Tình thế nghịch chuyển
← Ch.073 | Ch.075 → |
Một người cả ngày lải nhải rất khó khiến cho người ta coi trọng lời nói của hắn, chẳng sợ lời nói của hắn quan trọng, bởi vì mọi người không phải không biết hắn là người ưa lải nhải; ngược lại, một người rất ít khi mở miệng một khi nói chuyện, cho dù là chuyện vô nghĩa nhất, mọi người cũng hiểu được hắn đang biểu lộ thái độ, vật hiếm mới là vật quý, tình huống trước mặt đái khái chính là như vậy.
Mọi người trong phòng dẹp sự xấu hổ nho nhỏ vừa xuất hiện sang một bên, trong đó có cả Hách Liên Dung, vẫn nhìn chằm chằm Vị Đình Ngọc không thôi. Sự ngạc nhiên ngắn ngủi qua đi, lão phu nhân trầm giọng hỏi: "Con biết chân tướng như thế nào sao?"
"Không biết, có thể có chuyện nhưng không thể không nói, có thật hay không là tùy mọi người nhìn nhận."
Thanh âm của Vị Đình Ngọc cùng vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, Ngô thị lại có chút nôn nóng, hoàn toàn không phải chỉ là hơi nhẹ nhàng thở ra, "Người rốt cuộc muốn nói cái gì?" Có lẽ xuất phát từ trực giác của nữ nhân, lại có lẽ đúng là sự tình đã biết, Ngô thị cảm thấy trong lòng hoang mang rối loạn, thanh âm cũng không tự giác đề cao một chút.
"Ngươi hiện tại lớn tiếng cũng không có ích gì, nếu ta đã đứng ra, sẽ nói hết thảy mọi chuyện ta biết." Vị Đình Ngọc diện vô biểu tình (mặt không chút sắc thái) nhìn Ngô thị, "Mấy ngày trước, Thục Cần có tới tìm ta, nói nàng sẽ tạo thời cơ gọi Trung thúc cùng hạ nhân trong từ đường đi, muốn ta lẻn vào từ đường, thay nàng tìm kiếm một vật."
Một câu ngắn ngủn, đủ để cho mọi người kinh ngạc, sau đó ô lên. Vị Đình Ngọc không đợi mọi người đặt câu hỏi, tiếp tục, "Nàng muốn tìm cái gì ta cũng không rõ, có thể ngay cả chính bản thân nàng ta cũng không biết vật mình muốn tìm rốt cuộc là cái gì, tuy nhiên, ta tin rằng trong lòng mọi người đều rõ ràng. Thế nhưng, nữ tử không thể bước vào từ đường, nàng yêu cầu như vậy ta tất nhiên sẽ cự tuyệt, nhưng nhược điểm của ta nằm trên tay nàng khiến cho ta ái ngại, liền tùy nàng an bài, khi đó, ta cũng không biết chính mình muốn làm gì. Trong lúc vô tình, ta lại nghe được cuộc đối thoại của Thục Cần với Bích Lan, cho dù ta không có cơ hội có được đồ vật kia, ta cũng sẽ không để cho người khác có được nó, so với tranh mà không được, không bằng ngọc nát ngói vỡ!"
Vị Đình Ngọc nói nửa câu đầu đã khiến cho mọi người kinh ngạc tột đỉnh, nửa câu sau lại khiến cho Ngô thị cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm, điều này làm sao mà cứu vãn được? Vị Đình Ngọc nói nửa đoạn trước đều đúng, nửa phần sau lại không phải? Không không không, mấu chốt là ngày đó nàng đi tìm Vị Đình Ngọc, Vị Đình Ngọc rõ ràng cực kỳ sảng khoái mà đáp ứng yêu cầu của nàng, từ việc nàng phụ trách việc điều Trung thúc cùng hạ nhân đi, đến việc Vị Đỉnh Ngọc phụ trách lẻn vào từ đường tìm kiếm bảo bối.
Vị Đình Ngọc là người Vị gia, xuất hiện ở gần từ đường sẽ không khiến cho người ta hoài nghi. Quan trọng nhất chính là miễn cho việc người ngoài gây phiền toái, dù là kẻ nào cũng không tin cậy, Vị Đình Ngọc lại cần phải dựa vào Vị gia, nàng cần một chỗ dung thân, Ngô thị nắm chắc điểm này trong tay. Lại thêm một nguyên nhân quan trọng là, Vị Đình Ngọc không đàng hoàng, biết Vị gia có báu vật là thật, thậm chí còn có thể biết cái bảo bối đó rốt cuộc là cái gì! Nói đến cùng Vị Đình Ngọc vẫn là tiểu thư của Vị gia, là như nhi duy nhất của bà ngoại gia tử (???). Bà ngoại gia tử lúc còn sống, có lẽ cùng nàng nói lộ ra cái gì cũng không chừng. Nếu thật sự như thế, tìm đồ vậy gì đó là việc không khó.
Tuy nhiên, Ngô thị tính toàn mọi chuyện mặc dù tốt, lại như thế nào cũng không đoán được Vị Đình Ngọc lại đi nước cờ này. Giả vờ đáp ứng rồi khi từ đường bị cháy lại cắn ngược trở lại, nếu lại chế tạo ra cái gọi là "chứng cứ", kia, chính mình cả đời cũng rửa không sạch tội danh này.
Làm sao bây giờ? Ý niệm của Ngô thị nhanh chóng quay vòng, chỉ trong nháy mắt liền có quyết định, bỗng nhiên đứng lên, "Bác, ta thật khó khăn mới tìm được ngài, cùng lắm cũng chỉ hỏi về cái chết của Bích Đào, rồi lại nói chuyện phiếm đôi ba câu, nói về chuyện Thiếu Quân tu sửa từ đường mới không khỏi nghĩ tới bảo vật trong truyền thuyết, nói vài câu vui đùa muốn tìm thôi, bác thế nhưng lại cho là thật sao? Rồi sau đó ta rời đi, nói vài câu trách cứ với Bích Lan vì nàng không ở ngoài phòng hầu hạ, khi nào nói qua cái gì ngọc nát ngói tan đâu? Huống hồ, ta lại không biết đồ vật kia rốt cuộc là ở nhà hay ở trong từ đường, phái người tìm trước mới đúng, nếu nói đốt quách đi cho xong.... Có hay không có chút lỗ mãng? Bác, mọi chuyện đều không có người ngoài chứng kiến, ngài muốn nói ra sao thì nói. Ai cũng có thể ngậm máu phun người!"
Ngô thị phản ứng nhanh như vậy không thể nghi ngờ là ngoài dự đoán của Vị Đình Ngọc, nhưng nàng không chút hoang mang, "Ta Vị Đình Ngọc thề với trời, những lời ta nói từng câu từng chữ đều là thật, nếu không sẽ bị thiên lôi đánh trúng, không được chết tử tế."
"Ngài..."
Một chiêu này quả là vô địch. Ngô thị nghẹn hòng nhìn trân trối, giống như không thể tin được Vị Đình Ngọc thế nhưng lại phát ra lời thế ngoan độc như vậy. Vị Đình Ngọc nói: "Ta đã nói, nếu chỉ nói cũng không nhất định là thật. Nói ra rồi, ta cũng tự biết bản thân ngu ngốc, chỉ mong mọi người suy xét. Ta nói được một nửa ngươi liền ngăn cản ta nói tiếp, chính là muốn tiếp tục uy hiếp ta?"
Vị Đình Ngọc nói lâu như vậy, Nghiêm thị cuối cùng hỏi một câu."Đình Ngọc, Thục Cần dùng việc gì uy hiếp muội?"
"Là cái chết của Bích Đào." Vị Đình Ngọc mang vẻ mặt tự thú. Mọi người lại lộ vẻ nghi hoặc.
Nghiêm thị lại nói: "Bích Đào?"
Vị Đình Ngọc chậm rãi nói: "Cái chết của Bích Đào muội xác thực phải chịu chút trách nhiệm. Ngày ấy muội phát hiện hành tung của Bích Đào quỷ dị, không khỏi tò mò hỏi thêm vài câu. Bích Đào từ trước tới nơi đâu có coi ai ra gì, căn bản không để muội vào mắt. Khi đó.... Lại là ngày dỗ đầu của Vân Sơn, lòng muội đang phiền muộn, mới cùng nàng tranh cãi vài câu. Trong lúc tranh cãi nàng vô ý rơi xuống nước, muội nghĩ nước trong ao kia không sâu, nàng lại rơi ngay gần bờ, nhất định có thể nhanh chóng đi lên, cũng không để ý nữa mà rời đi. Không biết sao mấy ngày sau lại truyền tới tin Bích Đào đã chết. Muội mới biết được lúc ấy nghĩ sai thì đã muộn, làm hại Bích Đào chết oan."
"Bác! Rõ ràng là ngài..."
"Thục Cần!" Nghiêm thị thản nhiên quát Ngô thị ngưng lại, "Nghe bác con nói xong đã."
Sắc mặt Ngô thị cực kém, bàn tay vịn vào thành ghế ngồi bóp chặt đến mức trắng bệch, Vị Đình Ngọc nhìn nàng, chậm rãi mở miệng.
"Nếu nói đến cái chết của một nha hoàn, muội dù ra mặt thừa nhận cũng không có gì. Thế nhưng lúc đó ngọc như ý của nương bị mất trộm, đều đang hoài nghi là do Bích Đào làm, nếu muội lúc này lại nói ra tin Bích Đào đã chết, tìm được ngọc như ý thì không nói làm gì, nếu không tìm được ngọc như ý, muội dù có nói thế nào cũng không thể thoát khỏi liên can."
Nghiêm thị khẽ gật đầu, "Sau đó Thục Cần lại phát hiện cái chết của Bích Đào cùng muội có liên quan?"
"Nàng cũng không có chứng cứ xác thực, cũng chỉ là khi tranh cãi ở cạnh hồ muội có làm mất một chuỗi vòng ngọc, nàng lấy đến chất vấn muội. Muội thấy nàng đã nghi ngờ, nếu không thừa nhận mà để nàng tiếp tục điều tra, khó tránh khỏi sẽ càng có thêm nhiều chứng cứ, mới thừa nhận. Không nghĩ tới nàng lập tức đem chuyện ngọc như ý bị mất đổ tới trên đầu muội, nói là muội trộm ngọc như ý, bị Bích Đào phát hiện nên giết người diệt khẩu, lại còn nói chuyện đồ cổ bị mất lúc trước cũng có liên quan tới muội. Muội lúc đó chỉ nóng lòng muốn nàng chấm dứt đề tài này, cho nên không thể không thừa nhận. Theo sau đó, nàng nói việc xui khiến Thúy Hà cũng là do muội làm, muội mới hiểu được nàng có mục đích khác. Khi đó, muội tuy rằng cự tuyệt nàng, nhưng cũng sợ nàng thật sự đem việc này đổ lên đầu ta, lúc này mới lặng lẽ bám theo phía sau, nghe được những lời nói kia." Vị Đình Ngọc một hơi nói ra toàn bộ những lời này, nhẹ nhàng hắng giọng, "Muội tự biết mình khiến cho Vị gia hổ thẹn, cho nên thường ngày cũng không dám hỏi đến những chuyện của Vị gia, ru rú trong nhà, sau khi xảy ra chuyện đó, muội lại nghĩ, dù chưa nhắc tới nhưng chuyện từ đường bị hủy muội đến cùng cũng không thể ngồi xem. Mọi người, những lời ta nói đều là ta nghe được, nếu nói tới chứng cứ thì là không có, chính là không tin Thiếu Dương ở bên ngoài gây thù chuốc oán nên mới dẫn tới việc từ đường bị thiêu hủy, mà Thiếu Quân phụ trách ti sửa từ đường lại càng không thể làm chuyện này. Mà trước đó, chuyển bài vị tổ tông đi, chứng minh người phóng hỏa là người trong phủ, sợ báo ứng!"
Hàng loạt những lý do thoái thác này của Vị Đình Ngọc không thể nghi ngờ đã đủ lực sát thương, sắc mặt Ngô thị trắng bệch, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh một chút, "Bác, cháu không biết ngài vì sao lại nói như vậy, ngày đó cháu quả thực có tới tìm bác. Nhưng cũng chỉ nói qua một chút chuyện từ đường, nhưng không hề nói những lời như vậy, sao bác lại nói cháu tới mức như vậy? Vẫn là hỏi ai lại xui khiến bác làm vậy? Người kia là ai? Là ai nghĩ muốn bức tử cháu?"
"Đại tẩu." Vị Thủy Liên rốt cục lại phát hiện thêm một chuyện thú vị."Bác đã nói rất rõ ràng, bác chính là nói ra những chuyện người nghe được mà thôi, lại chưa nói chuyện đốt từ đường là do tẩu làm, tuy nhiên.... Thật sự là không thể tưởng tượng được a, cái đồ vật gì đó của nhà chúng ta không phải đã bị cha hủy rồi sao? Như thế nào đại tẩu còn muốn tìm? Nếu thực sự muốn tìm như thế nào không công bố với mọi người, nếu vật kia còn tồn tại thật, coi như là thay Vị gia tìm về vật chí bảo, tại sao lại phải im lặng? Đang có chủ ý gì?"
Hai tay Ngô thị không nhịn được khẽ run rẩy, Vị Thiếu Huyên bên cạnh vội đỡ lấy nàng."Thục Cần....."
Ngô thị tránh khỏi bàn tay của Vị Thiếu Huyên, hướng về chỗ ngồi của lão phu nhân quỳ xuống, "Bà nội, cháu dâu oan uổng, Thiếu Huyên phụ trách trông coi từ đường nhiều năm, bên trong nếu có vật gì chẳng lẽ lại không nắm rõ trong lòng bàn tay? Huống hồ từ đường chính là nơi thờ cúng tổ tiên, đốt từ đường không sợ báo ứng sao? Cháu được lợi lộc gì đâu!"
"Có lẽ...." Nghiêm thị thản nhiên mở miệng, "Luận bối phận, Thiếu Huyên là con cả cháu ruột, lại bị xếp ngoài hàng thừa kế của Vị gia, trong lòng con.... Chẳng lẽ không có chút bất mãn nào sao?"
Ngô thị cũng không để ý tới Nghiêm thị, nói với lão phu nhân: "Bà nội, Thục Cần là dâu của Vị gia, sau này còn muốn tiếp tục trải qua cuộc sống ở Vị gia, nếu đúng như lời bác nói, bác không đồng ý, cháu phái người lẻn vào từ đường chẳng lẽ không được hay sao? Sao lại còn không biết nặng nhẹ thiêu hủy từ đường!"
Vị Thiếu Huyên cũng quỳ xuống, "Đúng vậy bà nội, Thục Cần sẽ không làm như vậy. Nàng..... sẽ không làm như vậy!"
Vị Thiếu Huyên vốn nghĩ thay Ngô thị nói vài lời hay ý đẹp. Nhưng nói đi nói lại cũng chỉ nói được một câu như vậy, khiến cho lão phu nhân không khỏi liên tục lắc đầu.
"Trước...." lão phu nhân giống như sức cùng lực kiệt, trong nháy mắt già đi không ít, "Trước giải tán...."
"Nương, " Vị Đình Ngọc khép mi, "Con đã nhiều ngày cẩn thận suy nghĩ, ngày đó khi nhìn thấy Bích Đào hình như có thấy nàng cầm một cái túi. Khi nàng rơi xuống nước cũng rơi vào trong hồ, có thể là ngọc như ý của nương, con lúc trước không thể xác định, cho nên không thể nói rõ ràng."
Nghiêm thị nghe vậy nhãn tình không khỏi sáng lên, "Chính là Thục Cần bảo người ta tìm trong hồ...."
Ngô thị ngay tại lúc Vị Đình Ngọc mở miệng lưng liền trở nên cứng đơ, quay đầu căm tức nhìn nàng, trong mắt đã đầy tơ máu, Vị Đình Ngọc.... là thật sự không muốn để cho nàng sống sao?
"Nàng không tìm được đi." Vị Đình Ngọc lại lần nữa mở miệng càng khiến cho Nghiêm thị cùng Ngô thị đồng thời kinh ngạc, "Lúc ấy, Bích Đào rơi xuống ngay tại gần bờ, người tìm kiếm có lẽ mới chỉ tìm trong ao, lát nữa dẫn người đi tìm, từ chỗ Bích Đào ngã xuống tìm kiếm, nói không chừng sẽ có phát hiện."
Ngô thị đã hoàn toàn không đoán ra được rốt cuộc Vị Đình Ngọc muốn làm cái gì, Vị Đình Ngọc lại như cũ, mặt cũng không chút nào thay đổi.
Lão phu nhân gần đây đã chịu nhiều đả kích, đột nhiên nhận được một tin tốt nhất thời lại không thể tin nổi, vội để cho Vị Đình Ngọc phái người đi tìm. Vị Đình Ngọc cũng không phụ hy vọng của mọi người, quả thực là dễ như trở bàn tay, từ trong hồ tìm được một cái túi nhỏ. Theo lời gia đinh báo lại, cái túi bị mắc tại một vách tường nhô ra, lần đầu tiên điều tra chỉ lo mò trong đáy hồ, cho nên không có tìm được.
Đem cái túi kia mở ra, hai thanh ngọc như ý một lớn một nhỏ, ánh sáng xanh biếc, không có chút tổn hại nào hiện ra trước mặt mọi người.
Lão phu nhân nhẹ nhàng vuốt ve ngọc như ý, vô cùng quý trọng, cuối cùng ôm ngọc như ý khóc thành tiếng. Mọi người đều bị rung động, Hồ thị cùng Vị Đông Tuyết cũng không nhịn được, hốc mắt đỏ theo.
"Mệt nhọc đến cả nửa đem, trước tạm nghỉ ngơi đã." Lão phu nhân khép hờ hai mắt chậm rãi khoát tay, bảo Hồ thị đỡ lấy, chậm rãi đứng dậy.
Vị Thủy Liên vội la lên: "Bà nội, chuyện từ đường còn chưa có xử lý...."
"Có chuyện gì mai nói, trước giải tán." Lão phu nhân nói xong không dừng lại, không nhìn Ngô thị đang đau khổ cầu xin, cũng không để ý tới Vị Thủy Liên đang bất mãn, rời khỏi đại sảnh.
Nghiêm thị theo sau đứng dậy, ánh mắt nhìn Ngô thị mang theo vài phần đồng tình, hé hé khóe miệng, nói với Vị Thủy Liên: "Thủy Liên, người thông minh nơi nào cũng có, làm người vẫn không cần quá thông minh mới tốt."
Ẩn ý trong lời nói của Nghiêm thị cho dù là ai cũng có thể nghe ra, Vị Thủy Liên nhìn về phía Vị Đình Ngọc, lại phát hiện không biết từ khi nào thì Vị Đình Ngọc đã không còn ngồi ở nơi đó, quay đầu gật gật đầu với Nghiêm thị, "Đã hiểu, nương."
Từ trước đến nay, Dương thị hiếm có ngày không nói câu nào như hôm nay, giống như hiểu được sự nghiêm trọng của sự việc, không nên lẫn lộn, cũng theo đám người Nghiêm thị rời đi, trong sảnh còn lại Hách Liên Dung, Vị Thiếu Quân, Vị Thiếu Dương, Vị Đông Tuyết cùng Nghiêm Yên, cùng với hai người vẫn đang quỳ Vị Thiếu Huyên cùng Ngô thị.
Vị Thiếu Huyên kéo kéo xiêm y của Ngô thị, "Thục Cần, ta tin tưởng nàng."
"Ngươi tin tưởng thì có ích lợi gì." Ngô thị hoàn hồn lại, lắc lắc người đứng dậy, Vị Thiếu Huyên vội vàng đỡ lấy nàng, "Của ta đúng thật là vô dụng, nhưng ta tin tưởng nàng."
Ngô thị nhìn về phía Vị Thiếu Huyên, đôi mắt tinh thuần (sáng ngời+đơn thuần) kiên định nhìn thẳng nàng, sự tín nhiệm không hề che dấu khiến cho cổ họng nàng dâng lên một chút ngọt ngào, Vị Thiếu Huyên nắm chặt tay nàng, "Chúng ta trở về, ngày mai lại nói với bà nội. Bà nội nhất định sẽ tin tưởng nàng."
Ngô thị nhẹ nhàng khép lại hai mắt, gật gật đầu, lại lần nửa mở mắt, trên mặt đã khôi phục chút huyết sắc.
Kỳ thực, Ngô thị không phải để ý chuyện lão phu nhân tin hay không tin nàng. Vị Đình Ngọc không có chứng cớ, không thể định tội nàng được. Lão phu nhân sẽ không chỉ tin lời một phía của Vị Đình Ngọc, bằng không vừa rồi đã lập tức xử trí nàng. Ngô thị chính là để ý tới cuộc sống sau này ở Vị phủ, ngôi vị đương gia của nàng.
Phóng hỏa từ đường, nàng căn bản không thể tưởng tượng Vị Đình Ngọc dám làm ra chuyện như vậy, nhưng trên thực tế, nàng không những làm, mà còn không chút hoang mang do dự làm. Hồi tượng lại mọi chuyện, sợ rằng không phải Vị Đình Ngọc trong lúc nhất thời đáp ứng mình lẻn vào từ đường mới có chủ ý này.
Càng buồn cười là, nàng vốn tưởng đã nắm trong tay điểm yếu của Vị Đình Ngọc, tràn đầy tin tưởng. Nàng lúc này đã thất bại thảm hại, thua vì tự tin mù quáng, thua vì coi thường người khác, thua vì nàng đem toàn bộ sự chú ý đặt trên người Nghiêm thị, không thấy rõ người nào nên chọc, người nào không thể chọc vào.
Mà Vị Đình Ngọc cũng thật sự nắm rõ chừng mực của mọi chuyện, nàng không cần cái gì mà "chứng cớ", chỉ cần từ những sự kiện mơ hồ như vậy, đã có thể khơi mào sự nghi ngờ trong lòng mọi người, tiến tới ngạt bỏ công tích Ngô thị gây dựng nhiều năm ở Vị phủ. Chính là Ngô thị không hiểu vì sao cuối cùng Vị Đình Ngọc lại không thừa thắng xông lên? Chỉ cần Vị Đình Ngọc chắc chắn ngày hôm đó Bích Đào mang theo ngọc như ý, mà lại không tìm thấy ngọc như ý, bị phóng hỏa từ đường cùng với tội danh trộm chiếm ngọc như ý, cũng đủ khiến cho nàng ở Vị phủ như chuột chạy qua đường (chỉ việc gấp gáp, mạo hiểm, dễ chết. Cứ tưởng tượng con chuột mang tâm lí gì chạy qua đường cao tốc xem, nghĩ đã thấy muốn chết =)))
Là có tính toán khác sao? Vị Đình Ngọc làm vậy chỉ vì phản công lại nàng, hay là đã cùng người khác kết liên minh? Nếu mình bị kéo xuống ngựa, người có lợi nhất là ai? Nghiêm thị? Từ năm mình từ trong tay Nghiêm thị tiếp nhận chùm chìa khóa trông coi gia đình, Nghiêm thị chưa từng buông tha việc đoạt lại nó. Ngô thị vẫn nhớ rõ vẻ mặt Nghiêm thị khi lão gia tuyên bố việc này, khinh thường có, oán phẫn (oán hận+ phẫn nộ) có, nàng thậm chí còn nói bóng gió, nói chính mình ngày thường ôn thuần vô hại, cuối cùng lại cắn ngược lại nàng một phát. Đối với những lời này Ngô thị chỉ cười trừ, nàng cho tới bây giờ đều biết lúc nào nên làm việc gì, bằng không nàng sẽ không thể từ một nha hoan nho nhỏ ngồi lên ngôi vị đại thiếu phu nhân, cũng sẽ không thể để lão gia tử trước lúc lâm chung thay đổi chủ ý, đem chức vị đương gia Vị phủ giao cho nàng.
Hay là Hách Liên Dung? Vị nhị thiếu phu nhân Vị gia này, từ ngày đầu tiên vào cửa đã bị mọi người gây khó dễ, nàng giống như không có tính kiên trì, nhẫn nại một thời gian ngắn nàng đã phản kháng, phản kháng vài lần nàng lại thu móng vuốt về, suốt ngày tự tung tự tác, giống như cùng Vị gia không có quan hệ gì, nàng đang ngủ đông sao? Chờ đợi thời cơ tốt nhất? Giống như mình lúc trước? Không, lại càng không giống.
Hít vào một hơi thật sâu, Ngô thị rút bàn tay bị Vị Thiếu Huyên nắm ra, dưới ánh nhìn chăm chú của đám người Vị Thiếu Dương đi ra khỏi đại sảnh. Quên đi, vẫn là ứng phó qua ngày mai rồi nói sau, nói không chừng sau ngày mai.... Việc này sẽ không đến lượt nàng lo lắng nữa.
← Ch. 073 | Ch. 075 → |