← Ch.08 | Ch.10 (c) → |
Trời càng lúc càng âm u, mưa càng lúc càng nặng hạt, chiếc xe mới lao ra năm mét, Địch Kiếm Hoài đã giương cánh bay vọt đến chắn trước cửa kính xe. Trình Duy Trạch kêu to kinh hãi, phanh gấp, trong nháy mắt xe trượt đi, quay chín mươi độ mới dừng lại. Trình Duy Ân và Trình Nhất Hoa ngồi trên xe đều ngã người về bên trái, xe lăn của Trình Nhất Hoa thậm chí suýt đổ.
Vai trái Trình Duy Ân đập vào thành xe, nhưng nàng bất chấp đau đớn, tới chỗ Trình Nhất Hoa, đỡ cha ngồi thẳng lại trên xe lăn.
"Ba, ba không sao chứ?" Nàng lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của cha.
"Ba......Vẫn ổn......" Trình Nhất Hoa thở phì phò.
Lúc này, cửa xe bị sức mạnh đánh bật ra, thân ảnh cao lớn của Thạch Dật che ngoài cửa, hắn không nói hai lời, một tay đã đem cả Trình Nhất Hoa cả chiếc xe lăn mang ra ngoài.
"Đừng chạm vào cha tôi......" Nàng kinh hoảng nhảy xuống xe, nhưng bọn Gia Cát Tung Hoành sớm đứng thành một vòng bao vây nàng và cha nàng.
"Kế tiếp cần kết thúc, là ân oán giữa chúng tôi và cha cô." Gia Cát Tung Hoành lạnh lùng nói với nàng.
"Tung Hoành, em xin anh, buông tha cho ba em! Anh nhìn ông xem, ông đã gầy yếu đến mức này, đối phó một ông già các anh nhẫn tâm sao?" Nàng nhịn không được cầu xin hắn.
"Trong mắt chúng tôi, hắn vĩnh viễn là một tên buôn người máu lạnh, vì hắn, chúng tôi mới có cơ hội vào địa ngục một lần." Gia Cát Tung Hoành quay đầu không nhìn nàng, sắc mặt tối lại.
"Anh......" Nàng không thể phản bác, nàng biết những người này chịu không ít khổ ải, với bọn họ mà nói, cha nàng là người bắt đầu những nỗi khổ ấy, không thể tha thứ.
Trình Duy Trạch cũng lao xuống xe, tức giận bừng bừng trừng mắt nhìn Gia Cát Tung Hoành."Sở dĩ anh nhận ủy thác của tôi, hoàn toàn là để tìm cha tôi?"
"Đúng vậy."
"Mày là đồ lừa đảo! Thì ra Bắc Đẩu Thất Tinh tất cả đều là một đám hỗn đản!" Trình Duy Trạch tức giận hô to.
Gia Cát Tung Hoành hơi nhíu mày, phút chốc kéo tay hắn lại gần, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng cảnh cáo: "Mau dẫn chị cậu rời khỏi đây, hai người các ngươi ở đây chỉ khiến cho người khác chướng mắt." Dứt lời, hắn đẩy Trình Duy Trạch ra, xoay người đi về chỗ Trình Nhất Hoa.
Trình Duy Trạch sửng sốt vài giây, trợn mắt đấm mạnh về phía trước. "Đứng lại, tên xú gia hỏa này......" Hắn thật muốn đấm Gia Cát Tung Hoành một phát.
"Duy Trạch, đừng làm vậy!" Trình Duy Ân ôm lấy hắn, sợ hắn xúc động sẽ chọc giận những người khác.
"Bọn họ sáu tên trai tráng lại đối phó cha già của chị em ta, bọn họ có thể coi là người sao?" Trình Duy Trạch gầm lên.
Lời nói của hắn khiến cho năm người kia khó chịu, bọn họ đồng thời quay đầu, ánh mắt tràn ngập sát khí.
"Duy Trạch...... Đừng nói nữa......" Trình Duy Ân kéo hắn ra sau lưng mình, vừa vội vừa sợ.
Lúc này, Trình Nhất Hoa bỗng nhiên mở miệng, nói với Trình Duy Trạch: "Im lặng nào, Duy Trạch, để cha nói chuyện với họ chút......"
"Mày muốn tán gẫu gì với bọn tao? Hả Hoa lão đại?" Gia Cát Tung Hoành hô lên biệt hiệu của Trình Nhất Hoa năm đó.
Trình Nhất Hoa ngẩn ngơ, nở nụ cười tự giễu."Hơn hai mươi năm...... Hơn hai mươi năm tôi chưa được nghe người khác gọi như vậy."
Trình Duy Trạch cùng Trình Duy Ân đều mở to mắt. Hoa lão đại, phụ thân chẳng lẽ thật sự là tên buôn người?
"Năm đó, mày buôn người chắc được lời không ít." Đoàn Duẫn Phi tức giận phừng phừng.
"Đúng, lời rất nhiều, trong đó kiếm được nhiều nhất, chính là.... Bán đi lũ nhỏ các người...." Trình Nhất Hoa hít một hơi.
"Thì ra bọn tao lại có giá thế!" Địch Kiếm Hoài âm ngoan nhìn hắn.
"Đúng vậy...... Các anh xác thực cực kì đáng giá, phòng thí nghiệm liên lạc với tôi, ra giá mua những đứa trẻ, hơn nữa muốn trẻ con phương Đông, khi đó tôi còn cảm thấy kỳ quái, vì sao phải là trẻ con phương Đông, lại không được quá năm tuổi......" Trình Nhất Hoa nhớ lại chuyện cũ, sắc mặt trở nên bi ai.
"Bởi vì phòng thí nghiệm phát hiện, gen của trẻ con phương Đông có độ tiếp nhận cao gấp hai lần trẻ phương Tây, hơn nữa trẻ càng nhỏ thì càng dễ dàng thành công." Gia Cát Tung Hoành nắm chặt tay thành nắm đấm, lạnh lẽo nói.
"Khi đó căn bản tôi không biết, cũng lười hỏi, dù sao kiếm được tiền thì cứ kiếm, muốn trẻ nhỏ thì quá dễ dàng, chỉ cần lên tiếng kêu gọi, lũ tay chân lập tức tìm được, thế là chưa đến ba tháng, tôi đã chuyển được hai nhóm trẻ con đến phòng thí nghiệm......" Hắn ngẩng đầu, nhìn bọn họ. "Các anh hẳn là những người còn sống sót trong lũ trẻ ấy......"
Đám Gia Cát Tung Hoành lấy ánh mắt tràn ngập thù hận trả lời hắn.
"Thật ra khi ta chuyển nhóm thứ hai, đã từng lén vào phòng thí nghiệm nhìn trộm, kết quả là...... Thấy ở trong phòng vô số...... tiêu bản.... quái trạng dị dạng............ Có lưng mọc sừng tê giác...... Có bốn chân biến thành vuốt báo......" Hắn càng biện hộ càng kích động hoảng sợ, bởi vì cảnh tượng từ nhiều năm trước lại như tái hiện trước mắt hắn.
"Cái mày thấy chỉ là một phần nhỏ." Gia Cát Tung Hoành hận thù nói.
"Nhưng đã đủ khiến tôi chịu hai mươi năm ác mộng......" Trình Nhất Hoa thống khổ nhắm mắt lại, "Vào khoảnh khắc ấy, tôi mới hiểu được chuyện tôi làm đáng sợ đến mức nào, liền lập tức bỏ của chạy lấy người về Hồng Kông, lấy tiền kiếm được mở một công ty vận tải biển, không dám làm bậy nữa......"
"Nhưng tạo nghiệt của mày vĩnh viễn không thể mất đi." Diêm Quýnh nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đúng, tôi tự biết mình nghiệp chướng nặng nề...... Cho nên tôi luôn luôn chờ, hi vọng có ngày những đứa nhỏ có thể sống đứng trước tôi, rồi...... Kết liễu mạng sống của tôi......" Trình Nhất Hoa nói rồi tập tễnh đứng lên, run rẩy đứng trước mặt họ.
"Ba......" Trình Duy Ân đứng một bên lẳng lặng nghe sớm đỏ hốc mắt, nàng bước lên, muốn chạy qua dìu hắn.
"Đừng tới đây, Duy Ân, mạng già của ba...... Còn không đủ để bù đắp một phần vạn nỗi khổ năm xưa của họ." Trình Nhất Hoa quát nàng dừng lại.
"Mày đã hiểu ra, hừ, nhưng đừng nghĩ bọn tao sẽ đồng tình với mày, tha chết cho mày."Tay Địch Kiếm Hoài xoay xoay một cái lông chim (như quay bút), giống như sẵn sàng cắm vào ngực Trình Nhất Hoa bất cứ lúc nào.
"Tôi đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay...... Cho nên tôi mới cố sống đến bây giờ, tôi nghĩ...... Các anh nhất định có chuyện muốn hỏi tôi......" Trình Nhất Hoa nhìn Gia Cát Tung Hoành.
Trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi, Trình Nhất Hoa đã nhìn ra hai việc, thứ nhất, Duy Ân thích Gia Cát Tung Hoành; Thứ hai, người này là quân sư có vai trò trọng yếu của nhóm người đột biến, tuy rằng thân thủ cũng rất cao, nhưng những người khác đều chủ động bảo vệ hắn.
Trình Nhất Hoa nghĩ, hắn hẳn là có việc muốn hỏi mình mới phải.
Gia Cát Tung Hoành có chút kinh ngạc, hắn thật không ngờ Trình Nhất Hoa so với tưởng tượng còn sâu sắc hơn.
"Quả nhiên không phải loại trộm vặt, Hoa lão đại, mày biết mục đích của bọn tao?" Hắn nhướn mày.
"Ngoài giết tôi, các anh hẳn là còn muốn biết năm đó ai đã ra giá mua những đứa nhỏ!" Trình Nhất Hoa nói.
"Đúng vậy, hẳn mày biết đối phương là ai."
"Nói thì các anh có thể không tin, tôi cũng không rõ lắm về thân phận đối phương, bọn họ liên lạc với tôi bằng điện thoại, tiền cũng đưa trực tiếp đến căn cứ của tôi. Những người duy nhất tôi gặp qua, chỉ có vài nhà khoa học ở phòng thí nghiệm, mà những người đó cũng đã chết khi phòng thí nghiệm bị phá hủy......"
"Sao mày có thể không biết?" Thạch Dật tức giận đến mức vung tay lên, xe lăn của Trình Nhất Hoa lập tức thành một đống sắt vụn.
"Đừng nóng vội, Ngọc Hành, Hoa lão đại tuy không biết đối phương là ai, nhưng ta nghĩ hẳn là cũng có chút manh mối......" Gia Cát Tung Hoành thấp giọng trấn an Thạch Dật.
Trình Nhất Hoa nhìn hắn với ánh mắt thưởng thức, gật gật đầu."Thật thông minh, Duy Ân thật có mắt chọn mà......"
Gia Cát Tung Hoành vẻ mặt cứng đờ, mắt chạm nhanh vào ánh mắt ngạc nhiên của Trình Duy Ân. Trình Nhất Hoa có thể nhìn ra hắn cùng Trình Duy Ân có khúc mắc trong tình cảm, thật sự là một lão già không đơn giản.
"Tôi lục trong danh bạ điện thoại năm đó, gọi thử vài lần, phát hiện người nói chuyện cùng tôi không cẩn thận nhắc tới một cái tên đặc biệt......"
"Là cái gì?"
"Tôi lục trong danh bạ điện thoại năm đó, gọi thử vài lần, phát hiện người nói chuyện cùng tôi không cẩn thận nhắc tới một cái tên đặc biệt......"
"Là cái gì?"
"Nặc Á Phương Châu (诺亚方舟, trong tiếng Anh là Noah'sArk, mình có tra từ sai thì mọi người chỉ giúp mình, vì từ giờ đến các quyển sau cái tên này được nhắc đi nhắc lại rất nhiều)."
"Đó là ý gì?" Đoàn Duẫn Phi cùng Diêm Quýnh đồng thanh cả giận nói.
Gia Cát Tung Hoành sắc mặt đại biến, bởi vì hắn biết, "Nặc Á Phương Châu" là tổ chức từ thiện tầm cỡ thế giới do ba tập đoàn tài phiệt siêu cấp hợp thành!
Chẳng lẽ tổ chức từ thiện này lại treo đầu dê bán thịt chó, ngoài sáng thì làm việc thiện, trong tối lại làm việc ám muội?
"Tôi đã nói tất cả những gì tôi biết, bây giờ, muốn chém muốn giết tùy các anh." Trình Nhất Hoa nói một hơi, đã thấm mệt.
"Hừ, mày cho là bọn tao chỉ giết mày thôi là hết chuyện?" Địch Kiếm Hoài liếc về phía Trình Duy Ân và Trình Duy Trạch, xinh đẹp gương mặt hiện lên ác ý.
"Không thì các anh còn muốn gì......" Trình Nhất Hoa nhìn theo ánh mắt hắn, trong lòng hoảng hốt."Không! Các anh không thể làm vậy......"
"Mày bán nhiều trẻ con như vậy, cũng phải cho mày nếm nỗi đau mất con chứ." Vọng Nguyệt Tinh Dã hiếm khi mở miệng, nhưng vừa nói đã toàn những ngôn từ gây sốc.
"Không...... Tha cho chúng, người sai là tôi, chúng vô tội!" Trình Nhất Hoa nóng vội kêu to.
"Vô tội? Tội nghiệt của mày, sớm quyết định án tử cho con mày." Đoàn Duẫn Phi cười lạnh vọt đến sau lưng Trình Duy Trạch, bẻ quặt tay cậu ta ra sau.
Trình Duy Trạch sợ hãi, hắn chưa kịp nhìn Đoàn Duẫn Phi vọt tới như thế nào, cả người đã bị kiềm chế.
Trình Duy Ân vừa kích động vừa nóng lòng, nàng nói với nhóm Bắc Đẩu Thất Tinh: "Đừng giết họ, muốn giết cứ giết tôi được rồi...... Tôi là trưởng nữ nhà họ Trình, tất cả tội hãy để tôi gánh, xin hãy buông tha bọn họ......"
"Thật là một cô gái có dũng khí, chẳng lẽ cô không sợ chết?" Diêm Quýnh nhìn nàng, cuối cùng cũng hiểu Gia Cát Tung Hoành coi trọng nàng ở điểm nào nhất.
Nhiệt tình, lương thiện, chính trực và chung thủy...... Nàng, một cô gái bình thường, lại có những tính cách đặc biệt rất không tầm thường.
"Nếu chết có thể giúp những người tôi yêu được sống, vậy rất đáng giá." Trên mặt nàng không hề sợ hãi.
"Duy Ân, đừng nghĩ bậy, con còn trẻ......" Trình Nhất Hoa vừa cảm động vừa hổ thẹn, hắn đối xử với nàng nghiêm khắc nhiều hơn yêu thương, nhưng nàng một chút cũng không để ý, ngược lại còn hết sức hiếu thảo.
"Thực cảm động quá đi...... Vậy tao sẽ giết mày trước, rồi giết cha mày sau." Địch Kiếm Hoài nở nụ cười lạnh như băng.
"Sao có thể như vậy? Các anh làm vậy khác gì những tên bắt các anh làm thí nghiệm?" Nàng kinh ngạc, tức giận mắng.
"Mày nói gì?" Địch Kiếm Hoài và Đoàn Duẫn Phi đều bị lời của nàng chọc giận, nắm tay thành quyền.
"Tôi nói phát rồ không phải mấy nhà khoa học đó, mà là các anh......" Nàng tức điên, nói chẳng thèm nghĩ, mắng to.
"Duy Ân, im miệng!" Gia Cát Tung Hoành mày nhíu chặt, lo lắng quát nàng ngừng lại.
Nhưng đã quá muộn, nàng chẳng những chọc giận Địch Kiếm Hoài và Đoàn Duẫn Phi, ngay cả Thạch Dật và Vọng Nguyệt Tinh Dã đều cả giận, trong nháy mắt, vô số lông chim phóng về phía nàng, hơn nữa Đoàn Duẫn Phi đá chân, Thạch Dật cũng ra một quyền thật nặng. Mắt thấy nàng sẽ phải chịu một đòn rất mạnh, Gia Cát Tung Hoành hoảng hốt, phi thân về phía nàng, ôm nàng tránh khỏi cú đấm của Thạch Dật và lông chim của Địch Kiếm Hoài, nhưng không tránh khỏi cú đá của Đoàn Duẫn Phi, lưng liền hứng chịu cú đá đó.
"A......" Hắn thét lớn một tiếng, ngã xuống đất, bùn đất tung tóe bắn đầy người.
"Tung...... Tung Hoành! Anh không sao chứ?" Trình Duy Ân mặt đầy bùn đất bò dậy từ trong vòng tay hắn, sợ tới mức can đảm bay đi đâu hết, toàn thân run rẩy.
Cái này khiến tất cả mọi người ngây dại, Đoàn Duẫn Phi còn chấn động hơn nữa, hắn kính trọng Gia Cát Tung Hoành như anh trai, không nghĩ tới việc lại đá trúng hắn.
"Thiên Quyền!" Diêm Quýnh chạy tới nâng Gia Cát Tung Hoành dậy, không thể tưởng tượng được hắn lại bất chấp mạng sống xông vào cứu người.
Gia Cát Tung Hoành khởi động thân thể, thấy Trình Duy Ân không sao, mới thở phào một hơi.
"Ngươi...... Yêu cô ta đến vậy?" Địch Kiếm Hoài cũng thay đổi sắc mặt, từ khi biết Gia Cát Tung Hoành tới nay, người này đối với việc gì cũng đều lãnh đạm không đếm xỉa, vân đạm phong thanh không có cảm tình, lúc nào cũng tự cao tự đại, nhưng Trình Duy Ân lại làm hắn biến thành một nam nhân sinh động!
"Đúng, ta yêu cô ấy, muốn giết cô ấy, hãy giết ta trước......" Gia Cát Tung Hoành không hề che dấu tình cảm trong nội tâm, ở thời khắc sinh tử, hắn bỗng nhiên hiểu ra, hắn quyết tâm muốn giết Trình Nhất Hoa, nhưng không có cách nào trơ mắt nhìn Trình Duy Ân chịu một chút thương tổn.
Câu trả lời khẳng định làm cho trái tim sắp chết của Trình Duy Ân cơ hồ sống lại, chỉ vì, hắn nói hắn yêu nàng.
Hắn yêu nàng...... Mọi chuyện phía trước cũng không còn trọng yếu, chỉ cần hắn yêu nàng......
Nàng mắt chan chứa lệ, nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn.
"Các anh tha cho Duy Ân đi, để cho bọn họ yêu nhau, đừng vì tôi mà chia rẽ một đôi tình lữ...." Trình Nhất Hoa cảm thán.
"Được, không giết cô ta, vậy lấy mạng mày!" Địch Kiếm Hoài quay đầu, đem toàn bộ giận dữ chuyển tới Trình Nhất Hoa.
"Đừng mà..." Trình Duy Ân ngẩng đầu kinh hãi kêu.
"Ba!" Trình Duy Trạch quỳ gối trên mặt đất bùn kêu to.
Nhưng vào lúc này, Đường Thiệu Tông bị bỏ quên ở một bên giơ khẩu súng rơi cạnh chân hắn bắn liên tục, điên cuồng gào thét: "Lũ quái vật chúng mày chết hết đi!"
Đạn quét về phía mỗi người họ, Diêm Quýnh quay người chắn trước Trình Duy Trạch, cánh tay sắt đỡ đạn giùm hắn; Gia Cát Tung Hoành kéo Trình Duy Ân ra phía sau, dùng mắt bắn tia chớp về phía mi tâm Đường Thiệu Tông, nhưng vì không có gì che chắn, nên thể nào cũng sẽ trúng đạn, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trình Nhất Hoa không chút do dự, đem hết khí lực cuối cùng, chắn trước người Gia Cát Tung Hoành.
"Đoàng! Đoàng!" hai tiếng, hai viên đạn găm vào ngực hắn, hắn chấn động một chút rồi ngã ra sau.
Cùng lúc đó Địch Kiếm Hoài vỗ cánh, đánh rớt đa số đạn bắn về phía Vọng Nguyệt Tinh Dã cùng Thạch Dật, rồi vung tay, mấy chục cái lông chim cắm tới tim Đường Thiệu Tông, Đường Thiệu Tông trợn trừng hai mắt, còn chưa ngã xuống đã tắt thở.
Hắn đại khái không nghĩ rằng, chỉ vì một dã tâm nho nhỏ lại đưa tới họa sát thân.
Trình Duy Ân kinh hãi quên cả kêu, hình ảnh cha ngã xuống như quay chậm trước mắt nàng, có vẻ không phải sự thật.
"Ba!" Trình Duy Trạch kêu lên đau đớn chạy lại, gục trên người Trình Nhất Hoa khóc lớn.
Gia Cát Tung Hoành khiếp sợ, Trình Nhất Hoa cứu hắn! Lão đã dùng thân mình đỡ thay hắn hai phát đạn!
Hắn tiến lên ngồi xổm bên Trình Nhất Hoa, thì thào hỏi: "Vì sao...... Vì sao ông phải làm vậy......" Bây giờ, hắn lại thiếu lão một cái nhân tình!
Trình Duy Ân đờ đẫn quỳ gối bên người Trình Nhất Hoa, ngẩn người nhìn ngực cha không ngừng trào máu.
Trình Nhất Hoa hấp hối nhìn Gia Cát Tung Hoành, hơi mỉm cười."Cậu là người Duy Ân yêu...... Tôi phải vì nó... bảo vệ cậu......"
"Vô dụng thôi, dù tôi có yêu cô ấy bao nhiêu, căn bản không thể......" Hắn khó xử nhíu mày. Hắn sao có thể đem con gái kẻ thù về đảo Bắc Cực Tinh? Sao có thể?
"Trên đời này...... Không có gì là không thể...... Hãy nghe tôi nói...... Duy Ân...... Không phải con ruột tôi.... Con bé là.... một trong số.... những đứa nhỏ...... Đơn giản là khi ở trên thuyền...... con bé sinh bệnh...... Tôi liền ... đem nó về ...... Nuôi nấng......" Trình Nhất Hoa đứt quãng nói ra tâm sự hắn cất giấu trong suốt hai mươi năm.
Trình Duy Trạch cùng các thành viên Bắc Đẩu Thất Tinh khác đều ngây ngốc.
Trình Duy Ân nghĩ nàng nghe lầm, nàng khó có thể tin điều cha nói, khó khăn hỏi: "Ba...... Ba đang nói gì thế? Rốt cuộc ba đang nói cái gì?" Gia Cát Tung Hoành chấn động mạnh, một câu của Trình Nhất Hoa đã dễ dàng giải trừ cố kị trong lòng hắn.
"Duy Ân...... Thực xin lỗi...... Giấu con lâu như vậy......"
"Sao có thể?" Nàng không thể tin được, điều này thật quá sức chịu đựng!
"Duy Ân...... Là cô nhi...... Xin cậu...... Đối xử tốt với con bé...... Nhận lời tôi......" Trình Nhất Hoa như ngọn đèn cạn dầu, cầm lấy tay Gia Cát Tung Hoành.
"Tôi sẽ làm vậy." Gia Cát Tung Hoành gật đầu nhận lời.
"Chúc...... Hai đứa...... Hạnh phúc......" Trình Nhất Hoa thanh âm càng lúc càng nhỏ, cuối cùng yên lòng nhắm mắt.
"Ba? Ba?" Trình Duy Ân thất thần kêu, nhưng cha nàng không tỉnh lại nữa."Ba! Ba mau tỉnh lại, nói cho con biết con là con của cha! Ba nói đi! Đây rốt cuộc là chuyện gì? Ba....." Nàng kích động kêu điên cuồng, bỗng nhiên nói cho nàng rằng nàng không phải con của cha, vậy nàng đã là gì trong suốt hai mươi năm qua?
"Duy Ân, ông ấy đã đi rồi." Gia Cát Tung Hoành ôm lấy vai nàng.
"Sao ba có thể chỉ bỏ lại câu này rồi ra đi? Nếu con không phải con của ba, thì con là ai? Em rốt cuộc là ai?" Nàng ngẩng đầu nhìn Gia Cát Tung Hoành, khóc.
"Em vĩnh viễn vẫn là Trình Duy Ân, là cô gái anh yêu." Hắn trịnh trọng nói.
Lời nói của hắn cho nàng một tia hi vọng, bởi vì dù nàng là ai, hắn cũng đều ở bên nàng.
Nàng kinh ngạc ngây người nhìn hắn, nước mắt vô thanh vô tức trào ra.
Gia Cát Tung Hoành đau lòng ôm nàng, để nàng dựa vào người hắn, nhẹ nhàng vỗ về.
Tận tình khóc đi! Ân oán đã xong, trò chơi của Thiên Xu cũng nên ngưng hẳn.
Ngẩng đầu lên, mây đen trên trời đã dần dần tản ra, tuy rằng còn mưa, nhưng hắn biết, trời, sẽ trong xanh.
← Ch. 08 | Ch. 10 (c) → |