Vay nóng Homecredit

Truyện:Cô Dâu Không Nên Là Em - Chương 01

Cô Dâu Không Nên Là Em
Trọn bộ 10 chương
Chương 01
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


ột đôi chân thon dài mang đôi giày đế bệt, bộ dáng gấp gáp tiến vào đại sảnh xí nghiệp Hàn thị, thân hình xinh đẹp vận trang phục hồng phấn sắc sảo, đứng trước cửa thang máy tao nhã bước vào, một nam trợ lý ngoại hình không thể nào bắt bẻ được đi theo cô phía sau, chỉ còn thiếu chưa trình diễn tiết mục "Carmen"*. Cô tiến vào thang máy, bên trong mọi người liền tự nhiên yên lặng không nói. May mắn cô gái xinh đẹp thân hình duyên dáng vẫn không ngừng cầm di động nói chuyện, không rảnh để ý tới mọi người, nếu không sợ bọn họ ai cũng bị loại khí thế bức người của cô dọa chết mà kinh sợ hô to "Ngô hoàng vạn tuế".

-"Đúng vậy, thực có lỗi, có thể cho tôi cùng tổng tài Carter trực tiếp nói chuyện được không? Cùng quý công ty hợp tác, tôi quả thật có mời tổng giám đốc trực tiếp ký ước, về phần vì sao anh ấy cuối cùng lại ký hạ thương phẩm của công ty Đông Nam Á thì tôi sẽ cùng tổng giám đốc xác nhận lại. Để cho quý công ty chịu tổn thất, thật vô cùng có lỗi......"

Cửa thang máy mở ra, điện thoại cũng vừa chấm dứt. Hàn Thấm đối với những người khác làm như không thấy, bước ra ngoài cửa, một bên hướng trợ lý La Tân nhíu mày.

La Tân lập tức hiểu ý mở miệng nói: "Phó tổng, kế tiếp là công ty Phi Mã nước Mỹ, kế tiếp chúng ta còn phải liên lạc..."

Hàn Thấm nhăn mi lại: "Còn có Bách Tân xí nghiệp, công ty Cố Luân Hưu Nhàn đúng không?"

-"Đúng vậy." La Tân thầm khâm phục trí nhớ tốt của cô.

Giơ năm ngón tay trắng muốt, Hàn Thấm chặn lời kế tiếp, ý muốn tạm ngừng công tác báo cáo. Hai người đi qua trước bàn của ba vị thư kí phó tổng giám đốc, cô ra hiệu cho La Tân ở mỗi một bàn bỏ lại một phần văn kiện, cho tới khi hai người trở lại trong văn phòng, cô mới thoáng một hơi thở dài nhẹ nhõm.

-"La Tân". Cơ hồ là nín thở, cô mới có thể không nghiến răng nói tiếp."Tôi có thể làm thịt Hàn Phong?"

"Trừ phi cô là con trai, chủ tịch mới có thể không ngại." - Hắn luận sự nói.

Hàn Phong là tổng giám đốc xí nghiệp Hàn thị, cũng là có tiếng phá gia chi tử. Chủ tịch Hàn Mẫn Văn trọng nam khinh nữ, đem vị trí tổng giám đốc công ty giao cho con trai trưởng Hàn Phong, nhưng trên thực tế Hàn Phong chỉ biết dựa vào công ty mà sống phóng túng, tất cả mọi người đều biết người điều hành chính là con gái lớn của Hàn Mẫn Văn -phó tổng giám đốc Hàn Thấm.

-"Nếu tôi là con trai, xí nghiệp Hàn thị hôm nay còn có Hàn Phong cản đường sống sao?". Cô kiềm chế rất tốt, không trực tiếp dùng ba chữ bất kính ân cần hỏi thăm vị nhàn rỗi sinh ra anh trai phiền toái kia.

Bởi vì như vậy không cẩn thận cô sẽ mắng luôn đến mười tám đời tổ tông nhà mình, cho nên cô chỉ có thể nhẫn.

-"Đáng tiếc cô không phải". Cộng sự lâu năm La Tân không chút nào để ý châm chọc cô."Người của Tổng giám đốc đã nhận tiệc chiêu đãi tại khách sạn cao cấp, kiên trì ký ước thương phẩm của đại lý Đông Nam Á vì thế chúng ta cùng những công ty lớn ở Mỹ kí ước, nhân lực và tài chính không đủ chỉ có thể chết. Phó tổng, thật đáng tiếc cô phải ra mặt giải quyết vấn đề, bởi vì tổng giám đốc ký xong hiệp ước liền bay đến đảo Bali nghỉ phép."

Thật sâu hít vào một hơi, cô bình tĩnh hỏi: "Chúng ta sẽ vì lần này bồi thường bao nhiêu tiền?"

La Tân sảng khoái trực tiếp trả lời, "Năm trước mới có công ty vì thương phẩm đại lý công ty Đông Nam Á đó mà đóng cửa, lần này tổng giám đốc ký ước kim ngạch không nhỏ, khả năng sẽ ảnh hưởng tới hoạt động buôn bán sáu tháng cuối năm, thảm nhất là bồi thường danh dự thương nghiệp, về sau nếu muốn ký hiệp đàm với công ty quý quốc, chỉ sợ rất khó."

Hàn Thấm chỉ có thể mở to mắt trợn trắng. Cô rất muốn nổi bão, nhưng đối tượng nên bị giết đã cao chạy xa bay, không thể đem tức giận ra trút lên người cấp dưới.

-"Anh biết không? Ngày hôm qua vị Hàn tổng giám đốc vĩ đại sau khi ký xong hiệp ước, Hàn chủ tịch càng vĩ đại hơn lập tức liền gọi điện thoại cho tôi. Ông ấy hổn hển mắng tôi, muốn tôi mau chóng giải quyết vấn đề này, giống như họa là do tôi gây ra." Cô phiền chán lật xem một đống công văn chồng chất như núi."Chính con mình gây họa, anh ta lại còn thoải mái đi nghỉ phép, Hàn chủ tịch thế mà nói cũng không nói đến một câu. Anh nói, dựa vào cái gì tôi muốn tiếp nhận việc này?"

-"Bởi vì cô còn có giá trị lợi dụng, phó tổng". La Tân thẳng thắn nói, hắn cũng không quen nhìn đôi cha con kiêu ngạo kia.

Hàn Thấm trầm mặc. Cô ở xí nghiệp Hàn thị làm trâu làm ngựa, không ai cảm kích cô, ngược lại đem những việc cô làm hết thảy trở thành đương nhiên. Cô tin tưởng chính mình có năng lực, lại bị ba cản tay cùng anh trai ích kỷ, ở trong công ty buộc tay buộc chân, năng lực không thể phát huy hết.

Nói thực ra, cô cảm thấy chính mình vì xí nghiệp Hàn thị, thậm chí vì Hàn gia đã làm quá nhiều, nếu không vì em gái Hàn Ngữ tâm tính thiện lương sắp tốt nghiệp đại học, ở nhà cũng gặp cảnh khốn cùng, cần cô nhiều hơn quan tâm, chăm sóc, cô đã sớm rời đi cái nơi làm trái tim cô băng giá này, để rồi bắt đầu lại từ con số không.

Nghĩ đến còn có vài cuộc điện thoại cần gọi, hơn nữa muốn giải thích cần phải ăn nói khép nép, mà người khởi xướng việc này hết thảy lại hoàn toàn không đếm xỉa đến, cô càng nghĩ càng bực.

-"La Tân, anh nói đảo Bali khả năng xảy ra sóng thần là bao nhiêu?". Tốt nhất đem tên phá gia chi tử kia cuốn đi, sau đó cô có thể giả vờ làm như không tính toán hiệp ước Đông Nam Á gì hết.

-"Vài năm trước sóng thần ở Nam Á đã yên không thấy xuất hiện, tôi tin tưởng khả năng xảy ra là rất thấp". Suy nghĩ một chút, hắn lại bổ sung thêm: "Gặp phần tử khủng bố đánh bom công kích còn có vẻ có thể. Bất quá, phải làm cho công ty Đông Nam Á bên kia có thể nhận lời giải thích hợp lý mới được."

Hàn Thấm tức giận trừng mắt nhìn hắn. Này không phải nói cũng như không nói hay sao?

La Tân làm như không thấy, mở giấy ghi chép trên bàn cô, bình thản đưa tới trước mặt cô."Còn có, thư ký Trần nhắn lại, chủ tịch hôm nay đã đánh ba cuộc điện thoại đến, nếu đảo Bali gặp chuyện, số lượng điện thoại khả năng sẽ tăng đến ba mươi cuộc gọi."

Muốn cô hiện tại gọi điện trả lời? đều không có cửa. Hàn Thấm vô cùng xem thường nhưng chỉ có thể thở dài.

-"Được rồi! Kế tiếp muốn gọi cho công ty ở nước Mỹ nào? Trâu rừng vẫn là con ngựa hoang..."

Bị một ngày tức giận, hơn nữa bị phụ thân không có đạo lý mắng một chút, Hàn Thấm mới có thể từ cái ghế công việc trói chặt đó mà rời đi.

Buổi tối mười hai giờ, thật sự là một thời gian rất tốt, có mấy ai làm cho gia đình như cô, ở xí nghiệp nhà mình công tác, hoàn toàn không có đãi ngộ của hoàng thân quốc thích, có khác gì công nhân viên chức hay chú chó nhỏ.

Lái xe về nhà? Không, cô không có hứng thú trở về cùng lão cha mắt to mắt nhỏ trừng nhau. Nhìn chồng công văn cao vút chưa xử lý, trong đó bao hàm công việc của Hàn Phong, có thể làm Hàn thị xí nghiệp chịu tổn thất, cô còn có loại ý nghĩ xúc động muốn thét chói tai.

Không hề nghĩ nhiều, tay lái vừa chuyển, cô lái xe tới cửa hàng tiện lợi, mua mấy loại đồ uống có vẻ ngoài gần giống bia, liền không nói hai lời đem nước ngọt tiến về phía xe.

Ban đêm ở bến tàu, chỉ có thanh âm của sóng thủy triều vỗ vào bờ. Hàn Thấm xuống xe, mang theo đồ uống đi lên đê dài, tựa vào trên lan can nhìn mặt biển không người, nếp nhăn nhíu mi rốt cục có thể hơi chút thả lỏng.

Ờ bờ bên kia đèn đuốc rời rạc, một vài đốm ánh sáng nhỏ le lói trong đêm đen, bất luận là đèn trên thuyền chài, hay là ngọn đèn của nhà dân chưa ngủ, ở trong mắt Hàn Thấm, đều hạnh phúc hơn so với lao công giá rẻ như cô...

Đột nhiên, cô hai tay đặt ở bên miệng, không chút để ý hình tượng kêu to, "Biến mẹ nhà ngươi Hàn Phong! Biến mẹ nhà ngươi Đông Nam Á!"

Âm thanh vọng lại sau đó, nhưng tựa hồ còn chưa đủ, cô không quá nhã nhặn mở đồ uống, lại tiếp tục hét to phát tiết.

-"Biến mẹ nhà ngươi nước Mỹ!" Nhìn nhìn trên tay đồ uống, lại quát: "Biến mẹ nhà ngươi quy tắc giao thông!"

Liên tục hét lên vài câu, tâm tình dường như tốt lên một chút, cô đang suy nghĩ tiếp theo hét câu gì, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng nói nam tính đầy ý trêu chọc.

-"Cô chán ghét Hàn Phong, chán ghét Đông Nam Á, thậm chí là nước Mỹ, đều còn có thể làm cho người ta lý giải được, nhưng chán ghét quy tắc giao thông là chuyện gì xảy ra?"

Một người đàn ông mặc áo T-shirt, quấn khăn quàng màu xanh nhiều nếp nhăn, dưới thân là quần rộng thùng thình, đột nhiên như vậy xuất hiện ở trước mặt Hàn Thấm.

Ẩn giấu sự tức giận vì bị quấy rầy, cô ngẩng đầu lên, hé ra khuôn mặt không mang nụ cười.

Trước mắt nam nhân không quá xuất sắc, mắt một mí cười thành một cái đường kim, tóc không dài không ngắn rối loạn, cái mũi cao, môi bạc mỏng. Tổng hợp ngũ quan lại, lộ ra một loại tiêu sái hương vị.

Tùy tay giơ lên lon đồ uống, cô tức giận giải thích, "Tôi lái xe, không thể uống rượu, đành phải uống loại nước đen như quỷ này, hương vị không có cồn như bia, anh nói ta có thể không thầm oán một chút sao?"

-"Cho nên cô tuy rằng thầm oán, nhưng vẫn là tuân thủ, đại biểu nội tâm cô kỳ thực rất...... câu nệ." Hắn đứng trên gỗ cách chỗ cô không xa, quan sát cô đã lâu."Mặc trang phục quy củ giày bệt, lại có thể trước biển mắng ra những lời này, cô trên người có loại đối lập rất hay, cô biết không?"

-"Không biết!". Tốt nhất là khi phụ nữ đang mắng chửi thô tục, sẽ không hy vọng bị người đàn ông khác nghe thấy phân tích dạy bảo."Tôi cũng rất muốn biết có người nửa đêm không trở về nhà, lại ở bờ biển tiếp cận cô gái độc thân, đến tột cùng là muốn làm gì?"

"À, là tôi đến trước, tôi đã ở trong này ngồi nhiều giờ liền. Nghiêm túc mà nói, vẫn là cô... vừa rồi luyện giọng mới khiến cho tôi chú ý". Hắn chỉ tới chỗ của mình, "Xem, đồ của tôi tất cả đều ở đó, không thể trong thời gian ngắn biến ra được chứ?"

Hàn Thấm xem qua chỗ hắn chỉ, nơi đó có một giá vẽ, thậm chí trên tay anh ta còn có một quyển phác họa, chỉ kì quái duy nhất cái bút máy hắn cầm.

Cô không khỏi quay lại nhìn về phía biển, có chút kinh ngạc quay đầu lại hỏi: "Buổi tối mặt biển toàn một màu đen, anh đến tột cùng muốn vẽ cái gì vậy?"

-"Đừng xem thường biển đêm, nghĩ như vậy sẽ không tưởng tượng được không gian mới rộng lớn". Hắn ý bảo cô đi tới hướng giá vẽ, "Xem, trong lòng nghĩ tới hình ảnh gì, đều tự nhiên sẽ hiện ra hết"

Cũng không ôm quá lớn kỳ vọng đi theo hắn, nhưng lúc cô trên đê ngồi dưới ngọn đèn mờ nhạt thoáng nhìn hắn vẽ cảnh vật, nội tâm cũng không khỏi một trận rung động.

Kia không chỉ là một mảnh đen, hắn dùng màu đen nhợt nhạt, còn có màu lam đậm, nhưng vẫn làm cho người ta dễ dàng phân biệt đây là một cảnh biển- một mảng thần bí biển lớn, phảng phất gào thét muốn ánh sáng, hoàn toàn muốn hấp thu mạch nước ngầm lớn.

-"Anh... Là họa sĩ nổi tiếng sao?". Hàn Thấm theo bản năng hỏi, phát hiện chính mình đường đột, bỗng sửa miệng, "Thật có lỗi, giới nghệ sĩ tôi thực không am hiểu, nhưng tôi cảm thấy anh vẽ rất khá."

-"Họa sĩ nổi tiếng?". Nổi tiếng như trong lời nói, tôi hiện tại hẳn phải ở Paris mở triển lãm tranh, mà không phải ở bờ biển tiếp cận cô gái độc thân." Thấy cô buông cảnh giác, hắn không khỏi dùng lời của cô tự giễu một phen."Xem ra bức tranh này của tôi rất thành công. Cho nên mới nói, trong lòng nghĩ tới cái gì, khi vẽ ra sẽ thành thực phản ánh tất cả. Tôi rất ngạc nhiên nếu từ suy nghĩ của cô vẽ ra, sẽ hiện ra cái gì vậy?"

Suy tư một lát, Hàn Thấm mếu máo, "Một đống đại tiện đi". Bị tức cả một ngày, đây là hiện tượng bình thường.

Nghe được đáp án bất ngờ đó, hắn cao giọng cười to."Nếu không vừa rồi cô rống giận bị ta nghe được, ta thật không dám tin tưởng tao nhã như cô sẽ nói như vậy. May mắn ta hiện tại tâm tình thực tốt, nếu không vừa rồi thay cô vẽ, không biết sẽ vẽ ra cái gì."

Hắn thuận tay đưa trên tay bức vẽ tới trước mặt cô, thú vị chờ phản ứng của cô.

Hàn Thấm mở ra bức tranh kinh ngạc thấy chính mình. Vừa rồi cô gái không khí chất kêu to, ở trên bức họa của hắn là lúm đồng tiền như hoa, bút pháp thuần thục đem cô cùng với đường cong duyên dáng, hơn nữa khuôn mặt trông rất sống động, cô không khỏi nghĩ rằng, người này thật sự là có thiên phú.

-"Tôi vừa rồi cũng không có cười." Dừng một chút, cô nói tiếp:"Bất quá bức tranh này thể hiện không sai tâm tình tốt của lão huynh, tốt hơn nhiều so với suy nghĩ đại tiện của tôi."

-"Tặng cho cô". Hắn cười đem bức tranh kéo xuống đưa cho cô, "Tôi vô tình xâm phạm quyền chân dung của cô, chính vì thấy cô thực đặc biệt, tôi không tự chủ được liền hạ bút vẽ. Hơn nữa, khi cô cười rộ lên khẳng định sẽ cực kì xinh đẹp."

Hàn Thấm nhìn thẳng hắn một lúc lâu, tức giận nhìn khóe môi cười của hắn, vươn tay tiếp nhận bức tranh."Vừa rồi tôi cũng vô ý làm mất trật tự xã hội, như vậy chúng ta coi như huề nhau. Vì cảm ơn bức vẽ của anh, mời anh một lon nước đen không vi phạm luật giao thông này?"

-"Cám ơn". Nhìn người đẹp lúm đồng tiền như hoa, trong lòng hắn không khỏi khẽ rung động, tiếp nhận đồ uống, mở ra uống, làm cho cái mát lạnh hạ bớt nhiệt tâm đang nóng của hắn."Rượu không say nhưng mỗi người tự say, cô tươi cười so với tôi vẽ còn xinh đẹp hơn."

-"Đáng tiếc tâm tình của tôi làm cho tôi đêm nay chỉ có thể làm Mẫu Dạ Xoa". Nghĩ đến ngày mai phải đối mặt với một đống công tác phiền phức lớn , tâm tình của cô đang tốt hơn một chút lại rung động hạ xuống.

-"Được rồi, tôi đây giúp cô cùng nhau mắng. Này...... Biến mẹ nhà ngươi Hàn Phong" Nói xong, hắn mang buồn bực cùng khôn ngoan nhìn phía về cô."Hôm nay không quá lạnh chứ?"

Biết hắn hiểu lầm, Hàn Thấm nhịn không được phụt cười."Hàn Phong, quả thật là mẹ nó. Bất quá, ta nghĩ đó không phải là điều quan trọng."

Nam nhân nhún nhún vai, lại uống một ngụm, nói: "Lại biến đi mẹ ngươi Đông Nam Á... Ách, nghiêm khắc lại nói tiếp, tôi chán ghét, muốn vẽ đất liền sống sót sau cơn bão đều không được."

-"Có lẽ anh có thể lo lắng nhập cư trái phép". Cô bắt đầu cùng hắn nói chuyện tào lao, hai người khoảng cách nháy mắt ngắn lại."Bất quá chỉ sợ anh đi vào thì dễ đi ra không được."

-"Có đạo lý.... Lại biến đi mẹ ngươi nước Mỹ, người ta muốn nhập hải quan thế nhưng bị gây khó dễ!"

-"Muốn hay không thử xem liên lạc một chút Âu ba mã (obama)? Chỉ cần hắn thưởng thức, anh liền phát huy, nói không chừng còn có thể thay anh trưng bày tranh ở Nhà Trắng."

-"Tốt lắm. Cuối cùng biến mẹ nhà ngươi quy tắc giao thông! Tuy rằng tôi cảm thấy sau khi uống rượu cấm lái xe thật sự là con mẹ nó hảo chính sách, nhưng tôi ghét mang mũ bảo hiểm khi đi xe máy, quá đường phải xem đèn xanh đèn đỏ..."

-"Này, này, này ......Nước đen này hẳn không có thành phần rượu chứ?"

Một buổi tối kỳ diệu bất ngờ gặp gỡ, kéo đi sự chú ý của Hàn Thấm, nhưng mà loại thả lỏng này cũng chỉ có một đêm, tới lúc trời sáng, cô vẫn phải đối mặt với sự thật tàn khốc cùng vô tình.

"La Tân, tôi đã đến 『 Vương đại sư trừu tượng họa hai mươi năm triển lãm 』hội trường của Bảo Bá tiên sinh của công ty Phi Mã nước Mỹ, hôm nay sẽ không tới công ty. Nếu là có người tìm tôi liên lạc, nhắn lại y như thế."

Cắt đứt điện thoại, cô vội vàng đi vào hội trường triển lãm tranh trừu tượng, một bước đi vào, cô trước tiên nhanh chóng ngắm một vòng đám người, tiếp theo không chút nào lãng phí thời gian đi vào chỗ dành cho khách, vừa ký hạ tên cùng danh hiệu chính mình, vừa hỏi nhân viên công tác ở quầy.

"Xin hỏi CEO Bảo Bá tiên sinh của Phi Mã công ty đến chưa?"

"Vâng, Bảo Bá tiên sinh vừa rời đi."

Tay đang ký tên dừng lại, Hàn Thấm thiếu chút nữa cô bẻ gãy bút trong tay. Bất quá được giáo dưỡng tốt làm cô bình tĩnh tiếp tục ký xong tên, cũng tươi cười đáp lễ, sau đó mới mắng thầm trong lòng hướng hội trường đi vào.

Mọi người đến đây, ký tên rồi bước đi thì cũng thật không nể mặt mũi chủ nhân, thôi thì tùy ý xem qua một chút coi như lấy cảm tình.

Ở bức tranh kì lạ tiếp theo, cô nhìn chằm chằm, như là muốn nhìn ra bức vẽ đường cong cùng vòng tròn đan vào mà thành, đến tột cùng muốn biểu đạt cái gì, trên thực tế, căn bản suy nghĩ phức tạp trong đầu làm cô không có tâm trạng thưởng thức.

Cô rốt cục thừa nhận chính mình không có tí gì tế bào nghệ thuật -có lẽ là bị áp lực công việc làm cho tế bào nghệ thuật chết hết, bình thường thời gian là để đi làm, cô căn bản không có khả năng đi thăm triển lãm kiểu như này, bây giờ cô -một người đầy bụng hờn dỗi lại tới cái chỗ triển lãm không có người nói chuyện thì thật khó chịu, biết làm sao bây giờ?

-" Cô cũng đến đây?"

Sau lưng truyền đến một giọng nam có chút quen tai, làm Hàn Thấm kinh ngạc xoay người, phát hiện quả nhiên là người đàn ông ngày ấy tại bờ biển bất ngờ gặp gỡ, lại ở chỗ này gặp lại.

"Lại gặp được anh!". Cô nội tâm không khỏi có chút vui sướng, nháy mắt áp đảo tâm trạng uể oải vừa rồi."Như thế nào, ngày ấy uống xong『 hắc mạch bia 』, không có bị rượu thủ tiêu sao?"

"Nếu tôi bị thủ tiêu, cô là kẻ xúi giục". Hắn cười, trong mắt cũng liếc thấy được vui mừng của cô."Cô cũng đến thăm triển lãm của Vương đại sư?"

"Vương đại sư?". Cô cũng nhàn hạ thoải mái thở ra."Cám ơn trời đất anh chưa nói cái này là do anh vẽ. Cái này họa ý rất cao, loại phàm phu tục tử như chúng ta thật sự không thể lý giải."

"Ha ha ha...". Hắn đè thấp thanh âm cười, lặng lẽ tiến sát cô."Kỳ thật tôi cũng không biết nhiều, bất quá Vương đại sư hướng chúng ta đi lại đây, chúng ta cũng nên giả vờ một chút đi?"

"Davy! Anh cũng đến xem triển lãm tranh của tôi? Có cái gì chỉ giáo sao?" Chưa đến 50 tuổi -Vương đại sư cười hớ hớ hướng nam tử đến gần, rào trước đón sau, ánh mắt không khỏi bị vẻ tao nhã xinh đẹp của Hàn Thấm hấp dẫn."Còn có vị tiểu thư mỹ lệ này, không thay tôi giới thiệu một chút?"

"Chỉ giáo thì không dám, ngài quá khách khí!" Nam tử bị gọi là Davy một tay hướng Hàn Thấm, lại đột nhiên ấp úng."Cô là...... Ách, cô là......"

"Tôi là Hàn Thấm." Cô không chút nhăn nhó tự giới thiệu, cũng cùng Vương đại sư lễ phép bắt tay, âm thầm buồn cười liếc Davy liếc mắt một cái.

"Davy, ngay cả tên mỹ nữ cũng không biết, anh thực đáng đánh!" Vương đại sư trêu chọc hai người, đột nhiên chỉ vào Hàn Thấm mới vừa rồi vẫn dừng chân xem xét tranh vẽ, "Hàn tiểu thư, tôi thấy cô ở trong này nhìn thật lâu, đối với bức tranh này có cảm giác gì đặc biệt sao?"

"A?" Bị hỏi như vậy, cô lập tức ngây người, ánh mắt vụng trộm cầu cứu nhìn Davy ở phía sau đại sư. Nhưng đại sư tha thiết chờ đợi cô đáp lại, Davy bất đắc dĩ nhún vai, tình thế cấp bách nên cô đành phải loạn bài, "Ách...... Này bức họa thực đặc biệt, phía trên vòng tròn thoạt nhìn thực bóng loáng, đường cong có chút phức tạp cảm giác, còn có chỗ này đột nhiên kéo cao, tựa hồ dùng không ít khí lực......" Nói xong lời cuối cùng, chỉ có thể ngây ngô cười.

"Kỳ thật cô rất có thiên phú!" Vương đại sư hô nhỏ, thực ngoài ý muốn của nàng."Rất nhiều người đều nhìn không ra ý trừu tượng của bức tranh, nhưng cô cảm giác thực chính xác, thật sự là quá giỏi."

Hàn Thấm chỉ cảm thấy vẻ mặt hắc tuyến, không thể tưởng được thuận miệng nói bừa như vậy cũng xem như khen ngợi, xem ra nàng không thay đổi đi vẽ vời thật sự là đáng tiếc nha.

-"Nếu cô thực sự biết thưởng thức như vậy, nhìn thử xem, bức tranh này ta vẽ là vẽ cái gì?" Vương đại sư như là tìm được tri âm, vui mừng hỏi thẳng.

Cái này cô thật sự là gặp nạn, ánh mắt lại di chuyển đến trên người Davy, còn thừa dịp lúc đại sư không chú ý, liên tiếp hướng hắn nháy mắt, ám chỉ hắn trêu chọc đến người mà hắn phải giải quyết.

Luôn luôn đứng ở giữa cười cợt- Davy, đột nhiên hướng cô nhíu mày, đôi mắt nhấp nháy, giống như muốn ám chỉ điều gì đó với cô.

Này ai nhìn xem hiểu được! Hàn Thấm ở trong lòng thầm mắng, nhưng đối mặt với ánh mắt chờ đợi của Vương đại sư, cũng chỉ có thể đoán bừa động tác cứng nhắc của Davy, "Tôi cảm thấy, chỗ đó vòng tròn, có một loại cảm giác toát ra..."

Vương đại sư ánh mắt càng sáng, mà mồ hôi lạnh của cô cũng mau tuôn ra, cố gắng nhìn động tác mới của Davy, đối với cô cố phồng má, ánh mắt mở thật to, coi như liều mình thở ra hít vào. Kiểu này so với tranh trừu tượng càng có ẩn ý a, làm Hàn Thấm có loại suy nghĩ xúc động muốn té xỉu.

"Sau đó, còn có chỗ đó quỹ tích đường cong, tựa hồ như là tần suất hô hấp bình thường....". Tiếp tục kiên trì loạn giảng, Vương đại sư biểu tình lại càng ngày càng hưng phấn, làm cho cô chột dạ hơn.

Davy cuối cùng sét đánh không kịp bưng tai ói ra hạ lưỡi, tay thả xuống, cuối cùng hướng nàng gật gật đầu, tựa hồ muốn nói cho nàng, hắn nên chấm dứt.

-"Cho nên tôi cảm thấy.....". Hàn Thấm chỉ có thể âm thầm mắng to Davy, đối với Vương đại sư làm ra ngay cả chính nàng đều cảm thấy vớ vẩn kết luận, "bức họa này của Đại sư, muốn biểu đạt hẳn là...... Ếch?"

Không khí ngưng lại ba giây, lâm vào một loại trầm mặc xấu hổ, cô đang suy nghĩ phải giải thích như thế nào, Vương đại sư đột nhiên cười to vỗ tay, bộ dáng rất cao hứng.

"Đúng vậy đúng vậy, tôi nghĩ biểu đạt chính là ếch! Khó được cô như vậy tuổi trẻ liền có sức tưởng tượng, thật sự là ngoài ý liệu của tôi."

"Đâu có đâu có!". Hàn Thấm cười gượng, cảm thấy lưng đều lạnh.

"Người như cô có khí chất cùng ánh mắt, hẳn là thường thường đi thăm triển lãm tranh nghệ thuật?" Đại sư suy đoán nói ra ý nghĩ của chính mình."Kỳ thật nghệ thuật thực dễ dàng làm người ta trầm mê, tôi xem cô liền thập phần chuyên chú ở bức tranh này, nói vậy tương đương có tâm đắc, giống cô đối với bức tranh Ếch này liền phân tích vô cùng chuẩn xác...."

Nói thêm vài câu, đại sư rốt cục cảm thấy mỹ mãn rời đi, người đang há hốc mồm -Hàn Thấm cùng người có biểu cảm không khác -Davy hai mặt nhìn nhau. Hai người mắt trừng nhau, nhịn không được muốn cười rộ lên, lại ngại vì còn đang ở hội trường, chỉ có thể cười thầm đến đau bụng.

"Thật sự là con ếch a! Anh mệt người để diễn tả con ếch." Bàn tay năm ngón xinh đẹp ôm bụng mình, Hàn Thấm cảm thấy tuy rằng không nói chuyện được với Bảo Bá tiên sinh, nhưng tâm tình lại tốt hơn nhiều.

"Cô thật cũng có tuệ căn** nha." Davy vỗ vỗ ngực, "May mắn hắn vẽ không phải cái gì hải sâm hoặc con sên linh tinh gì đó, nếu không tôi còn thật không biết nên như thế nào diễn cho ngươi xem."

Lời nói này, lại làm cho cô cười to không ngừng.

"Đại sư nếu biết tôi căn bản không có tế bào nghệ thuật gì, nhất định khổ sở cực kỳ. Tôi ngẩn người, căn bản không phải đang nhìn tranh, cái này hình ảnh con ếch chính là vừa vặn ở trước mắt tôi mà thôi."

"Tính cô ngoan, đủ thẳng thắn, này lời nói quả thực là rất quấy phá." Davy lắc lắc đầu. Cô thật là quá nói thẳng rồi.

"Cùng với nói thẳng thắn, không bằng nói sự thật." Cô bất đắc dĩ nhún vai, "Nói thực ra, tôi đối với giá tiền so với sự cảm thụ về nghệ thuật cảm thấy hào hứng hơn nhiều."

Nha? Davy hơi ghé vào bên tai cô, ra vẻ thần bí thấp giọng, "Theo tôi biết, kỳ thật bán rất đắt tiền."

-"Ngay cả cái này anh đều biết?" Lần này là suy nghĩ ngoài ý muốn của cô."Tôi nghĩ đến anh là loại người mang lý tưởng cao thượng không bán tranh, cho rằng tiền tài là chất độc của người làm nghệ thuật nha!"

-"Tôi không có suy nghĩa như vậy a! Tôi cũng phải ăn cơm mà lớn lên, không phải uống thuốc màu lớn lên, vô luận là nghệ thuật sáng tác hoặc là mở rộng, đều cần tiền a!". Hắn không phủ nhận rằng nói như vậy có chút thô tục, có lẽ ở trong mắt ta nghệ thuật gia, nói như vậy thực tục tằng, nhưng mà hắn lại cho rằng, có thể liên tục đi xuống nghệ thuật mới có ý nghĩa, nếu không có lý tưởng mà không thể hành động, hết thảy cũng chỉ là nói suông.

-"Xem ra anh rất có lý trí." Cô bỗng nhiên có chút may mắn, hắn có lý tưởng cũng nguyện ý thỏa hiệp vừa phải, không phải hoàn toàn không thể lưu danh.

-"Tôi cũng không muốn sau này chết mới nổi danh tứ hải, kỳ thật có thể đem tranh mình vẽ ra bán cũng là một loại làm cho càng nhiều người chú ý tới phương thức sáng tác của chính mình, giống Vương đại sư triển lãm tranh thành công như vậy, không phải là một ví dụ tốt sao?"

Khi kể ra lý tưởng của chính mình, hắn hai mắt đều phát ra ánh sáng, điểm ấy thực hấp dẫn Hàn Thấm, bởi vì của lý tưởng của cô sớm bị sự thật khó khăn làm tan biến hết.

-"Cô có biết rất nhiều trường tiểu học ở địa phương xa xôi, môn mỹ thuật tạo hình ngay cả bút màu cũng đều không có, chỉ có thể cùng mọi người dùng chung duy nhất một hộp bút sáp mầu. Còn có rất nhiều đứa trẻ tài năng, vẽ ra có thể làm cho đại sư than sợ, lại bởi vì không có tiền, chỉ có thể tùy ý trời làm cho tài năng bị mai một." Hắn chỉ vào sau lưng cô bức tranh ếch kia."Đây là nguyên nhân bức tranh này bán đắt tiền, tranh càng đắt càng quý, bọn nhỏ sẽ được giúp đỡ nhiều hơn."

-"Cho nên anh cũng bán tranh giúp trường học ở địa phương xa xôi sao?" Cô tò mò.

-"Đương nhiên, đây là lý tưởng, nhìn đến bộ dáng cao hứng của lũ nhỏ, cái gì khó khăn đều đã quên."

Hắn che giấu sự cảm thụ nghệ thuật của chính mình. So với Vương đại sư, khả năng chỉ có hơn chứ không kém, nhưng vậy thì thế nào? Hắn cũng không cảm thấy kia có gì đặc biệt hơn người.

-"Nói đi thì nói lại, anh làm sao mà biết này bức tranh muốn biểu đạt là ếch? Anh không phải nói anh cũng không hiểu?". Cô vô cùng tò mò, điều này cũng không phải là người bình thường có thể nhìn ra được đến nha.

-"Bởi vì tôi cũng có trí tuệ trời phú a!" Nghĩ đến đại sư lời đánh giá về cô, Davy liền nhịn không được bật cười, trên mặt lại nghiêm trang nói:"Tốt xấu gì tôi cũng coi như đang đi trên con đường nghệ thuật này, nên có thể thưởng thức, hơn nữa tôi đã vẽ nhiều năm, đối với tranh vẽ khái niệm, cũng có ít nhiều trình độ nhận thức..."

-"Giảng trọng điểm!" Cô vô lực trừng hắn.

-"Trọng điểm chính là -" Hắn chỉa chỉa tấm gỗ*** trên giá đỡ của bức tranh, "Này."

Hàn Thấm hướng tới tay hắn chỉ, lọt vào trong tầm mắt là "Ếch" Hai cái chữ to, ở phía dưới cũng ngắn gọn đơn giản giải thích này bức tranh này muốn biểu đạt ý niệm cùng cảm giác. Nói ngắn gọn, ý niệm ở ngay trước mắt mà cô lại hoàn toàn không thấy được (chị k chịu để ý í)

Cái này không biết nên tức giận hay là buồn cười, lại cùng hắn giương mắt nhìn hồi lâu, cô cuối cùng vẫn là bị làm cho nở nụ cười.

"Người này căn bản là đang trêu tôi!"

Hắn nhún nhún vai, cam chịu bị cô lên án."Ai kêu cô mới vừa rồi đứng ở trước bức tranh bộ dáng hung thần ác sát, tôi sợ con ếch của Vương đại sư bị cô nấu thành ba chén canh, mới không tiếc hy sinh hình tượng mà giải thích. Xem, cô cười rộ lên cỡ nào xinh đẹp, so với vừa rồi bộ dáng đau buồn nhíu mi thật tốt hơn nhiều!"

Hàn Thấm thế này mới hiểu được dụng tâm của hắn, nguyên lai là muốn làm cô cười. Ngẫm lại, lần trước hai người chính là mới gặp mặt, hắn xem cô tâm tình không tốt, đem hết toàn lực muốn cho cô thả lỏng tâm tình sao? Trong lòng không khỏi có điểm ấm lên.

"Nguyên bản tôi còn nghĩ đến anh giúp tôi một cái đại ân, muốn mời anh uống cà phê, hiện tại tôi nghĩ cũng không cần nữa." Cô vẫn là nhịn không được cùng hắn tranh cãi.

"Đừng như vậy, tôi thật vất vả gặp lại cô, như thế nào có thể làm cho người chạy trốn?" Lần trước ở bờ biển không lưu lại phương thức liên lạc của cô, hắn thật sư là bó tay nha.

Câu này không biết là vì tình thế cấp bách hay vẫn là chân tình biểu lộ trong lời nói, tựa như viên đá ái muội ném xuống, nổi lên gợn sóng ở kích động nhỏ ở giữa hồ.

Phảng phất có chuyện gì dần dần ra ánh sáng, chính là hai người đều cảm thấy không phải lúc thích hợp.

Davy thật sâu nhìn cô điềm tĩnh tươi cười hồi lâu, muốn nói gì đó, lại bị cô vươn tay ngăn trở.

"Tôi chút nữa còn phải đi làm." Tuy rằng cô vô cùng thấy đáng tiếc, nhưng là không thể nhờ cậy Bảo Bá tiên sinh đã là thất sách, công tác không thể lại kéo đi xuống, chỉ có thể nhẫn tâm gián đoạn duyên phận này.

-"Cô thật biết được làm như thế nào để đả kích một người đàn ông tràn đầy niềm tin." Hắn nhẹ nhàng thở dài.

-"Có duyên sẽ gặp lại." Nếu cô không có xí nghiệp Hàn thị là gánh nặng, không có một đống công tác đáng ghét chờ cô, cô nhất định sẽ thực tốt nắm chắc duyên phận này cùng hắn.

Đáng tiếc, ở sai thời gian, mặc kệ gặp được cái dạng người gì, đều là tiếc nuối.

-"Như vậy đi, lần tới nếu chúng ta không hẹn mà gặp, liền đại biểu đây là ý trời, chúng ta liền ước hội một lần hẹn hò?" Davy phảng phất nhìn ra sự do dự của cô, lại không cam lòng cho duyên phận như vậy bị bỏ qua, bởi vậy đề nghị hết thảy giao cho ông trời quyết định.

Hắn hướng cô vươn tay, chờ cô trả lời.

Hàn Thấm lẳng lặng theo dõi hắn, nội tâm cơ hồ không có giãy dụa mà đồng ý, đem tay nhỏ bé đặt trên bàn tay to của hắn, "Đồng ý!"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-10)