Vay nóng Tinvay

Truyện:Thần Bí Chi Tinh - Chương 05

Thần Bí Chi Tinh
Trọn bộ 10 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


"Nghe nói con đã gặp sáu người kia, nhưng không ra tay, vì sao ?" Sarett chất vấn.

"Ngày đó con tái phát đau đầu nên mới không ra tay." Bắc Cực Tinh mặt không chút thay đổi, giải thích.

"Lý do này quá gượng ép, khó khăn lắm mới tìm ra lại bỏ qua thời cơ, không khác gì đánh rắn động cỏ, làm chúng cảnh giác..." Sarett khó chịu nói.

"Như vậy không phải cũng rất thú vị sao? Chúng hiển nhiên coi con là người nào đó, cứ thấy con là như gặp quỷ, con tin chúng cũng có hứng thú với con, chúng sẽ chủ động tìm con." Hắn thâm trầm cười.

Sarett giật mình, không nghĩ hắn sẽ ra chiêu này.

"Cha nuôi, ngài yên tâm, con sẽ làm thật hoàn hảo." Hắn cam đoan.

"Vậy sao? Ta còn nghĩ con không đành lòng ra tay..." Sarett hỏi dò.

"Không đành lòng? Làm sao có thể, con lại không biết họ, mà cha cho rằng con sẽ mềm lòng với kẻ địch sao?"

"Ừm, không phải là tốt rồi." Sarett tạm thời yên tâm. Nhưng cho chắc ăn, lão vẫn định tăng cường độ sóng điện từ của con chip.

"Cha gọi con tới chỉ để nói điều này?"

"Không, ta muốn nói ngày kia sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho con, giới thiệu con cho thủ lĩnh tổ chức khác, mấy ngày nay con tạm thời đừng đi đâu."

"Tiệc sinh nhật? Vì sao?" Hắn ngạc nhiên.

Tự dưng tổ chức tiệc sinh nhật? Thật khả nghi. Hắn thầm nghĩ, ngoài mặt không động thanh sắc.

"Họ đều rất muốn gặp Bắc Cực Tinh! Ta còn định mời toàn bộ đoàn đội chữa bệnh tham gia nữa."

"Vì sao vậy?" Hắn nhíu mày.

"Họ là công thần cứu sống con, ta cũng nên có chút tâm ý với họ..." Sarett nở nụ cười tà ác.

"Cha muốn diệt khẩu?" Hắn lập tức đoán ra.

"Phản ứng của con luôn nhanh như vậy, làm người ra sợ hãi..."

"Con chỉ đoán thôi."

"Ta quả nhiên không chọn sai, con đúng là tài trí hơn người."

"Giết chúng, tư liệu nghiên cứu của chúng sẽ rơi vào tay ta." Sarett đắc ý cười.

Hắn nhìn Sarett, nhớ tới Đường Diệp. Xem ra giờ cô lành ít giữ nhiều, cô có lường được kiếp nạn này không?

"Con hãy bảo Tank mời mọi người tham gia, mượn chúng để thử nghiệm uy lực vũ khí mới của chúng ta." Mắt Sarett đầy sát khí.

"Vâng... Nhưng có thể lưu lại Đường Diệp cho con không?" Hắn hỏi.

"Sao, luyến tiếc ả?" Mắt Sarett lóe lên.

"Con chỉ tò mò về ả..." Hắn cười tà ác.

Sarett nheo mắt, "Được, muốn chơi nó thì cứ việc, nhưng chơi xong thì đừng luyến tiếc, ả rất cổ quái, không thể giữ."

"Con biết, con chỉ muốn nếm thử hương vị của ả thôi." Hắn cố ý học khẩu khí của Sarett.

Sarett cười to, "Ha ha ha... Con rốt cục đã thông suốt, Polaris."

Hắn cười lạnh lùng, nét mặt khó đoán.

☆☆☆ Tổng bộ tập đoàn Hắc Ảnh hiếm khi náo nhiệt như vậy, vừa chạng vạng tiếng ồn đã truyền vào trung tâm điều trị. Tank cũng tới trung tâm mời đoàn đội điều trị tham dự tiệc tối.

"Tiệc tối gì vậy?" Nhà sinh vật học người Nga hỏi.

"Hôm nay là sinh nhật thiếu gia, chủ tịch làm một bữa tiệc nhỏ, mời các vị tham gia." Tank nói xong nhìn về phía Đường Diệp, ánh mắt hơi kỳ lạ.

Sinh nhật?

Đúng rồi, ngày này hai năm trước là ngày Ứng Hủ Sinh tỉnh lại sau khi phẫu thuật...

Nhưng năm trước Sarett đâu có tổ chức!

Đường Diệp khó hiểu nhìn Tank.

"Thiếu gia đặc biệt hy vọng cô tham dự, tiến sĩ Đường, cậu ấy còn đưa tới một bộ lễ phục." Tank đưa cô một cái hộp.

"Tôi không tham gia hoạt động này."

"Đây là lệnh của chủ tịch." Tank lạnh lùng nói.

"Được, tôi biết rồi." Cô đành nhận lấy, càng thêm hồ nghi.

"Bảy giờ, xin hãy tới đúng giờ." Tank dứt lời liền rời trung tâm.

Lúc này, Douken nói kháy: "Thì ra tiến sĩ Đường cũng biết câu dẫn đàn ông."

"Polaris giúp tôi đuổi tên khốn say rượu xâm nhập phòng nghiên cứu của tôi, tôi còn chưa cảm ơn cậu ấy." Cô liếc hắn.

Các chuyên gia đều khinh miệt nhìn Douken.

Douken căm giận nói: "Cô chờ xem! Khi nào con chip thế hệ mới của tôi nghiên cứu thành công, tôi xem cô còn cuồng vọng được bao lâu." Hắn thở phì phì, bước ra ngoài.

Đường Diệp thở ra một hơi, cô cũng lười đối phó với loại tiểu nhân này. Cô cầm hộp về phòng, tâm tình hơi nặng nề. Cô không biết Ứng Hủ Sinh tiếp thu được bao nhiêu phần trăm lời mình nói, tuy giờ mọi thứ còn nằm trong kế hoạch của cô, nhưng Bắc Đẩu Thất Tinh vẫn án binh bất động. Lẽ ra họ phải hành động rồi mới đúng, nhưng mọi thứ vẫn bình tĩnh đến mức làm cho người ta bất an.

Nếu có thể, cô cũng muốn đi gặp mặt Gia Cát Tung Hoành, nhưng từ khi vào đây, cô coi như bị giam lỏng, chỉ có thể lên mạng truyền tin.

Cô khởi động máy tính, tiến vào trang web Bắc Cực Tinh trang web, đang định xác nhận tính huống tiếp theo, đột nhiên tường lửa phát báo động, có người xâm nhập máy chủ và dò vị trí của cô.

Là ai?

Chẳng lẽ... là Gia Cát Tung Hoành?

Cô mừng rỡ không thôi, tiến vào hệ thống giám sát máy chủ, phát hiện có người đang online, còn nhắn trên bảng tin — Ngươi là ai?

Cô ngẩn ngơ, bỗng phát hiện mình không thể trả lời vấn đề này.

Cô là ai?

Cô nên giải thích thế nào? Bảo mình là con gái của Thang Trọng Thần? Tiếp theo thì sao, nếu họ hỏi vì sao cô biết được tư liệu cơ mật của Bắc Đẩu Thất Tinh, cô nên trả lời thế nào? Nói cha cô vụng trộm truyền tin cho cô từ mười hai năm trước?

Họ sẽ tin chứ, nếu tin thì có tha thứ cho cha cô không? Thiên Xu từng muốn giết Phùng Nhiễm Nhiễm để không làm rò rỉ cơ mật, hắn có thể bỏ qua cho cô sao? Đây là vướng mắc trong lòng cô, làm cô không thể bộc lộ tấm lòng, vì cô sợ khi phục hồi trí nhớ, hắn sẽ oán hận cô...

Cô nhìn màn hình một lúc, mới gõ phím – Một người bạn.

Nếu là bạn thì nên thẳng thắn với nhau, ngươi là ai? Đối phương gấp gáp truy vấn.

Muốn đáp án, xin hãy đến đảo Bắc Cực Tinh.

Cô quyết định chế tạo cơ hội để Bắc Đẩu Thất Tinh gặp nhau lần nữa. Lần này cô sẽ đích thân dẫn Ứng Hủ Sinh đi, kết hợp lực lượng của mọi người và con chip cô sắp hoàn thành để thức tỉnh hắn.

Đảo Bắc Cực Tinh? Đối phương tựa hồ hơi sửng sốt.

Đúng vậy.

Khi nào?

Cô đang định nhập ngày, bỗng có người gõ cửa, cô cả kinh, lập tức đóng máy.

"Ai?"

"Tiến sĩ, cô chuẩn bị xong chưa, tôi dẫn người tới giúp cô." Tank lại xuất hiện.

"Giúp tôi cái gì?" Cô mở cửa, ngoài cửa trừ Tank còn có một cô gái, cô ta bước vào mở chiếc hộp Ứng Hủ Sinh đưa tới, lấy ra một chiếc váy trắng đơn giản nhưng rất thanh lịch, cao cấp.

"Cô ấy sẽ giúp cô trang điểm và đưa cô tới hội trường." Tank nói rồi chậm rãi đóng cửa lại.

Cô như đứa ngốc để mặc người khác sắp xếp, chưa tới hai mươi phút sau đã từ một cô gái bình thường biến thành nữ chính trong phim, tư thái động lòng người.

"Trời ơi chị đẹp quá, về sau đừng đeo kính nữa!" Cô gái lôi cô ra cửa, "Mau, nếu chị đến muốn thì em thảm rồi."

Cô gái dẫn cô vào hội trường, bên trong không nhiều người như cô nghĩ, ngoài vài thủ lĩnh tổ chức khủng bố, hầu như là người trong đoàn đội chữa trị, họ đều ngạc nhiên vì thấy cô khác hẳn ngày thường.

"Ôi chao, tiến sĩ Đường, hôm nay cô đẹp quá!" Bác sĩ người Mĩ khen ngợi.

"Cám ơn." Cô gật gật đầu, ánh mắt bất giác tìm thân hình tuấn vĩ của người kia trong đám đông.

Hắn toàn thân đồ đen, tràn ngập sắc thái thần bí. Thần thái lạnh như băng, trong không khí thân thiện, hắn không chút tươi cười, chỉ đứng uống rượu phía sau Sarett, yên lặng nhìn cô...

Ánh mắt hai người giao nhau, cô hơi thất thần, đến khi tiếng chống gậy của Sarett lại gần, cô mới hồi hồn, cảnh giác, "Sarett tiên sinh."

"Tiến sĩ Đường, hôm nay trông cô rất xuất sắc!" Sarett càn rỡ đánh giá cô.

"Ngài quá khen rồi."

"Cô vất vả công tác hai năm, phải khen thưởng hậu hĩnh, hôm nay cứ thả lỏng tinh thần, không cần nghĩ gì cả..." Sarett nói rồi đặt tay lên cánh tay trắng như tuyết của cô, mắt lóe dâm hỏa.

Cô cứng đờ người, chưa nghĩ ra phải tránh như thế nào, thì Ứng Hủ Sinh xen vào giữa hai người, làm như vô tâm rót rượu cho cô.

"Để con tiếp đãi cô ấy là được! Cha nuôi, Kuyva đang ở chờ người." Hắn nói với Sarett, mắt lại nhìn chằm chằm cô.

Cô vừa vào hội trường hắn đã thấy, cô băng thanh ngọc khiết, đẹp đến mức làm người ta nín thở. Hắn bỗng hơi hối hận vì tặng cô chiếc váy này, hấp dẫn ánh mắt người khác làm hắn không khoan khoái lắm. Hơn nữa khi Sarett đặt tay lên vai cô, hắn cơ hồ muốn dùng ánh mắt bắn thủng tay lão.

Sarett ngẩn ra, liếc hắn một cái, cười một tiếng, "Được rồi! Polaris, con tiếp đãi mỹ nữ cho tốt đi!"

Sarett vừa đi, cô liền thở ra một hơi. Hắn vẫn nhìn cô không chớp mắt, nói: "Bộ đồ rất thích hợp với cô."

"Cám ơn, nhưng tôi mặc không quen lắm." Cô tự giễu.

"Cũng không thể suốt ngày mặc blouse."

Cô không tiếp lời, chỉ nhìn bốn phía, khó hiểu hỏi: "Vì sao Sarett tiên sinh lại tổ chức tiệc sinh nhật cho anh? Không giống tác phong của ngài ấy lắm."

"Chắc muốn giới thiệu tôi với những người khác!"

"Cần thiết sao?" Cô vẫn cảm thấy cổ quái. "Cô đang hoài nghi điều gì?" Hắn nhíu mày.

*****

"Sarett không có ý tốt với anh, anh hẳn biết rõ, sao còn..." Cô nhìn hắn.

"Những điều cô nói đều không thể liên kết với nhau." Hắn cười lạnh.

"Anh vẫn không tin lời tôi?" Cô hơi sốt ruột.

"Tôi nên tin lời cô sao? Thái độ của cô thất thường, còn bảo nội tiết tố sẽ ảnh hưởng đến cô, vậy cô muốn tôi tin vào nội tiết tố phái nữ, hay lời nói dối của cô?" Hắn ác liệt châm chọc.

"Đừng vậy, Ứng Hủ Sinh..." Cô hơi tức giận.

"Tôi nói rồi, đừng gọi tôi bằng cái tên này, tôi là Polaris."

"Anh..." Chẳng lẽ cố gắng của cô đều uổng phí?

"Đêm nay đừng nói chuyện đó được không, rất mất vui." Hắn đặt ly rượu sang một bên, vươn tay, "Nhảy cùng tôi đi!"

"Tôi không rảnh." Cô trầm mặt, định bỏ đi.

Hắn vươn tay kéo cô vào lòng hắn.

"Buông tay!" Cả người cô dán vào ngực hắn, kinh hoảng quát khẽ.

"Nếu muốn bị chú ý hơn nữa thì cô cứ kêu tiếp đi!"

Cô lập tức im miệng, vì phát hiện mọi ánh nhìn đều hướng về phía hai người. Họ chậm rãi bước theo nhạc, Bắc Cực Tinh vừa lòng vì cô phối hợp, khóe miệng khẽ nhếch, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn vẻ mặt oán giận của cô, dáng vẻ quật cường còn thú vị hơn vẻ bình tĩnh hờ hững thường ngày.

Đường Diệp làm sao biết tâm tư của hắn, cô chỉ muốn sớm rời khỏi đây, về phòng nghiên cứu, hoàn thành con chip đã tới giai đoạn cuối.

"Nghe này, con chip đối kháng chip cũ của tôi đã bước đầu hình thành, lát nữa tới phòng tôi, tôi có chuyện muốn nói..." Cô ghé tai hắn, nói khẽ.

Hắn cúi đầu nhìn cô, nói: "Cô đang hẹn tôi sao?"

"Anh đứng đắn chút đi!"

"Tôi đang rất đứng đắn."

Cô khó chịu định đẩy hắn ra, lại bị hắn ôm càng chặt.

"Polaris." Cô quát khẽ.

"Suỵt, cô đến phòng tôi trước đã." Hắn đặt cằm trên đầu cô, khẽ nói.

"Để làm gì?" Cô nhíu mày.

"Muốn sống thì làm theo lời tôi."

"Có ý gì?" Cô bỗng thấy bất an.

"Lát tôi sẽ nói, cô đi trước đi." Hắn buông cô ra.

Cô không hỏi nữa, xoay người đi khỏi hội trường. Sẽ có chuyện xảy ra, cô có thể khẳng định vì ngửi được sát khí rất mạnh.

Cô bất an tới trước cửa phòng hắn, bỗng giọng Kuyva vang lên sau lưng, "Hóa ra chỉ cần đàn ông ngoắc tay là mày cũng trèo lên giường."

"Cô nghĩ sao thì tùy." Đường Diệp quay đầu, lạnh lùng liếc cô ta một cái.

"Hừ, mày chỉ là đồ chơi đêm nay của hắn thôi, hắn sẽ chơi đùa mày rồi mới giết!" Kuyva cười lạnh, "Đêm nay nhóm chữa trị đều phải chết, mày cũng không thoát đâu."

"Sarett định giết bọn tôi?" Cô kinh hãi, sớm nên đoán được lão không đời nào thả họ đi.

"Dù sao thân thể hắn cũng không còn vấn đề gì, bọn mày đã không còn giá trị lợi dụng."

"Ra vậy..." Cô thở ra một hơi, cũng không hiểu Ứng Hủ Sinh nghĩ gì.

"Biết rồi thì đừng câu dẫn Polaris nữa."

"Chuyện giữa tôi và Polaris cô không có quyền hỏi, cô quản quá nhiều rồi đấy."

"Tiện nhân!" Kuyva tức giận mắng.

"Không ai thắng cô về độ đê tiện đâu, về làm ấm giường cho Sarett đi." Đường Diệp phản kích.

"Mày chán sống rồi à?" Kuyva tát cô một cái.

"Chát!"

Cô ngẩn ngơ, không ngờ bà chị này lại hung hãn như vậy.

"Bảo mày nghe, Polaris cũng lên giường tao rồi, trải qua một đêm rất kích tình..."

Mặt Đường Diệp phút chốc trắng xanh, những lời này làm cô còn đau hơn vết tay trên má.

"Hắn... không phải loại người như vậy..."

"Đó là do mày không hiểu, đàn ông đều giống nhau, cần phát tiết, chỉ tao mới có thể chiều hắn, còn mày... Dù sao cũng phải chết, chi bằng tao giải quyết trước." Kuyva móc súng, chĩa vào trán cô.

Ngay lúc Kuyva định bóp cò, một bóng người xẹt đến, khống chế tay Kuyva, ả kêu thảm một tiếng, súng đã bị đoạt, tay phải bị bẻ gãy.

"Cô thật to gan, dám đụng vào người của tôi?" Giọng Ứng Hủ Sinh đủ để làm đông lạnh người ta.

"Polaris... Anh..." Kuyva đau đến mức nói không ra lời.

"Về chỗ cha nuôi đi, đừng cản trở tôi."

Kuyva nghiến răng nghiến lợi, run giọng nói: "Anh thật nham hiểm... Chúng ta còn từng bên nhau..."

"Bên nhau? Khi nào? Tuần trước sao? Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, ngày đó người lên giường với cô là Tank." Ứng Hủ Sinh ác liệt nhếch mép.

"Hả?" Kuyva ngạc nhiên, nhìn về phía Tank.

Tank mỉm cười, nói: "Ngày đó bỗng nhiên thiếu gia bảo tôi ngủ trong phòng cậu ấy, còn dặn tôi tắt đèn, nói là sẽ được hưởng diễm phúc... Ha ha, đúng là một đêm điên cuồng, phải không?"

"Các người..." Kuyva kinh hãi không thôi, hóa ra mình ngủ với nhầm người, càng đáng sợ hơn là Polaris đã nhìn thấu ả.

Ứng Hủ Sinh chợt để ý đến vết tay trên mặt Đường Diệp, liền lạnh lùng nói: "Tank, đưa ả đi, nếu không tôi sợ mình sẽ giết ả."

Mặt Kuyva tái nhợt, Tank lôi ả đi khỏi đó.

Ứng Hủ Sinh thấp giọng hỏi: "Đau không?"

Cô lắc đầu.

Hắn định vuốt mặt cô, cô lập tức tránh đi. Hắn trầm mặt, mở cửa phòng, nói: "Vào đi."

"Không, tôi phải về đại sảnh báo cho những người khác..." Cô lo cho nhóm chuyên gia.

"Đã quá muộn." Hắn vô tình nói.

"Cái gì?" Cô giật mình, đột nhiên nghe thấy từng đợt tiếng súng và tiếng kêu khóc truyền từ đại sảnh, kinh hãi định chạy tới.

Hắn túm lấy cô, kéo vào phòng, sập cửa lại.

"Cô muốn đi chịu chết sao? Bằng một mình cô có thể thay đổi chuyện gì? Không biết lượng sức!" Hắn quát.

"Các người sao có thể... coi thường mạng người thế?" Cô kích động hô to.

"Ở đây mạng người là thứ không đáng tiền nhất." Hắn hừ lạnh.

"Vì sao anh không ngăn cản? Những người đó... đã mất bao tâm huyết để cứu anh, sao anh có thể lấy oán trả ơn?"

"Cô cho rằng tôi và cô ngăn cản được? Tôi chỉ là con rối của Sarett, lão muốn tôi giết thì tôi giết, muốn tôi ngừng thì tôi mới thu tay." Hắn lãnh khốc nói.

"Anh biết lão lợi dụng mình, sao còn khăng khăng một mực, tiếp tục trầm luân? Sao anh không phản kháng? Lấy tài trí của anh, anh có thể đối phó được lão! Sao anh cam tâm bị thao túng? Ngu ngốc..."

Cô tức giận đấm vào ngực hắn, hắn dễ dàng bắt lấy tay cô, nhìn vẻ mặt đau xót của cô, ngực lại có chút khó chịu.

Hắn không hiểu, chẳng qua chỉ chết vài người, sao cô lại kích động như vậy?

"Tôi đã cứu cô còn gì..." Hắn thử giải thích.

"Cứu tôi? Hừ, cứu tôi lên giường anh à? Nếu biết anh trở thành người thế này, tôi lẽ ra không nên cứu anh!" Cô tức điên rồi mới dùng cách này kích thích hắn.

"Câm miệng." Mặt hắn xanh mét, lần đầu bị chọc giận.

"Tôi còn tưởng anh chỉ mất trí nhớ, không ngờ mất cả nhân tính, quả là ác ma máu lạnh..."

"Nếu tôi là cô, tôi sẽ ngậm miệng." Hắn cảnh cáo.

"Vì sao tôi phải nghe lời anh? Tôi vĩnh viễn khinh bỉ loại người như anh, nếu được lựa chọn lần nữa, tôi thà để anh chết não..."

Cô nói được một nửa, miệng đã bị chặn. Ứng Hủ Sinh hôn đặc biệt thô bạo, không cho cô thở dốc, hắn giữ mạng cho cô không phải để cô trách mắng. Tình cảnh cô nguy hiểm đến mức nào chính cô còn không rõ, còn có tâm tình lo đến sự sống chết của người khác?

Cô ra sức chống cự, đáng tiếc căn bản vô lực, đến cuối cùng cơ hồ hít thở không thông, ngay lúc đầu váng mắt hoa, hắn ngẩng đầu, cười nham hiểm, "Phải, tôi là ác ma máu lạnh, để cô sống thêm một đêm cũng chỉ là muốn lên giường với cô, giờ cô ngoan ngoãn để tôi bài bố đi!"

"Không –" Cô quá sợ hãi, đang muốn né ra đã bị hắn ôm ngang, quăng lên giường, lại dùng nụ hôn chặn tiếng kêu của cô.

Kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì? Cô không dám nghĩ, chỉ biết lòng mình tan nát vì Ứng Hủ Sinh đã biến thành Polaris...


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)