Tàu ngầm màu vàng (2)
← Ch.13 | Ch.15 → |
Khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi bị ngã xuống, Tri Kiều đã nghĩ không biết Chu Diễn sẽ có phản ứng gì.
Kinh ngạc, lo sợ, vui sướng khi người khác gặp họa, hay là mất bình tĩnh... à, cô nghĩ tới rất nhiều phản ứng, nhưng đều không đoán trúng, bởi vì cô ngạc nhiên phát hiện, khi anh ngồi xổm xuống nhìn cô, vẻ mặt chắc chắn là...... tức giận!
Anh mím môi, nhíu mày, nhìn đầu gối chân trái của cô, một vài vết thương trên khuỷu tay cô đỏ sẫm, dù anh không nói bất cứ câu gì, nhưng cô cảm thấy, nếu mình không bị ngớ ngẩn hay ngu đầu, chắc chắn tất cả những gì trên khuôn mặt anh đều là —— tức giận.
"...Em có thể đứng lên không?" Vài giây sau, anh mở miệng nói.
"Chắc là được." Cô không chần chừ thốt ra.
"Vậy em đứng lên thử xem." Anh vẫn mím môi, nét mặt nghiêm túc.
Tri Kiều thở dài, thử đứng lên từ mặt đất, chỗ đầu gối chân trái và mắt cá chân nhói đau làm cô không khỏi khẽ rên một tiếng.
Sau đó, cô cảm thấy có một sức lực giúp cô đứng lên, hóa ra là Chu Diễn. Anh khom lưng kiểm tra miệng vết thương của cô, vẻ mặt nghiêm trọng, làm như cô đã làm chuyện gì không nên làm vậy.
"Em xin lỗi..." Cô theo trực giác mở miệng, "Nhưng em cảm thấy em chắc có thể kiên trì đến lúc cuối."
Anh liếc cô một cái, nói: "Vừa rồi em cũng nói bản thân mình 'chắc là được' đứng lên."
Cô quẫn bách kéo khóe miệng, không biết nên nói gì để thoát tội cho bản thân. Cô nghĩ tới nguyên nhân anh tức giận —— dưới tình hình "tốt đẹp" thế này, cô bị thương, thế nên con đường phía trước không cần đoán cũng biết —— chuyện này đương nhiên làm anh rất tức giận!
Nghĩ đến đây, cô yếu ớt nói: "Em xin lỗi."
Chu Diễn cào cào tóc, có vẻ đứng ngồi không yên. Trước tiên anh nhìn chằm chằm vào miệng vết thương của cô một hồi lâu, tiếp theo đi đi lại lại mấy bước, tỏ ra buồn bực: "Tôi...... Tôi không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này...... mà trong kế hoạch của tôi cũng không có...... Cho nên......"
"Em xin lỗi......" Cô càng cảm thấy quẫn bách hơn, "Chắc do em hơi mệt, cho nên đầu óc không tập trung, nhưng em không cố ý......"
Anh nhìn cô, bình tĩnh nhìn cô, khuôn mặt không có cảm xúc gì cả. Vài giây sau, anh bỗng nhiên mở miệng nói: "Vì giảm bớt sức nặng, tôi bỏ đi túi cứu thương, vậy nên hiện tại...... Em phải mạo hiểm với miệng vết thương có thể bị nhiễm trùng đi qua rừng mưa này rồi."
"......"
Anh cụp mắt xuống, như đang suy nghĩ gì vậy, hoàn toàn không phát hiện vẻ mặt ngạc nhiên của Tri Kiều.
Vậy ra, anh rầu rĩ là vì chuyện này?
Tri Kiều khó khăn nhịn xuống để bản thân mình không bật cười, nhưng vẫn không kiềm chế được. Cô vẫn nghĩ anh lấy cuộc thi làm trọng, nghĩ anh có thể bất chấp tất cả chỉ vì vị trí thứ nhất, nghĩ anh không hề để ý đến cảm nhận của người khác...... Nhưng hiện tại, ở sâu trong nội tâm, cô bị câu nói rất bình thường vừa rồi của anh làm cảm động.
Anh đang tự trách mình sao, bởi vì vết thương của cô mà tự trách, trong nháy mắt, cô cảm thấy dù vết thương bị nhiễm trùng đến mức phải cắt bỏ thì cũng đáng! (đương nhiên sau này cẩn thận suy nghĩ lại, cô phát hiện điểm này còn phải xem xét lại..... )
"Có thể gập đầu gối lại không?" Anh hỏi.
Cô thử gập đầu gối, dù rất đau, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười cứng nhắc.
"Xem ra tốt nhất là em ngồi trên thanh ngang của xe tôi để hoàn thành trận đấu."
"Nhưng...... xe của em làm sao bây giờ?"
Chu Diễn thất vọng gầm nhẹ một tiếng: "Đúng rồi, quy tắc là cả xe và người phải cùng đến với nhau thì mới tính là hoàn thành nhiệm vụ."
Anh đi qua dựng xe cô lên, thử buộc vào phía sau xe mình, thử vài lần nhưng vẫn không thành công. Có lẽ ý thức được bản thân mình nôn nóng hấp tấp, nét mặt của anh bỗng hòa hoãn lại, hít thở sâu, rơi vào suy tư.
Ngay lúc đó, hai chiếc xe đạp leo núi dừng lại phía sau bọn họ —— là hai anh bạn kia.
Tạ Dịch Quả sửng sốt nhìn đầu gối của Tri Kiều, hỏi: "Tiểu Thái, cô làm sao vậy?"
"Cô ấy bị thương." Chu Diễn bình tĩnh trả lời thay cô, sau đó chợt nghĩ gì, nói, "Hai người có mang......túi cứu thương không?"
"Có mang."
"......" Anh thở phào nhẹ nhõm, "Mau lấy ra đi."
Tạ Dịch Quả vội vàng lấy túi cứu thương trong ba lô đưa cho Chu Diễn, rồi quay đầu lại nhìn Tri Kiều: "Cô có thể đạp xe không?"
Cô bối rối cười trừ.
"Gay go thật." Anh ta nhíu mày.
Anh bạn còn lại luôn không biết diễn đạt ý tưởng chợt nói: "Thế này đi, chờ cô làm cái kia, cô đi lên cái kia, sau đó anh ta với cô đó đó, như vậy hai người đều cái đó."
"......" Chu Diễn và Tri Kiều ngỡ ngàng nhìn anh ta.
"Nhưng xe đạp của cô ấy làm sao giờ?" Tạ Dịch Quả dường như không cần tốn nhiều sức lực liền hiểu được ý kiến của bạn đồng hành.
"À, việc này rất đơn giản, chỉ cần chúng ta cái kia là được rồi, " anh ta nhún vai, "Dù sao chúng ta vừa không phải là cái kia, cũng không phải là cái này."
Tạ Dịch Quả vui mừng gật đầu, nói với Chu Diễn: "Người anh em của tôi nói, chờ hai người băng bó vết thương xong, Tiểu Thái có thể ngồi lên xe của anh, anh chở cô ấy, như vậy hai người có thể hoàn thành trận đấu. Còn về xe đạp của cô ấy, rất đơn giản, để hai chúng tôi cùng mang theo là được rồi, dù sao chúng tôi không phải đội đầu tiên nhưng cũng không phải là đội cuối cùng."
Chu Diễn nghe xong, dường như không ngờ tới, nhưng rất nhanh anh cũng đồng ý, hơn nữa bất ngờ là, lần đầu tiên anh dùng giọng điệu ôn hòa nói chuyện với Tạ Dịch Quả và bạn đồng hành cùng anh ta: "Cám ơn, rất cám ơn!"
"Không có gì đâu, " Tạ Dịch Quả nhún vai, "Không phải trước đây Tiểu Thái cũng giúp tôi đó sao."
Ngay sau khi bàn bạc sơ qua, mọi người quyết định để hai anh bạn kia mang xe đạp đi trước, chờ sau khi băng bó vết thương của Tri Kiều xong, Chu Diễn sẽ đèo cô đi.
Động tác xử lí vết thương của Chu Diễn rất thành thạo, có thể do thời gian gấp gáp, dụng cụ không đủ, tóm lại, anh chỉ cần khoảng 10 phút đã biến đầu gối và khuỷu tay của cô thành "Miếng vá", sau đó anh dựng xe đạp lên, chở Tri Kiều lên đường.
"Cái đó......" Tri Kiều nhìn sườn xe nhỏ hẹp phía trước của xe đạp leo núi, không khỏi sững sờ.
"Lên đi." Chu Diễn lúc này bắt đầu có vẻ không kiên nhẫn.
Cô đành miễn cưỡng ngồi lên, lúc đó đầu gối gập vào đau đớn, nhưng cô dường như đã mất cảm giác rồi, vì mỗi dây thần kinh của cô đều trở nên khác thường khi ở gần Chu Diễn.
"Em gác chân lên cái khung dưới sườn xe đi."
Cô làm theo.
"Đầu gối để phía trước, nếu không sẽ chạm vào chân tôi lúc đạp xe."
Cô cũng làm theo. Do đó không tránh khỏi cơ thể cô càng gần anh.
"Ôm chặt tôi. Chúng ta xuất phát." Anh cuối cùng ra lệnh cho cô.
Lần này cô không dám làm theo.
"Làm sao vậy?" Anh trừng mắt nhìn cô.
"......" Cô đành vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy dây ba lô bên thắt lưng của anh.
Chu Diễn nhíu mày, không để ý đến cô, sau đó nhấn mạnh bàn đạp, xe đạp chở hai người bọn họ chạy về phía sườn núi. Tri Kiều bởi vì đột ngột nên đầu cô va vào cằm của Chu Diễn, người phía sau đau đến mức quát nhẹ:
"...... Thái Tri Kiều!"
Cô không nhịn được bật cười.
Phía trên rừng mưa nhiệt đới là ánh nắng rực rỡ, nhưng phía dưới rừng cây thì rậm rạp um tùm, cũng là một sắc xám trắng lờ mờ.
Tri Kiều nghĩ, trong rừng mưa nhiệt đới này trước đây nhất định đã xảy ra đủ loại chuyện khác nhau, có lẽ bọn họ vừa rồi trình diễn một câu chuyện nhạt nhẽo, thậm chí có hơi...... ngu xuẩn, nhưng đối với cô mà nói, đây cũng đủ để trở thành một câu chuyện khó quên rồi —— dù sau này chương trình kết thúc cô và Chu Diễn sẽ trở thành hai đường thẳng song song trong cuộc đời của nhau, dù có lẽ đến cuối cùng cả đời Chu Diễn cũng sẽ không yêu cô —— nhưng khi cô nhớ lại lúc này, nhớ lại khuôn mặt tức giận không biểu cảm của anh, nhớ lại những lời này anh nói, cô ít nhất cũng có thể an ủi chính mình: Cô đã làm cho anh phải tự trách bản thân.
Đúng vậy, thế là đủ rồi......
"Cái đó...... cái người kì quái đó hình như đối xử rất tốt với em." Chu Diễn vừa đạp xe vừa nói.
"Ai cơ?" Tri Kiều từ đầu đến giờ vẫn cuộn tròn thân mình để hạ thấp trọng tâm.
"Chính là người gọi em là 'Tiểu Thái' đó." Giọng nói của anh nghe cứng ngắc.
"A, anh ta à, anh ta...... đúng là có hơi cổ quái, còn về 'Tiểu Thái' anh ta bảo rằng gọi vui thôi."
"......" Chu Diễn nhếch khóe miệng, "Chỉ tiếc anh ta bị say xe, cho nên......"
"?"
"Không hợp với em."
"......" Tri Kiều cũng nhếch khóe miệng, "Vậy người đàn ông nào thì phù hợp với em?"
"À...... Kiệm lời ít nói, hiền lành an phận."
"Loại người vô vị như vậy, sao có thể hợp với em được."
"Một người ồn ào, một người an tĩnh, tôi thấy vừa hợp."
"Vậy ra đó là nguyên nhân anh từ chối em à?" Tri Kiều không kiềm chế được thốt ra.
Chu Diễn sửng sốt, nhếch miệng lạnh nhạt nói ra hai chữ: "Không phải."
"......" Cô có phần hối hận bản thân mình đã lỡ lời, cho nên quyết định không nói gì thêm nữa.
Anh cũng im lặng, không khí bỗng chốc trở nên ngượng ngùng. Vì thế cô ho nhẹ một tiếng, nói: "Chuyện đó... không phải lần trước anh hỏi em, bố mẹ em vì sao lại chia tay sao?"
"...... Ừ."
"Thật ra...... Là vì em."
"?"
"Mẹ em vẫn cảm thấy, bố không quan tâm đến em, hoặc có thể nói...... không làm tròn trách nhiệm của người bố với con cái."
"Làm sao có thể!" Chu Diễn dường như rất ngạc nhiên.
Tri Kiều cười gượng: "Lúc em còn nhỏ, bố thường xuyên đưa em đi chơi, nhưng đều là những trò như bơi lội, leo núi, cưỡi ngựa linh tinh, nhưng dưới con mắt của mẹ em, những trò đó không phải là trò chơi của trẻ con."
"Bà cảm thấy bố em không quan tâm đến tính mạng của em?"
"Đại khái là vậy, nhưng không nghiêm trọng như anh nói đâu, " cô ngừng lại một chút, "Em nghĩ bà chỉ cảm thấy những trò này đối với trẻ con mà nói là rất nguy hiểm —— bởi vì bà quá yêu em, quá lo lắng cho em."
"......"
"Sau đó công việc của bố em ngày càng bận, hay đi công tác thường xuyên, cách hai tuần mới về nhà được một lần, cho nên mẹ em thường oán trách bố không quan tâm tới gia đình, không quan tâm tới con cái."
"...... Đây là công việc của chú ấy."
"Em biết, nhưng nếu người thân của anh luôn không ở bên cạnh anh, chẳng lẽ anh không oán trách dù chỉ một chút sao?"
Chu Diễn không trả lời, nhưng ánh mắt dường như đang nói: Được rồi, em đúng.
"Sau đó, mùa đông năm mười hai tuổi, em bị bệnh nặng, mà cụ thể bệnh nặng bao nhiêu, em cũng không nhớ rõ nữa."
"......"
"Nhưng em vẫn nhớ mình phải vào viện, truyền thuốc liên miên, mẹ phải xin nghỉ để chăm sóc em trong bệnh viện, nhưng em lại càng muốn bố hơn. Vì thế mẹ đành đồng ý gọi điện thoại cho bố, gọi ông lập tức trở về, vài ngày sau, mẹ nói cho em biết bố hứa tối nay sẽ về, ngày mai sẽ đến bệnh viện thăm em, em đã rất vui......" Nghĩ đến đây, cô bất giác mỉm cười như đứa trẻ con, "Nhưng ...... Bố em lại nuốt lời một lần nữa......"
"Một lần nữa?"
"Trước đây cũng có một vài lần, nói là ngày mai sẽ về, kết quả là kéo dài đến mấy hôm sau...... Nhưng lần đó không giống vậy, theo như mẹ em nói thì, lúc ấy em sốt rất cao, bà thậm chí còn lo em không qua khỏi, vì vậy ba ngày sau, cuối cùng bố cũng vào bệnh viện thăm em, lúc ấy mẹ không chịu nổi nữa bộc phát......"
"Bộc phát......" Chu Diễn dường như cảm thấy rất khủng bố.
"Ừ, bà mắng chửi bố thậm tệ, còn nói muốn ly hôn với ông ấy, " Cô cười khổ, "Trước đây em đã từng nghe thấy mấy lần, đều nói lúc đang cãi nhau, nhưng cuối cùng, bọn họ đều làm lành với nhau, nên em không để ý lắm. Không hề nghĩ tới hai tuần sau khi em xuất viện về nhà, lại phát hiện ra bố kéo hai chiếc va li ra khỏi nhà chuẩn bị ra đi, em tưởng ông lại đi công tác, nhưng ông lại nói với em...... Bố phải rời khỏi đây, bởi vì, bố và mẹ đã ly hôn."
Chu Diễn đạp xe chậm lại: "...... Thì ra là thế."
Tri Kiều thở dài: "Cho tới nay, em đều cảm thấy, đây là chuyện không xấu cũng chẳng tốt. Gia đình đổ vỡ, nhưng bố em lại có được tự do mà ông mong muốn."
Chu Diễn không nói gì, chỉ đạp xe nhịp nhàng theo tiết tấu, gió xẹt qua tai bọn họ, như đang nhẹ nhàng kêu gào, hơi thở của anh quấn quýt bên cô, dường như trong không khí tràn ngập mùi hương tên "Chu Diễn", làm cô thất thần trong chốc lát. Khi cô cảm thấy mình đang trong vòng tay anh, mà chiếc cằm lởm chởm râu của anh đang tì trên đỉnh đầu cô, lòng bàn tay cô không khỏi đổ mồ hôi.
"Tôi cảm thấy, " Chu Diễn bỗng nhiên nói, "Ông ấy cũng không vui vẻ gì......"
"?"
"Dù ông ấy có được tự do mình muốn."
Lúc tới trạm nghỉ chân thứ năm, Tri Kiều phát hiện mồ hôi của Chu Diễn không ngừng chảy từ cằm xuống cánh tay của anh, hình như anh rất mệt, thời gian nghỉ ngơi trở nên càng ngày càng dài, nước uống cũng càng lúc càng nhiều.
Tri Kiều xuống xe dựa vào vách tường, thả lỏng dây thần kinh tọa* đang bị tê liệt. Hành trình này đối với hai người bọn họ mà nói là cả một sự tra tấn, thể lực của anh nhanh chóng giảm sút, mà tay chân của cô bị gò bó cả một quãng đường dài cũng dần cảm thấy mỏi nhừ. Đội của hai ông chủ công ty thiết kế và một đội khác mà bọn họ đi qua ở trạm nghỉ chân thứ tư trước đó cũng vượt qua bọn họ, như vậy xem ra, bọn họ chỉ dẫn trước có một đội.
(thần kinh tọa: chỗ xương chậu)
Chu Diễn ném chai nước rỗng đi, đỡ Tri Kiều lên xe, cô hít sâu một hơi, ngồi lên. Lúc bắt đầu đi cũng không mạnh mẽ như lúc trước, cô nghĩ, Chu Diễn đã quá mệt rồi, lúc này anh đang dựa vào niềm tin muốn tiếp tục cuộc thi để kiên trì. Con đường này không phải là con đường thông thường, mà là đường núi, có lên dốc, xuống dốc, khúc cua, và cả những đoạn gồ ghề khúc khuỷu không bằng phẳng, dường như lúc nào anh cũng cắn răng, nhưng bên ngoài lại tỏ ra là không có gì.
"Em biết không......" Anh há mồm thở phì phò, "Tôi từng...... Tham gia ba môn phối hợp......"
"......"
"Lần đó so với bây giờ...... còn mệt hơn nhiều...... qua sông, đạp xe trên đường quốc lộ, sau đó là...... chạy marathon, tôi cuối cùng đạt được vị trí thứ tư...... ba vị trí trên đều là những vận động viên chuyên nghiệp......"
"......"
"Là bố em bắt tôi tham gia ...... ông ấy nói, cảm thấy tôi có thể......"
"Đừng nói nữa." Cô hy vọng nhanh tới điểm cuối.
Chu Diễn nở nụ cười mệt mỏi: "Đã bao giờ em nghĩ...... bố em rốt cuộc có sức hấp dẫn gì, mà sau khi ông ấy qua đời...... chúng ta còn làm nhiều chuyện vì ông ấy đến vậy?"
"Em......" Cô muốn phủ nhận, nhưng, cô cũng không muốn nói dối.
Chu Diễn nhẹ giọng nói bên tai cô: "Một ngày nào đó...... em sẽ biết ......"
Cô kinh ngạc nhìn vào mắt của anh, nhưng anh không nhìn cô, mà nhìn thẳng về phía trước. Bỗng nhiên, ánh mắt anh nghiêm nghị, cô nhìn theo ánh mắt của anh, có một đội không biết từ đâu lao ra, vượt lên phía trước bọn họ. Tri Kiều nhận ra, đó là đội hôm qua ở vị trí thứ hai đếm ngược từ dưới lên, nói cách khác, hôm nay là đội đứng vị trí cuối cùng.
Chu Diễn ra sức đạp xe, nhưng chỉ có thể gắng gượng đi phía sau bọn họ, xuôi theo đường xuống dốc là một khúc ngoặt, lá cờ lớn đánh dấu điểm cuối cùng rõ ràng đang ở ngay trước mắt bọn họ, đội chơi kia đang đi về phía điểm cuối.
Xe đạp của Tri Kiều đang dựa vào một bên núi, lúc đến gần, cô từ trong vòng tay của Chu Diễn nhảy xuống, khập khiễng dắt xe chạy nhanh về điểm cuối.
Bọn họ chắn chắn là đội cuối cùng —— khi lấy được bức thư gợi ý mới trên tay nhân viên chế tác, Tri Kiều thất bại nghĩ như vậy —— nhưng cô không định biểu hiện sự chán nản ra bên ngoài, bởi cô bỗng nhiên ý thức được, cô và Chu Diễn không phải là hai người riêng lẻ, mà là cùng một đội. Dù cho trong lòng cô rất khó chịu chật vật, tuyệt đối cũng không để Chu Diễn biết.
Lão Hạ đã đưa ô tô của bọn họ đến, kinh ngạc và lo lắng ở trong xe chờ hai người. Tri Kiều khập khiễng đi về phía chiếc xe, cô phát hiện Chu Diễn cũng không nhanh hơn cô là bao nhiêu —— bọn họ đều mệt muốn chết rồi, nhất là Chu Diễn.
"Để em chạy xe." Cô nói với anh.
"Nhưng chân của em ——"
"—— chân bị thương là chân trái." Cô kéo cửa xe, cắn răng chịu đựng ngồi vào, ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt kiên quyết.
Chu Diễn nhìn chăm chú vào khuôn mặt của cô, có lẽ là muốn tìm gì đó trên mặt cô, nhưng là gì chứ?
Cô không biết.
"Được rồi." Anh gật đầu, ngồi vào vị trí phó lái.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Chân của cô sao lại bị thương? Hai người đã gặp chuyện gì sao?!" Lão Hạ ngồi ở ghế sau cực kì sợ hãi, mồm liên tục hỏi.
"Chúng tôi......" Tri Kiều và Chu Diễn không hẹn mà cùng mở miệng, rồi cùng ngừng lại đưa mắt nhìn nhau.
Chu Diễn thở không ra hơi, nheo mắt nhìn hẻm núi cách phía sau Tri Kiều không xa, mỉm cười kì quái: "Chúng tôi gặp phải tàu ngầm màu vàng."
"Tàu ngầm màu vàng?" Lão Hạ ngỡ ngàng mở miệng.
Tri Kiều buông phanh tay, chân phải thả lỏng phanh xe, nhấn chân ga xuống. Dù thỉnh thoảng chân trái vẫn nhói đau, nhưng cô vẫn cười rộ lên:
"A, đúng vậy, tàu ngầm màu vàng*."
(*) Yellow submarine
← Ch. 13 | Ch. 15 → |