Vay nóng Tinvay

Truyện:Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly - Chương 153

Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly
Trọn bộ 163 chương
Chương 153
Tương kế tựu kế
0.00
(0 votes)


Chương (1-163)

Siêu sale Shopee


Bạch Bạch rất đồng ý lời Vân Hư nói, gật đầu nói:" Đúng vậy, mọi người biết tiểu Hắc thời gian dài như vậy, sao có thể vì một con vẹt vừa tới không lâu hoài nghi hắn?"

Tiểu Hắc đối với tín nhiệm của Bạch Bạch âm thầm cảm kích, nhưng kích động qua đi lại đột nhiên cảm giác được ổn, trừng mắt hỏi:" Ngươi tin ta là bởi vì ngươi biết ta tương đối lâu?!"

" Đúng vậy!" Bạch Bạch trả lời theo thực tế.

Tiểu Hắc không nói gì, thầm nghĩ: Nếu như ta tới muộn hơn con thối vẹt kia, vậy có phải tiểu hồ ly cũng không tin ta hay không?

Chuyện lam vẹt nếu như là thật sự, như vậy không thể xem là việc nhỏ, Vân Hư không muốn rút dây động rừng, dẫn Bạch Bạch cùng tiểu Hắc đi gặp Vân Sơ cùng Vân Khởi.

Vân Khởi nghe qua tiểu Hắc tự thuật, trầm ngâm suy nghĩ một hồi nói:" Việc này chúng ta nắm chắc trong nội tâm là tốt rồi, chúng ta giả bộ như không tín nhiệm tiểu Hắc như trước, tiểu Hắc ngươi có thể tiếp tục quan sát cử động lam vẹt."

Tiểu Hắc lắc đầu nói:" Không nên! Hắn trông thấy ta đi theo hắn, làm chuyện xấu nhất định sẽ càng thêm chú ý, muốn vạch trần hắn càng khó!"

Vân Khởi cười nói:" Mục đích lam vẹt ẩn vào Thanh Lương Quan chúng ta cũng không biết, giả thiết hắn thật sự có ý đồ bất lương, trải qua chuyện Vân Hư nghiệm thương vừa rồi, hắn tất nhiên biết rõ ngươi đang ở đây âm thầm nhìn chằm chằm hắn, mà hắn bây giờ có lẽ đang cao hứng, bởi vì hắn thành công hãm hại ngươi, Vân Hư nhất định không hề tin tưởng ngươi, người Thanh Lương Quan sau khi nghe nói chuyện này, nhất định cho rằng ngươi không thích hắn cho nên nói dối vu oan hắn. Mặc kệ sau này ngươi phát hiện hắn có bất kỳ hành động gì, phần tin tưởng lời ngươi nói sẽ giảm đi. Cho nên ngươi không ngại thẳng thắn theo dõi hắn, hắn ngược lại sẽ không quá đề phòng ngươi, bởi vì hắn cho rằng, ngươi mật báo cũng vô dụng, đối với hắn đã không có tính uy hiếp."

Tiểu Hắc nghe lời này xong lập tức hiểu được, đắc ý nói:" Ta đây phải làm ra rất tức giận ủy khuất, tìm đủ mọi cách chứng minh mình trong sạch?!"

" Đúng!" Vân Khởi khen ngợi gật đầu.

Sau đó ngẩng đầu đối Bạch Bạch nói:" Bạch Bạch ngươi không giỏi che dấu giả bộ, ngươi có thể để lam vẹt hiểu được thái độ của ngươi, chỉ là nhất định phải nhớ rõ, ngàn vạn lần không thể lộ ra chuyện chúng ta đã tin tưởng tiểu Hắc."

Bạch Bạch khó hiểu nói:" Một khi chúng ta đều cảm thấy hắn có vấn đề, vì sao không dứt khoát bắt nó rời đi? Mà phải phiền toái như vậy?"

Vân Sơ thay Vân Khởi đáp: "Mục đích của nó chúng ta hoàn toàn không biết gì, nếu để cho hắn biết rõ chúng ta đã hiểu rõ thân phận gian tế của hắn, rất có thể hắn sẽ nghĩ ra biện pháp khác để đối phó chúng ta, đến lúc đó hắn ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, chúng ta sẽ rất bị động. Chỉ là trong khoảng thời gian này phải vất vả tiểu Hắc."

Tiểu Hắc nhận được " nhiệm vụ quan trọng", cho là mình rất được coi trọng, chẳng những nửa điểm không biết là vất vả khó xử, ngược lại kích động vô cùng hưng phấn. -

Bạch Bạch lo lắng xác định nói:" Ta chỉ cần không để lam vẹt biết rõ tất cả mọi người tin tưởng tiểu Hắc, còn lại nói cái gì, làm cái gì cũng có thể sao?"

" Ừ! Lam vẹt sẽ ở gian phòng của ngươi, nếu như tùy tiện bắt nó chuyển qua nơi khác đi, sẽ khiến hắn cảnh giác, sớm chiều ở chung, ngươi cũng rất khó che dấu đề phòng cảm xúc trước mặt hắn, so với giả vờ không tiết lộ, không bằng dứt khoát đừng giả bộ, như vậy sẽ khiến hắn cảm thấy đã nắm chắc tình huống, làm những chuyện càng không kiêng nể gì cả." Vân Khởi thấy rõ nhân tình, nói tâm lý chiến thuật ngươi lừa gạt ta công thủ tuyệt đối là cao thủ.

*****

Thương nghị đã xong, mọi người đều tự tản đi, Bạch Bạch một mình trở về phòng, tiểu Hắc thì tiếp tục lưu luyến ở chỗ tối tăm trong hoa viên, gần như hiển nhiên giám thị lam vẹt.

Lam vẹt vẫn ghé vào trên mặt bàn dưới bệ cửa sổ như cũ, ốm yếu chuyển động đôi mắt vô thần dò xét thần sắc Bạch Bạch. Bạch Bạch có sư huynh công đạo, cũng không tận lực che dấu cảnh giác cùng đề phòng trên mặt.

Một người một chim đối mặt một hồi, Bạch Bạch mở miệng hỏi:" Ngươi có thể nói?"

" Có một chút." Lam vẹt nghĩ nghĩ, cố ý gượng gạo nói đứt quãng một câu, khiến người ta vừa nghe đã cảm thấy linh tính hắn không cao, nói chuyện khó khăn. Như vậy đã có thể thông qua thám thính tình hình Thanh Lương Quan, lại có thể giữ lại đường sống, nếu như đối phương hỏi hắn một ít vấn đề không trả lời tốt hay là thử thăm dò, hắn có thể nghĩ sau, thậm chí dùng lí do mồm miệng không lanh lợi, cự tuyệt trả lời.

" Vì sao tiểu Hắc lại trông thấy ngươi tìm gì đó trong phòng ta, lại bay ra ngoài rình tình hình Thanh Lương Quan? Ai phái ngươi tới? Thực ra ngươi tới là muốn làm gì?" Bạch Bạch liên tiếp hỏi ba vấn đề, bình tĩnh nhìn lam vẹt và đợi câu trả lời của nó.

Lam vẹt giãy dụa ngửa đầu nhìn mắt Bạch Bạch, lo lắng, ý đồ hoạt động về phía trước cách gần nàng chút ít để giải thích, trong cổ họng phát ra vài âm chữ khàn khàn đơn độc:" Không có, không có......" Vừa nói thân thể lại nghiêng đông nghiêng tây.

Nếu như không phải tin tưởng tiểu Hắc, Bạch Bạch thấy tình cảnh như vậy nhất định sẽ bị lừa, lam vẹt quả thực chính là trời sinh diễn kịch.

" Ngươi không thừa nhận cũng không sao, ta sẽ để ý ngươi." Lời này của Bạch Bạch không phải uy hiếp, mà là trần thuật sự thật.

Lam vẹt chán nản ngã sấp trên mặt bàn, còn đang kiên trì đứt quãng nhiều lần:" Không có, không có, là giả, ......" Trong ánh mắt rủ xuống lại hiện ra vài tia đùa cợt khinh thường, chỉ là góc độ của Bạch Bạch cái gì cũng không nhìn ra.

Điều này chứng tỏ con hồ ly nhìn như ngu ngốc này không tin tưởng hắn! Thật sự là mới lạ, hắn đã lừa gạt Vân Hư mà lại không lừa gạt được một bạch hồ ly ngốc như vậy! Có lẽ bởi vì con Hắc Miêu cùng nàng ta không phải người, cho nên nàng ta mới tín nhiệm con gọi tiểu Hắc Hắc Miêu như vậy ...... Tiên nhân phàm nhân đều là một dạng, tự cho là thông minh cơ trí, còn không bằng những động vật bọn họ, biết rõ phải tin vào đồng bọn.

Bạch Bạch hai ngày này đều không nghỉ ngơi tốt, trước mắt lam vẹt không tin được, nhưng nàng biết rõ tiểu Hắc ở dưới cửa nhìn, nhất định sẽ không tùy ý để con lam vẹt này gây bất lợi với nàng, cho nên nàng thoải mái thu thập xong giường chiếu, kéo chăn qua, đi ngủ.

Giấc ngủ này thẳng đến khi buổi chiều mới tỉnh lại, sau đó Bạch Bạch liền lưu lại lam vẹt đi tĩnh thất tu luyện, tiểu Hắc ở dưới cửa nghe được tiếng đi, biết mình nên lên sân khấu, liền nhảy lên trên bệ cửa sổ, cười lạnh nói với lam vẹt:" Ta xem ngươi còn giả bộ tới khi nào!"

Lam vẹt nghiêng đầu nhìn nó, không che dấu chút nào ý lạnh lùng khiêu khích trong mắt. Tiểu Hắc nghĩ hắn hai lần hãm hại chính mình, còn thiếu chút có thể thành công, không cần giả bộ cũng đã vô cùng tức giận, mắng: "Bây giờ một người cũng không có, nhìn ngươi còn có thể làm mấy chuyện xấu không?! Lại làm hại bọn họ cho là ta nói dối?!"

Nói xong đi đến hai bước, giơ móng vuốt lên liền hướng lam vẹt chụp lấy!

Cũng không thấy lam vẹt có động tác gì, tiểu Hắc chỉ cảm thấy trước mắt lam ảnh lóe lên, đã không thấy tăm hơi bóng dáng của nó, giương mắt chung quanh, mới phát hiện rõ ràng con vẹt cánh bị trọng thương lại đã bay lên trên xà nhà.

" Ngu không ai bằng, bọn họ đã không tin ngươi, ngươi cần gì phải lo lắng thay bọn họ? Những tiên nhân kia chưa từng để những chim thú hóa thân tiểu tiên chúng ta ở trong lòng?" Lam vẹt lúc này nói chuyện trôi chảy, đâu còn có dáng ngốc đông cứng vừa rồi?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-163)