Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng Hậu Anh Túc - Chương 061

Hoàng Hậu Anh Túc
Trọn bộ 128 chương
Chương 061
Âm mưu của Lena
0.00
(0 votes)


Chương (1-128)

Siêu sale Lazada


Tôi chạy một mạch xuống lầu vọt vào trong bóng đêm, theo đường cái phía Bắc chạy, mặc kệ, họ đã lừa tôi, tôi còn ở lại bên họ làm gì nữa! Càng nghĩ càng giận, đêm đông tối như mực, cơn gió lạnh cứ luồn lách vào tận trong quần áo của tôi, bị người lừa tôi cảm thấy thực khổ sở quá! Tôi vô cùng ấm ức, thở hổn hển chạy một mạch như điên vậy, vừa chạy vừa khóc, nước mắt kìm nén một lúc lâu không kìm được tuôn trào, bay vào trong gió, xa xa bóng đêm tối đen bao trùm cuồng ngạo làm cho con người ta có vẻ nhỏ bé tới mức nào.

Không biết đã chạy được bao lâu, tôi dừng lại ở ven đường, gió lạnh làm tôi tỉnh lại, suy nghĩ bắt đầu rõ hơn, Thu Nhi tiếp cận chúng tôi là có mục đích vì Long Kỳ sao? Hiện giờ nàng ta được như ý rồi, Long Kỳ đã bị nàng ta chinh phục hoàn toàn, cũng đúng thôi, vì sao tối nào Thu Nhi cũng thừa dịp tôi không có mặt lại đưa điểm tâm và trà tới, Long Kỳ chắc hẳn là rất cảm kích rồi! Hành vi kỳ lạ của Thu Nhi đều có thể giải thích hết thảy, lòng tôi lập tức sáng tỏ, nhìn trời thở dài, trong lòng lại có chút đau đớn. Tôi hít một ngụm gió lạnh, hoá ra, cho dù bị mất đi gì đó vốn không thuộc của mình nhưng con người ta vẫn rất đau lòng khổ sở biết bao.

Dần dần cơn giận cũng ổn, chỉ còn lại là một khoảng trống rỗng sáng tỏ, ôm chặt lấy thân lạnh rùng mình, tôi nhìn khắp bốn phía, lại nhìn vào trong bóng đen đứng xa xa, hắn không biết đã đứng trong gió bao lâu rồi? Hắn vì đuổi theo tôi mà tới sao? Không hiểu sao trong bụng có vị chua quặn lên, tôi đứng dậy lại co quắp lại, người đã không may, uống nước lạnh đều bị nghẹn, bụng lúc này lại đau đến mức không chịu nổi.

Bóng đen xa xa tiến lại gần chỗ tôi: "Cô làm sao vậy?"

Tôi không thèm để ý tới hắn, cố cắn răng chịu đựng cơn đau, Long Kỳ càng nóng ruột, đưa tay ra đỡ lấy tôi, tôi lại đẩy mạnh hắn ra, "Ai thèm anh quan tâm chứ!"

Tay đưa ra giữa chừng lại dừng lại, trong lòng tôi thất vọng vô cùng, trừng mắt nhìn, nước mắt lại trào ra, một bàn tay to ấm áp xoa mặt tôi, tôi cắn răng liếc mắt nhìn hắn một cái, dỗi bảo: "Không cần anh lo, trên thế giới này trừ anh là người máu lạnh ra thì dĩ nhiên có yêu quý tôi rồi!" Nghĩ đến Ngọc Hoán, nếu có chàng bân cạnh thì tốt rồi, sẽ không vì người khác mà phụ tôi, nhất định sẽ bảo vệ tôi chặt chẽ vào trong lòng vậy.

Long Kỳ rầu rĩ ngẩn ngơ, con ngươi đen trong đêm loé lên, nói nghe thấy vị vui mừng giận buồn: "Là cô thích người đó?"

Tôi hừ lạnh một tiếng, không thèm lên tiếng, cố nén cơn đau đứng dậy tiến về phía trước.

Trở lại trong quán, tôi nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Thu Nhi, nhìn kỹ lại, cái loại công chúa này vốn được nuông chiều không che giấu nổi toát ra, chỉ có chút ngạc nhiên là vì sao trên đường đi nàng ta lại nhu thuận tới như vậy? Tôi cười cợt nói: "Dọc đường đi thật ấm ức cho cô quá ha, quận chúa cao cao tại thượng mà lại phải làm nha hoàn ha!" Ánh mắt thay đổi, cả người đều đổi, Thu Nhi không chỉ chọc người ta bằng con mắt, mà là sự lợi hại kinh người, nàng ta cười khẽ: "Không ấm ức nha! Tỷ tỷ đối đãi tốt như thế, ta cũng không cảm thấy ấm ức chút nào cả! Cảm ơn tỷ tỷ ha"

Con ranh thối tha này lại còn vừa chiếm ưu thế lại vừa đanh đá kinh, chọc vào đúng chỗ tôi thống hận nhất, sắc mặt tôi lạnh lùng, cười khẩy bảo: 'Không cần, ta chỉ chiếu cố tới một con chó đáng thương không có ai muốn mà thôi" Mặt Thu Nhi biến sắc lập tức, giận tới mức cả người phát run, vừa định động tay, lại nhìn thấy Long Kỳ đứng tại cửa quán, tôi hừ khẽ một tiếng đi lên lầu vào trong phòng, khoá trái cửa lại.

Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ nổi, tôi cuộn chặt mình vào trong chăn, đem mọi chuyện lặn vào trong vẻ ngoài trông rất bình tĩnh. Không biết rằng tôi cho rằng cuộc sống yên ổn thì rốt cục lại có ẩn giấu biết bao nhiêu bí mật trong đó? Tôi định làm người ngoài cuộc, cho dù Long Kỳ và Thu Nhi có giao dịch gì nữa, tôi cũng không thèm quan tâm. Tôi muốn sống cuộc sống phiêu diêu tự tại, sau khi trải qua chuyện này, trong lòng tôi đã rõ ràng hơn, tính người tại thời đại này ẩn mật lớn tới mức nào, trong suốt hành trình hắn cũng sẽ không để lộ ra, ai lại biết người tiếp theo tiếp cận tôi là ai nữa đây? Lại có mục đích gì nữa? Tính tình lạnh bạc của tôi lại nổi lên.

Tôi không biết là tôi đã trải qua nỗi khốn khổ tới mức nào, đến sáng sớm hôm sau, tôi một mình ăn qua điểm tâm đi vào trong thành Đột Quyết đi dạo, dù sao họ đã mặc kệ tôi rồi, tôi cũng không việc gì phải đi chọc vào họ làm gì. Đột Quyết hoang thành sản vật nhiều, tôi đến thời đại này cũng đã từng nhìn thấy thành thị phồn hoa hưng thịnh, Người Đột Quyết phần lớn đều mang theo bên người nhiều đồ vật và quần áo thêu hoa văn hoa lệ. Lúc đi trên đường, trên người thường phát ra tiếng kêu "đing đang" của trang sức vang lên, trong mắt tôi thì tựa như người dân tộc thiểu số vậy, có một kiểu phong tình khác.

Tâm tình buồn bực lại được giải toả, tôi nhìn cảnh mọi người nhiệt tình tốt bụng thì gia nhập vào trong đó. Trong lúc khó khăn, dĩ nhiên thực sự giống như người nhảy múa vậy, có một số cô gái mặc áo tay dài không biết đang múa điệu gì, miệng thì hát những bài dân ca. Tôi rộn ràng điên lên đi theo đội ngũ này khá xa, mới phát hiện ra họ vào trong một đại điện, cùng họ nói chuyện hàn huyên một lát mới biết là họ đang chuẩn bị biểu diễn trong cung. Tôi bừng tỉnh hiểu ra, chào tạm biệt họ, lại lần nữa đi trên đường vòng vèo, nhìn trời nhìn mây, hình như trời sắp mưa vậy, tôi lập tức quay trở lại, nhìn thấy một loạt các dãy phòng xếp nối tiếp nhau, mới trợn tròn mắt lên, tôi cứ vậy mà lại bị lạc, không biết đi đường nào về đây?

Nhìn thấy mọi người vội vàng dọn dẹp hàng quán, tôi cũng vội hẳn, cứ nhằm thẳng một đường đi tới, nửa đường hỏi một bác gái mới biết là tôi đi đúng đường rôi, chẳng qua là tôi đi dạo xa quá, còn phải vòng vèo vài chỗ mới thấy đường lớn, lập tức ra roi thúc ngựa chạy thục mạng về.

Đi được một đoạn mới nhìn thấy đầu đường quen mắt, lúc này thời tiết đã tối hẳn, tôi chạy nhanh về trước, may quá may quá! Cửa quán ở đằng trước, tôi âm thầm may mắn là mình đã về tới nhà thành công, vừa ngẩng đầu lên đã đụng vào một đôi mắt tức giận, Long Kỳ đứng ở cửa, tôi sợ run chút, lướt qua hắn, vào trong không thấy bóng ai, mới kỳ lạ hỏi lại: "Mọi người đâu cả rồi?"

Thu Nhi không biết chui ra từ chỗ nào, giọng điệu lạnh nhạt: "Cô còn mặt mũi mà hỏi à, chẳng phải là đi tìm cô sao!"

Trong lòng tôi cả kinh, nhìn sắc mặt Long kỲ thì biết lời Thu Nhi nói là thật, âm thầm lo lắng cho họ. Hiện giờ trời bắt đầu sắp mưa, sao giờ họ cũng chưa quay lại vậy. Tôi đứng ở cửa nhìn quanh, không có bóng ai, tôi đoán chắc là Long Kỳ hạ lệnh, vội kêu lên: "Tôi cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, tất nhiên là biết đườgn rồi, anh cần gì phải bắt họ chịu tội chứ?"

Giọng Long Kỳ không sắc lạnh nữa, lại xen phần lo lắng: "Cả một ngày không thấy bóng cô đâu, sao đi ra ngoài không nói tiếng nào vậy" Tôi nuốt nuốt nước bọt, tôi biết lần này tuỳ hứng quá rồi, trong lòng biết lỗi, ngoài miệng thì lại không phục ngẩng đầu lên: 'Tôi sao lại nói chứ, anh có việc gì cũng có cần nói với tôi đâu, anh còn định quản cả tôi sao?"

Nói xong tôi hùng hổ đi lên lầu, đụng tới Hà công công đang từ trên lầu đi xuống, cũng không chào câu nào, tôi chạy vội vào trong phòng đóng cảư lại, ngồi trên giường lo lắng. Ngoài cảư sổ trời đã mưa róc rách to dần, mang theo tiếng sấm ì ùng, vô cùng mãnh liệt. Tôi thở dài đi xuống dưới lầu nhìn thấy Trương Ngũ ca ướt sũng, còn những người khác vẫn chưa về, tôi vội kêu lên: "Những người khác đâu rồi? Vẫn chưa trở về sao?"

Trương Ngũ ca liếc nhìn tôi một cái ôn tồn nói: "Không sao, Diệp cô nương trở về là tốt rồi!"

Tôi tự trách mình rơi lệ, nhìn mưa gió mà thở dài không ngừng: "Những đại ca khác chắc chắn sẽ sinh bệnh mất thôi! Đều tại tôi không tốt, ham chơi!" Trương Ngũ ca đã thay bộ quần áo khô sạch, ngồi xuống bên cạnh tôi, "Diệp cô nương nương đừng tự trách mình, thân bọn họ không mảnh mai yếu đuối lắm đâu!"

Tôi lại nhăn nhó khổ sở, chỉ một lúc sau, hai vị khác đã trở về, không cần nói cũng thấy quần áo trên người họ chẳng còn khô ráo gì, may là Lãnh Phù và Viêm Hoả đã chấp hành nhiệm vụ đi rồi, nếu không tôi thực sự áy náy lắm, HÀ công công sau khi tháy quần áo khô xong xuống lầu, rất kỳ lạ là họ đều không trách gì tôi cả, trái lại còn an ủi tôi nữa, làm cho tôi cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào gặp ai, chạy vội về phòng mình.

Mấy ngày sau tôi mới biết tên thật của Thu Nhi, gọi là Lena, là con gái bảo bối của Nạp Lý Vương gia Đột Quyết, cụ thể lý do nàng ta lẻn vào trong đám người chúng tôi có mục đích gì, tới tận bây giờ tôi cũng không thăm dò nổi. Thôi thôi, nàng ta là ai có quan hệ gì với tôi đâu cớ chứ, sao tôi lại cứ phải tốn công thêm để đoán làm gì? Nhưng mà, tôi không thể không tán thưởng Thu Nhi, à không, tôi hẳn là phải gọi là Quận chúa Lena mới đúng chứ. Nàng ta mặc quần áo hoa lệ của Đột Quyết vào, trên đầu đội mũ, toàn thân toát lên khí chất cao quý, làm tôi không thể không dám thốt lên cực đẹp. Nàng ta đã không muốn ở cùng với chúng tôi nữa, mà là đã ở trong phủ vương của nàng ta rồi. Do tôi vừa mới tới Đột Quyết thì nhìn thấy chiếc xe tám ngựa kéo kia mang đi, hiện giờ tôi mới biết được nàng ta lúc đó cười có ý nghĩa tới mức độ nào. Nỗi tức giận trong lòng từ từ bốc cao dần lên. Hay quá ha! Cũng dám đùa bỡn tôi ha, đợi khi nào tôi có cơ hội sẽ cho cô biết hối hận.

Chuyện làm ăn của Long Kỳ đều nhờ một tay Hà công công để ý, Lãnh Phù và Viêm Hoả hai người này cả mấy ngày nay không thấy đâu. Sáng sớm nay Long Kỳ mặc toàn thân quần áo gọn gàng, xem ra cũng muốn đi xa đây. Aizzz, ai nấy đi thì đi đi thôi! Mau mau làm xong mọi chuyện của họ đi, rồi sớm mang tôi hồi kinh ha, tôi nhớ hai con nhóc kia đến chết mất rồi đây này.

Quả nhiên đúng như dự đoán của tôi, Long Kỳ định đi ra ngoài, ra tới cửa lại quay đầu liếc nhìn tôi một cái, tôi thấy trong mắt rõ ràng có chữ mất hứng, hắn thản nhiên bảo: "Ta định ra ngoài một thời gian, nếu ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra, cô và Hà công công sớm nhanh hồi kinh đô đi nhé! Đến lúc đó sẽ có người ra tiếp đón"

Lòng tôi hoảng sợ, chả nhẽ lần này hắn đi sẽ gặp nguye hiểm sao? Nhìn bóng hắn quay đi, tôi lập tức đuổi theo, "Nè, anh chờ một chút!" Long Kỳ dừng bước không quay đầu lại, tôi chạy đến trước mặt hắn, ngẩng lên nhìn hắn: "Anh nói cho tôi rõ xem nào, sao lại bảo là ngộ nhỡ là sao?"

Long Kỳ nheo mắt chút, "Chính là bảo ta có mệnh hệ gì đó!" Hắn nói thẳng ra, là tôi choáng váng cả đầu, lòng e ngại, nhìn vào ánh mắt sâu như hồ nước trước kia, tôi lắc lắc đầu, ở sâu trong lòng có một chỗ tự dưng thấy rất đau, cái mũi đau xót, giọng nói bật lên: "Không được" Trong mắt Long Kỳ có chút dao động, nhìn thật sâu vào tôi: "Vì sao không được?" Vẻ mặt hắn ánh lên nét vui mừng, tôi híht một hơi dài: "Tôi không đồng ý, anh tự dưng mang tôi tới Đột Quyết, anh phải có trách nhiệm mang tôi về Kinh đô! Nếu không tôi hận chết anh"

Lý do này cũng được sao? Tôi không biết, khoé môi Long kỳ nhếch lên cười làm nỗi chua xót bị hoà tan, sau đó cẩn thận gật đầu: "Ta đồng ý với cô!"

Tôi trừng mắt nhìn hắn, nước mắt vọt lên tận khoé mắt, tôi không muốn hắn nhìn thấy cảm xúc trong lòng mình, Long Kỳ lướt qua tôi đi lên phía trước, tôi không hiểu sao xoay vọt người lại, đuổi theo bóng hắn tới ngẩn ngơ.

Trong quán chỉ còn lại tôi và Hà công công, ông ấy dường như đối với quán này khá dũng cảm làm việc. Tới giữa trưa, có mấy thương nhân tới mua vải vóc, tôi và Hà công công bận bịu một hồi, buổi chiều tôi chạy tới chơi trong quán của Cao Y mã, bà ta tặng cho tôi một chuỗi trang sức, đặt lên đầu. Tôi cảm ơn bà ta, trở lại trong quán, nhìn thấy Hà công công ngồi uống trà một mình, thì ngồi xuống đối diện với ông, vấn đề nhức óc trong đầu tôi, chắc ông sẽ có khả năng cho tôi biết đáp án.

"Hà công công à, Long Kỳ bọn họ đi đâu vậy?"

Hà công công có vẻ biết tâm tư của tôi nghĩ gì, hé miệng cười: "Cuối cùng cô cũng quan tâm chủ nhân rồi! Chủ nhân lần này là vào trong cung tìm chứng cớ, Viêm Hoả và lãnh Phù đã lẻn vào hoàng cung Đột Quyết rồi, chuẩn bị xuống tay, chủ nhân là đi tiếp ứng đó"

Tôi nhíu mi, "Chứng cớ theo lời các người cụ thể là cái gì? Người hay là vật vậy?" Hà công công ghé sát vào tai tôi bảo nhỏ: "Là một bức thư da dê, do chính tay đại hoàng tử viết cho Khả Hãn Đột Quyết! Chỉ cần lấy được nó, thì có thể chứng minh tình hình thực tế đại hoàng tử phản quốc, tới lúc đó.... hắc hắc...." Ông ta nhìn tôi cười mị hoặc, tôi đương nhiên biết bước tiếp theo là thái tử hạ bệ, và nhị hoàng tử kế vị thôi!

Nhưng miếng thư da dê này quý giá như vậy, nước Đột Quyết nhất định sẽ không đồng ý, Long Kỳ lần này đi nguy cơ bốn phía, tôi đột nhiên nghĩ đến Thu Nhi, nàng ta ở lại bên trogn có tác dụng gì đây? Tôi nhớ rất rõ hình như nàng ta có nói là giúp Long Kỳ mà! Là lấy chứng cớ sao? Chẳng trách Long Kỳ và Thu Nhi lại gần gũi nhau đến vậy! Tôi ngắm vẻ mặt tươi cười của Hà công công, "Các ngươi có nắm chắc lấy được chứng cớ không đó?" Hà công công cười, "Chuyện này cô đừng có lo, chủ nhân tự khắc có cách!"

Tôi cười khẽ, "Dựa vào phụ nữ sao?" Sắc mặt Hà công công hơi đổi, kinh ngạc nhìn tôi: "Cô.."

Tôi không mặn không nhạt bảo: "Là dựa vào quận chúa Lena không phải sao? Các người dĩ nhiên là nắm chắc phần thắng rồi! Tôi đây yên tâm, dù sao các người sớm có chứng cớ thì tôi sẽ được tự do mà!" Tôi không để ý tới hai con mắt sắp lòi ra của Hà công công, bưng chén trà lên uống một ngụm.

Hà công công một lúc sau mới nói thõng một câu: "Diệp cô nương à! Cô hiểu lầm chủ nhân rồi! Mọi chuyện còn có ẩn tình khác"

Lòng tôi giật thột, quét mắt liếc ông ta một cái: "Lời này nói là thế nào?"

Hà công công cẩn thận kéo tôi, "Đi nào! Chuyện này không thể nói ở đây được, chúng ta lên lầu đi!" Tôi cũng cảm thấy mọi chuyện không đơn giản, theo ông ta lên lầu, tiến vào trong phòng, ông ta cẩn thận khoá cửa lại, "Chuyện này liên quan đến bá chủ tương lai của nước Đột Quyết đó! Đột Quyết sắp phát sinh biến cố lớn"

Tôi kinh ngạc, "Định đánh nhau sao?" Lòng tôi bỗng hoảng sợ, đừng vậy mà!

Hà công công lắc lắc đầu, "Không phải, là sắp đổi chủ thôi!"

"Ông nói là Đột Quyết sắp đổi Khả Hãn sao? Ai cơ?" Tôi lại kinh ngạc không hiểu.

"Chính là Vương Gia Nạp Lý đó!"

"Ôi...Vương gia Nạp Lý định...." Tôi cả kinh kêu lên, hai từ làm phản bị Hà công công bịt chặt trong miệng, ông ta làm động tác bảo tôi không nói, tôi gật gật đầu, ông ta mới buống ra, "Nhớ kỹ đó, những lời này chủ nhân không cho ta lộ ra, thấy cô muốn tự mình tìm hiểu, ta nghĩ muốn cho cô hiểu ra chút" Tôi bị doạ sợ, chỉ biết gật đầu, không thể tưởng được Vương gia Nạp Lý lại có dã tâm giống như đại hoàng tử vậy, đoạt vị ư? Đợi chút, vậy Thu Nhi tiếp cận Long Kỳ là có chút mục đích rõ rồi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-128)