Đầu sáp kê mao, dữ thanh thiên bỉ cao
← Ch.038 | Ch.040 → |
Người tại giang hồ, giống như là hoa nở trên cành, khi nở khi rụng, khi tụ khi tán, thường thường thì đều là thân bất do kỹ (không tự chủ được).
(Cổ Long, Ngữ)
Vươn thân mình, dụi hai mắt, Liễu Dật nhảy từ giường xuống, tối hôm trước cùng các người nói chuyện tới trể, Thập Kiệt Nhất kiên quyết không chịu tự mình ngũ, phải cùng Liễu Dật một chổ, hết cách, Liễu Dật phải dùng tâm pháp mà Lang Vương đã dạy rồi ôm cho Thập Kiệt Nhất ngũ đi. Vì vậy, không ra khỏi phòng một lần, Thủy Nhi vẫn chưa trở lại.
Liểu Dật mở cửa phòng, hương thơm nhẹ nhàng tỏa lên mặt, dương quang đem đến ấm áp trực tiếp trên thân thể Liễu Dật, Liễu Dật phe phẩy quạt, nói:"Hôm nay khí trời không tồi, chổ này không khí thật tốt."
"Thì đương nhiên, Côn Luân là đất nối tới cửa lớn của Thần giới, chổ này không khí không tốt, thì ở đâu tốt đây?" Người vừa nói chính là tiên tử xinh đẹp, Thủy Nhi.
Liểu Dật vừa cười vừa nói:"Thủy Nhi thức sớm quá."
Thủy Nhi vừa nở một nụ cười, thế giới như ngừng ngay lại, nói tiếp:"không ngũ được, phải giúp các người chuẩn bị điểm tâm."
Tới giờ, Liễu Dật mới phát hiện trên bàn đá đã chuẩn bị một bửa điểm tâm thịnh xoạn, đầy cả bàn .... lại còn có một mâm lớn trái cây, Liễu Dật lắc đầu nói:"chỉ nghĩ là Thủy Nhi tiên tử xinh đẹp, không nghĩ ra là tim cũng rất mềm, nhìn ra là Liễu Dật quã có mắt không tròng."
Thủ Nhi đáp lại:"Được rồi, đừng có ở đó mà khen Thủy Nhi nửa, mau đi rửa mặt, rồi trở lại ăn, muội đi kêu họ." Nói xong, chuyễn thân về hướng tới phòng khác bỏ đi.
Liễu Dật kế bên thạch phòng tìm thấy một miệng giếng, nghĩ thầm:"Thần Môn này thật không giống, phương thức sinh họat đều bất đồng với Giang Nam."
Sau khi Liểu Dật quay lại, chỉ thấy Thập Kiệt Nhất như là một ông lảo, một mặt cứ la làng chưa tĩnh ngũ, một mặt tiến về hướng bàn ăn, còn Đại Đao Vương thì tỏ vẻ rất là đặc biệt, tóc trên đầu cứ đứng thẳng lên, lắc tới lắc lui, tiến về chổ Liễu Dật. Nhìn tới A Cửu, một mặt thì cứ than vãn là không có nha hoàn ở đây, một mặt thì tìm kiếm miệng giếng."
Ba người cứ như ba tên hề liên tục xuất hiện, Liểu Dật không khỏi lắc đầu, tiến tới bên bên thạch bàn, một mặt cùng Thủy Nhi đàm luận, một mặt bắt đầu ăn uống ....
Cuối cùng, ăn được ba thứ, các người khác cũng vừa thay phiên nhau ăn xong, Liễu Dật vổ bụng nói:"No rồi."
"Tiểu huynh đệ cảm thấy thức ăn có hợp khẩu vị không?" Một âm thanh thô kệch truyền lại.
Liễu Dật đứng lên, chỉ thấy từ chổ quẹo vào thạch ốc, Bạc Thương Khung đang tiến lại chổ này, Liễu Dật gật đầu đáp:"Tiền bối, bửa ăn của Thủy Nhi rất hợp với khẩu vị của Liễu Dật, hơn nửa trái cây của Thần Môn thì khỏi nói." Liễu Dật không biết sao Bạc Thương Khung lại tới đây, lảo đã nói muốn ba ngày thời gian nghĩ qua, không lẻ lảo thay đổi ý định?
Bạc Thương Khung hào sãng cười rồi nói:"hợp khẩu vị thì tốt, có biết lảo phu hôm nay vì sao tới đây không?"
Liễu Dật lắc đầu đáp:"tha cho vãn sinh ngu muội, không biết tiền bối ...."
Bạc Thương Khung nói:"Trưa hôm qua, ta đã tại Thần Môn đại điện gặp qua môn chủ, cùng môn chủ thương lượng một lần, lão phu thì không có nghi vấn, nhưng .... môn chủ người nghĩ đến muốn gặp tiểu huynh đệ.
Liễu Dật nghĩ trong lòng:"Lão đầu này muốn bán thuốc gián gì đây, Thần Môn môn chủ đâu phải là cương vị tiếp một tiểu tử chưa ráo máu đầu? Sao lại gặp mình?"
Liễu Dật vẫn lắc đầu nói:"không......thật không minh bạch."
Bạc Thương Khung cười nói:"Lão phu còn nghĩ tới lấy bảo vật cho ngươi muợn, đã cầu qua phê chuẫn của môn chủ, vì vậy .... hiên tại ngươi minh bạch rồi chứ?"
Liễu Dật gật gật đầu đáp:"Theo tiền bối nói, chỉ cần môn chủ người đồng ý, ta có thể được đem cái kính đó tới Phong Ma Trấn à?"
Bạc Thương Khung cười đáp:"Ngươi không phải là ngu đến không có thuốc chửa, ha ha .... ăn no chưa?"
Liễu Dật tật đầu nói:"Đa tạ tiền bối khen thưởng, sớm đã ăn rôì, Liễu Dật giờ chỉ còn chờ môn chủ triệu kiến."
Bạc Thương Khung gật đầu, mắt nhìn Thủy Nhi nói:"Môn chủ gọi ngươi hãy cũng Liễu công tử cùng tới."
Thủy Ni lấy tay che miệng nói nhỏ:"Sao lại kêu ta tới, ta không muốn gặp tên dâm tặc đó."
Tuy nói với thanh âm cực nhỏ, nhưng rất gần đó Liễu Dật và Bạc Thương Khung đều nghe được trong tai, Bạc Thương Khung đè nén cổ họng lại nói:"nghe đây, Thủy Nhi, hắn là môn chủ, lời nói của hắn, chúng ta phải nghe theo."
Mồm của Thủy Nhi nhanh chóng xệ xuống tới cằm, gật đầu đáp:"Được rồi."
Lúc này A Cửu, Đại Đao Vương, Thập Kiệt Nhất đã bước tới, nói:"Bọn chúng ta cũng muốn tới đại điện."
Bạc Thương Khung mặt biến sắc, nghiêm túc đáp:"Thần môn đại điện để tùy tiện tiến vào à? Các ngươi đợi ở đây, nếu như chạy loạn lên, hậu quã tự mình gánh lấy." Nói xong, quay mình hướng về phía ngoài bỏ đi.
Liễu Dật quay đầu lại nói:"Các người ở đây đợi ta, ta sẻ trở lại rất mau." Nói xong, bỏ đi theo.
Thủy Nhi cũng khuyên:"Các người đùng có chạy loạn lên, Thần Môn có rất nhiều trận pháp, rất nguy hiểm, ở đây đợi chúng ta." Nói rồi, cũng bỏ đi theo luôn.
A Cửu dậm chân, nói:"Hừ, đều là đồ chết bầm, khi dể chúng ta!"
Thập Kiệt Nhất vội dổ ngọt A Cửu:"Tốt mà, tốt mà, A Cửu đừng có giận, chúng ta ăn trái cây đi, nghe nói trái cây của Thần Môn có tác dụng làm tăng thọ, còn có thể làm da dẻ mịn màng thêm."
Các thứ này toàn là Thập Kiệt Nhất học được từ Liễu Dật, nữ nhân thích đẹp, đó là thiên tính. Nghe được có thể dưởng nhan, lại còn bất lảo thì còn không mau ..... nhưng nghe từ miệng của Thập Kiệt Nhất nói ra thì cứ lọan cả lên.
Hên là A Cửu là một người thông minh, nghe được điều này, phiền nảo gì cũng tiêu ra ngoài hết, hướng về mâm trái cây phóng tới .....
Lại nói về Liễu Dật, theo Bạc Thương Khung, Thủy Nhi 2 người, hướng tới mặt trước của Thần Môn đại điện tiến tới, Bạc Thương Khung đi kế bên nói:"Tiểu huynh đệ, có học qua vỏ công."
Liểu Dật gật đầu nói:"không biết tính hay không tính là vỏ công, tùy tiện học được thôi."
Bạc Thương Khung cười nói:"Thần Môn đại điện này một người thường phải ít nhất một thời thần, tiểu huynh đệ có thể theo lảo phu thời gian lâu như vậy, nhưng mặt lại không đỏ, không khó thở, nhìn không ra là chỉ tùy tiện học được, ha ha."
Liễu Dật đã biết qua cái loại đề tỉnh này của lảo, lúc này mới cảm thấy đã bò một thời gian dài, không vận tâm pháp, nội lực gì mà một điểm cũng không mệt, có thể nào mấy ngày nay có tiến bộ mới?
Liễu Dật gật đầu nói:"Có một bằng hửu dạy cho vãn bối vài loại vỏ công, nếu không trong cái thế giới hổn loạn này, thật không tốt nếu ta bị sơn tặc chém chết."
Bạc Thương Khung đi kế bên nói:"Theo lão phu thấy, hiện tại không có sơn tặc bình thường nào có thể chém chết được tiểu huynh đệ."
Liễu Dật cười đáp:"Ít nhất ta hiện tai vẫn còn sống, có thể nói đã sáng tỏ vấn đề đó."
Bạc Thương Khung chỉ hỏi Liễu Dật vài chuyện không khẫn yếu, nhưng đang trong lúc nói về mấy chuyện này, ba người đã tới trước Thần Môn đại điện.
Cao tới tận mây, căn bãn không cách nào nhìn thấu vì bị tầng tầng mây bao phủ lấy đại điện, đại môn cao 12 trượng, rất có khí phái.......
Bạc Thương Khung nhẹ nhàng đưa tay phải lên, chỉ thấy hai cánh cửa của đại môn cách xa chín trượng như có người lay động, từ từ mở ra, bên trong cửa, bắn ra quang mang màu vàng, chói mắt, nhất thời làm người không cách mở mắt ra được.
Bạc Thương Khung đưa tay ra mời:"Liễu công tử, xin mới vào."
Liễu Dật miễn cưởng mở mắt ra, sau khi quen với quang mang màu vàng, phát hiện ra bên trong đại điện thật rộng không bì được, tả hửu hai mặt lục căn không thể nhìn thấy hết tất cả các thạch trụ ở hai bên, nội điện vắng lặng không có ai, nhìn về phía trước, chỉ thấy ngoài trăm trượng, có một người ngồi trên bảo tọa trên cao
Liễu Dật thầm nghĩ:"đây có phải là Thần Môn môn chủ." vừa nghĩ vừa tiến vào phía trong.
Tới phía dưới bảo tọa, Bạc Thương Khung ôm quyền nói:"bẩm môn chủ, Liễu công tử cùng tiểu đồ đã được dẫn tới." Nói rồi, đứng đó bất động.
Liễu Dật lén nhìn lên, chỉ thấy người trên bảo tọa, thấy chỉ khoảng ba mươi tuổi, trên mặt như viết lên chử "gian trá", một thân bạch ngân chiến giáp, đầu đội thất tinh quan, hình như có cắm hai cái "phượng hoàng linh" có thể vì người này tự nghĩ mình anh tuấn tiêu sái phong lưu. Nhưng Liễu Dật không minh bạch là tại sao trong Thần Môn mọi người trên đầu đều phải cắm hai cái lông gà? Có phải họ cảm thấy như vậy là rất đẹp.
Liễu Dật cùng Thủy Nhi tiến tới phía trước, Liễu Dật nói trước:"Giang Nam thư sinh, Liễu Dật, bái kiến Thần Môn môn chủ." Nói rồi, cúi người chào.
Thủy Nhi nói theo:"Thủy Nhi bái kiến môn chủ."
Môn chủ trên đầu cắm lông gà, nhìn Liễu Dật, rồi lại nhìn Thủy Nhi nói:"Tới đây, Thủy Nhi, tới chổ của Quỳnh ca ca.... sao mà từ lúc trở về Thần Môn chưa lại gặp ca ca."
Thủy Nhi quay đầu lại nhìn Bạc Thương Khung một cái, Bạc Thương Khung dùng mắt ra dấu, nói nàng đi qua.
Thủy Nhi chỉ còn cách cúi đầu từ từ bước lên.
Môn chủ đầu cắm lông gà vừa nhìn, đã vội thốt lên:"Ồ.......... . xin thứ cho Quỳnh Phong Lôi không đón tiếp chu toàn, hai vị ngồi trước, trước đã."
Bạc Thương Khung theo Liễu Dật ngồi xuống trên ghế đá kế bên, Liễu Dật nghĩ thầm:"nhìn tướng ngươi, còn là Quỳnh Phong Lôi. Ta nhìn giống "cùng phong lặc "(điên vì nghèo), Như vậy mà cũng là nhất môn chi chủ."
Đột nhìn, Liễu Dật nghe trong đầu đúng là thanh âm của Bạc Thương Khung truyền lại:"Tiểu huynh đệ, dù trong lòng nghĩ gì, nhưng không thể nói ra."
Liễu Dật ngơ ngẫn nhìn Bạc Thương Khung, tuy môn chủ không ra gì, nhưng trưởng lảo bên cạnh thì thâm trầm không đo lường được.... .
Hắn đâu hiểu ra, lúc nãy Bạc Thương Khung đối với hắn đã dùng Độc Tâm Thuật và Truyền Âm Thuật của Thần Môn.
Thủy Nhi cuối cùng đã tới bên đầu cắm lông gà, "cùng phong lặc" môn chủ. Chỉ thấy dâm nhãn của tiểu tử này đảo một vòng, bổng nắm lấy tay Thủy Nhi, cười nói thật dâm đãng:"Thủy Nhi, tại sao nhiều ngày rồi mà không lại gặp Quỳnh ca ca, có khi nào nghĩ ca ca chết rồi."
Liễu Dật thân thấy lạnh rung lên, tự nghĩ:"Yêu ma gì đây, kiểu này làm ta muốn phun nhổ ra quá."
Bạc Thương Khung truyền âm khuyên nhủ:"Tiểu huynh đệ, phải kiên trì, đừng có học theo lão phu, nhổ bậy nhổ bạ, nhổ nhiều năm thành tập quán rồi."
Liễu Dật lắc đầu.
Tiếp theo nghe tên môn chủ đầu cắm lông gà nói:"Thủy Nhi, huynh thấy, chúng ta thành thân đi."
Thủy Nhi liền thối lui một bước, len lén nhìn về hướng Bạc Thương Khung, trong mắt đầy ý cầu cứu.... .
Bạc Thương Khung đứng mạnh lên, ôm quyền nói:"Môn chủ, xin nghĩ lại, Thủy Nhi đã có ý trung nhân."
Quỳnh Phong Lôi quay đầu mạnh lại hỏi:"Thủy Nhi đã có ý trung nhân? Là ai?"
Bạc Thương Khung đột nhiên quay lại, đưa tay lên chỉ Liễu Dật: "là hắn."
Liệu Dật bắn người đúng lên, vốn muốn nói mình chính là vị hôn thê, nhưng khi nhìn thấy Bạc Thương Khung chớp mắt với vận tốc 360 lần một giây, Liễu Dật nói không ra.
Liễu Dật đương nhiên biết được ý tứ của Bạc Thương Khung, như vậy, Thủy Nhi có thể thóat được cảnh bị tên trên đầu cắm lông gà môn chủ này làm khó, mình đã gián tiếp làm một được một hảo sự, sao mà cảm thấy hảo sự này phiền quá.
Môn chủ lông gà cuối cùng khôi phục lai như thường, ho khan 2 tiếng, nói:"nếu vậy, Thủy Nhi, nàng trước hết xuống dưới ngồi đi."
Thủy Nhi nghe xong, như là được đặc xá, nếu so với lúc lên thì nhanh gấp ba lần tốc độ, chạy nhanh xuống, ngồi xuống kế bên Liễu Dật....
Môn Chủ lông gà quét mắt, lạnh lùng nhìn Liễu Dật hỏi:"Ngươi có phải là thư sinh từ Phong Ma Trấn tới? Muốn mượn pháp khí phải không?"
Liễu Dật tiến lên một bước đáp:"Chính thị tiểu sinh."
Môn chủ lông gà trong một tuần trà mắt đã chuyển động 720 lần, gật gật đầu nói:"Liễu công tử quả là hiệp nghĩa chí sỉ, chỉ là......... pháp khí của Thần Môn nếu để Liễu công tử đem đi như thế này, sau này chuyện truyền ra người thiên hạ nghe được, Thần Môn của ta còn có quyền uy à."
Liễu Dật kéo quạt ra, tự nghĩ:"Tên lông gà này đã sáng tỏ tai họa đây."
Liễu Dật tiếp lời:"Môn chủ, vậy ý ngài là.......... ."
Quỳnh Phong Lôi cười cười, tay mân mê chơi với hai viên dạ minh châu, đáp:"bổn tọa nghe nói Giang Nam tài tử Liễu Dật, cầm kỳ thi họa, không gì không biết, từ nhân gian tới hoàng đế, đều thập phần thưởng thức tài năng của công tử."
Liễu Dật lắc đầu đáp:"Tiểu sinh không minh bạch ý tứ môn chủ."
Quỳnh Phong Lôi ngừng ngay nét cười trên mặt, lạnh lùng nói:" vậy thì, bổn tọa có cảm giác không thoải mái thập phần, ta phải thấy được tài nghệ của Liễu đại tài tữ."
Vừa ngừng nói, đã nói tiếp:"nói như thế, ta muốn tỷ thí cổ cầm với công tử một lần, bổn tọa nghĩ phương diện âm luật hoàn toàn vượt trội, nếu như bất hạnh, bổn tọa thắng, nếu vậy, mời Liễu công tử hãy trở về, quên đi chuyện của Phong Ma Trấn.
Liễu Dật phe phẩy quạt, nghĩ thầm:"Tên này đã sáng tỏ ra ý xấu của bản thân. Thần Môn là địa bàn của hắn, ở đây đều là người của hắn, nếu như muốn thắng, thì không thể so sánh, nóigì tới giúp Phong Ma trấn, Thuỷ Nhi kế bên mình đây còn không thể giúp."
Liễu Dật hỏi tiếp:"Nếu như tiểu sinh thắng được thì nói sao?"
Môn chủ lông gà nhìn trời cười to:"Tốt, nếu nhu ngươi có thể thắng, ngươi đưa ra yêu cầu gì, bổn tọa đều đáp ứng."
Liễu Dật nhìn môn chủ lông gà, vừa cười vừa nói:"Tốt, thấy môn chủ đối với phương diện âm luật có tự tin thập phần, vậy, Liễu Dật bất tài, can đảm tiếp thụ khiêu chiến của môn chủ." Nói xong, lại ngồi trở lại.
Quỳnh Phong Lôi phất tay áo lên, bên cạnh tức khắc xuật hiện hai người mặc khôi giáp màu trắng, tựa hồ như là hộ vệ của hắn. Quỳnh Phong Lôi nói tiếp:"Các ngươi đi chuẫn bị cổ cầm."
Hai người nghe xong liền lui xuống.
Quỳnh Phong Lôi tiếp tục:"tại trường tỷ thí này, xin mời hai hộ vệ, Bạc trưởng lảo, Thủy Nhi, bốn người làm trọng tài."
Liễu Dật gật đầu nói:"Ta không có vấn đề." Một mặt nói vậy, một mặt nghĩ thầm:"Tên "cùng phong liễu" này thấy có vẻ có thực lực thật sự, nếu không đã không chỉ mời bốn người làm trọng tài, hắn có phải muốn dùng âm luật đã bại ta không nữa."
Xác thật, Quỳnh Phong Lôi giỏi nhất chính là âm luật, Liễu Dật tới Thần Môn, đương nhiên không biết chuyện này. Quỳnh Phong Lôi quyết dùng âm luật đả bại Liễu Dật, làm xâú mặt Giang Nam tài tữ này trước mặt Thủy Nhi, không thể hoàn thành phó thác của Phong Ma Trấn Tửu Thúc, làm cho hắn phải thân bại danh liệt, từ nay trừ khử đi cái danh tài tử từ nay.
Hai hộ vể đã bày cổ cầm trong giửa đại sảnh.
Liễu Dật phẩy quạt một cái, nói:"Môn chủ mời."
Quỳnh Phong Lôi không từ chối, có lẻ, hắn muốn mau làm bẻ mặt Liễu Dật, vì vậy hắn muốn bắt đầu sớm. Tung thân nhảy lên, bổng từ trên cao tại chổ ngồi bay thẳng xuống, ổn định ngồi cạnh cây đàn.
Liễu Dật phe phẩy quạt, một mặt tiến tới bên cạnh Thủy Nhi, một mặt từ từ nói:"Nhân ngoại hửu nhân, thiên ngoại hửu thiên, núi cao còn có núi cao hơn." nhẹ nhàng ngồi xuống, chuẫn bị bắt đầu, không khỏi khen thưởng cây đàn của tên môn chủ lông gà này.
← Ch. 038 | Ch. 040 → |