← Ch.057 | Ch.059 → |
1.
Lúc Trương Hoa gõ cửa, Nhã Vận đang chơi đùa với em bé. Cuối cùng Tỉnh Tỉnh cũng chịu thức, mở đôi mắt ngái ngủ ra nhìn Nhã Vận. Nhã Vận nghe thấy tiếng gõ cửa lập tức nói: Chắc chắn là anh cả về rồi!
Trần Dĩnh đang nấu nướng ở trong bếp liền nói: "Anh ấy có chìa khóa mà, sao lại gõ cửa thế!"
Nhã Vận liền nói: "Đáng tiếc là giờ anh ấy không có!", nói rồi liền chạy ra mở cửa.
Trương Hoa nhìn thấy Nhã Vận đang ôm con gái của mình liền sững người, tôi lập tức nhíu mày hỏi: "Sao em lại ở đây?"
Nhã Vận tỏ vẻ không vui: "Tại sao em không thể ở đấy? Còn nữa, tại sao em bé ở đây mà anh không nói với em?"
Trương Hoa ngẫm nghĩ rồi nói: "Em lấy chìa khóa phải không?"
"Cái gì mà em lấy"? Anh đánh rơi trên xe, em chỉ giúp anh nhặt lại thôi!"
Trương Hoa biết không cãi lại được cô em bướng bỉnh này đành thôi.
Trương Hoa nói: "Đưa chìa khóa đây cho anh!"
Nhà Vận một tay ôm em bé, một tay móc chùm chìa khóa trong túi ra đưa cho anh cả, nói: "Trả thì trả, giúp anh nhặt lại mà anh còn quát
Trần Dĩnh ở trong bếp nghe thấy hai anh em nói chuyện, cuối cũng mới biết vì sao Nhã Vận đột nhiên đến đây.
Trần Dĩnh lại thấy nhẹ nhõm trước sự xuất hiện của Nhã Vận. Dù người nhà Trương Hoa sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện đứa bé đang ở đây, đằng nào cũng biết chi bằng biết sớm một chút còn hơn. Hơn nữa, Trần Dĩnh cũng thầm mong người nhà Trương Hoa có thể đến thăm Tỉnh Tỉnh. Trong lòng cô có cảm giác con gái mình hiện nay cứ như thể không được phép "đưa ra ánh sáng". Đáng lí ra trẻ con nên nhận được sự yêu thương, chăm sóc của người lớn, thế mà giờ cô toàn phải để con ở nhà.
Ngoài Trương Hoa, thỉnh thoảng có Lưu Huệ Anh thì chẳng còn có người quen nào từng được gặp con bé. Trần Dĩnh cảm thấy như thế là không công bằng với Tỉnh Tỉnh. Bây giờ cô có thể không quan tâm đến thái độ của người ngoài đối với mình, nhưng có hi vọng mọi người sẽ đối xử tốt với con cô, có thể coi trọng sự tồn tại của nó. Có lẽ đây chính là tâm lý chung của người làm cha mẹ, nếu có người khen ngợi con cái mình, họ thậm chí còn vui hơn chính bản thân mình được khen ngợi.
Đương nhiên Trần Dĩnh cũng có tâm lý khá mâu thuẫn, đó là sợ bố mẹ Trương Hoa biết cháu đang ở đây sẽ nghĩ cách đòi lại cháu. Nhưng hiện giờ cô quyết định tạm thời không nghĩ đến những chuyện này, chuyện gì phải đến sớm muộn cũng đến, có nghĩ cũng vô ích.
Lấy lại chùm chìa khóa rồi, Trương Hoa vốn định nổi đóa lên với Nhã Vận nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn, dù gì bây giờ Nhà Vận cũng biết rồi, tránh để bố mẹ biết được, anh phải nghĩ cách bịt miệng Nhã Vận lại. Về chuyện có nên cho bố mẹ biết cháu nội đang ở đây hay không Trương Hoa cực kì băn khoăn. Trong lòng anh chắc chắn cũng rất mong để bố mẹ nhìn thấy con gái mình, nhưng thực sự anh cũng hơi lo, 1iệu bố mẹ có nghĩ cách đòi đứa bé lại rồi đón nó về nhà chăm không?
Trương Hoa cũng không rõ tại sao lại lo lắng chuyện này, về lí mà nói thì bố mẹ anh có đón con gái anh về nuôi cũng là chuyện bình thường. Nhưng Trương Hoa biết một khi bố mẹ đón Tỉnh Tỉnh về nuôi, điều đó có nghĩa Trần Dĩnh sẽ phải rời xa Tỉnh Tỉnh, cũng sẽ rời xa nơi này.
Trương Hoa không biết rõ tại sao anh không muốn chuyện này sẽ xảy ra, cũng càng không rõ tại sao trong tiềm thức anh lại hi vọng Trần Dĩnh ở lại bên mình, còn hi vọng Trần Dĩnh sẽ ở luôn đây cũng
Anh biết chắc chắn Nhã Vận chưa nói với bố mẹ chuyện này, bởi nếu Nhã Vận nói rồi bố mẹ anh đã gọi cho anh từ sớm, thậm chí đã đến đây rồi cũng nên. Trương Hoa cổ đè lửa giận, bình tĩnh lại rồi nói với em gái: "Em có biết bế cháu không đấy? Đưa anh bế cho!"
Nhã Vận đưa em bé cho Trương Hoa, nói: "Con bé mới ngủ dậy, đáng yêu quá, bảo nó gọi em một tiếng cô đi!"
Trương Hoa nói: "Mới mấy tháng, làm gì đã biết gọi cô?", sau đó ngồi xuống ghế sô pha. Nhã Vận cũng ngồi xuống bên cạnh, tay vuốt má em bé.
Trương Hoa hỏi: "Em vẫn chưa nói với bố mẹ chứ?"
"Em chỉ mải chơi với con bé, quên mất không gọi cho bố mẹ rồi!" - Rồi lại nói thêm: "Em gọi ngay đây!"
Trương Hoa vội nói: "Anh không có ý đó, ý anh là bảo em tạm thời đừng nói cho bố mẹ biết."
Nhã Vận tròn mắt ngạc nhiên: "Tại sao?"
"Nói tóm lại là giờ tạm thời đừng nói cho bố mẹ biết!"'
Giờ thì Nhã Vận mới biết hóa ra anh cả không nổi giận với mình là bởi vì sợ bố mẹ biết chuyện. Nhưng Nhã Vận lại nghĩ mãi không ra, tại sao Trương Hoa lại không muốn cho bố mẹ biết em bé đang ở đây?
Trương Hoa nói: "Đợi ăn cơm xong anh sẽ đưa em về nhà, nhớ là đợt này đừng có nói với bố mẹ con bé đang ở đây đấy!"
Nhã Vận thắc mắc: "Tại sao lại đưa em về nhà? Em không về đâu, em muốn ở đây chơi với em bé cơ!"
3.
Trước điều kiện mà em gái đưa ra, Trương Hoa đành phải để cho Nhã Vận ở đây chơi. Điều kiện Nhã Vận đưa ra là: Cô sẽ không nói chuyện này cho bố mẹ biết, nhưng anh phải để cô ở đây chơi với em bé.
Buổi tối, Nhã Vận nói với Trương Hoa phải ra ngoài mua quần áo, bảo cô không mang quần áo đến, rồi còn bảo: ""Dù gì cũng là tiền anh chomua phí hoài!". Trương Hoa vốn cũng định ra ngoài nên dẫn theo em gái, Trần Dĩnh và con cùng đi mua sắm. Lúc ngồi trên xe và lúc vào khu mua sắm, Nhã Vận cứ giành ôm em bé, lúc vào khu thương mại rồi còn ôm Tỉnh Tỉnh chạy lung tung, để mặc Trương Hoa và Trần Dĩnh lại phía sau.
Trương Hoa nói với Trần Dĩnh: "Em cũng mua ít quần áo đi, ngày nào cũng thấy em mặc mấy thứ này, phát ngấy lên rồi!"
Buổi tối Nhã Vận đòi ngủ chung với em bé, ý này vừa hay đúng với ý của Trương Hoa, thế nên anh ngủ trên giường Nhã Vận để Nhã Vận ngủ chung với Trần Dĩnh và em bé. Nào ngờ nửa đêm Trương Hoa bị em gái gọi dậy, bảo: "Anh qua bên kia ngủ đi, em chỉ thích con bé lúc ban ngày thôi, không thích nó lúc ban đêm, quấy khóc ồn ào chết, chẳng thể nào ngủ được!"
Trương Hoa bó tay với cô em gái, đành nói: "Anh toàn ngủ bên này mà!", Nhã Vận liền bảo: "Chớ có nói nhiều, mau qua bên kia đi, em buồn ngủ chết đi được!", rồi lại bảo: "Giờ có em bé rồi, chẳng phải lo hai người sẽ xảy ra chuyện gì nữa!"
Lúc Trương Hoa vào phòng, Trần Dĩnh vẫn đang dỗ con. Một lát sau Tỉnh Tỉnh nín khóc. Trần Dĩnh nói: "Có lẽ nó vẫn lạ Nhã Vận, vì vậy lúc Nhã Vận ngủ bên cạnh nó cứ khóc suốt!"
Trương Hoa liền nói: "Biết rồi, mau đi ngủ đi, khuya lắm rồi!"
Nằm xuống rồi Trương Hoa lại không sao ngủ được, thỉnh thoảng lại ngoảnh đầu lại nhìn con đang nằm ngủ ngon lành bên cạnh, thầm nghĩ: Nó mới bé thế này mà đã biết lạ rồi ư? Nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy rất ấm áp, bởi vì con gái có thể ngủ ngoan bên cạnh mình.
Những ngày sau đó, Trương Hoa vẫn rất ít về nhà ăn cơm, thỉnh thoảng còn ở bên ngoài. Nhã Vận hỏi Trần Dĩnh: "Anh cả toàn như thế à?"
Trần Dĩnh đáp: "Ừ, anh ấy bận suốt mà!"
Nhã Vận ngày nào cũng giành ôm em bé, cũng thích thay quần áo, tắm cho em bé, cảm thấy những công việc ấy rất thú vị. Nhưng Tỉnh Tỉnh cử quấy khóc là Nhã Vận trả lại cho Trần Dĩnh ngay, buổi tối càng không chịu ngủ cũng với em bé, nói sợ nó quấy khóc ồn ào. Trần Dĩnh nghĩ, có lẽ đây là sự khác biệt giữa người ngoài và bố mẹ đối với con cái. Người ngoài thường thích ôm những đứa bé ngoan ngoãn, dễ thương nhưng không những đứa bé quấy khóc, chỉ có bố mẹ mới lúc nào cũng yêu thương con mình.
4.
Bởi vì dạo này Tỉnh Tỉnh toàn được Nhã Vận ôm nên Trần Dĩnh lại có nhiều thời gian rảnh rỗi. Trước đây cô phải dốc toàn bộ tâm trí cho con, nhưng giờ có thời gian rảnh, có bắt đầu suy nghĩ đến chuyện của bản thân.
Bây giờ mọi thứ có đều phải phụ thuộc vào Trương Hoa, mặc dù bởi vì con còn nhỏ nên có thể chấp nhận những chuyện này, nhưng sau này thì sao? Chẳng nhẽ mình cứ sống mãi ở chỗ Trương Hoa như thế này ư? Đến khi con lớn rồi thì phải làm sao? Ngộ nhớ có một ngày nào đó anh bắt hai mẹ con phải xa nhau thì làm thế nào?
Trần Dĩnh biết giả sử mình cứ không có thu nhập kinh tế thì mãi mãi sẽ là kẻ bị động, thậm chí đến cuối cũng còn không thể giữ nổi con bên mình.
Nhưng với tình trạng hiện giờ, cô làm sao có thể đi làm đây? Nếu có đi làm, con biết giao cho ai trông nom? Trương Hoa chắc chắn sẽ đưa con cho bố mẹ anh chăm sóc. Nếu như vậy, sau này cô sẽ càng bị động. Giờ con vẫn còn đang bú mẹ, nếu muốn đi làm phải cai sữa cho con đã.
Nhã Vận không hề biết Trần Dĩnh đang suy nghĩ những chuyện này. Nhã Vận hiện giờ đã không còn ghét Trần Dĩnh như trước, có lẽ vì một bà mẹ có con nhỏ thường dễ nhận được sự tha thứ và đồng cảm của người khác. Đương nhiên điều quan trọng hơn là, Trần Dĩnh là mẹ của con gái anh trai cô. Mà đạo này Nhã Vận phát hiện ra so với dạo trước, Trần Dĩnh giờ càng chu đáo, ít nói và làm mọi việc một cách chững chạc hơn, cho dù là lúc ở nhà hay lúc cho con đi mua sắm với mình. Nhã Vận thầm nghĩ, chẳng nhẽ phụ nữ làm mẹ rồi đều trở nên trường thành hơn?
Trần Dĩnh luôn nói chuyện rất dè dặt với Nhã Vận. Đối với Trần Dĩnh mà nói, mặc dù Nhã Vận rất ít khi nói chuyện với mình, cũng không thân thiết như trước đây, nhưng ít nhất Nhã Vận đã không còn hận mình nữa, như vậy là đủ lắm rồi.
5.
Đợi con ngủ rồi, Trần Dĩnh xích lại gần Trương Hoa, khẽ gọi: "Trương Hoa". Lúc này Trương Hoa vẫn chưa ngủ, nhìn thấy Trần Dính ghé sát gần mình tự nhiên thấy căng thẳng vô cùng. Anh sợ Trần Dĩnh sẽ đột nhiên ôm chấm lấy mình như lần trước, chỉ có điều anh cũng thầm mong chờ cô ôm
Trương Hoa vội nói: "Đừng lại gần, Nhã Vận đang ở phòng bên cạnh!"
Trần Dĩnh nghe vậy mới biết Trương Hoa hiểu ý của mình, cô bỗng đỏ bừng mặt, nói: "Em chỉ muốn nói với anh một chuyện này chứ không có ý gì khác cả!"
Trương Hoa thấy Trần Dĩnh nói như vậy liền nhẹ nhõm hơn hẳn, nhưng cũng hơi thất vọng, liền hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Trần Dĩnh nói: "Em muốn đi làm!"
Trương Hoa nghe xong liền ngoảnh đầu lại nhìn cô một lát, sau đó nói: "Em đi làm, con thì sao?"
"Có thể gửi con vào nhà trẻ, chuyện đưa đón em sẽ lo!"
""Bây giờ không thiếu tiền tiêu, đi làm làm cái gì? Em chỉ cần ở nhà chăm con là được rồi!"
"Nhưng giờ em cứ ở đây mãi cũng không phải là cách hay!"
"Muốn đi làm thì đợi con lớn hãy hay!"- Trương Hoa thẳng thừng nói.
Trần Dĩnh đang định nói thêm điều gì nhưng Trương Hoa đã bảo: "Vấn đề này không bàn nữa!" rồi ngoảnh đầu nhắm mất ngủ.
Bị Trương Hoa thẳng thừng từ chối, Trần Dĩnh đêm đó trằn trọc mãi không ngủ được, nhưng hiện giờ cô cũng chẳng biết giải quyết thế nào những vấn đề này. Cô không thể ôm con bỏ đi như lần trước, một mặt vì lo con phải chịu khổ, mặt khác cũng lo lắng cho sự sinh tồn của cả hai mẹ con.
Lúc này Trần Dĩnh mới hiểu tiền bạc mặc dù không phải là tất cả nhưng đúng là không thể thiếu cho sự sinh tồn. Giữa vợ chồng với nhau, ai là người có thu nhập cao hơn, lời nói của người ấy có trọng lượng hơn. Trần Dĩnh với Trương Hoa đã chẳng còn là vợ chồng, bản thân cô muốn có con ở bên cạnh thì nhất định phải chấp nhận sự hỗ trợ kinh tế từ Trương Hoa. Điều này khiến Trần Dĩnh cảm thảy vô cùng bất lực và đau lòng.
Trần Dĩnh bắt đầu nhớ đến một Trương Hoa có thu nhập không cao nhưng hiền lành, thích yên tĩnh, cảm thấy Trương Hoa hiện giờ luôn mang đến cho người khác một sự áp lực.
← Ch. 057 | Ch. 059 → |