Vay nóng Tima

Truyện:Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly - Chương 084

Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly
Trọn bộ 163 chương
Chương 084
Bị ăn trong giấc mộng
0.00
(0 votes)


Chương (1-163)

Siêu sale Shopee


Vân Cảnh ở phía sau lưng Huyền Minh một lúc, nhận thấy đối phương giống như đang cố ý giễu võ dương oai, chạy loạn theo các hình vòng vèo, nếu như không phải muốn dùng cách này để cắt đuôi hắn, thì nhất định là đang chờ viện binh đến giúp đỡ để thu thập hắn, cho nên hắn một mực không dám đến quá gần. Mặc dù hắn rất sốt ruột đến sự an nguy của Bạch Bạch nhưng cũng không đến mức không suy nghĩ, nhìn thấy cạm bẫy vẫn cố nhảy vào.

Huyền Minh yêu ma mặc dù bị Bạch Bạch dùng pháp lực đánh cho chật vật nhưng hắn vẫn nhận ra Vân Hư đứng phía sau. Nhưng hắn không biết đấy có phải là kế đánh lừa sự chú ý không, cho nên hắn cũng không dám tùy tiện tiến lên. Cho đến khi yêu ma Huyền Minh toàn thân bê bết máu thì Vân Cảnh mới khẳng định đây không phải là khổ nhục kế. Chỉ có kẻ ngốc mới đem thân mình ra làm mồi nhử một cách dã man như vậy.

Vân Cảnh đoán có thể Bạch Bạch được nhị sư huynh Vân Khởi truyền dạy chiêu thức Tân Giáo đạo ngự phong, nên Huyền Minh yêu ma mới bị chém đến mức trọng thương. Trong lòng hắn vui mừng đan xen cả nghi hoặc, Tiểu sư muội nhà hắn thật sự lợi hại như vậy sao? Nhưng mà chủ nhân của Huyền Minh yêu ma tốt cuộc là người phương nào mà khiến cho Huyền Minh sắp mất mạng mà vẫn không chịu buông, vẫn cố hoàn thành nhiệm vụ?

Ở nơi này mọi cá nhân đều lấy lợi ích của mình đặt lên hàng đầu, nếu là yêu ma bình thường thì hắn đã sớm ném Bạch Bạch đi rồi nhanh chóng chạy mất, nhưng mà yêu ma Huyền Minh vẫn gắt gao nắm lấy cái áo da bọc Bạch Bạch không chịu buông, hơn thế nữa là hắn cũng không hề công kích đối thủ nằm trong túi da, đặt bản thân vào tình thế bị động, chật vật chống đỡ.

Vân Cảnh định tiến lên bảo Bạch Bạch dừng tay, lưu lại cái mạng nhỏ cho yêu ma, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thì bất chợt một luồng gió lốc màu đen vượt qua trước mặt, đảo mắt lại thấy Bạch Bạch và Huyền Minh ở trong vòng lốc. Vân Cảnh biết là không ổn, nhất dịnh là có kẻ đến tiếp ứng, vội vàng tiến lên hòng đoạt lại Bạch Bạch. :

Nhưng cơn lốc này lợi hại vô cùng, mấy lần muốn tiến đến Vân Cảnh đều bị sức gió cực lớn hung hăng cuốn ra ngoài.

Cơn lốc gió đen ngòm ngăn cản tầm nhìn của Vân Cảnh, cơ hội cứu người sắp trôi qua, lúc Vân Cảnh rút kim kiếm cố gắng phá vỡ cơn lốc thì đã không thấy tung tích của Bạch Bạch và Huyền Minh đâu nữa.

Bạch Bạch ở trong túi da bị cơn lốc cuốn nhanh đến chóng mặt, đầu óc choáng váng, không còn tập trung làm phép được, ý thức dần dần mơ hồ, không nhận biết được nữa...

Bạch Bạch mơ hồ cảm thấy thân thể được người nào đó ôn nhu bế lên, nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông của nàng. Bạch Bạch cảm thấy rất thoải mái, theo thói quen lật người lại, ôm lấy chính bàn tay đang vuốt ve mình mà cọ xát vào ngực, bên tai nghe được tiếng cười trầm thấp quen thuộc.

Bàn tay kia áp lên phần bụng mềm mại của nàng, dùng lực vừa phải, từ từ xoa. Bạch Bạch trong giấc mơ lắc lắc cái đuôi, miệng mơ hồ phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, như tiếng kêu mị hoặc êm tai của con mèo nhỏ.

" Bạch Bạch ngủ nhiều rồi, mau tỉnh dậy đi, gà quay nguội ăn sẽ không ngon!" Giọng nói quen thuộc lại vang lên, hơi nóng quanh quẩn bên tai làm cho nàng ngứa.

Gà quay?! Bạch Bạch khịt khịt mũi, quả nhiên là mùi của gà quay! Bạch Bạch cố gắng chống chọi với cơn buồn ngủ, cử động thân thể tìm kiếm bóng dáng gà quay ở khắp nơi.

Lỗ tai bị xoa nhẹ hai cái, Bạch Bạch phát hiện mục tiêu ở trên mặt bàn cách đó không xa, nàng rất vui mừng, nhưng mà thân thể nàng đang bị một cánh tay rắn chắc vây lại trong ngực, giãy giụa hai cái cũng không thể nào thoát ra được.

Người đang ôm lấy nàng khuôn mặt phảng phất bao phủ trong sương khói, không thể nhìn ra chân diện, chỉ cảm nhận được một màu đen quen thuộc.

*****

Bạch Bạch tựa như đang ở trong mộng, cảm thấy người ôm mình rất quen thuộc, nhưng hết lần này đến lần khác đều không thể nào nhớ ra, nàng lắc lắc đầu, trong đầu vẫn mơ màng, chỉ còn hương vị gà quay ngày càng rõ ràng, Bạch Bạch quay đầu xem xét, hóa ra mình bị ôm đến gần cái bàn.

Mỹ vị hấp dẫn làm cho nàng tạm thời quên đi mọi việc, vui vẻ đè con gà da vàng óng ánh thơm phức ra cắn. Nàng hình như lâu lắm rồi không được ăn gà quay! Bạch Bạch cảm thấy mọi việc mơ hồ giống như trong rất mơ, ngoại trừ mỹ vị thịt gà trước mặt là thật.

Người kia ở bên cạnh nàng dịu dàng ngắm nàng ăn, cảnh tượng này rất quen thuộc, dường như đã xảy ra rất nhiều lần rồi, nhưng mà địa điểm xảy ra thì nàng không nhớ rõ.

Con gà quay trong chớp mắt chỉ còn lại bộ xương trắng, Bạch Bạch vừa mới liếm móng tay đã cảm thấy bị bế lên, một chiếc khắn tay ẩm ướt, ấm áp thơm tho ấp lên mặt nàng, nhẹ nhàng lau sạch sẽ từng tí một những vệt mỡ còn bên miệng và còn lau sạch móng vuốt của nàng thêm một lần nữa.

Bạch Bạch thoải mái nằm trong lòng người này, vô thức uốn éo cọ xát vào ngực hắn, nắm lấy y phục của hắn để duỗi lưng một cái.

Người nọ hỏi: "Chúng ta chơi trò hôn nhẹ được không?"

Chơi hôn nhẹ? Bạch Bạch mơ màng gật đầu, chợt phát hiện thân hình hồ ly đã biến thành Bạch y thiếu nữ, môi nàng bị người này liếm thoáng lấy, nàng cũng không cam tâm chịu kém liền liếm đáp lại, khi hai đôi môi chạm vào nhau, nảy sinh cảm giác rất quen thuộc, nhưng Bạch Bạch nhanh chóng chìm vào cảm giác khoái hoạt, không còn tiếp tục để tâm đến việc hỏi người thần bí kia xem cảm giác quen thuộc từ đâu mà có.

Đầu lưỡi nóng rực vô cùng cẩn thận liếm lướt qua nàng, từng chút từng chút một cuốn lấy, trong mũi, trong miệng đều là mùi vị quen thuộc lại vô cùng dễ chịu, ư... Hương vị này còn thơm hơn cả hương vị của gà nướng... Bạch Bạch mê mải cùng với động tác của đối phương, từng ngóc ngách trên đôi môi đều được đối phương tinh tế để ý đến, động tác đối với nàng vô cùng tinh xảo giống như nàng là một đồ xứ mỏng quý giá vậy.

Bạch Bạch theo bản năng bắt chước động tác của đối phương, đầu lưỡi mềm mại tìm được môi của đối phương, nàng muốn cho hắn cũng được trải nghiệm cảm giác tuyệt diệu này, ngay lập tức nàng nhận ra động tác nhu hòa của đối phương trở nên kịch liệt hơn, thậm chí là có phần thô lỗ.

Hai bàn tay đang đặt hờ hững trên vòng eo của nàng bỗng thít chặt, dường như muốn hung hăng vò nát nàng. Bạch Bạch hô nhỏ một tiếng, muốn rút lui nhưng đã quá muộn... hắn hôn khắp người của nàng, tựa hồ xem nàng như một món ngon, hắn dùng sức vơ vét đôi môi ngọt ngào của nàng, không buông tha, hắn tàn nhẫn hút lưỡi cắn môi nàng, một chút đau đơn tê dại bỗng hóa thành một dòng nhiệt nóng, từng đợt sóng cứ mạnh dần mạnh dần nhấn chìm cơ thể Bạch Bạch.

Nóng! Sâu trong thân thể của nàng như có một ngọn lửa kỳ dị đang bị thổi bùng lên, trong nháy mắt lan ra, thiêu cháy toàn bộ cơ thể, khiến nàng khó kiềm chế được. Thân thể nàng tự giác tách ra mà không cần đến sự chỉ huy của đại não.

Y phục trên người chẳng biết từ khi nào đã bị cởi ra hơn nửa, phần da thị không được che đậy dán chặt lấy cẩm bào của đối phương, phần da thịt ngẫu nhiên bị tay áo cọ vào, không tự chủ được nổi lên chút khó chịu... Bạch Bạch cảm thấy không hài lòng, thân thể giãy giụa để cọ xát với áo bào của đối phương, hai tay tự động kéo thắt lưng của đối phương, hòng cởi bỏ cái áo choàng chướng mắt, để có thể cảm nhận được cảm giác da thịt cận kề, như vậy... chắc sẽ dễ chịu được chút ít....

Người kia cười khẽ, cũng giúp nàng cởi bỏ tất cả trở ngại cản trở hai người, hai cỗ thân thể nóng rực dán chặt lấy nhau, ra sức cọ xát, từ trong nội tâm hai người hoàn toàn bị ngọn lửa đốt cháy, không còn chỗ cho lý trí nữa.

Bạch Bạch không còn ý thức được gì cả, nhưng thân thể thì rõ ràng cảm nhận được hạnh phúc tột bậc, đôi chân thon dài chủ động kẹp chặt lưng của đối phương, cảm nhận được đối phương hùng hổ xông tới tiến vào mang theo vô vàn khoái cảm, hai người ôm chặt lấy nhau, nhấp nhô vặn vẹo, dây dưa cọ sát lẫn nhau... Mỗi lần tiến vào đều mãnh liệt sâu sắc, mỗi lần thoát ra đều triền miên uyển chuyển... Cho đến lúc thân thể từng chút từng chút một bị đốt cháy hoàn toàn thì thể xác và tâm hồn mới được giải tỏa...


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-163)