Trận chiến thứ hai
← Ch.01 | Ch.03 → |
Mạc Ninh đã ở cái thành phố ngu ngốc này gần ba năm, đối với nơi này, mỗi ngày cô lại có một cảm nhận mới, hai năm trước cô thấy vĩnh viễn mình cũng không thuộc về nơi đây. Nhưng bây giờ cô đã lập đại bản doanh ở đây, cho dù Chu Nhất Nặc và Tô Dã Nghị ở Bắc Kinh xa xôi hợp tác muốn mời cô làm việc, cô cũng không dao động nữa.
Đi đến tòa nhà công ty Vincent, lên tầng mười tám khu hành chính, cửa thang máy vừa mở thì thấy vị thư ký tên Phạm Mông kia đang đứng chờ Mạc Ninh, cô nhận ra nhãn hiệu nước hoa của vị thư ký kia, nghĩ nghĩ một lát, đãi ngộ của Vincent với nhân viên quả thật tốt.
Trước phòng làm việc của Cố Chuẩn có treo một tấm bảng viết bằng tiếng Anh, Mạc Ninh liếc mắt một cái, Phạm Mông đã mở cửa, trong nháy mắt, Mạc Ninh nắm chặt túi da rồi đứng nghiêm trang, ánh mắt lịch sự nhìn thẳng đến người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc. Tầm mắt của anh dời khỏi máy tính, gật đầu nhìn thư ký Phạm, sau đó đứng dậy, đi ra từ sau bàn làm việc.
"Cô Mạc, xin mời đi theo tôi." Thư ký Phạm giơ tay làm động tác "xin mời", Mạc Ninh nâng bước tiến theo.
Văn phòng cũng không lớn, ngoài cửa sổ nắng xuân rơi đầy, trong phòng không khí khá ấm áp. Mạc Ninh được dẫn đến trước ghế sofa nhung màu xanh nhạt, thư ký Phạm cung kính nói với người trước mắt: "Cố tổng, tôi ra ngoài trước."
Mạc Ninh cao 1m65, đi giày cao gót bốn phân, nhìn thẳng thì chỉ có thể thấy được bả vai của Cố Chuẩn, hơi ngẩng đầu lên chút thì nhìn thấy cằm của anh, còn phải ngẩng đầu lên nữa, mới có thể hoàn toàn trông rõ cái khuôn mặt tươm tất kia. Ngay khi đang quan sát, chủ nhân của gương mặt đó lại cúi đầu xuống, ánh mắt đối địch với cô, cô có thể nhận ra sự lãnh đạm trong mắt anh, coi cô như một người xa lạ lại phiền phức. Mạc Ninh lại nhớ lại số lần đã gặp anh, lần nào anh cũng để lại cho cô ấn tượng tồi tệ.
"Như vậy, bắt đầu được chưa?" Giọng của Cố Chuẩn ngọt lịm, bình tĩnh, giống như người đi dạo phố lúc lâu lại được uống một ngụm nước lạnh tinh khiết, Mạc Ninh rất thích cách nói này.
Nghiêng người ngồi xuống ghế salon, Mạc Ninh lấy từ trong cặp một sấp tài liệu, giơ tay lên: "Cái này... phiền Cố tổng có thể xem qua được không?"
Tô Dã Nghi đã từng nói, vẻ mặt bình thường nhất của Mạc Ninh khi ở trước người khác giới thật không bình thường, cơ mặt như co quắp lại. Trong đầu Mạc Ninh hiện lên gương mặt của chính mình, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười.
Cố Chuẩn thấy Mạc Ninh ngồi xuống ghế sofa, đón lấy tài liệu Mạc Ninh chuyển đến, cúi đầu chăm chú đọc. Nhưng vài giây sau, anh đột nhiên vứt tài liệu sang bên cạnh, nhấn vào nút bấm điện thoại trên bàn, nói: "Thư ký Phạm, lấy nước uống cho cô Mạc vào đây."
"Cô Mạc muốn uống gì?"
Vẫn còn đắm chìm trong việc quan sát ánh sáng vây quanh Cố Chuẩn, Mạc Ninh nghe vậy thì tạm dừng lại, thuận miệng nói: "Cà phê, cám ơn."
Đầu kia thư ký Phạm nói: "Xin đợi một lát."
Xong chuyện, sự chú ý của Cố Chuẩn lại chuyển sang tập tài liệu.
Mạc Ninh nhìn ngoài cửa sổ, nơi đó nhà lầu san sát nối tiếp nhau trùng trùng điệp điệp, nhưng đó chỉ là che dấu những điều cô đang quan sát. Kỳ thật, thứ cô đang theo dõi là người đàn ông ngồi đối diện, anh mặc một bộ quần áo đen cực kỳ vừa vặn, ống tay áo phẳng phiu, hơi dựa vào ghế sofa phía sau, vẻ mặt của anh khi xem tài liệu rất chăm chú, nhìn nhìn một lúc, chân mày không tự chủ lại nhíu lại, ngay cả nụ cười dịu dàng lúc đầu cũng biến mất, hiện ra một dáng vẻ nghiêm túc. Thưởng thức biểu tình biến hóa của Cố Chuẩn, Mạc Ninh cảm thấy hả hê khi người khác gặp họa, mặt anh càng trầm trọng bao nhiêu, cô càng vui vẻ bấy nhiêu.
Nghĩ vậy thôi, theo lý thường cô cũng nên mở miệng trước: "Cố tổng xin yên tâm, với những tin tức không minh, tôi chỉ tin khi chính miệng Cố tổng nói ra."
Nghe những lời này, sắc mặt Cố Chuẩn đột nhiên thả lỏng: "Cô Mạc đây đang nói lai lịch của những tài liệu trên tay tôi không quang minh?"
Mạc Ninh giật mình sững sờ trong thời gian ngắn, đáp lại rất nhanh: "Phải xem anh định nghĩa "quang minh" là như thế nào? Đứng ở lập trường của anh, tôi nghĩ, có làm cho cho rằng những tin tức không phải chính miệng anh nói ra... cho dù là thật... tất cả đều không quang minh."
Khóe miệng Cố Chuẩn khẽ cong, cười như không cười, anh nói: "Cô Mạc một lòng muốn tác oai tác quái đúng không?" Dứt lời, anh đặt tập tài liệu trên tay xuống bàn, đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên.
Thư ký Phạm lập tức đi đến chỗ ngồi của hai người, Mạc Ninh phát hiện nữ thư ký đoan trang xinh đẹp này không có chút phép tắc nào cả. Mặc dù đã cố nói tránh rồi, nhưng vẫn cảm thấy thật kỳ quặc. Mạc Ninh cũng không lo đến chuyện không phải của mình nữa, tiếp nhận ly café thư ký Phạm đưa tới, mắt lại thấy thư ký Phạm đem một chiếc khay khác đưa một ly vào tay Cố Chuẩn, trong đầu cô lại hiện lên quan hệ dây dưa yêu hận giữa thư ký và cấp trên.
"Mạc Ninh, làm nghề hai năm, trình độ chuyên môn cao, đạo đức nghề nghiệp tốt." Cố Chuẩn đặt chén trà xuống, đột nhiên nói."Đây là đánh giá của tổng biên tập Lý Nhâm về cô."
Mạc Ninh sửng sốt, chợt cười một tiếng: "Cố tổng chẳng lẽ còn đặc biệt đi điều tra tôi?"
"Nhìn lại, cô Mạc quả thực xứng đáng được đánh giá như vậy."
Mạc Ninh không khách sáo: "Cám ơn đã khen."
"Chỉ có điều" một liên từ chuyển ngoặt phía sau, khóe môi tinh tế của Cố Chuẩn chậm rãi mở ra, giọng kéo dài, "Hành động của cô Mạc tại buổi họp báo lại không giống phóng viên có trình độ chuyên môn cao và đạo đức nghề nghiệp tốt. Trước sau Vincent chỉ cự tuyệt quý báo có ba lần, dĩ nhiên, không phải công ty chĩa mũi nhọn vào quý báo, trên thực tế, số lần chúng tôi từ chối các báo khác có khi còn vượt xa ba lần. Nhưng mà chỉ có người như cô Mạc đây mới lấy lý do đơn bạc đó để đánh đổi cơ hội phỏng vấn hôm nay. Không thể không thừa nhận, hành vi của cô quả thật... rất không chín chắn."
Mạc Ninh tao nhã nghe tiếng nói trầm thấp trong trẻo của anh, đây là anh đang cảnh cáo cô mà. Sau khi nghe anh nói xong, cô cũng không keo kiệt tặng cho anh một nụ cười chân thành, đồng thời nói: "Cố tổng mới vừa rồi còn nói tôi tác oai tác quái, nhưng xem ra người bị uy hiếp, ngược lại là tôi. Thẳng thắn mà nói, tôi không phải là người quá phận, ít nhất, tôi chỉ cố gắng đạt được điều tôi muốn, không phải sao?"
Cố Chuẩn đảo mắt nhìn thẳng vào cô, không rõ anh đang nghĩ gì.
Bất kể khúc dạo đầu diễn ra như nào, trình tự phỏng vấn vẫn diễn ra như bình thường. Tài liệu Mạc Ninh đưa cho Cố Chuẩn cũng không phải không quang minh, không xác thực như cô đã nói, ngược lại, đó là đúng là hiện trạng kinh doanh của Vincent. Mạc Ninh đưa tài liệu này cho anh xem, coi như là giúp anh tỉnh ngộ, mà chuyện quan hệ tốt với giới truyền thông cũng rất có lợi. Hiển nhiên, đối phương cũng nhận ra dấu hiệu này, vì thế buổi phỏng vấn đôi bên phối hợp rất tốt.
Nói thật, Mạc Ninh cũng đánh giá rất cao ý nghĩ nước chảy mây trôi và phản ứng mau lẹ của Cố Chuẩn, những người đàn ông mà cô biết, không ai có thể đạt được đến trình độ của anh. Ít nhất, cô cũng có thể trao đổi bình thường với anh, lúc đầu cô còn lo mình chuẩn bị chưa đầy đủ, không kịp phản ứng, nghĩ mà sợ. Kinh nghiệm vài năm công tác của cô, chưa từng có tình huống thế này.
Cứ như vậy mà tiếp chiêu với cao thủ đến tận gần mười hai giờ, khi đó buổi phỏng vấn mới được xem là kết thúc.
Nàng giơ tay lên nhìn đồng hồ, Cố Chuẩn thuận miệng nói: "Đến giờ cơm trưa rồi."
Mạc Ninh nhanh mồm nhanh miệng, nói vòng vo máy móc: "Không phiền Cố tổng, tôi phải báo cáo lại với toà soạn." Giống như đang khéo léo khơi gợi một lời mời nào đó, như mời cơm chẳng hạn.
"Tôi có hẹn với vài người bạn dùng bữa, không làm lỡ công việc của cô nữa, thư ký Phạm sẽ tiễn cô." Mặt Cố Chuẩn không chút thay đổi nói, làm như vừa rồi hoàn toàn không nghe được ý của Mạc Ninh.
Mặc dù đã ở xã hội này được ba năm, nhưng Mạc Ninh vẫn không bỏ được tật xấu đỏ mặt, đặc biệt, Cố Chuẩn nói ra những lời này, cô lại càng lúng túng và hốt hoảng. Mang theo túi đi ra khỏi phòng làm việc của Cố Chuẩn, ngoại trừ việc hơi khó chịu, nhưng cảm giác bây giờ của cô vẫn là thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ngày hôm nay tâm tình của cô vẫn không thể bình tĩnh nổi, thế nên buổi tối khi đến lúc tán gẫu mỗi ngày một lần với Tô Dã Nghị, cô than phiền nói: "Em xem, chị nên làm thế nào để báo ơn người đàn ông khiến chị đỏ mặt này."
Tô Dã Nghị lén lén lút lút như kẻ trộm, đánh giá xung quang nửa ngày cũng không trả lời.
"Em nhìn gì vậy?" Mạc Ninh tức giận nói.
Tô Dã Nghi dán mặt vào chiếc camera, giọng nói nhỏ như không thể nghe được: "Dị, Tự, về, rồi..."
Mạc Ninh thấy cô hứng phấn nghiến răng nghiến lợi nói được mấy chữ, không khỏi nở nụ cười, tiện tay tắt bức hình, nhìn vẻ mặt đầy mưu mô của Tô Dã Nghi hỏi: "Phòng bọn em cách âm kém lắm đúng không?"
Tô Dã Nghi mở lại bức hình, ngay sau đó mặt đỏ bừng lên, gật đầu nhẹ nói: "Lần trước khi bọn em bàn về vấn đề ngắn dài của đàn ông, anh ấy nghe được."
Mạc Ninh vừa nghe thầy lời này thì kinh hãi: "Anh ấy phản ứng thế nào?" Cô thật sự tò mò, không rõ với người đàn ông giống Trương tiên nhân kia, nghe thấy vấn đề thế tục này sẽ có vẻ mặt như thế nào.
Tô Dã Nghi bĩu môi: "Không phản ứng gì, anh ấy cười nhạo em."
"Cười nhạo thế nào? Chị dạy mày đánh trả." Mạc Ninh nhìn vào camera còn tay làm thành nắm đấm.
Tô Dã Nghi đang định trả lời, đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, mặt Tô Dã Nghi thay đổi, nhanh chóng tắt webcam, Mạc Ninh nhìn thấy màn hình đen ngòm một mảng, quả táo đang cắn dở cũng biến mất.
Một lúc lâu sau, cửa sổ mới đinh đinh một hàng chữ: "Làm em sợ muốn chết, anh ấy vừa hỏi em có ăn kem ly không."
Mạc Ninh bị những lời bất hạnh này đánh trúng điểm cười, phốc một tiếng gõ vào một mặt cười, đầu ngón tay gõ một hàng chữ: "Vậy em có ăn không?"
- Dã Nghi thông minh nhất: một tô lớn để trong tủ lạnh.
- Morning: hai người đúng là một đôi quái vật.
- Dã Nghi thông minh nhất: Mau nói cho em biết chuyện tổng giám đốc đi, em cho chị biết, đài chúng em cũng có tổng giám đốc, em thấy tổng giám nhất định là viết tắt của tổng quản thái giám, tổng giám đốc bình thường là một người tài hoa gương mẫu cơ. Thật sự chưa từng thấy vị giám đốc nào kiêu căng ngạo mạn như vậy!
Rất nhanh đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Tô Dã Nghị, trong đầu Mạc Ninh lại hiện lên gương mặt chê cười và khiêu khích không ai bì nổi của Cố Chuẩn, tiện đà lại biến thành bộ dạng một gã thái giám, sau đó hai hình ảnh giao thoa thành một, Mạc Ninh gục xuống bàn mà cười, một lúc lâu sau cũng không đứng dậy nổi.
Cười đủ rồi, cô thương tâm nghĩ, có lễ cô chỉ có thể đối phó với anh bằng mưu kế.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |