

Diệp Dung Hoa thở nhẹ một tiếng, nhưng ngoài ý muốn cũng là qua nháy mắt rất nhanh phát hiện, bờ môi hơi nhếch cười, thân mình cũng bắt đầu thả lỏng, có chút xấu hổ dựa vào vai anh.

"Anh hôm nay không giống bình thường"

Đối phương bước chân dừng một chút: "Khác chỗ nào?"

Ánh mắt, động tác, cảm giác không giống nhau. Trực giác của phụ nữ rất nhạy bén, trước đây khi bên nhau anh sẽ bảo hộ cô rất tốt, săn sóc cẩn thận lại chu toàn nhưng là.... Nên nói như thế nào đây? Chính là bảo hộ quá tốt, giống như bảo vệ một pho tượng ngọc lưu ly, ngay cả chạm vào cũng không dám chạm vào cô.

Đương nhiên này có thể nói là vì tôn trọng đối với phụ nữ, đàn ông sẽ không động tay động chân, nhưng thực sự yêu một người thì lý trí có thể kiên trì chừng mực như vậy sao?

Có lẽ nên nói như vậy, một người con trai sẽ đối xử với người con gái mình yêu như nữ thần, hai người này tuy hoàn toàn khác nhau, người trước là yêu say đắm cùng thương tiếc, người sau là quý trang trọng.

Giữa bọn họ chính là có một khoảng cách vô hình, ai cũng không thể thấy nhưng nó vẫn tồn tại. Mà lúc này đây cô không cảm thấy khoảng cách đó nữa, rất khó có thể hình dung, giờ khắc này bọn họ thật thân mật. Cho tới nay, cô chỉ mong như vậy thôi, ánh mắt người kia chỉ chăm chú nhìn cô, hai trái tim kề nhau.

"À, là nói ít hơn" Cô không giải thích cười nói.

Hiển nhiên điều này làm cho anh đăm chiêu suy nghĩ, nhíu mày suy tư, khó khăn mới nói ra: "Muốn nói gì?"

Cô nở nụ cười thực vui vẻ cười ra tiếng.

Chỉ là thuận miệng nói một câu mà anh lại trả lời nghiêm túc như vậy. Anh thật đáng yêu, đáng yêu làm cho người ta thật thương tiếc. Nếu hai tay không phải ôm hộp giấy, cô thật muốn nâng tay xoa mi tâm đang nhăn lại của anh. Cho đến giờ phút này cô mới ngỡ ra rằng tâm mình đã rung động.

Anh không hiểu vì sao cô cười, chỉ cần anh nói một câu cũng đã làm cho cô cười sung sướng như vậy sao? Anh không quen nói chuyện cũng không có ai cùng anh nói chuyện. Cho tới nay anh luôn một mình nhưng nếu như vậy làm cô vui vẻ thì ....

"Em nói thì anh sẽ đáp lại thôi"

"A. tốt" Dường như nghĩ đến cái gì cô mất tự nhiên hỏi: "Em không nặng chứ?"

Anh hơi sử dụng lực, nhẹ nhàng di chuyển nhớ tới cô trầm mặc không yên lại nói một câu "Không nặng"

Cho dù cô có nặng thêm gấp 2 lần anh cũng ôm được

"Kia... Nếu ôm không nặng thì anh đi chậm một chút."

Anh hoang mang cúi đầu nhìn cô. Gò má hơi hồng, cô thấp giọng nói "Em thích cảm giác này..."

Cảm giác được anh cẩn thận ôm trong lòng, toàn tâm toàn ý nuông chiều bảo vệ, giao hòa nhiệt độ cơ thể cùng hơi thở, loại cảm giác này cô luyến tiếc nếu như nó kết thúc.

"Chân của em..."

"Không đau"

Anh chuyển hướng đi đến nơi khác. Đúng rồi, cần phải giải thích với cô một chút. Anh không có thói quen mở miệng: "Đi lên đê nhé."

"Gì?"

Cô thường đi lên đê để ngắm hoàng hôn, im lặng ngồi uống cafe hết một buổi chiều. Khi tâm tình cô không tốt, cần một nơi yên tĩnh để suy nghĩ sẽ luôn tới đó.

Anh... Biết nơi đó sao?

Cô chưa từng nói cho ai biết, luôn đi một mình không phải cô cô đơn mà chỉ vì chưa tìm thấy người thích hợp đi cùng - người có thể làm bạn, cho dù yên tĩnh cũng không cô đơn, khi nói chuyện với nhau cũng không quấy nhiễu đối phương.

Bị hành động của cô làm cho không được tự nhiên, anh nói thêm một câu "Anh muốn ngắm hoàng hôn."

Cô hiểu rõ nhìn anh, không nói thêm chỉ cười "Được, em cùng anh ngắm hoàng hôn."

Cô ngồi lên chiếc ghế gỗ nhìn những hàng rong chung quanh. Anh biết cô mỗi lần đến đây đều mua một cốc cafe của cửa hàng phía trước nhưng gần đây cô ngủ không tốt. Anh có chút khó xử cúi đầu hỏi cô: "Không uống cafe được không?"

"Được, tùy anh quyết định."

Vì thế anh mua Quan Đông nấu nếm thử cũng ngon cầm lại ấm tay. Sóng vai dựa vào nhau ngồi trên đê nhìn trời, một hồi lâu, ai cũng không mở miệng an tĩnh nhìn phía xa kia.

Anh không biết tìm đề tài càng không biết nói chuyện phiếm, bầu không khí trầm mặc quá lâu, nhớ tới cô không thích anh im lặng vì thế anh cố gắng nói một câu gì đó.

"Hôm nay, thời tiết rất đẹp, hẳn là sẽ xem được hoàng hôn."

"Đúng vậy"

"Em..... Hôm nay không khỏe à?"

"Trừ bỏ tình huống vừa rồi thì không sao"

"Ừ"

Không biết phải nói gì tiếp, không gian lại yên tĩnh.

Diệp Dung Hoa nghiêng đầu liếc nhìn anh, cô đã hiểu được dụng ý của anh mỉm cười tiếp lời: "Em rất thích công việc tại ở nhà trẻ, nụ cười của bọn trẻ thật trong sáng. Tuy công việc khá mệt nhưng mà em chịu được. Nói cho anh biết nha, chúng em nói dễ nghe là cô giáo nhưng kỳ thực việc gì cũng đều làm."

Mới đầu, anh chỉ yên lặng lắng nghe, sau đó anh mới chậm rãi hiểu, cô muốn anh hiểu thêm về cô, hiểu thêm về con người cô, ý tưởng, công việc, sinh hoạt ..... Đi vào thế giới của cô, cùng cô chia sẻ mọi việc.

"Tháng sau nhà trẻ họp phụ huynh, chúng em bận giúp bọn trẻ chuẩn bị các đạo cụ biểu diễn, anh xem thật đáng yêu đúng không?" Trong hộp giấy có dải băng, hạt cườm, vương miệng công chúa còn có váy ren....

Cô nhất thời hưng phấn, cầm lấy chiếc mũ sừng trâu đội lên cho anh, lại treo thêm cái mũi heo trông rất buồn cười, cô nhất thời không đè nén được càng đùa dai đem một đống đạo cụ đều đeo thử trên người anh.

Cô rất ít khi thoải mái cười to như vậy. Anh cũng không nhúc nhích ngồi yên cho cô nghịch, bình tĩnh chăm chú nhìn nụ cười của cô, giống như trăm hoa đua nở thật đẹp.

"Nhìn cái gì!" Diệp Dung Hoa bị anh nhìn không chớp mắt có chút ngượng "Nhanh tháo xuống đi"

Đôi tình nhân bên cạnh đang cười trộm họ. Lấy ra đạo cụ đang làm dở, cô cầm kim tuyến ra để khâu lên.

Cô khâu kim tuyến rất đẹp, con gái khéo tay thật tốt, mọi người luôn khen cô như vậy. Anh không có bàn tay khéo léo như cô nên không thể giúp đỡ, thấy trong thùng có thiếp mời in địa chỉ liền cầm kéo giúp cô cắt dán thiệp.

Có mấy tờ giấy bị gió thổi bay, nhặt lên thấy mấy chỗ bị bẩn, anh liếc nhìn thấy cô đang chăm chú thêu, tay anh lướt qua vết bẩn kia trang giấy liền sạch sẽ như ban đầu.

Bất tri bất giác, một hòm đạo cụ to nhưng hai người cùng nhau làm đã nhanh chóng xong rồi.

"A" Anh lúc này mới nhớ tới: "Không xem được hoàng hôn rồi"

Mải chuyên tâm làm việc, cắt dán xong, anh còn giúp cô xâu hạt cườm. Mặt trời đã sớm xuống núi khi hai người cười đùa, tán gẫu. Thời gian trôi qua thật nhanh, đèn đường đã được bật lên hết.

Cô cười: "Nên về thôi"

Anh giúp cô hất bỏ những chiếc lá rụng trên váy, yên lặng ôm cô quay về.

"Lần này không xem được lần sau lại tới."

Lần sau sao? Anh không biết cảm giác lúc này như thế nào, có chút thất thần nhưng nhanh chóng thay bằng nụ cười: "Được"

"A, đúng rồi"

"Cái gì"

Cô ngước lên, anh cúi đầu, vô tình hai cánh môi lướt qua nhau, hai người đều sửng sốt.

Môi của anh thật lạnh.

Anh.... Rất lạnh sao?

Chính là chớp mắt, nhiệt độ trên môi cô truyền qua, anh muốn tham lam kéo cô lại, cướp đoạt sự ấm áp kia.

Nhưng cuối cùng anh vẫn nghiêng đầu, ra vẻ vô sự đi về phía trước.

Cô ho nhẹ, cố gắng tỏ ra tự nhiên "Em muốn nói, buổi sáng mai anh đến nhà em, em làm bữa sáng cho anh."

"Được"

"Anh cũng rất có năng khiếu đó. Lần đâu tiên như vậy, nếu chỉ có mình em chắc khoảng 2, 3 ngày mới xong." Cô nói chuyện thật chậm.

"Ừ"

Anh thật sự không biết cách nói chuyện. Nhưng vì đáp ứng với cô nên cố gắng đáp lại, chỉ là nhẹ nhàng ừ.

Hôm nay, Khấu Quân Khiêm thật khác nhưng lại làm cho cô động lòng.

Đưa cô về đến cửa, cô nhẹ giọng hỏi: "Anh có muốn vào trong ngồi một chút không?"

Anh lắc đầu. Không được, anh đã làm xong việc nên làm, cô đã an toàn, anh không nhất thiết phải đi vào.

"Kia, ngày mai gặp lại"

Anh gật đâu, buông cô ra, xoay người rời đi.

Ống tay áo bị kéo lấy, anh không hiểu nghiêng đầu.

"Ngày mai, nhớ dậy sớm một chút, chúng ta chạy bộ nhé." Anh luôn thần hồn điên đảo, cố gắng hoàn thành bản thảo tới mức không ra ngoài, không nghỉ ngơi đúng cách sẽ không tốt cho sức khỏe. Phải nghĩ biện pháp thay đổi anh.

"Chân của em..." còn có thể chạy?

"Anh vừa giúp em xoa bóp mà, đã bình thường rồi" Nói được một nửa, mặt cô đã đỏ.

Không đau nữa, rõ ràng còn có thể đi. Lúc quay về còn để anh ôm, bởi vì muốn tâm kề tâm, cảm giác được ôm vào ngực.....

Trạm Hàm không hiểu đang nói cô tự dưng đỏ mặt tía tai, là tại vừa xong lúc trên đê gió thổi mạnh làm cô bị nhiễm lạnh sao?

Bàn tay theo bản năng đặt lên trán cô, không nóng mà: "Không thoải mái sao?"

"Không, không có" Cô nhanh tay kéo tay anh xuống: "Dù sao ngày mai anh dậy sớm một chút, sang đây tìm em là được. Chậm sẽ không có bữa sáng."

Anh gật đầu: "Chân... Buổi tối trước khi đi ngủ nên ngâm nước ấm. Nếu cảm thấy không thoải mái, nhớ gọi điện thoại cho anh." Khấu Quân Khiêm không ở đây, tiểu du hồn sẽ báo cho anh biết.

"Được" Cô phát hiện, chỉ khi thân thể cô khỏe mạnh anh mới yên tâm rời đi: "Buổi tối, anh cũng nghỉ sớm một chút"

"Ừ"

"Này, nói đủ chưa? Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài đưa tiễn cũng không bằng hai người đâu" Đã nửa giờ, người trong phòng cảm thấy chịu đủ rồi, nhô đầu ra nói.

Cô ta mà không nhắc để hai người kia nói chuyện tiếp tục thì một tiếng sau cũng không từ biệt được. Phố Khởi Tình và phố xá tấp nập cách nhau rất xa.

Diệp Dung Hoa xấu hổ: "Được, được rồi, em vào đây." Cô cũng không hiểu được vì sao hôm nay đặc biệt luyến tiếc không muốn rời xa anh.

"Diệp Tiệp Dư, xuống dưới dìu chị lên kìa" Anh cũng không ngẩng đầu lên, trực tiếp ra lệnh. Ngoài Diệp Dung Hoa anh cũng chẳng bao giờ liếc mắt nhìn ai.

Sau khi Diệp Tiệp Dư xuống lầu, anh mới yên tâm xoay người dời đi.

Nhìn theo bóng lưng anh, Diệp Tiệp Dư nghĩ gì liền hỏi: "Chị, chị làm sao thế? Anh ta sao lại bảo em dìu chị?"

"Không có gì, chỉ bị trẹo chân thôi, đừng lo"

"Vậy à" Diệp Tiệp Dư đón chiếc hộp trên tay cô đi cùng vào nhà.

"Cha mẹ còn chưa về sao?"

"Vâng, trường mẹ liên hoan, cha còn đang họp cũng không về ăn tối."

"Để chị lên hỏi xem bữa tối ông muốn ăn gì?" Cô vừa bước chân muốn lên lầu thì Diệp Tiệp Dư gọi lại.

"Chị chờ một chút."

"Có chuyện gì sao?"

"Cái kia..... Chính là...." Diệp Tiệp Dư vẻ mặt kỳ quái, ấp a ấp úng nửa ngày cũng không nói nên lời.

"Không việc gì, em cứ nói thẳng đi."

"Chính là... Việc chị cùng Khấu Quân Khiêm, em nghe nói..." Láng giềng đều nói hai người đang quen nhau, nghĩ cũng thấy khó, dì Trần cách vách còn nói cô về khuyên chị cô.

"Ừ, thì sao?"

"Chị ...không cần như vậy, em không trách chị."

Diệp Dung Hoa dừng bước, cô đã hiểu ý của em gái, kinh ngạc cười ra tiếng: "Chị không có ủy khuất chính mình, cũng không miễn cưỡng cái gì, nói Quân Khiêm như vậy là vũ nhục anh ta đó."

"Nhưng trong anh ta không phải loại người chị thích" Chị em cô giống nhau đều thích người tuấn tú, nhã nhặn, có nội hàm, còn Khấu Quân Khiêm thì không phải là người như vậy. Sở thích sao lại thay đổi 1800 như vậy, trừ bỏ chuyện cũ năm xưa, cô thật không nghĩ ra lý do nào khác.

Năm 17 tuổi. Mối tình đầu, cô thầm mến học trưởng, tính cô hướng nội, không dám thổ lộ, nhờ chị cô hỗ trợ, không nghĩ tới đó chính là sai lầm học trưởng lại thích chị cô.

Việc đó làm cho chị cô thấy ngại, cô chưa làm quen với học trưởng nhưng mối tình đầu thì do chị cô mà bị phá hủy là sự thật.

Cô thật hối hận, không nên nhờ chị cô giúp việc này, như vậy ít nhất cô có thể thầm mến, có thể ảo tưởng, có thể giữ lại mối tình đầu ngọt ngào trong trí nhớ. Về sau, cô cũng qua lại với 2 người bạn trai khác, cô không có nhan sắc như chị cô, nhưng cô là mẫu con gái điển hình của gia đình cũng làm cho không ít nam nhân muốn nghiêm túc làm quen. Nhưng những ưu thế đó khi họ gặp được chị cô thì cũng không còn quan trọng. Dù là người phụ nữ của gia đình cũng không bằng nhất kiến chung tình kinh diễm, không yêu cũng chỉ vì cô không có gương mặt tuyệt sắc đó.

Từ đó trở đi, tình cảm giữa hai chị em liền không tốt, cô luôn theo bản năng so đo với chị cô. Cô không muốn mình hẹp hòi, cũng biết rằng chị cô luôn nhường cô, nhưng cô không có cách nào khống chế được cảm xúc của mình.

Dù hai chị em không thân thiết, cũng không thích nhìn vẻ chị cô nhường nhịn mình, miễn cưỡng mà quen một nam nhân không xứng với mình, huống chi bây giờ cô đã tìm được người hợp với mình, một người sẽ không vì chị cô xinh đẹp mà dao động, sẽ không cùng cô tính toán chi li.

"Tiệp Dư, em hiểu lầm rồi, chị thực lòng muốn quen anh ấy không phải vì em đâu, cũng không có chút nào là miễn cưỡng." Diệp Dung Hoa mỉm cười giải thích.

"Nhưng là ...với điều kiện của chị thì thực sự không cần ủy khuất chính mình quen với người kia thoạt nhìn tính cách thật không tốt, lại sống trong phố Khởi Tinh toàn quái nhân đó." Đừng nói đến tính tình, dung mạo bình thường rốt cục chị coi trọng anh ta điểm nào? Nếu là Trạm Hàm con người lạnh như băng kia thì cô còn có thể tin được, người đó lãnh tình chút nhưng còn tuấn tú, khí chất trầm tĩnh, sâu thẳm còn giống loại người chị cô thích.

Diệp Dung Hoa lắc đầu: "Không cần dùng bề ngoài để đánh giá một người, bản chất bên trong mới là quan trọng, chính em cũng nói như vậy phải không?"

Diệp Tiệp Dư không biết phản bác thế nào.

"Kỳ thực đôi khi chị còn thấy hâm mộ em nữa." mấy năm trước đây em gái cô nghe thấy những lời này thì không chấp nhận còn cho rằng đó là nói mát mình, nói cô là không hiểu được nỗi khổ của những người có dung mạo bình thượng, nhưng em gái cô nào có biết được nỗi khổ của cô.

Cứ bình thường như em gái cô còn có được hạnh phúc. Mà có được dung mạo xinh đẹp vĩnh viễn sẽ không thể có được một tình yêu thật lòng, người ta chỉ nhất thời mê đắm dung mạo xinh đẹp, cuối cùng rồi cũng sẽ bỏ rơi ta một mình thôi.

Diệp Dung Hoa cười cười, sờ đầu em gái: "Quân Khiêm tốt lắm, chị rất thích anh ấy, cho nên em không phải lo lắng cho chị."

Hồi nhỏ, hai chị em cô không bao giờ giấu nhau điều gì, cảm tình rất tốt nằm đắp chăn tán gẫu bí mật đến sáng, chẳng bao lâu sau những việc như vậy không thể như trước. Hình như là sau lần tỏ tình bất thành với học trưởng đó, dần dần em gái không cùng cô tâm sự nữa, giữa hai chị em đã dần dần tạo ra một khoảng cách vô hình.

Có đôi khi, cô thường tưởng tượng, kỳ thật cô không ham gì một dung mạo xinh đẹp, ngược lại hy vọng mình bình thường một chút, giống cha hoặc mẹ đều tốt, như vậy ít nhất cảm giác còn giống người một nhà

******************

Bất tri bất giác: Thuận theo tự nhiên.

Nhất kiến chung tình: Vừa gặp đã yêu


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-13)