Vay nóng Tinvay

Truyện:Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly - Chương 077

Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly
Trọn bộ 163 chương
Chương 077
Ác quỷ cản đường
0.00
(0 votes)


Chương (1-163)

Siêu sale Shopee


Kỳ thật Bạch Bạch có thể thủ thắng, có lẽ nên đa tạ Vân Khởi một phen làm nền. Đầu tiên là nói Ngao Thương không thể dùng binh khí, chỉ có thể dựa vào pháp thuật cùng giao đấu. Trên Thiên đình, có thể rất nhanh thi triển tiên pháp đều là cao thủ trong cao thủ, Ngao Thương hiển nhiên không phải, cho nên Vân Khởi trực tiếp để Bạch Bạch ngay từ đầu dùng phương thức cận thân nhanh nhất giao đấu, làm cho Ngao Thương không rảnh làm phép

Hơn nữa Bạch Bạch ban đầu ở dạng hồ ly nhỏ nhắn xinh xắn khiến cho nhân tâm sinh khinh thị, về sau bộ dạng xinh đẹp tuyệt cõi trần càng làm người ta rất khó nhẫn tâm đề phòng, về sau tuyệt đối sẽ không có người trước đó nghĩ đến, Bạch Bạch ngay cả tư thế tạo hình cũng vừa tỉnh điệu, vừa buồn bực không lên tiếng mà chỉ nhìn chằm chằm đánh một chỗ

Nhưng ngay cả Vân Khởi cũng không nghĩ tới, Bạch Bạch dùng hết pháp lực đánh ra, tốc độ cùng độ mạnh yếu sẽ lợi hại như thế, hơn nữa cùng một động tác khẩu lệnh, nửa điểm dư thừa cũng không có. Làm cho hiệu quả..... vô cùng dọa người!

Tuy Bạch Bạch bên này là âm thầm mưu lợi, nhưng pháp lực của nàng cao cường là bất luận kẻ nào cũng nhìn ra được, mọi người chỉ nói nàng là cố ý muốn tốc chiến tốc thắng, tuyệt đối thật không ngờ, Bạch Bạch kỳ thật pháp thuật gì cũng đều không hiểu, nếu như Ngao Thương có thể cùng nàng bảo vệ khoảng cách xa làm phép, né tránh tiếp xúc tứ chi, cơ hội thắng rất lớn.

Vân Khởi muốn cũng là hiệu quả rung động này, chỉ là hiện tại so với trong tưởng tượng còn lớn hơn nhiều lắm. Nhìn biểu lộ mấy tiên nhân, hẳn là không còn người có lá gan hướng Bạch Bạch khiêu chiến.

Bạch Bạch nhìn thấy Ngao Thương biến mất ở phương xa, ngây người một hồi có chút sợ hãi giữ chặt ống tay áo Vân Khởi nói:

"Nhị sư huynh, hắn...... hắn sẽ không có việc gì chứ?"

Vân Khởi bị cặp mắt to ngập nước nhìn có chút tim đập rộn lên, yên lặng trong lòng niệm hai lần thanh tâm chú mới định hạ tâm lai trấn an nói: "Không có việc gì, hay không là Thái Tử Tây Hải Long cung, năng lực long lân phòng ngự rất mạnh, không dễ dàng bị thương, đau nhức một lúc sẽ tốt."

Vân Khởi chưa nói, một lúc này đại khái ước chừng khoảng ba tháng đến nửa năm...

Bạch Bạch buông lỏng tâm tư, thấy người chung quanh tròng mắt trừng lớn mắt mãnh liệt hướng cạnh mình nhìn, sợ tới mức vài bước chạy đến sau lưng các sư huynh hóa thành hồ ly trốn vào trong tay áo Vân Hư. :

Vân Sơ là đại sư huynh, phải phụ trách xử lý giải quyết tốt hậu quả, lấy sức của chín trâu hai hổ, vẫn không thể nào làm cho các tiên nhân kích động quá độ kia mời trở về, chỉ phải cười khổ không hề để ý tới, mang theo các sư đệ ra cửa Nam Thiên đáp mây bay nhắm Địa phủ mà đi.

Sáu sư huynh đệ Thanh Lương Quan pháp lực cao hơn những người sau lưng kia, tốc độ cao nhất mà đi sẽ đem đuôi đằng sau hết thảy vứt bỏ. Bạch Bạch nằm ở trong tay áo Vân Hư, chỉ cảm thấy bên người nhiệt độ rất nhanh giảm xuống, trong lòng có chút kỳ quái, thò đầu ra xem xét, trước mắt chứng kiến đã không phải là trời xanh mây trắng, mà là một mảnh vô tận hắc ám.

Trong bóng tối ngẫu nhiên hiện lên màu xanh u u, xanh đậm dày đặc chính là Quỷ Hỏa, dường như còn có sương dày mãnh liệt, một luồng khí âm hàn mãnh liệt thẳng đến khiến Bạch Bạch toàn thân thoáng cái run lên. Xem tình cảnh này, đã tiến nhập địa giới Âm ti Địa phủ.

Quay đầu nhìn bên người, mấy sư huynh tay áo tung bay, dưới chân đạp trên đám mây tuyết trắng, toàn thân cao thấp tản mát ra bạch quang trong suốt, thần thái nâng lên, không có chút nào bên người bị sương mù ảnh hưởng. Bạch Bạch không khỏi có chút ngây dại, các sư huynh mình khi nào thì lợi hại như vậy!

Đang lúc xuất thần, đột nhiên người bên cạnh ảnh lóe lên, một đôi tay đưa đến, một tay lấy nàng từ tay áo Vân Hư ôm tới, Bạch Bạch chấn động, kêu "chi" một tiếng sợ hãi, đổi lấy chủ nhân đôi tay một hồi thoải mái cười to, người này không cần nhiều lời, đúng là Tam sư huynh Vân Cảnh không có nửa điểm đứng đắn

Vân Cảnh ôm Bạch Bạch vào trong ngực, đắc ý nói:

"Có phải là Tam sư huynh quá đẹp trai, cho nên Bạch Bạch nhìn mà ngây người không!"

Bạch Bạch còn chưa trả lời, chợt nghe Vân Hư tức giận nói:

"Tam sư huynh, ngươi không có việc gì hù dọa tiểu sư muội làm cái gì?"

Vân Cảnh nghiêng qua Vân Hư liếc nói:

"Ta nào có hù dọa nàng, ta đang chuẩn bị dạy nàng đáp mây bay chứ!"

Bạch Bạch vừa nghe vui vẻ vô cùng, tự dưng một chút oán khí bị sợ cũng vứt đến lên chín tầng mây, luôn miệng nói:

" Được được! Ta muốn học!"

*****

Vân Cảnh dương dương đắc ý hếch cằm lên về phía Vân Hư, ôm Bạch Bạch đi lên trước một chút, sau đó bắt đầu giảng giải cho Bạch Bạch bí quyết đáp mây bay. Về phương diện pháp thuật, Bạch Bạch ngộ tính (*khả năng tiếp thu) vô cùng tốt, nàng từ nhỏ bắt đầu tu luyện tiên đạo, sống hơn năm trăm năm, trong đó hầu hết thời gian đều tiếp xúc với những thứ này, hiện giờ lại có pháp lực thâm hậu làm trụ cột, nên vừa mới một lúc cũng đã có thể hóa ra đám mây bay lên.

Lúc bắt đầu trong lòng nơm nớp lo sợ nên tốc độ cũng không nhanh, càng về sau dần dần thuần thục, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, một người một hồ một trước một sau ở phía trước, đảo mắt đã kéo ra một khoảng cách với năm người đằng sau.

Bạch Bạch lần đầu tiên chính mình đáp mây bay, tâm tình hưng phấn nên không phát hiện ra mình bay quá nhanh, cũng đã tạo ra một khoảng cách lớn với Vân Cảnh. Vân Cảnh không phải không muốn đuổi theo, chỉ là hiện tại tốc độ của hắn đã có chút chậm hơn Bạch Bạch, trong lòng vui mừng vì Bạch Bạch tiến bộ thần tốc, nhưng lại lo lắng nàng gặp chuyện không may.

Nơi này cách Quỷ Môn quan không còn xa nữa, Bạch Bạch một mình xông loạn đi loạn rất dễ dàng gặp nguy hiểm, Vân Cảnh bay qua lên tiếng gọi Bạch Bạch dừng lại chờ các sư huynh đến rồi mới lại cùng đi, đáng tiếc lúc này trong Địa phủ vô cùng trống trải, lại thêm ngược gió, Bạch Bạch bay ở phía trước hoàn toàn không nghe được gì cả.

Đợi nàng phát hiện phía sau không ổn, quay đầu lại muốn đi tìm sư huynh, đã phát hiện chung quanh chỉ còn lại tối đen như mực, ngay cả Quỷ hỏa cũng không thấy bóng dáng! Trong bóng tối dường như nghe được đằng sau cổ có tiếng hít thở rõ ràng truyền đến, Bạch Bạch vừa nghiêng đầu, sau lưng chỉ có tối đen như mực, không có cái gì cả.

Bạch Bạch thật sự có chút sợ hãi, lớn tiếng kêu lên:

"Sư huynh! Tam sư huynh, ngươi ở đâu? Đừng dọa ta! Ta sợ!" Liên tục kêu vài tiếng, chung quanh giống như chết, tĩnh lặng, một chút hồi âm đều không có.

Tiếng hít thở quỷ dị lại một lần nữa truyền đến từ phía sau cổ nàng, Bạch Bạch toàn thân phát run nhanh chóng xoay người lại, vẫn là không có gì hết, trong bóng tối đột nhiên truyền đến vài tiếng cười "hì hì", trong thanh âm không có nửa điểm hân hoan vui mừng, ngược lại lộ ra một giọng điệu đắc ý, âm lạnh.

Trong Địa phủ, đụng phải quỷ là chuyện bình thường, chẳng qua, Bạch Bạch vốn tu luyện tiên đạo, từ trước chính là yêu quái, tất nhiên không sợ quỷ, chỉ là con quỷ này vô tung vô ảnh thực sự chỉ là muốn dọa mình, hay là có những ý đồ khác?

"Ngươi là ai? Có thể đi ra không? Ta lạc đường! Ngươi có thể mang ta đi tìm sư huynh hay không?" Bạch Bạch nói rất có lễ phép.

Trong bóng tối một giọng nói bén nhọn truyền đến làm cho người toàn thân run lên:

"Ta còn tưởng rằng là cái thần tiên gì, hóa ra là chỉ là tiểu hồ ly! Hừ hừ! Để cho ta nhét kẽ răng cũng không đủ!"

Bạch Bạch cảm giác trên người mình bị một cái tay gầy như que củi sờ soạng thoảng qua, trong lúc bối rối nhanh chóng tránh ra. Rất nhiều người yêu mến sờ thân thể của nàng, nhưng phần lớn đều mang theo trìu mến, đưa tay dịu dàng, không giống cái tay này, dường như tràn đầy ác ý, muốn sờ sờ lông bên ngoài nàng, trong bóng tối có bao nhiêu anh em có thể cùng hắn (hoặc ả) dùng nàng để ăn trong những ngày cuối năm.

"Thái gia, con mắt tiểu hồ ly này thật xinh đẹp, ngài bắt nó lưu lại thưởng cho ta khảm làm vòng tay có được hay không?" Một giọng nữ khác nũng nịu vang lên, nhưng thanh âm hay là ý tứ trong lời nói cũng làm cho khắp cả người phát lạnh.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-163)