Vay nóng Homecredit

Truyện:Chuyện Tình Của Sơ Tâm - Chương 03

Chuyện Tình Của Sơ Tâm
Trọn bộ 10 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Một, nàng, mĩ, nữ.

Tiêu Hằng Uẩn đưa tay thu dọn đống báo cáo còn chưa kịp xử lí, trước khi chuẩn bị về nhà, mới đến phòng họp đi lĩnh "Lễ vật" của anh── một nàng mỹ nữ.

Nhìn khuôn mặt mịn màng trắng nõn ngủ ngon trên sô pha, hàng mi khép lại, viền mắt hơn ửng đỏ tóc dài cuộn sóng vờn quanh dung nhan mĩ lệ, một chiếc áo sơ mi mỏng manh dán lên những đường cong tròn trịa đang phập phồng rất có hứng thú, phía dưới chiếc váy ngắn bó sát lộ ra một đôi chân thon dài xinh đẹp gợi cảm.

Thật đúng là một mỹ nữ.

Mà rõ ràng chỉ cần là bản thân là đàn ông, đều muốn làm ra hành vi phạm tội đối mỹ nữ như cô.

Tiêu Hằng Uẩn nhìn vài giây, vừa quay đầu lại, mới phát hiện một đám đàn ông háo sắc nhất loạt lộ rõ vẻ thèm thuồng, nhìn thấy những ánh mắt đăm đăm như sài lang hổ báo đứng ở đằng sau, anh liền hỏi."Các cậu vì sao còn chưa về nhà? Hôm nay tất cả làm thêm giờ hay sao?"

"Ách......" Vấn đề đưa ra thật sắc bén, vài anh đồng sự nam đặc biệt quay lại công ty xem trò vui sờ sờ cái mũi không đáp lời.

"Chỉ có em và luật sư Thiệu luật sư tăng ca." Thấy không khí trầm mặc trong phòng, Tiểu Hải lấy can đảm thú nhận.

Tiêu Hằng Uẩn mệt mỏi liền một mình ngồi xuống sô pha.

"Là ai đưa tới? Ai ký nhận?" Anh hỏi máy móc.

"Không biết là ai đưa tới." Thân là hội trưởng triệu tập hội sắc lang Tiểu Hải giải thích."Vừa lúc em cùng luật sư Thiệu phải rời khỏi đây, mở cửa ra đã thấy cô ấy nằm ở trước cửa văn phòng chúng ta rồi."

"Cho nên các cậu liền đem cô ấy nhặt vào đây?" Những người này chỉ số thông minh cộng lại có nổi một trăm hay không? Tiêu Hằng Uẩn vô lực xoa thái dương."Không báo cảnh sát cũng không đưa đến bệnh viện? Ngược lại gọi điện thoại thông báo cho tất cả đồng nghiệp nam đến xem náo nhiệt?"

Đối mặt với những lời chất vấn này, người ngày hôm qua vừa mới ra viện, Thiệu luật sư đứng xa xa, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt như thể không liên quan đến mình.

Có loại chủ tử như thế này, Tiểu Hải chỉ có thể ra sức cứu vãn, một bên ai oán cảm thấy da đầu mình đủ cứng để đi luyện thiết đầu công."Vốn, vốn chúng em cũng định đưa tới bệnh viện, nhưng mà ở trên người cô ấy phát hiện phong thư này......"

"Thư đâu?" Tiêu Hằng Uẩn cũng không ngẩng đầu lên, gẩy gẩy ngón tay.

Tiểu Hải vội vàng cung kính khom khom lưng, trình lên chứng cớ.

"Thỉnh Thánh Thượng xem qua." Còn không quên chân chó nói thêm một câu.

Tiêu Hằng Uẩn nghiêng đầu liếc mắt một cái, lắc đầu, thở dài.

Anh đến rốt cục cái nghiệt gì, lại thu thập được nhiều dị thú quý hiếm có hành vi cổ quái tha vào sở sự vụ như vậy?

Mở lá thư ra, chỉ thấy trên đó viết mấy hàng chữ ngay ngắn.

Hằng Uẩn: Trong nhà gặp đại nạn, sự tình nguy cấp, không thể không đem em gái Hoa Sơ Tâm phó thác cho cậu. Thỉnh niệm ở đôi ta mười mấy năm giao tình cùng quan hệ giữa cậu và Sơ Tâm ngày xưa, thu lưu cô ấy mấy ngày, đợi khi sự việc được giải quyết, ngày khác tất sẽ tới tận cửa đáp tạ đại ân.

[ps: Bởi vì thời gian cấp bách không kịp giải thích nguyên nhân với Sơ Tâm, bởi vậy lừa cô ấy uống thuốc ngủ, sau vài tiếng đồng hồ sẽ tỉnh dậy, thỉnh chớ lo lắng. ]

Bạn hữu : Hoa Khi Quỳ

Hoa Khi Quỳ? Chưa từng nghe qua.

Trong lá thư nếu thiếu cái ps kia, thật sự anh còn nghĩ người nào trong tiểu thuyết võ hiệp đi ra cơ đấy.

"Tiểu Hải, báo cảnh sát." Tiêu Hằng Uẩn chậm rãi, tao nhã đem lá thư nhét trở lại phong thư, thản nhiên phát ra mệnh lệnh khiến mọi người kinh ngạc.

"Báo cảnh sát?!" Tiểu Hải là đêm nay được chỉ định là người phát ngôn, đầu một cái phát ra tia kinh ngạc."Nhưng mà, luật sư Tiêu, cô, cô ấy không phải là em gái của bạn anh sao?"

"Hơn nữa hai người còn có 『quan hệ ngày xưa 』."

"Hoa Khi Quỳ tôi không biết." Tiêu Hằng Uẩn đáp."Hoa Sơ Tâm tôi cũng không ấn tượng."

Thái độ vân đạm phong khinh, không chút nào thương hương tiếc ngọc, sau một hồi trầm mặc rất lâu, rốt cục bị mọi người lôi ra chặt chém.

"Luật sư Tiêu, có thể là anh quen biết người ta nhưng mà anh đã quên mất hay không?" Lời nói sắc bén!

"Đúng vậy! luật sư Tiêu, anh đối với mọi người trí nhớ gần đây không được tốt lắm." Bỏ đá xuống giếng!

"Đúng vậy! Lần trước còn đem kiểm sát trưởng Kỉ Y Tầm người ta lầm tưởng thành bị cáo." Họa vô đơn chí!

"Nhớ rõ lúc ấy thật ...... Khứu." Lời thoại Quảng cáo!

"Tôi." Mọi người nhất loạt coi thường, loại quảng cáo này từ tám trăm năm trước cũng dám lấy ra dùng nữa.

"Nói xong chưa?" Uống xong chén trà thứ hai, Tiêu Hằng Uẩn thờ ơ như trước."Báo cảnh sát."

"Đợi chút." Ở bên ngoài luật sư Thiệu Vũ Cần xem cuộc chiến nửa ngày không thèm lên tiếng, rốt cục cũng mở miệng, cười đến vẻ mặt dâm tướng.

"Nếu luật sư Tiêu không muốn nhận, tôi đây tạm thời thay mặt lĩnh là được, dù sao tôi và luật sư Tiêu là bạn bè lâu năm, bạn bè của cậu cũng chính là bạn bè của tôi, em gái của bạn cậu, cũng giống như em gái của tôi, từng có quan hệ với cậu, lại càng có liên quan tới tôi. Hay là để tôi đem về nhà đi, tôi sẽ trông nom, chăm sóc đặc biệt.

"Luật sư Tiêu......" Mọi người nhất thời thất kinh, nhất loạt nhìn về phía người định thần nhàn khí Tiêu Hằng Uẩn.

"Chẳng lẽ anh lại nhẫn tâm nhìn tiểu mỹ nữ hoa như ngọc như vậy, bị hủy trong tay một tên mặt người dạ thú, khoác áo dâm ma thủ hạ sao?" Tiểu Hải lúc này chính nghĩa bộc phát, ngay cả chủ tử cũng không e dè.

"Đúng vậy." Xét thấy Thiệu luật sư nằm trong "Danh sách" đáng sợ, mọi người đều gật đầu tán đồng.

Thấy Tiêu Hằng Uẩn vẫn là vẻ mặt xem kịch vui chờ anh tiếp tục nói, một chút ý tứ đáp lời cũng không có, Tiểu Hải đành phải đáp ứng yêu cầu của người xem, kiên trì biểu diễn màn thiết đầu công.

"Nói lên vị luật sư Thiệu Vũ Cần này, anh đừng nhìn bề ngoài anh ta là một con người, kỳ thật thân phận thực sự của anh ta là một tên dâm thú." Tiểu Hải giả bộ dáng triển lãm giới thiệu sản phẩm, cũng không còn quan tâm tới giờ phút tận thế sắp đến gần lúc này nội tâm anh chỉ biết mênh mông mãnh liệt.

"Cho dù là người sói, cũng chỉ có ở thời điểm trăng tròn mới phát tác. Nhưng là anh ấy, một thân trăm phần trăm dâm thú, không cần trăng tròn, cũng không cần biến thân, chỉ cần ngửi được nữ tính bên người sẽ mê mẩn đánh mất lý trí, sinh ra kích động."

Ở Tiểu Hải khổ tâm một mình hoàn thành bài giới thiệu "Chương thứ n Chân tướng đại dâm thú", nhiệt độ bên trong đột nhiên hạ thấp xuống, trầm mặc yên ắng, thật lâu, mới truyền đến một màn vỗ tay nhiệt liệt, đến từ chính đại dâm thú.

"Tiểu Hải ơi Tiểu Hải!" Một cánh tay đột nhiên quàng lên cổ Tiểu Hải."Cậu thật sự là tri kỷ của tôi đấy nha!"

Dâm thú đại nhân vẫn là cười đến vẻ mặt dâm tướng, một mặt kéo anh đi ra ngoài."Thế nhưng có chuyện tình cậu nhất định không biết rồi! Căn cứ vào nghiên cứu khoa học, không chỉ nữ tính trong cơ thể phụ nữ có thể khiến cậu mê mẩn, ngay cả nam tính trong cơ thể cũng có nha. Cậu nói, đây là không phải rất tuyệt hay không?"

Quả thực rất tuyệt.

Mọi người trầm mặc nhìn tiết mục "Dâm thú bên đường cường thưởng dân nam" kết thúc, trong lòng đều thay Tiểu Hải cầu khẩn một tiếng, lập tức ném heo qua đầu, đem lực chú ý quay lại đến, nhất trí chờ đợi quyết định của Tiêu đại luật sư.

Xem xong vở diễn, Tiêu Hằng Uẩn cầm lấy tập tài liệu đứng lên, chuẩn bị rời đi."Cô ấy tùy ý các cậu xử lý, tôi muốn về nhà đi ngủ, buổi sáng ngày mai còn phải lên tòa án."

"A......"

Tiêu Hằng Uẩn mới bước tới cửa, phía sau bỗng nhiên truyền đến một trận kinh hô chỉ có ở nam giới hạ lưu mới có.

"Lại có chuyện gì......" Tiêu Hằng Uẩn vừa quay đầu, liền thấy trên sô pha tiểu thư mỹ nữ kia, trở mình một cái, đùi ngọc thon dài nghiêng qua, váy ngắn nhích lên, một mảng lớn da thịt non mịn trắng nõn phơi bày trong không khí, đung đưa lắc lư trêu chọc, mà cánh tay trơn nhẵn bên sườn của cô......, có một vết thẹo màu hồng nhạt rất dài.

Tiêu Hằng Uẩn tiến lên cầm giữ cánh tay cô, con ngươi đen thâm trầm liếc nhanh, một lần nữa nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ ngon kia, trong lòng chấn động.

Chẳng lẽ...... Là cô ấy?

Trong bức thư có nói "Quan hệ ngày xưa", chẳng lẽ lại là chuyện ngoài ý muốn kia?

Tại cao ốc Tôn Duyệt sang trọng lộng lẫy, nằm ở khu vực ngoại thành, khung cảnh nơi đây yên tĩnh vắng vẻ, là nơi ở cao cấp rất được nhiều người mơ ước.

Giờ phút này ở trước cửa thang máy sang trọng xa hoa, có một người đàn ông mặc âu phục, nếu bây giờ hóa thân vào cổ đại, trên tay cầm quạt lông nhẹ nhàng như một quý công tử mẫu mực, chính là hình ảnh lúc này thật không tương xứng, phong mạnh mẽ cường tráng đang "khiêng" một người con gái.

Trên mặt anh đã mất vẻ ôn nho nhàn nhã tôn quý của ngày thường, dáng vẻ anh cứ lén lút, chột dạ, nhìn xung quanh khắp nơi, cứ sợ lúc nàyhành động mất thể diện của mình sẽ bị người khác nhìn thấy.

"Đinh ". Đèn lóe sáng, cửa tháng máy rốt cục cũng mở ra.

Vừa lúc đó, một khuôn mặt chân thành đã làm đứt quãng dự định của anh.

"Tiêu luật sư, vất vả rồi ". Bên trong là nhân viên bảo vệ của tòa nhà, vừa tuần tra môt lượt xong, mở cửa là vừa thấy một hộ gia đình trong khu nhà, theo phản xạ vui vẻ chào hỏi, vừa mới nói xong, lại nhìn thấy người đàn ông điển trai, thân hình thon dài cao ngất thế nhưng lại khiêng.... một cô gái!

Bảo vệ trợn mắt há hốc mồm, cằm không nhịn được thiếu chút nữa rớt xuống.

"Ừm"

Thôi xong rồi, Tiêu Hằng Uẩn trong lòng nghĩ như vậy, vẻ mặt anh vẫn bình thản như không có gì có thể tác động được anh, biểu hiện trước sau như một, không có vẻ gì là bối rối.

"Luật sư Tiêu...." Từ trong sự khiếp sợ vừa mới hoàn hồn, bảo vệ thay anh giữ cửa thang máy lại, nghiêng người nhường anh đi vào, lại nhịn không được trong lòng tràn đầy tò mò đặc biệt quan tâm."Vị này là?"

"Là bạn tôi, uống rượu nhiều quá."

Tiêu Hằng Uẩn thản nhiên lướt nhìn ánh mắt đang liếc anh một cái, ánh mắt anh rạng rỡ tràn ngập sự chắn chắn mà không tha cho bất cứ kẻ nào nghi ngờ uy thế của anh.

"A, A" bảo vệ nhìn lướt qua, cặp mắt cứ dán lên cái người có đôi chân thon dài cực xinh đẹp trên vai Tiêu luật sự rồi âm thầm nuốt nước miếng trong miệng.

Chẳng qua là đôi chân này thật đẹp, không cần nhìn mặt, cũng đủ để cho bọn đàn ông say mê mất hồn rồi, huống chi người con gái sở hữu cặp đùi đẹp đó tựa hồ vẫn còn trong trạng thái hôn mê, chỉ cần là đàn ông, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.

Bảo vệ trong lòng âm thầm kết luận cho suy nghĩ của mình, rời khỏi thang máy, đối với một vị đại luật sư ngày thường bộ dáng rất thánh nhân quân tử này nháy mắt ra hiệu "Tôi hiểu, tôi hiểu. Tôi cái gì cũng hiểu được."

"Ông hiểu được cái rắm". Tiêu Hằng Uẩn trong lòng thầm mắng, lườm bảo vệ đang liếc anh một cái đối với việc bảo vệ cứ nhìn chòng chọc vào cặp đùi ngọc ngà của cô gái xinh đẹp trên vai, cảm giác bực mình sâu sắc. Mức độ bực mình này, đại khái chính là muốn đem mắt ông ta móc ra. Chỉ như thế mà thôi!

Cửa thang máy rốt cục cũng đóng lại, Tiêu Hằng Uẩn nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trên cánh cửa màu bạc, trên vai là thân thể nhỏ nhắn càng làm tôn thêm vẻ cao lớn của anh.

Nhưng mà từ trước tới nay hình tượng của anh luôn là một vị luật sư nhã nhặn ôn nho, vậy mà bây giờ lại "khiêng "một người con gái, quả là thực bất nhã.

nhưng mà, chẳng lẽ anh lại thích dùng loại tư thế dã man khiên lợn rừng săn được trên núi này sao (?

Anh cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi.

Cô gái này bị hạ dược, ngay cả đứng còn không vững, cũng không thể nâng được, lại còn phải chú ý đến cặp công văn của mình, anh đành phải bỏ qua tư thế đẹp đẽ " anh hùng cứu mỹ nhân", sửa lại thành tư thế "sơn tặc cướp cô dâu ", khiêng cô bỏ chạy bằng động tác xấu xí. May mắn, cô rất nhẹ, không đến mức làm suy sụp khí khái nam tính của anh.

Trong lòng tràn đầy ý nghĩ phiền muộn, cực vì yêu cầu cao độ tìm được thẻ từ ở trong ví da, trước cửa nhà mình luống cuống quẹt nửa ngày, rốt cục có thể trở lại căn nhà ngọt ngào ấm áp của mình.

Tiêu Hằng Uẩn một tay đỡ người con gái trên vai của mình đưa tới giường của phòng khách, mấy ngày gần đây thể lực của anh cạn kiệt một cách nghiêm trọng, mệt đến nỗi thiếu chút nữa là té Trừng mắt với cái người đang ngủ ngon kia, Tiêu Hằng Uẩn liền ngẩn ngơ mà nhìn cái gương mặt trắng mịn xinh đẹp kia một lúc lâu.

Anh thừa nhận khả năng nhận biết người quen của anh quả thực rất kém cỏi, chẳng những đã sớm quên tên của cô, nhất thời cũng không xác định được thân phận của cô, nhưng vết thương trên cánh tay của cô...Lại làm anh không thể không để ý đến cô, anh nhìn cô đồng thời nghĩ đến tiểu học muội thời trung học, có thể nào là cùng một người không?

Từ trước đến nay, đối với những người con gái xinh anh đẹp không có nhiều cảm giác lắm, anh cũng tin rằng chỉ cần tắt đèn đi thì cũng đều là 1 dạng, thế nhưng không hiểu sao trong lòng lúc này lại sinh ra một) cảm giác rất khác lạ, giống như là cảm giác dịu dàng, làm anh không kiềm được mình khẽ vuốt khuôn mặt đang ngủ của cô.

Tiêu Hằng Uẩn nhìn cô một hồi lâu, mới hoàn hồn lại, thay cô đắp lại chăn.

Xem ra , chắc hẳn cô phải ngủ tới buổi sáng ngày mai mới có thể tỉnh được.

Tiêu Hằng Uẩn mệt mỏi rời khỏi phòng khách, nghĩ đến bao nhiêu công văn giấy tờ cần xử lí, quyết định tắm rửa xong, nằm ở trên giường xem cho xong rồi mới đi ngủ.

Đêm nay , nhất định sẽ mơ được một giấc mộng đẹp. Nhất định là vậy đi!

Tiêu Hằng Uẩn mệt mỏi rời khỏi phòng khách, nghĩ đến bao nhiêu công văn giấy tờ cần xử lí, quyết định tắm rửa xong, nằm ở trên giường xem cho xong rồi mới đi ngủ.

Đêm nay , nhất định sẽ mơ được một giấc mộng đẹp. Nhất định là vậy đi?

Là cái rắm.

Cái gọi là kế họach, chính là chỉ chuẩn bị muốn thực hiện, nhưng còn chưa thực hiện được, cũng không chắc chắn nhất địnhlà có cơ hội thực hiện điều đó.

Tiêu Hằng Uẩn ở trong đầu bắt đầu phác họa từng kế hoạch cho đêm nay, không đến hai mươi phút, mộng đẹp của anh đã bị dập nát.

Mà lại còn bị đập nát một cách rất vẻ vang

Tiêu Hằng Uẩn vừa tắm xong, chậm rãi thư giãn bản thân cho hết mệt mỏi, bước ra khỏi vòi sen để lấy khăn tắm, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng động rất nhỏ .

Vừa quay đầu, ra là một khuôn mặt tuyệt sắc động lòng người đập vào mắt anh, đúng là người con gái anh vừa mới "khiêng "về nhà.

Mà giờ phút này, cô không e dè chút nào cứ thế theo dõi anh, nếu không phải anh nhanh tay lẹ mắt kéo khăn tắm qua để che dấu phần hạ thân quan trọng trên người mình, còn đâu trinh tiết khiến người khác phải ca tụng, có trời chứng giám đây rõ là mất hết sự trong sạch mà...

Tiêu Hằng Uẩn rất nhanh chau mày lại, vẻ mặt không được tốt lắm, lạnh lẽo đến run rẩy.

"Cô không biết gõ cửa sao? "

Nếu như là những cô gái bình thường khác, thấy đàn ông khỏa thân, không phải là thét chói tai chạy đi, ít nhất cũng có thể giả bộ che mặt một chút chứ.

Đáng tiếc người con gái trước mắt anh hiển nhiên không được liệt vào hạng "Bình thường" như trên, cô vẫn tự nhiên hào phóng đứng như vậy, cũng không có một chút ý tứ tránh né hay rời đi.

"Tôi không thấy gì hết". Đôi mắt phương rạng rỡ long lanh rung động lòng người, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo cũng không có nhiều biểu hiện gì lắm, giọng nói lại mang theo chút hờn giận, khiến cho Tiêu Hằng Uẩn dường như nghĩ rằng không phải cô đang giải thích mà là đang"oán giận ".

" Ý của cô là muốn tôi biểu diễn lại một lần nữa hay sao? "Đôi mắt anh mở to có vẻ giận dữ hỏi

Cô lại lẳng lặng đánh giá anh, không hề có ý gì là phản đối câu hỏi vừa nãy của anh, thậm chí lại giống như đang chờ đợi xem bộ dáng "biểu diễn ", không chỉ như thế, ánh mắt của cô còn vững vàng, chậm rãi nhìn dọc theo ngực anh đi xuống phía dưới

Đôi mắt phượng của cô chăm chú nhìn xuống phía dưới dường như rất trêu chọc lòng người, chỉ cần là là đàn ông chỉ một cái liếc mắt này, đối với cô đã .... Khụ, "Cảm thấy nhộn nhạo"..

Đây là tình huống gì vậy? Cực lực kiềm nén lửa nóng đang cháy hừng hực ở dưới hạ thân , Tiêu Hằng Uẩn đau đầu nghĩ.

Vừa mới đây anh còn cho rằng phụ nữ đẹp hay không cũng đều cùng một dạng, vậy mà không đến nửa giờ, anh liền tự mình phủ định ý nghĩ quá ngây thơcủa bản thân mình.

"Nếu cô không ngại, trước tiên mời cô đi ra đã."

Tiêu Hằng Uẩn từ trước đến nay nổi tiếng tính cách tao nhã, cử chỉ cũng nhã nhặn phù hợp với sự nổi tiếng của anh, nhưng là giờ phút này, anh lại cảm thấy hình tương đoan chính hai mươi tám năm qua của bản thân đã bị thử thách nghiêm trọng, cùng với khăn tắm bên hông anh giống nhau hai uy cơ ập đến nhị cập tràn ngập nguy cơ.

"Vâng ". Cô lên tiếng, rất dịu dàng mềm mại, ngay cả một âm thanh nho nhỏ như thế cũng tràn ngập sự gợi cảm ái muội, gần như than nhẹcâu hồn

Đợi đến khi cô rời đi, Tiêu Hằng Uẩn hít sâu để kiềm nén hạ thân không nên xuất hiện đang bốc lên, theo bản năng nghề nghiệp của anh lại đang bắt đầu tự động tụng hình pháp.

Theo luật pháp hình sự chương 16 điều 251 quy định về tội xâm hại quyền tự chủ của người khác, quy định như sau:

Đối với nam nữ dùng vũ lự, áp bức, đe dọa, thôi miên hoặc dùng các hình thức khác trái với ý nguyện của người kháclàm tổn hại đến tính tự chủ của người khác, phạt tù có thời hạn từ ba năm đến trên dưới mười năm.

A! Thật sự là tỉnh cả người nha..

※ ※ ※

Trên đời này có một số việc, không phải dựa vào pháp luật là có thể giải quyết.

Nhìn trước mắt này là một khuôn mặt xinh đẹp, cùng với đôi mắt long lanh động lòng người đang mở to duyên dángnhìn anh, Tiêu Hằng Uẩn xoa xoa mi tâm, thở dài.

"Cô nói, cô không biết cô là ai? "

"Vâng. "Cô gật gật đầu, đôi mắt phượng xinh đẹp kia nhìn anh chằm chằm, không kinh hãi cũng không hoảng sợ.

"Mà cô bị mất trí nhớ lại tuyệt đối không sợ hại cũng không lo lắng chút nào ư? »

Có vẻ không hợp logic, Tiêu Hằng Uẩn nghi ngờ nhíu hàng mi lại, nheo mắt chờ đợi phản ứng của cô.

Cô mở to mắt phượng của mình, hoang mang nhìn anh một lúc lâu, sau đó hé ra một nụ cười ngọt ngào sáng lạn."Anh là người tốt."

"Hỏi một đằng, trả lời một nẻo "Quân địch lại không chịu hợp tác, anh nhướn mày hỏi tiếp."Cô thật sự mất trí nhớ sao?"

"Dạ." Mỹ nữ vô tội cúi đầu vặn vẹo ngón tay.

"Cô vì sao dám khẳng định tôi là người tốt? "Tiêu Hằng Uẩn mất hứng liếc ánh mắt nhìn cô.

Nếu thật sự để cho Thiệu cầm thú nhặt cô về nhà, cô gái này đã sớm phó thác tin cậy hoàn toàn, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, chả mấy mà bị hạ gục, sớm bị ăn sạch sẽ nằm trong bụng tên kia.

Cô bỗng nhiên tiến lên, kề rất gần anh, mắt phượng còn thực sự hi vọng hòa vào đôi mắt của anh, một câu không hề liên quan chút nào nhưng lại tràn ngập ái muội bỗng nhiên theo đôi môi đỏ non mềm kia thốt ra.

"Anh tắm rửa xong hương vị thơm quá."

Có ý tứ gì? Bởi vì mùi sữa tắm của anh mùi hương rất thơm, cho nên anh là người tốt?

Tiêu Hằng Uẩn chau mày lại, đối với kiểu "ông nói gà bà nói vịt "của cô thì anh chỉ biết nghiến răng nghiến lợi." Cảm ơn, cảm ơn."

Đang muốn quay lại nội dung chính của cuộc nói chuyện này, lại không dự đoán được câu tiếp theo của cô lại càng táo bạo thốt ra.

"Mặt anh đỏ, anh là xử nam(*) sao?

Xử nam : trai tân

Tiêu Hằng Uẩn ánh mắt buồn bã, theo hiểu biết của mọi người về anh đều biết đây là điềm báo Tiêu đại luật sư đang tức giận, hiển nhiên anh đã không hoàn toàn khống chế được tình trạng đang sắp sửa bạo phát.

Cô lại ngay lúc tình huống như vậy, có thể thoải mái nói ra những câu này đối với đàn ông hay sao?!

"Hoa Sơ Tâm! "Tiêu Hằng Uẩn giọng nói nồng đậm vị cảnh cáo nên gọi cả tên lẫn họ của cô.

"Người nào sơ ý? Sơ ý không chú ý không cẩn thận sao? "Cô nghiêng đầu hỏi, đôi mắt phương dịu dàng đáng yêu lưu chuyển làm hồn xiêu phách lạc, dáng vẻ khêu gợi ngây thơ, đủ để cho bất cứ ngườiđàn ông nào cũng không khống chế được.

Cô gái này căn bản chính là yêu nữ hóa thân! Nói chuyện thì lộn xộn lung tung, nhưng giơ tay nhấc chân lại yêu mị khiêu khích người khác.

Tiêu Hằng Uẩn luôn nghĩ sự tự chủ của mình lúc nào cũng cực kì kinh người, nhưng đối mặt với biểu hiện ngọt ngào ngây thơ mê người như vậy, trong đầu anh vẫn thoáng tưởng tượng muốn đem cô đặt ở dưới thân mình, kích động mà nhiệt tình hôn môi.

Nơi đây không nên ở lâu, Tiêu Hằng Uẩn không nghĩ lãng phí thời gian cùng cô nữa, quyết định trở về phòng ngủ.

"Bên trong có gian phòng dành cho khách, đêm nay cô ngủ ở đó."

Anh thản nhiên dặn dò, ánh mắt thâm u mà lạnh đến thấu xương.

"Bất luận có phải là cô thật sự mất trí nhớ hay không, buổi sáng ngày mai suy nghĩ kĩ rồi cho tôi một câu trả lời thuyết phục."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)