Vay nóng Tinvay

Truyện:Cô Dâu Không Nên Là Em - Chương 05

Cô Dâu Không Nên Là Em
Trọn bộ 10 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Lăng gia bữa tối, lúc trước tại bàn ăn luôn chỉ có hai ông bà Lăng gia, sau khi Hàn Thấm gả vào, vẫn là chỉ có hai ông bà Lăng gia cùng nhau dùng cơm.

Cá tính bảo thủ truyền thống của Lăng mẹ tự nhiên không thể chịu đựng được loại tình hình này, bà nghĩ muốn cưới con dâu để Lăng Dục Vĩ sẽ định tâm, không nghĩ tới con trai như cũ vẫn không về nhà, con dâu có đôi khi thậm chí còn về trễ hơn so với con trai, điều này thật sự làm cho bà khó có thể chịu đựng được.

Buổi tối mười giờ, Hàn Thấm mang theo cặp tài liệu bước vào cửa, lại phát hiện mẹ và ba chồng luôn luôn đi ngủ sớm đang cùng nhau ngồi ở phòng khách, mà tivi không có bật, hai người lại trơ mắt nhìn cô, phòng khách im lặng kỳ cục, cảm nhận có mưa gió sắp đến.

-"Ba, mẹ, con đã về."

Cô hướng bọn họ cười cười, muốn bước trở về phòng. Lúc này, thanh âm Lăng mẹ lại ở bên tai cô thản nhiên thổi qua.

-"Như thế nào mỗi ngày đều trễ như vậy a?"

Này cũng không phải quan tâm, mà là chất vấn, Hàn Thấm cho dù công tác thật sự mệt mỏi, vẫn cố gắng tươi cười ứng phó, "Bởi vì công việc có chút bận rộn, cho nên về trễ một chút, thật có lỗi quấy rầy đến ba mẹ."

Mỗi ngày cô quen thuộc xử lý nghiệp vụ Lăng Uy xí nghiệp, chống lại những đàm tiếu ở văn phòng, hơn nữa âm thầm điều tra chuyện trả tiền vụ không rõ của quỹ, việc nhiều đến sứt đầu mẻ trán, không thể tưởng được ngay cả về nhà cũng không được nghỉ ngơi.

Lăng mẹ không trả lời, ánh mắt chuyển hướng bên cạnh lão công, chỉ thấy Lăng Phú Quý gật gật đầu, ý xác nhận Hàn Thấm thật sự là bận rộn, Lăng mẹ không còn vì chủ đề này mà theo đuổi mạnh mẽ, nhưng bà tiếp tục hỏi:"Dục Vĩ đâu?"

-"Con không biết." Hàn Thấm cười có chút miễn cưỡng. Lăng Dục Vĩ sau kết hôn giống như hai đường thẳng song song, hắn ở đâu, chưa bao giờ nói cho cô biết.

Câu trả lời này làm cho Lăng mẹ đối cô con dâu này càng ngày càng không hài lòng. Chuyện trong nhà cô chưa bao giờ quản, suốt ngày chạy ra bên ngoài, ngay cả chồng cũng không để ý tới, còn ra thể thống gì?

Lăng Phú Quý không tham dự chiến tranh mẹ chồng - con dâu, vẫn là thờ ơ lạnh nhạt, trên nguyên tắc, ông không có giải thích giùm Hàn Thấm, chỉ vì là cô có làm việc, những việc khác ông không quan tâm.

Nhìn chồng chẳng quan tâm giống như xác chết, Lăng mẹ nhăn mi lại, đối với Hàn Thấm nói:"Cô là con dâu tôi, nhưng chưa từng gặp cô đến cùng chúng tôi trò chuyện, cả ngày đều bên ngoài, công tác bận rộn thì ngay cả trong nhà đều không cần để ý sao?"

Hàn Thấm cũng không nói gì, căn cứ kinh nghiệm, Lăng mẹ tính tình là muốn bùng nổ, muốn nói gì, chờ bà phát tiết trước một thời gian rồi nói sau. Dù sao loại này hờn dỗi, cô ở Hàn gia nhận được nhiều hơn, Lăng mẹ mắng nhưng từ ngữ có thể coi như là khách khí rồi.

-"...... Chính mình luôn chạy ra bên ngoài, chồng cả ngày không thấy bóng người, cũng không quan tâm một chút, nói thử xem giống cái gì? Cô đến tột cùng có hay không đem cái nhà này để vào mắt?"

Kỳ thật Lăng mẹ cũng biết chính mình có chút vô lý, chồng mình công tác có bao nhiêu bận rộn bà thực hiểu được, hiện tại hơn Hàn Thấm ở công ty hỗ trợ, chồng bà còn có thể mỗi ngày về nhà ăn cơm chiều; Mà con trai càng đừng nhắc tới nữa, ra khỏi cửa liền giống như đánh mất con, đi đi về về chưa bao giờ xin phép, hiện tại ít nhất còn có thể ngẫu nhiên về nhà.

Chính là bà đem hy vọng gửi gắm lên người con dâu, con dâu không chỉ có không có làm được, chồng cô-con trai bà giống như là từ cô, làm cho mẹ chồng này một chút uy nghiêm cũng không có, cho nên không tìm cớ phát tiết một chút sao được?

Bất quá Hàn Thấm cũng không phải là người không hiểu chuyện. Cho dù đã muốn bị mắng cẩu huyết lâm đầu, cô vẫn là đâu vào đấy khách khí nói:"Cám ơn mẹ đã nhắc nhở, con về sau sẽ chú ý. Chính là Dục Vĩ cá tính có vẻ hướng ngoại, hơn nữa chúng con vừa mới kết hôn, còn chưa quen thuộc lẫn nhau, có đôi khi con không có phương tiện hỏi hành tung của anh ấy, hỏi anh ấy cũng không nhất định sẽ nói cho con biết. Nếu không như vậy, anh ấy là con trai của mẹ, cùng mẹ có vẻ thân, về sau mẹ trực tiếp hỏi anh ấy muốn đi đâu thì được rồi, con nghĩ ấy nhất định sẽ nghe mẹ nói."

Thế này không phải là đem trách nhiệm đẩy lại cho bà sao? Lăng mẹ không khỏi nổi giận."Còn dám tranh luận?!"

Lúc này, Lăng Dục Vĩ vào cửa, lọt vào trong tầm mắt chính là mẫu thân đại nhân đang phát hỏa ngồi ở trên ghế, nổi giận lớn tiếng giáo huấn nàng dâu mới vào cửa; Mà còn lại Hàn Thấm trông có vẻ mặt mệt mỏi đứng cách trước cửa phòng đó không xa, cặp tài liệu cầm ở trên tay, xem ra là vừa về nhà đã bị mắng, hơn nữa không biết là đã muốn mắng được bao lâu.

Hắn đột nhiên cảm thấy trước mắt một màn thực khó chịu, mẹ mỗi một động tác, mỗi một lời nói như là trực tiếp mắng vào mặt hắn, hắn khó chịu không thua Hàn Thấm, tức giận cũng không ít hơn Hàn Thấm, nhưng không rõ là, chính mình vì sao không thể chịu được khi thấy cô ở bị người khác ủy khuất.

-"Mẹ! con đã về." Hắn lên tiếng phá vỡ, từ Hàn Thấm bên cạnh đi qua, ngồi ở bên cạnh mẹi."Tại sao mẹ lại tức giận? Đến con chó cũng bị giọng điệu mẹ mắng dọa cho sợ hãi rồi kìa!"

-"Cái đứa nhỏ này!" Lăng mẹ liếc trắng mắt, nhưng nghe hắn nói cũng hạ hỏa bớt, chính là nhìn đến một bên Hàn Thấm, bụng đầy bất mãn lại lần nữa dâng lên."Còn không phải tại vợ con, một chút sự cố nhân tình cũng đều không hiểu, ngay cả chồng của chính mình đi nơi nào cũng không biết!"

Nguyên lai Hàn Thấm bị mắng, người khởi xướng vẫn là bởi vì hắn...... Lăng Dục Vĩ ánh mắt không khỏi nhìn về phía cô, chỉ thấy cô bất đắc dĩ mím môi, cho dù bị người khác trách cứ loại này tội, ở trong mắt cô, hắn vẫn không thấy một tia trách cứ.

Ở trong mắt cô chỉ thấy bất lực, cảm giác thật sâu bất lực, hắn giống như ở nháy mắt có thể hiểu cảm giác của cô, cái loại này cùng mọi người ở cùng một chỗ, nhưng lại hoàn toàn bất đồng, một chút để ý cũng không hoảng sợ.

Mà nguyên nhân tình huống này, không phải là do hắn sao?

Lăng Dục Vĩ trong lòng giống bị cái gì đâm một chút, lập tức lảng tránh ánh mắt của cô, ý cười đối với mẹ nói:"Mẹ, đừng tức giận, con không phải là đang muốn tạo hành tung mơ hồ sao? Như vậy có cảm giác là đại hiệp thần bí nha! Sau đó ngươi chính là mẫu thân đại hiệp, có hay không thực uy phong?"

-"Uy phong cái đầu con!"

Lăng mẹ bị hắn làm cho bật cười, nhân cơ hội này, Lăng Dục Vĩ hướng Hàn Thấm âm thầm dùng ánh mắt, muốn cô mau rời đi hiện trường, về phần mẹ, để hắn thu phục là được.

Hàn Thấm tiếp thu tin tức của hắn, biểu tình trên mặt cơ hồ cứng lại, chậm rãi nổi lên tia ấm áp. Hắn vẫn là quan tâm đến cô, phải vậy không?

Chính là một chút ơn huệ nhỏ, cô có thể vì thế cảm động không thôi, Hàn Thấm thế này mới thừa nhận chính mình thật sự thực vô dụng, vô luận lại như thế nào kiên cường, cuối cùng vẫn đứa ngốc bị tình yêu nắm cái mũi dắt đi.

Trở lại trong phòng, Hàn Thấm mệt mỏi ngồi xuống bên bàn trang điểm, mệt đến ngay cả cặp tài liệu đều không còn đủ sức cầm.

Nghĩ đến chuyện mới vừa rồi xảy ra ở phòng khách, cô khó có thể hình dung đến tột cùng là tốt là xấu. Lăng Dục Vĩ không phải muốn cùng cô không can thiệp chuyện của nhau sao? Nhưng hắn lại nguyện ý vì cô đứng ra, làm cho nguyên bản lửa tình trong cô đang lụi dần, lại nóng cháy thiêu đốt lên.

Hắn nhất định phải thay đổi thất thường như vậy sao? Giống như lần lượt hắt cho cô nước lạnh, lại tiếp sau đó cho cô hy vọng, sẽ chỉ làm cô lúng túng giữa yêu cùng không yêu, loại cảm giác lo được lo mất này, đối với cô không khác gì là một loại tra tấn.

Nhưng thật đáng thương lại thật đáng buồn thay, cô thà rằng lần lượt chịu loại tra tấn này, cũng không hy vọng hai người tình yêu thật sự trở về bằng không.

Mở ngăn kéo ra, Hàn Thấm lại vô thức mở ra bức vẽ. Mỗi khi đêm dài yên tĩnh cô quạnh, cô luôn mở ra xem đi xem lại bức vẽ này, nhớ lại trước đây cô cùng hắn hài hòa ở chung, lại coi như là một loại khích lệ chính mình, nói cho chính mình bất luận như thế nào vất vả, không cần dễ dàng buông tha đoạn tình cảm này.

Một ngày nào đó, cô sẽ lại cười sáng lạng như trong bức vẽ này!

Hàn Thấm lâm vào suy nghĩ sâu xa, không phát giác Lăng Dục Vĩ vào cửa, đi thẳng tới chỗ cơ, không cẩn thận đá đổ cặp tài liệu của cô, cô mới giật mình nhận ra.

-"A!" Cô vội vàng đem bức vẽ cất vào trong ngăn kéo, không cẩn thận làm bị thương ngón tay, đầu ngón tay bị sứt miếng da.

-"Cô kích động cái gì? Tay chảy máu rồi kìa!" Lăng Dục Vĩ nhìn thấy cô chảy máu, nhất thời cũng quên mục đích tiến vào phòng của chính mình, vội vàng từ ngăn tủ khác lấy ra hộp sơ cứu, đem tay cô bôi thuốc cầm máu.

Hàn Thấm cúi đầu, nhìn ngón tay thon dài của hắn ở trên tay trắng nõn của cô vuốt ve, một loại cảm giác như được bảo hộ an toàn tự nhiên sinh ra, cái cảm giác đau đều đã quên mất.

-"Mẹ hôm nay nói cái gì với cô?" Bởi vì cảm thấy không khí trầm mặc có chút xa lạ, cũng vì quá xấu hổ, Lăng Dục Vĩ một bên thay cô bôi thuốc, một bên mở miệng nói.

-"Không phải tại tôi sao?" Cô cười khổ."Ở nhà thời gian quá ít, lại không biết chồng mình đi nơi nào......"

Quả nhiên. Hắn quan tâm nói:"Mẹ nói, cô chỉ cần nghe một chút. Bà ấy luôn luôn thích giáo huấn, sẽ không thật sự đối với cô hà khắc hoặc ngược đãi."

-"Tôi biết. Bất quá tôi cảm thấy bà nói có chút đạo lý, hành tung của chồng, người vợ không hề hay biết tựa hồ thật sự có chút khoa trương. Dục Vĩ......" Cô đột nhiên nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt mang theo thỉnh cầu."Về sau mặc kệ đi nơi nào, anh nguyện ý nói cho tôi biết được chứ?"

Cảm nhận được sự ôn nhu của cô, Lăng Dục Vĩ vẫn không nhìn cô, tay ngừng động tác, tránh nặng tìm nhẹ nói:"Điều này có vẻ không quan trọng."

-"Coi như là tôi thỉnh cầu anh được chứ? Tôi không nghĩ mỗi ngày đều bị mẹ truy vấn chuyện như thế này, lại luôn trả lời không được." Và quan trọng yếu là, cô không hy vọng hai người vĩnh viễn giống như hai người người xa lạ, chuyện lần này có lẽ là một cái cơ hội, làm cho cô có thể cùng hắn có chút thời gian tiếp xúc.

Nhưng mà hắn không muốn đối mặt với thức tế, nhìn vẻ mặt hòa nhã của cô, hắn căn bản phân không rõ là thật tâm hay là giả ý. Nhưng khi nàng mỗi lần tiếp cận hắn, hắn chỉ có thể lại lần nữa dùng ngôn từ không tốt để ngụy trang chính mình."Đủ! Đầu tiên là tiền tài, hiện tại là chỗ đi, cô liền nghĩ như vậy muốn khống chế tôi sao?"

Lại một lần nữa, Hàn Thấm lại lần nữa bị hắn đâm bị thương. Hắn có thể không tín nhiệm cô, nhưng không cần lại nhiều hơn làm tổn thương cô.

Nhắm mắt lại, cô thật sâu thở dài."Anh nhất định phải bén nhọn như vậy sao? Nếu không muốn, nói thẳng ra là tốt rồi, tôi sẽ không bức anh, không cần nói lời cay nghiệt làm tổn thương người khác như vậy."

Nhìn thấy vẻ mặt bi thương của cô, Lăng Dục Vĩ biết chính mình quá mức xúc động, không cẩn thận biến cô thành vật hy sinh cho tính bốc đồng của mình.

Nhưng lời giải thích hắn khônng làm sao nói ra được, bởi vì hắn không nghĩ yếu thế trước cô, vì thế hắn không hề nhiều lời, đem tay cô cẩn thận băng bó thật tốt, sau đó dời đi lực chú ý."Băng bó tốt rồi. Cô vừa rồi đến tột cùng đang nhìn thứ gì, sợ bị tôi phát hiện sao?"

-"Không...... Không có gì a!" Đột nhiên nhảy đến đề tài này, cô có chút không được tự nhiên.

-"Phải không?" Hắn đột nhiên sét đánh không kịp bưng tai, lướt qua cô mở ra ngăn kéo bàn trang điểm, đem tờ giấy thấy trên cùng mở ra.

Hàn Thấm dưới tình thế cấp bách đi lên muốn giành lại, hai người tranh giành không cẩn thận té ngã lên giường.

-"Đừng nhìn!" Cô với tay muốn cướp lại, nhưng sức lực yếu kém tranh không lại hắn. Cuối cùng, cô thấy hắn mở ra bức vẽ, chỉ có thể xuất ra đại truyệt chiêu, xoay người đè lên hắn, nhanh chóng hôn môi hắn.

Nụ hôn này như sét đánh chấn động mặt đất, mơ hồ nhanh chóng dấy lên kích thích tình nguyện từ hai người. Lăng Dục Vĩ đảo khách thành chủ hôn môi cô, bàn tay to ngăn chận cái gáy của cô, như là đòi lại những ngày ngày thiếu hụt vừa qua, trong lòng càng sợ thế giới ngọt ngào này sẽ biến mất.

Hàn Thấm không dự đoán được hắn phản ứng kịch liệt như vậy, không tự chủ được chìm đắm nụ hôn nóng cháy của hắn. Loại này thân mật lại ấm áp cảm giác, làm cho cô đã quên địch ý cùng sự châm biếm cảu hắn, hai tay dần để lên lưng hắn, bản năng đáp lại hắn.

Cả hai đều nhất thời quên vì sao lại thành thế này, không biết qua bao lâu, nụ hôn chấm dứt, Hàn Thấm sâu kín nhìn thẳng hắn, thình lình chuyển mình, nghĩ muốn đoạt lại tờ giấy trong tay hắn.

Nhưng mà Lăng Dục Vĩ sớm đã có phòng bị, lập tức kéo tay cô ra sau.

Xoạc -

Bức vẽ nhanh chóng bị xé thành hai mảnh, chính là một người cầm một đầu, một người ngừng giành lại.

Hàn Thấm tựa như bị điểm huyệt, rốt cuộc không thể chuyển động, tâm cơ hồ bị xé rách theo tờ giếy. Bản phác họa này là sự an ủi duy nhất cho cô để duy trì tình yêu cùng lòng dũng cảm, hắn vì sao muốn vạch trần, lại vì sao muốn phá hư!

Nước mắt một giọt lại một giọt rơi trên mặt Lăng Dục Vĩ, hắn mới giật mình thấy cô khóc. Từ trước tới nay, cho dù hắn dùng lời nói chanh chua công kích cô, cô cũng không bao giờ khóc, nhưng mà chính là chỉ xé một tờ giấy, lại làm cho cô đau lòng phát khóc, hắn thật sự không biết tờ giấy này đối với cô trọng yếu như vậy.

Phản ứng kiệt liệt của cô làm cho hắn hốt hoảng, hắn hối hận cũng dần dần tăng lên. Chỉ thấy Hàn Thấm trừng mắt nhìn hắn sau một lúc lâu, từ trên tay hắn đem một nửa tờ giấy còn lại lấy đi, từ trên giường đứng dậy, ngoan tuyệt đem hai mảnh giấy vò lại, ném vào thùng rác.

Cô cầm lấy cặp tài liệu, rời đi phòng, không thèm liếc nhìn hắn một cái, mà Lăng Dục Vĩ cho đến khi cô bỏ đi xa rồi, mới tiến tới thùng rác nhặt ra cục giấy vo tròn, thật cẩn thận mở ra.

Sau khi thấy rõ mảnh giấy, hắn không biết phải nói gì. Tình yêu của cô, đã muốn biểu lộ ra, nhưng mà hắn lại dùng sự lỗ mãng cùng tự cho là đúng của chính mình, đem nó phá hư hầu như không còn.

-"A Nghĩa, tôi thật muốn biết bản thân mình thật ra đang làm cái gì!"

Lăng Dục Vĩ phiền chán vò tóc, kiểu tóc luôn kiểu cách bây giờ bị hắn vò thành hỗn độn, nhưng hắn tựa hồ không phát hiện, chỉ một lòng phiền não tìm người kể khổ.

-"Tôi nghĩ hận cô ấy, lại không có biện pháp hận ; Tôi nghĩ rời xa cô ấy, nhưng cứ đụng tới cô là lại không thể kiềm chế được......" Bi thảm là, đến bây giờ hắn vẫn nghĩ tới cảm giác tốt đẹp khi cùng cô hôn môi."Hiện tại bất quá là xé bức họa của cô, tôi nhưng lại cảm thấy chính mình là thiên đại đắc tội nhân...... Rõ ràng, rõ ràng đó là do tôi vẽ nha!"

-"Vậy cậu chỉ cần vẽ lại bức khác cho cô ấy không phải là được sao." A Nghĩa xem bộ dáng này của hắn, chỉ cảm thấy hắn thật sự là gieo gió gặt bảo."Cậu chính là không hạ xuống được mặt mũi" (Nee: ý bảo Hàn ca sĩ diện, tự cao quá đó mà =. =!). Ai, như vậy quả thực là lừa mình dối người, cậu vì sao không thuận theo tâm ý của chính mình cùng cô ấy ở chung? Dù sao hai người đều đã kết hôn, thử cố gắng ở chung không được sao?"

-"Cho dù biết của cô ấy nhất cử nhất động đều là mang theo tâm cơ cùng tính kế?" Nghĩ đến từng bị lừa gạt, máu nóng trong người hắn dần hồi phục."Hơn nữa động cơ của cô ấy tiếp cận tôi, lại là vì lợi ích quyền thế. A Nghĩa, tôi thật sự thực mâu thuẫn, nghĩ muốn tiếp nhận cô ấy, nhưng lại đề phòng cô ấy, vì sao tình yêu lại vất vả như vậy?"

-"Hai người nên nói chuyện cùng nhau." A Nghĩa nhất châm kiến huyết (một câu nói đúng trọng tâm) chỉ ra trọng điểm, hết thảy đều là vì Lăng Dục Vĩ trốn tránh, mới làm cho khúc mắc hai người càng lúc càng lớn."Ít nhất hiện tại, trừ bỏ cô ấy từng giấu diếm với ngươi chuyện kia, tôi còn là nhìn chưa ra cô ấy đã làm chuyện gì quá đáng. Một người phụ nữ bình thường luôn hy vọng chồng mình làm quan to chức lớn kiếm ra đồng tiền, nhưng cô ấy tựa hồ chưa từng có bức bách hoặc yêu cầu cậu tiếp nhận xí nghiệp gia tộc khổng lồ, nếu không cậu làm sao còn có thể như vậy tiêu dao làm nghệ thuật cậu thích cùng sự nghiệp từ thiện?"

-Có lẽ cô ấy chính là muốn chính mình độc chiếm quyền lực." Hắn cảm thấy đây hoàn toàn có thể.

-"Người anh em à, cậu mới là người có quyền thừa kế, cô ấy cho dù có làm cả đời, xí nghiệp Lăng Uy cũng sẽ không biến thành của cô ấy. Nếu cô ấy nguyện ý vận động cậu vào công ty, đến lúc đó người bận rộn chính là cậu, cô ấy có thể an nhàn ngồi hưởng cuộc sống của một thiếu phu nhân, cớ sao cô ấy không làm? Cho nên tôi cảm thấy, cô ấy chịu vất vả công tác như vậy, nhất định còn có ý nghĩa khác."

-"Ý nghĩa gì?" Lăng Dục Vĩ tâm giống như bị kích động mạnh.

-"Đứa ngốc! Còn có thể là vì ai chứ? Cố ấy trước khi vào cửa, cũng chỉ biết cậu mà thôi, cậu làm ơn dùng não cân nhắc suy nghĩ thử xem?" A Nghĩa thật muốn lấy búa gõ lên đầu hắn.

Lăng Dục Vĩ nghẹn lời, hắn cho tới bây giờ chưa bao giờ nghĩ tới phương diện này, một lòng liền đem cô biến thành người xấu, cho rằng cô vào công ty là muốn mưu quyền. Có lẽ đúng vậy, cô muốn có cảm giác thành tựu, nhưng lão ba hắn cũng không phải người chết, không có khả năng thật sự làm cho cô an toàn phát triển, mặt khác, công ty có một đống lời đàm tiếu phản đối cô, vậy cô sẵn sàng vất vả làm việc, đến tột cùng là vì cái gì?

Càng suy nghĩ nhiều, mồ hôi lạnh càng chảy ròng ròng, những âm mưu tính kế của cô, thật sự là do hắn tưởng ra sao?

-"Quên đi, chính cậu trở về từ từ nghĩ đi!" A Nghĩa lắc lắc đầu, đột nhiên xuất ra một túi văn kiện."Đúng rồi, có chuyện muốn tìm cậu hỗ trợ, về Cần Cần."

-"Cần Cần?" Lăng Dục Vĩ tiếp nhận túi văn kiện, đem bên trong gì đó lấy ra xem.

A Nghĩa chỉ vào trên tay hắn văn kiện giải thích, "Lần trước cô bé vẽ quả táo, cậu không phải gửi ra nước ngoài tham gia hội thi sao? Hiện tại thông báo đã được gửi trở lại, mà lại còn là giải nhất! Chủ sự giải thưởng hy vọng Cần Cần đi nước ngoài nhận giải, hơn nữa nguyện ý cung cấp cho cô bé một khóa học nghệ thuật, như vậy cô bé sẽ có cơ hội tiếp nhận rộng hơn nữa về nghệ thuật."

Lăng Dục Vĩ nghe được mắt sáng lên."Vậy thật tốt quá, cậu không còn không nhanh chút đem chuyện này nói cho Cần Cần sao?"

-"Tôi nói." Hắn cười khổ lắc đầu."Nhưng vấn đề đem cô bé đưa đi nước ngoài không phải đơn giản như vậy."

-"Nói cũng đúng, hơn nữa cô bé mới chỉ là một cô nhóc, sống một mình ở nước ngoài......"

-"Cậu nghĩ sai rồi, chuyện này đã được giải quyết, thầy giáo dạy mỹ thuật ở trường sẵn sàng đi cùng cô bé, chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cô bé, bởi vì thầy giáo cũng muốn ra nước ngoài du học, mà Cần Cần cũng rất vui vẻ." A Nghĩa từ tập văn kiện, rút ra giấy tờ chứng minh."Nhưng quan trọng nhất nguyên nhân là, nhà Cần Cần thực nghèo, không đủ khả năng đưa cô bé ra nước ngoài học."

-"Như vậy rất đáng tiếc." Lăng Dục Vĩ không khỏi lâm vào cảm giác bó tay. Tài năng của Cần Cần là trăm năm khó gặp, khó có được cơ hội này, nói thế nào cũng thật khó bỏ qua.

-"Đây là tất cả những gì cần cậu giúp đỡ." A Nghĩa cầm tay hắn, thành khẩn nói:"Davy, quỹ hội Lăng Uy xí nghiệp các cậu, không phải vẫn tài trợ phát triển nghệ thuật sao? Có thể trao học bổng cái gì đó cho Cần Cần được không?"

-"Đúng vậy! Tôi như thế nào không nghĩ tới!" Hắn gõ đầu, "Quỹ hội tài vụ tôi không rõ ràng lắm, phải hỏi một chút xem. Nhưng cho dù không có học bổng, hẳn là vẫn có thể nhấp bút xuất ra cấp cho chuyện của Cần Cần."

Lăng Dục Vĩ lập tức từ trong túi lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho quỹ hội Lăng Uy văn hóa- giáo dục hỏi. A Nghĩa đứng một bên nhìn chỉ thấy vẻ mặt của hắn càng phát ra quỷ dị, cuối cùng thậm chí không biểu cảm, mới vừa rồi ý cười cũng không thấy.

Sau khi chấm dứt đứt điện thoại, hắn trầm mặc một chút, mới nặng nề nói:"Cậu không phải muốn tôi cùng Hàn Thấm hảo hảo nói chuyện sao? Hiện tại không nói cũng không được. Vừa rồi Sở tiểu thư kế toán phụ trách sự vụ quỹ hội nói cho tôi biết, quyền quản lý quỹ hội đang nằm trong tay Hàn Thấm, chi ra khoản tiền lớn như vậy, cần phải được cô ấy thông qua!"

Vì học bổng của Cần Cần, Lăng Dục Vĩ bước vào Lăng Uy xí nghiệp mà đã lâu rồi hắn chưa từng bước vào tòa nhà này. Sau tới chỗ thư ký hỏi thăm một chút văn phòng của Hàn Thấm, hắn xoay người đi tới văn phòng phó tổng giám đốc, trên đường đi nghe được không ít lời đàm tiếu.

-"Hey! Đại thiếu gia muốn tìm chính cung nương nương, có phải hay không đến tính sổ a!"

-"Hắn nhất định là gần nhất đã biết công ty muốn cùng Hàn thị xí nghiệp cạnh tranh quyền làm đại lý Bách Uy xí nghiệp nước Mỹ, cho nên đến cảnh báo cô ta?"

-"Ai biết? Chủ tịch đem dự án này giao cho cô ta, nghe sao là muốn thử độ trung thành của cô, xem cô ta có thể hay không bán đứng Lăng Uy xí nghiệp chúng ta, đem điều kiện từ công ty cấp cho Hàn thị xí nghiệp, chắc cũng vì vậy mà đại thiếu gia khẩn trương, hắn hẳn là nghe được phong phanh cái gì đó......"

-"Theo tôi thấy, xác định vị trí chính cung nương nương chắc không thể ngồi vững rồi, xem cô ta luôn can thiệp quyết định của chủ tịch, quản lý cũng không phục cô ta, hơn nữa hiện tại đến thiếu gia không quan tâm việc gì cũng đều xuất mã......"

Nghe những lời lên án khó nghe, Lăng Dục Vĩ có chút ớn lạnh, hắn tiếc nuối chính mình nhưng lại phân không rõ ràng lắm ác ý công kích, là sự thật hay là thuần túy bôi đen. Hàn Thấm ở công ty địa vị tràn ngập nguy cơ, còn muốn gặp áp lực từ bốn phương tám hướng, cô chưa từng ở trước mặt hắn đề cập qua.

Hồi tưởng lời nói A Nghĩa, cô ấy vất vả làm việc vì ai?

Thu hồi đầy bụng tâm tư, Lăng Dục Vĩ đi vào trước văn phòng phó tổng, sau khi ở thư ký tiểu thư vẻ mặt hoài nghi thông báo, hắn rốt cục có thể nhìn thấy Hàn Thấm bận rộn công việc.

Chỉ thấy cô ngồi sau đống hồ sơ, ngay cả thời gian ngẩng đầu liếc nhìn hắn cũng đều không có. Mời hắn ngồi xuống, cô một bên việt văn kiện, vừa nói:"Chờ tôi một lát, có chuyện gì chờ một chút nói sau."

Bởi vì hắn chưa bao giờ chủ động tìm cô, nhất là ngay trong công ty đến, hơn nữa là hai người đã chia tay, Hàn Thấm thời gian có loại điềm xấu, thời gian đó, cô quyết định xử lý tốt công văn trước, nếu không sau khi nghe xong mục đích hắn đến, cô đại khái chuyện gì cũng đều xử lý không được.

Công sự chấm dứt, cô đem hồ sơ sắp xếp lại, gọi điện thoại kêu thư ký tiểu thư xuất ra đi gửi, chờ làm xong hết thảy, cô mới ngồi vào đối diện hắn."Được rồi, anh nói đi? Tìm tôi có việc gì?"

Lăng Dục Vĩ không trả lời cô ngay, chính là nghi hoặc nhìn chằm chằm vào ánh mắt lộ ra mệt mỏi của cô.

-"Cô thật bận rộn."

-"Có thể không bận sao? Ba cơ hồ đem tất cả công việc giao cho tôi." Cô xoa xoa trán, không nói ra các ngành quản lí bởi vì không phục cô, cũng đem công việc quăng cho cô, làm cho cô muốn hoàn thành tốt công việc, đầu tiên phải chỉnh đốn lại các ban ngành.

Cho nên công ty hiện tại mỗi người đều hận cô, hận tới nghiến răng, làm sao còn có lời gì tốt đẹp chứ?

"Nếu như bận vậy ......" Hắn chuyển tới vấn đề chính, "Vì sao cô còn muốn nhúng tay vào chuyện của quỹ hội?"

Nguyên lai là vì chuyện này! Hàn Thấm nhìn thẳng vào hắn, "Bởi vì tất cả đều do anh, mà anh lại buông tay mặc kệ. Tôi phát hiện khoản thu chi quỹ hội có chút vấn đề, không phải trong thời gian ngắn có thể giải quyết được, cho nên tôi mới có thể quyết định đem quyền quản lý lấy lại đây."

-"Vấn đề gì?" Lăng Dục Vĩ nghe ra của cô châm chọc. Công ty hắn có thể mặc kệ, nhưng quỹ là quan hệ trực tiếp đến công tác nghệ thuật của hắn, hắn nhưng hắn cũng không can thiệp, khó trách cô lại nói như vậy.

Hàn Thấm do dự, vẫn là quyết định tạm thời không nói trước, bởi vì này liên quan đến Lăng Phú Quý cùng quan hệ cha-con của họ, cô không biết Lăng Dục Vĩ sẽ phản ứng ra sao khi biết."Không có gì, tôi sẽ xử lý tốt."

-"Được, tôi không hỏi cô." Hắn trước át đi tính hiếu kì, giải thích mục đích đến, "Tôi hôm nay đến, là vì tôi biết quỹ có một khoản đặc biệt, đặt ở hạng mục dự án khác. Nếu tài chính quỹ hội đa phần là do tôi kiếm, tôi có thể hay không yêu cầu một khoản tiền?"

-"Dùng để làm gì?" Cô hơi tò mò, hắn đối với tiền tài rõ ràng không coi trọng.

-"Giúp trẻ em đáng thương......" Hắn giải thích nhu cầu của Cần Cần, cho rằng cô hẳn là có thể dàn xếp, huống chi này vẫn chưa cùng quỹ hội mục tiêu tướng vi phạm.

Nghe hắn nói xong, Hàn Thấm lâm vào trầm mặc, không dám lập tức đáp ứng hắn.

Bởi vì lỗ hổng tài chính của quỹ hội, cô hiện tại đang chấn chỉnh thu chi, do đó toàn bộ những khỏan tài trợ của Tổng chi phí dự án hoàn toàn bị đóng băng. Hắn yêu cầu số lượng mặc dù không là rất lớn, nhưng cần chi dài hạn. Hơn nữa, cô chỉ mới bắt đầu chỉnh đốn, hiện tại nếu lại mở ra, không thể nghi ngờ, những công sức lúc trước đều là uổng phí, nhưng lại có thể giảm bớt tiếng xấu.

-"Dục Vĩ......" Cô chỉ có thể từ chối hắn, hy vọng hắn có thể hiểu được của nỗi khổ tâm của cô, "Tôi hiện tại không có cách nào đáp ứng anh, anh có thể đợi một ít thời gian được không? Bởi vì quỹ hội đang trong giai đoạn chỉnh đốn, những khoản thu chi hiện không sử dụng được......"

-"Cho nên ý của cô là, cô không giúp việc này?" Hắn trực tiếp suy diễn lời nói của cô. Quyền to nhất của Quỹ hội nằm trong tay cô, cô không được quyết định, còn có ai khác sao?

-"Tôi không phải không giúp, mà là tạm thời không có biện pháp."

Cô khéo léo giải thích, "Chỉ cần anh có thể chờ......"

-"Chờ? Phải chờ tới khi nào?" Điều này quả không khác trong dự đoán của hắn, cô nắm quyền cao nhất, tất có ý đồ, hiện tại hắn có một chút yêu cầu nho nhỏ, cô liền lộ ra đuôi cáo."Cô có biết hay không, cô đây là đang tước đoạt quyền học tập của một đứa nhỏ tài năng! Trì hoãn tương lai cuả cô bé!"

-"Tôi không có, hoạt động của Quỹ hội cũng cần phải dựa vào quy tắc, không thể thay đổi xoành xoạch." Hàn Thấm thấy hắn tức giận, muốn giải thích phải trái cho hắn nghe, "Nếu thật sự cần dùng gấp, chúng ta có lẽ có thể trước hết nghĩ biện pháp khác......"

-"Đây đều là cô lấy cớ!" Đối với cô thất vọng, hơn nữa nghĩ đến không giúp được Cần Cần, làm Lăng Dục Vĩ tức giận đầy bụng, cũng bất chấp ý muốn ban đầu hảo hảo hảo cùng cô nói chuyện, cơ hồ là nói thẳng:"Cô căn bản là lạm dụng chức quyền, chuyên quyền lại ham lợi! Ngay cả quỹ hội một chút lợi nhỏ như vậy cô cũng muốn-"

-"Anh không có tư cách nói như vậy với tôi! Tôi căn bản đối với tiền quỹ hội không có hứng thú!" Cô ngắt lời hắn, âm điệu cũng tăng lên, không thể tin được chính mình ở trong lòng hắn hình tượng tệ đến vậy."Hơn nữa quỹ hội không phải chỉ có một ít lợi nhỏ, anh căn bản không biết nó có bao nhiêu lớn, chính là anh lúc trước bị cáo giả tài vụ báo cáo lừa gạt, lại không quan tâm hoạt động của nó. Tôi hiện tại chính là giúp nó một lần nữa thành lập quy phạm, anh về sau mới có thể làm càng nhiều điều......"

-"Không cần phải nói tốt như vậy! Nguyên lai những người đó nói đều là thật sự, cô độc tài quyền to thật sự dụng tâm kín đáo. Đầu tiên là quỹ hội, sau đó? Toàn bộ Lăng Uy xí nghiệp sao?"

-"Tôi không có! Không có!" Cô tức giận đến hốc mắt đều đỏ, "Này chính là lời đồn đãi, anh cũng tin tưởng? Anh nghĩ rằng tôi mỗi ngày việc làm việc không khác gì cẩu, làm nhiều như vậy là vì cái gì?"

-"Cô nghĩ rằng tôi không biết sao? Cô vẫn đối tốt với tôi, không phải là nuốn thêm chỗ dựa tốt hay sao? Nói cho cô, tôi sẽ không cho cô thực hiện được, tôi — sẽ không yêu cô!" Hắn phẫn nộ mù quáng, cứng giọng nói

-"Lăng Dục Vĩ!" Hàn Thấm kích động đứng lên. Một mảnh hảo tâm bị trở thành lòng lang dạ thú, cô thật sự là chịu đủ rồi!"Câm miệng của anh lại! Anh mới là kẻ ngu ngốc! Không phân tốt xấu chỉ ra lệnh cho tôi, chất vấn tôi, vì sao không đi điều tra thực tế rõ ràng chân tướng?"

-"Không cần hơn nữa! Cô dù sao là không chịu hỗ trợ, tôi chính mình tự suy nghĩ biện pháp!" Hắn tức giận đứng dậy, hướng cửa mà đi.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)