Chuyện thị phi (1)
← Ch.03 | Ch.05 → |
Chúng ta luôn không nhìn thẳng vào vấn đề, những vấn đề thị phi ấy mãi khiến người ta đau đầu nhức óc. Em sẽ chờ đợi tình yêu nở rộ vào buổi bình minh, nhất định sẽ là một tình yêu đẹp.
Chuyện thị phi - Phạm Vỹ Kỳ
Lư Hạo Tường đương nhiên cũng nhận thấy ánh mắt như đao như kiếm của Thẩm Xuân Hiểu, anh nghiêng đầu nhìn một cách chuẩn xác. Bốn mắt giao nhau, hai mắt Thẩm Xuân Hiểu bừng bừng cơn thịnh nộ, Lư Hạo Tường cũng giương mắt nhìn lại, có vẻ đúng như dự liệu nên không ai ngạc nhiên.
Thẩm Xuân Hiểu bước đến gần, hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào anh, hậm hực nói: "Lư Hạo Tường, anh thật tiểu nhân!".
"Cô nhe nanh múa vuốt như thế để báo đáp lại thông tin tôi đã cung cấp cho cô sao?" Anh thân hình cao lớn, chỉ cần hơi cúi mắt xuống là có thể dễ dàng lộ ra ánh nhìn cao ngạo."Đại Giám đốc Thẩm, cô làm ơn phân biệt rõ năng lực được không?"
"Anh lừa tôi, chẳng phải anh đang cố ý làm khổ tôi sao?" Cãi vã nhau ở ngay đại sảnh thế này thật mất phong độ, tuy người trước mặt khiến cô hận đến mức muốn giết chết anh ta nhưng cô vẫn có chừng mực, cố nhỏ giọng.
Lư Hạo Tường đánh mắt quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, lạnh lùng nhạo báng: "Giám đốc Thẩm, chẳng phải nội tiết của cô rất tốt sao? Tôi cũng xin nhắc nhở cô một chút, phụ nữ hay cáu giận mau già lắm, cô đã già vậy rồi mà vẫn hay bực tức đến thế à? Lẽ nào cô thật sự muốn làm gái ế đến cùng, làm tề thiên đại thừa[1] rồi cuối đời lấy bằng khen?".
[1]. Chữ "Thánh" và chữ "Thừa" có cùng âm đọc là "shèng".
"Tôi già hay không là chuyện của tôi, anh mượn việc công để trêu đùa tôi thì đúng là đồ hẹp hòi, ích kỷ, nham hiểm, hạ lưu!"
"Cô quá đề cao bản thân rồi, tôi trêu đùa cô sao? Cô cảm thấy tôi có thể lãng phí thời gian vàng bạc của mình để trêu đùa cô à?" Lư Hạo Tường bị Thẩm Xuân Hiểu quở mắng nên trong ánh mắt cũng có tia giận dữ, lời nói vẫn không hề thô tục, nhưng chắc chắn là viên đạn bọc đường, à không, phải là tên lửa bọc đường mới đúng, sức sát thương của nó khiến người ta phải sợ hãi.
"Thế vì sao anh lừa tôi?" Thẩm Xuân Hiểu hai mắt tràn đầy căm phẫn."Tổng giám đốc Vương không hề có mặt tại sân chơi bowling! Anh báo thù tôi chuyện ban sáng chứ gì? Muốn chiếm giữ hết thời gian sau khi tan ca của tôi, để tôi đi giữa dòng xe cộ mà ôm ấp hy vọng rồi vội vàng tới đây, chạy ngược chạy xuôi đi tìm người, phối hợp ăn ý với trò đùa quái đản của anh chứ gì?"
"Giám đốc Thẩm, đầu óc cô chứa đầy nước hay sao? Tôi thấy nếu đổ thêm chút nước nữa vào là có thể nuôi được cá đấy!" Lư Hạo Tường cười giễu cợt, nói: "Tôi gọi điện cho cô từ lúc nào? Bây giờ là mấy giờ rồi? Tôi có thể bảo đảm rằng Vương Chấn Duy ở nguyên chỗ đó mà đợi cô không? Xin cô hãy động não chút đi, vì những lời nói không suy nghĩ từ miệng Giám đốc Thẩm phát ra ấy, với tư cách là đồng nghiệp, tôi cũng cảm thấy xấu hổ thay cho cô!".
"Anh..." Thẩm Xuân Hiểu bỗng cứng họng, đúng rồi, tuy nhận được cuộc gọi, cô lập tức đến đây, nhưng cũng phải hơn bốn mươi phút, quãng thời gian này rất nhiều khả năng có thể xảy ra. Thế thì rõ ràng mình gây chuyện vô duyên vô cớ rồi, rõ ràng bị đuối lý rồi.
"Cuối cùng thì cũng ghi nhận lòng tốt rồi sao?" Thấy Thẩm Xuân Hiểu há miệng cứng lưỡi, Lư Hạo Tường cười đắc thắng, nói với ngữ khí bố thí: "Tôi là người luôn có tấm lòng quảng đại không chấp kẻ tiểu nhân, thôi thì tha thứ cho cô một lần. Nhưng, cô cũng đã không biết phải trái mà chửi rủa tôi một trận, cho dù tôi không tính toán thì chẳng phải cô cũng nên có lời xin lỗi hay sao?".
Thẩm Xuân Hiểu cắn môi nhìn anh, vì tức giận mà hai má cũng ửng đỏ, vì đuối lý mà hơi thở cũng khó khăn, một khuôn mặt xinh đẹp mà đầy sinh động. Chỉ có hai từ "Xin lỗi" nếu đối diện với người khác, cô có thể dễ dàng nói ra, nhưng đứng trước Lư Hạo Tường, miệng lưỡi bỗng chốc cứng đờ. Huống hồ, lời xin lỗi cần phải tự nguyện nói ra, còn đứng trước yêu cầu mà anh cho rằng rất đỗi tự nhiên nhưng trên thực tế lại tính toán hơn thiệt ấy, cô sao có thể nghẹn ngào nói ra được chứ?
Bị nhìn chằm chằm, Lư Hạo Tường tỏ vẻ chẳng hề để tâm, anh khẽ nheo mắt, ra điều vô cùng rộng lượng: "Thôi vậy, phụ nữ luôn không hiểu lý lẽ mà, cho dù đuối lý cũng sẽ không thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm của bản thân, nam nhi không chấp phụ nữ, tôi hà tất phải lãng phí thời gian chứ. Cô Thẩm, bây giờ tôi có thể đi được chưa?".
"Anh cút đi! Tốt nhất hãy biến khỏi mắt tôi!" Thẩm Xuân Hiểu trong lòng vô cùng ấm ức, trong một buổi tối, nhận được cuộc gọi của anh ta mà cô vội đi từ phía đông sang phía tây thành phố, người muốn gặp thì chẳng gặp được, còn phải nghe anh ta sỉ nhục, nhạo báng, bây giờ, người ta huơ tay bước đi mà không mang theo một gợn mây, lại còn muốn dùng ba tấc lưỡi để làm cô chịu tủi khổ thêm lần nữa. Thẩm Xuân Hiểu quay người rời bước, có lẽ Tổng giám đốc Vương không còn ở sân chơi bowling nữa, cô thử đi đến các sân chơi khác xem sao.
Dường như đoán được ý cô, Lư Hạo Tường như cười như không, nói: "Đứng trên danh nghĩa đồng nghiệp, tôi muốn thông báo với cô một tiếng, hai mươi phút trước Vương Chấn Duy đã cùng quản lý Thị trường của Long Khánh đi ra ngoài rồi". Anh lim dim mắt, mang theo tia nhìn sắc sảo, lời nói nham hiểm."Nhưng, anh chàng chí tiện vô song của cô vẫn còn ở đây, nếu không muốn làm tề thiên đại thừa thì có thể nắm chắc lấy cọng rơm cứu mạng ấy!"
Ngọn lửa tức giận trong Thẩm Xuân Hiểu bừng bừng lên tận đỉnh đầu, bèn quay phắt lại nhìn anh chằm chằm."Lư Hạo Tường, anh là người đàn ông tồi tệ nhất, hẹp hòi nhất, lắm điều nhất và mất phong độ nhất mà tôi từng gặp. Tôi thấy thật hổ thẹn vì là đồng nghiệp của anh!"
"Như nhau cả thôi!" Lư Hạo Tường cười ha ha, nói: "Thế thì từ đây cứ để cho chim chó nghe tiếng nhau, cho dù có chết già cũng không bao giờ qua lại nữa nhé!".
Thẩm Xuân Hiểu bị chọc cho tức giận vô cùng nhưng cũng không thèm nổi cáu nữa, gặp phải loại cực phẩm như thế này, thật sự cô không còn lời nào để nói. Vương Chấn Duy đã rời khỏi đây, vậy thì cô cũng chẳng muốn ở lại nơi này thêm giây phút nào nữa, phải mau chóng về nhà đánh một giấc thôi.
Lư Hạo Tường vốn đã định rời đi, thấy cô cũng đang có ý muốn về nên anh cũng chậm bước đi cùng cô.
Bởi thế, ở câu lạc bộ xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ, một cô gái nộ khí ngút trời đạp cửa xông ra, bước theo sau là anh chàng với nụ cười nơi khóe môi, bộ dạng thong thả.
Những người không biết thì chỉ cho rằng đó là đôi tình nhân đang giận hờn nhau nên đều mỉm cười thông cảm.
Không gặp được Vương Chấn Duy, Thẩm Xuân Hiểu trong lòng chẳng thoải mái chút nào, lại còn cả nụ cười chế nhạo của Lư Hạo Tường khiến nỗi thất vọng và sự phẫn nộ cùng đan xen, đôi giày cao gót của cô bước trên nền nhà phát ra những tiếng lộp cộp.
Ra khỏi câu lạc bộ, bị gió đêm ùa tới, sự tức giận của cô cũng theo đó mà tiêu tan hết. Đúng lúc ấy, một chiếc xe Mazda màu tro bạc từ bãi xe đi đến, dừng trước mặt cô và hạ cửa kính xuống. Cô nhìn thấy ngay nụ cười lịch thiệp của Từ Trị Kiến: "Cô Thẩm, cô đi đâu? Để tôi đưa cô đi!".
Vừa rồi lúc ở đại sảnh, cô không nhìn thấy anh ra đi ra, xem ra anh ta sớm đã rời khỏi câu lạc bộ và cố ý đợi cô ở ngoài cửa. Bởi bất ngờ, nên gương mặt vốn tức giận của cô trong chốc lát không thể thay đổi ngay được, bèn nở nụ cười rất gượng gạo."Anh Từ, là anh!"
Cô quay đầu nhìn lại thì thấy Lư Hạo Tường vẫn đứng ở ngoài cổng, rõ ràng anh ta cũng nhìn thấy Từ Trị Kiến, trên gương mặt lộ rõ ý nhạo báng sâu cay. Thẩm Xuân Hiểu chau mày, nụ cười cứng đờ, thầm nghĩ tên khốn đó nhất định là đang thầm cười nhạo điều gì đó.
"Lên xe đi, nơi này khó gọi taxi lắm!" Từ Trị Kiến vội vã nói rồi xuống xe mở cửa cho cô.
Thẩm Xuân Hiểu mỉm cười: "Cảm ơn", sau đó lên xe, quyết định bỏ lại ánh nhìn đáng ghét của Lư Hạo Tường phía sau. Từ Trị Kiến đã có lòng tốt như vậy, cô cũng không thể mất lịch sự được, chẳng phải sao?
Cô thắt xong dây an toàn, Từ Trị Kiến nói: "Cô Thẩm về đâu?".
Thẩm Xuân Hiểu đọc địa chỉ rồi cười nói: "Một tiếng cô Thẩm của anh, tôi nghe mà thấy xa lạ, chúng ta gọi nhau bằng tên nhé, anh cứ gọi tôi là Xuân Hiểu!".
Từ Trị Kiến cũng không khách sáo, mỉm cười, vừa bật động cơ vừa nói: "Xuân Hiểu, không ngờ lại có thể gặp cô ở câu lạc bộ".
"Hôm nay thật sự làm phiền anh quá! Nếu không có anh giúp thì tôi không thể vào được câu lạc bộ!"
Từ Trị Kiến nghiêng đầu nhìn cô không hiểu, nói: "Tôi giúp đỡ? Xuân Hiểu, chẳng phải cô đã vào câu lạc bộ sao? Tôi đã giúp cô gì nhỉ!".
Thẩm Xuân Hiểu sững sờ: "Không phải anh là người bảo quản đốc ra đưa tôi vào sao?".
Từ Trị Kiến càng bất ngờ hơn, nói: "Hóa ra cô không phải là hội viên? Người bảo quản đốc ra đưa cô vào không phải là tôi!".
"Ồ, thế tôi hiểu nhầm!" Thẩm Xuân Hiểu nghĩ một lát, vừa rồi ở sân tennis, anh ta cũng kinh ngạc khi nhìn thấy mình, hóa ra, thật sự không phải anh ta, thế thì là ai chứ?
Thấy cô như đang có điều gì suy nghĩ, Từ Trị Kiến cười hỏi: "Xuân Hiểu, cô đang nghĩ gì thế?".
"À, không có gì." Thẩm Xuân Hiểu nghiêng đầu cười tươi, nói: "Dù thế nào thì tôi cũng phải cảm ơn anh vì đã đưa tôi về".
"Điều này thì cô càng không cần cảm ơn, đó là vinh hạnh của tôi, tôi vui mừng còn chẳng hết ấy chứ!" Từ Trị Kiến mỉm cười, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt sáng rỡ dường như có một đốm lửa đang bùng cháy trong đó.
Anh luôn tỏ vẻ ôn hòa, xem ra vì chuyện hôn nhân nên mới tham gia hoạt động của Hiệp hội Thước kiều, nhưng Thẩm Xuân Hiểu lại cảm thấy thứ mình cần không phải là một cuộc hôn nhân. Cô sợ hôn nhân, vẫn chưa có sự chuẩn bị sẵn sàng để đi lấy chồng, để thích ứng với sự rườm rà của cuộc sống hằng ngày cùng với một người đàn ông xa lạ, khiến cho những tháng ngày tự do thoải mái của mình trở nên khó chịu và tẻ nhạt. Trừ phi đến một ngày cảm thấy rằng ở cùng với một người đàn ông nào đó khiến cô cảm thấy cuộc sống vẫn thoải mái tự do như hiện tại, hơn nữa, còn khiến cô khát vọng một lời đồng ý, mong muốn được sống cùng người đó, khát khao một mái ấm gia đình và khát khao tình cảm ấm áp yêu thương. Nếu như đơn giản chỉ là tìm một đối tượng để kết hôn thì cô vẫn không kịp trốn tránh sự sợ hãi.
Nghĩ đến việc anh ta ra bãi đỗ xe trước để đợi mình, lại thêm câu nói với ý nghĩa rõ ràng như thế, Thẩm Xuân Hiểu có chút khó xử, lẩn tránh ánh mắt ấy, cảm thấy trả lời thế nào cũng không thích hợp, đành cười bâng quơ không nói gì.
Từ Trị Kiến cảm thấy nhất thời không thể tìm được vấn đề gì để trò chuyện, bởi thế anh lấy CD cho vào máy hát. Tiếng nhạc làm giảm bớt sự lúng túng giữa hai người.
Từ Trị Kiến ra ám thị vẫn còn sớm, có thể cùng đi uống cốc cà phê, Thẩm Xuân Hiểu có chút mệt mỏi nên khéo léo từ chối. May mà Từ Trị Kiến không cố gặng mời, cũng rất tận tình đưa cô về tận cổng khu chung cư.
Cả ngày hôm qua tốn công tốn sức nhưng chẳng thu được kết quả gì, Thẩm Xuân Hiểu vô cùng chán nản, đến nỗi hôm nay đi làm mà tâm trạng vẫn uể oải. Lư Hạo Tường thì vẻ mặt vẫn phấn khởi như mọi khi. Hai người thường không may gặp nhau ở đại sảnh, Thẩm Xuân Hiểu chẳng thèm để ý tới anh, chỉ liếc mắt nhìn một cái, rồi bước tiếp không có ý định dừng lại.
Lư Hạo Tường ánh mắt như ngọn đuốc, vừa nhìn thấy Thẩm Xuân Hiểu lơ đãng tinh thần, anh liền nhếch môi cười. Sự khiêu khích cũng có lúc trở thành thói quen, anh nói đầy sâu cay: "Nghe nói người đang thỏa mãn trong tình yêu thì tinh thần rất phấn khởi, tại sao bộ dạng của Giám đốc Thẩm có vẻ mệt mỏi như mất ngủ thế kia? Lẽ nào Giám đốc Thẩm đã bị anh chàng chí tiện vô song của cô làm cho cảm động nên mắc chứng tương tư, đây là biểu hiện của việc đắc ý quá độ làm hại đến thân sao?".
Thẩm Xuân Hiểu nghe thế nào cũng không ra ý ám chỉ trong câu nói này, vừa ngượng vừa bực, bèn thấp giọng chửi rủa: "Lưu manh!".
Lư Hạo Tường cười ha ha, rồi tiến lại gần một chút, nhẹ giọng nói: "Giám đốc Thẩm, cô định đi đâu thế? Tình cảm chung thủy, phấn khởi đến mức mất ngủ thì tôi có thể hiểu được, nhưng hai từ lưu manh này lại khiến tôi khó hiểu quá!".
"Anh..." Thẩm Xuân Hiểu nghẹt thở, anh ta có tật bắt lỗi trong lời nói của mình, cố ý chọc giận và muốn nhìn thấy bộ dạng của mình lúc nổi cơn tam bành. Cô đang định phản pháo, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hà tất phải giải thích với anh ta chứ? Bởi thế cô nở nụ cười xinh đẹp, chậm rãi nói: "Hiếm khi mới được Giám đốc Lư quan tâm như thế, lẽ nào anh thất vọng khi thấy tôi vui vẻ phấn khởi sao? Tôi phấn khởi đến mức mất ngủ khiến anh nghĩ mà thương thân mình à? Thực ra tôi cũng không muốn thể hiện sự hả hê của bản thân trước mặt anh, tôi vẫn còn có lòng đồng cảm mà. Nhưng chẳng có cách nào khác, một số người sinh ra đã khiến người khác chán ghét nên phải sống cô đơn cả đời. Tôi dù có vĩ đại đến mức nào cũng không thể vì một người không liên can gì đến mình mà che đậy cảm xúc được, hà tất gì tôi phải làm khó mình như thế, anh nói có đúng không, Giám đốc Lư?".
Lư Hạo Tường ngước lên trời, che giấu sự kiêu ngạo của bản thân, anh thấy mình đã phạm sai lầm từ rất sớm, không nên coi thường địch, không nên vừa thấy cái bộ dạng ủ rũ ấy đã vội nghĩ rằng năng lực phản pháo của cô ấy đã giảm sút. Anh thấy rất kỳ lạ, rõ ràng Thẩm Xuân Hiểu nét mặt chán chường, tại sao vừa nhìn thấy anh là ý chí chiến đấu lại mạnh mẽ đến thế, giống hệt như một chú chó đang nhe nanh múa vuốt, sức công kích không ngừng gia tăng vậy?
Sự hiếu chiến đã khiến hai người bày trận ở ngay sảnh đường, nam nhi không chấp phụ nữ, anh kiêu ngạo nói: "Nếu năng lực giải quyết công việc của Giám đốc Thẩm cao hơn bản lĩnh cãi lộn của cô thì bộ phận Thiết kế phải ăn chay, đốt hương kính Phật để tỏ lòng cảm kích rồi!".
Thẩm Xuân Hiểu cười dịu dàng, không hề yếu thế, nói: "Tôi cũng có suy nghĩ như thế, nếu tài năng của Giám đốc Lư bằng trình độ khiêu khích người khác của anh thì công việc của bộ phận Thị trường chúng tôi cũng nhẹ nhõm đi vài phần rồi!".
Dáng tươi cười của Thẩm Xuân Hiểu rất sinh động, nhưng trong mắt Lư Hạo Tường, nụ cười ấy như ẩn chưa muôn vàn mũi dao.
Anh lim dim mắt, vẻ mặt mang ý vị sâu xa, song trong mắt cô, vẻ mặt ấy lại chẳng có gì tốt đẹp.
Trong mắt hai người lộ rõ ánh nhìn sắc lạnh, bầu không khí như tràn đầy hình bóng đao gươm mà mắt thường không nhìn thấy nổi. Hai ánh mắt cứ thế giao chiến cho đến tận chỗ thang máy, Lư Hạo Tường ấn thang máy bên trái, Thẩm Xuân Hiểu chẳng thèm đi cùng, cô ấn nút thang máy bên phải.
Hai thang máy đều đang ở tầng thứ mười mấy, đều chầm chậm đi xuống.
Hai phút sau, thang máy bên trái xuống tới nơi trước, Lư Hạo Tường cười ha ha rồi bước vào. Giờ là thời gian làm việc nên thang máy đi xuống không có người, Lư Hạo Tường chiếm trọn không gian thoải mái trong thang máy nên không vội đóng cửa ngay, anh nhấn nút cho cửa thang máy mở ra, tươi cười ngó nhìn Thẩm Xuân Hiểu.
Thẩm Xuân Hiểu trừng mắt lườm anh rồi vờ như không thấy. Lư Hạo Tường lẩm bẩm: "Tôi là người có đức hiếu sinh, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, chỉ là có một số người không biết lòng tốt của người khác thôi, tôi hà tất phải lãng phí thời gian quý báu của mình chứ!".
Thẩm Xuân Hiểu cũng lẩm bẩm: "Tôi là người ghét nhất kẻ tiểu nhân đắc chí, thân thiết với người quân tử và tránh xa kẻ tiểu nhân, lãng phí chút thời gian thì có là gì!".
Lư Hạo Tường biết cô không muốn vào chung thang máy với mình, lòng tốt lại bị chế giễu nên hậm hực ấn nút đóng cửa.
Nhìn thấy cửa thang máy đang dần đóng lại trước mắt mình, còn chiếc thang máy bên phải vẫn chưa xuống tới nơi, Thẩm Xuân Hiểu cũng không phải là không muốn thay đổi chủ ý. Nhưng lại đấu tranh tư tưởng, nếu bây giờ mình vào trong đó chẳng phải sẽ bị anh ta chế giễu sao? Cũng chỉ có vài phút nữa, cô sẽ đợi.
Chẳng biết có phải thang máy xảy ra trục trặc gì không mà thang máy của Lư Hạo Tường đã bắt đầu nhảy số, suôn sẻ đi xuống tầng bảy, nhưng thang máy của Thẩm Xuân Hiểu vẫn ở nguyên tầng mười bảy, không đi lên cũng chẳng đi xuống. Cuối cùng cô không thể nhẫn nại được nữa, quyết định ấn nút thang máy bên trái. Vừa ấn thang máy cô vừa nghĩ, thực ra vào cùng thang máy với anh ta cũng chẳng có gì thiệt thòi. Nhưng vì đã đấu tranh tư tưởng, cố gắng đợi thêm vài phút, hơn nữa, cuối cùng rồi chiếc thang máy còn lại cũng sẽ đi lên thôi. Không biết có phải là quá chăm chỉ không mà đứng giết thời gian thế này cũng có chút nực cười? Nghĩ như thế, bỗng cô nản lòng, nỗi tức giận tràn trề vừa rồi cũng tiêu tan hết. Cứ tức giận như thế chẳng đáng chút nào.
Về đến phòng làm việc gọi điện thoại, sau khi lại bị thư ký của Vương Chấn Duy lịch sự từ chối, Thẩm Xuân Hiểu bắt đầu phát động tất cả những dây thần kinh trong cơ thể, Vương Chấn Duy, tôi không tin không thể tìm được cơ hội gặp anh.
Đang bận bịu bỗng có tiếng gõ cửa, cô ngẩng đầu lên thì thấy An Ni ôm một bó hoa to tươi cười đứng trước cửa.
Thẩm Xuân Hiểu gác điện thoại, kinh ngạc nhìn An Ni. An Ni nhẹ nhàng bước vào, cười hi hi nói: "Giám đốc, đây là hoa của chị!", rồi vồn vã đưa đến trước mặt Xuân Hiểu.
Cô liếc nhìn rồi cầm tấm thiệp kẹp trong đó lên, không ngoài dự đoán, vẫn là của Từ Trị Kiến, nhưng trên tấm thiệp có ghi: "Lúc chưa quen biết em, anh cảm thấy hôn nhân là dự định của cuộc sống, nhưng sau khi quen biết em, anh cảm thấy, hôn nhân chính là dự định của tình yêu. Anh bắt đầu mong đợi vào tình yêu, giống như ở trong bóng tối chờ đợi nắng mai!".
Thẩm Xuân Hiểu bĩu môi, thầm nghĩ: Chua lòm lòm, tưởng mình là thi nhân chắc!
Quay đầu sang, nhìn thấy An Ni đang kiễng chân đọc tấm thiệp, cười gian xảo, cô vừa nheo mắt một cái, An Ni vội thu lại nụ cười, nét mặt nghiêm túc.
Cô lại bị An Ni chọc cười như thế, liền tiện tay ném tấm thiệp vào thùng rác, ngước mắt lên nói: "Đừng giả bộ nữa, cô bận gì thì đi làm đi. Đúng rối, cô đem xử lý nó cho tôi!".
"Lại xử lý? Xử lý thế nào?" An Ni kinh ngạc.
"Xử lý thế nào cũng được, chỉ cần không để nó ở phòng làm việc của tôi thôi!" Thẩm Xuân Hiểu thờ ơ nói, không để ý tới An Ni nữa, cô cầm điện thoại lên và tiếp tục bấm số.
An Ni lắc đầu, đành ôm bó hoa đi ra ngoài rồi tiện tay đóng cửa lại giúp Thẩm Xuân Hiểu. Giây phút cánh cửa đóng lại, cô ngước mắt nhìn, Thẩm Xuân Hiểu vẫn đang chuyên tâm vào công việc, đôi mắt mỹ lệ nhưng sắc mặt hờ hững, bó hoa này, tấm thiệp này và cả người tặng bó hoa này nữa, không những không đi được vào trái tim cô, mà còn khiến cô chướng mắt.
An Ni thầm lắc đầu, cứ tưởng có thể tán gẫu vài câu, nhưng xem ra, hoa rơi có ý, nước chảy vô tình, sự tò mò trong cô bỗng biến thành mất hứng.
Hết sức nỗ lực, cuối cùng Thẩm Xuân Hiểu cũng liên lạc được với Vương Chấn Duy và có một lần gặp mặt.
Kết quả của buổi gặp mặt đúng như những gì cô dự liệu, Vương Chấn Duy không tỏ vẻ quá hứng thú với bản thiết kế của cô, anh chỉ lật đi lật lại, dùng hàng loạt những từ khách khí và khéo léo để từ chối.
Thẩm Xuân Hiểu không hề nản lòng, đây chỉ là hiện tượng bình thường, những bản thiết kế mà anh phải xem quá nhiều, không biết có bao nhiêu người muốn gặt hái được thành công ở chỗ anh, vậy nên ắt hẳn trái tim anh đã sớm khô cằn như sắt, khó có thể thuyết phục nổi.
Cô cũng không định thuyết phục được Vương Chấn Duy ngay từ lần gặp đầu tiên, nếu dễ dàng như thế thì trong trung tâm thương mại Hoa Vũ sẽ có bao nhiêu quầy hàng chuyên dụng đây. Nhưng gặp mặt rồi, nghĩa là đã tiến được một bước lớn, đây là sự tiến triển đáng mừng. Cô tin rằng, có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba, sách lược khắc phục khó khăn của cô mới bắt đầu được triển khai thôi.
Công việc trở nên bận rộn, nhưng cũng xuất hiện một vấn đề khó khăn mới. Sau lần gặp gỡ tình cờ ở câu lạc bộ Đảo Xanh, Từ Trị Kiến hừng hực khí thế, ngày nào cũng gửi hoa đến phòng làm việc của Thẩm Xuân Hiểu, những dòng chữ trên tấm thiệp đi kèm với mỗi bó hoa nếu được gộp lại có khi còn tạo nên một cuốn tình thư đại toàn ấy chứ!
Thẩm Xuân Hiểu chẳng bao giờ gặp mặt Từ Trị Kiến, nhưng cách tặng hoa này, cô không thể từ chối và cũng chẳng thể đón nhận, gọi điện khéo léo từ chối được vài lần, song anh cho rằng lời từ chối của Thẩm Xuân Hiểu chỉ do ngại ngùng. Sự nhiệt tình của anh như ngọn lửa ngày đông, không bao giờ nguội lạnh.
Thẩm Xuân Hiểu khóc không được mà cười cũng chẳng xong, may mà ngoài gọi điện và tặng hoa ra, Từ Trị Kiến rất biết điều, không hề gây thêm phiền phức gì cho cô. Giai đoạn này, công việc bận bù đầu, mối liên hệ với Vương Chấn Duy cũng nhiều hơn, mọi việc đang phát triển theo chiều hướng tốt. Cô quyết định xử lý xong công việc ở giai đoạn này sẽ nói chuyện cho rõ ràng với Từ Trị Kiến, khuyên anh đừng đặt hy vọng vào một người có chứng bệnh sợ hôn nhân và tình yêu như mình nữa.
Tan ca, cô ở lại, nghe nói kiểu dáng sản phẩm mới của Lư Hạo Tường đã được thiết kế xong, không quá hai ngày nữa là phải có buổi họp mặt giữa hai bộ phận. Công việc tiến triển không thuận lợi lắm, chẳng biết anh chàng Lư Hạo Tường với cái lưỡi độc địa kia sẽ chế giễu mình thế nào đây. Tuy cô không sợ nhưng cũng chẳng muốn nhìn thấy vẻ mặt vênh vênh tự đắc của tên tiểu nhân như anh ta, cho nên cô luôn ở lại làm thêm hai mươi phút sau khi tan ca.
Lúc này, chắc mọi người đã về hết rồi, cả Lư Hạo Tường cũng thế.
Thẩm Xuân Hiểu chậm rãi thu dọn mặt bàn, rồi xách túi đi ra cửa. Phòng làm việc lớn là một khối yên tĩnh, chỉ có ánh đèn đường nhạt nhòa chiếu rọi, ở khu thang máy cũng chẳng có ai, xuống lầu, trong đại sảnh đều vô cùng yên ắng. Cô không vội, vẫn chầm chậm bước đi, tiếng giày cao gót nện xuống nền nhà phát ra những tiếng khoan thai mà nho nhã.
Ra khỏi sảnh đường, nhân viên bảo vệ lịch sự chào, cô khẽ gật đầu coi như đáp lại. Bên ngoài, dòng xe qua lại như nước chảy, đèn hoa đã bắt đầu lên, lại kết thúc một ngày làm việc.
Không để lòng cô kịp dâng lên chút cảm khái, một chiếc Mazda màu tro bạc từ bãi đậu xe chạy đến, Thẩm Xuân Hiểu giật nảy mình bởi rất có ấn tượng với chiếc xe này.
Cửa xe từ từ hạ xuống, quả nhiên cô nhìn thấy gương mặt tươi cười của Từ Trị Kiến.
Vì sao anh ta lại coi mình là đối tượng có thể kết hôn chứ? Nên biết rằng, một người bị tình yêu làm tổn thương, sớm đã không tin tưởng vào tình yêu, một người mắc chứng sợ tình yêu và hôn nhân như cô sẽ không dễ dàng giao phó bản thân cho hôn nhân.
Mục tiêu của Từ Trị Kiến quá rõ ràng khiến cô thầm mong có thể tránh xa anh.
Nhưng nhìn vào tình hình hiện tại thì có thể thấy, ý niệm tránh xa của cô không thể xua tan suy nghĩ trong anh.
May mà cô ở lại làm thêm, nếu không mọi người trong công ty sẽ biết cô có người theo đuổi. Cô không muốn xây dựng hình tượng gái ế, nhưng cũng chẳng muốn trở thành tiêu điểm chú ý của những con mắt tò mò và trở thành đề tài bàn tán sau mỗi bữa ăn của người khác.
Thẩm Xuân Hiểu thầm thở dài một tiếng nhưng ngoài mặt lại tươi cười dịu dàng bước tới.
Từ Trị Kiến vẫn mỉm cười hồn hậu, nhìn Thẩm Xuân Hiểu đang dần bước lại gần, ánh mắt anh rơi trên khuôn mặt xinh tươi của cô, hàm chứa ý cười dịu dàng, kèm theo cả sự tán thưởng và nhiệt tình tha thiết.
Thẩm Xuân Hiểu hiểu thấu ánh mắt đó, cũng hiểu được thành ý của anh, nhưng, chỉ có thành ý thôi thì mãi mãi không đủ.
Cho dù bây giờ đã lớn tuổi, nhưng Thẩm Xuân Hiểu vẫn không muốn khiến mình tủi thân, cái cô cần là sự cam tâm tình nguyện sau một tình yêu viên mãn chứ không phải sự chiều theo. Nếu trái tim đã nguội lạnh thì cho dù có tiến tới hôn nhân cũng không thể có được hạnh phúc.
"Trị Kiến, trùng hợp vậy sao?" Cô biết anh cố ý đợi mình ở đây, song không muốn nói trắng ra.
"Đã tình cờ gặp nhau như thế rồi, thôi thì hẹn gặp chẳng bằng tình cờ, tôi mời cô một bữa, cô sẽ không từ chối chứ?" Từ Trị Kiến cũng không nói mình cố ý đợi ở đây, cứ thế phụ họa theo lời cô mà mời mọc.
Thẩm Xuân Hiểu có chút khó xử, nói: "Tôi còn có chút việc...".
Từ Trị Kiến mỉm cười quan tâm, nói: "Không sao, dù có bận đến đâu cũng phải ăn cơm chứ. Đã gặp nhau rồi thì Xuân Hiểu cũng nên cho tôi chút thể diện, ăn cơm xong, tôi đảm bảo sẽ không làm phiền cô nữa!". Rõ ràng anh đã biết cô thật sự không bận việc gì, nhưng lại không nói ra mà tiếp tục mời.
Anh đã nói thế, cô cũng không đành từ chối, đang trong lúc khó xử, cô nghe thấy tiếng hỏi han lịch sự của nhân viên bảo vệ: "Giám đốc Lư đấy à!". Cô sững sờ, cứ ngỡ mình là người về muộn nhất, sao anh ta còn chưa về nhỉ? Quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy Lư Hạo Tường người mặc âu phục, chân đi giày da, vừa từ sảnh đường bước tới. Thẩm Xuân Hiểu không buồn nghĩ nhiều, liền kéo cửa xe rồi ngồi vào trong, mỉm cười nói: "Thế thì tôi không khách khí nữa!".
Từ Trị Kiến vui mừng nói: "Bạn bè với nhau, có gì phải khách khí chứ".
Thẩm Xuân Hiểu mỉm cười, nếu thật sự chỉ là bạn thì đã tốt, đáng tiếc họ lại quen biết nhau qua Hiệp hội Thước kiều, dù Thẩm Xuân Hiểu không phải đến đó để xem mặt, nhưng liệu có ai tin như thế? Bây giờ sự nhiệt tình theo đuổi của Từ Trị Kiến không ngừng gia tăng, rõ ràng anh không muốn dừng lại ở giai đoạn bạn bè này, nếu không anh đã chẳng tặng hoa suốt mười mấy ngày như thế, trong tấm thiệp kèm theo mỗi bó hoa đã không thổ lộ rõ ràng suy nghĩ của mình như vậy.
Xe lướt trên đường, Thẩm Xuân Hiểu bỗng cảm thấy buồn chán, rõ ràng cô không muốn lên xe của Từ Trị Kiến, nhưng vì sao vừa nhìn thấy Lư Hạo Tường đã vội vàng lên xe? Vì sao cô phải trốn tránh? Tuy anh ta mồm miệng độc địa nhưng cô cũng chẳng phải là sợi bún mềm nhũn, lẽ nào bây giờ cô không dám chiến đấu nữa?
Không thể như thế, trước mặt anh, cô không bao giờ tỏ ra yếu thế, hai người trong công việc cũng ngang tài ngang sức, từ trước tới nay đều có địa vị ngang nhau. Vội vàng lên xe của Từ Trị Kiến như thế phải chăng chủ yếu vì không muốn nghe thấy những lời nói mỉa mai bịa đặt của anh? Phải biết là, khi Lư Hạo Tường nhìn thấy Từ Trị Kiến đến đây đợi cô tan ca, cái miệng lưỡi độc địa ấy sẽ tự nhiên phát huy sở trường mỉa mai châm biếm, cô không muốn cho anh cơ hội ấy.
Từ Trị Kiến có vẻ rất muốn tạo không khí thoải mái, Thẩm Xuân Hiểu cũng rất phối hợp, chuyện trò vui vẻ, hòa hợp. Nói chuyện một lúc, Từ Trị Kiến nhìn cô qua gương chiếu hậu, mỉm cười: "Xuân Hiểu, chúng ta ăn gì nhỉ? Đồ Trung Quốc hay món ăn Tây?".
Từ Trị Kiến có phong độ của người quân tử, vẻ mặt đôn hậu, lời nói nhã nhặn, pha lẫn cả sự thân thiết và tôn trọng khiến người ta có cảm giác như được tắm gió xuân. Thẩm Xuân Hiểu cười xinh đẹp, nói: "Anh thích ăn gì?".
Từ Trị Kiến cười nói: "Khẩu vị của tôi tốt lắm, ăn gì cũng được. Ưu tiên ý kiến của phụ nữ!".
Thẩm Xuân Hiểu cười rồi gật gật đầu: "Lần trước chẳng phải anh nói có nhà hàng Pháp rất ngon sao, chúng ta đến đó ăn nhé. Cảm ơn anh vì đã tặng hoa cho tôi, anh đã tốn kém quá rồi, bữa này để tôi mời!".
Cô không muốn tiếp tục nhận hoa, không muốn đối diện với ánh mắt tò mò của cấp dưới nữa, cảm thấy có một số chuyện phải nói cho rõ ràng. Vốn nghĩ rằng đợi lúc nào giải quyết xong công việc của giai đoạn này thì sẽ nói sau, nhưng Từ Trị Kiến cũng đã nói, hẹn gặp không bằng tình cờ, đã gặp gỡ tình cờ thì cô sẽ mượn buổi tối nay để nói cho rõ ràng mọi chuyện, tránh Từ Trị Kiến luôn đặt mục tiêu vào mình mà phí công vô ích. Là một người phụ nữ đô thị lương thiện, Thẩm Xuân Hiểu cảm thấy mình phải khiến Từ Trị Kiến chuyển mục tiêu khác và không làm lãng phí thời gian của anh nữa. Tuy nói chuyện này ra, Triệu Yến Minh sẽ khịt mũi chế nhạo, nhưng có trời xanh chứng giám, Thẩm Xuân Hiểu cô vẫn chưa muốn bước chân vào vòng vây hôn nhân, chí ít bây giờ cô cũng chưa thể cam tâm tình nguyện. Thử nghĩ mà xem, phải chịu áp lực nặng nề từ bố mẹ như Triệu Yến Minh mà cô ấy có chết cũng không chịu bước chân vào cánh cửa hôn nhân, thế thì cô có lý do gì để không theo đuổi chút khát vọng tuy nhỏ bé nhưng thỉnh thoảng cũng ngang bướng trong lòng mình chứ?
Từ Trị Kiến không chịu, nói: "Thế đâu có được, Xuân Hiểu, tôi đặc biệt mời cô mà, sao lại để cô mời được chứ?".
Thẩm Xuân Hiểu mỉm cười, nói: "Đã là bạn bè thì anh đừng tranh giành với tôi nữa. Anh cứ xem như cho tôi cơ hội cảm ơn anh đi!". Nói đến hai từ "bạn bè", cô còn cố ý nhấn giọng.
Từ Trị Kiến nghiêng đầu nhìn, cô tươi cười, vẻ mặt dịu dàng, vừa lịch sự vừa giữ khoảng cách. Từ Trị Kiến không nói, nhưng trong ánh mắt hiện rõ tia thất vọng.
Trong nhà hàng, gọi ra hai suất ăn, Thẩm Xuân Hiểu nhẩm tính, mới chỉ có hơn tám trăm tệ, so với chi phí tặng hoa những ngày qua thì Từ Trị Kiến vẫn tốn kém hơn.
Thức ăn thơm phức, Thẩm Xuân Hiểu thực sự đã rất đói, tướng ăn của cô không được nho nhã lắm, nhưng lúc này cô không quan tâm đến chuyện làm mất hình tượng mà vẫn thỏa thuê ăn uống. Trái lại, Từ Trị Kiến dường như ăn không được ngon miệng lắm.
Ăn xong, Thẩm Xuân Hiểu khăng khăng đòi thanh toán hóa đơn, Từ Trị Kiến đưa cô về nhà, rõ ràng anh không còn háo hức như lúc trước. Thẩm Xuân Hiểu ăn no rồi nên tâm trạng rất tốt, vẫn giữ điệu bộ tươi cười, hai người nói chuyện vài câu rồi mở CD nghe nhạc.
Ban nãy trò chuyện thì không sao, bây giờ hai người chẳng ai nói câu nào nên không khí bỗng chốc có chút ngượng ngùng, lúng túng.
Từ Trị Kiến vừa lái xe vừa nhìn Thẩm Xuân Hiểu qua gương chiếu hậu rất lâu, đến khi cô vô tình ngước lên và bắt gặp ánh mắt của anh.
Anh cười với cô qua gương chiếu hậu, nụ cười có chút thất vọng, chậm rãi nói: "Xuân Hiểu, anh thật sự không có chút cơ hội nào sao?".
Không ngờ anh lại thẳng thắn nói ra như thế, điều này ngoài dự liệu của Thẩm Xuân Hiểu nhưng cô cũng bất giác thở phào. Từ Trị Kiến cũng đã hiểu rõ suy nghĩ của cô, cô càng đỡ phải đề cập đến trước. Theo như cô cảm nhận thì Từ Trị Kiến rất được, chỉ là, anh xuất hiện không đúng lúc, cho nên cô không thể để anh len lỏi vào trái tim mình được.
Chuyện tình cảm, vốn chẳng có đúng và sai, nhưng thấy Từ Trị Kiến thất vọng như thế, trong lòng cô cũng không kìm được nỗi áy náy, giọng nói dần nhỏ đi, khẩn khoản nói: "Tôi rất xin lỗi!".
"Anh biết, thực ra nên biết sớm hơn, mỗi lần hẹn gặp em, em đều từ chối, anh nên biết khó khăn mà lùi bước. Vốn không nghĩ rằng con người nhất định phải kết hôn, bởi mẹ giục quá nên anh nghĩ, kết hôn thì kết hôn, nhưng trong lòng lại không cho rằng kết hôn là chuyện đương nhiên. Song, không ngờ gặp được em ở Hiệp hội Thước kiều, anh luôn cho rằng tiếng sét ái tình thật là một điều ngớ ngẩn, nhưng khi nhìn thấy em, anh đã cảm thấy trái tim mình rung động và bắt đầu khát khao một cuộc sống hôn nhân. Anh tưởng chỉ cần có tấm lòng và thực tâm thì sẽ có cơ hội!" Từ Trị Kiến cười cười, tuy giọng nói lạc hẳn đi nhưng lại rất chân thành.
Thẩm Xuân Hiểu nhìn anh, gương mặt nhìn nghiêng của anh dưới ánh đèn có chút cảm giác tang thương, tuy biết đó chỉ là ảo giác nhưng cô lại đột nhiên mềm lòng rồi chân thành nói: "Trị Kiến, hôm đó tôi đến Hiệp hội Thước kiều chỉ là đi cùng bạn thôi. Thực ra tôi vẫn chưa có sự chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận một tình yêu! Tôi là người sợ tình yêu, sợ hôn nhân, tôi nghĩ mình sẽ không dễ dàng thử yêu hay bước chân vào cuộc sống hôn nhân. Là tôi không biết cách ứng xử, nếu đã khiến anh tổn thương, tôi chỉ có thể nói xin lỗi thôi!".
"Không cần nói xin lỗi, em không làm gì sai cả." Từ Trị Kiến an ủi: "Tình yêu là chuyện của hai người, yêu là yêu mà không yêu là không yêu, chẳng có lý do gì vì không yêu mà phải xin lỗi".
Thẩm Xuân Hiểu vốn không có cảm giác gì đặc biệt đối với anh, họ thậm chí còn chưa thể coi là người quen, nhưng sau những lời nói ấy, cô cũng có chút cảm động, chí ít thì ở phương diện này anh đã rất thoải mái, không rầy rà, hơn nữa còn là người rất hiểu chuyện, rất phong độ.
Nhưng, cô chỉ cảm thấy có thiện cảm thôi chứ không thể bước tới tình yêu được.
Thẩm Xuân Hiểu cũng nhìn anh qua gương chiếu hậu, cách một tấm gương, tuy vẫn là mắt chạm mắt nhưng cũng giảm bớt đi vài phần gượng gạo. Cô nói: "Cảm ơn vì anh đã hiểu, có thể thêm một người bạn, tôi cảm thấy có ý nghĩa hơn nhiều so với việc phát triển lên tình yêu, thực ra làm bạn cũng rất tốt mà!".
Thẩm Xuân Hiểu thực sự cảm thấy nhẹ nhõm, tuy cho rằng đây không phải là thời điểm tốt để nói chuyện này, nhưng đáng mừng, kết quả vẫn như cô mong muốn.
Từ Trị Kiến đưa Thẩm Xuân Hiểu về đến tận cổng khu chung cư rồi mới lịch sự nói lời tạm biệt. Thẩm Xuân Hiểu đi được mấy bước bỗng quay đầu lại, nhìn theo bóng anh, đột nhiên cảm thấy mình thật xấu xa, anh đã tặng hoa suốt mười mấy ngày liền như thế, với bao nhiêu nhiệt tình và hy vọng như thế, vậy mà mình lại mượn một bữa cơm tối để nhấn chìm lòng nhiệt tình ấy trong hồ nước lạnh.
Đều tại thời gian này cô quá bận, cứ ngỡ sự khước từ sẽ làm nhiệt tình trong anh nguội lạnh, thế nhưng kết quả đã không khiến anh hiểu lầm. May mà anh là người cởi mở, và chí ít cũng rất có phong độ.
Từ Trị Kiến mở cửa xe, đang định ngồi vào trong thì lại ngần ngừ, liền quay đầu nhìn. Thấy Thẩm Xuân Hiểu vẫn đứng đó, anh nở nụ cười rồi vẫy vẫy tay. Thẩm Xuân Hiểu cũng vẫy tay thay cho lời tạm biệt, vì một cuộc tình còn chưa bắt đầu đã vội kết thúc.
Một buổi sáng không nhận được hoa. An Ni thấy có chút lạ lùng, cô mượn các công việc nhỏ nhặt như cà phê, rót nước, đưa tài liệu để chạy đến phòng làm việc của Thẩm Xuân Hiểu đến bảy, tám lần.
Thấy Thẩm Xuân Hiểu như không hề có chuyện gì, vẫn mải mê vùi đầu vào đống giấy tờ, cuối cùng An Ni cũng không nhịn nổi, dè dặt nói: "Giám đốc, hôm nay... không có hoa sao?".
Thẩm Xuân Hiểu ngẩng đầu lên nhìn An Ni cười: "Sao nào, thất vọng lắm hả?".
"Không, không, chỉ là... rất tò mò!" An Ni chớp chớp mắt, tuy gương mặt vẫn mang nụ cười nhưng trong đôi mắt lại chứa đựng vẻ nghịch ngợm tinh quái.
Thẩm Xuân Hiểu không phải là một cấp trên hà khắc, bình thường hai người cũng hay cười đùa vui vẻ, bởi vậy nên An Ni mới dám đến để thám thính thực hư thế nào. Thẩm Xuân Hiểu tâm trạng đang tốt, cười đùa: "Hôm nay không có ai tặng hoa miễn phí nên thấy không quen sao? Nếu muốn có hoa thì cô tự mua đi!".
An Ni thở dài, nói: "Giám đốc, em còn tưởng là sắp được uống rượu hỷ rồi chứ, chị thật tàn nhẫn, sao có thể từ chối tấm chân tình của người ta như thế?".
"Tiểu nha đầu cô thì biết gì." Thẩm Xuân Hiểu huơ tay xua đuổi, "Tôi còn đang bận bù đầu lên đây này!". Cô đang làm kế hoạch điều tra, nghiên cứu thị trường, chiều nay phải đích thân đi làm điều tra, nghiên cứu thị trường cho thật tỉ mỉ. Có những số liệu cụ thể thì việc thuyết phục Vương Chấn Duy và đưa sản phẩm vào quầy chuyên dụng của Hoa Vũ sẽ càng thuận lợi.
An Ni cười hi hi rồi đi ra, Thẩm Xuân Hiểu in bản kế hoạch, lấy kẹp tài liệu kẹp lại rồi đi đến phòng làm việc của Giả Lạc Sơn. Là cộng sự lâu như thế rồi, cô biết Giả Lạc Sơn sẽ không đưa ra bất cứ ý kiến hay kiến nghị nào cho cô, nhưng đây là trình tự công việc, cô cần phải làm bản nghiên cứu thị trường và phải thông qua Giả Lạc Sơn.
Trong phòng làm việc của phó tổng giám đốc, không biết Giả Lạc Sơn đang trò chuyện qua webcam cùng ai mà vẻ mặt tươi cười hớn hở. Thẩm Xuân Hiểu vừa gõ cửa, ông ta liền tắt cửa sổ hội thoại đi và ngước mắt lên, gương mặt tươi cười bỗng trở nên nghiêm túc."Vào đi!"
Thẩm Xuân Hiểu đã nhiều lần nhìn vẻ giả bộ của ông ta như thế nên cũng chẳng lạ lẫm gì. Cô cầm tập tài liệu đến và nói: "Phó tổng giám đốc Giả, hiện tại Tổng giám đốc Vương của Hoa Vũ vẫn thiếu chút lòng tin với sản phẩm của chúng ta, tôi muốn làm một bản điều tra thị trường chi tiết, rồi căn cứ vào những số liệu đó để chứng tỏ ưu thế sản phẩm của chúng ta, đây là bản kế hoạch, anh xem giúp!".
Giả Lạc Sơn mở tập tài liệu ra, nhìn bản kế hoạch rồi ngước mắt hỏi: "Thế ai đi làm điều tra thị trường?".
"Tôi đích thân đi!"
Giả Lạc Sơn dùng những ngón tay thô, ngắn của mình chỉ chỉ vào bản kế hoạch, nói: "Tiểu Thẩm à, việc nghiên cứu thị trường nói khó thì chẳng phải khó, nhưng cũng không phải công việc quá dễ dàng, cô có thể đích thân đi thì tôi yên tâm rồi. Nói thực là, hơn nửa tháng nay, tôi chẳng nghe thấy tin tức gì tốt đẹp cả, Tổng giám đốc Trần chỉ cho chúng ta thời gian ba tháng thôi, Tiểu Thẩm, cô phải cố gắng hết sức mới được!".
"Tôi biết!" Thẩm Xuân Hiểu biết ông ta đang trách cứ công việc của mình tiến triển quá chậm, đối với kiểu cấp trên chỉ ngồi trong phòng làm việc mà chỉ tay múa chân thế này, Thẩm Xuân Hiểu biết rằng im lặng là diệu kế. Tục ngữ nói rất đúng, thà đắc tội với người quân tử còn hơn đắc tội với kẻ tiểu nhân. Ông ta có thể ngồi lên đến vị trí này, tất nhiên cũng có điểm hơn người, chỉ cần ông ta không can thiệp vào cách thức và phương pháp làm việc của cô thì cô cũng nguyện ngoan ngoãn nghe đến cùng.
Giả Lạc Sơn hiển nhiên rất thoải mái với thái độ phục tùng mà Thẩm Xuân Hiểu thể hiện, nói: "Tiểu Thẩm à, theo tôi thấy thì năng lực làm việc của cô rất xuất sắc, lần này Tổng giám đốc Trần đích thân ra chỉ thị, tôi có thể đứng trước mặt Giám đốc Trần mà vỗ ngực nói rằng, cô và Lư Hạo Tường nhất định sẽ đưa được sản phẩm của chúng ta vào quầy chuyên dụng Hoa Vũ, cho nên, cô hãy dốc toàn sức lực để làm việc. Hai người, không ai được làm mất mặt tôi đâu!".
Thẩm Xuân Hiểu tiếp tục tỏ vẻ ôn hòa: "Vâng, Phó tổng giám đốc Giả, anh còn gì sai bảo không? Nếu không, tôi xin phép đi chuẩn bị cho việc điều tra thị trường chiều nay".
"Cô đi được rồi!" Giả Lạc Sơn huơ huơ tay, sau đó tiếp tục nhấn chuột mở khung hội thoại.
Thẩm Xuân Hiểu quay người ra khỏi phòng phó tổng giám đốc, việc khổ nhất trên đời này chính là ngày nào cũng phải nghe người ta lên giọng trịch thượng. Bây giờ, cô đang phải chịu đựng điều ấy.
Về đến phòng làm việc, cô lập tức hối hận về việc rời khỏi văn phòng của mình, nếu biết trước hậu quả sẽ là tu hú sẵn tổ thì nhất định cô sẽ khóa cửa phòng lại.
Lư Hạo Tường đang ngồi trên ghế làm việc của cô, ung dung thư thái, hoàn toàn không coi mình là người ngoài.
Vừa rồi ở chỗ Giả Lạc Sơn, cô đã chịu đủ sự sai bảo rồi, người ta là cấp trên nên có quyền áp bức người khác, cô chỉ đành ngậm ngùi chịu đựng. Bây giờ, Lư Hạo Tường cũng đến để ức hiếp cô sao? Thẩm Xuân Hiểu kìm nén cơn tức giận trong lòng, đi đến gõ gõ vào bàn, nhắc nhở: "Giám đốc Lư, xin anh nhìn cho rõ, chủ nhân văn phòng này họ Thẩm chứ không phải họ Lư".
Lư Hạo Tường ngước mắt nhìn cô, mỉm cười nói: "Tôi đến nhưng không gặp được người, cứ ngỡ là có người đi hẹn hò trong giờ làm việc rồi cho nên mới ngồi đây chút thôi".
Thẩm Xuân Hiểu đặt tập tài liệu xuống bàn, trịnh trọng nói: "Thế thì mời Giám đốc Lư dịch chuyển cái mông của anh đi, từ đâu đến thì quay trở về đó cho!".
"Chiếc ghế này ngồi rất thoải mái!" Lư Hạo Tường vỗ tay đứng dậy, tươi cười nói: "Chúng ta là nhân viên cùng công ty, cô cũng nên khách khí một chút, đồng nghiệp Tiểu Thẩm ạ! Đúng rồi, gọi cô là Tiểu Thẩm thì có đôi chút thất lễ quá, cô lớn tuổi như vậy phải gọi là Đại Thẩm hợp hơn đấy! Cô cảm thấy thế nào?".
"Tùy anh thôi." Cái gì mà Tiểu Thẩm với Đại Thẩm chứ, rõ ràng anh ta đang có ý sỉ nhục mình, Thẩm Xuân Hiểu mỉm cười nói: "Giám đốc Lư, anh đã xem chương trình Thế giới động vật chưa?".
"Tôi không xem! Có vấn đề gì sao?"
"Thế thì thật đáng tiếc, nhân vật chính trong đó đều là đồng loại của anh." Thẩm Xuân Hiểu tít mắt cười, nói: "Tối qua chương trình còn có một đoạn rất hay, chú hươu con phát hiện ra một bãi đất đầy cỏ xanh và nước uống, chú ta đang vui vẻ thưởng thức thì có một con hươu to nhìn thấy, liền chạy đến tranh giành. Hươu con đâu chịu nhường, bởi thế, hai chú hươu bắt đầu quần nhau trên bãi cỏ, hươu con thương tích đầy mình và hậm hực bỏ đi. Hươu to dương dương tự đắc hưởng thụ đồ ăn. Ngài xem, súc sinh vẫn là súc sinh, tàn sát đồng loại mà vẫn an nhiên vui vẻ, tu hú sẵn tổ thì cũng sẽ tự cất tiếng kêu đắc ý như thế thôi!".
Lư Hạo Tường dựa vào bàn, cười nói với Thẩm Xuân Hiểu đang trở về chỗ mình vừa ngồi: "Đúng thật. Chị nói xem con hươu to đó có thể là thím[1] nhỏ hay thím lớn của chú hươu nhỏ! Thím lớn mà không có phong độ của một người thím lớn, lại còn muốn làm thím già ăn cỏ non. Thật đáng ghét, đáng ghét!".
[1]. Từ và có cùng âm đọc là Thẩm (shen), nhưng từ là họ Thẩm, còn từ có nghĩa là thím. Ở đây Lư Hạo Tường đang nói đểu Thẩm Xuân Hiểu.
Hai người càng nói càng khách sáo, ngay cả cách xưng hô cũng trở nên trịnh trọng hơn, một người thì gió xuân phơi phới, một kẻ lại tươi cười như hoa, lại còn nói những lời cạnh khóe, nham hiểm, nói năng bốp chát, sát khí đằng đằng, thật là cảnh tàn sát khốc liệt.
Thẩm Xuân Hiểu đã ngồi vào vị trí của mình, nghe Lư Hạo Tường một câu thím lớn, hai câu thím già thì trong lòng hậm hực, nhưng nét mặt vẫn tươi cười, lời nói như chứa đầy dao găm: "Còn chưa hết đâu, hươu to đang vô cùng đắc ý thì một con hổ chạy bổ đến, ngoạm một miếng vào bụng hươu to. Hươu to bỗng chốc máu tươi lênh láng, kêu gào ai oán. Cái đó gọi là hại người sẽ bị người khác ức hiếp lại. Hươu to là loại súc sinh ỷ thế hại người, tưởng rằng mình là thiên hạ vô địch, nhưng có hươu ắt phải có hổ dữ thôi!".
"Thím hươu chết như thế sao? Ồ... Thật đáng tiếc, Đại Thẩm!" Anh cố ý kéo dài chữ "ồ" tỏ vẻ bỗng chốc hiểu ra vấn đề.
Thẩm Xuân Hiểu không nhịn nổi nữa."Giám đốc Lư, anh đã chiếu cố đến chỗ tôi như thế, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Lư Hạo Tường thấy cô đổi đề tài, cũng không thừa thắng đến cùng nữa, liền nói: "Chúng tôi đã thiết kế xong sản phẩm mới, chuyện này chắc Giám đốc Thẩm đã biết. Chiều nay chúng tôi sẽ có một cuộc họp nhỏ để giới thiệu cho cô đôi chút về những nét đặc sắc cũng như ưu thế của sản phẩm, Giám đốc Thẩm có thể đến chứ?".
"Xin lỗi, chiều nay tôi có việc khác rồi!" Thẩm Xuân Hiểu giận dỗi nói.
Lư Hạo Tường chau mày: "Có việc khác?".
"Tôi phải đi điều tra thị trường, nếu chỉ dựa vào thiết kế mới của anh thì tôi nghĩ, muốn vào được quầy chuyên dụng của Hoa Vũ thật là điều viển vông. Tôi phải tổng hợp tất cả tư liệu nên không có thời gian đến cuộc họp của anh đâu!"
← Ch. 03 | Ch. 05 → |