Ấm áp
← Ch.147 | Ch.149 → |
Ba người nhà Bạch thị nói chuyện với Mặc Yểm gặp rắc rối, Bạch Bạch không hề nghĩ ngợi đứng ra ngăn ở trước mặt cha mẹ, vẻ mặt đề phòng nhìn hắn.
Mặc Yểm tuy giận sôi lên, nhưng kịp phát hiện bản thân làm các nàng sợ, vợ chồng Bạch thị dọa thì còn được, Bạch Bạch thật vất vả mới lừa được, nếu như giật mình dọa nàng chạy, còn không biết mất bao nhiêu thời gian mới có thể kéo trở về. Cho nên hắn dù tức giận, cũng chỉ có thể dùng lực hít sâu vài cái, áp cơn tức xuống dưới, tận lực ôn hòa nói: "Ta cùng với Bạch Bạch một khi lập gia đình, thì phải là cả đời gần nhau, nhạc phụ không cần phải lo lắng ta sẽ thương tổn Bạch Bạch, làm chuyện khiến cho nàng thương tâm."
Vợ chồng Bạch thị đưa mắt nhìn nhau, hóa ra con rể bộc lộ bộ mặt hung ác không vui khi nghe được chuyện bọn họ nói tương lai khả năng sẽ thay đổi chia lìa với Bạch Bạch, nhưng nếu bỏ qua lời hắn phát thề kia, bọn họ lại cảm thấy nữ nhi sau này không có bảo đảm.
Mặc Yểm dùng sức nhắm mắt lại, nói:" Ta Mặc Yểm thề đời này kiếp này tuyệt không làm thương tổn ái thê Bạch Bạch, nếu không hồn phi phách tán vĩnh không siêu sinh!"
Lời thề chém đinh chặt sắt, một nhà Bạch thị đều có thể nghe ra ý trang trọng trần khẩn trong đó. Nhưng lại nghe câu kế tiếp kia của hắn, liền lập tức cười khổ. :
" Bạch Bạch gả cho ta, kiếp này là vợ của ta, có chuyện xảy ra cũng không thể thay đổi!"
Đáp ứng hôn sự này, chẳng phải bằng giống như bán đứt nữ nhân cho hắn sao?! Vợ chồng Bạch thị chẳng những không vì hắn "kiên trinh không thay đổi" mà cao hứng, ngược lại càng do dự nghiêm trọng.
Hồ tộc thiên tính đa tình, hôm nay Bạch Bạch đúng là thích hắn, khó bảo toàn sau này có thể thích người khác hay không, đến lúc đó nếu như Mặc Yểm còn gắng giữ nàng ở bên người, chẳng lẽ không phải muốn thống khổ cả đời sao?
Song phương giằng co một hồi, Bạch Nguyên Tùng biết rõ Mặc Yểm tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, một nhà ba người muốn cùng hắn đối kháng quả thực chính là châu chấu đá xe, trong đầu linh quang lóe lên nói:" Bạch Bạch một khi đã bái sư, hôn sự phải hỏi ý kiến tôn sư của nàng." Thiếu chút nữa đã quên còn có Minh Ất chân nhân là chỗ dựa lớn, sau này hôn sự Bạch Bạch chẳng may có chuyện, cũng không lo không có người làm chỗ dựa.
Minh Ất? Người đầu tiên muốn bán Bạch Bạch cho ta chính là hắn! Mặc Yểm cười thầm trong lòng, sảng khoái gật đầu đồng ý.
Một khi trên nguyên tắc vợ chồng Bạch thị đã đồng ý hôn sự của nữ nhi, Mặc Yểm hành động liền lớn mật hơn, một tay kéo Bạch Bạch đang bảo vệ cha mẹ vào trong ngực, hối lộ nói:" Chúng ta đi ăn gà nướng!" Hướng nhạc phụ nhạc mẫu gật đầu làm lễ, ôm Bạch Bạch nghênh ngang xuất môn đi nói chuyện yêu đương.
Bạch Bạch một hồi vừa rồi thật khẩn trương, bây giờ nghe nói có gà nướng ăn, lập tức thật vui vẻ đi theo sát Mặc Yểm.
Bên ngoài sơn động mơ hồ truyền đến tiếng hai người đối thoại......
" Kêu phu quân nghe một chút!"
" Phu quân...... Ta muốn ăn hai con gà nướng!"
" Ngoan! Lại kêu một tiếng."
" Phu quân! Ta muốn thật nhiều gà nướng, ngươi đều có thể biến ra không? Mười con có thể hay không thể?"
" Nàng muốn nhiều gà nướng như vậy làm gì?"
" Nơi này có rất nhiều đồng tộc của ta, bọn họ thật nhiều năm chưa ăn gà nướng......"
" Buổi tối nàng ngoan ngoãn nghe lời, muốn cái gì cũng có thể!"
" Ban ngày có thể không nghe lời sao......"
*****
Vợ chồng Bạch thị lắc đầu, đối với nữ nhi nhà mình hoàn toàn hết chỗ nói, giáo dục thất bại!
Cũng không biết Mặc Yểm làm như thế nào, dù sao qua không lâu, Bạch Ngọc cốc liền bay đầy hương gà nướng, ngay cả Bạch Nguyên Tùng cùng Vân Hạo Tuyết hai hồ tiên này mới từ thế gian trở lại Thiên đình cũng cảm thấy thèm nhỏ dãi, chớ đừng nói chi là các hồ tiên khác đã ở Thiên đình đợi vài thập niên, mấy trăm năm.
Bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, chạy đến Bạch Ngọc cốc tị nạn, lại vẫn có thể được chiêu đãi mỹ thực thế gian, mỗi người vui vẻ giống như ăn tết.
Bạch Bạch cùng Mặc Yểm không xuất hiện, chỉ có Tô Chi cùng Tô Vi Vi nâng một cái khay gà quay lớn đi ra cùng vui hồ tiên trong cốc, trong cốc các tiểu tiên khác cũng tới tham gia náo nhiệt, nói cười không ngừng.
Vợ chồng Bạch thị đã từng ở trong này nhiều năm, nhưng lại chưa bao giờ thử qua náo nhiệt vui mừng như vậy, cảnh tượng vui mừng nhanh như vậy, chỉ có cuộc sống nhiều năm trước tại thế gian thì mới có thể nhìn thấy.
Bởi vì Mặc Yểm không muốn đến Thanh Lương Quan, vì vậy chỉ viết phong thư dùng pháp thuật đem biến ra một con tiên tước trong Bạch Ngọc Cốc đưa đi, bọn họ đều ở lại Bạch Ngọc cốc chờ Minh Ất chân nhân đến. Gửi tước đi nhưng vẫn không mời được Minh Ất chân nhân đến, chỉ đem một phong thư trở lại, nói Minh Ất chân nhân sắp bế quan, muốn Bạch Bạch mau chóng trở về, có việc dặn dò.
Mặc Yểm nhìn thoáng qua lá thư, nhíu mày không nói, chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy có chút chuyện gì đó không tốt lắm sắp xảy ra! Hắn không muốn Bạch Bạch đi đến Thanh Lương Quan.
Bạch Bạch ôm hắn nói: "Trong Thanh Lương Quan đều là sư phụ sư huynh của ta, nếu ngươi lo lắng, theo ta đi là được mà!"
Mặc Yểm mặt lạnh nói: "Trong tam giới, ta không muốn đi nhất đi chính là Thanh Lương Quan!"
" Là vì chuyện cha nương ngươi sao?" Bạch Bạch cẩn thận hỏi thăm.
Mặc Yểm không nói gì, nhưng thân thể cứng ngắc đã rõ ràng cho thấy hắn có bao nhiêu chú ý đề tài này.
Bạch Bạch dùng sức cọ xát trong lòng hắn nói: "Quá khứ cũng trôi qua rồi, không cần phải thương tâm, được không? Ta sẽ ở cùng ngươi, không để ngươi một mình cô đơn......"
Đối với Mặc Yểm mà nói, lời này không khác gì lời tâm tình êm tai nhất thiên hạ!
Hắn ôm chặt lấy Bạch Bạch, thân thể mềm mại mà ấm áp không ngờ an ủi hắn như thế, không để chút khe hở nào, ôm chặt như muốn hợp nhất thành một thể, bù đắp tất cả tiếc nuối cùng không trọn vẹn của hắn, trí nhớ bị đè nén dưới đáy lòng nhiều năm trước chậm rãi tuôn ra, vốn tưởng rằng sẽ đau nhức triệt nội tâm, nhưng mà kinh ngạc phát hiện, hóa ra không khổ sở giống như trong suy nghĩ.
Những tịch mịch bất lực kia, thời gian tuyệt vọng lạnh như băng, đã cách hắn rất xa rất xa......
" Những chuyện kia, là Minh Ất nói cho nàng sao?" giọng nói của Mặc Yểm bình tĩnh thần kỳ.
" Ừ! Ta không biết khi còn bé ngươi khổ sở như vậy, một mình ngươi, phụ thân mụ mụ cũng không ở bên." Bạch Bạch nói, trong giọng nói mang theo chút nức nở nghẹn ngào.
Tiểu hồ ly vì hắn khổ sở...... Đã nhiều năm như vậy, Mặc Yểm gặp qua vô số thần tiên yêu quái phàm nhân, có sợ hắn, hận hắn, mê luyến hắn, sùng bái hắn, còn chưa có ai sẽ vì hắn khổ sở.
Hắn chưa từng nhắc tới chuyện chính mình trải qua với ai, trong mắt tất cả mọi người, tồn tại của hắn trong tam giới là cường hãn nhất! Ngoại trừ một ít người biết, không có ai biết lai lịch của hắn, cho dù biết rõ cũng không có khả năng vì hắn khổ sở!
Hắn có được pháp lực cao cường thần tiên yêu ma tha thiết ước mơ, cho dù Thiên đế chúa tể của tất cả thần tiên, đối với hắn cũng tránh lui ba phần, chỉ cần hắn nguyện ý, muốn nhất thống tam giới cũng không phải không có khả năng. Ngay cả chính hắn cũng cho rằng, không cần có người vì hắn khổ sở.
Nhưng khi ôm tiểu hồ ly nằm ở trong lồng ngực của hắn vì hắn khóc, hắn đột nhiên cảm giác được, cảm giác có người đau lòng thương tiếc tốt như vậy, trong nội tâm còn chút lạnh như băng như bị ngâm mình ở trong ôn tuyền, từng chút tiêu tán, chỉ còn lại có lòng tràn đầy ôn nhu.
Hóa ra cũng không phải là không cần, chỉ là mất đi thời gian ấm áp quá lâu, khiến hắn sinh ra một loại ảo giác, hắn đã thành thói quen một mình. Khi có một ngày, chính thức một lần nữa cảm nhận được ấm áp, mới phát hiện cuộc sống bận rộn đương nhiên kia sao chán nản lãnh đạm
May mắn! May mắn gặp tiểu hồ ly này!
← Ch. 147 | Ch. 149 → |