Hai lựa chọn
← Ch.075 | Ch.077 → |
Chương 76:Hai lựa chọn
Lời của hắn quá sâu tình, ngữ khí của hắn quá kiên định, Hứa Lưu Liễm giương mắt kinh ngạc nhìn người đối diện, hơi thở của hắn, mặt hắn, nụ cười của hắn giống như ánh mặt trời, mỗi một lần xuất hiện trong giấc mộng, trong nháy mắt cô có ý có một suy nghĩ vứt bỏ tất cả cùng Trần Thanh Sở ở chung một chỗ .
Nhưng cuối cùng lý trí chiến thắng vọng động, cô biết nếu cô thật sự làm chuyện kia, theo tính tình người nọ, gia đình cô và Trần Thanh Sở nửa đời sau sẽ sống không khá giả, cô không nên vì ý nghĩ bản thân liên lụy tới nhiều người không liên quan.
"Tiểu Liễm, em không chịu ở chung với anh có phải vẫn còn trách anh? Em biết ban đầu anh là bị buộc mới nói chia tay với em đi Mĩ Quốc......"
Trần Thanh Sở nắm tay cô lên đặt lên khóe môi yêu thương hôn hít, đau lòng lẩm bẩm.
"Thanh sở, em biết, em không có trách anh"
Hứa Lưu Liễm nhớ tới lớp mười hai ngày đó u ám, nhớ tới hắn rời đi làm cô đau đớn, lại nghĩ tới biết sau khi biết chân tướng khiếp sợ, trong mắt không khỏi chua xót vô cùng.
Đó là bữa tiệc cuối cùng sau khi tốt nghiệp trung học, khi đó Trần Thanh Sở đã sớm đến Mĩ Quốc bặt vô âm tín, có mấy nam sinh ngày thường làm bạn tốt với Trần Thanh Sở đi tới trước mặt cô, trong đó một nam sinh có chút men say mở miệng,
"Hứa Lưu Liễm, cô có biết tại sao Thanh Sở rời khỏi nước khay không?"
"Tại sao?"
Cô bởi vì Trần thanh sở lúc đầu nói một câu có lệ "Chúng ta chia tay đi"đã dễ dàng chặt đứt tình cảm hai người bọn họ nhiều năm đau triệt nội tâm, cho nên đối với bạn của hắn cũng có chút địch ý, hỏi cũng không có hứng thú.
"Bởi vì Lục lão sư Lục Chu Việt vĩ đại của chúng ta dùng thanh công ty tới uy hiếp hắn, buộc hắn đi đến Mĩ Quốc!" Một nam sinh khác vô cùng tức giận nói.
Hôm nay bữa tiệc này có rất nhiều Lão sư đến thậm chí ngay cả lãnh đạo trường học cũng tới, chỉ có hắn không có tới, bất quá có lẽ do hắn không có tới, cho nên mấy nam sinh này mới dám nói ra những lời này, bọn họ ỷ vào sau khi tốt nghiệp trung học sẽ không liên quan gì đến hắn.
"Cái gì?"
Cô cơ hồ thoáng cái từ chỗ ngồi đứng lên, khuôn mặt kinh ngạc nhìn mấy nam sinh kia,
"Lục lão sư tại sao phải làm như vậy?"
Cô khi đó còn cung kính gọi hắn là Lục lão sư, còn khờ dại tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt học sinh và Lão sư, trong ngày thường cô mơ hồ có thể cảm nhận hắn cất dấu tình cảm, lại chưa từng nghĩ đến chỗ sâu, cũng không nghĩ tới có thể nghe tin tức kinh người như vậy.
Nam sinh kia còn nói,
"Hứa Lưu Liễm, cô không phải không biết chứ? Cô chính là người Lục Lão Sư thích!"
Đều nói kẻ trong cuộc thì mê, đám nam sinh kia nhìn thấu tâm tư lão sư đối với cô, nhất là Trần Thanh Sở, mỗi lần nhắc tới hắn luôn hận đến nghiến răng, nhưng lạo không biết làm thế nào, hắn là lão sư Anh ngữ của cô, cánh tay luôn không lay chuyển được bắp đùi, huống chi nghe nói hắn là bạn tốt của hiệu trưởng Trác, bọn họ cho dù muốn liên hợp lại để nhà trường đổi hắn cũng không thể nào.
Mặt Hứa Lưu Liễm thoáng cái kinh ngạc càng sâu, hồi lâu mới hoàn hồn liên tục lắc đầu, "Không thể nào! Điều này sao có thể, quá hoang đường!"
Thân phận học sinh và lão sư, rõ ràng không...thể phát sinh tình cảm dây dưa, thế nhưng hắn lại tồn tại suy nghĩ dây dưa với cô?Cô nhớ tới chút hành động ngày thường của hắn, còn có ngôn ngữ và ánh mắt, kinh hãi không thôi.
"Nghe nói ban đầu hắn ở lại trường học chúng ta giảng dạy cũng vì cô, nếu không cô cho rằng hắn kinh doanh công ty lớn như vậy, cha lại là đại danh đỉnh đỉnh Lục Phương Đình, tại sao cam tâm chịu làm thầy ở trường học này?"
Sau đó bọn họ nói những chuyện gì cô không còn nhớ rõ, chỉ tức giận vô lực máy móc ngồi chỗ đó uống rượu, từng chút từng chút uống, tin tức quá kinh người, cô khẩn cấp muốn tê dại thần kinh.
Cô đã từng nghĩ Thanh Sở tại sao nhẫn tâm cắt đứt tình cảm nhiều năm giữa bọn họ? Thì ra bị người ta bắt buộc!
Cô đau đớn Trần Thanh Sở bất đắc dĩ đi xa, cô hận người đàn ông khoác áo ngoài thầy giáo bên trong hèn hạ vô sỉ không chừa thủ đoạn nào, cô hận hắn phá hủy mối tình đầu của cô ép người cô dùng toàn lực để yêu đi xa.
Cho nên bi phẫn lẫn lộn trong cô, đêm hoang đường hôm đó, đêm đó cô thật ra muốn giết hắn, nhưng cô đầy ngập lửa giận và chua xót, khi đối mặt với hắn bình tĩnh ung dung, cô thoáng cái liền trở nên vô cùng nhỏ bé.
Cô thường suy nghĩ, có phải cô đã bước một bước sai? Cô đêm đó không nên trêu chọc hắn, nếu như không đi trêu chọc hắn, hắn có lẽ cũng sẽ không đối với cô nhớ mãi không quên.
Chẳng qua cô không biết, bất kể cô đêm đó có đi trêu chọc hắn hay không, hắn cũng sẽ bắt buộc cô chẳng qua vấn đề sớm hay muộn.
"Không! Tiểu Liễm, em không biết, hắn làm hoàn toàn không ngừng ở những thứ kia!"
Trần Thanh Sở có lẽ mới vừa cùng cô hồi tưởng lại những chuyện cũ năm đó, đáy mắt dần dần nảy lên hận ý,
"Em chẳng lẽ không hoài nghi ba năm qua anh bặt vô âm tính không một lần trở về nước sao?"
Hắn vừa nói như vậy Hứa Lưu Liễm vội vàng giương mắt nhìn hắn, cô cũng vì vấn đề này mà đau lòng, nếu ban đầu hắn không phải thật lòng muốn ra khỏi nước, vậy tại sao ra khỏi nước cũng không liên lạc với cô, chỉ cần hắn mở miệng cô sẽ chờ hắn, bất kể đợi bao lâu cũng có thể nhưng mà hắn không có.
Ba năm hoàn toàn không có thư từ, làm cho cô một lòng mong đợi hắn dần dần trở thành phai nhạt, cô có đôi khi còn nghĩ, có lẽ là hắn ở nước ngoài một lần nữa có người mới nên vứt bỏ cô, cho nên mới không chịu liên lạc với cô.
Trần Thanh Sở nghiến răng nghiến lợi nói,
"Nếu anh thật sự không muốn chia tay em, thì cho dù ta ra khỏi nước anh cũng có thể tiếp tục liên lạc với em, nhưng hắn không biết sử thủ đoạn gì, để cho đại sứ quán không cho phép anh trở về nước, cũng không cho phép anh liên lạc trong nước!"
Khuôn mặt Hứa Lưu Liễm đầu tiên là ngạc nhiên nhưng ngay sau đó lại là tức giận đau đớn, cuối cùng khôi phục bình tĩnh vô lực nhếch khóe môi cười tự giễu, cô tại sao lại không nghĩ tới, đây là thủ đoạn của người đó. Nếu chia rẻ bọn họ, cũng sẽ không cho bọn họ thêm bất kỳ một tia tro tàn lại cháy.
Thủ đoạn của người đàn ông kia thật ác độc và tàn nhẫn. Hắn có lẽ cũng sớm đã nhìn thấu, thời gian và khoảng cách vốn sẽ chia cách hai con người trước mặt.
Trần Thanh Sở nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô đau lòng chất vấn,
"Tiểu Liễm, tại sao em bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ em không hận hắn sao?"
"Hận?"
Cô cười khổ ngửa đầu đem cà phê trong ly uống một hơi cạn sạch, mùi vị khổ sở theo khoang miệng trơn trôi xuống dạ dày, trong nháy mắt toàn thân đều chát,
"Hắn làm chuyện để cho em hận còn nhiều lắm, cũng không chỉ có việc này!"
Cô nói nhìn tựa như rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng vô cùng tuyệt vọng, hận thì phải làm thế nào đây? Ai tới nói cho cô biết, hận hắn thì phải làm thế nào đây? Cô không phải nên vào đêm khuya khi hắn ngủ say đâm mạnh một đao vào tim hắn? Cô biết hắn không có phòng bị đối với cô, cô chỉ cần cho hắn một đao mất mạng.
Có lẽ phát giác ý nghĩ của mình quá ác độc, cô vội vàng hoàn hồn nói sang chuyện khác hỏi Trần Thanh Sở,
"Vậy anh hiện tại tại sao lại có thể trở về rồi?"
Ánh mắt Trần Thanh Sở tránh né một chút lẩm bẩm mở miệng,
"Có lẽ là hắn cảm thấy anh đã không còn nguy hiểm gì với hắn"
Cô cười khổ một tiếng quay đầu đi chỗ khác nhìn về phía ngoài cửa sổ, đúng là không thể, cô đã gả cho hắn, Trần Thanh Sở trở lại thì làm thế nào?Bọn họ gạo đã nấu thành cơm!
Trong lòng cô quá đau đớn, cho nên không có tinh tế nhìn thấy ánh mắt tránh né của Trần Thanh Sở, trong lòng Trần Thanh Sở có vướng mắt cũng trầm mặc lại, trong nháy mắt hai người vốn yêu nhau bỗng nhiên đến mức không còn gì để nói.
*
Phòng làm việc tổng tài Thân Viễn, Lục Chu Việt nheo mắt nhìn thủ hạ gửi đến cho hắn một ít hình, bình tĩnh gọi điện thoại cho cô,
"Hứa Lưu Liễm em hiện tại có hai cái lựa chọn: hoặc là từ hôm nay trở đi đến ở biệt thự Lan Đình, hoặc là tiếp tục ở tại trường học, nhưng sau này không cho phép gặp Trần Thanh Sở!"
Cô trầm mặc một hồi, tiếp theo tức giận mắng hắn,
"Anh cho người theo dõi tôi?"
Hắn lạnh lùng cười, "Cảm thấy anh làm như vậy không có đạo đức, là sai sao?"
"Đúng!"
Cô không chút do dự trả lời, thanh âm của hắn bỗng dưng sắc bén bức người,
"Vậy hỏi em một chút, có người đàn ông nào không ngần ngại vợ của mình cười cười nói nói với bạn trai cũ? Nếu như em có thể tìm ra một người đàn ông như vậy, anh liền thừa nhận là anh sai!"
Cô nhất thời chán nản, hắn nghe được cô ở bên kia bởi vì tức giận mà ồ ồ thở dốc, từ trước đến giờ ở trước mặt hắn nhanh mồm nhanh miệng cô lần đầu tiên một câu nói cũng phản bác không được, hắn hừ lạnh một tiếng trực tiếp cúp điện thoại.
Thật ra thì hắn cũng không phải cố ý phái người theo dõi cô, chẳng qua buổi chiều lúc tham gia một hội nghị buôn bán, nghe được người khác nói Trần Thanh Sở vốn dự định hôm nay tới tham gia hội nghị, nhưng không biết tại sao lại vắng mặt.
Hắn lúc này mới phái thủ hạ đi thăm dò cô, kết quả thật như hắn đoán, bọn họ không chỉ ở chung một chỗ, hơn nữa còn ở trong quán cà phê vẻ mặt do dự đau khổ, chắc là hỏi thăm lẫn nhau chuyện ba năm qua.
Hắn lạnh lùng cười, đè xuống phím DELETE xóa đi những hình ảnh kia.
Hắn quá yêu một người nhưng người kia không yêu hắn. Hắn nghĩ hắn Lục Chu Việt có phải đã trúng lời nguyền hay không.
← Ch. 075 | Ch. 077 → |