Vay nóng Tima

Truyện:Ta là Thực Sắc - Chương 135

Ta là Thực Sắc
Trọn bộ 151 chương
Chương 135
Đại chiến trên giường (6)
0.00
(0 votes)


Chương (1-151)

Siêu sale Lazada


Tôi có thể nói được gì?

Nói nam nhân này chất lượng phục vụ không tốt, như thế khác gì muốn mạng của bọn họ đâu.

Vì thế, tôi rất hiền lành lấy tay nâng hai má Đồng Diêu, nói: "Diêu, không có việc gì, cái gì cũng chưa xảy ra, tới đây, ta nấu cơm cho ngươi."

Nói xong, tôi muốn xoay người đi tiếp tục hoàn thành bữa sáng, nhưng trên lưng bỗng nhiên thấy một lực ấn tới, tiếp theo, thân mình nhẹ bẫng, tôi bị Đồng Diêu ôm đến đặt ngồi trên bệ bếp.

Tư thế hiện tại, nói là ái muội thì thực là quá sỉ nhục từ này rồi.

Hai chân tôi bị bắt mở rộng ra, lộ ra chiếc quần lót, mà Đồng Diêu lại chèn thân mình vào bên trong, nhìn tôi, nhìn tôi, cứ nhìn tôi mãi

Tôi bị hắn nhìn đến trong lòng nhảy dựng, chỉ sợ hắn thần kinh hỗn loạn sẽ làm gì tôi mất thôi.

"Ý của ngươi là..." Đồng Diêu vừa nói vừa dựa càng gần vào tôi, ánh mắt này, càng ngày càng đen, càng ngày càng thâm thúy, đến cuối cùng, sáng lên như một đạo tinh quang: "Tối hôm qua, ta chỉ cho ngươi hưởng thụ cao trào một phút đồng hồ?"

Tôi thiếu chút nữa đem lục phủ ngũ tạng của mình phun ra.

Đồng Diêu ơi là Đồng Diêu, ngươi làm cho ta nói ngươi tốt ở điểm nào.

Một cái ốm đói lạc hậu, mà ngươi còn dám mạo xưng là tên lửa đạn đạo thế hệ mới nhất của nước Mĩ!!!

Tôi là thật sự nổi giận, tôi có lòng tốt cho Đồng Diêu một bậc thang để đi xuống, nhưng hắn hoàn toàn không hề cảm kích, còn cao trào chỉ có một phút, đến bây giờ còn khoác lác với cho tôi.

Nếu hắn không khiêm tốn, như vậy tôi cũng sẽ không thèm giữ mặt mũi cho hắn.

Tôi ngửa đầu, động động lỗ mũi, sau đó đưa tay đặt trên vai Đồng Diêu, dùng ngữ khí nhẹ nhàng nhất trên thế giới, hoàn toàn không có nửa phần trách cứ, rõ ràng từng từ từng chữ: "Đồng Diêu à, sự thật là, việc kia thực ra chỉ là việc nhỏ ấy mà, tất cả đàn ông đều sẽ gặp phải, không có gì ghê gớm, chỉ bình thường mà thôi, hơn nữa đối với việc trên giường ta luôn luôn thấy thực nhạt nhẽo, hoàn toàn thái độ có cũng được không có cũng không sao. Cho nên, ngươi căn bản không cần để ở trong lòng......"

Đồng Diêu đưa tay đặt trên môi tôi, ngăn lời nói nhảm của tôi lại: "Cuối cùng, ngày hôm qua chúng taở trên giường đã xảy ra việc gì?"

Dù sao tâm lý xây dựng làm cũng đã làm rồi, tôi liền dùng ngữ khí lãnh đạm nói thật nhẹ nhàng: "Kỳ thật không có gì khác, chính là ngươi làm không đến một phút đồng hồ đã xong rồi không phải sao?... Ha ha ha, đừng bàn tới việc nhỏ đó, nói đi, ngươi muốn ăn cái gì?"

Nói xong, tôi muốn trèo từ trên bệ tủ bếp xuống dưới, nhưng đó đã trở thành nhiệm vụ bất khả thi.

Bởi vì Đồng Diêu đãchắn ngay trước mặt tôi, không cho tôi xuống dưới.

Hắn nhìn tôi, nheo lại nửa mắt, cố sức thu lại những tình cảm đen tối ở trong đó, nhưng người mẫn cảm như tôi, vẫn phát hiện có chút chút không bình thường.

Đồng Diêu có lẽ sắp bùng nổ rồi.

Vừa nghĩ đến điều này, tôi vội hít hơi nín thở, ngay cả cái rắm vừa nãy nữa muốn thả nữa không muốn cũng kiên quyết thu lại vào trong bụng.

Đồng Diêu mặc áo tắm, nửa thân trên ngực trần, cảnh xuân vô hạn, tròng mắt của tôi thiếu chút nữa rơi vào trong quần áo hắn.

Hai tay của hắn chống hai bên thân mình tôi, hơi hơi cúi đầu, cứ như vậy, mặt chúng tôi ở độ cao ngang nhau.

Một cảm giác đè nén áp bức mãnh liệt kéo tới, mông tôi đặt trên bệ bếp bắt đầu chậm rãi xê dịch lùi về phía sau.

Nhưng Đồng Diêu đã thấy, đưa tay đặt trên mông tôi, chặn đứng hành động của tôi lại.

Mặt hắn cúi tới gần cách mặt tôi chỉ một centimet, chúng tôi bắt đầu chóp mũi đối chóp mũi.

"Thực Sắc." Hắn gọi tên của tôi, nghe thanh âm coi như là bình thường, nhưng ai có thể biết đó có phải là trời trong xanh trước khi trời mưa bão hay không?

Tôi chỉ có thể nhẹ nhàng run rẩy mà trả lời một tiếng.

"Tối hôm qua, ta quả thật là say rượu đến bất tỉnh nhân sự, bởi vậy, cái lần kiên trì chỉ được một phút đồng hồ đó, hoàn toàn là một hiểu lầm nghiêm trọng."Mắt Đồng Diêu thật là chân thực.

Tôi ôm hai má hắn, trưng ra vẻ mặt giống như mặt hắn nói: "Diêu à... không phải 1 phút mà là 56 giây."

Sau khi xong việc, tôi đã nghĩ ra rất nhiều kiểu khác nhau để hình dung sắc mặt của Đồng Diêu giờ phút này, nhưng chính xác nhất là chỉ trong một nháy mắt, hắn giống như là ngửi được một mùi thối tha của tất cả thực vật cặn bã bị tắc trong ruột tôi ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng thành công đi đại tiện được ra ngoài.

Hàm dưới Đồng Diêu xiết chặt lại, mà thanh âm trong miệng đi ra như rít lại: "Bảo bối, ta nói lại một lần nữa, sự việc tối hôm qua này là ngoài ý muốn, cũng là việc ngoài ý muốn duy nhất."

Nghe vậy, tôi đem mặt chôn vào ngực hắn, dùng âm thanh run rẩy như sắp phải chết hỏi: "Chẳng lẽ, ý của ngươi là... Ngươi bình thường còn kiên trì không được 56 giây?

Sau khi nói xong, Đồng Diêu không có phản ứng gì.

Tôi ngẩng đầu, thực sự bị hù một phen... Trên thái dương Đồng Diêu nổi lên một con giun.

Nhìn lầm rồi, là nổi lên toàn gân xanh.

Đồng Diêu không hổ là nham hiểm, sau khi bị hoài nghi đến như vậy, bất kể là gân xanh nổi lên nhưng vẫn trưng ra nụ cười nhẹ đến động lòng người ta kia làm cho chính tôi muốn hung hăng cấu véo một trận.

Hắn lại vô cùng thành thật lần nữa nói: "Ý của ta là, ta cho rằng công phu trên giường của chính mình, vẫn ở trong chuẩn yêu cầu... Nói cách khác, ta có thể đặc biệt kiên trì rất nhiều rất nhiều cái 56 giây."

Tôi vươn hai tay, xoa xoa hai quả anh đào nhỏ cách qua lớp áo trước ngực hắn, nói: "Ừ được, ta tin tưởng ngươi."

Biểu tình của tôi giống như là sự tin tưởng thành kính và ngưỡng vọng.

Nhưng trái tim bé nhỏ của tôi lại chảy máu tí tách.

Haizzz, phỏng chừng lão viện trưởng còn kiên trì được lâu hơn cả bạn học Đồng Diêu.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi lại sinh ra tật ghen ghét đối với dì dọn vệ sinh WC.

Đồng Diêu nhìn sâu vào trong mắt tôi, đáng tiếc không phát hiện ra một chút gì gọi là tín nhiệm từ trong đó: "Ngươi không tin sao?"

"Ta, đương nhiên tin tưởng." Ngữ khí của tôi là chém đinh chặt sắt, nhưng biểu tình trên mặt tôi lại là loại tuyệt vọng, thê thương.

Sau đó, tôi cùng hắn liền đối diện như vậy, ngừng lại trong khoảng mười giây, Đồng Diêu tiếp tục mỉm cười với tôi: "Xem ra, ngươi chẳng hề tin tưởng, như vậy... Ta chỉ còn cách dùng hành động thực tế để chứng minh thôi."

Lần này Đồng Diêu cười thật tươi, thật là gió xuân hiền hòa, thật là vạn vật ôn nhu, thật là hù chết người không đền mạng.

Không đợi tôi phản ứng lại, tay hắn giảo hoạt liền tiến tới trên đùi tôi, chậm rãi hướng về phía trước, tiếp cận chỗ mẫn cảm của tôi.

Tôi nói rồi, giờ phút này hai chân của tôi bị ép mở ra, cho nên, tay Đồng Diêu như tiến vào thành không người phòng thủ, dễ dàng đi vào bên trong đùi non hướng đến làn da mềm mại nhất phía trên, vuốt ve một cách nhịp nhàng.

Hành vi của hắn, như là vừa ấn xuống một cái công tắc, toàn thân tôi bắt đầu căng thẳng.

Lão tổ tông ơi, lại bắt đầu đốt lửa rồi.

Nói thật, tôi quả thật rất hưởng thụ loại vận động trên giường, nhưng vừa nghĩ đến thời gian tiểu Đồng Diêu có thể kiên trì được thì tôi lập tức nước mắt tràn mi.

Tôi vừa mới bắt đầu thấy dễ chịu, ở phía bên hắn lại xong rồi, hành động này đối với tôi quả thực chính là sự tra tấn vô hạn a.

Cho nên tôi giữ ý chí kiên định muốn đẩy hắn ra, nhưng tay hắn vừa mới chạm vào ngực tôi, tôi liền kinh hô ra tiếng.

Bởi vì, ở một khắc này, ngón tay Đồng Diêu cư nhiên không cần chào hỏi một tiếng đã xuyên qua quần lót tiến vào nơi tư mật của tôi.

Dị vật xâm lấn, làm cho tôi theo bản năng co rút lại.

Cứ như vậy, đốt ngón tay của Đồng Diêu đã bị kẹp lại chặt chẽ trong cơ thể tôi

Việc này cũng không dễ xử lý. Tôi nghĩ dùng sức đẩy ra, nhưng sợ hãi lực đạo không đúng, không cẩn thận lại đẩy ra một vật thể rắn hoặc cái gì đó bất lương, vậy rất thương tổn tình cảm của tôi cùng Đồng Diêu.

Tôi bên này còn đang buồn rầu, mà ngón tay Đồng Diêu lại không nhàn rỗi, nó cư nhiên ở bên trong di chuyển.

Hơn nữa, là chạm đến điểm mẫn cảm của tôi.

Động tác của hắn không hề thô bạo, mà tiết tấu lại rất phù hợp, hơn nữa mỗi lần chạm đích, đều ở vị trí chính xác đến không thể chính xác hơn được nữa.

Lỗ tai của tôi trong nháy mắt đã bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt sạch sẽ.

Trời đất ơi, ngón tay Đồng Diêu quả nhiên là vũ khí thần kỳ.

Người xưa thường có câu nói là, khi ông trời đóng một cánh cửa của ngươi, nhất định sẽ mở ra một cánh cửa khác cho ngươi.

Các đồng bào nam giới, chớ vì mình không được oai phong hùng dũng mà buồn bực không vui, hãy vươn đôi tay linh hoạt của các ngươi ra, dùng chúng để thay đổi thế giới đi!!!

Tôi cuối cùng xem như hiểu được, vài năm qua, sự chú ý của tôi đối với Đồng Diêu luôn đặt ở tiểu Đồng Diêu, thực là mười phần sai a.

Lại không biết, tiểu Đồng Diêu thực ra chỉ là ngụy trang, cái lợi hại thực sự chính là đôi tay này mà tôi đã nhìn thấy vô số lần.

Tay Đồng Diêu tiếp tục ở trong cơ thể tôi tàn sát bừa bãi, mỗi một động tác đi xuống đều không vô ích, thành công làm cho kích tình trong hoa viên tư mật của tôi bùng nổ.

Vô số con trùng dục vọng sinh ra từ ngón tay của hắn, từ thân dưới của tôi chạy khắp châu thân theo từng dây thần kinh, từng khớp xương, từng sợi tóc.

Động tác Đồng Diêu rất tao nhã, không một chút vội vàng xao động, như là đang rất tự tin mà hoàn thành công việc quan trọng nhất này.

Mà tôi, lại bởi vì lực đạo có cường độ kỹ thuật cao này của hắn trêu chọc đến mức hồn vía lên mây.

Trong mắt tôi bắt đầu có lệ quang trong suốt lấp lánh.

Trên gương mặt tôi bắt đầu xuất hiện ánh hồng nhuận mê người khác thường.

Mũi chân của tôi bắt đầu căng lên trở thành một đường thẳng tắp.

Mà toàn bộ cơ thể của tôi đã muốn tan thành một suối nước.

Tôi chỉ có thể đưa tay bám trên cổ Đồng Diêu mới không bị trượt xuống dưới.

Tôi khó chịu mà sung sướng thở hổn hển.

Tôi vùi đầu vào ngực Đồng Diêu, không tự chủ mà cắn lên cơ thể cứng rắn trắng mịn của hắn.

Tôi đang hưởng thụ.

Nhưng mà, ngay tại thời điểm hồn vía bay đi mất không quay trở lại này, Đồng Diêu bỗng nhiên rút ngón tay đang trong cơ thể tôi ra.

Một loại hư không nháy mắt đánh úp lại, tôi nhíu mày, mê man nhìn hắn.

Mà lúc này, Đồng Diêu bỗng nhiên cởi quần áo của chính mình, tiếp theo, lộ ra tiểu Đồng Diêu, hơn nữa, nhắm ngay vào cửa vào của tôi.

"Không cần!!!" Tôi đẩy đẩy lồng ngực hắn, bi ai khẩn cầu nói: "Ngón tay, đổi thành ngón tay đi!!!"

Tôi thừa nhận tôi nói như vậy là không phúc hậu, cực kỳ tổn thương tiểu Đồng Diêu.

Nhưng công lực tiểu Đồng Diêu so với ngón tay, thật sự là còn kém rất nhiều a.

Nghe vậy, trong mắt Đồng Diêu lóe ra thứ ánh sáng mờ mịt: "Xem ra, ngươi vẫn chưa thực sự tin tưởng ta."

"Ta đương nhiên không phải ý này, " tôi vội phủ nhận, tiếp theo lén quan sát thần sắc hắn, nhỏ giọng nói: "Cái kia, có thể trước tiên dùng tay một lần, sau lại dùng công cụ bình thường của ngươi, được không?"

Cho dù là tôi phải bị một phút đồng hồ bất mãn kia dày vò, thì ít nhất đầu tiên phải làm cho tôi sảng khoái một lần mới công bằng chứ.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-151)