← Ch.082 | Ch.084 → |
Lệ Phi đối với biểu hiện bất thường của tôi thì cực kỳ hài lòng, lại càng cười đẹp hơn. Thái giám hai bên đỡ đi ra ngoài điện. Nhì theo bóng nàng ta, khoé môi tôi khẽ nhếch lên, có chút tiếc một bóng hồng nhan, sinh ra đã có bề ngoài xinh đẹp như này, thực ra thì là hoa không đậu quả, nàng ta dĩ nhiên vào cung, sẽ phải thích ứng với cuộc sống trong cung, con gái sinh ở trong cung có vài người thực sự sống được không?
Tôi yên tĩnh ngẫm nghĩ, tôi đã trêu chọc Lệ phi cũng không phải là chuyện kỳ quái gì. Chuyện mừng hôn lần đó, cso cô gái có ý đồ mê hoặc quân chủ, phụ nữ bên người hắn sao lại không biết chứ?
Thử nói xem, Tôi cười biết rằng phụ nữ càng trông dịu dàng lại càng nguy hiểm, như Lệ phi thì xem như là cao thủ trong đó vậy, nàng ta là một phụ nữ rất thích hợp sinh ở trong cung.
Kinh thành đẹp, đẹp vào lúc mặt trời đã ngả về tây, đủ màu sắc, có đám mây nhiều màu, lúc thì giống như màu đỏ sẫm, chỗ thì nhạt như nước, nhuộm đẫm cả nửa bầu trời, ám trầm, tráng lệ, không ngờ hoàng cung tường cao đỏ hồng khí thế như vậy, vô cùng phi thường tôn quý, trang trọng lại lộ ra vị lịch sử, bên trọng ẩn giấu nặng khí chất vương giả.
Tôi cầm lấy ngọc bút trong tay, tản vòng quanh ánh tà dương như màu máu.
Đình đài u tĩnh hợp với hồ nước, không có rào chắn, maà nước xanh, xen màu ngọc, dường như hợp thành một thể thống nhất. Tôi đưa tay khoát nước, từng đợt sóng gợn xô theo tay tôi khuếch tán ra. Tôi ngồi một lúc, một lần cũng không hề bị sự kiện kia làm phiền não. Tôi rụt tay lại, nhìn sóng nước lăn tăn rồi lặng dần, tôi nở nụ cười, trong hồ in bóng ngược của tôi, mềm mại như nước, đột nhiên lại thấy như có hai cô gái sinh đôi chăm chú nhìn nhau vậy, trông có vẻ quỷ dị.
Tay vẫn lạnh lẽo, đột nhiên tôi nhìn thấy một bàn tay mềm mại đeo nhẫn, ngón tay áp út kia đeo một chiếc nhẫn màu hổ phách, càng tôn lên làn da, trong suốt, thấy cả những vân hoa nhỏ li ti, nhìn trông sống động. Nó trông quý giá đắt tiền như thế làm tôi có chút kinh ngạc, khẳng định nó không phải là cái gì bình thường cả.
Chân có chút mỏi, cánh tay đưa ra vặn vẹo cả người, rồi nhẹ nhàng xoa bóp chân tê. Tôi làm cho tóc bay tán loạn, mới cúi mình xuống nước chỉnh sửa lại dung nhan chính mình. Đột nhiên trên mặt nước lúc này xuất hiện một hình ảnh khác đứng khoanh tay, mặc áo choàng thêu, khuôn mặt tuấn dật phi phàm, trông vô cùng ung dung tự tại, trên mặt lộ vẻ mặt tươi cười như tháng ba mùa xuân, ôn nhu nhìn tôi trong nước.
Tôi cúi xuống vén tóc ra sau tai rồi hướng hắn hành lễ, "Vi thần tham kiến Hoàng thượng!"
Hắn đưa tay ra đỡ lấy tôi đứng lên, giọng điệu lạnh nhạt, "Không cần đa lễ!"
Trong lòng tôi hơi chua chua, khẽ lui thân mình, giãy ra, ánh mắt hắn trầm xuống, không nói gì, tôi thả tay, "Hoàng thượng tìm vi thần có chuyện gì ạ?" Không ngờ hắn lại đột nhiên xuất hiện là cho tôi có chút kinh hoảng.
"Trẫm chỉ là đang nghĩ đến..." Nói tới đây thì dừng, tôi giơ tay lên liếc mắt nhìn hắn một cái, trong mắt hắn đột nhiên sầm lại nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn màu hổ phách trên tay tôi. Thấy tôi nhìn hắn, thì hắn thôi nhìn nhưng vẻ trầm lãnh vẫn không giảm.
"Xem ra trẫm đã đoán sai rồi, cuộc sống của ngươi cũng quá thản nhiên tự đắc đó chứ!"
Hắn hy vọng tôi thế nào? Tức giận à? Oán hận ư? Hay là ưu phiền đây? tôi ở cái thời đại này vốn là vô lo vô nghĩ, chuyện tình đầu với Ngọc Hoán chấm dứt, lòng tôi bình lặng như nước, bình tĩnh không có sóng, hắn thật không hiểu tôi rồi.
Tôi lập tức hoàn hồn, lòng bình lặng như gương, vẻ mặt mềm mại như nước, nhìn thẳng vào hắn, "Vậy hoàng thượng hy vọng tôi sống thế nào?"
Nhíu mày, môi bạc cười, "Nàng đã thay đổi rồi! Trở nên khác quá làm trẫm không nhận ra là Diệp Vũ trước đât nữa, nàng càng ngày càng lạnh nhạt đến vô cùng" Lòng tôi ngẩn ra, lời nói của hắn làm tôi thấy xúc động. Chính bản thân tôi cũng không biết tự khi nào thì mình đã trở thành lạnh nhạt đến vô cùng như trong miệng hắn thốt ra nữa, chắc là do cuộc sống trong cung rồi! Hoàng cung, có có thể tạo ra một con người có tâm cơ thâm trầm, cũng có thể tạo ra một người lạnh nhạt đến vô cùng, nếu không phải cảnh khoe sắc tranh giành tình cảm, vậy thì cứ lạnh lùng bàng quan vẫn hơn.
Tôi chớp chớp mắt cười, "Cảnh còn, người mất, chả có gì lạ cả! Nếu như muốn thảo luận chuyện cũ hồng trần thì vi thần cũng không muốn làm lãng phí thời gian quý giá của Hoàng thượng nữa, xin cáo lui đi trước" Tôi nhắc tới đó, chuẩn bị bước xuống bậc thanh thì lại bị hắn kéo lại, "Cùng trẫm nói chuyện phiếm đi!"
Tôi lại nhíu mi, nghĩ ngợi, "Như vậy cũng không ổn lắm, Hoàng thượng à, bị người ta nhìn thấy, vi thần khó tránh khỏi thần hồn nát thần tính, lại được nghe những lời khó nghe chút đó!"
Một sức mạnh đem tôi kéo sát lại, ánh mắt ôn nhu chợt xẹt qua một tia sắc bén, "Ai dám nói bậy hả!"
Tôi ngẩn ra, khinh thường bĩu môi cười nói, "Hoàng thượng đương nhiên là không sợ rồi!" Tôi cố nén không nói, ngồi xuống trên ghế, hắn hình như có vẻ trầm tư, cũng ngồi xuống, tránh đi ánh mắt này đó thì màu sắc kiến trúc huy hoàng có cảm giác gơi thở xunh quanh có vẻ quen thuộc. trong lòng tôi bỗng có chút nối không nên lời, nheo mắt nhìn ánh chiều diễm lệ. Tại giờ này khắc này, tâm tình có hơi chút nhảy nhót, giống như trở về trước kia người đàn ông làm việc dứt khoát, trầm ổn vậy. Hắn không phải là Hoàng thượng, hắn chỉ là một con người làm cho tôi thấy kính phục và khao khát. Tiếng cười của hắn có thể làm ấm lòng tôi, ánh mắt của hắn có thể nắm giữ hồn tôi, cử chỉ của hắn có thể làm rung động con người tôi. Nhưng mà hắn hiện giờ lại là một quân vương không thể tới gần. Tiu rằng hắn cũng cho tôi một nụ cười tươi như ngọn gió ấm áp, lòng tôi lại lạnh như băng tuyết vậy.
Không tìm ra một đề tài nào, chỉ là lẳng lặng, gần như đều có tâm sự trong lòng! Hoá ra là thân phận của chúng tôi lại cách xa tới mức đến cả một lời để nói cũng đều không có, tôi hơi nghiêng đầu, "Hoàng thượng định tán gẫu cái gì với tôi vậy?"
"Lần sau nhớ kỹ, khi hai chúng ta cùng một chỗ, không có Hoàng thượng chỉ có ta và nàng!" Hắn thản nhiên mở miệng, hai mắt chắm chú nhìn về phương xa, dường như không có mục tiêu. Tôi hơi chấn động, cười, "Quân thần có khác, dân nữ làm sao dám kháng cự? Hay là Hoàng thượng đừng lấy vi thần ra đùa có được không?"
Không muốn quan hệ của chúng tôi mập mờ như vậy cứ phân rõ ra là tốt nhất.
"Ta nói được là được, chả nhẽ nàng lại muốn làm trái mệnh lệnh của ta sao?" Còn không sao? Hiện giờ không phải là đang dùng thân phận của hắn áp chế tôi đó sao? tôi bắt đầu đứng lên, bĩu môi cười nhạt, Long Kỳ có cảm giác như có gì đó, nghiêng mặt liếc xéo mắt nhìn tôi một cái, vừa lúc đụng phải ý cười của tôi, hắn bỗng ngẩn ra. Tôi lúc này mới cảm thấy mình thật vô lễ, cúi gục đầu xuống không nhìn hắn, tiếng hừ khẽ truyền đến, "Nàng cảm thấy buồn cười lắm sao?"
Tôi cố nén cười, mặt mũi nghiêm chỉnh lại, "Thần không dám!"
Long Kỳ có vẻ nghĩ ngợi chút cười bảo, "Không dám ư? Người khác nói không dám ta còn tin, chứ nàng nói không dám ta không tin!"
Tính bướng bỉnh tồn tại trong lòng tôi đã lâu bắt đầu bùng nổ, ngẩng đầu ngưỡng mộ hắn, "Anh vì sao cứ cố tình muốn tranh với tôi vậy, chả nhẽ tôi nợ của anh cái gì không trả sao?" Không hiểu sao tâm tính không sợ đối với hắn vẫn tồn tại, hắn muốn xử trí tôi thế nào tôi đã không thèm quan tâm nữa rồi.
Con ngươi của hắn trong nháy mắt nhuốm một tầng vui mừng, khoé môi cong lên, dùng giọng điệu sủng nịch nói, "Nợ, nàng còn nợ ta nhiều lắm, nhiều đến mức ta còn không biết làm cách nào đòi nàng mà lấy cho được hết đây!" tình ý trong mắt hắn không hiểu sao cứ hiện lên, đưa tay ra vuốt ve sợi tóc trên trán tôi, giọng nỉ non, "Nhưng mà nàng lại không chịu cho ta!"
Trong lòng tôi bối rối quá, đứng đực tại chỗ, động cũng không dám động nữa, lời nói mẫn caả như thế, tôi bỗng chốc không biết nói gì, khẽ cắn môi dưới. Không phải là không chịu cho anh, mà là không dám cho anh. Một khi đã cho anh rồi tôi sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục (không ngóc đầu lên được), anh có hay không? Cho anh rồi sẽ rất nguy hiểm, tới mức nghiêm trọng, tôi không thể nào mà cho nổi.
Nghĩ đến đây, tôi tự tay vén tóc bị gió bay tán loạn lên bên tai, quay đầu nhìn hắn cười thật tươi, nói câu mở đầu xoa nhẹ, "Hoàng Thượng không phải là trăm công nghìn việc đó sao? Thế nào lại còn có thời gian tới đây chơi đùa chứ? Chẳng may quốc sự có chuyện gì sơ xuất, vi thần chẳng phải là bị vạn dân lăng mạ sỉ nhục đó sao? Cần trở về đi thôi!"
LOng Kỳ cau mày, nghiêng đầu nghĩ ngợi, ánh mắt bắt đầu có chút nghiêm khắc, lơ đãng quét mắt liếc ngón tay của tôi một cái, "Chiếc nhẫn này là có ở đâu đó?"
Tôi vừa nghĩ vừa xoay, nghĩ ra cái gì đó. Chiếc nhẫn này chỉ là Hàm Mặc tặng cho tôi thôi, xem chất lượng thì đúng là cực phẩm thượng đẳng, chắc có ý nghĩa không nhỏ, chả nhẽ Long Kỳ đã từng thấy ư? Tôi không để tâm cười cười, "Cái này đó à, là do Hàm Vương gia tặng cho tôi. Lần trước thấy huynh ấy đeo trên tay nhìn trông có vẻ đẹp lắm, tôi mới cướp lấy đó!" Trong lòng tôi thầm jy vọng mượn chuyện này doạ cho qua, nhưng xem sắc mặt Long Kỳ thì chỉ biết hắn mất hứng rồi.
"Cướp được sao?" Hắn dươnng dương tự đắc, trong mắt hiện hai chữ không tin thật là to. Tôi nhẹ nhàng gật gật đầu, nói khẳng định, "Vâng!"
Hắn hừ nhẹ một tiếng, cầm lấy chiếc nhẫn trên ngón tay tôi, tháo ra lập tức, để trong tay nghịch. Lòng tôi giật mình, không rõ ý đồ của hắn là gì, hắn lại ở nụ cười bảo, "Nếu mà nàng thích kỳ trân dị bảo, ta tặng cho là là xong, cái này tặng cho ta nhé!" Nói xong vung tay lên định ném đi, tôi trừng mắt lòng còn chưa nghĩ đến nhưng miệng đã lỡ nói tuột ra một câu, "Không được, cái này tôi định trả lại cho Hàm Vưng gia, vật trân quý như vậy tôi không nhận nổi! Trả lại cho tôi"
Tôi túm lấy tay hắn. Rõ buồn cười chưa, Diệp Vũ tôi lại cứ thất thố trước mặt hắn như thế. Hắn để mặc cạy mở tay mình, tôi đang lúc mừng thầm thì tay đã bị nắm chặt. Tôi cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn thẳng khuôn mặt âm trầm của hắn, vô tội nói, "Thực xin lỗi Hoàng thượng, tôi định trả lại cho ngài ấy!"
Hắn buông tay, đặt chiếc nhẫn vào trong tay tôi, không phản đối lại bảo, "Ngày mai trả lại cho hắn đi!"
"Nhưng mà.... ?" Tôi còn định nói thêm thì hắn cắt ngang lời tôi, "Thế nào, nàng không đồng ý ư?"
Tôi lắc lắc đầu, "Không phải, Hoàng thượng chả lẽ lại quên sao, tôi đang bị cấm chừng mà!" Long Kỳ giãn mày ra, đứng dậy, cũng kéo tôi theo, "nàng bị bỏ lệnh cấm rồi!"
Tôi ngơ ngác, chỉ vì chiếc nhẫn này mà tôi được bỏ lệnh cấm sao? Tôi cười nhẹ nhàng, hướng hắn hạ người xuống, "Vi thần cung tiễn Hoàng Thượng!"
Hôm nay tôi thực vui lắm, Long Kỳ chỉ có tới đây ngồi với tôi cũng không có hành vi gì quá đáng, lại càng không bị những người khác nói gì cả, nếu không tôi thực sự không biết nên làm thế nào cho đúng cả.
Buổi tối có hai cung nữ mang đồ ăn tới cho tôi, so với dĩ vãng thì nhiều đồ ăn hơn rồi, còn tăng gấp đôi. Tôi thản nhiên nhìn cung nữ, "Hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy. Không phải các ngươi mang nhầm đồ ăn tới chứ!"
Hai cung nữ hướng tôi hạ mình, "Diệp hoạ sỹ à, không nhầ đau ạ. nghe nói là đại tổng quản đề nghị đó!"
"Đại tổng quản à?" Tôi nhíu mày, tôi nhớ rõ mình cũng chưa tiếp xúc với người trong cung lần nào cả mà!
"Vâng, chính là Hà công công, Hà đại tổng quản đó!" cung nữ lại nói, Hà công công à? Là ông ấy ư? Ông ấy thêm đồ ăn cho tôi sao? Sâu thẳm bên trong tôi bỗng nhớ tới một người, còn nhớ rõ một câu ông ấy nói với tôi, "Cô thật sự thích ăn như thế ha!" Trong lòng có dao động chút, cầm miếng điểm lên bỏ vào trong miệng.
Tôi đã bị bỏ lệnh cấm, trong lòng cũng chẳng thấy vui gì cho lắm. Sáng sớm, tôi nằm trên chiếc giường mềm để sưởi ấm, lại bị mấy tiếng chân bước dồn dập tới quấy rầy. Tôi hơi mở mắt nhìn thì thấy Hà công công và mấy tiểu thái giám vội vàng tới, trong tay đang bê một chiếc hộp gấm.
Tôi đứng dậy, cười đón, "Hà công công xin chào!" Hà công công lau mồ hôi trên trán, cười ha ha nói, "Diệp cô nương cũng dậy sớm quá ha! Chúng ta mang đồ tới cho cô nương đây!" Nói xong tiểu thái giám đứng sau ông ta bưng hộp gấm kia lên, công công liếc mắt ra sau tiểu thái giám một chút, vị tiểu thái giám này bỗng chốc lùi lại sau ba bước, tôi cầm hộp gấm này lên nhìn có chút buồn bực, Hà công công tiến lên trước, "Cô nương, tới trước nói chuyện chút đi!"
Tôi nhìn ông gật gật đầu, cùng ông vào trong điện, tôi đặt chiếc hộp trên bàn, Hà công công cười hỏi, "Cô nương có đoán được gì không? Trong chiếc hộp này có cái gì?"
Tôi đoán à? Tôi nghĩ ngợi, không phải là Long Kỳ muốn tặng lễ vật cho tôi đó chứ? Tôi vội vàng mở chiếc hộp gấm ra, bỗng chốc hoa cả mắt, thầm kêu lên một tiếng, ông trời ơi, chói mắt quá đi, bên trong đều là những kỳ trân dị bảo mà tôi chưa bao giờ thấy nè!
Tôi đưa tay cầm lấy một chiếc vòng ngọc, nhìn ngắm kỹ lưỡng, Hà công công cười bảo, "Chiếc vòng tay này được dùng chất liệu bạch ngọc dương chỉ nổi tiếng vào giơ tý chế tạo ra đó, càng quý ở chỗ là nó có màu sắc hồng tươi là vật thế gian khó gặp, cô nương cũng biết, chiếc vòng tay này cũng đủ cho cả người trong kinh thành sống trong ba tháng đó nha!"
Lòng tôi ngẩn ra, xoa tay thấy thân ngọc mát lạnh, quả thật là bảo vật hiếm có. Tôi đặt nó xuống, nhìn thấy một chiếc nhẫn sáng đặt trong góc, cầm lấy nó lên, tôi lại cảm thấy kỳ lạ, nhìn có vẻ giống như cái Hàm mặc đưa cho tôi, tôi nhìn Hà công công, "Nó cái gì vậy?"
Hà công công cười, "cô nương nhìn không thấy sao? Đây là chiếc nhẫn thôi mà! nghe nói là bảo vật từ xưa hoàng gia lưu truyền tới nay, cái này cụ thể thế nào chúng ta cũng không rõ cho lắm" Chỉ là bảo vật thôi mà, tôi thả nó xuống, đột nhiên trong lòng hoảng lên, một viên bảo thạch nằm trong hộp toả sáng ngời. Trời ơi! tôi không thể tin nổi vào mắt mình nữa, dĩ nhiên đây là chiếc vòng cổ tôi đã mang đi cầm ở hiệu cầm đồ đây mà, chả trách, chả trách khi tôi đã có đủ tiền đem tới chuộc lần đó, chủ quán kia đã đóng cửa, hoá cả là đã bán cho hoàng gia rồi. Lòng tôi hơi có chút căm tức, cứ nắm chặt lấy chiếc vòng cổ. Ông trời à, vòng vèo một trận rồi vẫn trở về tay tôi. Đúng, thực là ý trời, ý trời đây mà. Tôi cầm nó trên tay đặt trên môi hôn.
"Cô nương chiếc vòng cổ này có thể nói là lớn nhất, cả người chế tác giỏi trong cung cũng không biết nó từ đâu mà đến nữa, lại không biết là người ở đâu chế tác, chế tạo tinh vi của nó có thể nói là mờ ảo, không cách nào biết được..."
Tôi khẽ cười, "Ta biết!" Hà công công mở to mắt, "Cô nương biết ư?"
Tôi gật gật đầu, trong chớp mắt cười giảo hoạt, "Hà công công à, ông có biết chủ nhân chính của nó là ai không?" Hà công cồn lắc lắc đầu, vẻ mặt buồn bực, tôi lại càng buồn cười, nói cảm thán, "Ban đầu chủ nhân chính của nó là tôi mà!"
Điều này làm cho Hà công công bị doạ choáng váng, nói lắp bắp, "Cô...Cô nương ư?"
Tôi gật gật đầu, mang toàn bộ kỳ trân dị bảo trả hết cho ông ta tôi cũng không phait người tham lam, kỳ trân dị bảo này nọ cũng không thể ăn được, uống được, tôi giữ lại cũng như bị trói buộc vậy, biết đâu người khác lại còn tưởng tôi là kẻ trộm nữa ấy chứ!
Vẻ mặt Hà công công đau khổ nhăn nhó, muốn giữ lại hoặc để lại cũng thấy khó khăn, "Nhưng mà...Cô nương à đây đều là Hoàng thượng sáng nay đã dặn dò mà! Nếu mang về, lão nô chỉ sợ không thể hoàn thành nhiệm vụ được, cô nương cô cứ nhận lấy đi mà! Được không..."
Tôi liền đoán ngay ra là chủ ý của Long Kỳ, nhỡ kỹ những gì mà Hà công công và tôi đã từng trải qua hoạn nạn có nhau, tôi cũng không thể hại ông ấy được, nên đành phải nhận chiếc hộp, "Được rồi! Cháu cứ giữ trước vậy, sẽ tìm cách trả lại cho Hoàng thượng ngay!"
Hà công công vui sướng dẫn theo hai tiểu thái giám rời khỏi cung của tôi. Tôi ngồi ngắm nghía toàn bộ kỳ trân dị bảo xong, lại hiểu sâu thêm về hoàng cung xa hoa. Tôi xoa xao chiếc nhẫn hổ phách trong tay, nhớ tới Long Kỳ nói, "Ngày mai trả lại cho hắn đi!" Chả lẽ Hàm Mặc đưa cho tôi chiếc nhẫn này là tín vật đính ước sao?" Lòng tôi ngẩn ra, nếu là vậy...? tôi nên làm gì bây giờ đây? tôi trả lại cho hắn, hắn cũng từng cương quyết nói, "Nếu nàng không cần, cứ lúc nào không thấy ta thì vứt đi!"
Tôi lâm vào thế khó xử, hai người đều là những người tôi không thể đắc tội được, tôi âm thầm cân nhắc, định đem giấu đi, chỉ cần bọn họ không ai thấy thì tốt rồi.
Việc tìm lại được chiếc vòng cổ của mình làm tôi vui sướng mãi không thôi, âm thầm nghiến răng thấy hận lão chủ xấu bụng kia, nhất định sẽ cho ông ta biết tay, hừ!
Yên ổn qua vài ngày, tôi ở trong cung điện tự dưng thấy đến vài nha hoàn, một vị cung nữ lớn tuổi trong cung đột nhiên nhìn tôi cười cười, "Diệp hoạ sỹ à, lần trước Lệ phi nương nương tới gặp Diệp hoạ sỹ thấy thương cung điện cảu hoạ sỹ cô tịch nên mới nô tỳ cho Diệp hoạ sỹ một nha hoàn tới đây hầu hạ cho ngài" Nói xong ánh mắt sáng lên, giọng kêu to, "Vân Nhi còn không nhanh lại đây gặp chủ nhân!"
Tự dưng một nha hoàn gọi là Vân Nhi chạy nhanh tới, hướng tôi hạ mình, "Nô tỳ Vân Nhi xin thỉnh an chủ nhân!"
Lệ phi à? trong lòng tôi bắt đầu suy nghĩ, nàng ta đang có ý định gì đây, tự dưng lại cho tôi một nha hoàn chứ? Lòng tôi bỗng đã rõ, chỉ sợ chồn tặng gà để chút tết thôi, chẳng có lòng tốt gì! Chỉ là tôi đang nghĩ mình chưa đắc tội tới nàng ta, cũng không gặp được nàng ta, nàng ta làm sao lại để bụng chứ nhỉ?
tôi đang nghi hoặc thì lão cung nữ kia đã cười nói, "Diệp hoạ sỹ à, cô xem xem chủ nhân nhà chúng ta rất quan tâm tới cô, cô cần phải nhận sự ân tình này của người đó nha! Vậy không quấy rầy cô nương nghỉ ngơi, nô tỳ cáo từ"
Nói xong nhìn thoáng qua Vân nhi kia một cái, "Cố gắng hầu hạ cô nương cho tốt nhé!"
"Nô tỳ đã biết ạ!" Ánh mắt Vân Nhi xem ra cũng giống y bà ta. Vân nhi tiễn đoàn người dđ ra ngoài. Xem ra nha hoàn này cũng không phải là người bình thường rồi! Nhìn thần sắc của những người này dường như là tới giám thị tôi đây mà, xem hầu hạ ra sao ha? Trong lòng tôi hiểu rõ nhưng mặt ngoài thì không buồn nói, định xem xem bên trong thế nào, bản cô nương đây sẽ cùng chơi với các người. Còn có vị Lệ phi kia, nàng ta cũng hơi coi thường rồi, chả nhẽ một hoạ sỹ nho nhỏ như tôi đây mà nàng ta cũng có thể để trong lòng, có thể nói nàng ta là người rất xảo quyệt. Tôi càng cảm thấy vị lệ phi này không phải là nhân vật bình thường.
Tuy Vân nhi là nha hoàn bên người tôi nhưng tôi cũng chẳng có chuyện gì để cho nàng ta hầu hạ cả, tôi cứ một mình đi, một mình đến, còn nàng ta thì giống như chiếc bóng theo không rời, mấy ngày vừa qua tôi càng hoài nghi mục đích nàng ta tới.
Nàng ta cũng không ở trong tẩm cung của tôi quét tước gì cả, cũng không tìm kiếm vật gì đó, chỉ nhìn chằm chằm vào từng hành động của tôi. Tôi cũng không thèm để ý. Nàng ta là nha hoàn lệ phi nương nương tặng cho tôi, tôi mà có hành động khác thường nào thì nhất định giây phút sau sẽ rơi vào tay Lệ phi nương nương ngay.
Hiện giờ tôi có một câu tôn sùng nhất, đó là khổng lão phu tử có nói, không bạn không bằng mình giả có. Trong cung cái dạng anh lừa tôi gạt là loại trong thế giới này có, giống như mờ mịt trong biển cả, ai không đoán được mạch nước ngầm trong đá mà trú ẩn thì hỏng.
← Ch. 082 | Ch. 084 → |