Vay nóng Tima

Truyện:Thần Bí Chi Tinh - Chương 04

Thần Bí Chi Tinh
Trọn bộ 10 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Kyoto, Nhật Bản

Bắc Cực Tinh mặc áo khoác dài, đứng trong tuyết, lẳng lặng nhìn khu nhà kiểu Nhật cũ trước mắt.

Khối kiến trúc khổng lồ được bao lại bởi bức tường trắng, nóc nhà gỗ cổ kính lại có vẻ uy vũ, vừa nhìn đã biết không phải nhà của người thường.

Đây là tổng bộ Nhật Liên Tổ, tổ chức này từng hùng bá Quan Đông, vài năm nay đã suy thoái, nghe nói giờ do một nữ nhân tên là Băng Thất Hàn làm đương gia, thống lĩnh đám người cũ.

Sáu kẻ hắn muốn tìm thật sự ở đây?

"Tiếp theo nên làm gì, thưa thiếu gia?" Tank lặng lẽ tới sau lưng hắn, hỏi.

"Xem tình hình đã." Hắn lạnh lùng nói.

Tuyết trắng bao trùm khắp nơi, cảnh tượng này gợi cho hắn một hoài niệm khó nói thành lời, dường như hắn đã thấy hình ảnh này ở đâu đó.

Cho nên hắn thích tuyết.

Thích màu trắng trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo. Điều này làm hắn nhớ tới Đường Diệp, những bông tuyết trong suốt cực kỳ giống cô, kiên cường lại yếu ớt... Từ hôm đó, bóng dáng cô luôn hiện ra trong lòng hắn, nhất là dáng vẻ xấu hổ quẫn bách của cô, cực kỳ giống mai đỏ nở rộ trong tuyết, ngoài ý muốn làm hắn động lòng.

Hắn hơi nhếch môi tự giễu, mình lại có lúc động lòng? Không giống mình gì cả...

Nhưng hắn vốn là người như thế nào? Hắn không biết.

Tiếng ồn truyền ra từ bên trong đại trạch, hắn định thần, mắt lại trở nên sắc bén vô tình.

Cổng mở, sáu người phụ nữ đi ra, hai người trong số đó còn ôm đứa bé, mặt các cô đều tràn đầy hạnh phúc, vừa tán gẫu đùa giỡn vừa đi qua chỗ hắn.

Chắc không phải vợ của sáu kẻ kia chứ?

Hắn lạnh lùng cười, hai tay cắm vào túi áo khoác, bắt đầu cân nhắc có nên tặng một quả bom nho nhỏ làm quà không.

Lúc này, quả bóng của bé trai trong lòng mẹ rớt xuống, lăn tới chỗ hắn, bé ầm ĩ đòi xuống, nghiêng ngả đuổi theo quả bóng, tới trước mặt hắn.

Hắn ngồi xổm xuống nhặt quả bóng, lại ôm lấy cậu nhóc, bé không sợ người lạ, còn cười với hắn.

"Tiểu Trần!" Vệ Đức Lan vội vàng chạy tới.

Hắn thần không biết quỷ không hay nhét một quả bom nhỏ vào áo khoác của cậu bé, rồi trả bé cho mẹ.

"Cám ơn..." Vệ Đức Lan cảm kích ôm con, nhưng khi cô nhìn rõ mặt hắn, chợt biến sắc, ngẩn ra tại chỗ.

"Đừng khách khí." Hắn nhướn mày vì vẻ mặt kì lạ của cô.

"Đức Lan, nhanh chút, phải đi rồi." Lộ Đắc lại gần, gọi cô.

"Anh..." Vệ Đức Lan nghĩ mình hoa mắt, cô trợn to mắt, khuôn mặt phía trước vẫn rõ ràng sống động, cô hít một hơi, khuôn mặt này cô nhớ rất rõ, hai năm nay chưa từng quên!

"Đức Lan!" Lộ Đắc khó hiểu nhìn cô, lại nhìn Bắc Cực Tinh.

"Thiên... Thiên Xu..." Vệ Đức Lan run giọng gọi.

"Chị nói gì?" Lộ Đắc chấn động.

Cậu nhóc đột nhiên cười, bắt chước mẹ gọi: "Thiên Xu! Thiên Xu! Thiên Xu!"

Toàn thân Bắc Cực Tinh chấn động, đầu đột nhiên hỗn loạn.

Thiên Xu?

Xưng hô này lay động lồng ngực và tư duy hắn, não hắn nổi sóng cuồn cuộn, tựa hồ có người không ngừng gọi...

"Thiếu gia?" Tank phát hiện hắn bất thường, lại gần gọi.

Tiếng kêu của cậu bé làm cho những cô gái còn lại xôn xao, cũng nhanh chóng khiến người trong nhà chú ý.

Vọng Nguyệt Tinh Dã vừa nghe con liên tiếp gọi Thiên Xu, lập tức vọt ra, Diêm Quýnh, Đoàn Duẫn Phi, Gia Cát Tung Hoành, Địch Kiếm Hoài và Thạch Dật đều chạy theo.

"Đức Lan, sao vậy?" Vọng Nguyệt Tinh Dã chạy tới chỗ Vệ Đức Lan.

"Tinh Dã, anh xem..." Vệ Đức Lan chỉ vào Bắc Cực Tinh, run giọng nói.

Vọng Nguyệt Tinh Dã quay đầu nhìn, mặt nháy mắt trắng xanh.

Người này...

"Sao vậy, có người đến làm... loạn..." Thân là chủ nhân, Đoàn Duẫn Phi sải bước đi ra, định mắng người, nhưng khi hắn thấy rõ đối phương liền nín bặt.

Hắn trừng lớn hai mắt, cả người hóa đá.

Thiên Xu?

Không chỉ Đoàn Duẫn Phi sửng sốt, sắc mặt Bắc Cực Tinh cũng là biến đổi.

Sao người này trông quen vậy?

Năm người còn lại đều kinh ngạc tột đỉnh.

Giống quá...

Không, là giống như đúc! Người này hoàn toàn là phiên bản phục chế của Thiên Xu!

"Anh là... Thiên Xu?" Diêm Quýnh bật thốt.

Bắc Cực Tinh trong lòng chấn động, một kích thích kì dị vọt lên trong ót.

Ánh mắt hắn lướt qua Diêm Quýnh, Vọng Nguyệt Tinh Dã, Thạch Dật, Địch Kiếm Hoài từng người, cuối cùng dừng ở Gia Cát Tung Hoành, nhất thời, một cảm giác quen thuộc mãnh liệt xâm nhập ngực hắn, làm hắn không thể hô hấp...

Những người này... Sau khi gặp ngoài đời, cảm giác rung động còn mạnh hơn khi xem ảnh, cảm giác quen thuộc lại xa lạ này làm hắn thấy hỗn loạn, hồi hộp, và đau thương.

Họ rốt cuộc có quan hệ gì với hắn?

Rốt cuộc...

Hắn cứng ngắc quay đầu nhìn Tank, đôi mắt tràn ngập dấu hỏi.

"Thiếu gia!" Tank giật mình đỡ lấy hắn, lần đầu tiên thấy vẻ mặt này ở hắn.

Gia Cát Tung Hoành ổn định cảm xúc, lý trí tiến lên, lịch sự nói: "Hoan nghênh đến chơi, Bắc Cực Tinh tiên sinh."

Bắc Cực Tinh đem tầm mắt kéo trở lại trên mặt hắn, "Gia Cát Tung Hoành... Tôi đã gặp anh."

Nghe thấy hắn gọi thẳng tên mình, Gia Cát Tung Hoành hơi cứng đờ, chậm rãi gật đầu, "Đúng vậy, chúng ta từng gặp."

"Rốt cục anh là ai?" Địch Kiếm Hoài không đợi được, hỏi.

Hắn quay đầu nhìn Địch Kiếm Hoài, trong đầu bỗng hiện lên một đôi cánh trắng bạc, không khỏi ngẩn ra.

"Thiên sứ..." Hắn chưa kịp nghĩ đã thốt ra miệng.

Địch Kiếm Hoài run người, biến sắc.

"Anh... là Thiên Xu sao? Phải không?" Thạch Dật lớn tiếng chất vấn.

Hắn là Thiên Xu sao?

Bắc Cực Tinh nhíu mày, gáy bỗng đau đớn.

Rốt cục là sao? "Bắc Đẩu Thất Tinh" rõ ràng là kẻ địch cần trừ bỏ, vì sao hắn lại có cảm giác khắc sâu với họ?

"Anh quên bọn tôi rồi sao, Thiên Xu?" Vọng Nguyệt Tinh Dã chỉ liếc mắt cũng có thể kết luận, hắn chính là Thiên Xu mình thấy trong mộ, là người phục chế!

Trái một tiếng Thiên Xu, phải một tiếng Thiên Xu, đầu hắn một mảnh hỗn độn, như có thứ gì xung đột trong đó, đau đến mức ôm đầu kêu rên.

"Đây là thiếu gia nhà tôi, Polaris, các anh nhận nhầm người rồi." Tank đỡ hắn, quát.

"Vậy cho hỏi Bắc Cực Tinh tiên sinh tới đây làm gì?" Gia Cát Tung Hoành nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của Bắc Cực Tinh.

"Đi ngang qua." Tank nói.

Gia Cát Tung Hoành không tin, nheo mắt trầm tư.

Bắc Cực Tinh thở hổn hển, biết hôm nay không thể xuống tay, thấp giọng nói với Tank: "Chúng ta đi."

"Vâng." Tank gật gật đầu, dìu hắn đi.

"Chờ chút! Đừng đi –" Diêm Quýnh muốn ngăn lại.

Hắn quay đầu, âm trầm cười. "Có chuyện gì?"

Diêm Quýnh hơi chấn động vì vẻ mặt hắn, nói không ra lời. Giọng điệu uy hiếp này thật sự rất giống Thiên Xu.

"Không có việc gì, xin cứ tự nhiên." Gia Cát Tung Hoành đáp thay.

Hắn cố nén cơn đau đầu, nhìn chằm chằm Gia Cát Tung Hoành, nhếch miệng cười lạnh. "Tôi rất mong chờ lần gặp mặt thứ ba của chúng ta, Gia Cát Tung Hoành, nếu còn có lần thứ ba." Dứt lời, hắn cùng Tank xoay người, lên xe đỗ bên đường, nhanh chóng rời đi.

Gia Cát Tung Hoành biến sắc, nhớ tới vụ nổ trên đảo, quay đầu vội hỏi: "Vừa rồi hắn tiếp xúc với ai?"

"Tiểu Trần... Hắn đã ôm Tiểu Trần." Vệ Đức Lan khó hiểu nói.

Gia Cát Tung Hoành vội vàng tìm khắp người Tiểu Trần toàn thân, nhanh chóng phát hiện quả bom bỏ túi trong túi áo khoác của Tiểu Trần, không chút do dự ném ra xa, quát to: "Nằm úp xuống!"

Mọi người vội làm theo, chỉ nghe một tiếng nổ lớn, bom đã làm nổ tung một loạt cây bên đường.

Mọi người hít một hơi vì kinh ngạc, nhất là Vệ Đức Lan, cô ôm chặt lấy con, cả người phát run.

Vọng Nguyệt Tinh Dã sắc mặt xanh mét, ôm vợ con, tim đau như cắt.

"Thiên Xu... Muốn nổ chết chúng ta?" Địch Kiếm Hoài thất thanh kêu lên.

"Thiên Xu bị sao vậy? Hắn... không nhớ rõ chúng ta sao?" Thạch Dật nổi giận rống to.

"Đáng chết! Hắn căn bản không phải Thiên Xu!" Diêm Quýnh tức giận trợn mắt.

Gia Cát Tung Hoành nhìn phiến đất bị san bằng, mắt lạnh như băng.

"Vậy hắn rốt cuộc là ai? Huênh hoang khắp nơi bằng dáng vẻ Thiên Xu?" Đoàn Duẫn Phi giận dữ nói.

"Yên tâm, các vị, tôi sẽ điều tra ra! Không tra rõ không được." Gia Cát Tung Hoành nắm chặt tay.

Bắc Cực Tinh hiện thân bằng dáng vẻ Thiên Xu, cho họ một bất ngờ đau khổ nhất từ lúc chào đời tới nay, hắn tột cùng là ai? Lại có mục đích gì? Lo sợ bất an bao phủ trong lòng mỗi người, họ mờ mịt nhìn về hướng Bắc Cực Tinh biến mất, nỗi lòng khó có thể tiêu tan.

*****

Đường Diệp về phòng chuẩn bị đi ngủ, nhưng vừa mở cửa phòng, liền thấy một bóng người ngồi trước bàn, mở máy xem trộm tư liệu của cô.

"Ai?" Cô chấn động, quát một tiếng, vọt qua.

Người nọ không nhanh không chậm xoay ghế lại, đèn ngủ chiếu lên gương mặt tuấn dật của hắn.

Cô thở phào: "Polaris! Anh... Anh ở đây làm gì?"

"Cô nói xem?" Bắc Cực Tinh nhìn cô.

"Anh về được bao lâu rồi?"

"Nửa giờ trước."

Sau khi chính thức đối mặt với Bắc Đẩu Thất Tinh, hắn nhớ tới một người có thể giải đáp cho mình.

Đường Diệp!

Cô cố ý dẫn hắn đến Nhật Bản gặp Bắc Đẩu Thất Tinh gặp, cô biết hắn sẽ có phản ứng không tầm thường với sáu người kia, nên mới an bài lần gặp này...

Đúng vậy, tất cả đều do cô giở trò quỷ!

Bởi vậy khi về hắn đã yên lặng lẻn vào phòng cô, bất kể ra sao cũng phải tìm được đáp án, mặc kệ cô có cho không.

"Tìm tôi có chuyện gì?" Cô bình tĩnh nhìn hắn.

Ánh mắt hỗn độn mang theo hoang mang, giận dữ và một chút khởi binh vấn tội.

Xem ra kế hoạch của cô đã có hiệu quả.

"Cô biết mà." Hắn cười lạnh.

"Muốn biết gì cứ hỏi, đừng như kẻ trộm vào phòng tôi xem tài liệu." Cô thấy màn hình đang hiện giao diện trang web Bắc Đẩu Thất Tinh, nhíu mày.

"Tôi hỏi thì cô sẽ nói sao?"

Cô không trả lời, chỉ đi tới chỗ máy tính, muốn tắt đi.

Hắn phút chốc tóm lấy tay cô, "Đừng nóng vội, cô có thể bắt đầu giải thích từ trang web này."

Cô hơi kinh hãi, muốn rút tay về, lại bị hắn túm càng chặt.

"Buông tay! Polaris!" Cô quát khẽ.

"Đừng vòng vèo nữa, Đường Diệp, tôi sắp hết kiên nhẫn rồi." Hắn cảnh cáo.

"Tôi nói thì anh chịu tin chắc?"

"Vậy phải xem cô nói gì."

"Điều tôi sẽ nói là điều anh đang nghĩ!" Cô đã sớm đọc ra tâm tư của hắn.

"Vậy cô nói xem tôi nghĩ gì?"

"Anh nghĩ là, trước khi mất trí nhớ, có phải anh đã quen sáu người họ? Có phải từng là đồng đội của họ? Có phải Thiên Xu mà họ nói không?"

"Đáp án thì sao?"

"Đáp án anh đã có, còn cần tôi nói rõ sao?"

Hắn hơi biến sắc, đúng vậy, lòng hắn sớm đã có đáp án, vì nếu không biết họ từ trước, phản ứng của hắn sẽ không mãnh liệt như vậy, sáu người kia chắc chắn có quan hệ chặt chẽ với hắn.

Cực kì chặt chẽ...

Nhưng vì sao hắn lại ở đây? Vì sao không ở cùng họ, lại thành kẻ địch với họ? Trong này có bí mật gì, hắn sẽ bắt cô chính miệng nói ra.

"Anh và sáu người họ từng có sinh tử chi giao... Bảy người các anh chính là tập đoàn lính đánh thuê Bắc Đẩu Thất Tinh từng chấn động người đời! Thiên Toàn, Thiên Ki, Thiên Quyền, Khai Dương, Ngọc Hành, Diêu Quang, còn anh là Thiên Xu." Cô chậm rãi nói.

Não và ngực hắn dậy sóng, hắn hít một hơi, bỗng nhiên đứng lên, đi đến bên cửa sổ.

Bắc Đẩu Thất Tinh!

Hắn thật sự là Thiên Xu của Bắc Đẩu Thất Tinh?

Nhớ tới ánh mắt sáu người kia nhìn hắn, lòng hắn trở nên nặng nề.

"Còn nữa, tên anh không phải Polaris, tên thật của anh là Ứng Hủ Sinh." Cô rốt cục có thể nói ra cái tên chôn giấu trong lòng.

"Ứng... Hủ..." Hắn chấn động.

Tên này... Tên này như ẩn chứa nỗi đau rất lớn, vừa nghe ba chữ Ứng Hủ Sinh, từng tế bào trong cơ thể hắn dường như đều kêu lên đau đớn.

"Ứng Hủ Sinh, thủ lĩnh Bắc Đẩu Thất Tinh, danh hiệu Thiên Xu, tuổi tâm lý ba mươi ba, tuổi thân thể hai mươi sáu, Hoa kiều, tóc đen mắt đen, cao 1m82, nặng 70kg..." Tư liệu về hắn sớm khắc sâu trong lòng cô.

"Vì sao... tuổi tâm lý và thân thể của tôi lại khác nhau?" Hắn hoang mang.

"Vì trước khi tôi mổ cho anh, não và thân thể anh tách biệt." Cô thản nhiên nói, nghĩ rằng nên nói ra toàn bộ sự thật.

"Gì cơ?" Hắn ngạc nhiên mở to mắt.

"Trước kia anh là một bộ não được cố ý bảo tồn, thân thể anh đã sớm hoại tử, thân hình hiện tại của anh là bản phục chế từ bản thể năm bảy tuổi của anh."

"Cô... đang nói gì vậy? Ý cô là thật ra tôi là người phục chế? Chuyện quái quỷ gì vậy?" Hắn quát khẽ, chuyện quá hoang đường, sao hắn tin được?

Một bộ não?

Hắn chỉ là một bộ não? Vớ vẩn!

"Hài hước, câu chuyện của cô còn khoa trương hơn cả phim khoa học viễn tưởng."

"Tôi không kể chuyện, mà là đáp án anh muốn." Cô nghiêm túc nói.

"Đáp án chưa chắc là thật, chứng cứ đâu?"

Cô dừng vài giây, mới thở dài một hơi, "Tôi không thể cho anh chứng cứ, chứng cứ chính xác nằm trong não anh, trí nhớ anh."

"Cách nói này càng buồn cười, tiến sĩ."

"Tôi sớm biết không có bằng chứng anh sẽ không tin, nên tôi nói gì cũng vô dụng." Cô suy sụp lắc đầu.

"Cô cho là tùy tiện tìm cớ có thể gạt tôi? Chứng cứ nằm trong đầu tôi? Trí nhớ của tôi đã sớm bị cô khóa lại, không phải sao?" Hắn lạnh lùng thốt.

Mặt cô tái đi, không ngờ hắn lại biết.

"Cô ra tay với não tôi, khóa trí nhớ tôi, lại trăm phương nghìn kế muốn tôi nhớ lại, mâu thuẫn làm tôi khó hiểu..." Mặt hắn như kết sương.

"Gắn chip vào đầu anh chỉ là bất đắc dĩ..." Cô thống khổ nhăn mày.

"Bất đắc dĩ?" Hắn trầm giận nói: "Dùng con chip khống chế tôi, vậy gọi là bất đắc dĩ?"

"Không làm vậy thì anh chỉ còn đường chết." Cô buồn bực gục đầu xuống.

"Ồ? Nghe cũng hợp lý phết," Hắn túm vai cô, "Cô bảo nếu không có con chip khống chế, tôi sẽ chết?"

"Đúng vậy." Cô ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.

"Nhưng giờ tôi có khác gì đã chết?" Hắn hung ác tự giễu.

"Đương nhiên khác! Anh có thể nói, có thể thở, có thể nghe nhìn, cảm thụ mọi chuyện, trước kia anh chỉ có thể ở trong một cái bình cầu, không thể làm gì cả, không thể chạm vào những người và vật anh muốn chạm vào, anh chỉ có sự cô đơn và bi thương, nhưng hiện tại anh đã sống một cách chân thực!" Cô chợt trở nên kích động.

Vẻ mặt và giọng điệu cô làm hắn kinh ngạc, hơn nữa từng chữ cô nói đều đánh vào sâu trong lòng hắn.

Cô biết! Cô hoàn toàn hiểu cảm giác vi diệu của hắn! Hiểu cảm giác tồn tại và ý nghĩa của sự sống đối với hắn!

"Chỉ cần anh còn sống, mọi thứ đều đáng giá, tuy Sarett động tay vào con chip để anh trở thành con rối của lão, lợi dụng anh để làm Bắc Đẩu Thất Tinh tàn sát lẫn nhau, nhưng chỉ cần anh thoát khỏi sự khống chế của con chip, đó cũng không đáng gì, vì không gì quan trọng bằng sự sống." Cô bất giác thổ lộ tâm tình.

Hắn rung động, không nói gì, chỉ nhìn gương mặt trào dâng xúc động của cô.

Giờ phút này, hắn đã khẳng định được một điều.

Đường Diệp yêu hắn!

Yêu hắn sâu đậm!

"Còn sống mới có hy vọng, chỉ cần còn sống, mọi chuyện mới có ý nghĩa, cho nên đừng nói là một con chip, kể cả tận mười con chip tôi cũng sẽ nhét vào đầu anh..." Cô chém đinh chặt sắt.

Nhìn hắn bị Sarett thao túng, cô đau lòng nhưng không hề hối hận, không hề tự trách, chỉ cần có thể thấy hắn sống như người thường...

Nỗi lòng hắn mênh mông, máu hắn dâng trào, lồng ngực hắn xôn xao. Tình cảm trên gương mặt cô, đuôi mắt khóe miệng đầy tình yêu không thể thốt ra lời, sao hắn có thể xem nhẹ, sao có thể nhìn không ra sự quyến luyến sâu sắc ấy? Dưới lớp mặt nạ lạnh như băng của cô, cất giấu một trái tim nóng cháy. Cô yêu hắn đã bao lâu? Hai năm? Không, nghe giọng điệu của cô, tựa hồ đã yêu hắn từ trước khi mổ cho hắn!

Điều đó chứng tỏ cô biết hắn từ rất sớm, nhưng sao hắn lại không có ấn tượng? Ở sâu trong trí nhớ đã bị khóa của hắn, chỉ có sáu người kia, không có bóng dáng cô!

Không hề có!

Khi đó, cô ở đâu?

Nhìn sắc mặt hắn trở nên kỳ dị, phát hiện mình đã nói quá nhiều, cô cau mày, ảo não tránh khỏi tay hắn. Nhưng cô mới định lùi ra, lại bị hắn bắt được cánh tay.

"Vì sao cô hi vọng tôi sống? Vì sao?" Hắn nhẹ giọng hỏi.

"Không vì sao cả, anh đi đi! Ở chỗ tôi lâu, Sarett sẽ nghi ngờ."

"Cô còn chưa trả lời tôi." Hắn kiên trì muốn cô nói rõ.

"Tôi không còn gì để nói."

"Nhưng vì sao tôi cảm thấy trong mắt cô có thiên ngôn vạn ngữ..." Hắn chậm rãi cúi đầu, ghé sát vào cô.

Hắn muốn hôn cô.

Trái tim cô kinh hoàng, kích động muốn ngoảnh đi, hắn lại ôm má cô, không cho cô né tránh.

"Dừng... Dừng lại, Ứng Hủ Sinh!"

"Đừng gọi tên này của tôi, tôi còn chưa tin lời cô." Thần sắc hắn cứng đờ, nhướn mày.

"Nhưng đây là tên anh, do người cha Ứng Kì Lý đặt cho anh!" Cô quát khẽ.

Cha... Ứng Kì Lý?!

Hắn chấn động, nhíu chặt mày, linh quang chợt lóe, trong đầu xuất hiện một gương mặt quỷ dị dữ tợn, hắn hơi run rẩy như sắp nhớ ra điều gì, nhưng cơn đau đầu lập tức cắn nuốt hình ảnh đó.

"A... Đầu tôi..." Hắn ôm đầu kêu.

Từ khi gặp đám Gia Cát Tung Hoành tới giờ, cơn đau đã chịu đựng vài giờ rốt cục bùng nổ, hắn chỉ cảm thấy có thứ gì đang điên cuồng xé rách đầu óc mình, đau đến mức không thể hô hấp.

"Ứng Hủ Sinh!" Cô hoảng hốt kêu.

Chợt hắn ngã xuống, cô vội tiến lên ôm lấy hắn, "Hủ Sinh!"

Do hắn cao to hơn cô nhiều, cô không chịu nổi sức nặng của hắn, ngã ngồi ra đất, lưng đập vào tủ, kính mắt cũng rơi xuống.

"A!" Cô đau đến mức nhíu mày, nhưng vẫn cẩn thận che cho hắn, dùng thân mình làm đệm để hắn không bị thương.

Hắn nằm úp sấp trên người cô, đầu gối lên cần cổ của cô, hô hấp vừa gấp vừa loạn, đã ngất đi.

"Này? Ứng Hủ Sinh? Polaris?" Cô gấp gáp gọi, cũng cẩn thận đẩy đầu hắn ra, đặt tay lên động mạch gáy hắn để kiểm tra mạch đập.

Tim đập hơi nhanh, nhưng có vẻ không có gì trở ngại, cô mới hơi yên lòng. Làm hắn bị kích thích dồn dập là lỗi của cô, cô không nên vội vã ném ra mọi chuyện, tạo thành gánh nặng cho não hắn...

Cô tự trách không thôi, cúi đầu nhìn thấy vết mổ do chính mình rạch dưới mớ tóc đen của hắn, hơi ngẩn người. Vết thương này mổ trên hộp sọ hắn, lại như khắc vào tim cô, cô không quên được thời gian chờ đợi dằn vặt sau khi hoàn thành giải phẫu, đợi hắn chiến thắng tử thần, tỉnh lại từ bóng đêm vô biên vô hạn.

Hắn sẽ không biết tâm tình của cô. Sẽ không ai biết...

Thấy hắn bất động, cô nín thở vươn tay, chần chờ vài giây, mới bạo gan dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào mái tóc hắn, cẩn thận, chân thành như vuốt ve một món trân bảo.

"Anh nhất định phải sống sót, sống vì những người yêu anh, sống vì tôi..." Cô khẽ nói, như nói cho bản thân nghe.

Bắc Cực Tinh thật ra vẫn chưa hôn mê, hắn chỉ nhắm mắt đợi cơn đau qua đi, cũng... muốn thừa cơ xem phản ứng của cô.

Mà phản ứng của cô đã làm hắn rung động.

Vừa rồi ngã xuống, cô che chở hắn rất cẩn thận, cùng với sự chân thành tha thiết và cái vuốt ve ôn nhu ấm áp, căn bản không giống bác sĩ, mà là người yêu!

Một người yêu phảng phất đã thương hắn cả ngàn năm...

Chiều sâu của tình yêu này phải đo đạc như thế nào?

Hắn đột nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm cô, một tình cảm ngay cả hắn cũng vô pháp lý giải dâng lên.

Cô giật mình, ngón tay cứng đờ giữa không trung, vừa sợ vừa thẹn.

Hắn... tỉnh rồi?

"Anh..." Má cô nháy mắt đỏ rực như lửa đốt.

Cô thu tay, xấu hổ đẩy hắn ra, chỉ muốn lập tức biến mất. Hắn không để cô trốn tránh nữa, lật người đặt cô dưới thân, khóa trong vòng tay mình.

Cô ngạc nhiên nói không nên lời, hắn cũng không hé răng, hai người lẳng lặng nhìn nhau.

Sau đó, giống như hãm sâu trong ma pháp, hắn chậm rãi áp sát, hôn lên đôi môi run rẩy của cô.

Trời đất quay cuồng, con tim của Đường Diệp lạc lối... Hơi thở của hắn vây lấy cô, cũng mê hoặc cô, cô quên cả cách hô hấp, chỉ biết ngôi sao mình yêu nhất đang hôn mình...

Bắc Cực Tinh mê muội mút môi cô, trong trí nhớ hữu hạn hắn chưa từng hôn ai, cũng chưa từng muốn hôn người nào. Nhưng Đường Diệp lại dẫn phát cảm quan đóng băng trong cơ thể hắn, nghiêm trọng quấy nhiễu sự khống chế của hắn. Mấy ngày nay hắn luôn nghĩ về cô, thậm chí muốn ôm cô, làm chuyện đó với cô! Cảm giác này ngày càng mãnh liệt, đạt tới đỉnh lúc cô lơ đãng bộc lộ sự thâm tình.

Ngọn lửa một khi châm sẽ khó mà dập tắt, hắn gắt gao ôm cô, nụ hôn dần cuồng dã hơn, dùng đầu lưỡi đẩy hàm răng cô ra, khiêu khích lưỡi cô.

Cô bị dọa bởi sự nóng bỏng của hắn. Đây là Ứng Hủ Sinh cô biết sao? Hai năm qua, cô đã chứng kiến sự lãnh khốc và hờ hững của hắn, bao nhiêu cô gái trong tập đoàn yêu thương nhung nhớ hắn, nhưng chưa từng có ai lay động được hắn.

Nhưng hiện tại hắn lại... lại dùng cách mất hồn này hôn cô? Vì sao?

Ngay lúc cô ý loạn tình mê, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng của Tank: "Thiếu gia! Cậu ở bên trong à? Chủ tịch muốn gặp cậu."

Hai người phút chốc tách ra, hắn lẳng lặng nhìn cô vài giây mới buông cô ra, một tay kéo cô dậy, khóe miệng hơi cong lên, "Thực đáng tiếc..."

Cô không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nhanh chóng vuốt tóc, tim còn loạn nhịp.

"Chuyện của chúng ta còn chưa xong đâu, lần sau tiếp tục đi." Hắn một lời hai nghĩa.

"Không có lần sau, anh đi đi!" Cô quả quyết.

"Tôi nghĩ... hai ta đều chưa tận hứng."

"Tôi chỉ nhất thời mụ mị, áp lực quá nhiều nên mới tùy tiện tìm người phát tiết một chút, anh đừng để ở trong lòng." Cô tránh ra, đeo lại lớp mặt nạ phòng vệ lạnh như băng.

Hắn nheo mắt, khó chịu vì cô nghĩ một đằng nói một nẻo, "Chỉ tùy tiện tìm người phát tiết?"

"Chỉ do nội tiết tố tác quái, không có gì khác. Còn nữa, xin anh về sau đừng tự tiện vào phòng tôi."

Mặt hắn trầm xuống, nói: "Vậy sao, tôi biết rồi."

"Biết là tốt rồi, đi nhanh đi, Sarett đang đợi."

Hắn không nói thêm nữa, mắt lạnh đảo qua đôi má đỏ rực của cô, xoay người ra khỏi phòng.

Giả vờ có hại cho sức khỏe, tôi nhất định sẽ đào ra toàn bộ tình cảm cô cố gắng che giấu!

Toàn bộ!

Hắn cười lạnh, thầm nhủ.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)