Ra tay cứu giúp
← Ch.007 | Ch.009 → |
Chương 8: Ra tay cứu giúp
Người đàn ông ngồi đối diện lúc này mới để ly rượu trong tay xuống khẽ mỉm cười giương mắt nhìn về phía hắn, "Quách cục trưởng, nghe nói hôm nay lệnh công tử bị bị thương?"
"Dạ! Bị một tiện ——"
Lời trong miệng Quách Bảo Tài còn chưa nói ra ngoài, đột nhiên cảm giác được ánh mắt người nọ bỗng dưng âm trầm, ông không tự chủ được lòng run lên vội vàng thu lại từ sắp bật thốt ngược lại cười ha ha nói
"Cùng bạn học hắn náo loạn chút hiểu lầm, ha ha, ha ha......"
Người nọ nhìn hắn sau đó dáng vẻ như có điều suy nghĩ rũ mắt xuống trầm tư, trong phòng thoáng chốc yên tĩnh giống như chết, Quách Bảo Tài cảm giác tim ông khẩn trương giống như sắp nhảy ra lồng ngực, rõ ràng bọn họ không có đụng chạm gì, hắn tại sao luôn có loại dự cảm xấu nha?
Hắn cứ như vậy phập phòng lo sợ qua hồi lâu, người nọ mới một lần nữa giương mắt, vẻ mặt như cũ là nụ cười yếu ớt hữu lễ, "Là như vậy Quách cục trưởng, người bạn học gây hiểu lầm với lệnh công tử, ngẫu nhiên là bạn cũ của tôi......"
Quách Bảo Tài thẳng cứng ngắc, người nọ nói tiếp.
"Nghe nói cô ấy hiện tại bị đưa tới cục cảnh sát, ông xem cô ấy là một cô bé cũng không quá hiểu chuyện, có thể nương tay ——"
Lời của hắn còn chưa nói hết, Quách Bảo Tài cũng đã hiểu rõ ý tứ của hắn, vội vàng mở miệng cắt đứt lời hắn.
"Lục tổng, ngài yên tâm ngài yên tâm, tôi đây sẽ gọi điện thoại bảo bọn họ thả người! Không phải là bạn học trong lúc đó xảy ra chút hiểu lầm sao, không cần thiết cứng ngắc như vậy ha ha, ha ha......"
"Vậy thì làm phiền Quách cục trưởng!"
Người nọ khẽ mỉm cười nhàn nhạt ném ra một câu nói, vẻ lo lắng dấu diếm ở hai đầu lông mày lúc này mới dần dần tản đi. Quách Bảo Tài liên tục không ngừng cầm lấy điện thoại gọi cho cấp dưới chịu trách việc này, để cho bọn họ lập tức thả người.
Quách Bảo Tài để điện thoại xuống nhìn về phía người nọ nịnh hót cười cười, sau đó tầm mắt lại chuyển sang đống đồ trước mặt, chỉ lo tham lam nhìn đống đồ kia ông không có phát hiện, người đối diện đáy mắt xẹt qua một tia tàn ác còn có chán ghét, nhưng ngay sau đó đã bị dấu giếm rất tốt, người nọ tự nhiên đứng dậy nhàn nhạt mở miệng.
"Tối nay rất cảm tạ Quách cục trưởng nể mặt cùng nhau ăn cơm, tôi còn có chút việc, trước hết xin lỗi không tiếp được ông!"
Quách Bảo Tài lúc này mới từ đống quà tặng kia giương mắt lên, cúi đầu khom lưng phụ họa hắn, "Lục tổng, ngài quá khách khí, ngài muốn mời tôi cùng đi ăn tối đó là vinh hạnh của tôi mới phải!"
Người nọ mặt nở nụ cười, khẽ đưa tay ra lễ phép bắt tay với hắn, ưu nhã mở miệng, "Như vậy đi Quách cục trưởng, lần sau có cơ hội gặp lại!"
"Được được tốt, có cơ hội gặp lại! Có cơ hội gặp lại!"
Quách Bảo Tài cười đến miệng cũng không khép được, người nọ vừa đi vừa cài nút áo phía dưới âu phục trong nháy mắt đã biến mất ở trong phòng.
Chờ Hứa Lưu Liễm từ trong cục cảnh sát đi ra, mưa to như cũ ào ào rơi xuống, cô mới vừa đi không tới mấy bước hai chân như nhũn ra trước mắt tối sầm thân thể mềm nhũn té xuống.
Xế chiều lúc cô bị mang đi đã ngâm mưa hồi lâu, sau đó đến cục cảnh sát những người đó lại ném cô vào phòng âm u hỏi cung, còn biến thái cố ý mở điều hòa thật lạnh, cô bị đông cứng núp ở góc tường lạnh run, không đầy một lát liền hắt xì bị cảm, cả đêm cô cảm giác mình đầu sắp bị nóng hỏng, nhưng căn bản không có người để ý đến cô.
← Ch. 007 | Ch. 009 → |