← Ch.16 | Ch.18 → |
Trời ạ! Hắn nguyện ý dùng quyền vị, sinh mạng mình để đổi lấy cô gái này, cùng hài tử chưa xuất thế mãi bình an......
"...... Đây là thuốc dưỡng thai Thái hậu nương nương phân phó cho thái y chuẩn bị, xin Vương Hậu nương nương nhân lúc thuốc còn nóng, thỉnh dùng." Lão cung nữ cùng hai vị tiểu cung nữ, dùng cái khay bạc bưng lên một chén thuốc đi tới Giao Thái điện.
Y Tước liếc chén thuốc kia một cái, hừ hừ, " Thân thể bổn cung rất tốt, không cần uống thuốc dưỡng thai, giúp ta cám ơn Thái hậu." Từ khi tin tức nàng mang thai được công khai, bất kể ăn cái gì, uống gì, nàng đều cẩn thận, e sợ bị độc, dù chịu lạnh nàng cũng không đổi chăn mới, không biết là mấy tháng kế tiếp nàng chịu đựng thế nào đây.
"Đây là Thái hậu ban cho, Vương Hậu dám không uống?" Khẩu khí chuyển sang cường ngạnh.
Nàng cũng không khách khí trừng lại nàng ta."Cũng là bởi vì Thái hậu ban cho, Bổn cung mới không thể uống."
Lão cung nữ tức giận đến đỏ mặt."Vương Hậu nương nương, lời nói này là có ý gì?"
"Ta nói như vậy đủ để hiểu, ngươi chẳng phải còn rõ hơn ta sao?" Sói đội lốt cừu, Y Tước không ngu như vậy."Cho dù Thái hậu vì cái gì, đừng nghĩ tới việc hại hài tử của ta, muốn uống chính nàng ta giữ lại mà uống." Người ta nói vì hài tử cái gì người mẹ cũng dám làm, ai dám động đến hài tử của nàng, nàng sẽ không tha cho bọn họ.
Ỷ vào việc mình là thân tín của Thái hậu, lão cung nữ cũng không đặt nàng trong mắt."Vương Hậu nương nương quá càn rỡ!" Dám bất kính với chủ tử của nàng, ai cũng phải chết.
"Như vậy đã nói ta càn rỡ, nàng có muốn biết thế nào là càn rỡ hay không?"
"Ngươi......" Lão cung nữ nuốt không trôi khẩu khí này."Bây đâu, bắt Vương Hậu lại cho ta!"
Hai cung nữ đi theo nàng ta ngay lập tức tiến lên bắt người.
Y Tước không thể tin được nàng sẽ làm như vậy, nàng ra sức chống cự "Các ngươi muốn làm gì?!"
Bưng chén thuốc lên, lão cung nữ hung ác nói, "Mau giữ nàng ta thật chặt"
"Ta không muốn Uống.... uố... ng!" Nàng liều mạng giãy giụa.
Lão cung nữ cười lạnh, "Cho dù phải rót từng giọt, ta cũng muốn bắt ngươi uống xong.......... ."
"Buông ta ra!" Y Tước không ngừng đá hai chân, không chịu ngoan ngoãn.
Nước thuốc trong chén cũng tung tóe ra ngoài, lão cung nữ giận dữ đành phải chế trụ cằm của nàng, ép nàng há mồm."Uống ngay cho ta!"
"Không...... Không muốn......"
Can Hiền linh cảm bên trong có nguy hiểm liền nhanh chóng đi vào, chén thuốc bỗng bị hắn hất cho bay ra ngoài, bể thành mảnh vụn.
Nàng ta cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ, "Là ai?"
"Tiện tỳ đáng chết!" Khương Vệ hung hăng đạp vào người bà ta.
Kêu thảm một tiếng, lão cung nữ lăn hai cái mới dừng "Vương...... Vương thượng?"
Nếu không phải là không muốn vạch mặt mẫu hậu quá nhanh, hắn đã đem những nô tài này đi xử tử, mặc dù khắp Giao Thái điện đều có tai mắt Thái hậu, nhưng hắn cũng có người bên trong, thông báo tin tức cho hắn, nếu không hậu quả...... Nghĩ đến chén thuốc kia, hắn cảm thấy không rét mà run.
Khương Vệ tức giận điên cuồng "Bây đâu!"
"Vi thần ở đây." Vệ Úy - một cấm vệ quân, võ trang đầy đủ mang theo thuộc hạ vào cửa, nghe chỉ, hắn là một trong số ít không sợ thế lực của Thái hậu.
Hắn nhìn chằm chằm lão cung nữ."Đem tất cả ra ngoài chém!"
"Vương thượng, nô tỳ là người ở bên cạnh thái hậu nương nương...... Vương thượng không thể xử tử nô tỳ......" Lão cung nữ biết Khương Vệ có hiếu, chỉ cần đưa Thái hậu ra, là có thể miễn tất cả hình phạt.
"Trẫm không thể?" Khương Vệ hận thấu xương tủy, hắn hừ một tiếng."Đẩy ra ngoài!"
Vệ Úy lập tức ra lệnh thủ hạ đem tất cả bọn họ đều kéo ra, chém đầu.
"Tước Nhi, nàng có bị thương hay không?" Hắn luôn nghĩ đến sức khỏe của Y Tước: "Trẫm lập tức truyền thái y......"
Nàng vẫn còn sợ hãi:"Không cần khẩn trương, ta vẫn chưa uống, chỉ là không nghĩ rằng Thái hậu sẽ......"
"Cho trẫm thêm một chút thời gian." Khương Vệ hận không thể gắn nàng vào mình, như vậy có thể luôn giữ được nàng."Sẽ nhanh thôi......"
Thân tình cùng quyền lực, quấn chặt vào nhau, hắn ở trong đó, giống như lạc vào một khu rừng rậm rạp, chằng chịt bẫy ngầm, vô ý là có thể mất mạng.
"Nhân từ là một loại mỹ đức, nhưng nó không thể làm nên phẩm cách của một đế vương, nhưng khi cần, vương quyền sẽ trở nên tàn nhẫn, quân vương cần phải giết hại vô số mạng, nếu không đến lúc đó thiên hạ sẽ đại loạn, sinh linh lầm than" Khương Vệ biết rõ đạo lý này, cho nên chỉ có thể chọn một mà thôi.
Y Tước rúc vào ngực của hắn, lắng nghe nhịp tim dồn dập của hắn, nội tâm cũng bấn loạn.
Đứng ở nơi khác, Yến Phúc phức tạp xoay người đi ra ngoài, giường như vừa già đi chục tuổi, tuổi già sức yếu.
Có lẽ đã đến lúc rồi.
← Ch. 16 | Ch. 18 → |