Bị con mèo lừa bán
← Ch.058 | Ch.060 → |
Tiểu Hắc mặc dù là đứng dưới cửa ngẩng đầu lên nhìn Bạch Bạch, nhưng lại có thần thái kiêu căng coi thường người khác: "Bạch hồ ly, ngươi ra đây chơi với ta!"
Bạch Bạch rất muốn chơi với bạn mới, nhưng kinh nghiệm lần trước bị cắn khiến nàng có cảnh giác cao độ đối với Tiểu Hắc: "Không! Ngươi sẽ lại cắn ta!"
Tiểu Hắc không kiên nhẫn nhìn nàng, đe dọa: "Ngươi chơi với ta, ta sẽ không cắn ngươi, ngươi không chơi với ta, ta liền cắn ngươi!"
Bạch Bạch suy nghĩ lại, do dự không biết có nên khuất phục trước ác bá không.
Tiểu Hắc rất không cao hứng, cong người nhảy lên trên bệ cửa sổ, dựng đứng bộ lông màu đen trên người lên, nhe hàm răng trắng ra với Bạch Bạch, hung dữ nói: "Hồ ly ngu ngốc, đã nghĩ xong chưa?!"
Bạch Bạch vừa xoay người nhảy đến mặt ghế hơi cách xa một chút, vừa lớn tiếng phản bác nói: "Ngươi mới ngu ngốc!"
Tiểu Hắc tức giận, bổ nhào về phía Bạch Bạch, động tác của mèo rất nhanh nhạy, hồ ly cũng không kém, hai con vật một đen một trắng trong phòng ngươi đuổi ta chạy, nhảy lên nhảy xuống, rất náo nhiệt.
Dù sao thân thể Bạch Bạch cũng chưa khôi phục, càng lúc càng không có khí lực chậm dần đi, lúc này sư phụ Minh Ất đã trị liệu thương thế cho nàng rồi, Vân Hư ở trong phòng tu luyện, Vân Cảnh lại càng không biết dã đi nơi nào, muốn tìm người đến ngăn Tiểu Hắc hung ác cũng không biết phải đi nơi nào. Bạch Bạch vô cùng nóng vội, không nghĩ tới biến thành hình người đuổi Tiểu Hắc đi, thầm nghĩ nhảy ra ngoài cửa sổ chạy trốn.
Tiểu Hắc biết rõ ý đồ của nàng, vượt lên trước một bước chiếm lĩnh bệ cửa sổ, nhìn chằm chằm vào Bạch Bạch, vừa thở vừa dương dương đắc ý nói: "Hồ ly ngu ngốc, mau cầu xin tha thứ, ngoan ngoãn theo ta đi ra ngoài chơi thì ta sẽ không cắn ngươi!"
Bạch Bạch mệt mỏi nằm trên mặt ghế một hồi mới khôi phục được, giộng nói cứng ngắc nói: "Ta không cầu xin, cũng không chơi với ngươi!"
Tiểu Hắc cũng là bại hoại!
Tiểu Hắc không nghĩ tới tính tình Bạch Bạch quật cường như vậy, nhưng trong lòng lại có một giọng nói không ngừng thúc giục hắn mau đem Bạch Bạch ra ngoài Thanh Lương quan, nếu Bạch Bạch không phối hợp, mạnh mẽ bắt ép nàng đem ra ngoài là tuyệt không có khả năng.
Kỳ thật dựa theo pháp lực mà nói, Bạch Bạch tuy căn cơ đã hủy, nhưng vẫn là cao hơn Miêu đại tiên, Tiểu Hắc ngay cả hình người cũng chưa tu luyện thành, may mà trên người Bạch Bạch có thương tích, cũng không nghĩ tới biến thành người để đối phó hắn, nếu không hắn căn bản không có biện pháp, chớ đừng nói đến bắt nạt Bạch Bạch. -
Xem ra là phải lừa gạt...... Tiểu Hắc trong nội tâm sốt ruột, đành phải ủy khuất chính mình một chút.
Nên lừa gạt nàng thế nào mới được? Tiểu Hắc hừ một tiếng, nhớ tới ngày bình thường gặp Bạch Bạch luôn thích hoa hoa cỏ cỏ trong sân, vì vậy miễn cưỡng dùng giọng nói mềm nhẹ nói: "Ta phát hiện trong rừng có hoa rất đẹp, vốn muốn mang ngươi đi chơi, tại sao ngươi không nhìn được lòng tốt của người khác?"
Bạch Bạch không quá tin tưởng cái đồ bại hoại vừa rồi còn hung như thế mà đột nhiên lại có hảo tâm như vậy, chần chờ nói: "Thật ư?"
Tiểu Hắc giọng điệu chắc chắn: "Đương nhiên là thật!" Để tăng mạnh thêm độ tin cậy, lại nói khoác lác: "Những bông hoa kia đều là màu đen, bên cạnh cánh hoa còn có kim sắc ngân sắc (*màu vàng màu bạc), là tiên hoa tuyệt thế Thiên đình cũng khó thấy được, không xem ngươi sẽ hối hận!"
*****
Bạch Bạch nghe hắn nói vô cùng kì diệu, rất là động tâm, nhưng khi nhìn lại Tiểu Hắc một hàm răng trắng hếu, lại có chút sợ hãi, nói quả quyết: "Ta đi với ngươi, ngươi không được cắn ta bắt nạt ta!"
Tiểu Hắc trong long mừng thầm, vội vàng gật đầu nói: "Yên tâm đi, cam đoan không cắn ngươi không bắt nạt ngươi! Sao ngươi dong dài như vậy? Đi nhanh đi, bằng không không kịp a!"
Nói xong xoay người làm bộ phải đi, đi được vài bước lén nhìn lại, quả nhiên thấy Bạch Bạch đi theo đằng sau cách một hai trược, không khỏi cực kỳ đắc ý: hồ ly ngốc quả nhiên rất dễ lừa gạt!
Thanh Lương quan nổi danh trên Thiên đình, nhưng việc này đều la do công lao của chủ nhân, không có bất cứ thứ gì đặc biệt, không hùng vĩ tráng lệ, cũng không có mấy loại quan ải phòng ngự trận pháp gì gì, cùng tình hình ở Mặc đầm xem như "hiệu quả như nhau". Tiểu Hắc dễ dàng mang theo Bạch Bạch ra khỏi cửa, chạy một mạch, không đến thời gian hai nén hương, đã rời xa phạm vi Thanh Lương quan.
Bạch Bạch nhìn cảnh trí lạ lẫm xung quanh, từng mảng lớn cây cỏ xanh tươi tuy xinh đẹp phi phàm, lại cảm thấy có chút chột dạ sợ hãi, nhịn không được đi chậm lại, nói với Tiểu Hắc ở đằng trước: "Có còn xa không? Ách, nếu quá xa, về muộn, sư phụ và sư huynh sẽ lo lắng....."
Tiểu Hắc đè nóng vội xuống, hiện tại nếu như Bạch Bạch quay đầu lại, có thể sẽ thất bại trong gang tấc, lần tới muốn tìm cơ hội lừa gạt nàng thì ra ngoài cũng chẳng phải dễ dàng a. -
Quay người lại miễn cưỡng dung vẻ mặt ôn hoà nói với Bạch Bạch: "Ngay ở phía trước, rất nhanh sẽ đến thôi, hình như ta còn ngửi thấy được hương hoa a. Xem hoa xong chúng ta lập tức trở lại, bảo đảm chân nhân và Vân Hư cũng đều không phát hiện được người đã từng không ở đó."
Bạch Bạch chần chừ một chút, nghĩ thầm Tiểu Hắc tính tình xấu, nhưng mà dù sao cũng là mèo trong Thanh Lương quan, sẽ không hại nàng, long hiếu kỳ với tiên hoa đè bất an xuống, lại cùng Tiểu Hắc chạy một hồị
Phía trước xuất hiện một rừng cây nhỏ, sương mù mờ ảo, che chắn, cực kỳ thần bí. Bạch Bạch biết rõ nơi này là Thiên đình, không có khả năng có yêu ma quỷ quái gì chiếm giữ, nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi, tựa hồ trong rừng có nguy hiểm gì đó đang chờ nàng....
Không tự chủ được dừng bước, dù Tiểu Hắc khuyên can mãi cũng không chịu đi vào.
Tiểu Hắc đang cảm thấy nóng vội, đột nhiên thấy Bạch Bạch dựng đứng người lên, đi thẳng từng bước một về phía trước. Tiểu Hắc cảm thấy kỳ quái, ngẩn người biết rõ nhất định là vị đại nhân kia rat ay, thật vui vẻ vội vàng theo sau.
Bạch Bạch vô cùng hoảng sợ, nàng một chút cũng không muốn đi lên, nhưng thân thể hình như có ý thức riêng, căn bản không nghe lời nàng.
Trong rừng rậm đều là sương mù dày đặc, hoàn toàn không thấy rõ tình hình xung quanh, đi vài bước, Tiểu Hắc vốn dĩ nên ở bên cạnh lại không nhìn thấy, tâm hoảng ý loạn run giọng kêu lên: "Tiểu Hắc...Tiểu Hắc ngươi ở đâu?"
Tại không nghe thấy được tiếng đáp lại, trong ý nghĩ hỗn loạn thầm nghĩ nằm xuống phủ một giấc...Thiên dình cũng có yêu quái? Không được ngủ, ngủ rồi yêu quái sẽ đi ra ăn tươi nàng! Bạch Bạch cũng chỉ có thể nghĩ tới đây, thân thể không nghe lời quơ quơ rồi liền mềm oặt ngã xuống mặt đất.
Trong sương mù dày đặc xuất hiện một bong dáng cao lớn màu đen, hắn từng bước một tới gần Bạch Bạch, cẩn thận ôm lấy nàng, thỏa mãn than nhẹ một tiếng, hai tay ôn nhu vuốt ve từ đầu tới đuôi Bạch Bạch một lần, cuối cùng ôm nàng vào ngực!
Đáng tiếc không nhìn thấy lúc nàng mở to mắt, bộ dáng vừa khờ dại lại yếu ớt đáng yêu, nghĩ tới đây, kẻ thần bí có chút tiếc nuối thở dài, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mi tâm nàng (*điểm giữa 2 đầu mày), một luồng ánh sáng bạc hiện lên, dáng vẻ hình người hoàn mỹ của Bạch Bạch và Vân Cảnh hiếu kỳ từ rất lâu đã lộ biến ra.
← Ch. 058 | Ch. 060 → |