Vay nóng Homecredit

Truyện:Darling Chúng Ta Chia Tay Nhé! - Chương 086

Darling Chúng Ta Chia Tay Nhé!
Trọn bộ 136 chương
Chương 086
0.00
(0 votes)


Chương (1-136)

Siêu sale Shopee


Trương Hoa nhìn Cổ Vân Vân, nói: "Là tôi nói chưa rõ hay là cậu nghe chưa rõ?"

"Cậu thật sự định từ b ỏ công ty sao?"

"Bao nhiêu lâu nay, gặp phải quá nhiều chuyện khiến cho tôi càng thêm lý trí, tôi biết khi nào nên từ bỏ và khi nào không nên từ bỏ!"

Cổ Vân Vân nói: "Cuộc sống của cậu vốn có thể rất bình yên và thoải mái, thế nhưng cậu cứ khăng khăng ở lại trong cái môi trường phức tạp này".

"Cuộc sống của một người không thể nào hoàn toàn bình yên và thoải mái được! Cuộc sống hoàn toàn bình yên và thoải mái chỉ có ở một loại người!"

"Là loại người nào?"

"Những người tâm thần, có thể mọi người đều nghĩ đây là một cụm từ mang nghĩa xúc phạm, nhưng những người tâm thần luôn luôn sống bình yên và hạnh phúc hơn những người bình thường, bởi vì tư duy của họ cực kì đơn giản!"

"Đây là một tư tưởng cực kì tiêu cực, giả sử ngay cả tư tưởng bình thường cũng không có thì cuộc sống thậm chí chẳng có gì thú vị chứ đứng nói là hưởng thụ cuộc đời!"

"Có thể cậu nói đúng, vì vậy tôi mới cảm thấy bản thân của sự sống đã rất mâu thuẫn!"

"Nếu đã biết mâu thuẫn sao còn quyết định từ bỏ công ty? cho dù là thành công hay thất bại đều cần phải thử một lần chứ!"

"Chỉ là từ bỏ tạm thời thôi, điều ấy không có nghĩa tôi nhận thua trước bố cậu!"

Trước khi đi Cổ Vân Vân còn nói: "Giả sử công ty cậu muốn tiếp tục nhưng thiếu tiền vốn cứ nói với tôi!"

Trương Hoa không nói gì, tiễn Cổ Vân Vân ra cửa rồi liền đóng cửa về phòng đi ngủ.

Lưu Huệ Anh bước xuống khỏi taxi nói với Ngô Phong Hải ngồi phía trước: "Anh có muốn vào nhà tôi ngồi một lát không?"

Ngô Phong Hải nói: "Nhiệm vụ của tôi là đưa cô về nhà, giờ đã đến nơi, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành rồi!"

Ngô Phong Hải nói xong liền nói với bác lái xe: "Bác tài, chúng ta quay đầu di!"

Lưu Huệ Anh đứng dưới chân cầu thang nhìn theo xe taxi lái đi rất xa rồi mới quay người đi lên tầngTrương Hoa cho gọi tất cả nhân viên vào văn phòng. Đợi mọi người ổn định chỗ ngồi rồi, Trương Hoa đi đến trước mặt họ, cúi người một cái nói: "Hôm nay tôi phải nói một tiếng xin lỗi với mọi người, tôi tin mọi người đều biết rất rõ công ty gặp phải một số vấn đề, những vấn đề này không phải chỉ dựa vào năng lực với nhiệt tình hay thủ đoạn là có thể giải quyết được, hay nói cách khác, công ty bắt buộc phải điều chỉnh phương hướng phát triển, nhưng cần phải có thời gian, vì vậy kể từ ngày hôm nay, công ty sẽ dừng hết mọi hoạt động!"

Các nhân viên có lẽ cũng không nghĩ đến những chuyện này nên không ai nói gì. Trương Hoa lại nói: "Bắt đầu từ hôm nay, mọi người có thể tìm việc mới, nếu công ty hoạt động lại, những ai chưa tìm được công việc khác, tôi rất hoan nghênh các bạn quay lại công ty!"

Trương Hoa nói với cô gái ngồi bên cạnh: "Tiểu Lâm, phiền em hôm nay tính toán rồi trả lương cho mọi người nhé!"

Trương Hoa nói xong liền thẫn thờ đi ra ngoài, một chàng trai đột nhiên lên tiếng: "Cám ơn giám đốc Trương trong thời gian qua đã đào tạo bọn em, cho dù thế nào, bọn em cũng đã học được rất nhiều kiến thức hữu ích, giả sử anh có mở lại công ty, nhất định em sẽ quay lại!"

Trương Hoa nghe thấy vậy, trong lòng vô cùng cảm động, đến gần cậu ta, đưa tay lên vỗ vai cậu ta rồi nói: "Cám ơn!"

Người ngồi bên cạnh cũng nói: "Cậu Đằng nói đúng đấy, bọn em biết rõ khả năng đào tạo của giám đốc Trương, nghiệp vụ không tốt chắc chắn là do hành vi của con người, bọn em có thể hiểu được, hi vọng giám đốc nhanh chóng điều chỉnh phương hướng, nếu trong thời gian ngắn có thể điều chỉnh được, bọn em đều muốn tiếp tục theo anh!"

Những lời hai người này nói dường như đã khích lệ mọi người, dù gì ngoài cô nhân viên tài vụ Tiểu Lâm ra thì toàn là con trai, ai cũng nhiệt huyết, tràn trề sức sống, cũng dễ bị khuấy động. Những người khác cũng phụ họa: "Đúng đấy, chỉ cần sau này giám đốc Trương cần, cứ gọi điện thoại nói một tiếng là được!"

Trương Hoa ngồi trong văn phòng, các nhân viên lục tục qua chào tạm biệt rồi ra về. Tiểu Lâm, tên đầy đủ là Lâm Lam là người cuối cùng rời khỏi công ty. Có lẽ là vì Trần Dĩnh cũng xuất thân là dân tài vụ nên Trương Hoa cũng có cảm giác khá thân thiết với Tiểu Lâm.

Trương Hoa bảo Lâm Lam ngồi xuống, hỏi cô: "Em có nhiều bạn bè ở đây không?"

Lâm Lam lí nhí nói: "Em vừa mới tốt nghiệp đã đến thành phố này, có một bạn học cùng đến đây, cô ấy cũng làm tài vụ ở một công ty khác ạ!"

Trương Hoa liền nói: "Có phải tìm việc rất khó không?"

Lâm Lam cúi đầu không nói gì. Trương Hoa biết những sinh viên mới tốt nghiệp từ nơi khác đến mưu sinh chẳng phải chuyện dễ dàng. Anh ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Em về trước đi, ngày mai anh sẽ liên lạc với em, ở chỗ một người bạn của anh hình như đang cần một nhân viên tài vụ!"

"Cám ơn giám đốc Trương, em về trước đây ạ!"

Trần Dĩnh nhìn Trương Hoa, hỏi: "Có phải anh có gì muốn nói không?"

Trương Hoa đặt bát đũa xuống, nói: "Giờ em phải chăm Tỉnh Tỉnh, lại phải phụ trách những chuyện vặt vãnh ở cửa hàng, hay là em tìm một nhân viên tài vụ giúp em làm sổ sách đi!"

Trần Dĩnh nói: "Đâu phải là công ty lớn, tìm tài vụ làm gì chứ? Vất vả một chút cũng được!"

"Giờ em thân là bà chủ, nên dồn sức lực vào việc quản lý và phát triển hướng đi mới, những chuyện cụ thể cứ giao cho người khác làm là được, tìm một nhân viên mới tốt nghiệp chưa lâu thì không cần phải trả lương cao lắm!"

Trần Dĩnh cười nói: "Sao đột nhiên anh lại muốn em tìm một nhân viên tài vụ như thế? Có phải anh có người quen đang cần tìm việc không?"

"Xem ra em rất thông minh!"

Trần Dĩnh cười: "Ai thế? Nếu là bạn gái mới của anh thì em tuyệt đối không đồng ý!"

"Xem em nghĩ đi đâu thế hả, là bạn học của nhân viên tài vụ công ty anh, mới đến thành phố này, tìm việc rất khó khăn, anh muốn giúp cô ấy một chút!"

"Xem ra anh vẫn hiền lành, tốt bụng như thế!"

Trương Hoa gọi điện nói với Lâm Lam mấy câu, Lâm Lam luôn miệng nói cám ơn. Trương Hoa nói: "Hôm nay em có thể đến báo cáo, chỉ có điều có một chuyện anh phải nói trước với em, tuyệt đối không được nói nhân viên tài vụ của công ty anh, càng không được nói công ty anh đã ngừng hoạt động, em cứ nói em là bạn học của nhân viên tài vụ công ty anh!"

"Dạ, em biết rồi ạ!"

Trương Hoa gọi điện xong, ngồi ở nhà cũng thấy chán.

Công ty đã đóng cửa, cũng không cần phải đến nữa. Anh vốn định đón con gái ra ngoài chơi nhưng lại sợ Trần Dĩnh biết mình rảnh rỗi lại nghi ngờ. Trương Hoa cũng băn khoăn không hiểu tại sao mình lại không muốn để Trần Dĩnh biết những chuyện này.

Đến chiều thì thực sự Trương Hoa không chịu nổi nữa, anh nhớ đến Lí Dương Uy. Lí Dương Uy kết hôn đã lâu như thế rồi mà vẫn chưa liên lạc gì. Lúc Trương Hoa gọi điện cho Lí Dương Uy, anh ta phấn khởi nói: "Tôi đang định hôm nay gọi cho cậu, ai dè cậu lại gọi trước, đúng là thần giao cách cảm!"

"Có chuyện gì vui à?"

Lí Dương Uy cười nói: "Tối nay đi ăn tôi sẽ nói cho cậu biết, nếu rảnh thì cậu qua khách sạn của tôi đi, sau đó chúng ta cùng về nhà, trước đây toàn là đến nhà cậu, hôm nay qua nhà mới của tôi xem sao!"

"Ok, có nhà rồi con người cũng ổn định thực sự!"

"Nếu tối nay Trần Dĩnh không có việc gì thì bảo cô ấy đến luôn, dẫn cả con gái của cậu đến!"

"Hai mẹ con Trần Dĩnh đã chuyển ra ngoài ở rồi!"

"Lúc nào thế? Sao lại như thế? Hôm tôi cưới chẳng phải hai người đang tốt đẹp lắm hay sao?"

"Tối nay gặp rồi nói chuyện!"

"Thế với Cổ Vân Vân thì sao?"

"Tôi đã rời khỏi tập đoàn Triết Đông rồi, vì vậy cũng không còn qua lại nữa".

"Xem ra thời gian này cậu có nhiều thay đổi lớn quá, tôi sốt ruột muốn tìm hiểu lắm rồi đấy!"

Trương Hoa nói qua loa những chuyện này cho Lí Dương Uy lúc hai người trên taxi. Lí Dương Uy nói: "Dạo này Cổ Vân Vân cũng không iên lạc gì với Kỉ Oanh, thế nên bọn tôi chẳng ai biết gì cả!"

Trương Hoa nói: "Đời người thất thường lắm, lúc nào cũng phải thay đổi cái này cái kia!"

"Tôi vẫn thích cậu lúc trước khi còn làm một nhân viên nhân sự bình thường, cảm thấy rất đơn giản và yên ổn, muốn hẹn ra ngoài gọi điện cái là được ngay, giờ muốn gọi mà chỉ sợ cậu bận!"

"Thôi không nói những chuyện này nữa, hôm nay cậu có chuyện gì mà vui thế?"

Lí Dương Uy cười bí hiểm: "Về đến nhà rồi hãy nói, Kỉ Oanh đang ở nhà chuẩn bị cơm nước rồi!"

Trương Hoa liền nói: "Tôi thật ngưỡng mộ hai cậu đấy!"

Trương Hoa vào nhà, đánh mắt nhìn quanh rồi nói: "Cũng na ná như căn hộ của tôi, mặc dù không to lắm nhưng rất ấm cúng!"

Kỉ Oanh cười nói: "Là ông cậu tặng bọn tôi đấy, mặc dù nhỏ nhưng đối với tôi và Dương Uy thì đây là bến đỗ ấm áp!"

"Kỉ Oanh biết nói chuyện lãng mạn như thế từ khi nào vậy?"

Lí Dương Uy nhoẻn miệng cười: "Đều tại tôi kém cỏi, kết hôn còn phải nhờ đến cậu của cô ấy mua nhà cho!"

Kỉ Oanh nói: "Sau này không được phép nói lời này nữa!", nói rồi Kỉ Oanh nói với Trương Hoa: "Cậu với Dương Uy ra phòng khách ngồi một lát, tôi đang dở trong bếp, còn mấy món nữa!"

Trương Hoa vỗ vai Lí Dương Uy, rút ra điếu thuốc đưa cho anh ta, tự châm thuốc cho mình rồi nói: "Nhìn hai cậu hạnh phúc mà tôi thấy ngưỡng mộ!"

"Người ta nói hôn nhân là cái thành kín, thực ra giữa những nhóm người khác nhau cũng là một cái thành kín, kẻ ăn bào ngư thì ngưỡng mộ thằng gặm bánh bao, thằng gặm bánh bao thì ngưỡng mộ thằng cưỡi xe hơi..."

Trương Hoa nói: "Kinh điển! Dương Uy lấy vợ vào tư duy tốt hơn hẳn, xem ra không thể phủ nhận công lao của Kỉ Oanh nhỉ!"

Kỉ Oanh ở trong bếp cười nói vọng ra: "Đừng có nịnh tôi, tôi còn nhớ hồi học đại học, cậu là người ghét nịnh nhất mà!"

Lí Dương Uy cười ha hả. Trương Hoa cũng bật cười: "Vì vậy mới nói kĩ thuật chưa đủ độ, mới nịnh đã bị phát giác rồi!"

Lí Dương Uy nói: "Giờ cậu không lái xe, tối nay có thể uống thêm một chút cũng được, hình như lâu lắm rồi chúng ta chưa uống thả phanh nhỉ!"

Kỉ Oanh cũng nói: "Ở nhà thì cứ yên tâm mà uống, uống nhiều quá thì cứ ở lại đây cũng được!"

Trương Hoa lắc đầu: "Đúng là phu xướng phụ tùy!"

Kỉ Oanh liền nói: "Cậu đúng là khéo miệng, từ hồi đại học đến giờ vẫn thế!"

Trương Hoa cụng ly với Lí Dương Uy rồi hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện vui gì thế? Tôi sốt ruột lắm rồi!"

Lí Dương Uy nhìn Kỉ Oanh, cười hạnh phúc nói: "Tôi cũng sắp được làm bố rồi!"

"Thật không? Đây đúng là một chuyện vui lớn đấy!"

Kỉ Oanh cũng mỉm cười hạnh phúc: "Sáng nay kiểm tra mới biết!"

Trương Hoa nói với Lí Dương Uy: "Cái thằng ranh này thật chẳng ra làm sao, Kỉ Oanh có bầu còn bắt cô ấy nấu nướng! Biết sớm thế này đã để cậu nghỉ ngơi, chúng tôi làm cũng được!"

"Nghe cậu nói kìa, tôi có phải tiểu thư đâu, bác sĩ nói phải chịu khó vận động mới được!"

Trương Hoa giơ ly lên, nói: "Thế thì hôm nay nhất định phải uống nhiều một chút, tôi cũng thấy vui lây với các cậu!"

Kỉ Oanh liền nói: "Thực ra bọn tôi chưa muốn có con sớm thế này, nhưng thấy Tỉnh Tỉnh nhà cậu dễ thương quá, Dương Uy ngày nào cũng ầm ĩ lên đòi có một đứa con gái, tôi đành nghe theo ý anh ấy!"

Lí Dương Uy cười nói: "Em không thể đổ trách nhiệm muốn có con lên đầu anh thế được, chẳng phải em suốt ngày bảo Tỉnh Tỉnh dễ thương thế, trong nhà có một đứa con gái dễ thương như vậy thì vui phải biết!"

"Th rồi, coi như cả hai cùng muốn có, thế đã được chưa hả?"

"Thế còn tàm tạm!"

Trương Hoa nghe thấy vậy, tự nhiên trong lòng cảm thấy rất phức tạp.

Lí Dương Uy nhìn vẻ mặt của Trương Hoa, nâng cốc lên nói: "Uống đi, đợi uống xong tôi sẽ nói chuyện riêng với cậu!"

Trương Hoa hiểu ý của Lí Dương Uy, nói: "Có gì mà phải nói chuyện riêng với tôi?"

"Chuyện phiếm thì nhiều lắm!"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-136)