Cạm bẫy của Tiểu Tam
← Ch.05 | Ch.07 → |
Từ khi mười sáu tuổi, đến thành phố này học, cho đến giờ, đã mười năm. Trong mười năm qua, tôi dành toàn bộ thời gian của mình để yêu người đàn ông này. Ngay từ lần đầu tiên gặp anh, tôi đã nguyện đi theo người đàn ông này suốt cuộc đời, nguyện cùng anh kết hôn sinh con, sống yên bình suốt cả cuộc đời.
Nhưng giờ đây, cuộc hôn nhân cả đời chúng tôi tiếp tục cũng vì trẻ con.
Tình yêu của chúng tôi chỉ còn chút hơi tàn.
Tiểu Nhã không hiểu tại sao lại hẹn gặp tôi ở quán cafe dưới lầu.
Tôi đương nhiên không sợ gì cả, vui vẻ đồng ý. Cô ta ngồi yên lặng ở phía đối diện, mặt lạnh tanh, không đoán ra được cô ta đang nghĩ gì. Tôi nghĩ, sự từ chối của ông xã đối với cô ta là một đòn đả kích rất lớn. Quả nhiên như vậy, cô ta cầm chiếc thìa khuấy cafe, ngước mắt nhìn tôi, đột nhiên rơi nước mắt. Giọng cô ta yếu mềm:" Cô chắc chắn cảm thấy tôi vô liêm sỉ...".
Không phải là cảm thấy, mà là khẳng định. Nước mắt cô ta cứ thế tuôn rơi:" Thật ra lần này về nước không đơn giản thế này, anh Khoa là mối tình đầu của tôi". Quên chưa nói, chồng tôi tên là Phạm Tuấn Khoa.
Tôi nhìn cô ta, mỉm cười, nụ cười vô cùng lạnh lùng:" Thật sao? Thật trùng hợp, anh ấy cũng là mối tình đầu của tôi!".
Cô ta cúi gằm mặt xuống, tỏ vẻ buồn rầu:" Tôi biết!" Cô ta nghẹn ngào, lấy khăn chấm khóe mắt, "Tôi biết mình rất có lỗi với cô, tôi không nên đối xử với cô như vậy. Bây giờ, tôi biết mình đã sai, chỉ muốn được làm bạn bình thường với anh ấy thôi".
"Thế thì có liên quan gì tới tôi?". Giọng nói của tôi vẫn mang vẻ khó chịu. Đôi mắt cô ta đỏ hỏe:" Hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa". Tôi lạnh lùng:" Việc này không liên quan gì đến tôi, đây là việc của cô và
Cô ta hạ giọng:" Chị...".
Tôi bật cười:" Tôi nhỏ tuổi hơn cô".
Cô ta vội vàng nói:" Xin lỗi em gái".
Tôi lạnh lùng đáp:" Chẳng dám, tôi không xứng đáng làm em gái của cô!".
Cô ta vô cùng buồn bã đáp:" Dù thế nào chăng nữa, tôi vẫn phải xin lỗi cô, hy vọng sau này cô không trách tội tôi". Tôi giật thót, nghĩ bụng, liệu cô ta lại định giở trò gì nữa đấy?
Đến mãi sau này, tôi mới nhận ra rằng, thủ đoạn của cô ta thật cáo già.
Cô ta lấy điện thoại ra, ấn nút, tôi nhìn thấy cô ta lưu lại. Tôi hỏi:" Cô làm gì vậy?".
Cô ta trừng mắt nhìn tôi, giọng nói rất bi ai:" Để cho anh Khoa nghe!".
Tôi đứng dậy, không khách sáo:" Tôi đi trước đây, cô cứ từ tư mà làm". Trong lòng tôi thấp thỏm không yên, cho đến tận mãi về sau, thỉnh thoảng nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy buồn bực, nếu như ngày hôm ấy, tôi không ngồi nghe cô ta nói huyên thuyên thì tốt hơn. Hành động xem ra có vẻ vô tình của cô ta lại khiến cho cuộc đời tôi đảo lộn.
Chuyển biến này khiến tôi không kịp trở tay.
Mấy hôm sau, khi Đậu Đậu gọi điện cho vô cùng bí ẩn, cô hỏi tôi:" Diệp Tử, sao chị lại nói cô ta như vây?". Tôi mơ màng không hiểu gì. Tôi hỏi:" Chị nói ai chứ?".
Đậu Đậu thở dài:" Cái con hồ ly tinh ấy đã post cuộc đối thoại giữa hai người lên mạng rồi!".
"Ồ!". Tôi nhớ lại chuyện ở quán cafe hôm trước, thuận miệng nói:" Kệ cô ta!". Giọng Đậu Đậu hiếm khi nặng nề như thế:" Chị lên QQ đi, em gửi đường link cho chị, chị tự nghe đi!".
Vừa lên QQ, cánh cửa thư phòng bị đẩy ra, ông xã và Tiểu Nhã đứng ngay trước cửa. Tiểu Nhã nước mắt lưng tròng, khóe mắt đỏ hoe, ôm chặt cánh tay chồng tôi nói:" Thôi mà, em đã nói thôi rồi mà!". Cô ta vừa nói vừa bật khóc:" Đều tại em cả, em là kẻ chẳng ra gì".
Ông xã đi đến trước mặt tôi, nhìn thẳng vào mặt tôi, hỏi:" Em có biết rằng em nói cô ấy như vậy, như vậy sau này cô ấy phải tiếp tục sống như thế nào?".
Tôi lạnh lùng nhìn anh ấy, không hiểu chuyện gì.
QQ vang lên những tiếng tít tít, một đoạn tin nhắn gửi đến, ông xã thay tôi mở đường link Đậu Đậu gửi đến, ấn nút bắt đầu, một đoạn ghi âm vang lên bên tai.
"Cô chắc chắn cảm thấy tôi vô liêm sỉ... Thực ra lần này tôi về nước không đởn giản thế này, anh Khoa là mối tình đầu của tôi".
"Thật sao? Thật trùng hợp, anh ấy cũng là mối tình đầu của tôi!".
"Tôi biết mình rất có lỗi với cô, tôi không nên đối xử với cô như vậy. Bây giờ, tôi biết mình đã sai, tôi chỉ muốn làm bạn bình thường với. Tôi bị bệnh, bệnh rất nặng, có thể không sống được lâu nữa, cô có thể tha thứ cho tôi được không?"
"Cô đi chết đi tôi mới thấy vui!".
"Hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa!".
...
Tôi dường như bị sét đánh, chỉ yên lặng nhìn ông xã chằm chằm, không tài nào mở miệng nổi. Tôi không có cách nào để phản bác lại, bởi vì đây là chứng cứ đanh thép, chẳng qua cũng chỉ thêm vài câu nói, thay đổi vài câu nói mà thôi.
Nhưng người ngoài đều không hề hay biết.
Ông xã hồi lâu mới thốt ra mấy tiếng:" Em cần phải xin lỗi cô ấy!".
Tôi chỉ ngẩn người, không lên tiếng.
Tiểu Nhã nhìn tôi, mắt sáng long lanh, cô ta chợt ôm chầm lấy ông xã, ngay trước mặt tôi! Cô ta khóc nức nở:" Em đã nói là thôi rồi mà, dù sao em cũng có bệnh, anh không cần trách móc cô ấy vì một người sắp chết như em, cô ấy đang mang thai con của anh!".
Tôi nhìn chằm chằm ông xã, chỉ muốn khóc, giọng tôi cũng run run:" Không phải vậy đâu, những lời nói đó không phải do em nói".
Trong lòng tôi vẫn tin tưởng anh sẽ tin tưởng tôi, anh cần phải tin tưởng tôi. Nhưng, ngay cả bản thân tôi, tôi cũng không thể nào tin tưởng được mình. Tiểu Nhã mềm nhũn người, đột nhiên ngã vào lòng anh.
Anh cuống cuồng gọi cô ta:"Tiểu Nhã!".
Lòng tôi vô cùng rối bời, chỉ biết nhìn họ, cổ họng và đôi mắt đau nhức. Tiểu Nhã nhắm mắt, như thể bị ngất. Anh ôm lấy cô ta, lao thẳng ra ngoài.
Mắt tôi vẫn dõi theo bóng dáng anh, đôi tay run rẩy... , tôi không thể nào đấu lại được cô ta.
Đôi chân tôi mềm nhũn, ngồi xuống ghế, ngón tay bám chặt vào bàn vi tính, cắn chặt môi dưới, cố gắng kìm nén giọt nước mắt nóng hổi đang chực trào ra.
Tại sao mình lại cứ khóc vì người đàn ông này hết lần này đến lần khác, anh ta không xứng đáng, anh ta thật sự không xứng đáng! Tôi đập đầu xuống bàn, cả người đều run lên, tôi từ từ đập đầu, từng cái từng cái, như thể chỉ có như vậy, mới có thể giúp tôi không rơi lệ, như thể chỉ có như vậy, nỗi đau đớn mới được kìm chế, nước mắt mới có thể nuốt ngược trở vào trong bụng.
Màn đêm đen vô tận đang từ từ buông xuống, tôi ngồi trên ghế sofa, mắt nhìn trân trân vào bộ quần áo trẻ sơ sinh đang cầm trên tay, chỉ thấy lòng buồn vô hạn. Di động kêu vang, nhạc chuông là bài hát"Em buồn" của ban nhạc 5566.
"Em buồn là bởi vì đã quên anh, quên tình yêu, dốc toàn bộ sức lực để quên đi tình yêu thực sự của đôi ta, cũng quên nói cho anh biết, những gì đã mất không thể làm lại từ đầu...".
Nghe lời bài hát, nước mắt lại tuôn rơi. Tôi hít thở một hơi thật sâu, ấn nút nghe. Tần Tử Long lên tiếng hỏi:" Cô bạn, tôi nghe nói mang thai cần bổ sung rất nhiều chất dinh dưỡng, cô bạn có ăn uống đúng giờ không vậy?".
Tôi nghe giọng anh, khẽ mỉm cười. Anh lại tiếp lời: "Anh mua ít đồ, phù hợp với em, khi nào em rảnh, anh đưa đến ch
Tôi không dám mở miệng, sợ rằng nếu mở miệng, nước mắt đã kìm nén bao lâu sẽ đầm đìa khắp mặt. Anh thấy tôi không lên tiếng, hơi kinh ngạc:" Cô bạn Diệp Tử, bạn có đang nghe máy không?"
Tôi cố gắng kiềm chế tâm trạng:" Em đang...". Tôi túm chặt bộ quần áo trẻ sơ sinh, hỏi anh:" Anh đã nghe đoạn ghi âm trên mạng chưa?".
Anh nói:" Đương nhiên nghe rồi, anh sợ ông xã em sẽ nghĩ sai, cho nên mới gọi điện thoại cho em".
Tôi cười thê lương:" Người phụ nữ đó nói mình mắc căn bệnh nghiêm trọng, sắp chết rồi... Bây giờ, ông xã em đang ở cùng với cô ta ở tầng dưới".
Anh cũng cảm thấy buồn cười:" Nghe nói là ung thư vú".
Tôi chợt hỏi:" Ly hôn, phải làm như thế nào?".
Anh ngẩn người, một lúc sau, mới hạ giọng hỏi tôi:" Em muốn ly hôn sao?".
Tôi gật đầu, nước mắt lăn dài:" Đúng vậy, em thật sự muốn chuẩn bị ly hôn rồi".
Giọng nói của tôi bởi vì kìm nén tiếng khóc mà trở nên run rẩy, " Em sợ con của em sẽ bị tổn thương, cho nên, em phải ly hôn".
Anh không lên tiếng, nước mắt tôi rơi lã chã, " Người đàn bà đó, nhất định phải có được anh ấy, em đành phải buông tay. Em thật vô dụng, em không thể tranh giành với cô ta... Cho nên lần này, em thật sự phải ly hôn".
Anh không lên tiếng, giây lát sau, mới chậm rãi hỏi:" Em vẫn yêu anh ta có phải không?".
Hai hàm răng tôi cắn chặt, bàn tay túm chặt lồng ngực, trong đó dường như có thứ gì đó đang vỡ vụn, có thứ gì đó tanh tanh đang sộc thẳng lên cổ họng. Tôi nói từng tiếng một:" Em không cần anh ấy nữa".
Không phải không cần, mà là không dám cần. Yêu thương nhau mười năm, người ngoài tưởng rằng chia tay rất dễ, thực ra rất khó, buồn bã đau đớn đến độ chỉ muốn chết.
Đúng là sống không bằng chết.
Thực sự hy vọng chưa bao giờ có mặt trên cõi đời này!
Anh từ tốn nói:" Em hãy suy nghĩ thật kỹ!".
Tôi lắc đầu, đau thắt ruột gan:" Anh ấy không tin em, em thật sự không cần anh ấy nữa, không muốn tha thứ cho anh ấy nữa. Em thực sự không cần anh ấy nữa!".
Anh hỏi:" Vậy con em phải làm như thế nào?".
Tôi lấy tay bịt miệng, cố hít một hơi thật sâu, nước mắt tuôn rơi như mưa, con của tôi... ngay cả nằm mơ tôi cũng muốn nó bình an có mặt trên thế giới này.
Nó phải làm sao đây?
Một gia đình tan nát, một người mẹ tan nát, thứ mà tôi có thể cho n bị tan nát, bị người ngoài đập nát vụn, rồi nhét cho nó!
Tôi gần như không kịp thở, bụng lại bắt đầu ngâm ngẩm đau, từng đợt từng đợt, dường như đứa bé đang chống đối sự buồn bã của tôi. Nhưng, trái tim tôi như đang bị thứ gì đó từ từ gặm nhấm, vô cùng đau đớn, là nỗi đau không thể nào khống chế được!
"Em vẫn ổn chứ? ". Một lát sau, Tần Tử Long cuối cùng cũng không kìm được, lên tiếng hỏi. Tôi ôm chặt lồng ngực, hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân, lau sạch nước mắt, mỉm cười trả lời anh:" Em rất ổn".
Anh dường như thở phào:" Hãy để cho mình được bình yên, rồi nghĩ đến chuyện khác sau".
Tôi gật mạnh đầu, nước mắt tuôn rơi:" Được!".
Anh nói:" Mấy hôm nữa anh đến thăm em, dạo này việc của công ty thật sự quá bận. Bận đến độ anh hoa mắt chóng mặt, không còn chút thời gian nào cả".
Tôi gật đầu, chỉ biết gật đầu.
Anh ngần ngại nói:" Vậy nếu không có chuyện gì, anh tắt máy nhé!".
Tôi gật đầu:" Vâng". Tôi nắm chặt di động, nhìn ra màn đêm đen âm u phía bên ngoài, chỉ cảm thấy cõi lòng cô đơn tê tái. Tần Tử Long thở dài:" Em tắt máy trước đi, anh nghe thấy em tắt máy sẽ tắt máy".
Tôi ấn nút tắt, ôm chặt lấy mình, toàn thân dường như bị rút cạn sức lực, mệt mỏi rã rời. Tôi cuộn tròn người trên ghế sofa, tay nắm chặt đè lên lồng ngực, chỉ có như vậy, mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút
Cuối cùng Tần Tử Long vẫn đến, mang theo một con cá mè trắng rất to, cả đậu phụ, nói là muốn làm món canh cá đậu phụ.
Động tác của anh rất thành thạo, rửa cá, cắt đầu cá, chưa đến mươi lăm phút, nguyên liệu của món canh đã được cho vào nồi. Dưới ánh đèn vàng vợt, tôi nhìn anh, chỉ cảm thấy mơ màng. Anh quay người lại, cười với tôi:" Được rồi, rim lửa hai tiếng đồng hồ, đảm bảo sẽ rất ngon". Anh lại dặn dò tôi:" Hai tiếng đồng hồ sau, lúc sắp xong, em hãy thả đậu phụ vào".
Tôi gât đầu:" Em biết rồi!".
Anh tháo tạp dề ra, xắn ống tay áo sơ mi:" Anh về công ty đây!". Tôi lo lắng:" Vết thương của anh...".
"Không việc gì!". Anh cười, ngắt lời tôi, " Canh nấu xong thì phải ăn ngày, nhớ ăn nhiều, phụ nữ mang thai phải chú ý dinh dưỡng, trông em gầy thế kia".
Cổ họng tôi nghẹn lại, nhớ lại ông xã trước đây, hồi đó, anh cũng giống như Tần Tử Long bây giờ. Hơi một tí là dặn tôi phải ăn thật nhiều.
Nhưng giờ đây, anh đang ở dưới tầng dưới để chăm sóc một người phụ nữ khác, còn tôi... chỉ là ngươi phụ nữ bị bỏ rơi.
Lúc đợi cầu thang máy, hai người đều im lặng, Tần Tử Long nhìn đèn hiển thị, dường như không kìm nén nổi:" Em không cần tiễn anh đâu!". Tôi trầm mặc, anh nhìn tôi, có vẻ bất an:" Việc ly hôn, em hãy nghĩ thêm đi!".
Tôi lựa chọn im lặng, thang máy đến, chúng tôi cùng cầu thang máy.
Anh vẫn không kìm được, lên tiếng:" Tâm thái của đàn ông tôi hiểu, anh ấy đối với Tiểu Nhã có thể chẳng có gì cả". Cầu thang máy kêu vang lên một tiếng, dừng lại ở tầng của Tiểu Nhã. Trước mắt hiện ra bóng hình hai người đang ôm nhau, bóng hình đó rất quen thuộc với tôi, là bóng hình chồng tôi. Anh ấy ở ngay gần tôi, nhưng lại đang ôm Tiểu Nhã.
Họ ôm nhau chặt như vậy, dường như không có gì có thể tách họ ra được.
Tiểu Nhã nhìn thấy tôi, nụ cười rạng rỡ, trong nụ cười đó tỏ rõ sự vênh váo huênh hoang. Ngón tay tôi cuống quýt nhấn nút cầu thang máy, chỉ muốn nó khép lại thật nhanh. Tôi ra sức ấn nút, bàn tay run rẩy, con tim đập loạn xạ.
Cửa thang máy cuối cùng cũng khép lại, hai người đó biến mất khỏi tầm nhìn của tôi. Tôi đờ đẫn đứng đó, không nhúc nhích, mặc dù giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trái tim tôi vẫn đâu đớn tột cùng, giống như bị dao cứa.
Tần Tử Long chợt đưa cho tôi gói khăn giấy, tôi nhìn anh kinh ngạc, giơ tay lên lau mặc, thì ra mặt tôi đã đầm đìa nước mắt mà tôi không hề hay biết. Tôi mỉm cười, nụ cười thê lương, nhưng lại không dám lên tiếng.
Đèn thang máy hiện thị đang đi xuống từng tầng, và con tim tôi, cũng đang rơi xuống, giống như chìm sâu xuống đáy biển, không còn sức lực để ngoi lên nữa.
Tôi dựa lưng vào tường sắt của thang máy, sau lưng vô cùng lạnh lẽo, cái lạnh đó dường như có vô số con rắn nhỏ đang trườn khắp cơ thể tôi, lạnh buốt đến tận xương tủy. Hai tay tôi nắm chặt, mắt trân trân nhìn Tần Tử Long, không đủ dũng khí đê mở miệng.
Cuối cùng, khi xuống dưới tầng một, vẫn là anh lên tiếng, anh nói:" Anh tiễn em quay về nhé!".
Tôi im lặng, cầu thang máy lại hướng lên trên, khi đến tầng của Tiểu Nhã, lòng bàn tay tôi toát đầy mồ hôi, không tài nào lau sạch được.
May mà, thang máy không kêu lên.
Tần Tử Long nhìn tôi, nói:" Em đừng nghĩ quá nhiều!".
Tôi vẫn không lên tiếng, đi ra khỏi cầu thang máy. Tần Tử Long đột nhiên bước gấp theo chặn đứng trước mặt tôi:" Tôi sẽ giúp em nấu xong canh rồi mới đi".
Tôi gắng gượng mỉm cười, nước mặt lại tuôn rơi, tôi khàn giọng:" Cảm ơn anh!".
Anh thở dài. Tôi lôi chìa khóa ra mở cửa, nhưng không tài nào cắm được chìa khóa vào trong ổ, bởi vì tay tôi đang run rẩy, Tần Tử Long giúp tôi cầm chìa khóa mở cửa.
Trong phòng vẫn không có ai, tôi ngồi xuống ghế sofa, toàn thân mệt mỏi rã rời, dường như bị rút cạn sức lực. Trong bếp, Tần Tử Long đang bận rộn nấu canh. Tôi co rúm người trên ghế sofa, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại hình ảnh hai người đang dính chặt lấy nhau.
Tại sao tôi vẫn cảm thấy buồn, tại sao tôi vẫn khóc, rõ ràng tôi đã quyết định ly hôn rồi mà... Nhưng, khi nhìn thấy anh và Tiểu Nhã ôm nhau, tôi vẫn không kìm nổi nước mắt, vẫn cảm thấy vô cùng buồn bã.
Canh hầm quả nhiên rất ngon, Tần Tử Long múc một bát to cho tôi. Bát canh ngọt ngào uống vào trong miệng, hương thơm ngào ngạt. Trong lòng tôi thấy đắng chắt, như thể vừa ăn hoàng liên. Tôi gắng sức ăn thật nhiều, cứ tưởng rằng ăn no thì sẽ không còn
Tần Tử Long nói:" Anh thực sự phải đi rồi!".
Tôi mở cửa cho anh, mỉm cười:" Hôm nay thật sự rất cảm ơn anh!".
"Vậy thì ngày mai anh sẽ lại đến!".
Tôi gật đầu, anh quay người bước đi. Đóng của xong, trong lòng tôi trống rỗng kì lạ, dạ dày trào lên vị chua. Tôi lao vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo, dường như muốn nôn tất cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài.
Tôi ngồi bệt xuống sàn nhà vệ sinh, nước mắt ầng ậc trào ra.
Sự việc của Trương Lâm Lâm tôi có thể nhẫn nhịn tha thứ, tại sao lần này, nước mắt lại tuôn rơi ào ạt như không bao giờ chảy hết.
Thì ra, sự việc chính mắt mình nhìn thấy và sự tưởng tượng, lại khác biệt đến nhường này.
Hơn mười một giờ tối, cuối cùng anh cũng về. Tôi ngồi trên ghế sofa, toàn thân uể oải không như còn chút sức lực nào. Giọng anh khản đặc:" Sao em không nghỉ sớm đi? Em cứ như vậy, không tốt cho đứa bé!".
Đôi mắt tôi chăm chú nhìn ti vi, trên màn hình xám đen chẳng có gì, nhưng trên đó dường như lại hiện rõ cảnh tượng ông xã tôi ôm chặt lấy Tiểu Nhã, trông họ thật tâm đầu ý hợp, thật xứng đôi vừa lứa.
Anh bật ti vi, đổi kênh liên tục, vẻ hơi lơ đễnh. Thấy tôi không lên tiếng, lại hỏi:" Tiểu Nhã bị bệnh, sau này em đừng nói những lời như vậy nữa. Bất lu cô ấy đã từng làm những gì, người bệnh vẫn là người bệnh. Em không nên nghĩ xấu về cô ấy!".
Tôi cười khẩy, giọng nói cũng lạnh lùng thấu xương:" Em đã nghĩ kĩ rồi, chúng ta sẽ ly hôn trước khi đứa trẻ được sinh ra!". Anh giật mình, tay run rẩy, điều khiển rơi xuống đất, anh nhìn tôi chăm chăm như không thể tin nổi, nổi giận đùng đùng:" Đang yên đang lành, em lại đòi ly hôn gì thế? Một gia đình đang yên ổn, có phải là tan nát mỗi người một ngả em mới vui lòng?".
Tôi chậm rãi, nói từng tiếng:" Em muốn ly hôn!".
Anh phẫn nộ chau mày nhìn tôi:" Nguyên nhân, lý do!".
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, cố gắng nuốt nước mắt vào trong, tôi nói:" Bởi vì bị phản bội, bởi vì không còn tình cảm, bởi vì em không còn yêu anh nữa!". Tôi dường như đang nói với chính mình, lặp lại từng chữ một, "Bởi vì em không còn yêu anh nữa!".
Anh chợt nắm chặt lấy cổ tay tôi, nắm rất chặt, dường như muốn bóp vụn nó. Ánh mắt anh rực lửa:" Em cứ nhất định đòi ly hôn phải không?". Tôi cười nhạt:" Em và Tiểu Nhã, trong lòng anh, ai quan trọng hơn? Hôm nay anh ở cùng cô ta một tối, còn sau này thì sao? Ngày ngày ở bên cạnh cô ta phải không?".
Giọng anh vẫn rất phẫn nộ:" Cô ấy mắc bệnh ung thư vú!".
Nụ cười của tôi càng lạnh lẽo hơn:" Trừ phi cô ta chết, cô ta chết em mới tin cô ta mắc bệnh ung thư".
Anh nổi giận:" Em thật là quá đáng hết sức!".
Nước mắt tôi long la cố gắng mỉm cười:" Dù sao trong lòng anh, em đã là người độc ác, xấu xa như vậy rồi. Độc ác xấu xa đến độ nói với một người mắc bệnh ung thư, bảo cô ta hãy sớm chết đi, chết sớm sớm được siêu sinh. Nếu đã như vậy, em cần gì phải giả nhân giả nghĩa hỏi xem bệnh tình của cô ta liệu có chữa được không, liệu có khỏi hẳn không? Trong lòng em vẫn luôn nghĩ, nếu như cô ta thực sự chết đi, em chắc sẽ sướng phát điên lên".
Anh mím chặt môi, ngay cả ánh mắt cũng đang run rẩy. Tôi nhìn thẳng vào mặt anh, chỉ cười:" Người phụ nữa độc ác đáng ghét như em thế này, tại sao anh lại không muốn ly hôn cơ chứ? Cô ta đã mắc bệnh ung thư, em nghĩ chắc chắn cô ta sẽ cầu xin anh, cầu xin anh yêu cô ta, yêu cô ta mấy tháng thôi cũng được, ở bên cạnh cô ta mấy tháng thôi cũng được, đúng không anh?".
Anh nói:" Đúng là cô ấy có nói như vậy, nhưng anh đã từ chối cô ấy rồi".
Tôi cười càng lạnh lùng:" Đúng rồi, anh muốn đi, nhưng cô ta cứ ôm chặt lấy anh không để anh đi".
Giọng dần dần trở nên gắng gượng:" Sao em biết".
Tôi cố gắng kìm nén giọt nước mắt, từ từ thở ra, nói rành rọt:" Em biết hết tất cả, chẳng qua em luôn giả vờ ngốc nghếch để lừa anh thôi".
Anh nhìn tôi một cái, quay trở về phòng, "thình" một tiếng đóng rầm cửa lại. Tôi ngẩn người đứng im, kìm nén được nước mắt, nhưng bên trong cơ thể lại nghe được một tiếng kêu vang, có thứ gì đó bị vỡ vụn, không bao giờ ghép lại hoàn chỉnh được nữa.
Ly hôn, thì ra lại khó khăn đến như vậy. Trước đây khi kết hôn, cảm thấy thật đơn giản, chỉ cần dùng thời gian nửa ngày là có thể hoàn thành. Hai người mặt tươi cười hớn hở ngồi sát bên nhau, người ở trung tâm đăng ký kết hôn chụp ảnh, nộp tiền, thế là xong.
Không cần phải lo lắng chuyện gì cả, không cần phải buồn phiền vì chuyện gì cả.
Nhưng giờ đây, muốn ly hôn lại khó hơn lên trời.
Tiểu Nhã hôm nay đến tìm tôi với tu thế của kẻ thằng lợi, sắc mặt hồng hào, tâm trạng cũng rất tốt, còn thút thuốc trước mặt tôi, phả khói thuốc vào mặt tôi.
Tôi trừng mắt nhìn cô ta, vô cùng bực bội, vội lấy bình xịt thơm phun lên mặt cô ta. Cô ta đứng bật dậy, quắc mắt nhìn tôi:" Cô tưởng rằng cô ghê gớm lắm sao? Chẳng qua cũng chỉ là một con đàn bà bị bỏ rơi mà thôi!".
Tôi nhằm trúng miệng cô ta mà xịt, cô ta vội lẽ lưỡi ra, hằn học nhìn tôi. Tôi nghiến răng:" Con đàn bà bị bỏ rơi? Cô đúng là đồ rác rưởi, giả vờ bệnh tật! Thật khiến cho người ta khinh ghét đến đỉnh điểm!".
Cô ta cười khẩy:" Cô tưởng cô là thứ gì chứ? Lợi dụng mạng internet để đối phó với tôi? Chuyện nhỏ, cô có kế của cô, tôi có kế của tôi, xem ai thắng ai!".
Tôi đứng thẳng người, chỉ ra ngoài cửa:" Cô cút đi ngay cho tôi! Đây là nhà của tôi, còn chưa ly hôn, căn nhà này cũng chưa chắc đã chia cho anh ta. Cô hãy cụp đuôi và cút đi cho tôi!".
Cô ta che miệng cười:" Con đàn bà bị bỏ rơi, mày có thể đẻ con cho anh ấy, tao lẽ nào không thể?". Lông mày cô ta khẽ rướn lên, kêu lên đầy khoa trương:" Cứ xem xem chúng ta ai có thể giữ được trái tim của anh ấy!".
Tôi vô cùng buồn bực, hét lớn:" Tao không cần anh ta nữa rồi, mày thích thì tặng cho mày, mau cút đi cho tao!". Nét mặt cô ta tỏ rõ sự khinh bỉ:" ô thế này, người ngợm chẳng ra gì, tướng mạo cũng tầm thường!". Cô ta lại nói tiếp, : Đàn ông trong thiên hạ ai cũng háo sắc cả thôi, cồông cô miệng nói yêu cô, tôi nghĩ, trong xương cốt cũng chẳng khác gì những người đàn ông khác".
Tôi không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, đi ra hành lang, cầm lấy chổi lau nhà quất vào người cô ta. Cô ta đã đề phòng từ trước, túm lấy giẻ lâu nhà, ngược lại còn hất cho tôi ngã nhào xuống đất.
Bụng tôi đau ngâm ngẩm, từng đợt từng đợt, ôm nắm chặt tay, chạy vào phòng khóa trái cửa, gọi điện thoại cho ông xã, hét lớn:" Có phải anh muốn giết chết con của chúng ta hay không?".
Anh ngẩn người, cuống cuồng hỏi:" Em sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?".
Tôi kêu lên:" Tiểu Nhã đang ở phòng khách, vừa rồi cẩm chổi lau nhà đánh em, bây giờ bụng em rất đau, trốn ở trong phòng không dám ra ngoài. Anh không chịu ly hôn, , lại để cho cô ta đối xử với em như vậy, rốt cuộc anh muốn thế nào đây?". Cổ họng chợt nghẹn lại, tôi nghẹn ngào, "Có phải là muốn một xác hai mạng người!".
Anh vội vàng nói:" Bà xã, em đừng khóc!".
Tôi vừa khóc vừa gào lên:" Bây giờ bụng em rất đau, vừa rồi cô ta còn hút thuốc lá trước mặt em, lại đánh em, rốt cuộc anh có còn muốn em sống nữa hay không? Em cảnh cáo anh, nếu anh còn qua lại với cô ta, em sẽ đi phá thai, chúng ta giải tán!".
Anh luôn miệng an ủi tôi:" Em bình tĩnh một chút, bây giờ anh về ngay đây!".
Tôi gác máy, nước mắt đầm đìa khắp mặt. tôi thừa nhận tôi cố tình làm đảo lộn đúng sai, nhưng, tôi thực sự không có cách nào khác. Nếu như không thể ly hôn ngay được, vậy thì ít nhất cũng không thể để Tiểu Nhã đắc ý!
Cô ta độc ác muốn phá hoại cuộc hôn nhân của tôi, gia đình tôi, cho dù tôi có đòi ly hôn, cũng phải bắt cô ta giờ đầu chịu báng!
Nếu chết thì cùng chết, tôi quyết không khuất phục trước người phụ nữ đê tiện như vậy! Quyết không dễ dàng dâng tặng ông xã cho cô ta!
Muốn đấu, được! Đấu cho cô ta thua thê thảm, rồi tôi mới ly hôn!
Những ngày sau này, xem ai sống tốt hơn!
← Ch. 05 | Ch. 07 → |