Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiếu Phu Bất Lương - Chương 177

Thiếu Phu Bất Lương
Trọn bộ 196 chương
Chương 177
Đưa ra lựa chọn
0.00
(0 votes)


Chương (1-196)

Siêu sale Shopee


Hiển nhiên lời này khiến cho Hách Liên Dung lạnh cả người, nàng cật lực lui về phía sau để kéo dãn khoảng cách. Vệ Vô Hạ nhìn nàng, chậm rãi cúi xuống, khi Hách Liên Dung tránh cũng không thể tránh lộ ra một chút tươi cười, buông nàng ra, "Yên tâm, ta cũng sẽ không ép buộc nàng làm gì, bởi vì ta cảm tạ nàng, câu chuyện xưa kia khiến cho lòng ta cảm thấy dễ chịu không ít."

Hắn nói xong lời cảm ơn, Hách Liên Dung nhưng không cảm kích, chạy về phía Vị Thiếu Quân ôm lấy hắn, hít một hơi thật sâu, cực lực không chế chính mình, làm theo những gì mình nghĩ.

"Ngươi nếu cảm tạ ta, hiện tại sẽ đưa chúng ta xuống núi." Vệ Vô Hạ nói đúng một câu, thương thế Vị Thiếu không nhẹ, cần nhanh chóng trị liệu, bộ dáng hiện tại của hắn, Hách Liên Dung không cách nào mang hắn xuống núi, cho nên Hách Liên Dung vứt bỏ hết thảy, mang hắn xuống núi mới là đại sự hàng đầu.

Vệ Vô Hạ nhíu nhíu mày, "Đây cũng không phải yêu cầu tốt gì, bởi vì ta không muốn làm như vậy, trừ phi... nàng cầu xin ta?"

Vệ Vô Hạ cũng không thể tự xác định, thứ hắn muốn có phải thực sự là một lời cầu xin, Hách Liên Dung lại không chút do dự mở miệng, "Van xin ngươi, mang chúng ta xuống núi."

Vệ Vô Hạ kinh ngạc, hắn nghĩ Hách Liên Dung cũng chỉ lo lắng chút thôi, khoanh hai tay lại nhìn nàng thật lâu, "Không đủ thành ý."

Hách Liên Dung cắn cắn môi dưới, buông Vị Thiếu Quân đi tới trước mặt Vệ Vô Hạ, quỳ gối trên mặt đât, "Van xin ngươi."

Vệ Vô Hạ híp mắt lại, xoay người về hướng khác, thong thả bước hai bước, "Ta không cần câu này."

"Ngươi muốn cái gì?" Cảm giác được sinh mệnh Vị Thiếu Quân càng ngày càng có dấu hiệu suy yếu, Hách Liên Dung hoàn toàn hạ thấp mình.

"Thân thể của nàng." Vệ Vô Hạ quay đầu, hơi hơi nâng mi, "Nàng đáp ứng cùng ta một lần, ta mang các nàng xuống núi."

Hách Liên Dung ngậm chặt môi, không cho cặp hàm đang phát run của mình phát ra tiếng động va chạm, hít vào hai lần, nàng khẽ gật đầu, "Được, tìm ngày nào đó."

"Cải lương không bằng bạo lực." Vệ Vô Hạ vẫn nâng mi."Cởi quần áo?" (cải lương không bằng bạo lực: nói không bằng hành động, ý anh là làm luôn)

Hách Liên Dung tức giận đến môi tái xanh, nhìn theo hắn, không có động tác nào.

"Ta là nữ nhân đã có chồng. Ngươi sẽ không thích."

Vệ Vô Hạ cười nhẹ, nói: "Nữ nhân có chồng mới có tình thú. Nhưng mà..." Hắn bước tới trước, cúi người, nhìn Hách Liên Dung, ý cười càng thêm sâu. "Ngươi thực sự đã chân chính trở thành nữ nhân sao? Không hề cùng hắn phân phòng ngủ sao? Ta sẽ chờ mong kinh hỉ. Một nữ nhân đã có chồng. Lại vẫn là xử nữ. Tất nhiên rất thú vị."

"Quả nhiên... mọi chuyện đều nằm trong tay ngươi." Sắc mặt Hách Liên Dung có chút trắng bệch, vẻ sợ hãi khó có thể nhìn thấy trên khuôn mặt kia lại dần dần biến mất.

"Thật cao hứng khi nghe được tin như vậy." Vệ Vô Hạ vừa lòng gật đầu, liếc Vị Thiếu Quân trên mặt đất một cái, nhẹ nhàng cười, nâng cằm chỉa chỉa nơi cách đó không xa."Ta tới bên kia chờ nàng, chuẩn bị tốt thì cứ tới..." Hắn cúi người tới sát Hách Liên Dung, tiến thật sát."Nàng tốt nhất hy vọng thân thể của nàng đừng quá mê người, nếu không ta không thể chấm dứt nhanh như vậy." Dứt lời hắn không có chút đồng tình nhún nhún vai, "Hy vọng cứu kịp hắn."

Hách Liên Dung mặt không chút thay đổi nhìn hắn thản nhiên thong thả bước đi, cũng không nói thêm câu nào nữa, chậm rãi thở ra một hơi, ngồi xổm xuống ôm lấy Vị Thiếu Quân, lại cố hết sức xoay người, đưa hắn cõng lên ngươi.

Vị Thiếu Quân không phải rất nặng, nhưng đó là với nam nhân. Huống hồ hắn hiện tại không hề có cảm giác, toàn bộ thân thể giống như bị hút xuống, Hách Liên Dung hao hết khí lực mới có thể đứng dậy, xoay tay ôm chặt Vị thiếu, không để hắn rơi trên mặt đất, cực kỳ gian nan bước về phía trước.

Vệ Vô Hạ ngay khi Hách Liên Dung hành động chậm rãi thu lại nụ cười, nhìn thấy nàng cõng Vị Thiếu Quân trên lưng, đùa cợt mở miệng, "Nàng muốn cõng hắn xuống núi sao? Hay là cùng hắn lăn xuống núi?"

Hách Liên Dung không trả lời, nàng cũng không thể mở miệng, gắt gao kìm nén, không để bản thân có chút lơi lỏng.

Sắc mặt Vệ Vô Hạ hoàn toàn trầm xuống, hơi hơi híp mắt, nhìn nàng gian nan bước về phía trước, đi vài bước lại dừng lại hô hấp, sau đó lại tiếp tục bước tới trước. Hách Liên Dung thuộc hạng trung, không coi là nhỏ xinh nhưng tuyệt đối không cao lớn, nam nhân cao hơn nàng nửa cái đầu, chỉ hít một hơi thế nhưng có thể đi xa như vậy, cũng đủ khiến người ta khâm phục. Nhưng Hách Liên Dung dù sao vẫn là nữ nhân, sức lực có hạn, một lần hít thở không thông, lảo đảo một chút, hai người rốt cuộc ngã thành một đống, nhưng nàng lại lập tức đứng lên, một lần nữa đặt Vị Thiếu Quân ở phía sau, cắn răng đứng lên, cũng không biết có phải là mệt đến hư thoát, nương theo ánh trăng, có thể thấy huyết sắc trên mặt nhanh chóng bị xói mòn, trắng bệnh dọa người.

Từ đầu tới cuối, nàng chưa từng liếc nhìn Vệ Vô Hạ một lần.

"Công tử..." Gia đinh bên ngoài đất trống đi vào, nhìn nhìn bóng dáng gian nan của Hách Liên dung, hỏi Vệ Vô hạ có muốn cản nàng lại không.

Vệ Vô Hạ cười cười, cố ý cao giọng nói: "mặc nàng đi thôi, nhưng mà nếu như trên đường mà lăn xuống núi, liên lụy khiến Vị huynh chết, cũng không nên trách ta khoanh tay đứng nhìn."

Vệ Vô Hạ hy vọng Hách Liên Dung dừng lại, trào phúng hai câu, nếu không thân hình đang lung lay kia sợ sẽ lập tức không thể chống đỡ nổi, nếu nàng lăn xuống núi, hắn thực sự có thể bỏ mặc sao?

Hách Liên Dung lại ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn bước từng bước, từng bước về phía trước, chân Vị Thiếu Quân đã kéo dài trên mặt đất, Hách Liên Dung kéo cánh tay hắn, kéo hắn tiến về phía trước, động tác thống khổ lại quái dị, khiến Vệ Vô Hạ chợt có chút phiền muộn.

"Đi!" Vệ Vô Hạ quay đầu đi, không để cho tầm mắt mình nhìn theo bóng dáng phía trước, trong lòng nói đó là bọn họ từ chuốc lấy.

Ai bảo Vị Thiếu Quân đơn thân độc mã tới chất vấn? Còn coi hắn là Vệ Vô Hạ tao nhã tri kỷ lại thiện lương hiểu lòng người kia sao? Còn có Hách Liên Dung, đáp ứng điều kiện của mình không phải tốt lắm sao? Nói thật, hắn có đề nghị này cùng lắm chỉ là khí huyết dâng trào, Hách Liên Dung cùng vẻ ngoài luôn ngoài dự đoán của mọi người, hắn muốn nhìn phản ứng của nàng khi đòi hỏi quá đáng. Còn nữa, nàng coi Vệ Vô Hạ hắn thành dạng gì? Cho dù hắn có hận Vị gia tới đâu, cũng đầu thể không kiêng nể gì mà lấy mạng thảo dân bách tính, hắn muốn báo thù, nhưng không muốn đeo cái tội danh hung thủ trên lưng. Nhưng Hách Liên Dung... lại cảm thấy hắn sẽ bỏ mặc Vị Thiếu Quân, đẩy hắn vào chỗ chết, cũng đối với chuyện này không chút nghi ngờ.

"Thiết!" Càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng, Vệ Vô Hạ cảm thấy hành vi đi theo nàng hiện tại của nàng ngu không chịu nổi, hắn thực đã làm người xấu, vì sao còn mong muốn nàng tán thành, cảm kích?

Tức giận bước nhanh hắn, hắn muốn nhìn xem, nàng có thể kiên trì tới khi nào, hắn muốn nhìn xem, nàng có hay không quyết đoán như vậy, thà rằng nhìn Vị Thiếu Quân chết, cũng không muốn mở miệng cầu xin hắn một câu!

"Công tử, cẩn thận, đi chậm thôi."

Gia đinh phía sau cầm theo đèn lồng đi tới bên người Vệ Vô Hạ, bên ngoài còn có ánh trăng trợ giúp, một ngọn đèn dầu kia có vẻ nhỏ bé không đáng gì, nhưng đèn lồng vẫn chiếu sáng dưới chân Vệ Vô Hạ, cũng khiến cho hắn phát hiện đồ vật này nọ, bước chân chậm lại một chút.

"Là gì đây?"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-196)