Sinh tử kiếp
← Ch.149 | Ch.151 → |
Không để ý một chút mà trời đã tối rồi, Bạch Bạch chợt nhớ ra mình phải về Thanh Lương quan gặp sư phụ, thế mà lại ở cùng Mặc Yểm trong rừng cây nhỏ đến giờ này.
" Ta phải trở về, nếu không sư phụ và sư huynh sẽ lo lắng." Đang trong lòng Mặc Yểm Bạch Bạch bỗng đứng dậy, đôi mắt hồng hồng, những vệt nước mắt còn đọng trên khuôn mặt thanh lệ.
Mặc Yểm lấy chiếc khăn lụa giúp Bạch Bạch lau sạch khuôn mặt, nói: " Khóc thành diễn viên hồ ly hí khúc rồi, người khác không biết lại tưởng ta bắt nạt nàng. Ngoan ngoãn chờ ta, ngoài ra bây giờ là vợ của ta rồi, không cho phép nàng quá thân cận với Minh Ất và mấy sư huynh của nàng, biết không?"
Bạch Bạch bĩu môi, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu, đây cũng là chuyện mà sư phụ nàng đã từng nói qua, làm người thật là phiền toái!
" Mọi việc đều phải cẩn thân, không có việc cần thiết thì không được ra khỏi Thanh Lương quan. Nếu nàng phải về Bạch Ngọc cốc thì phải tìm người đi cùng nàng, ban ngày trở lại Thanh Lương quan thì cũng phải để cha nàng đi cùng." Trong lòng Mặc Yểm không ngừng dấy lên cảm giác bất an.
" Như vậy không phải là quá phiền phức sao? Hay là không về Thanh Lương quan nữa, ở lại đây còn tốt hơn." Bạch Bạch cảm thấy Mặc Yểm có phần thái quá.
" Cũng được, ta nói với cha mẹ nàng một tiếng, nàng cũng đừng về Bạch Ngọc cốc nữa, dù sao khi nàng gả cho ta, bọn họ có thể đến Mặc đầm ở bất cứ lúc nào." Mặc Yểm càng nghĩ càng thấy chủ ý này không tồi.
Hắn tuy không thích Thanh Lương quan, nhưng ở đó có sư phụ, sư huynh của Bạch Bạch, nàng ở đó càng an toàn. Nhưng đương nhiên tốt nhất là hắn sẽ đưa Bạch Bạch về Mặc đầm, nhưng nếu như vậy thì cha mẹ nàng sẽ mất hứng.
Bạch Bạch lưu luyến không rời, tạm biệt Mặc Yểm trở về Thanh Lương quan, đúng lúc gặp đồng tử bên cạnh sư phụ là Huyền Thư đang đợi nàng ở cửa trước, nói rằng Minh Ất chân nhân ngày mai bế quan, các sư huynh đều đã đến đông đủ, chỉ còn thiếu nàng.
Bạch Bạch vội vàng chạy đến tĩnh thất của sư phụ, quả nhiên gặp sư phụ cùng với sáu vị sư huynh đang ở đó, sắc mặt sư phụ trầm trọng.
Minh Ất chân nhân vẫy tay gọi Bạch Bạch và Vân Hư đến ngồi gần, sau đó nói: " Ngày mai ta muốn bế quan tu luyện, nhưng thực ra là muốn chữa thương, chuyện này Vân Sơ và Vân Khởi đã biết rõ từ trước, nếu như mọi việc diễn ra thuận lợi, đại khái ba năm sau ta sẽ xuất quan, nếu chẳng may có chuyện gì, có lẽ giải thể trùng tu"
Cả bảy đệ tử đều biến sắc, Vân Sơ và Vân Khởi tuy đã biết trước tình hình của Minh Ất chân nhân, nhưng thực sự không nghĩ đến tình hình lại chuyển biến xấu như thế này. Bạch Bạch cũng biết giải thể trùng tu là một sự việc nghiêm trọng như thế nào, tương đương với việc tiên nhân tử vong, tuy nhiên tiên tịch không thay đổi, cũng không cần tới Địa phủ luân hồi đầu thai, nhưng tu vi thì bị hủy hoàn toàn, tất cả phải bắt đầu lại từ đầu, thân tiên nhân không thể giữ lại, phải tới Dục tiên trì định hình lại tiên hồn. -
Cho dù ngàn vạn năn sau có thành công trọn vẹn thì tất cả sự tình của kiếp này cũng không nhớ lại được, không giống một phàm nhân đầu thai lại làm người.
Minh Ất chân nhân không chờ các đệ tử hỏi, mà giải thích luôn: " Tình hình chưa hẳn đã nghiêm trọng đến mức thế, các ngươi không cần quá lo lắng. Hôm nay ta tuyên bố, nếu quả thật phát sinh tình huống xấu nhất, Thanh Lương quan sẽ giao cho Vân Sơ chủ trì, các ngươi phải tận lực trợ giúp sư huynh."
Đây quả thật giống như đang dặn dò hậu sự!
Vân Sơ sững người run giọng nói: " Sư phụ, chẳng nhẽ thật sự đã đến mức này rồi sao? Không còn phương pháp nào khác có thể trị thương ạ?"
*****
Minh Ất chân nhân cười nhạt một tiếng nói: " Các ngươi đều đã trở thành tiên, vốn xem nhẹ chuyện sinh tử, thế gian có nhân tất có quả, năm đó ta đã làm trái lại ý trời mà đi xem trước thiên cơ, lại còn nhúng tay bóp méo thiên mệnh, hôm nay cũng có thể nói là quả báo. Khi đó ta tự cho mình là tu vi đã đạt đến tuyệt hảo, có thể nghịch thiên thay đổi thiên cơ dẫn đến hậu quả ngày hôm nay, đến nay nghĩ lại ta đã quá mức tự đại."
Hoá ra từ ngàn năm trước hắn đã liều mạng tốn hơn phân nửa tu vi rình thiên cơ, sau đó không có cách nào khôi phục được, thậm chí còn có dấu hiệu tán công, cho nên hơn một nghìn năm gần đây, có hơn nửa thời gian là hắn bế quan, nhưng không hề thấy chuyển biến khá hơn.
Lần này cách lần xuất quan mới nhất chỉ mấy tháng, vài ngày trước hắn đã mơ hồ cảm nhận được có chuyện không hay, cho đến ngày hôm qua, sau khi tiễn gia đình Bạch thị, hắn một mình ở trong tĩnh thất hôn mê, nửa đêm bất chợt tỉnh dậy. Vì hắn ở trong tĩnh thất nên bất luận là kẻ nào cũng không được tiến vào, cho nên chuyện hắn bất tỉnh người trong Thanh Lương quan không ai biết được, nhưng mà hắn đã nhận thức rõ ràng, không có chút gì bát ngờ, đại nạn ập tới.
Từng ấy năm đến nay, hắn cũng đã nghiên cứu qua các loại biện pháp có thể khôi phục pháp lực tu vi của mình, hắn cứ mãi canh cánh trong lòng, cuối cùng quyết định mạo hiểm một lần, sinh tử thế nào cũng chỉ biết nghe theo ý trời.
May mắn chuyện hắn một mực quan tâm đã có kết quả trọn vẹn...Minh Ất chân nhân thoáng nhìn qua nét mặt lo lắng không yên của Bạch Bạch, bên cạnh nàng có Mặc Yểm, chắc hẳn mọi việc đều diễn ra như kế hoạch, chuyện mà hắn đã phải trả giá nay có kết quả còn hơn cả tưởng tượng của hắn, cho dù không có cách nào hóa giả được số kiếp này thì hắn cũng không có gì hối tiếc.
Bạch Bạch ở bên Mặc Yểm khóc lóc nửa ngày, không ngờ khi về tới Thanh Lương quan đón nàng lại là chuyện sư phụ gặp tình hình không may, sinh tử khó đoán, nỗi buồn bất tận dường như nghiền nát trái tim nàng.
Nàng rất muốn biết thiên cơ mà sư phụ xem được rốt cuộc là cái gì?
Ngoài cha mẹ nàng thì Minh Ất chân nhân là người nàng tin cậy nhất trên thế gian này, là người nàng ngưỡng mộ. Khi nàng còn trong trạng thái hỗn loạn, nàng thường thường nghe được giọng nói của hắn, nhờ hắn dẫn dắt cổ vũ từ lúc bắt đầu tu luyện, cho đến lúc gặp chuyện nguy hiểm, lúc nào âm thanh của hắn cũng ôn nhu, hắn không màng danh lợi, kịp thời chỉ dạy nàng vượt qua thời điểm khó khăn, tuy mới gặp hắn mấy tháng, nhưng cảm giác hắn đã đi cùng nàng năm trăm năm, hắn là một trong những người quan trọng nhất trong cuộc sống của nàng.
Bạch Bạch hận mình không thể thay sư phụ gánh chịu kiếp nạn, chỉ có thể bất lực ngồi một bên, một biện pháp giải quyết cũng không có.
Minh Ất chân nhân đang khá cao hứng, hắn giữ cả bảy đệ tử lại trong tĩnh thất, hắn muốn tận dụng một đêm cuối cùng này để tận tâm tận lực dạy bảo bọn họ. Hắn gọi Huyền Thư mang đến bảy quyển sách, trên bìa của mỗi quyển sách đều ghi tên của một đệ tử. Huyền Thư căn cứ vào tên trên sách mà phân phát đến từng người.
" Ta căn cứ tình hình của các ngươi trong lúc này mà viết ra phương pháp tu luyện cho từng người, trong sách đề cập đến bí tịch trong tàng kinh các của Thanh Lương Quan, tình huống các ngươi có thể gặp phải, thì cứ làm y như trong sách, siêng năng tu luyện. Những điều có thể dạy các ngươi đều ghi trong đó, nhưng nếu còn có điều gì chưa hiểu, thì các huynh đệ giúp nhau giải quyết." Minh Ất chân nhân dặn dò các đệ tử tự rèn luyện. .
Một vài đệ tử mở sách ra xem, quả nhiên trong sách kín đặc nét chữ thanh tú đoan chính do sư phụ viết, nội dung hết sức chi tiết, chẳng những đề cập đến việc pháp lực căn cơ cùng tư chất của mỗi người khác nhau, mà còn chú ý đến cả tính tình, sở thích khác nhau, ghi chú kỹ càng pháp lực của bọn hắn đã đến trình độ nào, nên bắt đầu tu luyện từ đâu, đại khái bao nhiêu lâu có thể thành công, lúc tu luyện có những nghi vấn gì, nên dùng loại tiên thảo, tiên khí nào, quyển sách của mỗi người đều kín đặc chữ, xem qua là biết không thể một hai ngày viết xong được.
Vân Sơ và mọi người nghĩ đến việc sư phụ bản thân gặp phải đại nạn sinh tử, lại còn hao tâm có sức lo lắng cho các đệ tử, họ vừa cảm động lại vừa thương tâm, ngồi bên cạnh Minh Ất chân nhân khóc rống lên.
Minh Ất chân nhân mỉm cười nói:" Các ngươi khóc như thế này có phải cho rằng ta sẽ không thể trở lại...."
" Sư phụ!" Một vài đệ tử bất đắc dĩ dừng khóc ngẩng đầu lên.
" Các ngươi mau chóng xem nội dung của quyển sách, nếu như có nghi vấn gì thì thừa dịp tối nay hỏi luôn đi. Bạch Bạch, ngươi tới đây một chút, sư phụ có lời muốn nói với ngươi."
← Ch. 149 | Ch. 151 → |